Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi
Chương 64: Mặc dù là tàn nhẫn thì đây cũng là sự thật
Thấy thần sắc Liên Nhi thay đổi, nhưng Lâm Tử Lộc cũng không có thức thời mà im lặng, bởi vì đó không phải là phong cách của nàng, ngược lại Lâm Tử Lộc nắm chặt hai tay Liên Nhi, muốn nói tiếp về đề tài này: "Liên Nhi, ngươi không nghĩ muốn rời đi chỗ này sao?"
Liên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại đôi mắt vừa kiên định lại vừa chân thành của Lâm Tử Lộc, nhất thời có chút nói không lên lời.
Liên Nhi hồi tưởng lại những hình ảnh trong quá khứ, bản thân nàng đã cố gắng đào thoát không biết đã bao nhiêu lần, nhưng mà trốn cũng không thoát mà chỉ đổi lấy những hình phạt cang ngày càng đáng sợ hơn trước. Những người đó muốn làm cho thân thể nàng đau đớn, để nàng nhớ kỹ, chạy trốn sẽ chỉ mang đến cho nàng hậu quả sống không bằng chết.
"Hoặc là nói, ngươi có muốn tự do không?" Lâm Tử Lộc lại hỏi tiếp, ánh mắt chờ mong nhì chằm chằm Liên Nhi, giống như chỉ cần nàng ấy gật đầu một cái là Lâm Tử Lộc có thể mang nàng ấy rời đi tòa nhà giam vô hình này ngay lập tức.
Liên Nhi lắc đầu, rút ra bàn tay đang bị Lâm Tử Lộc nắm lấy, mặc dù nàng rất quyến luyến chút ấm áp ấy, nhưng mà nàng không có khả năng chiếm được nó, Lâm Tử Lộc cô đơn xoay người, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.
Trời giống như sắp đổ mưa, ban đêm tối om, bởi vì rất nhiều tầng mây thi nhau che khuất một chút ánh sáng lẻ loi có thể chiếu rọi trong đêm của mặt trăng, không có nguồn sáng nào khác, sắc trời giống như tâm tình của Liên Nhi giờ phút này, đều là một mảng tối đen.
"Tự do? Không, Liên Nhi không muốn tự do." Hoặc là nên nói nàng không dám hy vọng xa vời, Liên Nhi hít sâu một hơi, lại cố ra vẻ thoải mái mà cười: "A, dù sao ta cũng không có chỗ để đi, nếu chuộc thân thì ta cũng chỉ biết lưu lạc đầu đường xó chợ thôi, loại người như ta vẫn nên ở đây thì hơn."
Lâm Tử Lộc nhíu mày, nàng thế nhưng không có nghĩ nhiều như vậy, lúc này nàng mới ý thức được bản thân mình cùng với nữ tử nơi này có bao nhiêu bất đồng.
Tuy rằng dân phong Ngự Quốc không quá cổ hủ, nhưng địa vị của nữ tử cũng không thể so sánh với nam tử, hơn nữa truyền thống trinh tiết của nữ tử đã là một quan niệm khắc sâu vào xương tủy của bọn họ. Những nữ tử ở nơi thanh lâu cho tới bây giờ đều không được người đời tôn trọng, mặc kệ ngươi thanh tao, hay không thanh tao, bán thân hay không bán thân, thì trong mắt người đời, ngươi vẫn là nữ tử thanh lâu.
Không trong sạch, dơ bẩn, chính những từ ngữ để miêu tả loại người như Liên Nhi.
Lâm Tử Lộc đương nhiên cảm thấy như vậy rất không công bằng với các nàng, nàng là một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nơi đó người người bình đẳng, nếu như người ở đây không bị những quan niệm cổ hủ trói buộc, có lẽ những gười như Liên Nhi sẽ dễ sống hơn.
Lâm Tử Lộc đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách mà Liên Nhi vừa mới đọc qua, đây là một quyển thi tập khá dễ hiểu, bìa sách có chút cũ kỹ thô ráp, từng trang giấy được dùng sợi chcir gắn kết lại để phòng ngừa trang sách rơi xuống. Sách có chút quăn và nhăn nheo, dường như nó đã bị chủ nhân đọc tới đọc lui rất nhiều lần.
Lâm Tử Lộc cẩn thận nhìn thoáng qua một tờ giấy trên bàn được Liên Nhi mở ra từ lúc nào, trên đó có viết một bài thơ, là viết về mùa xuân, giữa những hàng chữ để lộ ra khát vọng mơ ước tự do của người làm thơ. Ước chừng bài này không phải là một bài thơ được viết bởi một thi nhân có tiếng, bởi vì tên tự trên đó nàng chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhìn đến đây, Lâm Tử Lộc nở một nụ cười thần bí, đột nhiên mở miệng hỏi Liên Nhi: "Liên Nhi, những nữ tử ở trong này đều thuộc về Túy Yên Lâu sao?"
Lưng Liên Nhi khẽ run lên, nhẹ giọng đáp trả: "Đúng vậy."
"Những người ở đây đều là người không trong sạch sao?" Lâm Tử Lộc dường như không có nghe thấy giọng nói của Liên Nhi có chứa chút xấu hổ, lại tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy." Liên Nhi lại trả lời, nàng đã tìm lại được sự bình tĩnh luôn có của mình. Vốn là như thế, không phải sao? Lâm cô nương nói không sai, nàng chính là người không trong sạch.
"Bị thế nhân phỉ nhổ và bị gọi là người không trong sạch, nên phải ở chỗ này để nhận vận mệnh mà bản thân nên nhận đúng không?" Lâm Tử Lộc lần thứ ba đặt câu hỏi, giọng nói chứa khí thế bức người.
Liên Nhi không biết vì sao Lâm Tử Lộc đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, mới vừa rồi nàng ấy vẫn còn là một nữ hài đáng yêu linh động, hiện tại lại đột nhiên trở nên mãnh liệt, còn không thèm để ý sắc mặt của người khác, cố gắng xát muối lên vết sẹo mà nàng luôn chôn sâu trong lòng.
Nhưng mà những câu hỏi này lại khiến cho Liên Nhi vô lực phản bác, dù sao Lâm Tử Lộc chỉ là đangn trần thuật sự thật mà thôi, mặc dù là tàn nhẫn, nhưng đây đều là sự thật.
Liên Nhi chỉ có thể vô lực đáp trả: "Vâng..."
Nghe được lời trả lời của nàng, Lâm Tử Lộc đột nhiên đem sách hướng trên bàn, bất mãn ném thật mạnh một cái.
Liên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại đôi mắt vừa kiên định lại vừa chân thành của Lâm Tử Lộc, nhất thời có chút nói không lên lời.
Liên Nhi hồi tưởng lại những hình ảnh trong quá khứ, bản thân nàng đã cố gắng đào thoát không biết đã bao nhiêu lần, nhưng mà trốn cũng không thoát mà chỉ đổi lấy những hình phạt cang ngày càng đáng sợ hơn trước. Những người đó muốn làm cho thân thể nàng đau đớn, để nàng nhớ kỹ, chạy trốn sẽ chỉ mang đến cho nàng hậu quả sống không bằng chết.
"Hoặc là nói, ngươi có muốn tự do không?" Lâm Tử Lộc lại hỏi tiếp, ánh mắt chờ mong nhì chằm chằm Liên Nhi, giống như chỉ cần nàng ấy gật đầu một cái là Lâm Tử Lộc có thể mang nàng ấy rời đi tòa nhà giam vô hình này ngay lập tức.
Liên Nhi lắc đầu, rút ra bàn tay đang bị Lâm Tử Lộc nắm lấy, mặc dù nàng rất quyến luyến chút ấm áp ấy, nhưng mà nàng không có khả năng chiếm được nó, Lâm Tử Lộc cô đơn xoay người, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.
Trời giống như sắp đổ mưa, ban đêm tối om, bởi vì rất nhiều tầng mây thi nhau che khuất một chút ánh sáng lẻ loi có thể chiếu rọi trong đêm của mặt trăng, không có nguồn sáng nào khác, sắc trời giống như tâm tình của Liên Nhi giờ phút này, đều là một mảng tối đen.
"Tự do? Không, Liên Nhi không muốn tự do." Hoặc là nên nói nàng không dám hy vọng xa vời, Liên Nhi hít sâu một hơi, lại cố ra vẻ thoải mái mà cười: "A, dù sao ta cũng không có chỗ để đi, nếu chuộc thân thì ta cũng chỉ biết lưu lạc đầu đường xó chợ thôi, loại người như ta vẫn nên ở đây thì hơn."
Lâm Tử Lộc nhíu mày, nàng thế nhưng không có nghĩ nhiều như vậy, lúc này nàng mới ý thức được bản thân mình cùng với nữ tử nơi này có bao nhiêu bất đồng.
Tuy rằng dân phong Ngự Quốc không quá cổ hủ, nhưng địa vị của nữ tử cũng không thể so sánh với nam tử, hơn nữa truyền thống trinh tiết của nữ tử đã là một quan niệm khắc sâu vào xương tủy của bọn họ. Những nữ tử ở nơi thanh lâu cho tới bây giờ đều không được người đời tôn trọng, mặc kệ ngươi thanh tao, hay không thanh tao, bán thân hay không bán thân, thì trong mắt người đời, ngươi vẫn là nữ tử thanh lâu.
Không trong sạch, dơ bẩn, chính những từ ngữ để miêu tả loại người như Liên Nhi.
Lâm Tử Lộc đương nhiên cảm thấy như vậy rất không công bằng với các nàng, nàng là một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nơi đó người người bình đẳng, nếu như người ở đây không bị những quan niệm cổ hủ trói buộc, có lẽ những gười như Liên Nhi sẽ dễ sống hơn.
Lâm Tử Lộc đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách mà Liên Nhi vừa mới đọc qua, đây là một quyển thi tập khá dễ hiểu, bìa sách có chút cũ kỹ thô ráp, từng trang giấy được dùng sợi chcir gắn kết lại để phòng ngừa trang sách rơi xuống. Sách có chút quăn và nhăn nheo, dường như nó đã bị chủ nhân đọc tới đọc lui rất nhiều lần.
Lâm Tử Lộc cẩn thận nhìn thoáng qua một tờ giấy trên bàn được Liên Nhi mở ra từ lúc nào, trên đó có viết một bài thơ, là viết về mùa xuân, giữa những hàng chữ để lộ ra khát vọng mơ ước tự do của người làm thơ. Ước chừng bài này không phải là một bài thơ được viết bởi một thi nhân có tiếng, bởi vì tên tự trên đó nàng chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhìn đến đây, Lâm Tử Lộc nở một nụ cười thần bí, đột nhiên mở miệng hỏi Liên Nhi: "Liên Nhi, những nữ tử ở trong này đều thuộc về Túy Yên Lâu sao?"
Lưng Liên Nhi khẽ run lên, nhẹ giọng đáp trả: "Đúng vậy."
"Những người ở đây đều là người không trong sạch sao?" Lâm Tử Lộc dường như không có nghe thấy giọng nói của Liên Nhi có chứa chút xấu hổ, lại tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy." Liên Nhi lại trả lời, nàng đã tìm lại được sự bình tĩnh luôn có của mình. Vốn là như thế, không phải sao? Lâm cô nương nói không sai, nàng chính là người không trong sạch.
"Bị thế nhân phỉ nhổ và bị gọi là người không trong sạch, nên phải ở chỗ này để nhận vận mệnh mà bản thân nên nhận đúng không?" Lâm Tử Lộc lần thứ ba đặt câu hỏi, giọng nói chứa khí thế bức người.
Liên Nhi không biết vì sao Lâm Tử Lộc đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, mới vừa rồi nàng ấy vẫn còn là một nữ hài đáng yêu linh động, hiện tại lại đột nhiên trở nên mãnh liệt, còn không thèm để ý sắc mặt của người khác, cố gắng xát muối lên vết sẹo mà nàng luôn chôn sâu trong lòng.
Nhưng mà những câu hỏi này lại khiến cho Liên Nhi vô lực phản bác, dù sao Lâm Tử Lộc chỉ là đangn trần thuật sự thật mà thôi, mặc dù là tàn nhẫn, nhưng đây đều là sự thật.
Liên Nhi chỉ có thể vô lực đáp trả: "Vâng..."
Nghe được lời trả lời của nàng, Lâm Tử Lộc đột nhiên đem sách hướng trên bàn, bất mãn ném thật mạnh một cái.
Tác giả :
Trà Chợt Lạnh