Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 205: Nhạc gia lão tổ
Xoay người nhìn về phía trước, ba vị lão giả trong mắt thần quang rạng rỡ. Nhạc Vũ đi theo sự dẫn dắt của một đệ tử Trúc Cơ kỳ của Phù Sơn Tông, từ cửa sau đi ra khỏi đại điện.
Vừa bước ra cửa điện, chỉ thấy một vị lão giả râu dài tới ngực, tuổi chừng bảy mươi đang đứng chờ đợi. Khí độ vẻ mặt còn hơn cả ba người bên trong đại điện. Chẳng qua giữa chân mày mang theo vài phần úc khí.
Nhìn thấy gương mặt lão nhân đang mang theo vẻ vui mừng nhìn mình, trong Nhạc Vũ khẽ động, vội vàng đi tới quỳ xuống hành đại lễ tham bái:
- Ngài chính là cao tằng tổ Nhạc gia Uyên Hồng công phải không? Tằng tôn Nhạc Vũ có lễ.
- Đứng lên đi! Không nghĩ tới hậu nhân Nhạc gia lại có được một con cháu kiệt xuất như vậy!
Nhạc Uyên Hồng thoáng lộ nụ cười, phẩy tay dùng một đạo lực lượng nhu hòa nâng Nhạc Vũ đứng lên.
- Bên trong tộc chỉ nói một năm trước ngươi đột phá tiên thiên dẫn khí. Không ngờ hôm nay sau khi Hoa nhi lên núi lại nói cho ta biết ngươi đã đạt tới Ngưng Dịch kỳ! Thật sự không ngờ tới, hậu nhân của mình thế nhưng lại có được con cháu như ngươi. Hắc! Sớm biết như thế vừa rồi ta cứ trực tiếp xuống núi đón ngươi!
- Thật không dám nhận lời khen của lão tổ tông!
Nhạc Vũ khẽ khom người lần nữa, trên mặt không chút kiêu căng, không hề có vẻ tự đắc.
Nhạc Uyên Hồng thấy vậy lại cười, vuốt râu gật đầu:
- Tốt! Ha ha, khó được với niên kỷ như ngươi làm việc lại trầm ổn như vậy! Điểm này thật khó được.
Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn bình tĩnh như trước, không kiêu không nóng nảy, trong lòng Nhạc Uyên Hồng lại càng vui mừng, nghĩ thầm đứa cháu này cũng mình cũng hiểu biết lễ nghĩa, thoạt nhìn ôn văn tư nhã, cực kỳ làm người ưa thích.
Hắn lại không biết ở kiếp trước, bản tính của Nhạc Vũ cực kỳ hào sảng thô lỗ, trong miệng liên tục nói lời thô tục. Uống rượu ăn thịt ngụm lớn, những lời này dùng ở thế kỷ 22 có vẻ không thích hợp, nhưng là có thể hình dung ra được cá tính của hắn.
Chẳng qua sau khi giải ngũ đi học đại học y khoa, hắn mới miễn cưỡng phủ thêm một lớp áo ngoài văn nhã. Khi đi tới thế giới này được nửa năm, lại hoàn toàn bị Nhạc Trương thị điều giáo thành một con cháu thế gia hào hoa phong nhã.
Nhạc Uyên Hồng than thở một câu, tay phải lại chụp lấy tay Nhạc Vũ, tốc độ không nhanh nhưng Nhạc Vũ cảm giác vô luận hắn làm sao tránh né đều không thể tránh được. Trong tích tắc một đạo chân khí hùng hồn đã thăm dò vào trong cơ thể hắn.
Làm hắn vạn phần may mắn chính là Nhạc Uyên Hồng cũng không có ý tứ tìm tòi vào trong tận đan điền hắn. Hắn hao hết toàn lực mới miễn cưỡng khắc chế Ngũ Hành Hỗn Nguyên chân lực bên trong cơ thể, không đem chân khí của lão tổ tông tiêu hóa biến mất. Nhưng nếu chân khí kia đi tới đan điền, gặp phải Ngũ Hành Phù Trận, như vậy mọi chuyện lại vượt ngoài năng lực khống chế của hắn. Khi đó Ngũ Sắc Thần Quang hơn phân nửa không thể tiếp tục giấu diếm.
- Lại có thể đem Đại Hỗn Nguyên Công tu luyện tới trình độ này, khó được chính là ngũ hành thăng bằng, chân nguyên tinh thuần, Vũ nhi đúng thật là tạo hóa tốt!
Nhạc Uyên Hồng mừng rỡ cười lên, sau đó lại thở dài, hai mắt chợt ảm đạm, buông tay ra:
- Hôm nay Vũ nhi đã đạt tới tẩy cốt bồi nguyên đi?
- Lão tổ tông minh xét!
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười:
- Đúng là có thử tôi cốt một phen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tình hình của hắn hôm nay rất đặc thù, so sánh chất lượng chân khí trong cơ thể mà nói, quả thật chỉ đạt tới trình độ Ngưng Dịch trung kỳ. Nhưng nếu bàn về trình độ từ hóa lỏng đến áp súc, những tu sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ xa xa không cách nào sánh bằng hắn, đã có thể trực tiếp tiến tới giai đoạn bồi nguyên.
Nhạc Uyên Hồng nghe vậy, chân mày vẫn nhíu chặt lại:
- Nếu vẻn vẹn chỉ nếm thử, vậy thì vô phương! Chẳng qua ngươi cần ghi nhớ, hôm nay ngươi còn quá nhỏ tuổi, chân khí trong cơ thể chưa đầy, nếu tiến vào giai đoạn này quá nhanh, ngược lại sẽ làm trễ nãi tu hành. Chuyện tôi cốt này, đại khái đợi đến căn cơ ổn cố ngày sau rồi hãy nói.
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ, chuyện tăng trưởng chân khí bản thân, hắn há lại quên sao? Chẳng qua hắn dựa vào không phải là chút nguyên khí đáng thương sinh ra trong thân thể mỗi ngày mà thôi. Hắn dựa vào chính là Dịch Nguyên đan, tốc độ còn tăng nhanh hơn phương pháp tu luyện bình thường tới mấy lần. Chẳng qua điểm này lại không thể nói với Nhạc Uyên Hồng.
Nghĩ đến những điều này, chỉ sợ cũng không có ai đem loại dược vật có lợi lẫn có hại như Dịch Nguyên đan ăn mỗi ngày như hắn. Lại không có người nào giống như hắn, có được năng lực phân tích, có thể đại lượng chiết xuất ra được đơn thuộc tính hoặc ngũ hành thăng bằng bên trong yêu lực kết tinh cấp bốn, dùng để thúc giục yêu thú độ kiếp, đại lượng thu thập yêu đan đồng thời thuận tiện rèn luyện hồn lực một phen.
Nhưng vẻ ân cần trong lời nói của Nhạc Nguyên Hồng cũng thật chân tình, làm trong lòng hắn cảm động.
Kế tiếp Nhạc Uyên Hồng lại hỏi thăm chuyện tu hành hàng ngày của hắn, đến cuối cùng cười khổ một tiếng:
- Sớm biết ngươi có thiên phú như vậy, thật không nên để cho ngươi đến tham gia đại tuyển của tông môn lần này!
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi kinh ngạc, cộng thêm một câu phía trước, đây đã là lần thứ hai thấy Nhạc Nguyên Hồng thở dài. Ngay khi trong lòng hắn còn đang nghi ngờ không giải thích được, Nhạc Uyên Hồng đã nhìn lên sườn núi:
- Đoán chừng Trần sư thúc đã sắp đến rồi, chúng ta đi lên trước đi.
Nhạc Vũ lại thi lễ lần nữa:
- Lão tổ tông chờ cháu một chút, Vũ nhi còn có chút chuyện riêng xử lý.
Thấy đối phương khẽ gật đầu, xem như đáp ứng, Nhạc Vũ lập tức hướng chân núi lao đi. Trong nháy mắt đã đi tới chỗ đường vòng rẽ xuống núi. Lúc này tên thanh niên ngăm đen đang vội vã từ trên bậc thang chạy xuống.
- Là ngươi?
Trông thấy Nhạc Vũ đứng phía dưới, sắc mặt lạnh lẽo nhìn mình, tên thanh niên ngăm đen đầu tiên cả kinh thối lui mấy bước, sau đó trên mặt miễn cưỡng hiện ra vài phần nụ cười thật khó xem.
- Huynh đệ có thể bỏ qua cho tại hạ hay không? Con người ta xưa nay miệng tiện, lúc trước những lời kia chỉ là nói đùa, thật không phải sự thật. Nếu sớm biết ngài là cao nhân Ngưng Dịch kỳ, thật sự không dám chút nào mạo phạm!
Nhạc Vũ nhếch môi, cũng lười nói nhảm với hắn, chỉ bước lên bậc thang. Mà thanh niên ngăm đen kia lúc này tuy biết rõ Nhạc Vũ muốn bất lợi đối với hắn, trong nội tâm lạnh như băng, lúc này có một cỗ chân khí mênh mông đang trào tới như sóng lớn ba đào áp bách, lại làm cho hắn phải đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy, dù muốn chạy trốn cũng không thể.
Ngay khi thân hình Nhạc Vũ lướt qua sát bên người hắn, thuận tay vỗ nhẹ lên bả vai phải của hắn, sau đó không chút dừng lại hướng trên núi đi lên.
Khóe môi tên thanh niên ngăm đen bật ra một tia vết máu, trên mặt xanh mét. Nhạc Vũ vỗ không chỉ làm nội tạng của hắn chấn động, vùng đan điền nhất thời liền bị vỡ nát!
Nhưng khi Nhạc Vũ quay lại hậu điện, Nhạc Uyên Hồng đang khẽ cau mày. Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng lấy thần niệm cảm ứng, vẫn có thể rõ hoàn cảnh chung quanh mấy dặm như trong lòng bàn tay.
- Vì sao còn phải lưu lại tính mạng cho hắn? Giết chẳng phải là bớt việc? Đã tới mức không chết không thôi, vậy không thể lưu lại hậu hoạn.
Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng khẽ động, mỉm cười lắc đầu:
- Vũ nhi đã động tay chân, sau khi xuống núi trong vòng mười dặm nhất định sẽ phải chết bất đắc kỳ tử!
Lúc này Nhạc Uyên Hồng mới bật cười, cảm giác thiếu niên trước mắt càng hợp khẩu vị của mình. Tuy ôn văn hữu lễ, nhìn như văn nhược, nhưng lúc nên tàn nhẫn cũng có thể hạ được độc thủ.
Hắn cũng không nhiều lời, một tay nắm lấy cánh tay Nhạc Vũ, sau đó bên trong nhẫn trữ vật xuyên ra một thanh trường kiếm màu xanh, bay đến dưới chân hắn. Liền ngự kiếm rời đi, không bao lâu đã lên đến giữa sườn núi, tới trước một tòa lầu các màu xanh. Đợi đến khi hắn dẫn Nhạc Vũ đi vào bên trong, đã thấy một vị trung niên mặt trắng không râu mặc trang phục đạo bào đã ngồi bên trong chờ đợi.
- Ra mắt Trần sư thúc.
Sắc mặt Nhạc Uyên Hồng nghiêm túc, hướng đối phương cúi người bái, sau đó mới ngồi xuống trước mặt trung niên nhân. Nhạc Vũ lại quỳ xuống xá lần nữa, đối với việc này trong lòng hắn cũng không hề có mâu thuẫn gì. Vị "Trần sư thúc" trong miệng Nhạc Uyên Hồng, nhìn qua giống như không có gì đặc biệt, không khác người thường, nhưng chính là vì điểm này làm cho hắn kinh hãi.
Ở trong tu chân giới, người có tu vi bậc này, không ai không một đống tuổi, đủ làm gia gia của hắn.
- Không cần đa lễ!
Trung niên họ Trần cũng hơi phất tay, đem Nhạc Vũ nâng lên. Sau đó cười nhìn Nhạc Uyên Hồng:
- Uyên Hồng sư điệt có người nối nghiệp rồi đi. Hậu nhân này của ngươi chỉ với tu vi này, hôm nay đã vượt hơn phân nửa đệ tử nội môn của Phù Sơn Tông chúng ta.
Trên mặt Nhạc Uyên Hồng không hề có vẻ tự đắc, sắc mặt cực kỳ bình thản:
- Kính xin Trần sư thúc kiểm tra cho hắn thêm một lần!
Trung niên họ Trần gật đầu, sau đó lấy ra một Hồn Ngọc lớn chừng một thẻ tre, đặt ngay trước người:
- Tu vi thì không cần kiểm tra thêm, với Đại Hỗn Nguyên chân khí của hắn, nếu có thể tu luyện tới cực hạn, so với chúng ta sẽ mạnh hơn rất nhiều. Cứ bắt đầu từ chuyện hồn lực đi. Nghe nói hậu nhân của ngươi ở bên dưới mới làm vỡ một viên Hồn Thạch thành phấn vụn?
Thấy Nhạc Uyên Hồng không phủ nhận, trung niên họ Trần không khỏi thở gấp, sau đó ý bảo Nhạc Vũ tiến lên, tỏ vẻ có thể bắt đầu.
Hồn Ngọc này nhìn qua phẩm cấp có vẻ thấp nhất, nhưng lượng dung nạp hồn lực so với những Hồn Thạch khác nhiều hơn mấy chục lần. Mà giờ khắc này mặc dù Nhạc Vũ toàn lực ứng phó, cũng chỉ có thể tạo ra được ánh sáng nhạt mà thôi.
Bất quá dù vậy, trung niên họ Trần cùng Nhạc Uyên Hồng đều lộ ra vẻ kinh dị. Qua một hồi lâu, trung niên họ Trần mới thở ra một hơi:
- Đúng là thiên phú dị bẩm! Nhạc sư điệt, năm đó khi ngươi đạt tới Tâm Động cảnh, hồn lực chỉ sợ mạnh hơn tiểu tử này được một chút mà thôi.
Nhạc Uyên Hồng khẽ lắc đầu:
- Trước Tâm Động kỳ, ta xa xa không bằng!
Trong mắt hắn cũng tràn đầy quái dị, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ. Lúc trước bên dưới không kiểm tra ra cực hạn hồn lực của Nhạc Vũ, lần này thật sự làm hắn kinh hãi.
- Ha ha! Cho dù là lão phu năm đó cũng chỉ có thể kém hơn, cỡ như ngươi mà thôi.
Trung niên họ Trần cười to, sau đó lại phất tay với Nhạc Vũ:
- Ngươi lấy ra một giọt máu, nhỏ lên đây.
Trong lòng Nhạc Vũ biết đối phương nói chính là máu tạo trong cốt tủy. Hắn cũng không do dự, liền bức ra một giọt máu tươi, lấy chân khí bao vây đưa tới trước mặt trung niên họ Trần. Còn đối phương lại lấy trong nhẫn trữ vật ra một viên ngọc hình tròn cỡ bàn tay.
Tác giả :
Khai Hoang