Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm
Chương 1
Mở đầu
Trong đêm tối, đường phố quanh khu nhà cũ tối đen, ảm đạm ngoại trừ mấy ngọn đèn đường cách nhau khá xa đang cố gắng phát huy chút tác dụng trên đường. Trong ngõ nhỏ tối đen, u ám chỉ có thể dựa vào vầng sáng mông lung, mỏng manh tỏa ra từ ánh trăng trên cao kia.
Một bóng dáng nhỏ nhắn chậm rãi đi bộ trên đường miệng còn ngâm nga ca hát, tâm tình rất tốt chuẩn bị về nhà...
Ha ha...Cô nhàn hạ rồi nha!
Hôm nay em gái sinh đôi cùng một ngôi sao ca nhạc nào đó đã cùng nhau đi Mỹ dự định ở đó “vui chơi” một tháng, cô cũng nên có quyền cho mình nghỉ ngơi một ngày, đóng cửa hàng đi dạo chợ đêm nha! Nếu không thật là bất công, đúng vậy không?
Môi đỏ mọng tươi cười thầm nghĩ, trên tay còn cầm một túi ni-lông đầy những món ăn ngon, chân tung tăng bước trên con đường quen thuộc mà nhắm mắt lại cũng có thể về được nhà.
Ngay lúc còn cách ngõ rẽ về nhà khoảng một trăm mét lại bất ngờ nghe thấy trong ngõ nhỏ tối đen truyền ra âm thanh ‘bốp bốp’ kỳ quái.
Tiếng gì vậy? Giống như có người đang đánh nhau!
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô vội tránh ở đầu ngõ, núp sau tòa nhà nhẹ nhàng ló đầu ra nhìn trộm vào bên trong ngõ vắng. Dưới ánh trăng mờ mịt thấy được mấy thanh niên bất lương đang cầm trong tay gậy gộc bao vây một người đàn ông thân hình cao lớn nhưng bước chân lại có chút lảo đảo.
Trong lúc hoảng sợ chỉ thấy một thanh niên giơ cao cây gậy kim loại, hung tợn đánh xuống người đàn ông đầy máu, dáng vẻ như muốn đẩy kẻ hung bạo vào chỗ chết. Nếu không phải cô nhanh chóng lấy tay che miệng thì suýt chút nữa đã sợ hãi hét lên rồi.
Nguy rồi! Cứ tiếp tục như thế sẽ có người bị đánh chết mất!
Cứ cho rằng mấy tin tức mà TV luôn phát về những thanh niên bất lương đánh nhau linh tinh cách mình rất xa thế nhưng không nghĩ đến hôm nay lại xảy ra trước mắt cô.
Không thể thấy chết mà không cứu, phải nghĩ biện pháp......Phải nghĩ biện pháp....Có rồi!
Luống cuống lấy ra còi phòng sói cô dùng hết sức thổi mạnh, tiếng còi sắc bén đột nhiên xé tan bóng tối chui thẳng vào trong tai những thanh niên kia.
Không biết gặp phải vận may gì, lúc này ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát tuần tra lóe lên chói mắt đúng lúc từ nơi xa chạy đến rơi vào đáy mắt nhóm thanh niên đang điên cuồng đánh người.
“Có cảnh sát!” Có người chợt kinh hô.
“Không muốn bị bắt thì nhanh trốn thôi!” Tên cầm đầu hét lớn.
Trong nháy mắt chỉ thấy nhóm thanh niên kia vội vàng bỏ lại gậy gộc nhanh chóng chạy vào một ngõ nhỏ tối đen khác trong phút chốc đã biến mất, để lại người đàn ông nằm trên mặt đất.
Xe cảnh sát rất nhanh đến gần rồi lại vụt qua khiến cô không kịp ngăn lại báo án, đành phải tránh thêm một lúc nữa. Sau khi xác định nhóm thanh niên đó không còn quay lại nữa cô mới vội chạy vào trong ngõ nhỏ ngồi xuống trước người đàn ông.
“Này! Tiên sinh? Tiên sinh....” Trong đêm tối cô không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông chỉ có thể không ngừng gọi, tay nhỏ bé vỗ liên tục vào mặt người đàn ông cố gắng đánh thức người đang hôn mê kia.
“Vị tiên sinh này, anh mau tỉnh lại đi! Đợi lúc nữa mấy người đó quay lại sẽ không hay đâu....”
Vỗ thật lâu, người đàn ông bất tỉnh vẫn cứ bất tỉnh, bất đắc dĩ, để tránh đêm dài lắm mộng, cô không thể làm gì khác hơn là ném túi ni-lông đầy đồ ăn vặt trong tay, đi đến phía trước ‘đại đầu’ đang nằm trên đất, hai tay vòng xuống dưới cánh tay người nọ để chống đỡ, sử dụng hết khí lực nâng lên nửa thân trên nặng nề của người kia, lùi về phía sau từng bước kéo người đi.
“Đáng ghét! Nặng thật....Nhìn qua thì không mập nhưng sao nặng vậy chứ.....”
Kéo người, vừa thở dốc vừa không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách, dùng sức quá lớn nên trên trán tuyết trắng gần như đã nhanh nổi đầy gân xanh, mồ hôi bắt đầu chảy ra.
“Nếu không phải bình thường hay mang sách....Mang sách luyện lực tay....Kéo được mới là lạ.....”
Hộc hộc....Hộc hộc....Mệt quá! Cố gắng lên nha, phải kéo thêm một trăm mét nữa mới về đến nhà....
Không ngừng thở gấp, trong lòng âm thầm vì mình mà bơm hơi, lấy tinh thần “chịu khổ”, cô từng bước một nâng “thi thể” ra khỏi ngõ tối. Trong lòng đang thầm đắc ý vì “sức mạnh” của mình, bất ngờ, chân đột nhiên đá phải một tảng đá đau đến nỗi cô chảy cả nước mắt, tay không tự giác buông lỏng....
Bịch!
Một tiếng vang dội, chỉ thấy nửa thân trên đang được chống đỡ của người kia rất nhanh ngã xuống, gáy không may đập trúng tảng đá cứng rắn. Nghe được âm thanh nặng nề “lấy thịt chọi đá”, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hốt hoảng, lúc xanh lúc trắng, cũng không quan tâm đến chân đang đau nhức cô vội ôm lấy ‘đại đầu’ xem xét.
Xong rồi! Gáy của anh không những bị sưng lên một cục lớn mà còn chảy rất nhiều máu nữa! Ô....Cô không phải là cứu người không thành ngược lại còn trở thành hung thủ giết người chứ?
“Cô.....”
Người đàn ông giống như bị sự va đụng này mà chợt tỉnh, song chỉ dùng ánh mắt mê mang trừng cô một cái liền rơi vào hôn mê.
Ô....Xong đời rồi! Anh ta lại bị cô làm cho bất tỉnh rồi.
“Tiên sinh, tôi, tôi không phải cố ý, anh cũng không nên trách tôi nha....” Chột dạ không cách nào đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ áy náy rồi lại muốn trốn tránh trách nhiệm.
“Tôi, tôi là có lòng tốt giúp anh, sau khi anh tỉnh lại trăm ngàn lần đừng nên đi tố cáo tôi tội gây thương tích nha...”
Lẩm bẩm thanh minh bản thân thật sự có lòng tốt cùng vô tội, cô lại vội kéo người kia lần nữa, thở hổn hển, bước chân nặng trịch, từng bước từng bước hướng về cửa nhà cách đó không xa....
Đêm khuya thanh vắng không tiếng động, đúng là thời gian ngủ tốt nhất. Bên trong gian phòng tối đen, một cô gái quấn trên người chiếc chăn mỏng, dáng nằm vô cùng khó coi đang nằm trên giường lớn say sưa ngủ, thỉnh thoảng còn nói mơ, chảy nước dãi.
Reng reng—Reng reng—
Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại chói tai chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
“A—” Cô gái bị đánh thức, đang lúc buồn ngủ lật mình xuống giường muốn nghe điện thoại không ngờ lại bị vướng chân vào chăn mỏng đang đắp trên người, phát ra một tiếng thét chói tai rồi nặng nề ngã xuống đất.
“Đau quá....” Xoa xoa trán, Đỗ Ánh Nguyệt kêu lên thảm thiết, có chút tỉnh ngủ, kéo chăn trên người ra, bò đến bên chiếc bàn con nhắc ống nghe lên, thanh âm buồn ngủ pha chút tức giận.
“Mặc kệ là người nào, tốt nhất có lý do chính đáng giải thích nửa đêm....” Nhìn xuống đồng hồ đeo tay lại tiếp tục biểu thị sự bất mãn “Ba giờ đi quấy nhiễu giấc ngủ của người ta rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
“Tiểu Nguyệt, không tốt rồi!” Bất ngờ, một giọng nói gấp gáp nhưng vẫn trầm thấp dễ nghe từ đầu dây bên kia khẩn cấp truyền đến.
“Trừ việc vừa mới bị ngã xuống khỏi giường ra, em vẫn rất tốt!” Vừa nghe giọng cô đã biết tội phạm quấy nhiễu giấc mộng của mình là ai liền giảm nhiệt nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục oán trách. “Y Phàm, Đài Loan bây giờ đang là nửa đêm, anh không thể chú ý giờ giấc một chút hay sao?” Ô....Đối với cái người cùng nhau lớn lên từ nhỏ vẫn coi như anh trai nay lại kiêm chức em rể này, cô không biết ngượng mà giận dỗi nữa sao?
Y Phàm- một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giới được hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ sùng bái, yêu thích nhưng tâm lại bị em gái sinh đôi nhà mình trói buộc gắt gao. Một năm trước cuối cùng cũng cầu hôn thành công rồi kết hôn, hiện giờ đã làm cho bà xã mang thai sáu tháng, tất cả mọi việc đều như ý là người đàn ông may mắn. Đỗ Ánh Nguyệt không nghĩ ra còn có chuyện gì khiến anh vô cùng khẩn cấp như thế, vội vàng gọi điện tìm cô như vậy?
Chẳng lẽ....Anh ta lại chọc Tiểu Tinh tức giận khiến Tiểu Tinh vác cái bụng bầu sáu tháng đáp máy bay, bay thẳng về Đài Loan? Ừ...Cái này cũng không phải là không có khả năng nha!
“Hiện tại anh nào có tâm tình gì mà chú ý đến sai lệch thời gian chứ!” Trong lúc cô còn đang nghi ngờ thì giọng nói bực tức của Y Phàm liền truyền đến.
“Tiểu Tinh bị người ta đe dọa!”
“Hả?” Hai mắt trợn to, Đỗ Ánh Nguyệt giật mình kinh sợ.
“Anh nói rõ ràng đi!”
Tiểu Tinh là người thân duy nhất trên đời này của cô đó! Bình thường cô vẫn hay mơ hồ thì mơ hồ nhưng cũng không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em gái thân yêu.
“Gần một tháng qua có một người fan cuồng không ngừng gửi thư đe dọa, nói cái gì mà cô ta mới là vợ của anh, Tiểu Tinh là hồ ly tinh đoạt mất anh, cô ta muốn làm hại Tiểu Tinh! Ban đầu bọn anh cho rằng đây là loại thư đe dọa vô vị không đáng quan tâm, nhưng hôm nay lúc Tiểu Tinh đi mua đồ ở công ty bách hóa lại bị người cố ý đẩy từ thang máy xuống, nếu không phải lúc đó có người vội kéo cô ấy lại thì thật không biết sẽ như thế nào nữa?”
“Tiểu Tinh có bị thương không? Có bắt được hung thủ không?” Hốt hoảng, lo lắng truy hỏi, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng.
“Cô ấy chỉ bị kinh sợ thôi, không có bị thương. Về phần hung thủ thì bởi vì lúc ấy có quá nhiều người cho nên không biết là ai đã động tay.”
“Không có bị thương là tốt rồi....” Tâm cuối cùng cũng thả lỏng.
“Tiểu Nguyệt, có chuyện muốn nhờ em giúp.”
“Anh nói đi.”
“Em qua Mỹ được không? Xảy ra chuyện này, tâm trạng của Tiểu Tinh có chút bị ảnh hưởng, tình trạng cơ thể cũng không quá ổn định, bác sĩ sợ đối với cô ấy cùng thai nhi đều không tốt. Em đến Mĩ, thứ nhất là có người thân bên cạnh thì tâm trạng cô ấy sẽ tốt hơn, thứ hai là có em chăm sóc thì anh cũng an tâm hơn.”
“Không thành vấn đề!” Một tiếng đồng ý, vì em gái cho dù là Bắc Cực cô cũng sẽ bay qua. “Em đặt vé xong lập tức báo cho anh.”
“Tiểu Nguyệt, cám ơn em.” Giọng nói của Y Phàm có chút cảm động.
“Cám ơn gì chứ?” Tuy Đỗ Ánh Nguyệt luôn mơ hồ nhưng lúc này cũng không nhịn được cười trách. “Em cùng Tiểu Tinh là ruột thịt, quan hệ của bọn em thân thiết hơn đó! Em bay qua Mỹ vì em gái còn cần ‘người ngoài’ như anh nói cám ơn sao?”
“Người ngoài cái gì? Tôi đã là ông xã của Tiểu Tinh rồi, em sao có thể so sánh được chứ?” Oang oang kháng nghị.
“Ông xã lại xưng tôi, tôi không phải là người ngoài sao? Không cần so đo nữa, không so nữa....” Cố ý chọc người.
“Tiểu Nguyệt, em muốn chết....”
Chiến tranh nổi lên, hai người nhàm chán lãng phí cước điện thoại quốc tế đắt đỏ, tiến hành một trận đấu võ mồm vô nghĩa.
Bán đảo Ả Rập Saudi(Ả Rập Xê Út) ở Trung Đông.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm Riyadh giống như được phủ lên một tầng vải màu xanh dương đậm, khí khái phi phàm. Bên trong tòa cao ốc sản xuất xăng dầu của Vi thị cạnh đường cái náo nhiệt, người đàn ông đứng trước tấm kính thủy tinh, say sưa ngắm nhìn vầng trăng rằm sáng tỏ treo trên tháp nhà thờ hồi giáo tràn đầy tinh diệu của nước ngoài...
Bắt đầu từ ba năm trước, không biết tại sao, anh lại thích ngắm trăng răm trên bầu trời đêm, ngắm, ngắm, tâm tư luôn luôn kiên định sẽ xuất hiện một tia chua sót cùng ảm đạm kỳ lạ, giống như mình đã quên mất một món đồ rất quan trọng, một chuyện rất quan trọng.
Ba năm qua, đầu của anh thỉnh thoảng lại âm ỷ đau, trong đầu lướt qua rất nhanh một vài hình ảnh bất ngờ khiến anh không thể nắm bắt, làm cho anh bị nó quấy nhiễu sâu sắc....
Đáng giận! Anh khẳng định mình thật sự đã quên một vài chuyện rất quan trọng nhưng rốt cuộc là chuyện gì, anh cũng không rõ ràng lắm. Điều duy nhất có thể xác định chính là, anh—trở nên thích ngắm trăng, nhất là mặt trăng lưỡi liềm, luôn khiến anh nhìn đến say mê, giống như....Giống như anh cũng đã từng nhìn một người đến như vậy... (ý anh là anh ngắm Tiểu Nguyệt nhà mình đến say mê á!)
Trống ngực dồn dập, bỗng nhiên, thắt lưng rung rung kéo thần trí anh trở về. Điều chỉnh nét mặt Mặc Khuê nhanh chóng thay đổi về dáng vẻ kiên cường thường ngày, thuận tay lấy ra di động đang không ngừng rung.
“Ai?” Nhăn lại đôi mày rậm, câu hỏi ngắn gọn, đơn giản cũng giống như tính cách của anh.
“Người anh em, ngoài tôi ra còn có ai nữa chứ?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Thanh âm không có nửa phần nghiêm chỉnh này trừ tên cộng sự của anh ở nước Mỹ xa xôi ra thì không còn ai nữa.
“Hỏi anh khi nào thì mới giải quyết xong chuyện vặt vãnh ở Trung Đông, tôi ngàn vạn lần trông mong anh trở lại nha!”
“Một, hai ngày nữa đi!” Thật ra thì phần lớn chuyện cũng đã giải quyết xong chỉ còn chút râu ria, sau này có lẽ sẽ có chút phiền toái nhỏ.
“Đã giải quyết xong?”
“Lọt mất một con cá.” Gãi gãi đầu húi cua, giọng nói có chút chán ghét.
“À—không ổn!”
“Không sao! Thế lực của con cá kia đã bị tiêu diệt, không tạo thành uy hiếp được.”
“Vậy em trai cùng mẹ khác cha của anh an toàn rồi chứ? Đừng nói với tôi, anh còn phải tiếp tục ở lại làm vệ sĩ cho nó nhé! Ở lại Trung Đông một năm, nếu còn chút lương tâm thì nên quay về thực hiện nghĩa vụ đi.”
Nghe đối phương oán trách, Mặc Khuê vẻ mặt cương nghị khẽ nhếch môi mỏng cười yếu ớt.
“Không phải đã nói, một, hai ngày nữa sẽ trở về sao?”
“Nha! Thật sự bỏ lại em trai thân yêu sao? Không sợ nó lại bị ám sát, đi đời nhà ma sao?” (câu của tác giả mình không chém tí nào đâu nhé!)
“Một năm này, nó được tôi huấn luyện tàn khốc, cậu nghĩ hiện tại mạng của nó có thể bị lấy đi dễ dàng như thế sao?”
“Ha! Tôi đồng cảm với cậu em trai đáng thương.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười to đầy cảm thông.
“Tất cả đều vì muốn tốt cho nó.” Không nhịn được khẽ cười, giọng nói của Mặc Khuê mang theo chút đùa giỡn.
“Chờ anh trở lại, bye!”
Nghe được tiếng ngắt điện thoại từ bên kia, anh cười nhạt cất điện thoại vào trong bao đeo trên thắt lưng, nhưng vào lúc này, cánh cửa trắng bị người đẩy ra khiến anh xoay người nhìn chăm chú.
“Tất cả ra ngoài!” Mới vào cửa người thanh niên đã phất tay cho đám vệ sĩ bên cạnh lui xuống, tận đến khi cửa đóng chặt, trong phòng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ thì người thanh niên mới khẽ cười, bước nhanh đến chỗ Mặc Khuê. Khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế của phương Đông kết hợp với ngũ quan thâm thúy đậm nét Trung Đông.
“Anh hai, anh tìm em?”
“Ừ.” Gật đầu một cái, nhìn gương mặt mới mười tám tuổi tràn đầy sùng bái, Mặc Khuê nhịn không được khẽ vuốt lên mái tóc xoăn, màu nâu mềm của cậu.
“Muốn kiểm tra mấy chiêu thức mà hôm trước anh dạy em sao?” Nayar tưởng rằng anh lại muốn kiểm tra thân thủ của mình liền lập tức xuất ra tư thế.
“Không phải vậy.” Lắc đầu một cái, Mặc Khuê mỉm cười vỗ vỗ vai cậu, muốn cậu thu lại tư thế.
“Anh muốn rời đi.”
“Hả?” Nayar kinh sợ ngây người, có chút luống cuống.
“Nhưng mà....Nhưng mà....” Nhưng mà cái gì, đột nhiên liền nói không nên lời.
“Đừng lo lắng! Hiện giờ không ai có thể uy hiếp an nguy của em. Con cá lọt lưới kia có lẽ cũng đã chạy ra khỏi bán đảo Ả rập, tạm thời không có khả năng trở lại làm loạn. Anh sẽ lưu ý tung tích của nó, nếu có cơ hội nhất định giải quyết giúp em, em chỉ cần học tốt làm sao để đứng đầu một gia tộc, kinh doanh sự nghiệp của gia tộc thật tốt là được.”
“Sự nghiệp khổng lồ như thế, em sợ không quản lý tốt được.” Khuôn mặt trẻ con có chút sợ hãi, dù sao cậu cũng mới mười tám tuổi thôi, thật sự còn quá trẻ lại không có kinh nghiệm nữa.
“Đồ ngốc! Mẹ sẽ giúp em. Emlà người đứng đầu một gia tộc, cũng không thể không có tự tin như vậy được. Cho dù trong lòng có băn khoăn, cũng phải học cách che dấu thì người trong tộc mới tôn kính, tín nhiệm em, biết chưa?” Gõ nhẹ một cái lên đầu cậu, tuy nói như thế nhưng trong hành động lại không có một chút kính nể nào.
“Em, em hiểu rồi!” Sờ sờ đầu có chút đau, Nayar xấu hổ cười một tiếng, vội vàng hỏi tiếp.
“Mẹ biết anh muốn rời đi chưa?”
“Chính là muốn em chuyển lời đến mẹ đấy!” Cười nhạt, vỗ trán cậu một cái, Mặc Khuê không để ý đến sự kinh ngạc của cậu, xoay người, mở cửa rời đi.
“Hả?” Sững sờ lần nữa, trợn mắt nhìn anh ung dung rời đi, Nayar không khỏi đổ mồ hôi lạnh....
Xong rồi! Anh cả lại muốn đùa giỡn tuyệt chiêu ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’ rồi, mẫu thân đại nhân nhất định sẽ nổi bão.
Los Angeles.
Xách theo túi hành lý đơn sơ bước vào lãnh thổ Mỹ quốc sau một năm xa cách, Mặc Khuê đứng ở bên trong đại sảnh sân bay tấp nập người qua lại, khóe miệng khẽ nhếch....
Ai.....Một năm qua đã quen hít thở không khí khô ráo, nóng bức ở bán đảo Trung Đông, xuống máy bay, lập tức liền bị bao quanh bởi không khí nóng ẩm của Los Angeles, thật sự có chút không quen!
“Ái chà! Thật là để tôi mong ngóng lâu nha!”
Bất ngờ, một giọng cười chế nhạo vang lên cắt đứt dòng suy tư của anh, ngay sau đó là một cái ôm nhiệt tình, mang tính ‘trả đũa’ hung hăng vỗ vài cái lên lưng hổ của anh biểu thị sự vui mừng, còn cố ý cọ cọ đầy ám muội trên người anh.
Không giống như thói quen thường ngày né tránh ôm ấp nhiệt tình của người đàn ông đẹp trai tóc vàng, Mặc Khuê thân thể cao lớn, mạnh mẽ mặc cho đối phương ‘giày xéo’. Thong thả ung dung lấy xuống kính râm trên sống mũi lộ ra gương mặt thuần nét Á Đông, ngũ quan thâm thúy cương nghị, đôi con ngươi hắc sắc trong nháy mắt liền liếc thấy vẻ mặt tiếc hận, kinh ngạc, thất vọng của các cô gái xinh đẹp.
“Lại muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, biểu diễn tiết mục đồng tính luyến ái sao?” Khẽ cười, trong lòng rất rõ ràng tiết mục muôn thuở của bạn tốt. Tên bạn tốt này của anh bản lĩnh khác thì không có ngược lại năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt lại rất mạnh.
“Anh cũng chỉ có chút ít giá trị lợi dụng, cần gì phải nói toạc ra thế?” Ám muội nháy mắt, người đàn ông tóc vàng tên Alex tuy dáng người cũng khá cao nhưng khi đứng bên cạnh Mặc Khuê cao to, cường tráng thì thật sự là nhỏ bé, cho nên lúc hai người đứng gần nhau liền rất thích hợp diễn cảnh ‘chim nhỏ nép vào người’.
“Không có hứng thú, cần gì phải đi trêu chọc người ta?” Nhất định tên trăng hoa này đầu tiên là chọc cho các cô gái xuân tâm nhộn nhạo giờ lại muốn thoát khỏi người ta rồi.
Lắc đầu một cái, Mặc Khuê mặc kệ cho cái đầu vàng chóe kia ‘kề sát’ lên vai mình, không quan tâm đến ánh mắt bi thương ‘đầu năm nay đàn ông tuấn tú không phải đã kết hôn thì cũng là đồng tính luyến ái’ của các mỹ nữ, cùng bạn tốt diễn trò chậm rãi đi ra cửa.
“Chờ đợi điện thoại trong khoảng thời gian này thật là nhàm chán nha! Mỹ nữ chủ động bắt chuyện, đành phải méo mó có hơn không tiêu phí thời gian a!” Alex hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
“Cho nên tôi phải làm ‘hoa đào’, làm người đồng tính luyến ái cùng cậu?” Mấy năm nay, đã không biết bị cậu ta kéo vào ‘vòng xoáy’ bao nhiêu lần rồi.
“Này, bạn bè còn so đo nhiều vậy sao?” Alex trợn tròn mắt.
“Cậu—”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi....”
Mặc Khuê đang muốn phản bác, bất ngờ nghe được một giọng nói đầy hốt hoảng từ trong đám đông ồn ào, huyên náo làm cho đầu anh bỗng nhiên đau nhói. Một vài hình ảnh như một cảnh phim lướt qua rất nhanh khiến anh vô thức dừng lại cước bộ, vội xoay người tìm kiếm chủ nhân của thanh âm kia, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Thanh âm kia...Thanh âm kia làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc....
“Mặc Khuê?” Alex kinh sợ, không biết anh bị làm sao?
“Vừa rồi cậu có nghe thấy không?” Ánh mắt sắc bén tìm kiếm khắp nơi trong đám đông nhưng vẫn không tìm được người cho anh ‘cảm giác’, Mặc Khuê không nén nổi thất vọng hỏi bạn tốt bên cạnh.
“Nghe thấy cái gì?”
Nhìn thấy sắc mặt của anh không bình thường, Alex nhỏ giọng hỏi thăm: “Anh...Lại bị những ký ức đã mất đi của ba năm trước quấy nhiễu sao?” Kể từ ba năm trước, đã từng có một tháng ngắn ngủi mất đi trí nhớ, sau đó thì đôi lúc anh cũng sẽ xuất hiện những hiện tượng như vậy.
“Tôi...” Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn tốt, Mặc Khuê chán nản vò đầu.
“Tôi không rõ lắm! Vừa nãy giống như nghe được một giọng nói rất quen thuộc, trong đầu lại thoáng qua một vài hình ảnh, nhưng nhanh quá tôi không nắm được....” Cho nên cũng không nghĩ được gì.
“Đừng nóng vội! Cứ từ từ, một ngày nào đó anh sẽ nhớ ra mà.” Biết anh vẫn rất quan tâm đến đoạn ký ức bị mất đi kia, Alex chỉ có thể nói những câu an ủi vô dụng.
Không cam lòng dùng ánh mắt tìm kiếm thêm một lần nữa, xác định thật sự không có gì có thể khiến anh ‘cảm giác’, Mặc Khuê đành từ bỏ. (ý anh ấy là không còn thanh âm khiến anh nổi lên cảm giác quen thuộc nữa!)
“Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi!”
Nhìn anh gượng cười, Alex vỗ vỗ anh. “Đi thôi! Tôi giúp anh đón gió tẩy trần*.”
* Đón gió tẩy trần: thành ngữ ý chỉ mời tiệc đón khách từ phương xa trở lại để xua đi những mệt mỏi, những gió sương trên đường đi. (cái này theo ý hiểu của mình thôi, nếu có ai thấy ko đúng thì bảo giúp mình nhé!)
Nghe vậy, Mặc Khuê khẽ cười, lắc đầu, đè nén cảm xúc tịch mịch trong lòng cùng bạn tốt đi về phía cửa ra....
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi....” Vội vàng ngồi xổm xuống giúp đỡ nhặt đồ vật rơi đầy đất, Đỗ Ánh Nguyệt luôn miệng dùng mấy từ tiếng anh đơn giản để xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy áy náy.
Ô...Sao lại thế này chứ? Mới xuống máy bay vừa bước vào đại sảnh không lâu đã đụng phải người ta rồi, thật sợ là vốn tiếng anh của bản thân không cách nào có thể ứng phó được với tình huống như thế này nha!
Phải làm sao đây? Cô ngoại trừ “How are you. This is a book” ra, nói nhiều nhất chính là “I am sorry”. Xem ra chỉ có thể lại dùng câu này biểu đạt sự áy náy vô hạn của mình, hy vọng bà lão người Mỹ bị cô đụng phải kia có thể hiểu được.
Nhìn cô căng thẳng như vậy, bà lão tóc bạc cũng không có vẻ gì là tức giận, cũng ngồi xổm xuống cùng cô thu dọn lại những đồ rơi xuống đất kia, cười nói một vài câu tiếng anh mà cô nghe không hiểu sau đó mới vỗ vỗ vai cô an ủi rồi vui vẻ rời đi.
Ngẩn người nhìn bà lão đi xa, Đỗ Ánh Nguyệt gãi đầu nhẹ thở ra....Hoàn hảo! Câu “I am sorry” của cô vẫn còn hữu dụng không thì đã có rắc rối lớn rồi.
Từ băng ghế dài đứng lên, lúc cô xoay người định kéo hành lý đi tiếp thì bất ngờ khóe mắt vô tình lướt qua một bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ....
A...Bóng dáng người kia...Sẽ là anh ta sao?
Ách....Không có khả năng đâu! Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Với lại, cho dù thực sự là anh ta thì cô cũng không có gan qua đó nhận người đâu! Sợ sẽ bị tố cáo tội gây thương tích....
Nhịn không được khẽ cười khan, vội vàng xoay người bước nhanh về hướng ngược lại, ngàn vạn lần không dám mạo hiểm, mãi đến khi khuỷu tay bị người phía sau dùng sức kéo, lúc này mới miễn cưỡng dừng bước chân.
“Tiểu Nguyệt, chị muốn đi đâu vậy? Em đuổi theo chị mãi đó.” Đỗ Ánh Tinh thở dốc, giữ chặt chị gái sinh đôi, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi dính sát vào khuôn mặt đỏ bừng.
Bà chị này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Đến đón lại không thấy người ở nơi nhập cảnh, cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm vài lần quanh đại sảnh. Không dễ dàng gì mới tìm thấy được lại thấy người giống như bị ma đuổi chạy thẳng vào bên trong sân bay, hại cô đành phải vác cái bụng bầu sáu tháng đuổi theo, thật sự là hành hạ người mà.
“Tiểu Tinh!”
Nhìn thấy người thân, Đỗ Ánh Nguyệt vui vẻ hét chói tai, vội vàng ôm em gái một cái liền lập tức vươn tay ra hiếu kỳ sờ lên cái bụng đã nhô cao. “Cháu ngoại tôi ở bên trong nha!”
Kể từ một năm trước sau khi bay đến Mỹ tham gia hôn lễ thì vẫn chưa gặp lại em gái, tuy rằng đã sớm biết cô mang thai nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy dáng vẻ đó của cô cho nên sẽ không tránh khỏi vui mừng.
Thờ ơ nhìn bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trước chốn đông người, Đỗ Ánh Tinh bắt đầu khởi binh vấn tội.
“Nói, không phải bảo chị chờ ở nơi nhập cảnh ư, sao lại hoảng sợ chạy đến đây vậy? Hại em suýt chút nữa không tìm được chị đó!” Nếu là người khác thì cũng đành thôi nhưng bà chị này của cô tiếng Anh quá kém, nếu thực sự bị lạc thì chỉ sợ rằng cô thật phải đến cục cảnh sát báo tin tìm người mất.
“A! Chị, chị quên mất...” Chột dạ trộm liếc mắt một cái, thật sự đã quên mất lời dặn của em gái cùng Y Phàm trước khi đi.
“Chị....” Đỗ Ánh Tinh không còn gì để nói chỉ có thể lắc đầu.
“Sao chỉ có một mình em vậy? Y Phàm đâu?” Vội nói sang chuyện khác.
“Sắp phải ra album mới nên anh ấy bị người ta bắt đi thu âm rồi.” Vốn đại ngôi sao cũng muốn đến đón nhưng tiếc là....Nhún nhún vai, không có chút thông cảm nào với người chung chăn gối.
“Chỉ có mình em đến, anh ấy yên tâm sao?” Đỗ Ánh Nguyệt không tin.
“Lái xe đi cùng em, hiện tại đang đợi ngoài sân bay...” Ngừng một chút, nhịn không được mắng người.
“Anh ấy cũng quá thần kinh rồi! Chẳng qua em chỉ bị người ta bất cẩn đụng phải ở trên thang máy thôi, anh ấy lại kinh sợ còn bảo chị từ Đài Loan qua nữa, thật không còn gì để nói a!” Ây...Những người sắp làm cha đều thần kinh như vậy sao?
“Nhưng mà có thư đe dọa nha!” Nói giúp cho vị đại ngôi sao thần kinh bị căng thẳng.
“Ngôi sao Hollywood ai mà chưa từng nhận qua thư đe dọa chứ?” Đỗ Ánh Tinh cố nén khinh thường lắc đầu.
“Ờ....Nói như vậy cũng đúng! Vậy chị có phải nên đáp máy bay lập tức trở về Đài Loan hay không?” Theo như phân tích, hình như cô không cần phải đến thì phải!
“Thần kinh!” Khinh thường cười mắng, Đỗ Ánh Tinh thật không chịu nổi cô nữa.
“Mới vừa đến nơi đó! Chẳng lẽ chị không muốn ở lại chơi với em sao? Thật vô tình! Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau đấy!” Rốt cuộc có phải là chị em ruột không đây?
“Tiểu Tinh, người ta không có ý đó!” Lập tức vì chính mình minh oan.
“Tất nhiên là em biết.” Cười nháy mắt một cái, Đỗ Ánh Tinh bí mật xúi giục.
“Ở lại chơi lâu một chút, chúng ta cùng nhau cố gắng giảm bớt tiền trong tài khoản của Y Phàm, thêm hào quang cho bản thân, chị thấy sao?” Gần đây đại ngôi sao chụp hình cho một quảng cáo làm cho cô rất ‘chướng mắt’ nên đây là sự trả thù nho nhỏ.
“Tiểu Tinh, em biết không?”
“Hử?”
“Y Phàm cố gắng kiếm tiền là muốn cho hai chị em mình xài, cho nên...” Nở nụ cười tươi, Đỗ Ánh Nguyệt chống lại nụ cười ác ma của em gái, xấu xa bổ sung một câu.
“Chủ ý này của em, chị thật sự rất thích.”
Sau đó, chỉ thấy hai chị em rất hợp ý nhìn nhau cười to, vui vẻ vỗ tay khen ngợi nhau.
“Ryder, tôi muốn người giỏi nhất!” Bên ngoài phòng thu, Y Phàm (Ivan) vẻ mặt nghiêm túc, lợi dụng giờ giải lao cùng người đại diện bàn chuyện quan trọng.
“Tôi hiểu.” Ưỡn bụng bia rất to, Ryder gật đầu đồng ý.
“Tôi đã hỏi ý của rất nhiều người có tên trong nghề, tất cả họ không hẹn mà cùng sùng bái một người, công nhận anh ta là người giỏi nhất trong giới.”
“Vậy anh còn đợi gì nữa? Mau mời người ta đến đây, giá cả cao bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Y Phàm trừng mắt, không biết anh ta còn chần chứ điều gì nữa?
“Hì, anh đừng vội!” Ryder cũng kêu lên.
“Tôi nghe nói người này cùng bạn mở một công ty vệ sĩ, công việc chuyên môn là đào tạo, sớm đã lui về phía sau, không nhận vụ nào nữa. Anh có muốn xem qua các ứng cử viên khác mà công ty này giới thiệu không?”
Nghe vậy, Y Phàm có chút chần chừ. Chuyện liên quan đến sự an nguy của bà xã yêu dấu, anh không thể không cẩn thận.
“Anh yên tâm! Vệ sĩ được công ty này huấn luyện đều được các chính khách trên thế giới, thương nhân nổi tiếng thuê và đánh giá rất cao. Tôi tin vệ sĩ họ phái đến nhất định sẽ không để Tiểu Tinh xảy ra vấn đề gì.” Ryder lau mồ hôi thuyết phục.
Trên thực tế, lúc trước anh cũng đã cùng người trong công ty đó nói qua, hy vọng vị chuyên gia số một kia có thể phá lệ nhận vụ này. Thế nhưng, vị đồng sự đẹp trai tóc vàng đó chỉ ném ra một câu—người kia ở Trung Đông, không biết khi nào trở lại!
“Được rồi!” Suy nghĩ một chút, Y Phàm liền đáp ứng.
“Vệ sĩ mới khi nào thì đến?”
“Tôi sẽ liên lạc với họ, nếu không có vấn đề gì thì chắc khoảng một, hai ngày nữa là có thể đến.”
Trong đêm tối, đường phố quanh khu nhà cũ tối đen, ảm đạm ngoại trừ mấy ngọn đèn đường cách nhau khá xa đang cố gắng phát huy chút tác dụng trên đường. Trong ngõ nhỏ tối đen, u ám chỉ có thể dựa vào vầng sáng mông lung, mỏng manh tỏa ra từ ánh trăng trên cao kia.
Một bóng dáng nhỏ nhắn chậm rãi đi bộ trên đường miệng còn ngâm nga ca hát, tâm tình rất tốt chuẩn bị về nhà...
Ha ha...Cô nhàn hạ rồi nha!
Hôm nay em gái sinh đôi cùng một ngôi sao ca nhạc nào đó đã cùng nhau đi Mỹ dự định ở đó “vui chơi” một tháng, cô cũng nên có quyền cho mình nghỉ ngơi một ngày, đóng cửa hàng đi dạo chợ đêm nha! Nếu không thật là bất công, đúng vậy không?
Môi đỏ mọng tươi cười thầm nghĩ, trên tay còn cầm một túi ni-lông đầy những món ăn ngon, chân tung tăng bước trên con đường quen thuộc mà nhắm mắt lại cũng có thể về được nhà.
Ngay lúc còn cách ngõ rẽ về nhà khoảng một trăm mét lại bất ngờ nghe thấy trong ngõ nhỏ tối đen truyền ra âm thanh ‘bốp bốp’ kỳ quái.
Tiếng gì vậy? Giống như có người đang đánh nhau!
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô vội tránh ở đầu ngõ, núp sau tòa nhà nhẹ nhàng ló đầu ra nhìn trộm vào bên trong ngõ vắng. Dưới ánh trăng mờ mịt thấy được mấy thanh niên bất lương đang cầm trong tay gậy gộc bao vây một người đàn ông thân hình cao lớn nhưng bước chân lại có chút lảo đảo.
Trong lúc hoảng sợ chỉ thấy một thanh niên giơ cao cây gậy kim loại, hung tợn đánh xuống người đàn ông đầy máu, dáng vẻ như muốn đẩy kẻ hung bạo vào chỗ chết. Nếu không phải cô nhanh chóng lấy tay che miệng thì suýt chút nữa đã sợ hãi hét lên rồi.
Nguy rồi! Cứ tiếp tục như thế sẽ có người bị đánh chết mất!
Cứ cho rằng mấy tin tức mà TV luôn phát về những thanh niên bất lương đánh nhau linh tinh cách mình rất xa thế nhưng không nghĩ đến hôm nay lại xảy ra trước mắt cô.
Không thể thấy chết mà không cứu, phải nghĩ biện pháp......Phải nghĩ biện pháp....Có rồi!
Luống cuống lấy ra còi phòng sói cô dùng hết sức thổi mạnh, tiếng còi sắc bén đột nhiên xé tan bóng tối chui thẳng vào trong tai những thanh niên kia.
Không biết gặp phải vận may gì, lúc này ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát tuần tra lóe lên chói mắt đúng lúc từ nơi xa chạy đến rơi vào đáy mắt nhóm thanh niên đang điên cuồng đánh người.
“Có cảnh sát!” Có người chợt kinh hô.
“Không muốn bị bắt thì nhanh trốn thôi!” Tên cầm đầu hét lớn.
Trong nháy mắt chỉ thấy nhóm thanh niên kia vội vàng bỏ lại gậy gộc nhanh chóng chạy vào một ngõ nhỏ tối đen khác trong phút chốc đã biến mất, để lại người đàn ông nằm trên mặt đất.
Xe cảnh sát rất nhanh đến gần rồi lại vụt qua khiến cô không kịp ngăn lại báo án, đành phải tránh thêm một lúc nữa. Sau khi xác định nhóm thanh niên đó không còn quay lại nữa cô mới vội chạy vào trong ngõ nhỏ ngồi xuống trước người đàn ông.
“Này! Tiên sinh? Tiên sinh....” Trong đêm tối cô không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông chỉ có thể không ngừng gọi, tay nhỏ bé vỗ liên tục vào mặt người đàn ông cố gắng đánh thức người đang hôn mê kia.
“Vị tiên sinh này, anh mau tỉnh lại đi! Đợi lúc nữa mấy người đó quay lại sẽ không hay đâu....”
Vỗ thật lâu, người đàn ông bất tỉnh vẫn cứ bất tỉnh, bất đắc dĩ, để tránh đêm dài lắm mộng, cô không thể làm gì khác hơn là ném túi ni-lông đầy đồ ăn vặt trong tay, đi đến phía trước ‘đại đầu’ đang nằm trên đất, hai tay vòng xuống dưới cánh tay người nọ để chống đỡ, sử dụng hết khí lực nâng lên nửa thân trên nặng nề của người kia, lùi về phía sau từng bước kéo người đi.
“Đáng ghét! Nặng thật....Nhìn qua thì không mập nhưng sao nặng vậy chứ.....”
Kéo người, vừa thở dốc vừa không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách, dùng sức quá lớn nên trên trán tuyết trắng gần như đã nhanh nổi đầy gân xanh, mồ hôi bắt đầu chảy ra.
“Nếu không phải bình thường hay mang sách....Mang sách luyện lực tay....Kéo được mới là lạ.....”
Hộc hộc....Hộc hộc....Mệt quá! Cố gắng lên nha, phải kéo thêm một trăm mét nữa mới về đến nhà....
Không ngừng thở gấp, trong lòng âm thầm vì mình mà bơm hơi, lấy tinh thần “chịu khổ”, cô từng bước một nâng “thi thể” ra khỏi ngõ tối. Trong lòng đang thầm đắc ý vì “sức mạnh” của mình, bất ngờ, chân đột nhiên đá phải một tảng đá đau đến nỗi cô chảy cả nước mắt, tay không tự giác buông lỏng....
Bịch!
Một tiếng vang dội, chỉ thấy nửa thân trên đang được chống đỡ của người kia rất nhanh ngã xuống, gáy không may đập trúng tảng đá cứng rắn. Nghe được âm thanh nặng nề “lấy thịt chọi đá”, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hốt hoảng, lúc xanh lúc trắng, cũng không quan tâm đến chân đang đau nhức cô vội ôm lấy ‘đại đầu’ xem xét.
Xong rồi! Gáy của anh không những bị sưng lên một cục lớn mà còn chảy rất nhiều máu nữa! Ô....Cô không phải là cứu người không thành ngược lại còn trở thành hung thủ giết người chứ?
“Cô.....”
Người đàn ông giống như bị sự va đụng này mà chợt tỉnh, song chỉ dùng ánh mắt mê mang trừng cô một cái liền rơi vào hôn mê.
Ô....Xong đời rồi! Anh ta lại bị cô làm cho bất tỉnh rồi.
“Tiên sinh, tôi, tôi không phải cố ý, anh cũng không nên trách tôi nha....” Chột dạ không cách nào đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ áy náy rồi lại muốn trốn tránh trách nhiệm.
“Tôi, tôi là có lòng tốt giúp anh, sau khi anh tỉnh lại trăm ngàn lần đừng nên đi tố cáo tôi tội gây thương tích nha...”
Lẩm bẩm thanh minh bản thân thật sự có lòng tốt cùng vô tội, cô lại vội kéo người kia lần nữa, thở hổn hển, bước chân nặng trịch, từng bước từng bước hướng về cửa nhà cách đó không xa....
Đêm khuya thanh vắng không tiếng động, đúng là thời gian ngủ tốt nhất. Bên trong gian phòng tối đen, một cô gái quấn trên người chiếc chăn mỏng, dáng nằm vô cùng khó coi đang nằm trên giường lớn say sưa ngủ, thỉnh thoảng còn nói mơ, chảy nước dãi.
Reng reng—Reng reng—
Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại chói tai chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
“A—” Cô gái bị đánh thức, đang lúc buồn ngủ lật mình xuống giường muốn nghe điện thoại không ngờ lại bị vướng chân vào chăn mỏng đang đắp trên người, phát ra một tiếng thét chói tai rồi nặng nề ngã xuống đất.
“Đau quá....” Xoa xoa trán, Đỗ Ánh Nguyệt kêu lên thảm thiết, có chút tỉnh ngủ, kéo chăn trên người ra, bò đến bên chiếc bàn con nhắc ống nghe lên, thanh âm buồn ngủ pha chút tức giận.
“Mặc kệ là người nào, tốt nhất có lý do chính đáng giải thích nửa đêm....” Nhìn xuống đồng hồ đeo tay lại tiếp tục biểu thị sự bất mãn “Ba giờ đi quấy nhiễu giấc ngủ của người ta rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
“Tiểu Nguyệt, không tốt rồi!” Bất ngờ, một giọng nói gấp gáp nhưng vẫn trầm thấp dễ nghe từ đầu dây bên kia khẩn cấp truyền đến.
“Trừ việc vừa mới bị ngã xuống khỏi giường ra, em vẫn rất tốt!” Vừa nghe giọng cô đã biết tội phạm quấy nhiễu giấc mộng của mình là ai liền giảm nhiệt nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục oán trách. “Y Phàm, Đài Loan bây giờ đang là nửa đêm, anh không thể chú ý giờ giấc một chút hay sao?” Ô....Đối với cái người cùng nhau lớn lên từ nhỏ vẫn coi như anh trai nay lại kiêm chức em rể này, cô không biết ngượng mà giận dỗi nữa sao?
Y Phàm- một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thế giới được hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ sùng bái, yêu thích nhưng tâm lại bị em gái sinh đôi nhà mình trói buộc gắt gao. Một năm trước cuối cùng cũng cầu hôn thành công rồi kết hôn, hiện giờ đã làm cho bà xã mang thai sáu tháng, tất cả mọi việc đều như ý là người đàn ông may mắn. Đỗ Ánh Nguyệt không nghĩ ra còn có chuyện gì khiến anh vô cùng khẩn cấp như thế, vội vàng gọi điện tìm cô như vậy?
Chẳng lẽ....Anh ta lại chọc Tiểu Tinh tức giận khiến Tiểu Tinh vác cái bụng bầu sáu tháng đáp máy bay, bay thẳng về Đài Loan? Ừ...Cái này cũng không phải là không có khả năng nha!
“Hiện tại anh nào có tâm tình gì mà chú ý đến sai lệch thời gian chứ!” Trong lúc cô còn đang nghi ngờ thì giọng nói bực tức của Y Phàm liền truyền đến.
“Tiểu Tinh bị người ta đe dọa!”
“Hả?” Hai mắt trợn to, Đỗ Ánh Nguyệt giật mình kinh sợ.
“Anh nói rõ ràng đi!”
Tiểu Tinh là người thân duy nhất trên đời này của cô đó! Bình thường cô vẫn hay mơ hồ thì mơ hồ nhưng cũng không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em gái thân yêu.
“Gần một tháng qua có một người fan cuồng không ngừng gửi thư đe dọa, nói cái gì mà cô ta mới là vợ của anh, Tiểu Tinh là hồ ly tinh đoạt mất anh, cô ta muốn làm hại Tiểu Tinh! Ban đầu bọn anh cho rằng đây là loại thư đe dọa vô vị không đáng quan tâm, nhưng hôm nay lúc Tiểu Tinh đi mua đồ ở công ty bách hóa lại bị người cố ý đẩy từ thang máy xuống, nếu không phải lúc đó có người vội kéo cô ấy lại thì thật không biết sẽ như thế nào nữa?”
“Tiểu Tinh có bị thương không? Có bắt được hung thủ không?” Hốt hoảng, lo lắng truy hỏi, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng.
“Cô ấy chỉ bị kinh sợ thôi, không có bị thương. Về phần hung thủ thì bởi vì lúc ấy có quá nhiều người cho nên không biết là ai đã động tay.”
“Không có bị thương là tốt rồi....” Tâm cuối cùng cũng thả lỏng.
“Tiểu Nguyệt, có chuyện muốn nhờ em giúp.”
“Anh nói đi.”
“Em qua Mỹ được không? Xảy ra chuyện này, tâm trạng của Tiểu Tinh có chút bị ảnh hưởng, tình trạng cơ thể cũng không quá ổn định, bác sĩ sợ đối với cô ấy cùng thai nhi đều không tốt. Em đến Mĩ, thứ nhất là có người thân bên cạnh thì tâm trạng cô ấy sẽ tốt hơn, thứ hai là có em chăm sóc thì anh cũng an tâm hơn.”
“Không thành vấn đề!” Một tiếng đồng ý, vì em gái cho dù là Bắc Cực cô cũng sẽ bay qua. “Em đặt vé xong lập tức báo cho anh.”
“Tiểu Nguyệt, cám ơn em.” Giọng nói của Y Phàm có chút cảm động.
“Cám ơn gì chứ?” Tuy Đỗ Ánh Nguyệt luôn mơ hồ nhưng lúc này cũng không nhịn được cười trách. “Em cùng Tiểu Tinh là ruột thịt, quan hệ của bọn em thân thiết hơn đó! Em bay qua Mỹ vì em gái còn cần ‘người ngoài’ như anh nói cám ơn sao?”
“Người ngoài cái gì? Tôi đã là ông xã của Tiểu Tinh rồi, em sao có thể so sánh được chứ?” Oang oang kháng nghị.
“Ông xã lại xưng tôi, tôi không phải là người ngoài sao? Không cần so đo nữa, không so nữa....” Cố ý chọc người.
“Tiểu Nguyệt, em muốn chết....”
Chiến tranh nổi lên, hai người nhàm chán lãng phí cước điện thoại quốc tế đắt đỏ, tiến hành một trận đấu võ mồm vô nghĩa.
Bán đảo Ả Rập Saudi(Ả Rập Xê Út) ở Trung Đông.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm Riyadh giống như được phủ lên một tầng vải màu xanh dương đậm, khí khái phi phàm. Bên trong tòa cao ốc sản xuất xăng dầu của Vi thị cạnh đường cái náo nhiệt, người đàn ông đứng trước tấm kính thủy tinh, say sưa ngắm nhìn vầng trăng rằm sáng tỏ treo trên tháp nhà thờ hồi giáo tràn đầy tinh diệu của nước ngoài...
Bắt đầu từ ba năm trước, không biết tại sao, anh lại thích ngắm trăng răm trên bầu trời đêm, ngắm, ngắm, tâm tư luôn luôn kiên định sẽ xuất hiện một tia chua sót cùng ảm đạm kỳ lạ, giống như mình đã quên mất một món đồ rất quan trọng, một chuyện rất quan trọng.
Ba năm qua, đầu của anh thỉnh thoảng lại âm ỷ đau, trong đầu lướt qua rất nhanh một vài hình ảnh bất ngờ khiến anh không thể nắm bắt, làm cho anh bị nó quấy nhiễu sâu sắc....
Đáng giận! Anh khẳng định mình thật sự đã quên một vài chuyện rất quan trọng nhưng rốt cuộc là chuyện gì, anh cũng không rõ ràng lắm. Điều duy nhất có thể xác định chính là, anh—trở nên thích ngắm trăng, nhất là mặt trăng lưỡi liềm, luôn khiến anh nhìn đến say mê, giống như....Giống như anh cũng đã từng nhìn một người đến như vậy... (ý anh là anh ngắm Tiểu Nguyệt nhà mình đến say mê á!)
Trống ngực dồn dập, bỗng nhiên, thắt lưng rung rung kéo thần trí anh trở về. Điều chỉnh nét mặt Mặc Khuê nhanh chóng thay đổi về dáng vẻ kiên cường thường ngày, thuận tay lấy ra di động đang không ngừng rung.
“Ai?” Nhăn lại đôi mày rậm, câu hỏi ngắn gọn, đơn giản cũng giống như tính cách của anh.
“Người anh em, ngoài tôi ra còn có ai nữa chứ?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Thanh âm không có nửa phần nghiêm chỉnh này trừ tên cộng sự của anh ở nước Mỹ xa xôi ra thì không còn ai nữa.
“Hỏi anh khi nào thì mới giải quyết xong chuyện vặt vãnh ở Trung Đông, tôi ngàn vạn lần trông mong anh trở lại nha!”
“Một, hai ngày nữa đi!” Thật ra thì phần lớn chuyện cũng đã giải quyết xong chỉ còn chút râu ria, sau này có lẽ sẽ có chút phiền toái nhỏ.
“Đã giải quyết xong?”
“Lọt mất một con cá.” Gãi gãi đầu húi cua, giọng nói có chút chán ghét.
“À—không ổn!”
“Không sao! Thế lực của con cá kia đã bị tiêu diệt, không tạo thành uy hiếp được.”
“Vậy em trai cùng mẹ khác cha của anh an toàn rồi chứ? Đừng nói với tôi, anh còn phải tiếp tục ở lại làm vệ sĩ cho nó nhé! Ở lại Trung Đông một năm, nếu còn chút lương tâm thì nên quay về thực hiện nghĩa vụ đi.”
Nghe đối phương oán trách, Mặc Khuê vẻ mặt cương nghị khẽ nhếch môi mỏng cười yếu ớt.
“Không phải đã nói, một, hai ngày nữa sẽ trở về sao?”
“Nha! Thật sự bỏ lại em trai thân yêu sao? Không sợ nó lại bị ám sát, đi đời nhà ma sao?” (câu của tác giả mình không chém tí nào đâu nhé!)
“Một năm này, nó được tôi huấn luyện tàn khốc, cậu nghĩ hiện tại mạng của nó có thể bị lấy đi dễ dàng như thế sao?”
“Ha! Tôi đồng cảm với cậu em trai đáng thương.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười to đầy cảm thông.
“Tất cả đều vì muốn tốt cho nó.” Không nhịn được khẽ cười, giọng nói của Mặc Khuê mang theo chút đùa giỡn.
“Chờ anh trở lại, bye!”
Nghe được tiếng ngắt điện thoại từ bên kia, anh cười nhạt cất điện thoại vào trong bao đeo trên thắt lưng, nhưng vào lúc này, cánh cửa trắng bị người đẩy ra khiến anh xoay người nhìn chăm chú.
“Tất cả ra ngoài!” Mới vào cửa người thanh niên đã phất tay cho đám vệ sĩ bên cạnh lui xuống, tận đến khi cửa đóng chặt, trong phòng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ thì người thanh niên mới khẽ cười, bước nhanh đến chỗ Mặc Khuê. Khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế của phương Đông kết hợp với ngũ quan thâm thúy đậm nét Trung Đông.
“Anh hai, anh tìm em?”
“Ừ.” Gật đầu một cái, nhìn gương mặt mới mười tám tuổi tràn đầy sùng bái, Mặc Khuê nhịn không được khẽ vuốt lên mái tóc xoăn, màu nâu mềm của cậu.
“Muốn kiểm tra mấy chiêu thức mà hôm trước anh dạy em sao?” Nayar tưởng rằng anh lại muốn kiểm tra thân thủ của mình liền lập tức xuất ra tư thế.
“Không phải vậy.” Lắc đầu một cái, Mặc Khuê mỉm cười vỗ vỗ vai cậu, muốn cậu thu lại tư thế.
“Anh muốn rời đi.”
“Hả?” Nayar kinh sợ ngây người, có chút luống cuống.
“Nhưng mà....Nhưng mà....” Nhưng mà cái gì, đột nhiên liền nói không nên lời.
“Đừng lo lắng! Hiện giờ không ai có thể uy hiếp an nguy của em. Con cá lọt lưới kia có lẽ cũng đã chạy ra khỏi bán đảo Ả rập, tạm thời không có khả năng trở lại làm loạn. Anh sẽ lưu ý tung tích của nó, nếu có cơ hội nhất định giải quyết giúp em, em chỉ cần học tốt làm sao để đứng đầu một gia tộc, kinh doanh sự nghiệp của gia tộc thật tốt là được.”
“Sự nghiệp khổng lồ như thế, em sợ không quản lý tốt được.” Khuôn mặt trẻ con có chút sợ hãi, dù sao cậu cũng mới mười tám tuổi thôi, thật sự còn quá trẻ lại không có kinh nghiệm nữa.
“Đồ ngốc! Mẹ sẽ giúp em. Emlà người đứng đầu một gia tộc, cũng không thể không có tự tin như vậy được. Cho dù trong lòng có băn khoăn, cũng phải học cách che dấu thì người trong tộc mới tôn kính, tín nhiệm em, biết chưa?” Gõ nhẹ một cái lên đầu cậu, tuy nói như thế nhưng trong hành động lại không có một chút kính nể nào.
“Em, em hiểu rồi!” Sờ sờ đầu có chút đau, Nayar xấu hổ cười một tiếng, vội vàng hỏi tiếp.
“Mẹ biết anh muốn rời đi chưa?”
“Chính là muốn em chuyển lời đến mẹ đấy!” Cười nhạt, vỗ trán cậu một cái, Mặc Khuê không để ý đến sự kinh ngạc của cậu, xoay người, mở cửa rời đi.
“Hả?” Sững sờ lần nữa, trợn mắt nhìn anh ung dung rời đi, Nayar không khỏi đổ mồ hôi lạnh....
Xong rồi! Anh cả lại muốn đùa giỡn tuyệt chiêu ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’ rồi, mẫu thân đại nhân nhất định sẽ nổi bão.
Los Angeles.
Xách theo túi hành lý đơn sơ bước vào lãnh thổ Mỹ quốc sau một năm xa cách, Mặc Khuê đứng ở bên trong đại sảnh sân bay tấp nập người qua lại, khóe miệng khẽ nhếch....
Ai.....Một năm qua đã quen hít thở không khí khô ráo, nóng bức ở bán đảo Trung Đông, xuống máy bay, lập tức liền bị bao quanh bởi không khí nóng ẩm của Los Angeles, thật sự có chút không quen!
“Ái chà! Thật là để tôi mong ngóng lâu nha!”
Bất ngờ, một giọng cười chế nhạo vang lên cắt đứt dòng suy tư của anh, ngay sau đó là một cái ôm nhiệt tình, mang tính ‘trả đũa’ hung hăng vỗ vài cái lên lưng hổ của anh biểu thị sự vui mừng, còn cố ý cọ cọ đầy ám muội trên người anh.
Không giống như thói quen thường ngày né tránh ôm ấp nhiệt tình của người đàn ông đẹp trai tóc vàng, Mặc Khuê thân thể cao lớn, mạnh mẽ mặc cho đối phương ‘giày xéo’. Thong thả ung dung lấy xuống kính râm trên sống mũi lộ ra gương mặt thuần nét Á Đông, ngũ quan thâm thúy cương nghị, đôi con ngươi hắc sắc trong nháy mắt liền liếc thấy vẻ mặt tiếc hận, kinh ngạc, thất vọng của các cô gái xinh đẹp.
“Lại muốn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, biểu diễn tiết mục đồng tính luyến ái sao?” Khẽ cười, trong lòng rất rõ ràng tiết mục muôn thuở của bạn tốt. Tên bạn tốt này của anh bản lĩnh khác thì không có ngược lại năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt lại rất mạnh.
“Anh cũng chỉ có chút ít giá trị lợi dụng, cần gì phải nói toạc ra thế?” Ám muội nháy mắt, người đàn ông tóc vàng tên Alex tuy dáng người cũng khá cao nhưng khi đứng bên cạnh Mặc Khuê cao to, cường tráng thì thật sự là nhỏ bé, cho nên lúc hai người đứng gần nhau liền rất thích hợp diễn cảnh ‘chim nhỏ nép vào người’.
“Không có hứng thú, cần gì phải đi trêu chọc người ta?” Nhất định tên trăng hoa này đầu tiên là chọc cho các cô gái xuân tâm nhộn nhạo giờ lại muốn thoát khỏi người ta rồi.
Lắc đầu một cái, Mặc Khuê mặc kệ cho cái đầu vàng chóe kia ‘kề sát’ lên vai mình, không quan tâm đến ánh mắt bi thương ‘đầu năm nay đàn ông tuấn tú không phải đã kết hôn thì cũng là đồng tính luyến ái’ của các mỹ nữ, cùng bạn tốt diễn trò chậm rãi đi ra cửa.
“Chờ đợi điện thoại trong khoảng thời gian này thật là nhàm chán nha! Mỹ nữ chủ động bắt chuyện, đành phải méo mó có hơn không tiêu phí thời gian a!” Alex hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
“Cho nên tôi phải làm ‘hoa đào’, làm người đồng tính luyến ái cùng cậu?” Mấy năm nay, đã không biết bị cậu ta kéo vào ‘vòng xoáy’ bao nhiêu lần rồi.
“Này, bạn bè còn so đo nhiều vậy sao?” Alex trợn tròn mắt.
“Cậu—”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi....”
Mặc Khuê đang muốn phản bác, bất ngờ nghe được một giọng nói đầy hốt hoảng từ trong đám đông ồn ào, huyên náo làm cho đầu anh bỗng nhiên đau nhói. Một vài hình ảnh như một cảnh phim lướt qua rất nhanh khiến anh vô thức dừng lại cước bộ, vội xoay người tìm kiếm chủ nhân của thanh âm kia, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Thanh âm kia...Thanh âm kia làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc....
“Mặc Khuê?” Alex kinh sợ, không biết anh bị làm sao?
“Vừa rồi cậu có nghe thấy không?” Ánh mắt sắc bén tìm kiếm khắp nơi trong đám đông nhưng vẫn không tìm được người cho anh ‘cảm giác’, Mặc Khuê không nén nổi thất vọng hỏi bạn tốt bên cạnh.
“Nghe thấy cái gì?”
Nhìn thấy sắc mặt của anh không bình thường, Alex nhỏ giọng hỏi thăm: “Anh...Lại bị những ký ức đã mất đi của ba năm trước quấy nhiễu sao?” Kể từ ba năm trước, đã từng có một tháng ngắn ngủi mất đi trí nhớ, sau đó thì đôi lúc anh cũng sẽ xuất hiện những hiện tượng như vậy.
“Tôi...” Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn tốt, Mặc Khuê chán nản vò đầu.
“Tôi không rõ lắm! Vừa nãy giống như nghe được một giọng nói rất quen thuộc, trong đầu lại thoáng qua một vài hình ảnh, nhưng nhanh quá tôi không nắm được....” Cho nên cũng không nghĩ được gì.
“Đừng nóng vội! Cứ từ từ, một ngày nào đó anh sẽ nhớ ra mà.” Biết anh vẫn rất quan tâm đến đoạn ký ức bị mất đi kia, Alex chỉ có thể nói những câu an ủi vô dụng.
Không cam lòng dùng ánh mắt tìm kiếm thêm một lần nữa, xác định thật sự không có gì có thể khiến anh ‘cảm giác’, Mặc Khuê đành từ bỏ. (ý anh ấy là không còn thanh âm khiến anh nổi lên cảm giác quen thuộc nữa!)
“Có lẽ là tôi nghe nhầm rồi!”
Nhìn anh gượng cười, Alex vỗ vỗ anh. “Đi thôi! Tôi giúp anh đón gió tẩy trần*.”
* Đón gió tẩy trần: thành ngữ ý chỉ mời tiệc đón khách từ phương xa trở lại để xua đi những mệt mỏi, những gió sương trên đường đi. (cái này theo ý hiểu của mình thôi, nếu có ai thấy ko đúng thì bảo giúp mình nhé!)
Nghe vậy, Mặc Khuê khẽ cười, lắc đầu, đè nén cảm xúc tịch mịch trong lòng cùng bạn tốt đi về phía cửa ra....
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi....” Vội vàng ngồi xổm xuống giúp đỡ nhặt đồ vật rơi đầy đất, Đỗ Ánh Nguyệt luôn miệng dùng mấy từ tiếng anh đơn giản để xin lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy áy náy.
Ô...Sao lại thế này chứ? Mới xuống máy bay vừa bước vào đại sảnh không lâu đã đụng phải người ta rồi, thật sợ là vốn tiếng anh của bản thân không cách nào có thể ứng phó được với tình huống như thế này nha!
Phải làm sao đây? Cô ngoại trừ “How are you. This is a book” ra, nói nhiều nhất chính là “I am sorry”. Xem ra chỉ có thể lại dùng câu này biểu đạt sự áy náy vô hạn của mình, hy vọng bà lão người Mỹ bị cô đụng phải kia có thể hiểu được.
Nhìn cô căng thẳng như vậy, bà lão tóc bạc cũng không có vẻ gì là tức giận, cũng ngồi xổm xuống cùng cô thu dọn lại những đồ rơi xuống đất kia, cười nói một vài câu tiếng anh mà cô nghe không hiểu sau đó mới vỗ vỗ vai cô an ủi rồi vui vẻ rời đi.
Ngẩn người nhìn bà lão đi xa, Đỗ Ánh Nguyệt gãi đầu nhẹ thở ra....Hoàn hảo! Câu “I am sorry” của cô vẫn còn hữu dụng không thì đã có rắc rối lớn rồi.
Từ băng ghế dài đứng lên, lúc cô xoay người định kéo hành lý đi tiếp thì bất ngờ khóe mắt vô tình lướt qua một bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ....
A...Bóng dáng người kia...Sẽ là anh ta sao?
Ách....Không có khả năng đâu! Trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Với lại, cho dù thực sự là anh ta thì cô cũng không có gan qua đó nhận người đâu! Sợ sẽ bị tố cáo tội gây thương tích....
Nhịn không được khẽ cười khan, vội vàng xoay người bước nhanh về hướng ngược lại, ngàn vạn lần không dám mạo hiểm, mãi đến khi khuỷu tay bị người phía sau dùng sức kéo, lúc này mới miễn cưỡng dừng bước chân.
“Tiểu Nguyệt, chị muốn đi đâu vậy? Em đuổi theo chị mãi đó.” Đỗ Ánh Tinh thở dốc, giữ chặt chị gái sinh đôi, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi dính sát vào khuôn mặt đỏ bừng.
Bà chị này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Đến đón lại không thấy người ở nơi nhập cảnh, cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm vài lần quanh đại sảnh. Không dễ dàng gì mới tìm thấy được lại thấy người giống như bị ma đuổi chạy thẳng vào bên trong sân bay, hại cô đành phải vác cái bụng bầu sáu tháng đuổi theo, thật sự là hành hạ người mà.
“Tiểu Tinh!”
Nhìn thấy người thân, Đỗ Ánh Nguyệt vui vẻ hét chói tai, vội vàng ôm em gái một cái liền lập tức vươn tay ra hiếu kỳ sờ lên cái bụng đã nhô cao. “Cháu ngoại tôi ở bên trong nha!”
Kể từ một năm trước sau khi bay đến Mỹ tham gia hôn lễ thì vẫn chưa gặp lại em gái, tuy rằng đã sớm biết cô mang thai nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy dáng vẻ đó của cô cho nên sẽ không tránh khỏi vui mừng.
Thờ ơ nhìn bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trước chốn đông người, Đỗ Ánh Tinh bắt đầu khởi binh vấn tội.
“Nói, không phải bảo chị chờ ở nơi nhập cảnh ư, sao lại hoảng sợ chạy đến đây vậy? Hại em suýt chút nữa không tìm được chị đó!” Nếu là người khác thì cũng đành thôi nhưng bà chị này của cô tiếng Anh quá kém, nếu thực sự bị lạc thì chỉ sợ rằng cô thật phải đến cục cảnh sát báo tin tìm người mất.
“A! Chị, chị quên mất...” Chột dạ trộm liếc mắt một cái, thật sự đã quên mất lời dặn của em gái cùng Y Phàm trước khi đi.
“Chị....” Đỗ Ánh Tinh không còn gì để nói chỉ có thể lắc đầu.
“Sao chỉ có một mình em vậy? Y Phàm đâu?” Vội nói sang chuyện khác.
“Sắp phải ra album mới nên anh ấy bị người ta bắt đi thu âm rồi.” Vốn đại ngôi sao cũng muốn đến đón nhưng tiếc là....Nhún nhún vai, không có chút thông cảm nào với người chung chăn gối.
“Chỉ có mình em đến, anh ấy yên tâm sao?” Đỗ Ánh Nguyệt không tin.
“Lái xe đi cùng em, hiện tại đang đợi ngoài sân bay...” Ngừng một chút, nhịn không được mắng người.
“Anh ấy cũng quá thần kinh rồi! Chẳng qua em chỉ bị người ta bất cẩn đụng phải ở trên thang máy thôi, anh ấy lại kinh sợ còn bảo chị từ Đài Loan qua nữa, thật không còn gì để nói a!” Ây...Những người sắp làm cha đều thần kinh như vậy sao?
“Nhưng mà có thư đe dọa nha!” Nói giúp cho vị đại ngôi sao thần kinh bị căng thẳng.
“Ngôi sao Hollywood ai mà chưa từng nhận qua thư đe dọa chứ?” Đỗ Ánh Tinh cố nén khinh thường lắc đầu.
“Ờ....Nói như vậy cũng đúng! Vậy chị có phải nên đáp máy bay lập tức trở về Đài Loan hay không?” Theo như phân tích, hình như cô không cần phải đến thì phải!
“Thần kinh!” Khinh thường cười mắng, Đỗ Ánh Tinh thật không chịu nổi cô nữa.
“Mới vừa đến nơi đó! Chẳng lẽ chị không muốn ở lại chơi với em sao? Thật vô tình! Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau đấy!” Rốt cuộc có phải là chị em ruột không đây?
“Tiểu Tinh, người ta không có ý đó!” Lập tức vì chính mình minh oan.
“Tất nhiên là em biết.” Cười nháy mắt một cái, Đỗ Ánh Tinh bí mật xúi giục.
“Ở lại chơi lâu một chút, chúng ta cùng nhau cố gắng giảm bớt tiền trong tài khoản của Y Phàm, thêm hào quang cho bản thân, chị thấy sao?” Gần đây đại ngôi sao chụp hình cho một quảng cáo làm cho cô rất ‘chướng mắt’ nên đây là sự trả thù nho nhỏ.
“Tiểu Tinh, em biết không?”
“Hử?”
“Y Phàm cố gắng kiếm tiền là muốn cho hai chị em mình xài, cho nên...” Nở nụ cười tươi, Đỗ Ánh Nguyệt chống lại nụ cười ác ma của em gái, xấu xa bổ sung một câu.
“Chủ ý này của em, chị thật sự rất thích.”
Sau đó, chỉ thấy hai chị em rất hợp ý nhìn nhau cười to, vui vẻ vỗ tay khen ngợi nhau.
“Ryder, tôi muốn người giỏi nhất!” Bên ngoài phòng thu, Y Phàm (Ivan) vẻ mặt nghiêm túc, lợi dụng giờ giải lao cùng người đại diện bàn chuyện quan trọng.
“Tôi hiểu.” Ưỡn bụng bia rất to, Ryder gật đầu đồng ý.
“Tôi đã hỏi ý của rất nhiều người có tên trong nghề, tất cả họ không hẹn mà cùng sùng bái một người, công nhận anh ta là người giỏi nhất trong giới.”
“Vậy anh còn đợi gì nữa? Mau mời người ta đến đây, giá cả cao bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Y Phàm trừng mắt, không biết anh ta còn chần chứ điều gì nữa?
“Hì, anh đừng vội!” Ryder cũng kêu lên.
“Tôi nghe nói người này cùng bạn mở một công ty vệ sĩ, công việc chuyên môn là đào tạo, sớm đã lui về phía sau, không nhận vụ nào nữa. Anh có muốn xem qua các ứng cử viên khác mà công ty này giới thiệu không?”
Nghe vậy, Y Phàm có chút chần chừ. Chuyện liên quan đến sự an nguy của bà xã yêu dấu, anh không thể không cẩn thận.
“Anh yên tâm! Vệ sĩ được công ty này huấn luyện đều được các chính khách trên thế giới, thương nhân nổi tiếng thuê và đánh giá rất cao. Tôi tin vệ sĩ họ phái đến nhất định sẽ không để Tiểu Tinh xảy ra vấn đề gì.” Ryder lau mồ hôi thuyết phục.
Trên thực tế, lúc trước anh cũng đã cùng người trong công ty đó nói qua, hy vọng vị chuyên gia số một kia có thể phá lệ nhận vụ này. Thế nhưng, vị đồng sự đẹp trai tóc vàng đó chỉ ném ra một câu—người kia ở Trung Đông, không biết khi nào trở lại!
“Được rồi!” Suy nghĩ một chút, Y Phàm liền đáp ứng.
“Vệ sĩ mới khi nào thì đến?”
“Tôi sẽ liên lạc với họ, nếu không có vấn đề gì thì chắc khoảng một, hai ngày nữa là có thể đến.”
Tác giả :
Trạm Lượng