Quan Lộ Thương Đồ
Chương 112: Giải thích hoàn mỹ
Trương Khác đi vào công ty, qua kính thủy tinh mờ, nhìn thấy Hứa Tư ở trong văn phòng, liền đẩy cửa vào, trong phòng có thêm một chiếc TV màn hình lớn cắm với đầu đĩa, Hứa Tư đứng xoay lưng lại với y điều chỉnh TV.
- Không phải bảo chị nghỉ một ngày sao?
Trương Khác gõ lên cửa.
- Á.
Hứa Tư ôm ngực quay lại:
- Hết hồn, ở nhà không có người nên tôi tới công ty giết thời gian, sao cậu tới giờ này?
Mới hơn hai giờ chiều, Trương Khác rất ít khi tới công ty vào giờ này.
Trương Khác chẳng cần giấu diếm Hứa Tư, nhưng chuyện ngày hôm qua chả biết nói ra sao, thôi thì có cơ hội hẵng tính, chỉ vào TV nói:
- Chỗ em không cần, chị mang cho đám Minh Huy ấy...
- Hả?
Hứa Tư không hiểu, hỏi với vẻ không chắc lắm:
- Cho đám Minh Huy ư?
- Ừ, ở chỗ ở của em để một cái là được rồi, ai mà rảnh trốn vào văn phòng xem phim? Chẳng bằng tán tỉnh chị Hứa Tư còn hơn.
Trương Khác cười nhăn nhở.
- Phì.
Hứa Tư mặt ửng hồng:
- Vậy tôi đi bảo Lưu Minh Huy.
- Anh ta ở văn phòng à?
Thấy Hứa Tư gật đầu, Trương Khác cầm điện thoại trên bàn lên:
- Em gọi điện cho anh ta.
Thời điểm này đa phần mọi người không ở công ty.
Tương Vi dẫn người tới thư viện Đại học Hải Châu tìm tư liệu, Thiệu Chí Cương đi liên lạc bằng hữu trong nghành ẩm thực. Chu Phục lúc này ở nhà máy tọa trấn.
Lưu Minh Huy nhận được điện thoại dẫn hai cấp dưới tới, nghi hoặc hỏi:
- Khác thiếu gia, cho lắp đầu đĩa ở văn phòng chúng tôi thật sao?
- Nói nhiều thế làm gì?
Trương Khác phất tay:
- Bảo mang đi thì mang đi đi.
Thời gian tham gia công tác của Lưu Minh Huy chưa lâu, nhưng năng lực ở các phương diện lại rất xuất sắc, thế nên mới vươn lên được trong mấy trăm người xin việc.
Trương Khác có ưu thế tâm lý tuổi tác nhất đối với Lưu Minh Huy, nên hay sai bảo này nọ.
Lưu Minh Huy cười hì hì:
- Nếu đám tiểu tử kia xem phim trong thời gian làm việc phải chẳng tôi nên làm bộ như không thấy.
- Làm xong việc lại chưa hết giờ làm chẳng lẽ ngồi trơ ra trong văn phòng?
Lưu Minh Huy và hai cấp dưới hưng phấn vung tay lên, chẳng chút do dự tháo hết TV và đầu đĩa xuống, vừa bê đi vừa huýt sao vui vẻ.
Hứa Tư nhìn Trương Khác với vẻ khó hiểu, cô chưa từng nghĩ tới công ty lại cho nhân viên xem phim đốt thời gian, đừng nói Hứa Tư mà chắc chẳng ai hiểu nổi hành vi này của Trương Khác, nhưng Hứa Tư nghĩ biết đâu Trương Khác có mục đích khác.
Trương Khác thấy Hứa Tư muốn nói lại thôi, cười hỏi:
- Chị thấy em dung túng bọn họ chứ gì?
- Sao cậu biết tôi nghĩ như vậy?
Hứa Tư ngạc nhiên, Trương Khác luôn dễ dàng đoán trúng ý cô.
- Viết luôn trên mặt chị rồi kìa.
Trương Khác chỉ vào khuôn mặt mịn như ngọc của Hứa Tư:
- Làm sao để quản lý tốt luôn luôn tranh luận không ngừng, nhưng nhân viên phòng kế hoạch phải chủ động tìm công việc, nếu hiệu suất của bọn họ bị một cái đầu đĩa làm ảnh hưởng, công ty có thể sa thải họ không chút do dự. Đương nhiên, thời gian đầu Tương Vi phụ trách thu thập tư liệu, cũng phải để bọn họ làm quen với nó trước, em không muốn tới lúc đó phải giải thích cho họ biết đầu VCD là cái thứ gì.
- Công ty định sản xuất đầu đĩa?
Hứa Tư không có khái niệm gì về tương lai thị trường đầu đĩa, càng không có tự tin sản xuất sản phẩm có mức độ kỹ thuật cao:
- Nhìn có vẻ rất tinh vi, chúng ta lấy đâu ra kỹ thuật sản xuất.
- Có ba cách có được kỹ thuật sản xuất, một là trực tiếp tới tập đoàn Vạn Yến thuê kỹ sư với lương cao; hai là thỉnh cầu chuyên gia cơ điện ĐH Hải Châu tiến hành tháo rỡ nghiên cứu; ba là tới những nơi công nghiệp điện tử phát đạt như Hong Kong, Thâm Quyến tìm công ty chuyển nhượng kỹ thuật sản xuất... Em định tiến hành đồng thời cả ba cách, chị phụ trách bên ĐH Hải Châu, Tương Vi tới Hong Kong, Minh Huy tới An Huy...
- Vậy phải tốn kém mất bao nhiêu? Vả lại Lưu Minh Huy còn phụ trách hạng mục trung tâm ẩm thực, làm sao mà đi được?
- Trong sổ của Việt Tú còn hơn 200 vạn, số tiền có thể tiêu hết, Lưu Minh Huy chỉ đi có vài ngày Thiệu Chí Cương không tới mức ứng phó không nổi.
Trương Khác không muốn tỏ ra toàn trí toàn năng gì trước mặt Hứa Tư, nên không nói nhiều về đầu đĩa, thực sự cần quyết định vẫn đợi Tương Vi hoàn thành báo cáo điều tra sơ bộ mới hợp lý.
- Đột nhiên chuyển hướng sang chế tạo đầu đĩa, liệu có khiến người ta cảm giác chúng ta không tập trung làm việc đàng hoàng không?
- Chị nghĩ như vậy à?
Trương Khác dựa vào lưng ghế, cởi giày ra gác chân lên bàn:
- Em không chịu tập trung làm việc đàng hoàng sao?
- Thối.
Hứa Tư bịt mũi:
- Tôi nghe cậu hết, nhưng cậu phải giải thích cho người khác.
Trương Khác cười, y cũng thấy chân mình hơi thối:
- Trong mắt bọn họ, đảm bảo Tân Quang kinh doanh bình thường, thuận lợi thúc đẩy trung tâm ẩm thực mới là việc chính, nhưng bọn họ không hiểu mục đích thành lập Cẩm Hồ của em, chả lẽ Cẩm Hồ sẽ dừng lại ở hai ba hạng mục nào đó? Không, Cẩm Hồ luôn không ngừng đuổi theo cơ hội, vĩnh viễn không ngừng chỉnh hợp tất cả nguồn lực chúng ta có thể chạm vào, vĩnh viễn không ngừng sáng tạo tài phú...
Hứa Tư nhoẻn miệng cười:
- Có muốn nghe cảm giác của tôi không?
- Chị nói đi, em chịu được.
Trương Khác thu chân lại, ngồi ngay ngắn nhìn Hứa Tư xem cô có cao kiến gì?
- Cảm giác câu đó của cậu đúng là lời giải thích hoàn mỹ ột công ty ma...
Trương Khác bị lời của Hứa Tư đánh bại hoàn toàn, mất hết sực lực cục xuống bàn...
- Được rồi, được rồi.
Hứa Tư đưa tay đặt lên đầu Trương Khác, tóc y cắt rất ngắn, tóc dầy lại mềm, sờ vào rất thoải mái, thấy y cố ý bày ra vẻ ủ rũ, nhẹ nhàng xoa đầu y:
- Báo cáo tổng hợp công tác tuần trước còn cần cậu thẩm duyệt đó, cả một đống lớn, hiện giờ nhà máy Tân Quang từ trên xuống dưới đều oán thán, vì sao mỗi ngày làm việc mệt nhừ về nhà còn phải làm bài tập như học sinh tiểu học. Nhân viên quản lý đã đành công chức phổ thông cũng phải viết báo cáo, chưa nghe nói một xí nghiệp nào làm thế...
- Em đâu có sở thích rình mò chuyện đời tư của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng có đem sinh hoạt vợ chồng viết vào báo cáo đâu, em chỉ hi vọng bất kể quản lý hay là nhân viên, đánh giá lại công tác của mình là điều phải làm hàng ngày, bọn họ nếu tạo thành thói quen này, công nhân sẽ không ngừng nâng cao kỹ năng sản xuất, quản lý không ngừng nâng cao trình độ sản xuất. Thói quen này khó tạo nên được, nhất là khi bọn họ ở xí nghiệp quốc doanh bao năm, sớm tạo thành tư duy lười biếng, cho nên em phải dùng cách thức này, gia tăng áp lực vô hình, trừ đi sức ì trên người bọn họ...
Trương Khác chỉ vào văn kiện trong tay Hứa Tư:
- Theo quản lý bình thường, thì nhật ký công tác báo cáo cho cấp quản lý bên trên là được, hiện giờ phải tăng cường quảy lý với nhà máy Tân Quang, để bọn họ biết có con mắt theo dõi bọn họ sau lưng, có chút sai sót gì là cuốn xéo. Cho dù em không xuất hiện cũng có thể khiến thần kinh bọn họ luôn căng thẳng. Chị tưởng mối tuần đọc cả đống thế này là việc nhẹ nhàng sao?
Hứa Tư cười, cô hiểu dụng ý của Trương Khác, việc làm này nhìn có vẻ khiến phía dưới oán trách, nhưng cũng làm bọn họ âm thầm phát sinh thay đổi, quán triệt tư tưởng quản lý mới.
Hứa Tư đôi khi không nhịn được than vãn làm việc bên cạnh Trương Khác thật vất vã, phải nỗ lực theo kịp bước tiến của y, thứ phải học tập quá nhiều, hi vọng Trương Khác giới thiệu một số sách quản lý, Trương Khác nói:" Trong nước không có sách quản lý hay", thế là giới thiệu cả đống sách Anh Văn, làm Hứa Tư rất hối hận.
***
Nguyên văn Hứa Tư nói Ct bì bao (vỏ bọc, ví da): Không có tài sản cố định, không có nhân viên và địa điểm kinh doanh cố định... Thường có ý nói tới tập đoàn kinh doanh phi pháp.
Dịch Cty ma không có lẽ không hoàn toàn chính xác, nhưng lại hợp văn cảnh nhất lại dễ hình dung nhất.
- Không phải bảo chị nghỉ một ngày sao?
Trương Khác gõ lên cửa.
- Á.
Hứa Tư ôm ngực quay lại:
- Hết hồn, ở nhà không có người nên tôi tới công ty giết thời gian, sao cậu tới giờ này?
Mới hơn hai giờ chiều, Trương Khác rất ít khi tới công ty vào giờ này.
Trương Khác chẳng cần giấu diếm Hứa Tư, nhưng chuyện ngày hôm qua chả biết nói ra sao, thôi thì có cơ hội hẵng tính, chỉ vào TV nói:
- Chỗ em không cần, chị mang cho đám Minh Huy ấy...
- Hả?
Hứa Tư không hiểu, hỏi với vẻ không chắc lắm:
- Cho đám Minh Huy ư?
- Ừ, ở chỗ ở của em để một cái là được rồi, ai mà rảnh trốn vào văn phòng xem phim? Chẳng bằng tán tỉnh chị Hứa Tư còn hơn.
Trương Khác cười nhăn nhở.
- Phì.
Hứa Tư mặt ửng hồng:
- Vậy tôi đi bảo Lưu Minh Huy.
- Anh ta ở văn phòng à?
Thấy Hứa Tư gật đầu, Trương Khác cầm điện thoại trên bàn lên:
- Em gọi điện cho anh ta.
Thời điểm này đa phần mọi người không ở công ty.
Tương Vi dẫn người tới thư viện Đại học Hải Châu tìm tư liệu, Thiệu Chí Cương đi liên lạc bằng hữu trong nghành ẩm thực. Chu Phục lúc này ở nhà máy tọa trấn.
Lưu Minh Huy nhận được điện thoại dẫn hai cấp dưới tới, nghi hoặc hỏi:
- Khác thiếu gia, cho lắp đầu đĩa ở văn phòng chúng tôi thật sao?
- Nói nhiều thế làm gì?
Trương Khác phất tay:
- Bảo mang đi thì mang đi đi.
Thời gian tham gia công tác của Lưu Minh Huy chưa lâu, nhưng năng lực ở các phương diện lại rất xuất sắc, thế nên mới vươn lên được trong mấy trăm người xin việc.
Trương Khác có ưu thế tâm lý tuổi tác nhất đối với Lưu Minh Huy, nên hay sai bảo này nọ.
Lưu Minh Huy cười hì hì:
- Nếu đám tiểu tử kia xem phim trong thời gian làm việc phải chẳng tôi nên làm bộ như không thấy.
- Làm xong việc lại chưa hết giờ làm chẳng lẽ ngồi trơ ra trong văn phòng?
Lưu Minh Huy và hai cấp dưới hưng phấn vung tay lên, chẳng chút do dự tháo hết TV và đầu đĩa xuống, vừa bê đi vừa huýt sao vui vẻ.
Hứa Tư nhìn Trương Khác với vẻ khó hiểu, cô chưa từng nghĩ tới công ty lại cho nhân viên xem phim đốt thời gian, đừng nói Hứa Tư mà chắc chẳng ai hiểu nổi hành vi này của Trương Khác, nhưng Hứa Tư nghĩ biết đâu Trương Khác có mục đích khác.
Trương Khác thấy Hứa Tư muốn nói lại thôi, cười hỏi:
- Chị thấy em dung túng bọn họ chứ gì?
- Sao cậu biết tôi nghĩ như vậy?
Hứa Tư ngạc nhiên, Trương Khác luôn dễ dàng đoán trúng ý cô.
- Viết luôn trên mặt chị rồi kìa.
Trương Khác chỉ vào khuôn mặt mịn như ngọc của Hứa Tư:
- Làm sao để quản lý tốt luôn luôn tranh luận không ngừng, nhưng nhân viên phòng kế hoạch phải chủ động tìm công việc, nếu hiệu suất của bọn họ bị một cái đầu đĩa làm ảnh hưởng, công ty có thể sa thải họ không chút do dự. Đương nhiên, thời gian đầu Tương Vi phụ trách thu thập tư liệu, cũng phải để bọn họ làm quen với nó trước, em không muốn tới lúc đó phải giải thích cho họ biết đầu VCD là cái thứ gì.
- Công ty định sản xuất đầu đĩa?
Hứa Tư không có khái niệm gì về tương lai thị trường đầu đĩa, càng không có tự tin sản xuất sản phẩm có mức độ kỹ thuật cao:
- Nhìn có vẻ rất tinh vi, chúng ta lấy đâu ra kỹ thuật sản xuất.
- Có ba cách có được kỹ thuật sản xuất, một là trực tiếp tới tập đoàn Vạn Yến thuê kỹ sư với lương cao; hai là thỉnh cầu chuyên gia cơ điện ĐH Hải Châu tiến hành tháo rỡ nghiên cứu; ba là tới những nơi công nghiệp điện tử phát đạt như Hong Kong, Thâm Quyến tìm công ty chuyển nhượng kỹ thuật sản xuất... Em định tiến hành đồng thời cả ba cách, chị phụ trách bên ĐH Hải Châu, Tương Vi tới Hong Kong, Minh Huy tới An Huy...
- Vậy phải tốn kém mất bao nhiêu? Vả lại Lưu Minh Huy còn phụ trách hạng mục trung tâm ẩm thực, làm sao mà đi được?
- Trong sổ của Việt Tú còn hơn 200 vạn, số tiền có thể tiêu hết, Lưu Minh Huy chỉ đi có vài ngày Thiệu Chí Cương không tới mức ứng phó không nổi.
Trương Khác không muốn tỏ ra toàn trí toàn năng gì trước mặt Hứa Tư, nên không nói nhiều về đầu đĩa, thực sự cần quyết định vẫn đợi Tương Vi hoàn thành báo cáo điều tra sơ bộ mới hợp lý.
- Đột nhiên chuyển hướng sang chế tạo đầu đĩa, liệu có khiến người ta cảm giác chúng ta không tập trung làm việc đàng hoàng không?
- Chị nghĩ như vậy à?
Trương Khác dựa vào lưng ghế, cởi giày ra gác chân lên bàn:
- Em không chịu tập trung làm việc đàng hoàng sao?
- Thối.
Hứa Tư bịt mũi:
- Tôi nghe cậu hết, nhưng cậu phải giải thích cho người khác.
Trương Khác cười, y cũng thấy chân mình hơi thối:
- Trong mắt bọn họ, đảm bảo Tân Quang kinh doanh bình thường, thuận lợi thúc đẩy trung tâm ẩm thực mới là việc chính, nhưng bọn họ không hiểu mục đích thành lập Cẩm Hồ của em, chả lẽ Cẩm Hồ sẽ dừng lại ở hai ba hạng mục nào đó? Không, Cẩm Hồ luôn không ngừng đuổi theo cơ hội, vĩnh viễn không ngừng chỉnh hợp tất cả nguồn lực chúng ta có thể chạm vào, vĩnh viễn không ngừng sáng tạo tài phú...
Hứa Tư nhoẻn miệng cười:
- Có muốn nghe cảm giác của tôi không?
- Chị nói đi, em chịu được.
Trương Khác thu chân lại, ngồi ngay ngắn nhìn Hứa Tư xem cô có cao kiến gì?
- Cảm giác câu đó của cậu đúng là lời giải thích hoàn mỹ ột công ty ma...
Trương Khác bị lời của Hứa Tư đánh bại hoàn toàn, mất hết sực lực cục xuống bàn...
- Được rồi, được rồi.
Hứa Tư đưa tay đặt lên đầu Trương Khác, tóc y cắt rất ngắn, tóc dầy lại mềm, sờ vào rất thoải mái, thấy y cố ý bày ra vẻ ủ rũ, nhẹ nhàng xoa đầu y:
- Báo cáo tổng hợp công tác tuần trước còn cần cậu thẩm duyệt đó, cả một đống lớn, hiện giờ nhà máy Tân Quang từ trên xuống dưới đều oán thán, vì sao mỗi ngày làm việc mệt nhừ về nhà còn phải làm bài tập như học sinh tiểu học. Nhân viên quản lý đã đành công chức phổ thông cũng phải viết báo cáo, chưa nghe nói một xí nghiệp nào làm thế...
- Em đâu có sở thích rình mò chuyện đời tư của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng có đem sinh hoạt vợ chồng viết vào báo cáo đâu, em chỉ hi vọng bất kể quản lý hay là nhân viên, đánh giá lại công tác của mình là điều phải làm hàng ngày, bọn họ nếu tạo thành thói quen này, công nhân sẽ không ngừng nâng cao kỹ năng sản xuất, quản lý không ngừng nâng cao trình độ sản xuất. Thói quen này khó tạo nên được, nhất là khi bọn họ ở xí nghiệp quốc doanh bao năm, sớm tạo thành tư duy lười biếng, cho nên em phải dùng cách thức này, gia tăng áp lực vô hình, trừ đi sức ì trên người bọn họ...
Trương Khác chỉ vào văn kiện trong tay Hứa Tư:
- Theo quản lý bình thường, thì nhật ký công tác báo cáo cho cấp quản lý bên trên là được, hiện giờ phải tăng cường quảy lý với nhà máy Tân Quang, để bọn họ biết có con mắt theo dõi bọn họ sau lưng, có chút sai sót gì là cuốn xéo. Cho dù em không xuất hiện cũng có thể khiến thần kinh bọn họ luôn căng thẳng. Chị tưởng mối tuần đọc cả đống thế này là việc nhẹ nhàng sao?
Hứa Tư cười, cô hiểu dụng ý của Trương Khác, việc làm này nhìn có vẻ khiến phía dưới oán trách, nhưng cũng làm bọn họ âm thầm phát sinh thay đổi, quán triệt tư tưởng quản lý mới.
Hứa Tư đôi khi không nhịn được than vãn làm việc bên cạnh Trương Khác thật vất vã, phải nỗ lực theo kịp bước tiến của y, thứ phải học tập quá nhiều, hi vọng Trương Khác giới thiệu một số sách quản lý, Trương Khác nói:" Trong nước không có sách quản lý hay", thế là giới thiệu cả đống sách Anh Văn, làm Hứa Tư rất hối hận.
***
Nguyên văn Hứa Tư nói Ct bì bao (vỏ bọc, ví da): Không có tài sản cố định, không có nhân viên và địa điểm kinh doanh cố định... Thường có ý nói tới tập đoàn kinh doanh phi pháp.
Dịch Cty ma không có lẽ không hoàn toàn chính xác, nhưng lại hợp văn cảnh nhất lại dễ hình dung nhất.
Tác giả :
Canh Tục