Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi
Chương 87: Đã biết không lâu sau sẽ gặp lại nhau, cần gì phải nói lời từ biệt
Cửa phòng khép chặt, bên trong phòng có một nam tử ngồi xếp bằng ở trên giường, vốn hơi thở thường ngày lạnh bạc, lúc này càng thêm mãnh liệt hơn, quanh thân giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù, hơi lạnh lượn lờ.
Thu lại tia thâm thúy giữa đôi mắt, nhìn qua giống như bình tĩnh không chút gợn sóng, chính mà vẻ u ám trên mặt đã bán đứng tâm tình hắn.
Xem ra hắn vẫn nên không dùng bừa nội công, nỗi đau phản phệ truyền thẳng đến tim nội, làm hắn kém chút nữa đã bị Lâm Tử Lộc phát hiện.
Hắn biết rõ sự đau đớn này chỉ có tính chất nhất thời, nhịn một chút rồi sẽ qua, làm cho hắn lo lắng là việc không thể dùng nội lực, nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, khó có thể cam đoan toàn thân mà lui.
Xem ra máy ngày kế tiếp phải hành sự cẩn thận...
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
"Công tử, chúng ta cứ như vậy rời đi, không nói lời từ biệt với đám người Lâm cô nương sao?" Xuân đứng ở ngựa bên cạnh một cái xe ngựa hoa lệ, lên tiếng hỏi.
"Đã biết không lâu sau sẽ gặp lại, cần gì phải nói lời từ biệt..." Tô Ngọc Li vén mành lên, nhẹ giọng đáp.
Giọng nói trong veo giống như là từ phương xa truyền đến, phiêu tán trong gió, không nghe ra là vui hay buồn.
Xuân không đành lòng nhìn khuôn mặt đạm mạc của công tử nhà mình, cúi đầu không muốn nói nhiều nữa.
"Chúng ta lên đi thôi, chắc hẳn lúc này Nhị công tử đã ở ngoài thành rồi, không đi thì không đuổi kịp mất." Hạ không nghĩ nhiều, nàng đã sớm có suy nghĩ rời khỏi chỗ này từ lâu rồi.
Tô Ngọc Li nghe thế buông mành, trong ánh mắt giống như không có chút lưu luyến nào, dáng dấp không khác gì lúc mới tới huyện An Nhạc là bao, trong con ngươi là vẻ dịu dàng tao nhã, mặc dù nhìn qua gần gũi vô cùng, nhưng nhìn kỹ mới phát giác ra có xảm giác xa cách vô tận.
"Đi thôi..." Hai chữ chậm rãi phát ra từ đôi môi mỏng.
Chiếc xe ngựa màu nâu sẫm đi càng lúc càng xa, thẳng đến khi hóa thành một cái điểm nhỏ biến mất phía chân trời, Lâm Tử Lộc cũng không có tỉnh lại.
Hôm qua chiếu cố Liên Nhi đã làm cho nàng mệt mỏi, nằm sấp ở bên giường một lát đã ngủ thiếp đi.
Thẳng đến khi ánh nắng mặt trời ngày xuân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt nàng, mới làm nàng tỉnh giấc.
Lâm Tử Lộc khó khăn mở mắt ra, đôi mắt nhập nhèm, không có tiêu cự, sau khi ngẩng đầu thì mới phát hiện cái chăn trên người đã bị rơi xuống đất từ bao giờ.
Lâm Tử Lộc đang muốn nhặt nó lên, nhưng hai tay mới chỉ cử động một chút đã làm nàng khó chịu đến nhíu mày. Hai cánh tay truyền đến từng trận tê dại, như là có vô số con kiến gặm nhấm, đau đớn đến cực điểm, nàng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Không chỉ có hai tay, mà hai chân của nàng cũng bị giống như vậy, căn bản là không dám làm ra bất kỳ cử dộng nào, cứ duy trì tư thế ngồi quỳ ở bên giường như thế được một lúc.
"Lâm cô nương tỉnh rồi sao?" Nghe được động tĩnh của nàng, Liên Nhi đi tới: “Liên Nhi thấy cô nương ngủ say nên không đành lòng làm phiền mộng đẹp của cô nương, chưa từng nghĩ tới sẽ làm cô nương khó chịu như thế này."
"Không sao, ta chính là ưa thích cái loại cảm giác tê dại này, vừa vặn làm ta tỉnh ngủ." Lâm Tử Lộc kéo kéo khóe môi, tận lực làm cho bản thân thoạt nhìn không đến mức quá thê thảm.
"Lâm cô nương..." Liên Nhi cúi đôi mắt, trong mắt lấp lánh nước mắt, giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào: "Đại ân đại đức của cô nương, Liên Nhi không có gì báo đáp..."
"Dừng, bình thường có phải tiếp theo sẽ là lấy thân báo đáp đúng không? Ta ngược lại không có suy nghĩ làm chậm trễ chuyện đại sự cả đời của Liên Nhi cô nương." Lời nói của Liên Nhi nhanh chóng bị Lâm Tử Lộc chặn lại, tay chân nàng không thể động, chỉ có cái đầu đưa qua đưa lại, nhìn rất giống con lật đật, đúng là co chút buồn cười.
"Ha ha." Liên Nhi đương nhiên là không muốn làm ra cái loại hành động luống cuống này, nhưng mà thật sự là không thể nhịn thêm được nữa.
Thấy Liên Nhi chuyển từ khóc sang cười, Lâm Tử Lộc cũng thoải mái cười theo, nhưng mà nét tươi cười của nàng không hề giống với Liên Nhi.
Nếu nói nụ cười của Liên Nhi giống như gió xuân tháng tư, mềm mại đến cực điểm, giống như cây liễu, thì nụ cười của Lâm Tử Lộc giống như nắng ấm có thể làm hòa tan sự giá băng trong ngày đông, đó là một nụ cười trong vắt, thuần khiết không một tạp chất, ai nhìn vào sẽ có cảm giác thoải mái tươi mát giống như được gột rửa tâm hồn.
Trên gò má nàng có một lúm đồng tiền nho nhỏ không dễ dàng phát giác, giống như một đóa hoa đào nở rộ, chỉ khi nàng thoải mái cười to mới có thể tỏa ra mùi thơm, làm cho nàng càng thêm phần khả ái đáng yêu.
Thu lại tia thâm thúy giữa đôi mắt, nhìn qua giống như bình tĩnh không chút gợn sóng, chính mà vẻ u ám trên mặt đã bán đứng tâm tình hắn.
Xem ra hắn vẫn nên không dùng bừa nội công, nỗi đau phản phệ truyền thẳng đến tim nội, làm hắn kém chút nữa đã bị Lâm Tử Lộc phát hiện.
Hắn biết rõ sự đau đớn này chỉ có tính chất nhất thời, nhịn một chút rồi sẽ qua, làm cho hắn lo lắng là việc không thể dùng nội lực, nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, khó có thể cam đoan toàn thân mà lui.
Xem ra máy ngày kế tiếp phải hành sự cẩn thận...
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
"Công tử, chúng ta cứ như vậy rời đi, không nói lời từ biệt với đám người Lâm cô nương sao?" Xuân đứng ở ngựa bên cạnh một cái xe ngựa hoa lệ, lên tiếng hỏi.
"Đã biết không lâu sau sẽ gặp lại, cần gì phải nói lời từ biệt..." Tô Ngọc Li vén mành lên, nhẹ giọng đáp.
Giọng nói trong veo giống như là từ phương xa truyền đến, phiêu tán trong gió, không nghe ra là vui hay buồn.
Xuân không đành lòng nhìn khuôn mặt đạm mạc của công tử nhà mình, cúi đầu không muốn nói nhiều nữa.
"Chúng ta lên đi thôi, chắc hẳn lúc này Nhị công tử đã ở ngoài thành rồi, không đi thì không đuổi kịp mất." Hạ không nghĩ nhiều, nàng đã sớm có suy nghĩ rời khỏi chỗ này từ lâu rồi.
Tô Ngọc Li nghe thế buông mành, trong ánh mắt giống như không có chút lưu luyến nào, dáng dấp không khác gì lúc mới tới huyện An Nhạc là bao, trong con ngươi là vẻ dịu dàng tao nhã, mặc dù nhìn qua gần gũi vô cùng, nhưng nhìn kỹ mới phát giác ra có xảm giác xa cách vô tận.
"Đi thôi..." Hai chữ chậm rãi phát ra từ đôi môi mỏng.
Chiếc xe ngựa màu nâu sẫm đi càng lúc càng xa, thẳng đến khi hóa thành một cái điểm nhỏ biến mất phía chân trời, Lâm Tử Lộc cũng không có tỉnh lại.
Hôm qua chiếu cố Liên Nhi đã làm cho nàng mệt mỏi, nằm sấp ở bên giường một lát đã ngủ thiếp đi.
Thẳng đến khi ánh nắng mặt trời ngày xuân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt nàng, mới làm nàng tỉnh giấc.
Lâm Tử Lộc khó khăn mở mắt ra, đôi mắt nhập nhèm, không có tiêu cự, sau khi ngẩng đầu thì mới phát hiện cái chăn trên người đã bị rơi xuống đất từ bao giờ.
Lâm Tử Lộc đang muốn nhặt nó lên, nhưng hai tay mới chỉ cử động một chút đã làm nàng khó chịu đến nhíu mày. Hai cánh tay truyền đến từng trận tê dại, như là có vô số con kiến gặm nhấm, đau đớn đến cực điểm, nàng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Không chỉ có hai tay, mà hai chân của nàng cũng bị giống như vậy, căn bản là không dám làm ra bất kỳ cử dộng nào, cứ duy trì tư thế ngồi quỳ ở bên giường như thế được một lúc.
"Lâm cô nương tỉnh rồi sao?" Nghe được động tĩnh của nàng, Liên Nhi đi tới: “Liên Nhi thấy cô nương ngủ say nên không đành lòng làm phiền mộng đẹp của cô nương, chưa từng nghĩ tới sẽ làm cô nương khó chịu như thế này."
"Không sao, ta chính là ưa thích cái loại cảm giác tê dại này, vừa vặn làm ta tỉnh ngủ." Lâm Tử Lộc kéo kéo khóe môi, tận lực làm cho bản thân thoạt nhìn không đến mức quá thê thảm.
"Lâm cô nương..." Liên Nhi cúi đôi mắt, trong mắt lấp lánh nước mắt, giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào: "Đại ân đại đức của cô nương, Liên Nhi không có gì báo đáp..."
"Dừng, bình thường có phải tiếp theo sẽ là lấy thân báo đáp đúng không? Ta ngược lại không có suy nghĩ làm chậm trễ chuyện đại sự cả đời của Liên Nhi cô nương." Lời nói của Liên Nhi nhanh chóng bị Lâm Tử Lộc chặn lại, tay chân nàng không thể động, chỉ có cái đầu đưa qua đưa lại, nhìn rất giống con lật đật, đúng là co chút buồn cười.
"Ha ha." Liên Nhi đương nhiên là không muốn làm ra cái loại hành động luống cuống này, nhưng mà thật sự là không thể nhịn thêm được nữa.
Thấy Liên Nhi chuyển từ khóc sang cười, Lâm Tử Lộc cũng thoải mái cười theo, nhưng mà nét tươi cười của nàng không hề giống với Liên Nhi.
Nếu nói nụ cười của Liên Nhi giống như gió xuân tháng tư, mềm mại đến cực điểm, giống như cây liễu, thì nụ cười của Lâm Tử Lộc giống như nắng ấm có thể làm hòa tan sự giá băng trong ngày đông, đó là một nụ cười trong vắt, thuần khiết không một tạp chất, ai nhìn vào sẽ có cảm giác thoải mái tươi mát giống như được gột rửa tâm hồn.
Trên gò má nàng có một lúm đồng tiền nho nhỏ không dễ dàng phát giác, giống như một đóa hoa đào nở rộ, chỉ khi nàng thoải mái cười to mới có thể tỏa ra mùi thơm, làm cho nàng càng thêm phần khả ái đáng yêu.
Tác giả :
Trà Chợt Lạnh