Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi
Chương 56: Ngọc phiến công tử, kỳ tích hoa anh đào nở rộ
Các vị tiểu thư còn đang xúm năm tụm ba líu ríu với nhau những câu chuyện vặt vãnh nơi khuê phòng, thì Lâm Tử Lộc xuất hiện.
Nàng như trước vẫn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, trong tay cầm một cái chiết phiến yêu thích không muốn buông tay, tóc không hề được cột lại, ba ngàn sợi tóc đen rối tung bay tùy ý sau đầu.
Mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt hạnh, bên trong tràn đầy nhu tình như nước, nữ tử vô pháp có thể kháng cự. Mi dài nhỏ như liễu, làm nàng thoạt nhìn càng thêm vẻ tao nhã.
Nàng thong dong tao nhã mà đến, tay áo phấp phới trong gió, như tiên như thần.
Chúng tiểu thư háo sắc ngắm nhìn cảnh tượng hớp hồn kia, cả thân mình như bị ai định trụ tại nơi đó, tròng mắt đều dính chặt lên bóng dáng của Lâm Tử Lộc không chút di chuyển.
Lâm Tử Lộc nhận được nhiều ngưỡng mộ của chúng mỹ nữ như vậy, có chút không thích ứng được, chân hình như cũng có chút luống cuống, không nghĩ tới bản thân Ngọc Phiến công tử nàng lại được hoan nghênh đến mức độ này, cái này thật sự đã nằm ngoài dự đoán của Lâm Tử Lộc.
Đoạn Chi Vân vừa vặn đi ra, thấy cảnh những nữ nhân đó đều đang sững sờ ngắm nhìn ai đó, theo tầm mắt của các nàng thì nhận ra hóa ra người đó là Lâm Tử Lộc, vị công tử thanh nhã kia đang đứng ở một chỗ cách đó không xa.
Đoạn Chi Vân vội vàng tiến tới nghênh đón, còn cố ý không muốn giới thiệu danh tính của Lâm Tử Lộc cho những vị tiểu thư khác, nàng ta không muốn những nữ nhân háo sắc này biết họ tên của Lộc công tử: "Công tử đã đến, xin mời công tử vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Chờ đến khi Đoạn Chi Vân đem Lâm Tử Lộc mang vào trong nhà, lúc này các vị tiểu thư kia mới hoàn hồn.
"Nguyên lai đây chính là Ngọc Phiến công tử trong truyền thuyết."
"Rất tuấn tú a!"
“Ánh mắt của Ngọc Phiến công tử rất ôn nhu, đều có thể hòa tan ta luôn rồi."
"Dung nhan và khí chất của công tử thật giống thần tiên."
"Theo ta thì, Ngọc Phiến công tử so với Tô công tử đẹp trai hơn, ánh mắt của hắn thật sự là rất mê người đi."
"Tuy rằng dáng người của Ngọc Phiến công tử nhỏ gầy một chút, nhưng mà chính vì vậy mà làm cho người ta có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn nha."
Lâm Tử Lộc lạnh nhạt ở trong phòng uống trà, nàng đại khái có thể đoán được bản thân đã tạo được một cuộc oanh động khá lớn, dù sao nàng đối với diện mạo của bản thân rất có tin tưởng, may dáng người nàng so với nữ tử thông thường đã được xem là cao hơn, hẳn là 1m7 đi.
"Hôm nay công tử có thể tới, Vân nhi thật cao hứng." Đoạn Chi Vân tiến lên châm trà cho Lâm Tử Lộc.
"Đây là vinh hạnh của tại hạ, chính là vì sao hôm nay lại chỉ có mỗi mình ta là nam tử?" Lâm Tử Lộc có chút xấu hổ nha, chỉ có một mình "Nam nhân" nàng ở trong một bụi hoa điều này làm cho nàng có chút khẩn trương nha.
"Công tử hiểu lầm rồi, chuyện này không phải là ý của phụ thân Đoạn Chi Vân, mà là những vị công tử khác nghe nói công tử cũng sẽ tới đây nên ho mới không nguyện ý đến." Đoạn Chi Vân cười cười nói.
"Ách, thôi coi như bọn họ không có phúc phần đi, hoa ở Đoạn phủ thật là rất đẹp nha." Lâm Tử Lộc bưng lên một ly trà ngửi ngửi, rồi mới thong thả nói.
"Công tử nói đùa rồi." Đoạn Chi Vân rõ ràng đã hiểu lầm lời nói của Lâm Tử Lộc, mặt đỏ lên.
"Tại hạ nghỉ đủ rồi, không bằng chúng ta đi ra ngoài ngắm hoa đi, các vị tiểu thư ở bên ngoài chắc đều đợi đến sốt ruột rồi." Lâm Tử Lộc đứng dậy.
Lúc Lâm Tử Lộc đi ra ngoài, mắt của các vị tiểu thư đều dính trên người nàng, có mấy vị tiểu thư gan lớn hơn thì đi đến gần Lâm Tử Lộc có ý muốn tiếp cận.
Đoạn Chi Vân thức thời đứng trước mặt Lâm Tử Lộc hòng chặn lại ánh mắt của các tiểu thư kia: "Công tử, bên này, chúng ta đi thưởng hoa đào trước đi."
Vì thế chúng nữ chỉ đành đi theo đằng sau hai người bọn họ, chỉ có thể đưa mắt ngắm nhìn bóng lưng của Lâm Tử Lộc.
Hoa đào ở Đoạn phủ quả thật rất đẹp, xem ra Đoạn gia chủ là một người khá phong nhã.
Một mảng lớn được bao phủ bởi một màu hồng nhạt, những cây hoa đào được chăm sóc tỉ mỉ kỹ lưỡng, mỗi khi gió thổi qua, chung quanh đều phiêu đãng cánh hoa đào, cảnh tượng này thật sự là cực kỳ mộng ảo, đẹp đến nao lòng người.
Tuy rằng Lâm Tử Lộc không có thích màu hồng nhạt như đa số những nữ tử khác, nhưng nàng đối hoa đào cũng rất là yêu thích, trong nhiều bộ phim cổ đại nữ chính hay nam chính gì đó đều đa phần thích hoa đào, cảnh tượng hoa đào nở rộ cũng để lại rung động thật sâu trong lòng nàng, bình thường khi nhìn thấy cahr tượng hoa đào nở rộ mọi người đều nhớ đến người thương trong lòng.
Hiện tại nàng đang ở cổ đại, không thể suốt ngày hoài niệm những chuyện trước kia, bằng không sẽ chỉ biết cả ngày buốn bực, bởi vì quay về hiện đại đã là chuyện không thể rồi.
Thấy Lâm Tử Lộc lắc đầu, Đoạn Chi Vân còn tưởng rằng nàng không thích ngắm hoa đào, vì thế hỏi: "Công tử không thích hoa đào sao? Vậy chúng ta đi xem những loài hoa khác vậy."
Nàng như trước vẫn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, trong tay cầm một cái chiết phiến yêu thích không muốn buông tay, tóc không hề được cột lại, ba ngàn sợi tóc đen rối tung bay tùy ý sau đầu.
Mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt hạnh, bên trong tràn đầy nhu tình như nước, nữ tử vô pháp có thể kháng cự. Mi dài nhỏ như liễu, làm nàng thoạt nhìn càng thêm vẻ tao nhã.
Nàng thong dong tao nhã mà đến, tay áo phấp phới trong gió, như tiên như thần.
Chúng tiểu thư háo sắc ngắm nhìn cảnh tượng hớp hồn kia, cả thân mình như bị ai định trụ tại nơi đó, tròng mắt đều dính chặt lên bóng dáng của Lâm Tử Lộc không chút di chuyển.
Lâm Tử Lộc nhận được nhiều ngưỡng mộ của chúng mỹ nữ như vậy, có chút không thích ứng được, chân hình như cũng có chút luống cuống, không nghĩ tới bản thân Ngọc Phiến công tử nàng lại được hoan nghênh đến mức độ này, cái này thật sự đã nằm ngoài dự đoán của Lâm Tử Lộc.
Đoạn Chi Vân vừa vặn đi ra, thấy cảnh những nữ nhân đó đều đang sững sờ ngắm nhìn ai đó, theo tầm mắt của các nàng thì nhận ra hóa ra người đó là Lâm Tử Lộc, vị công tử thanh nhã kia đang đứng ở một chỗ cách đó không xa.
Đoạn Chi Vân vội vàng tiến tới nghênh đón, còn cố ý không muốn giới thiệu danh tính của Lâm Tử Lộc cho những vị tiểu thư khác, nàng ta không muốn những nữ nhân háo sắc này biết họ tên của Lộc công tử: "Công tử đã đến, xin mời công tử vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Chờ đến khi Đoạn Chi Vân đem Lâm Tử Lộc mang vào trong nhà, lúc này các vị tiểu thư kia mới hoàn hồn.
"Nguyên lai đây chính là Ngọc Phiến công tử trong truyền thuyết."
"Rất tuấn tú a!"
“Ánh mắt của Ngọc Phiến công tử rất ôn nhu, đều có thể hòa tan ta luôn rồi."
"Dung nhan và khí chất của công tử thật giống thần tiên."
"Theo ta thì, Ngọc Phiến công tử so với Tô công tử đẹp trai hơn, ánh mắt của hắn thật sự là rất mê người đi."
"Tuy rằng dáng người của Ngọc Phiến công tử nhỏ gầy một chút, nhưng mà chính vì vậy mà làm cho người ta có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn nha."
Lâm Tử Lộc lạnh nhạt ở trong phòng uống trà, nàng đại khái có thể đoán được bản thân đã tạo được một cuộc oanh động khá lớn, dù sao nàng đối với diện mạo của bản thân rất có tin tưởng, may dáng người nàng so với nữ tử thông thường đã được xem là cao hơn, hẳn là 1m7 đi.
"Hôm nay công tử có thể tới, Vân nhi thật cao hứng." Đoạn Chi Vân tiến lên châm trà cho Lâm Tử Lộc.
"Đây là vinh hạnh của tại hạ, chính là vì sao hôm nay lại chỉ có mỗi mình ta là nam tử?" Lâm Tử Lộc có chút xấu hổ nha, chỉ có một mình "Nam nhân" nàng ở trong một bụi hoa điều này làm cho nàng có chút khẩn trương nha.
"Công tử hiểu lầm rồi, chuyện này không phải là ý của phụ thân Đoạn Chi Vân, mà là những vị công tử khác nghe nói công tử cũng sẽ tới đây nên ho mới không nguyện ý đến." Đoạn Chi Vân cười cười nói.
"Ách, thôi coi như bọn họ không có phúc phần đi, hoa ở Đoạn phủ thật là rất đẹp nha." Lâm Tử Lộc bưng lên một ly trà ngửi ngửi, rồi mới thong thả nói.
"Công tử nói đùa rồi." Đoạn Chi Vân rõ ràng đã hiểu lầm lời nói của Lâm Tử Lộc, mặt đỏ lên.
"Tại hạ nghỉ đủ rồi, không bằng chúng ta đi ra ngoài ngắm hoa đi, các vị tiểu thư ở bên ngoài chắc đều đợi đến sốt ruột rồi." Lâm Tử Lộc đứng dậy.
Lúc Lâm Tử Lộc đi ra ngoài, mắt của các vị tiểu thư đều dính trên người nàng, có mấy vị tiểu thư gan lớn hơn thì đi đến gần Lâm Tử Lộc có ý muốn tiếp cận.
Đoạn Chi Vân thức thời đứng trước mặt Lâm Tử Lộc hòng chặn lại ánh mắt của các tiểu thư kia: "Công tử, bên này, chúng ta đi thưởng hoa đào trước đi."
Vì thế chúng nữ chỉ đành đi theo đằng sau hai người bọn họ, chỉ có thể đưa mắt ngắm nhìn bóng lưng của Lâm Tử Lộc.
Hoa đào ở Đoạn phủ quả thật rất đẹp, xem ra Đoạn gia chủ là một người khá phong nhã.
Một mảng lớn được bao phủ bởi một màu hồng nhạt, những cây hoa đào được chăm sóc tỉ mỉ kỹ lưỡng, mỗi khi gió thổi qua, chung quanh đều phiêu đãng cánh hoa đào, cảnh tượng này thật sự là cực kỳ mộng ảo, đẹp đến nao lòng người.
Tuy rằng Lâm Tử Lộc không có thích màu hồng nhạt như đa số những nữ tử khác, nhưng nàng đối hoa đào cũng rất là yêu thích, trong nhiều bộ phim cổ đại nữ chính hay nam chính gì đó đều đa phần thích hoa đào, cảnh tượng hoa đào nở rộ cũng để lại rung động thật sâu trong lòng nàng, bình thường khi nhìn thấy cahr tượng hoa đào nở rộ mọi người đều nhớ đến người thương trong lòng.
Hiện tại nàng đang ở cổ đại, không thể suốt ngày hoài niệm những chuyện trước kia, bằng không sẽ chỉ biết cả ngày buốn bực, bởi vì quay về hiện đại đã là chuyện không thể rồi.
Thấy Lâm Tử Lộc lắc đầu, Đoạn Chi Vân còn tưởng rằng nàng không thích ngắm hoa đào, vì thế hỏi: "Công tử không thích hoa đào sao? Vậy chúng ta đi xem những loài hoa khác vậy."
Tác giả :
Trà Chợt Lạnh