Quan Lộ Thương Đồ
Chương 276: Thăm Vườn Hoa Hồng
- Lần này lão ta đừng hòng yên thân, muốn làm chó săn cho Triệu Cẩm Vinh à, phải có người đánh gãy chân chó của lão.
Trương Khác lạnh lùng nói:
- Có chứng cứ để chứng minh đám người xô đổ bia đá là người của công ty giải tỏa không?
- Dân cư xung quanh chỉ ra được.
- Vậy là tốt rồi, cục công an thành phố không phải hạng vô dụng.
Trương Khác không ở lại hiện trường, cùng Hứa Hồng Bá chui vào xe trước.
Trương Tri Hành đã nhìn thấy con từ trước, dặn dọ công việc xong cũng vào xe, nói:
- Tô Tỉnh Long dứt khoát phủ nhận bia đá do công ty giải tỏa phía dưới phá, xin cục công an nhất định phải bắt được nhóm người đó.
Trương Khác hỏi cha:
- Cẩm Thành lấy được mảnh đất đó tổng cộng tốn bao nhiêu tiền.
- Chừng 3000 vạn, còn nợ thành phố một phần.
Theo quy định, thành phố sẽ thu hồi lại mảnh đất đó, bồi thường công ty địa ốc số tiền tương đương.
Trương Khác nhếch mép nói:
- Loại chuyện này bắt được người cùng lắm chỉ là giam giữ, kẻ gánh tội thay cho Triệu Cẩm Vinh rất nhiều, không làm gì nổi ông ta, cách duy nhất cho ông ta một bài học là lấy trình tự công tác ra thì hoãn trà 3000 vạn này.
Trình tự công tác bình thường là tiến hành giám định và đánh giá giá trị lịch sử bia đá, xem khu vực này cần tiến hành khai quật không.
Những công tác này có thể hoàn thành trong vòng 8 - 10 ngày, có thể mất vài ba tháng, mà cũng có thể tốn tới dăm ba năm.
Trương Tri Hành gật đầu, đối phó với loại người này, một số thủ đoạn là cần thiết, liền gọi điện báo cho Đường Học Khiêm.
Ở lại đây chỉ tổ tức giận vô ích, Trương Khác còn nhận lợi đưa Đường Thanh đi Tượng Sơn Nam Lộc xem vùng đất dùng trồng hoa hồng của cô, tâm tình vốn rất tốt bị phá tan hết.
Được quay về năm 94, Trương Khác hi vọng có thể cố gắng hết sức để Hải Châu cuối cùng phát triển thanh một thành phố mỹ lệ như hoa, đáng tiếc kẻ tham lam phá hoại quá nhiều.
Theo manh mối người dân cung cấp, trưa ngày 24, cục công an đã bắt được hai nhóm người về quy án. Chắc bọn chúng không nghĩ thành phố coi trọng vụ án này nên có mấy tên còn về nhà ngủ, bị cục công an bắt được, chúng mau chóng khai kẻ trực tiếp sai phái: Tô Kiến Đông giám đốc công ty giải tỏa thuộc cục văn vật.
Tô Kiến Đông là họ hàng xa của Tô Tỉnh Long, vốn là lái xe của lão ta, năm ngoái cục văn vật lập công ty giải tỏa, Tô Tỉnh Long đưa Tô Kiến Đông tốt nghiệp sơ trung lên làm phó giám đôc, chưa tới ba tháng lại đưa lên làm giám đốc.
Sau khi hai nhóm phá bia bị bắn, Tô Kiến Đông tự thú, định nhận hết trách nhiệm. Đại khái hắn cho rằng, bất kể là luật bảo vệ di sản hay quản lý trị an, cùng lắm chỉ cách chức, giam dữ vải ngày.
Chiều ngày 24, Đường Học Khiêm yêu cầu cục giám sát và cục tái chính phong tỏa tất cả sổ sách cục văn vật, tiến hành liên hợp thẩm tra, yêu cầu Tô Tỉnh Long tới chính phủ giải trị chuyện ngày 23 nhân viên cục văn vật nói bia đá không có giá trị bảo hộ.
Tới lúc này Tô Tỉnh Long, Tô Kiến Đông mới cuống lên.
Vấn đề kinh tế của công ty giải tỏa rất đơn giản, sau khi thành lập, đầu tư vào công ty hữu hạn Tô Kiến ở tỉnh thành 500 vạn, mà công ty Tô Kiến từ khi thành lập không có hoạt động kinh doanh thực chất nào, song trong nửa năm đã thua lỗ 400 vạn, cổ đông của Cty Tô Kiến toàn người trong gia đình lãnh đạo cục văn vật, có cả vợ Tô Tỉnh Long, bọn họ mỗi năm lĩnh lương cao tới hơn 367 vạn.
Đường Học Khiêm cũng không ngờ tra ra vấn đề lớn như thế.
Vụ án này đã vượt tầm cục giám sát, Đường Học Khiêm liền trao đổi với Chu Phú Minh.
Chu Phú Minh cũng kinh hãi, hiện giờ bề ngoài ông ta và Triệu Cẩm Vinh khôi phục lại bình thường, sau khi chuyện phá bia đánh người xảy ra, Triệu Cẩm Vinh nhờ ông ta đối phó qua loa, đừng truy cứu tới cùng, ai ngờ cục văn vật to gan như thế, tưởng tiền quốc gia đem đút túi riêng dễ vậy sao?
Không tra thì thôi, tra tới mức này rồi thì không thể nhân nhượng được nữa.
Chu Phú Minh cũng hận Tô Tình Long quá láo xược, đúng là ăn tim gấu gan báo rồi, cái này có khác gì trực tiếp tham ô? Còn kéo hết cục văn vật vào.
Ông ta không rõ vì sao Đường Học Khiêm trực tiếp tham dự vụ án này, nhưng hành vi của công ty giải tỏa vào đêm ngày 23 quá trắng trợn, tưởng rằng có vài đồng tiền là không còn sợ ai nữa sao?
Chu Phú Minh hiểu rõ chuyện này có Triệu Cẩm Vinh giật dây đằng sau, mặc dù chuyện không liên lụy trực tiếp được tới Triệu Cẩm Vinh, nhưng cứ để Triệu Cẩm Vinh làm càn như vậy, sớm muộn cũng có ngày kéo cả mình vào, cần phải giữ khoảng cách.
Vụ án đã sáng tỏ, Chu Phú Minh thông báo cho, Kim Quốc Hải, Lục Dật Quang, ba người họp bàn đơn giản, liền quyết định kỷ ủy và viện kiển sát liên hiệp lập án điều tra.
Lúc này Tô Tỉnh Long còn đang cố trấn tĩnh trình bày với Đường Học Khiêm, nhưng khi thấy nhân viên kỷ ủy và viện kiểm sát mặc đồng phục đi vào phòng, lập tức xụi lơ ra ghế, Vạn Dũng đã rời Hải Châu, lần này Triệu Cẩm Vinh chẳng thể bảo vệ được lão.
~o0o
Tết Dương Lịch năm 1996, Nhất Trung được kỳ nghỉ ba ngày hiếm có.
Bên ngoài mưa phùn lất phất, hình thành lên một lớp sương mờ mong manh, làm khí trời càng thêm lạnh giá, nhưng Trương Khác và Đường Thanh ngồi trong xe, chẳng hề bị ảnh hưởng.
- Chị Vãn Tình chẳng quan tâm chút nào, Chỉ Đồng muốn đi theo lại bị chị ấy kéo về tình thành.
Đường Thanh than phiền:
- Dì Chu cũng nhớ Chỉ Đồng mà, hiếm khi được nghị, không về tỉnh thành chẳng lẽ ở đây lãng phí thời gian với chúng ta?
Trương Khác vừa lái xe, vừa trả lời Đường Thanh.
Trước đó y nhận được điện thoại của cha, biết ý kiến sơ bộ của thành phố về vụ án cục văn vật, thành phố không muốn tạo thành vụ án oanh động toàn quốc, cho phép thành viên gia đình lãnh đạo cục văn vật trả tiền hoa hồng của Cty Tô Kiến, không lập án nữa.
Nhưng Tô Tỉnh Long không dễ dàng thoát như vậy, lão ta phải gánh trách nhiệm chủ yếu, mấy chục năm còn lại của cuộc đợi sẽ phải dành ra quá nửa nghỉ mát trong ngục.
Mặc dù không liên quan trực tiếp tới Triệu Cẩm Vinh, nhưng ông ta chẳng được thoải mái, không chỉ vùng đất phát hiện bia đá phong tỏa, nhân viên tương quan của địa ốc Cẩm Thành bị điều tra, như thế chắc chắn khiến tất cả các hạng mục của Cẩm Thành bị trì hoãn lại, đây là điều Trương Khác muốn thấy.
Hôm nay Trương Khác có tâm trạng rất vui vẻ đưa Đường Thanh đi xem vườn hoa hồng.
Hoa hồng thích nắng, muốn trồng được hoa hồng đẹp, phải được mặt trời chiếu không thấp hơn 6 giờ. Vườn hoa hồng được chọn ở Tượng Sơn Nam Lộc, có một con đường rải đá thông tới, chỉ là lâu năm không tu sửa, mưa đổ xuống một cái là lầy lội vô cùng.
Phía trước đỗ hai chiếc xe, đường rất hẹp, xe của bọn họ không qua được, Trương Khác xuống xe trước mở ô che cho Đường Thanh, Đường Thanh cẩn thận tránh vũng nước đi xuống, phía trước chỉ là một vùng đất trống, cách đê sông chừng trăm mét.
Trong mưa nước Tiểu Giang hơi đục, nhưng không khí rất trong mát, Đương Thanh giang tay hít không khí đầy lồng ngực, hỏi Trương Khác:
- Tất cả chỗ ngày sao?
- Ừ, vùng đất Tượng Sơn và Tiểu Giang, chừng 200 mẫu.
- Sao lớn thế?
Đường Thanh kinh ngạc:
- Chỉ trồng hai vạn cây hoa hồng thôi mà.
Trồng hai vạn cây hoa hồng không tốn nhiều diện tích lắm, Trương Khác muốn xây bên bờ Tiểu Giang một vườn hoa hồng.
Trương Khác không hiểu nổi cục quy hoạch làm ăn kiểu gì, đem vùng đất giữa Tượng Sơn và Tiểu Giang và liệt vào khu công nghiệp, hơn nữa kiến thiết xí nghiệp công nghiệp nặng và xí nghiệp hóa chất gây ô nhiễm cực lớn.
Đương nhiên, Trương Khác và Tống Bồi Minh đã trao đổi rồi, khu Thành Nam sẽ chống lại việc này, hơn nữa có Ái Đạt dẫn đầu khu làm khu công nghiệp điện tử, ngăn chặn được khu ô nhiễm kia lấn sang, không lo chuyện ô nhiễm diện rộng xuất hiện ở nơi này.
Trương Khác lạnh lùng nói:
- Có chứng cứ để chứng minh đám người xô đổ bia đá là người của công ty giải tỏa không?
- Dân cư xung quanh chỉ ra được.
- Vậy là tốt rồi, cục công an thành phố không phải hạng vô dụng.
Trương Khác không ở lại hiện trường, cùng Hứa Hồng Bá chui vào xe trước.
Trương Tri Hành đã nhìn thấy con từ trước, dặn dọ công việc xong cũng vào xe, nói:
- Tô Tỉnh Long dứt khoát phủ nhận bia đá do công ty giải tỏa phía dưới phá, xin cục công an nhất định phải bắt được nhóm người đó.
Trương Khác hỏi cha:
- Cẩm Thành lấy được mảnh đất đó tổng cộng tốn bao nhiêu tiền.
- Chừng 3000 vạn, còn nợ thành phố một phần.
Theo quy định, thành phố sẽ thu hồi lại mảnh đất đó, bồi thường công ty địa ốc số tiền tương đương.
Trương Khác nhếch mép nói:
- Loại chuyện này bắt được người cùng lắm chỉ là giam giữ, kẻ gánh tội thay cho Triệu Cẩm Vinh rất nhiều, không làm gì nổi ông ta, cách duy nhất cho ông ta một bài học là lấy trình tự công tác ra thì hoãn trà 3000 vạn này.
Trình tự công tác bình thường là tiến hành giám định và đánh giá giá trị lịch sử bia đá, xem khu vực này cần tiến hành khai quật không.
Những công tác này có thể hoàn thành trong vòng 8 - 10 ngày, có thể mất vài ba tháng, mà cũng có thể tốn tới dăm ba năm.
Trương Tri Hành gật đầu, đối phó với loại người này, một số thủ đoạn là cần thiết, liền gọi điện báo cho Đường Học Khiêm.
Ở lại đây chỉ tổ tức giận vô ích, Trương Khác còn nhận lợi đưa Đường Thanh đi Tượng Sơn Nam Lộc xem vùng đất dùng trồng hoa hồng của cô, tâm tình vốn rất tốt bị phá tan hết.
Được quay về năm 94, Trương Khác hi vọng có thể cố gắng hết sức để Hải Châu cuối cùng phát triển thanh một thành phố mỹ lệ như hoa, đáng tiếc kẻ tham lam phá hoại quá nhiều.
Theo manh mối người dân cung cấp, trưa ngày 24, cục công an đã bắt được hai nhóm người về quy án. Chắc bọn chúng không nghĩ thành phố coi trọng vụ án này nên có mấy tên còn về nhà ngủ, bị cục công an bắt được, chúng mau chóng khai kẻ trực tiếp sai phái: Tô Kiến Đông giám đốc công ty giải tỏa thuộc cục văn vật.
Tô Kiến Đông là họ hàng xa của Tô Tỉnh Long, vốn là lái xe của lão ta, năm ngoái cục văn vật lập công ty giải tỏa, Tô Tỉnh Long đưa Tô Kiến Đông tốt nghiệp sơ trung lên làm phó giám đôc, chưa tới ba tháng lại đưa lên làm giám đốc.
Sau khi hai nhóm phá bia bị bắn, Tô Kiến Đông tự thú, định nhận hết trách nhiệm. Đại khái hắn cho rằng, bất kể là luật bảo vệ di sản hay quản lý trị an, cùng lắm chỉ cách chức, giam dữ vải ngày.
Chiều ngày 24, Đường Học Khiêm yêu cầu cục giám sát và cục tái chính phong tỏa tất cả sổ sách cục văn vật, tiến hành liên hợp thẩm tra, yêu cầu Tô Tỉnh Long tới chính phủ giải trị chuyện ngày 23 nhân viên cục văn vật nói bia đá không có giá trị bảo hộ.
Tới lúc này Tô Tỉnh Long, Tô Kiến Đông mới cuống lên.
Vấn đề kinh tế của công ty giải tỏa rất đơn giản, sau khi thành lập, đầu tư vào công ty hữu hạn Tô Kiến ở tỉnh thành 500 vạn, mà công ty Tô Kiến từ khi thành lập không có hoạt động kinh doanh thực chất nào, song trong nửa năm đã thua lỗ 400 vạn, cổ đông của Cty Tô Kiến toàn người trong gia đình lãnh đạo cục văn vật, có cả vợ Tô Tỉnh Long, bọn họ mỗi năm lĩnh lương cao tới hơn 367 vạn.
Đường Học Khiêm cũng không ngờ tra ra vấn đề lớn như thế.
Vụ án này đã vượt tầm cục giám sát, Đường Học Khiêm liền trao đổi với Chu Phú Minh.
Chu Phú Minh cũng kinh hãi, hiện giờ bề ngoài ông ta và Triệu Cẩm Vinh khôi phục lại bình thường, sau khi chuyện phá bia đánh người xảy ra, Triệu Cẩm Vinh nhờ ông ta đối phó qua loa, đừng truy cứu tới cùng, ai ngờ cục văn vật to gan như thế, tưởng tiền quốc gia đem đút túi riêng dễ vậy sao?
Không tra thì thôi, tra tới mức này rồi thì không thể nhân nhượng được nữa.
Chu Phú Minh cũng hận Tô Tình Long quá láo xược, đúng là ăn tim gấu gan báo rồi, cái này có khác gì trực tiếp tham ô? Còn kéo hết cục văn vật vào.
Ông ta không rõ vì sao Đường Học Khiêm trực tiếp tham dự vụ án này, nhưng hành vi của công ty giải tỏa vào đêm ngày 23 quá trắng trợn, tưởng rằng có vài đồng tiền là không còn sợ ai nữa sao?
Chu Phú Minh hiểu rõ chuyện này có Triệu Cẩm Vinh giật dây đằng sau, mặc dù chuyện không liên lụy trực tiếp được tới Triệu Cẩm Vinh, nhưng cứ để Triệu Cẩm Vinh làm càn như vậy, sớm muộn cũng có ngày kéo cả mình vào, cần phải giữ khoảng cách.
Vụ án đã sáng tỏ, Chu Phú Minh thông báo cho, Kim Quốc Hải, Lục Dật Quang, ba người họp bàn đơn giản, liền quyết định kỷ ủy và viện kiển sát liên hiệp lập án điều tra.
Lúc này Tô Tỉnh Long còn đang cố trấn tĩnh trình bày với Đường Học Khiêm, nhưng khi thấy nhân viên kỷ ủy và viện kiểm sát mặc đồng phục đi vào phòng, lập tức xụi lơ ra ghế, Vạn Dũng đã rời Hải Châu, lần này Triệu Cẩm Vinh chẳng thể bảo vệ được lão.
~o0o
Tết Dương Lịch năm 1996, Nhất Trung được kỳ nghỉ ba ngày hiếm có.
Bên ngoài mưa phùn lất phất, hình thành lên một lớp sương mờ mong manh, làm khí trời càng thêm lạnh giá, nhưng Trương Khác và Đường Thanh ngồi trong xe, chẳng hề bị ảnh hưởng.
- Chị Vãn Tình chẳng quan tâm chút nào, Chỉ Đồng muốn đi theo lại bị chị ấy kéo về tình thành.
Đường Thanh than phiền:
- Dì Chu cũng nhớ Chỉ Đồng mà, hiếm khi được nghị, không về tỉnh thành chẳng lẽ ở đây lãng phí thời gian với chúng ta?
Trương Khác vừa lái xe, vừa trả lời Đường Thanh.
Trước đó y nhận được điện thoại của cha, biết ý kiến sơ bộ của thành phố về vụ án cục văn vật, thành phố không muốn tạo thành vụ án oanh động toàn quốc, cho phép thành viên gia đình lãnh đạo cục văn vật trả tiền hoa hồng của Cty Tô Kiến, không lập án nữa.
Nhưng Tô Tỉnh Long không dễ dàng thoát như vậy, lão ta phải gánh trách nhiệm chủ yếu, mấy chục năm còn lại của cuộc đợi sẽ phải dành ra quá nửa nghỉ mát trong ngục.
Mặc dù không liên quan trực tiếp tới Triệu Cẩm Vinh, nhưng ông ta chẳng được thoải mái, không chỉ vùng đất phát hiện bia đá phong tỏa, nhân viên tương quan của địa ốc Cẩm Thành bị điều tra, như thế chắc chắn khiến tất cả các hạng mục của Cẩm Thành bị trì hoãn lại, đây là điều Trương Khác muốn thấy.
Hôm nay Trương Khác có tâm trạng rất vui vẻ đưa Đường Thanh đi xem vườn hoa hồng.
Hoa hồng thích nắng, muốn trồng được hoa hồng đẹp, phải được mặt trời chiếu không thấp hơn 6 giờ. Vườn hoa hồng được chọn ở Tượng Sơn Nam Lộc, có một con đường rải đá thông tới, chỉ là lâu năm không tu sửa, mưa đổ xuống một cái là lầy lội vô cùng.
Phía trước đỗ hai chiếc xe, đường rất hẹp, xe của bọn họ không qua được, Trương Khác xuống xe trước mở ô che cho Đường Thanh, Đường Thanh cẩn thận tránh vũng nước đi xuống, phía trước chỉ là một vùng đất trống, cách đê sông chừng trăm mét.
Trong mưa nước Tiểu Giang hơi đục, nhưng không khí rất trong mát, Đương Thanh giang tay hít không khí đầy lồng ngực, hỏi Trương Khác:
- Tất cả chỗ ngày sao?
- Ừ, vùng đất Tượng Sơn và Tiểu Giang, chừng 200 mẫu.
- Sao lớn thế?
Đường Thanh kinh ngạc:
- Chỉ trồng hai vạn cây hoa hồng thôi mà.
Trồng hai vạn cây hoa hồng không tốn nhiều diện tích lắm, Trương Khác muốn xây bên bờ Tiểu Giang một vườn hoa hồng.
Trương Khác không hiểu nổi cục quy hoạch làm ăn kiểu gì, đem vùng đất giữa Tượng Sơn và Tiểu Giang và liệt vào khu công nghiệp, hơn nữa kiến thiết xí nghiệp công nghiệp nặng và xí nghiệp hóa chất gây ô nhiễm cực lớn.
Đương nhiên, Trương Khác và Tống Bồi Minh đã trao đổi rồi, khu Thành Nam sẽ chống lại việc này, hơn nữa có Ái Đạt dẫn đầu khu làm khu công nghiệp điện tử, ngăn chặn được khu ô nhiễm kia lấn sang, không lo chuyện ô nhiễm diện rộng xuất hiện ở nơi này.
Tác giả :
Canh Tục