Quấn Lấy Không Buông
Chương 96
Trần Thần lấy lại tinh thần, nghe lời cầm chai nước uống hết. Sau đó cảm giác được dị năng khô cạn trong cơ thể mình bỗng nhiên di chuyển, anh ta dừng lại, "Tễ Tễ."
Phương Tễ Tễ đỡ anh ta đi về phía trước, lạnh lùng nói, "Im miệng."
"A."
Trần Thần im lặng, nhưng sắc mặt đỏ bừng, kích động không nói nên lời. Sau đó anh ta nghĩ đến điều gì liền nở nụ cười ngọt ngào. Tễ Tễ đang nói cho anh ta biết ư?
Đúng hay không? Dù thế nào thì cũng đáng để mong chờ...
...
Hai người tiếp tục đi, không lâu sau đã thấy gốc cây to đằng xa, tường thành sừng sững và bóng người thấp thoáng đang làm việc kia.
Cố nhị thiếu chỉ nói thế thôi, nhưng sau khi biết em trai mình đã quyết định ở lại đây thì sao có thể để mặc mà không quan tâm đến việc xây tường thành chứ.
Xem ra chính là chỗ này.
Phương Tễ Tễ thở phào nhẹ nhõm, nếu anh ta đoán sai, bọn người Cố Dụ không ở đây mà là một con Zombie cấp cao hơn, thì kẻ ngốc Trần Thần này không muốn sống nữa rồi.
Anh hai Cố cũng nhìn thấy hai người bọn họ, anh không biết bọn họ là ai, nhưng mấy người Triệu Tứ thì biết.
"Tễ Tễ, Trần Thần?" Triệu Tử lên tiếng chào, kinh ngạc hỏi, "Sao hai người lại tới đây?"
Thấy Trần Thần bị thương, anh ta vỗ đầu rồi nói, "Bị thương rồi? Tôi đi tìm Trần Nhị, để anh ấy xem vết thương cho cậu trước rồi nói tiếp."
Câu hỏi này khiến Trần Thần nhớ ra mục đích đến đây của bọn họ, niềm hy vọng vừa mới nhen nhóm lại bị dập tắt.
Đúng vậy, anh ta đã quên, Tễ Tễ đến đây để tìm Cố Dụ.
Anh hai Cố híp mắt, "Cậu quen hả?"
Triệu Tứ gật đầu, "Đúng vậy nhị thiếu, lúc trước gặp bọn họ trên đường rồi cùng về thành phố C. Đến nơi thì chia tay nhau liền nên anh chưa gặp bọn họ, đây là Phương Tễ Tễ và Trần Thần."
"Tễ Tễ, Trần Thần, đây là..."
Sau khi Triệu Tứ giới thiệu bọn họ với nhau xong, sự đề phòng trong mắt anh hai Cố dần buông lõng, anh đưa tay chào hỏi bọn họ.
Vì Trần Thần bị thương nên bọn họ chỉ chào hỏi vài câu rồi đi về biệt thự.
Đã sắp đến giờ ăn cơm rồi.
...
Đứng trong nhà đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên ngoài, còn có cả giọng phụ nữ.
"Có chuyện gì thế?" Cố Dụ đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, xắn tay áo lên. Anh tò mò hỏi, "Ai đây?"
Vừa dứt lời, mấy người vừa bước vào bỗng chốc im bặt.
Trần Thần cảm thấy tức giận, biết rằng Cố Dụ không sai, cũng không ai quy định Tễ Tễ thích anh, mạo hiểm đến đây thì bắt buộc anh phải nhớ mặt cô. Nhưng cái cảm giác người anh ta yêu bị người khác coi thường này thật là khó chịu.
Trần Nhị và mấy người khác vừa vào nhà thấy thế thì vội vàng phá bỏ bầu không khí ngại ngùng này.
Triệu Tứ vội vàng lảng sang chuyện khác, "Trần Nhị!"
"Để Trần Nhị xem vết thương cho Trần Thần đã!"
Anh hai Cố ngược lại rất bình tĩnh, vẻ mặt không đổi sắc giải thích với bọn họ, "Trí nhớ Cố Dụ không tốt lắm."
Không phải anh không muốn nói Cố Dụ bị chứng mù mặt. Nhưng không nói vẫn tốt hơn, ngoại trừ người nhà và vài tâm phúc ra thì những người khác không biết vẫn tốt hơn.
Mù mặt không phải là bệnh gì to tát, nhưng với thân phận của bọn họ thì chuyện này rất nghiêm trọng. Lỡ như có người cố ý giả mạo thì sao? Những người có dáng người giống nhau rất dễ tìm, chỉ cần kẻ địch thành công một lần thôi cũng đủ để gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Cố Dụ gật đầu chào, "Trần Thần, cô Phương."
Có người nhắc tên Trần Thần Cố Dụ mới nhớ ra, anh còn tưởng mấy người này là người quen của anh hai.
Thực ra bọn họ cũng không thân, anh xắn tay áo xong rồi hỏi Trần Nhị, "Nhan Nhan đâu?"
Vừa hỏi vừa đi ra ngoài.
Trần Nhị thả tay xuống, vết thương trên tay đã khép miệng, "Chị dâu đang dạy mấy đứa nhỏ."
Mấy đứa cháu nhà anh ta dạo này có thêm trò mới, thỉnh thoảng lại nhét tinh hạch Zombie vào miệng bọn họ.
Ừ, còn tặng kèm thêm một ánh mắt thông cảm.
Nhưng tụi nó đút tinh hạch quá cao cấp, năng lượng ẩn chứa bên trong quá... Nếu ai mà cấp hơi thấp một chút thì có thể biến thành Zombie ngay.
Mấy bữa nay bọn họ vừa nhìn thấy đàn cháu này là vội vàng tìm chỗ trốn ngay.
Nhan Nhan?
Chị dâu?
Cháu trai?
Con ngươi Trần Thần co rụt lại, anh ta quay sang nhìn Phương Tễ Tễ. Quả nhiên, Phương Tễ Tễ chấn động, vẻ mặt ngơ ngác.
Giống như bị tin này làm cho bối rối.
Miệng anh ta khô khốc, không biết phải làm thế nào.
Thực ra, Phương Tễ Tễ đúng là bị tin này dọa sợ nhưng không phải vì nguyên nhân kia.
Rõ ràng kiếp trước...
Không lẽ vốn dĩ không có kiếp trước kiếp này, cô chỉ nằm mơ mà thôi??
...
Tinh Nhan đang giáo dục lại bọn nhỏ.
Cô đã nhận bọn nó là con trai thì phải chịu trách nhiệm dạy dỗ, chứ không phải chỉ giỡn cho vui.
Lúc Cố Dụ đến thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Bảy đứa con trai xếp thành hàng, trông rất tội nghiệp, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại.
"Sao vậy?" Cố Dụ thấp giọng cười, đưa tay nắm tay cô một cách tự nhiên.
"Tụi nó còn nhỏ, đừng giận nhé?"
Quan trọng là, đừng nên tức giận.
"Cố...Dụ..." Giọng nói vẫn còn chút khó khăn. Cô ghét bỏ giọng nói không đủ khí thế của mình, tức giận vùi đầu vào lòng anh, rồi chuyển sang tiếng Zombie, "Anh đoán coi con anh nói gì?"
Cô có thể nói, nhưng không có nghĩa là sẽ nói, đến tận bây giờ cô chỉ gọi "Cố Dụ."
"Nói gì?" Cố Dụ không để ý cho lắm, anh ôm eo cô dắt cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng cười dỗ dành cô, "Ăn cơm xong rồi lại mắng tiếp nhé em?"
Anh vừa ra hiệu với bảy đứa con trai vừa nhỏ giọng nói với cô, "Nhưng em phải gọi là con của chúng ta."
Tinh Nhan "ha ha" hai tiếng rồi nhíu mày, "Dạo này tụi nó nghĩ bọn mình sinh cho bọn nó một đám em trai. Nhưng đám em trai kia quá yếu ớt nên cần phải ăn nhiều tinh hạch mới khỏe mạnh được."
Có lẽ là do những lần lên cấp trước đều phát triển kích thước cơ thể, cho nên mấy đứa này mới kết luận rằng...càng cao to thì càng mạnh khỏe, ngoại trừ mẹ ra. Đây cũng là nguyên nhân dạo này bọn nó đã lên cấp 5 nhưng vẫn duy trì hình dáng cũ.
Sau khi tỉnh dậy lại phát hiện một đám người mang theo hơi thở của mẹ mình...
...
Nghĩ đến mấy bữa nay bọn nhóc này gặp ai là nhét tinh hạch cho người đó, Cố Dụ dừng bước, ánh mắt nhìn Tinh Nhan vô cùng tế nhị.
... Sinh một đứa thì được, nếu sinh một đám như thế thì chắc không được đâu.
Anh vừa suy nghĩ vừa thuận miệng khuyên cô, "Bọn nó cũng có ý tốt mà, rất ngoan."
Cơm nước xong xuôi rồi mắng tiếp cũng không vội, không được để cô đói bụng.
Đúng đó, đúng đó! Từ A Đại đến Tiểu Thất đứng sau anh đều đồng thanh lên tiếng, gật đầu như giã tỏi.
Nhìn mấy ba con trước mặt, Tinh Nhan liếc sang Cố Dụ, hờ hững nói một câu, "Ờ, bọn nó đắc ý nói là mấy đứa em trai này xui xẻo vì kế thừa gien của ba, cảm thấy thiệt đáng thương..."
Cô dừng một chút, ánh mắt quan sát anh một vòng, "Cho nên bọn nó quyết định giải quyết từ nơi bắt nguồn trước."
Cố Dụ: "..."
Nhớ đến đống tinh hạch tối qua được cho, sắc mặt anh trở nên đen thui.
Quay đầu nhìn sang mấy đứa con trai xui xẻo, Cố Dụ ngay lập tức sửa lại lập trường, "Quậy quá đi!"
Mặt anh không đổi sắc nói tiếp, "Lớn đầu rồi mà không hiểu chuyện, lát nữa anh sẽ dạy bọn nó."
Từ A Đại đến Tiểu Thất:...
Mờ mịt.jpg
Tinh Nhan thích thú nhìn anh.
...
Nhìn Cố Dụ nắm tay Zombie đi tới, trong mắt tràn đầy ý cười, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với bọn họ, Trần Thần sợ ngây người.
Phản ứng đầu tiên trong lòng, không phải bất ngờ vì Cố Dụ lại yêu Zombie, anh ta không quan tâm chuyện này, nhưng...nhìn Cố Dụ yêu vợ mình như thế, mà cô nàng Zombie kia cũng thế, vậy thì Tễ Tễ sẽ rất đau lòng.
Trần Thần nhìn Phương Tễ Tễ, vụng về chuyển chủ đề, "Hình như bọn họ có thể nghe hiểu..."
Một người "ô ô" một người nói chuyện, thỉnh thoảng Cố Dụ lại quay đầu dạy dỗ mấy đứa con đi đằng sau, bảy đứa Zombie uể oải cúi đầu, giống như hiểu những lời anh nói...
Mọi người nhìn anh ta, cảm thấy kỳ lạ.
- - Bọn họ đã quen rồi.
Lý Khuê, "Không phải dường như, mà là thật."
Lúc trước Lý Khuê còn muốn thử xem có học được không, sau lại từ bỏ, phải thừa nhận một điều rằng, thần giao cách cảm chỉ thuộc về hai vợ chồng bọn họ.
Nghĩ nghĩ, Lý Khuê khuyên, "Đừng nghĩ nhiều, quen là tốt thôi."
Trần Thần không yên lòng đáp lại một câu, sau đó không ngừng cố gắng, "Tễ Tễ, em nhìn đi, anh..."
Về chuyện cô không thích Cố Dụ, không thể nào.
Anh ta hiểu Phương Tễ Tễ, mỗi một hành động của cô anh ta đều cẩn thận quan sát, lúc trước cô không định đến khu biệt thự ngoại ô thành phố S, nhưng vừa nghe có Cố Dụ liền đổi ý ngay.
Cô còn khóc lúc Cố Dụ đòi đi thành phố S.
Cô còn nói với anh ta bất kể thế nào cũng không được đến thành phố S, nhưng vừa nghe thấy tin tức của Cố Dụ, cô lại khăng khăng đến đây.
Bây giờ...
Sau này khi Phương Tễ Tễ và Trần Thần yêu nhau, nghe suy đoán như thế của người yêu, Phương Tễ Tễ chỉ muốn đạp anh ta vào đống xác Zombie.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, bây giờ Phương Tễ Tễ đã hiểu ra.
Thì ra...thì ra là thế.
Có lẽ kiếp trước vợ của Cố Dụ cũng trở thành Zombie, chỉ là cô đã chết nên không gặp được Cố Dụ. Kiếp này Cố Dụ đi đến thành phố S thì gặp được đương nhiên sẽ không để cô chạy mất.
Phương Tễ Tễ cảm thán, Zombie thì sao chưa.
Thực ra, Phương Tễ Tễ lại là người có thể tiếp nhận sự thật này một cách nhanh nhất. Theo kịch bản thì người có thể ở cùng Vua Zombie thì làm sao lại quan tâm những thứ này.
Hâm mộ nhìn Cố Dụ và Tinh Nhan, Phương Tễ Tễ cảm thấy thật tốt. Cô thật tâm chúc phúc bọn họ.
Trong mắt Tinh Nhan mang theo ý cười, bỗng nhiên cảm thấy rất có cảm tình với nữ chính.
...
Nhưng mấy ngày nay, Phương Tễ Tễ cảm thấy Trần Thần quá cẩn thận với cô rồi, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến cô khóc ấy.
Có trời mới biết xảy ra chuyện gì với anh ta.
Cô thở dài, "Trần Thần, đi xây tường thành thôi."
Trần Thần là dị năng hệ Kim, cho nên có thể giúp mọi người một tay, hơn nữa cô cũng cảm thấy ở chỗ này cũng tốt lắm.
Xét cho cùng thì căn cứ có hơi phức tạp, ở đây còn nhiều biệt thự như vậy, không biết có thể ở lại hay không... Nếu như không được thì ra ngoài đầu đường tìm một căn nhà cũng được.
Hôm nay, Tinh Nhan và Cố Dụ cũng đến đây.
Nghĩ nghĩ, Phương Tễ Tễ mở miệng hỏi, "Cô Tinh Nhan..." cảm giác xưng hô thế này không đúng, "Ở đây còn nhận người không? Nếu như có thể, tôi và Trần Thần muốn ở lại."
Về chuyện có lợi cho Tinh Nhan hay không, cô không mù nên biết rõ.
Tinh Nhan rất có cảm tình với cô nên đương nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh.
Phương Tễ Tễ cảm thấy thật vui vẻ.
Đúng lúc này giọng nói từ phía sau vang lên, "Nói gì mà vui thế?"
***
Bọn họ không ngờ, lúc này có một người đang ngẩng đầu lên nhìn.
Tô Tinh đang gặp nguy hiểm nhìn thấy có người nào đó nói chuyện với Cố Dụ, chưa kịp kích động đã thấy anh đi đến bên cạnh một người phụ nữ ôm lấy vai cô ấy.
Cô ta chỉ nhìn thấy phía sau của người phụ nữ kia, giống như đang nói chuyện với Cố Dụ, Tô Tinh không quan tâm chuyện này, dù sao cô ta cũng không thích anh.
Nhưng đối diện anh lại là...lòng Tô Tinh trầm xuống, Phương Tễ Tễ.
Là Phương Tễ Tễ.
Không biết bọn họ đang nói gì mà Phương Tễ Tễ nở nụ cười.
Đúng rồi, cô ta quên mất, lúc trước Phương Tễ Tễ cùng đi với bọn họ.
Tô Tinh đứng ngốc ở đó một hồi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng không có cái nào có lợi cho mình, cô ta bình tĩnh lại, quay người đi.
Nhà họ Cố đứng về phía Phương Tễ Tễ, vậy thì còn có nhà họ Lý, họ Triệu, họ Tôn, họ Diệp...
Cô ta phải nhanh lên mới được.
Lần cuối cùng, tầm mắt cô ta lơ đãng rơi xuống người trong lòng Cố Dụ.
Vừa nhìn thấy, con ngươi Tô Tinh bỗng nhiên co rút.
****
Mấy đứa con dễ thương vãi chưởng =))
Phương Tễ Tễ đỡ anh ta đi về phía trước, lạnh lùng nói, "Im miệng."
"A."
Trần Thần im lặng, nhưng sắc mặt đỏ bừng, kích động không nói nên lời. Sau đó anh ta nghĩ đến điều gì liền nở nụ cười ngọt ngào. Tễ Tễ đang nói cho anh ta biết ư?
Đúng hay không? Dù thế nào thì cũng đáng để mong chờ...
...
Hai người tiếp tục đi, không lâu sau đã thấy gốc cây to đằng xa, tường thành sừng sững và bóng người thấp thoáng đang làm việc kia.
Cố nhị thiếu chỉ nói thế thôi, nhưng sau khi biết em trai mình đã quyết định ở lại đây thì sao có thể để mặc mà không quan tâm đến việc xây tường thành chứ.
Xem ra chính là chỗ này.
Phương Tễ Tễ thở phào nhẹ nhõm, nếu anh ta đoán sai, bọn người Cố Dụ không ở đây mà là một con Zombie cấp cao hơn, thì kẻ ngốc Trần Thần này không muốn sống nữa rồi.
Anh hai Cố cũng nhìn thấy hai người bọn họ, anh không biết bọn họ là ai, nhưng mấy người Triệu Tứ thì biết.
"Tễ Tễ, Trần Thần?" Triệu Tử lên tiếng chào, kinh ngạc hỏi, "Sao hai người lại tới đây?"
Thấy Trần Thần bị thương, anh ta vỗ đầu rồi nói, "Bị thương rồi? Tôi đi tìm Trần Nhị, để anh ấy xem vết thương cho cậu trước rồi nói tiếp."
Câu hỏi này khiến Trần Thần nhớ ra mục đích đến đây của bọn họ, niềm hy vọng vừa mới nhen nhóm lại bị dập tắt.
Đúng vậy, anh ta đã quên, Tễ Tễ đến đây để tìm Cố Dụ.
Anh hai Cố híp mắt, "Cậu quen hả?"
Triệu Tứ gật đầu, "Đúng vậy nhị thiếu, lúc trước gặp bọn họ trên đường rồi cùng về thành phố C. Đến nơi thì chia tay nhau liền nên anh chưa gặp bọn họ, đây là Phương Tễ Tễ và Trần Thần."
"Tễ Tễ, Trần Thần, đây là..."
Sau khi Triệu Tứ giới thiệu bọn họ với nhau xong, sự đề phòng trong mắt anh hai Cố dần buông lõng, anh đưa tay chào hỏi bọn họ.
Vì Trần Thần bị thương nên bọn họ chỉ chào hỏi vài câu rồi đi về biệt thự.
Đã sắp đến giờ ăn cơm rồi.
...
Đứng trong nhà đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên ngoài, còn có cả giọng phụ nữ.
"Có chuyện gì thế?" Cố Dụ đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, xắn tay áo lên. Anh tò mò hỏi, "Ai đây?"
Vừa dứt lời, mấy người vừa bước vào bỗng chốc im bặt.
Trần Thần cảm thấy tức giận, biết rằng Cố Dụ không sai, cũng không ai quy định Tễ Tễ thích anh, mạo hiểm đến đây thì bắt buộc anh phải nhớ mặt cô. Nhưng cái cảm giác người anh ta yêu bị người khác coi thường này thật là khó chịu.
Trần Nhị và mấy người khác vừa vào nhà thấy thế thì vội vàng phá bỏ bầu không khí ngại ngùng này.
Triệu Tứ vội vàng lảng sang chuyện khác, "Trần Nhị!"
"Để Trần Nhị xem vết thương cho Trần Thần đã!"
Anh hai Cố ngược lại rất bình tĩnh, vẻ mặt không đổi sắc giải thích với bọn họ, "Trí nhớ Cố Dụ không tốt lắm."
Không phải anh không muốn nói Cố Dụ bị chứng mù mặt. Nhưng không nói vẫn tốt hơn, ngoại trừ người nhà và vài tâm phúc ra thì những người khác không biết vẫn tốt hơn.
Mù mặt không phải là bệnh gì to tát, nhưng với thân phận của bọn họ thì chuyện này rất nghiêm trọng. Lỡ như có người cố ý giả mạo thì sao? Những người có dáng người giống nhau rất dễ tìm, chỉ cần kẻ địch thành công một lần thôi cũng đủ để gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Cố Dụ gật đầu chào, "Trần Thần, cô Phương."
Có người nhắc tên Trần Thần Cố Dụ mới nhớ ra, anh còn tưởng mấy người này là người quen của anh hai.
Thực ra bọn họ cũng không thân, anh xắn tay áo xong rồi hỏi Trần Nhị, "Nhan Nhan đâu?"
Vừa hỏi vừa đi ra ngoài.
Trần Nhị thả tay xuống, vết thương trên tay đã khép miệng, "Chị dâu đang dạy mấy đứa nhỏ."
Mấy đứa cháu nhà anh ta dạo này có thêm trò mới, thỉnh thoảng lại nhét tinh hạch Zombie vào miệng bọn họ.
Ừ, còn tặng kèm thêm một ánh mắt thông cảm.
Nhưng tụi nó đút tinh hạch quá cao cấp, năng lượng ẩn chứa bên trong quá... Nếu ai mà cấp hơi thấp một chút thì có thể biến thành Zombie ngay.
Mấy bữa nay bọn họ vừa nhìn thấy đàn cháu này là vội vàng tìm chỗ trốn ngay.
Nhan Nhan?
Chị dâu?
Cháu trai?
Con ngươi Trần Thần co rụt lại, anh ta quay sang nhìn Phương Tễ Tễ. Quả nhiên, Phương Tễ Tễ chấn động, vẻ mặt ngơ ngác.
Giống như bị tin này làm cho bối rối.
Miệng anh ta khô khốc, không biết phải làm thế nào.
Thực ra, Phương Tễ Tễ đúng là bị tin này dọa sợ nhưng không phải vì nguyên nhân kia.
Rõ ràng kiếp trước...
Không lẽ vốn dĩ không có kiếp trước kiếp này, cô chỉ nằm mơ mà thôi??
...
Tinh Nhan đang giáo dục lại bọn nhỏ.
Cô đã nhận bọn nó là con trai thì phải chịu trách nhiệm dạy dỗ, chứ không phải chỉ giỡn cho vui.
Lúc Cố Dụ đến thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Bảy đứa con trai xếp thành hàng, trông rất tội nghiệp, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng quay đầu lại.
"Sao vậy?" Cố Dụ thấp giọng cười, đưa tay nắm tay cô một cách tự nhiên.
"Tụi nó còn nhỏ, đừng giận nhé?"
Quan trọng là, đừng nên tức giận.
"Cố...Dụ..." Giọng nói vẫn còn chút khó khăn. Cô ghét bỏ giọng nói không đủ khí thế của mình, tức giận vùi đầu vào lòng anh, rồi chuyển sang tiếng Zombie, "Anh đoán coi con anh nói gì?"
Cô có thể nói, nhưng không có nghĩa là sẽ nói, đến tận bây giờ cô chỉ gọi "Cố Dụ."
"Nói gì?" Cố Dụ không để ý cho lắm, anh ôm eo cô dắt cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng cười dỗ dành cô, "Ăn cơm xong rồi lại mắng tiếp nhé em?"
Anh vừa ra hiệu với bảy đứa con trai vừa nhỏ giọng nói với cô, "Nhưng em phải gọi là con của chúng ta."
Tinh Nhan "ha ha" hai tiếng rồi nhíu mày, "Dạo này tụi nó nghĩ bọn mình sinh cho bọn nó một đám em trai. Nhưng đám em trai kia quá yếu ớt nên cần phải ăn nhiều tinh hạch mới khỏe mạnh được."
Có lẽ là do những lần lên cấp trước đều phát triển kích thước cơ thể, cho nên mấy đứa này mới kết luận rằng...càng cao to thì càng mạnh khỏe, ngoại trừ mẹ ra. Đây cũng là nguyên nhân dạo này bọn nó đã lên cấp 5 nhưng vẫn duy trì hình dáng cũ.
Sau khi tỉnh dậy lại phát hiện một đám người mang theo hơi thở của mẹ mình...
...
Nghĩ đến mấy bữa nay bọn nhóc này gặp ai là nhét tinh hạch cho người đó, Cố Dụ dừng bước, ánh mắt nhìn Tinh Nhan vô cùng tế nhị.
... Sinh một đứa thì được, nếu sinh một đám như thế thì chắc không được đâu.
Anh vừa suy nghĩ vừa thuận miệng khuyên cô, "Bọn nó cũng có ý tốt mà, rất ngoan."
Cơm nước xong xuôi rồi mắng tiếp cũng không vội, không được để cô đói bụng.
Đúng đó, đúng đó! Từ A Đại đến Tiểu Thất đứng sau anh đều đồng thanh lên tiếng, gật đầu như giã tỏi.
Nhìn mấy ba con trước mặt, Tinh Nhan liếc sang Cố Dụ, hờ hững nói một câu, "Ờ, bọn nó đắc ý nói là mấy đứa em trai này xui xẻo vì kế thừa gien của ba, cảm thấy thiệt đáng thương..."
Cô dừng một chút, ánh mắt quan sát anh một vòng, "Cho nên bọn nó quyết định giải quyết từ nơi bắt nguồn trước."
Cố Dụ: "..."
Nhớ đến đống tinh hạch tối qua được cho, sắc mặt anh trở nên đen thui.
Quay đầu nhìn sang mấy đứa con trai xui xẻo, Cố Dụ ngay lập tức sửa lại lập trường, "Quậy quá đi!"
Mặt anh không đổi sắc nói tiếp, "Lớn đầu rồi mà không hiểu chuyện, lát nữa anh sẽ dạy bọn nó."
Từ A Đại đến Tiểu Thất:...
Mờ mịt.jpg
Tinh Nhan thích thú nhìn anh.
...
Nhìn Cố Dụ nắm tay Zombie đi tới, trong mắt tràn đầy ý cười, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với bọn họ, Trần Thần sợ ngây người.
Phản ứng đầu tiên trong lòng, không phải bất ngờ vì Cố Dụ lại yêu Zombie, anh ta không quan tâm chuyện này, nhưng...nhìn Cố Dụ yêu vợ mình như thế, mà cô nàng Zombie kia cũng thế, vậy thì Tễ Tễ sẽ rất đau lòng.
Trần Thần nhìn Phương Tễ Tễ, vụng về chuyển chủ đề, "Hình như bọn họ có thể nghe hiểu..."
Một người "ô ô" một người nói chuyện, thỉnh thoảng Cố Dụ lại quay đầu dạy dỗ mấy đứa con đi đằng sau, bảy đứa Zombie uể oải cúi đầu, giống như hiểu những lời anh nói...
Mọi người nhìn anh ta, cảm thấy kỳ lạ.
- - Bọn họ đã quen rồi.
Lý Khuê, "Không phải dường như, mà là thật."
Lúc trước Lý Khuê còn muốn thử xem có học được không, sau lại từ bỏ, phải thừa nhận một điều rằng, thần giao cách cảm chỉ thuộc về hai vợ chồng bọn họ.
Nghĩ nghĩ, Lý Khuê khuyên, "Đừng nghĩ nhiều, quen là tốt thôi."
Trần Thần không yên lòng đáp lại một câu, sau đó không ngừng cố gắng, "Tễ Tễ, em nhìn đi, anh..."
Về chuyện cô không thích Cố Dụ, không thể nào.
Anh ta hiểu Phương Tễ Tễ, mỗi một hành động của cô anh ta đều cẩn thận quan sát, lúc trước cô không định đến khu biệt thự ngoại ô thành phố S, nhưng vừa nghe có Cố Dụ liền đổi ý ngay.
Cô còn khóc lúc Cố Dụ đòi đi thành phố S.
Cô còn nói với anh ta bất kể thế nào cũng không được đến thành phố S, nhưng vừa nghe thấy tin tức của Cố Dụ, cô lại khăng khăng đến đây.
Bây giờ...
Sau này khi Phương Tễ Tễ và Trần Thần yêu nhau, nghe suy đoán như thế của người yêu, Phương Tễ Tễ chỉ muốn đạp anh ta vào đống xác Zombie.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, bây giờ Phương Tễ Tễ đã hiểu ra.
Thì ra...thì ra là thế.
Có lẽ kiếp trước vợ của Cố Dụ cũng trở thành Zombie, chỉ là cô đã chết nên không gặp được Cố Dụ. Kiếp này Cố Dụ đi đến thành phố S thì gặp được đương nhiên sẽ không để cô chạy mất.
Phương Tễ Tễ cảm thán, Zombie thì sao chưa.
Thực ra, Phương Tễ Tễ lại là người có thể tiếp nhận sự thật này một cách nhanh nhất. Theo kịch bản thì người có thể ở cùng Vua Zombie thì làm sao lại quan tâm những thứ này.
Hâm mộ nhìn Cố Dụ và Tinh Nhan, Phương Tễ Tễ cảm thấy thật tốt. Cô thật tâm chúc phúc bọn họ.
Trong mắt Tinh Nhan mang theo ý cười, bỗng nhiên cảm thấy rất có cảm tình với nữ chính.
...
Nhưng mấy ngày nay, Phương Tễ Tễ cảm thấy Trần Thần quá cẩn thận với cô rồi, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến cô khóc ấy.
Có trời mới biết xảy ra chuyện gì với anh ta.
Cô thở dài, "Trần Thần, đi xây tường thành thôi."
Trần Thần là dị năng hệ Kim, cho nên có thể giúp mọi người một tay, hơn nữa cô cũng cảm thấy ở chỗ này cũng tốt lắm.
Xét cho cùng thì căn cứ có hơi phức tạp, ở đây còn nhiều biệt thự như vậy, không biết có thể ở lại hay không... Nếu như không được thì ra ngoài đầu đường tìm một căn nhà cũng được.
Hôm nay, Tinh Nhan và Cố Dụ cũng đến đây.
Nghĩ nghĩ, Phương Tễ Tễ mở miệng hỏi, "Cô Tinh Nhan..." cảm giác xưng hô thế này không đúng, "Ở đây còn nhận người không? Nếu như có thể, tôi và Trần Thần muốn ở lại."
Về chuyện có lợi cho Tinh Nhan hay không, cô không mù nên biết rõ.
Tinh Nhan rất có cảm tình với cô nên đương nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh.
Phương Tễ Tễ cảm thấy thật vui vẻ.
Đúng lúc này giọng nói từ phía sau vang lên, "Nói gì mà vui thế?"
***
Bọn họ không ngờ, lúc này có một người đang ngẩng đầu lên nhìn.
Tô Tinh đang gặp nguy hiểm nhìn thấy có người nào đó nói chuyện với Cố Dụ, chưa kịp kích động đã thấy anh đi đến bên cạnh một người phụ nữ ôm lấy vai cô ấy.
Cô ta chỉ nhìn thấy phía sau của người phụ nữ kia, giống như đang nói chuyện với Cố Dụ, Tô Tinh không quan tâm chuyện này, dù sao cô ta cũng không thích anh.
Nhưng đối diện anh lại là...lòng Tô Tinh trầm xuống, Phương Tễ Tễ.
Là Phương Tễ Tễ.
Không biết bọn họ đang nói gì mà Phương Tễ Tễ nở nụ cười.
Đúng rồi, cô ta quên mất, lúc trước Phương Tễ Tễ cùng đi với bọn họ.
Tô Tinh đứng ngốc ở đó một hồi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng không có cái nào có lợi cho mình, cô ta bình tĩnh lại, quay người đi.
Nhà họ Cố đứng về phía Phương Tễ Tễ, vậy thì còn có nhà họ Lý, họ Triệu, họ Tôn, họ Diệp...
Cô ta phải nhanh lên mới được.
Lần cuối cùng, tầm mắt cô ta lơ đãng rơi xuống người trong lòng Cố Dụ.
Vừa nhìn thấy, con ngươi Tô Tinh bỗng nhiên co rút.
****
Mấy đứa con dễ thương vãi chưởng =))
Tác giả :
Bán Hạ Lương Lương