Quân Lâm Dưới Thành
Chương 50
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Trước khi đi lại trùng hợp là mừng thọ 50 tuổi của Thích Toại, đêm đó trong phủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, Vương Thuật Chi thân đứng đầu bách quan, tất nhiên nằm trong hàng ngũ được mời, chỉ có điều bề ngoài hai bên đều thờ ơ, chứ lần thọ yến này đều có tâm tư. LQĐÔN
Vương Thuật Chi cơm nước no nê về trở về phủ Thừa tướng, thừa dịp say rượu ở lỳ trong phòng Tư Mã Vanh không chịu đi, ôm eo y đầu tựa vào cổ y, hơi thở nóng rực, hai con ngươi bị hun say, cũng không biết mấy phần thật mấy phần giả.
Tư Mã Vanh bị hắn cọ trong lòng hỗn loạn, vốn định dìu y trở về phòng nghỉ ngơi nhưng chân không vững, sau vài lần suýt ngã liền đẩy hắn nằm lên giường, nhất thời đen mặt: “Thừa tướng, ngươi đây là đang giả say?”
Vương Thuật Chi híp đôi mắt say cười không lên tiếng, đột nhiên ngậm chặt môi y chui vào trong hôn sâu.
Trong đầu Tư Mã Vanh ong ong, nhanh chóng thất thần, tựa như cả người đều bị mùi rượu trong miệng hắn vướng vít, chưa đầy một lát đã bị mùi rượu hun đến có vài phần men say, trong lòng lập tức có chuông báo động mãnh liệt, vội dùng sức đẩy người trên người mình ra, cuống quít bước xuống.
Vương Thuật Chi nhanh chóng giữ chặt tay y, đôi mắt ngập ánh nước: “Yến Thanh, đừng đi.”
Tư Mã Vanh quay đầu lại, thấy hắn nhíu mày, quần áo hơi lộn xộn, hai mắt nhìn chằm chằm mình, không hề tỉnh táo như ngày thường, đoán hắn thật sự say, không hiểu sao cảm thấy trong lòng hơi suy sụp, liền cúi người tháo guốc gỗ cho hắn, kéo chăn mỏng qua đắp cho hắn, lại gọi người đưa một chậu nước ấm tới, lau mặt cho hắn.
Tầm mắt Vương Thuật Chi vẫn khóa trên mặt y từ đầu tới cuối, đôi mắt say mỉm cười, nói khẽ: ‘Rốt cuộc ngươi cũng không đuổi ta đi.”
Tư Mã Vanh cởi mũ quan, cởi búi tóc giúp hắn, nghe vậy tay run lên, vội lấy lại bình tĩnh: “Thừa tướng tỉnh rồi? Vậy thuộc hạ đưa ngài về nghỉ ngơi.”
Vương Thuật Chi lắc đầu, dịch vào bên trong, nhường hơn nửa giường cho y, nắm tay y, vẻ mặt ngẩn ngơ cười cười: “Yến Thanh, ta chưa bao giờ nếm trải tư vị này, ngày ngày nhớ, đêm đêm mong, hận không thể lúc nào cũng buộc ngươi bên cạnh mình…. Vừa rồi tiệc rượu ăn uống trong phủ Thích, đối mặt với nhiều khuôn mặt tươi cười giả tạo, trong đầu lại tất cả đều là ngươi, càng nhớ trong đầu càng trống trải….”
Tư Mã Vanh nghe xong rung động một hồi, hai con mắt âm u vội hiện chút bối rối, ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào mới tốt, chuyển loạn xung quanh, cuối cùng không nhịn được bị ghim trong đôi mắt thâm thúy của hắn, tay bị hắn nắm hơi run rẩy, thiếu chút nữa không khống chế nổi vuốt ve gò má hắn, lúc đang giãy dụa bị hắn dùng lực, ép đặt trên mặt hắn, chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng.
Vương Thuật Chi nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay y, nghiêng đầu hôn lên, nắm ngón tay thon dài của y, thỏa mãn thở dài một tiếng, không nói thêm gì chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tư Mã Vanh thấy bộ dạng tỏ ra yếu thế hiếm khi gặp của hắn, tình cảm bị đè nén rất lâu đột nhiên như thủy triều tàn sát bừa bãi trong lòng, không thể ngăn dừng lại, tựa như nếu ngọn sóng này cao hơn một chút nữa sẽ phá vỡ bức tường kiên cố cao ngất dày cộm được lập nên.
Như thế không biết qua bao lâu, Tư Mã Vanh cảm giác tay hắn nới lỏng lực đạo, nghe hơi thở hắn chậm rãi kéo dài, lúc bấy giờ mới biết hắn say thật, từ từ rút tay ra, đổi thành chống tay ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt hắn.
Gương mặt này khi ngủ say lại có vẻ cực kỳ đứng đắn, khác một trời một vực bộ dạng phong lưu xa lạ cợt nhả ngày thường, giữa hai hàng lông mày ôn hòa như đổi thành một người khác, nhìn hắn thấy tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tư Mã Vanh cúi người ghé sát, càng dựa càng gần, trong đôi mắt đen kịt cũng thêm vài phần say chếnh choáng, giống như không bị khống chế, sờ nhẹ khóe môi y, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, lỗ hổng đầu quả tim đột nhiên bị kéo nứt càng lớn, lập tức trống ngực đập có chút dồn dập.
Vương Thuật Chi nhắm chặt hai mắt, hai tay đang bị cuộn chặt, hận không thể lập tức ôm lấy y đè xuống dưới người, nhưng cuối cùng thật sự không làm điều đó, dù vậy, trong lòng đã bị kinh ngạc mừng rỡ mãnh liệt chiếm hết, niềm vui này không khống chế nổi bật thốt lên: “Yến Thanh.”
Tư Mã Vanh đột nhiên bừng tỉnh, bỗng chốc lùi lại, thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, liền cho rằng hắn vẫn ngủ say như cũ, kinh ngạc ngồi sau nửa ngày, cuối cùng đưa tay nặng nề xoa mi tâm vài cái, hơi ảo não thở dài, đầu óc rối loạn nằm xuống bên cạnh hắn.
Hôm sau, Vương Thuật Chi làm như cái gì cũng không nhớ, mỉm cười nhìn y như ngày thường, chỉ là ánh mắt càng nóng rực hơn ngày trước.
Tư Mã Vanh đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là “Có tật giật mình,” trong lòng hối hận không thôi, đành phải cố gắng bình tĩnh, dùng xong cơm tới Mạc phủ mới khó khăn thở phào một cái.
Quý Lễ thấy y tới, vẻ mặt đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, do dự hồi lâu, cuối cùng mang toàn bộ công văn còn dư vào trong tay y.
Tư Mã Vanh nhận lấy mở ra, gật đầu mỉm cười nhìn hắn ta: “Đa tạ Quý huynh.” Nói xong liền ôm mấy công văn kia đi vào, lúc đi qua bên người Đinh Văn Thạch, liếc nhìn thoáng qua hắn, không chút để ý vẻ mặt khó coi của hắn ta, mỉm cười với hắn ta.
Mặt Đinh Văn Thạch càng thêm đen, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Tư Mã Vanh ngồi vào trước bàn của mình, đang đọc công văn thì chợt nghe có người đi tới kích động nói: “Thích Toại ngã bệnh!” Không khỏi dừng đầu bút lại, nâng mắt nhìn qua, trong lòng bình tĩnh.
Lúc này trên triều đình, Hoàng đế nghe nói Thích Toại không lên đường đúng hạn, không khỏi trầm mặt, hỏi: “Sao đang yên đang lành Thích đại nhân lại bị bệnh? Rốt cuộc là bệnh gì?”
Nội thị truyền lời cung kính đáp: “Nghe nói là bị tiêu chảy, nửa đêm thức dậy chạy đi hơn mười lần, bây giờ toàn thân đã vô lực, bò cũng không bò dậy nổi, muốn đi ra ngoài cũng cần người dìu đi, đại phu cũng đã nhìn qua, quả thật là vô cùng nghiêm trọng.”
Hoàng đế nghe xong nhíu mày: “Hôm qua phủ Thích nhiều người như vậy, sao người khác không bị tiêu chảy mà hắn lại bị tiêu chảy?”
“Cái này….” Nội thị đổ mồ hôi lạnh, “Tiểu nhân không biết ạ.”
Trong đại điện tiếng vọng lanh lảnh, triều thần bên dưới nghe họ nói chuyện rõ ràng rành mạch, nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Thích Toại liền không nhịn được cười không ngừng, nguyên đám người cúi đầu, tròng mắt đồng loạt nhìn qua Vương Thuật Chi.
Hôm nay tâm tình của Vương Thuật Chi rất tốt, nụ cười trên mặt như mùa xuân tháng ba, đợi Hoàng đế phất tay cho nội thị lui xuống, mới thản nhiên đứng ra chắp tay nói: “Hoàng thượng, Thích đại nhân bệnh nặng, sợ một hai ngày rất khó khỏe lại, không bằng phái người khác đi ạ.”
Hoàng đến khoát tay: “Không cần, đợi thêm hai ba ngày nữa vậy.”
“Vĩnh Khang vương bệnh nặng, nếu Hoàng thượng kề cà không sắp xếp người vấn an ông ta, chỉ sợ không ổn!” Vương Thuật Chi không đợi ông ta mở miệng phản bác, nói tiếp: “Trong điện chư vị đại thần đều là thần tử của Hoàng thượng, chắc hẳn đều mong phân ưu vì Hoàng thượng, Hoàng thượng cố ý giao việc này cho Thích đại nhân, dù cho Thích đại nhân bệnh nặng cũng phải chờ ông ta khỏi bệnh, đây không phải là làm trái tim các thần tử khác thấy lạnh lẽo sao?”
Đại thần bên dưới đều lau mồ hôi lạnh, muốn nói một câu “Trái tim không lạnh lẽo” trấn an Hoàng thượng một cái, nhưng sợ chọc giận Thừa tướng nắm đại quyền, lập tức nguyên một đám mặt xanh xao như thiếu ăn.
“Chuyện này….” Vẻ mặt Hoàng đế cực kỳ khó coi, “Các vị đại nhân cứ cố gắng làm tròn bổn phận của mình là được, về phần việc nhà của trẫm, các vị đại nhân không cần tranh luận nữa.”
Vương Thuật Chi cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng nói rất đúng, chỉ là Thích đại nhân bệnh đau không lâm triều được, nhất thời nửa khắc sợ là bổn phận cũng không thể dốc sức được…..”
“……..” Trán Hoàng đế nổi đầy gân xanh, thở dài một cái: “Vậy Thừa tướng cho rằng đổi ai đi thì tương đối ổn thỏa?”
Vương Thuật Chi không trả lời, xoay người nhìn một đám đồng liêu, cười hỏi: “Không biết chư vị đại nhân có ai nguyện ý đi không?”
Tạ Dật đứng ra đầu tiên: “Thần nguyện ý đi.”
Tạ Dật chính là em họ của của Tạ Trác, cậu họ của Tư Mã Vanh, mới vào kinh thành hơn nửa năm nay, chỉ là chức quan không cao, ông vừa nói ra, đa số chức quan cao hơn ông càng không thể không quan tâm, trong lúc nhất thời, trong đại điện vô cùng náo nhiệt.
Hoàng đế thấy đầu to như cái đấu, lần trước ông ta không để ý kiến của mọi người, cố ý muốn dùng người của mình, đã khiến rất nhiều đại gia tộc không hài lòng, lúc này muốn dùng chiêu cũ thì gay go, nhưng nhìn xuống dưới một đoàn người toàn là người của Vương Thuật Chi, ông ta càng không muốn dùng, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, đành phải bình ổn cục diện, chọn người không dựa vào bên phe nào, không tình nguyện nói: “Ừm…. Vậy thì Tạ đại nhân đi.”
Bên phe Thái tử lập tức có đại thần không vừa lòng: “Tạ đại nhân mặc dù có đủ tài danh, nhưng dù sao chức quan không cao, phái Tạ đại nhân đi sợ là không thể hiện được thành ý của Hoàng thượng được!”
Vẻ mặt Tạ Dật nghiêm túc, cung kính nói: “Xin Hoàng thượng đồng ý cho thần mang thánh chỉ đi.”
Thấy thánh chỉ như thấy Hoàng thượng, người cầm thánh chỉ đi như Hoàng thượng đích thân tới, lo gì không thể hiện thành ý? Chỉ là lời thỉnh cầu này do bản thân triều thần nói ra hình như có chút không thích hợp, hơn nữa người này cũng không phải là trọng thần, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn lao gì, vì vậy mà cầm thánh chỉ đi, lá gan cũng quá lớn…..
Một câu ngắn ngủi của Tạ Dật bịt miệng được bên phe Thái tử, thực sự khiến đám người của Vương Thuật Chi chấn động, mà ngay cả sắc mặt Hoàng đế cũng có chút thay đổi.
Hoàng đế lùi không được tiến cũng không xong, cái này không ổn, cái kia cũng không ổn, gần như chỉ còn lại lỗ mũi thở hổn hển, nghĩ bây giờ không còn cách nào khác, người trung lập trong triều vốn không nhiều, Tạ Dật tốt xấu gì cũng coi như cậu cả của mình, miễn cưỡng cũng có thể dùng một làn, cuối cùng bất đắc dĩ phất tay, “Đồng ý.”
Chuyện cứ thế được quyết định, Vương Thuật Chi trở lại phủ Thừa tướng, nhìn Tư Mã Vanh, cười ý tứ sâu xa: “Hôm nay thật sự là vô cùng bất ngờ, từ trước tới giờ Tạ thị luôn bo bo giữ mình đột nhiên thay đổi tính nết, thể hiện sự sắc sảo trên triều.”
Tư Mã Vanh không thay đổi sắc mặt, chỉ có chút nghi ngờ: “Thể hiện sắc sảo thế nào?”
Vương Thuật Chi nhìn y thật sâu, kể lại chuyện lúc lâm triều một lần.
Tư Mã Vanh rũ mắt tránh ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Tạ thị đã nguyện ý quấy vũng nước đục, Thừa tướng không ngại lặng lẽ theo dõi kỳ biến, nói không chừng việc này có lợi cho Thừa tướng, dù sao Tạ thị và Vĩnh Khang vương từng có liên hệ, chắc hẳn sẽ có lòng thiên vị.” xin mem ủng hộ L,q,dôpn tẩy chay web copy trục lợi
Vương Thuật Chi nâng cằm y bắt y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm y, cười rộ lên: “Được, nghe lời ngươi.”
Tư Mã Vanh nghiêng đầu tránh tay hắn.
Vương Thuật Chi vân vê ngón tay, vẻ mặt hơi hiểu ra, thấp giọng cười nói: “Nếu uống say mà có thể ngủ cùng giường với ngươi, ta rất hi vọng đêm nào cũng say.”
Hai tai Tư Mã Vanh lập tức đỏ lên, lạnh mặt nói: “Say rượu tổn hại sức khỏe, Thừa tướng phải kiềm chế chút mới tốt.”
“Ồ, Yến Thanh nói có lý, nhưng, tổn hại sức khỏe còn hơn tổn hại tinh thần!”
Tư Mã Vanh: “…….”
Vương Thuật Chi đưa tay sờ môi, than nhẹ một tiếng: “Cũng không biết làm sao cảm thấy nơi này hơi ngứa, bây giờ vừa vào mùa hè, chẳng lẽ đã có muỗi sớm như vậy?”
Tư Mã Vanh xoay người: “Thuộc hạ còn có công văn chưa xem hết….”
“Yến Thanh!” Vương Thuật Chi vội kéo tay y lại, ân cần nói: “Tối qua ngươi có bị muỗi cắn không?”
“Không có.” Khóe miệng Tư Mã Vanh phun ra hai chữ, dừng một chút lại xoay người đi.
“Yến Thanh!” Vương Thuật Chi kéo y lại, nắm tay y ấn lên môi mình, khẩn trương nói: “Cũng không biết là bao nhiêu con muỗi, ngươi xem giúp ta một chút, có bị sưng lên không?”
Đầu ngón tay của Tư Mã Vanh như bị bỏng, vội rút tay về, thấy vẻ mặt hắn vô tội, lập tức trong lòng tức giận, cắn răng nén giận, nói: “Thừa tướng còn có việc gì không?”
“Không.”
“…”
Tư Mã Vanh không nói một lời, xoay người rời đi.
Hết chương 50
Trước khi đi lại trùng hợp là mừng thọ 50 tuổi của Thích Toại, đêm đó trong phủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, Vương Thuật Chi thân đứng đầu bách quan, tất nhiên nằm trong hàng ngũ được mời, chỉ có điều bề ngoài hai bên đều thờ ơ, chứ lần thọ yến này đều có tâm tư. LQĐÔN
Vương Thuật Chi cơm nước no nê về trở về phủ Thừa tướng, thừa dịp say rượu ở lỳ trong phòng Tư Mã Vanh không chịu đi, ôm eo y đầu tựa vào cổ y, hơi thở nóng rực, hai con ngươi bị hun say, cũng không biết mấy phần thật mấy phần giả.
Tư Mã Vanh bị hắn cọ trong lòng hỗn loạn, vốn định dìu y trở về phòng nghỉ ngơi nhưng chân không vững, sau vài lần suýt ngã liền đẩy hắn nằm lên giường, nhất thời đen mặt: “Thừa tướng, ngươi đây là đang giả say?”
Vương Thuật Chi híp đôi mắt say cười không lên tiếng, đột nhiên ngậm chặt môi y chui vào trong hôn sâu.
Trong đầu Tư Mã Vanh ong ong, nhanh chóng thất thần, tựa như cả người đều bị mùi rượu trong miệng hắn vướng vít, chưa đầy một lát đã bị mùi rượu hun đến có vài phần men say, trong lòng lập tức có chuông báo động mãnh liệt, vội dùng sức đẩy người trên người mình ra, cuống quít bước xuống.
Vương Thuật Chi nhanh chóng giữ chặt tay y, đôi mắt ngập ánh nước: “Yến Thanh, đừng đi.”
Tư Mã Vanh quay đầu lại, thấy hắn nhíu mày, quần áo hơi lộn xộn, hai mắt nhìn chằm chằm mình, không hề tỉnh táo như ngày thường, đoán hắn thật sự say, không hiểu sao cảm thấy trong lòng hơi suy sụp, liền cúi người tháo guốc gỗ cho hắn, kéo chăn mỏng qua đắp cho hắn, lại gọi người đưa một chậu nước ấm tới, lau mặt cho hắn.
Tầm mắt Vương Thuật Chi vẫn khóa trên mặt y từ đầu tới cuối, đôi mắt say mỉm cười, nói khẽ: ‘Rốt cuộc ngươi cũng không đuổi ta đi.”
Tư Mã Vanh cởi mũ quan, cởi búi tóc giúp hắn, nghe vậy tay run lên, vội lấy lại bình tĩnh: “Thừa tướng tỉnh rồi? Vậy thuộc hạ đưa ngài về nghỉ ngơi.”
Vương Thuật Chi lắc đầu, dịch vào bên trong, nhường hơn nửa giường cho y, nắm tay y, vẻ mặt ngẩn ngơ cười cười: “Yến Thanh, ta chưa bao giờ nếm trải tư vị này, ngày ngày nhớ, đêm đêm mong, hận không thể lúc nào cũng buộc ngươi bên cạnh mình…. Vừa rồi tiệc rượu ăn uống trong phủ Thích, đối mặt với nhiều khuôn mặt tươi cười giả tạo, trong đầu lại tất cả đều là ngươi, càng nhớ trong đầu càng trống trải….”
Tư Mã Vanh nghe xong rung động một hồi, hai con mắt âm u vội hiện chút bối rối, ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào mới tốt, chuyển loạn xung quanh, cuối cùng không nhịn được bị ghim trong đôi mắt thâm thúy của hắn, tay bị hắn nắm hơi run rẩy, thiếu chút nữa không khống chế nổi vuốt ve gò má hắn, lúc đang giãy dụa bị hắn dùng lực, ép đặt trên mặt hắn, chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng.
Vương Thuật Chi nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay y, nghiêng đầu hôn lên, nắm ngón tay thon dài của y, thỏa mãn thở dài một tiếng, không nói thêm gì chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tư Mã Vanh thấy bộ dạng tỏ ra yếu thế hiếm khi gặp của hắn, tình cảm bị đè nén rất lâu đột nhiên như thủy triều tàn sát bừa bãi trong lòng, không thể ngăn dừng lại, tựa như nếu ngọn sóng này cao hơn một chút nữa sẽ phá vỡ bức tường kiên cố cao ngất dày cộm được lập nên.
Như thế không biết qua bao lâu, Tư Mã Vanh cảm giác tay hắn nới lỏng lực đạo, nghe hơi thở hắn chậm rãi kéo dài, lúc bấy giờ mới biết hắn say thật, từ từ rút tay ra, đổi thành chống tay ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt hắn.
Gương mặt này khi ngủ say lại có vẻ cực kỳ đứng đắn, khác một trời một vực bộ dạng phong lưu xa lạ cợt nhả ngày thường, giữa hai hàng lông mày ôn hòa như đổi thành một người khác, nhìn hắn thấy tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tư Mã Vanh cúi người ghé sát, càng dựa càng gần, trong đôi mắt đen kịt cũng thêm vài phần say chếnh choáng, giống như không bị khống chế, sờ nhẹ khóe môi y, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, lỗ hổng đầu quả tim đột nhiên bị kéo nứt càng lớn, lập tức trống ngực đập có chút dồn dập.
Vương Thuật Chi nhắm chặt hai mắt, hai tay đang bị cuộn chặt, hận không thể lập tức ôm lấy y đè xuống dưới người, nhưng cuối cùng thật sự không làm điều đó, dù vậy, trong lòng đã bị kinh ngạc mừng rỡ mãnh liệt chiếm hết, niềm vui này không khống chế nổi bật thốt lên: “Yến Thanh.”
Tư Mã Vanh đột nhiên bừng tỉnh, bỗng chốc lùi lại, thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, liền cho rằng hắn vẫn ngủ say như cũ, kinh ngạc ngồi sau nửa ngày, cuối cùng đưa tay nặng nề xoa mi tâm vài cái, hơi ảo não thở dài, đầu óc rối loạn nằm xuống bên cạnh hắn.
Hôm sau, Vương Thuật Chi làm như cái gì cũng không nhớ, mỉm cười nhìn y như ngày thường, chỉ là ánh mắt càng nóng rực hơn ngày trước.
Tư Mã Vanh đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là “Có tật giật mình,” trong lòng hối hận không thôi, đành phải cố gắng bình tĩnh, dùng xong cơm tới Mạc phủ mới khó khăn thở phào một cái.
Quý Lễ thấy y tới, vẻ mặt đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, do dự hồi lâu, cuối cùng mang toàn bộ công văn còn dư vào trong tay y.
Tư Mã Vanh nhận lấy mở ra, gật đầu mỉm cười nhìn hắn ta: “Đa tạ Quý huynh.” Nói xong liền ôm mấy công văn kia đi vào, lúc đi qua bên người Đinh Văn Thạch, liếc nhìn thoáng qua hắn, không chút để ý vẻ mặt khó coi của hắn ta, mỉm cười với hắn ta.
Mặt Đinh Văn Thạch càng thêm đen, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Tư Mã Vanh ngồi vào trước bàn của mình, đang đọc công văn thì chợt nghe có người đi tới kích động nói: “Thích Toại ngã bệnh!” Không khỏi dừng đầu bút lại, nâng mắt nhìn qua, trong lòng bình tĩnh.
Lúc này trên triều đình, Hoàng đế nghe nói Thích Toại không lên đường đúng hạn, không khỏi trầm mặt, hỏi: “Sao đang yên đang lành Thích đại nhân lại bị bệnh? Rốt cuộc là bệnh gì?”
Nội thị truyền lời cung kính đáp: “Nghe nói là bị tiêu chảy, nửa đêm thức dậy chạy đi hơn mười lần, bây giờ toàn thân đã vô lực, bò cũng không bò dậy nổi, muốn đi ra ngoài cũng cần người dìu đi, đại phu cũng đã nhìn qua, quả thật là vô cùng nghiêm trọng.”
Hoàng đế nghe xong nhíu mày: “Hôm qua phủ Thích nhiều người như vậy, sao người khác không bị tiêu chảy mà hắn lại bị tiêu chảy?”
“Cái này….” Nội thị đổ mồ hôi lạnh, “Tiểu nhân không biết ạ.”
Trong đại điện tiếng vọng lanh lảnh, triều thần bên dưới nghe họ nói chuyện rõ ràng rành mạch, nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Thích Toại liền không nhịn được cười không ngừng, nguyên đám người cúi đầu, tròng mắt đồng loạt nhìn qua Vương Thuật Chi.
Hôm nay tâm tình của Vương Thuật Chi rất tốt, nụ cười trên mặt như mùa xuân tháng ba, đợi Hoàng đế phất tay cho nội thị lui xuống, mới thản nhiên đứng ra chắp tay nói: “Hoàng thượng, Thích đại nhân bệnh nặng, sợ một hai ngày rất khó khỏe lại, không bằng phái người khác đi ạ.”
Hoàng đến khoát tay: “Không cần, đợi thêm hai ba ngày nữa vậy.”
“Vĩnh Khang vương bệnh nặng, nếu Hoàng thượng kề cà không sắp xếp người vấn an ông ta, chỉ sợ không ổn!” Vương Thuật Chi không đợi ông ta mở miệng phản bác, nói tiếp: “Trong điện chư vị đại thần đều là thần tử của Hoàng thượng, chắc hẳn đều mong phân ưu vì Hoàng thượng, Hoàng thượng cố ý giao việc này cho Thích đại nhân, dù cho Thích đại nhân bệnh nặng cũng phải chờ ông ta khỏi bệnh, đây không phải là làm trái tim các thần tử khác thấy lạnh lẽo sao?”
Đại thần bên dưới đều lau mồ hôi lạnh, muốn nói một câu “Trái tim không lạnh lẽo” trấn an Hoàng thượng một cái, nhưng sợ chọc giận Thừa tướng nắm đại quyền, lập tức nguyên một đám mặt xanh xao như thiếu ăn.
“Chuyện này….” Vẻ mặt Hoàng đế cực kỳ khó coi, “Các vị đại nhân cứ cố gắng làm tròn bổn phận của mình là được, về phần việc nhà của trẫm, các vị đại nhân không cần tranh luận nữa.”
Vương Thuật Chi cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng nói rất đúng, chỉ là Thích đại nhân bệnh đau không lâm triều được, nhất thời nửa khắc sợ là bổn phận cũng không thể dốc sức được…..”
“……..” Trán Hoàng đế nổi đầy gân xanh, thở dài một cái: “Vậy Thừa tướng cho rằng đổi ai đi thì tương đối ổn thỏa?”
Vương Thuật Chi không trả lời, xoay người nhìn một đám đồng liêu, cười hỏi: “Không biết chư vị đại nhân có ai nguyện ý đi không?”
Tạ Dật đứng ra đầu tiên: “Thần nguyện ý đi.”
Tạ Dật chính là em họ của của Tạ Trác, cậu họ của Tư Mã Vanh, mới vào kinh thành hơn nửa năm nay, chỉ là chức quan không cao, ông vừa nói ra, đa số chức quan cao hơn ông càng không thể không quan tâm, trong lúc nhất thời, trong đại điện vô cùng náo nhiệt.
Hoàng đế thấy đầu to như cái đấu, lần trước ông ta không để ý kiến của mọi người, cố ý muốn dùng người của mình, đã khiến rất nhiều đại gia tộc không hài lòng, lúc này muốn dùng chiêu cũ thì gay go, nhưng nhìn xuống dưới một đoàn người toàn là người của Vương Thuật Chi, ông ta càng không muốn dùng, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, đành phải bình ổn cục diện, chọn người không dựa vào bên phe nào, không tình nguyện nói: “Ừm…. Vậy thì Tạ đại nhân đi.”
Bên phe Thái tử lập tức có đại thần không vừa lòng: “Tạ đại nhân mặc dù có đủ tài danh, nhưng dù sao chức quan không cao, phái Tạ đại nhân đi sợ là không thể hiện được thành ý của Hoàng thượng được!”
Vẻ mặt Tạ Dật nghiêm túc, cung kính nói: “Xin Hoàng thượng đồng ý cho thần mang thánh chỉ đi.”
Thấy thánh chỉ như thấy Hoàng thượng, người cầm thánh chỉ đi như Hoàng thượng đích thân tới, lo gì không thể hiện thành ý? Chỉ là lời thỉnh cầu này do bản thân triều thần nói ra hình như có chút không thích hợp, hơn nữa người này cũng không phải là trọng thần, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn lao gì, vì vậy mà cầm thánh chỉ đi, lá gan cũng quá lớn…..
Một câu ngắn ngủi của Tạ Dật bịt miệng được bên phe Thái tử, thực sự khiến đám người của Vương Thuật Chi chấn động, mà ngay cả sắc mặt Hoàng đế cũng có chút thay đổi.
Hoàng đế lùi không được tiến cũng không xong, cái này không ổn, cái kia cũng không ổn, gần như chỉ còn lại lỗ mũi thở hổn hển, nghĩ bây giờ không còn cách nào khác, người trung lập trong triều vốn không nhiều, Tạ Dật tốt xấu gì cũng coi như cậu cả của mình, miễn cưỡng cũng có thể dùng một làn, cuối cùng bất đắc dĩ phất tay, “Đồng ý.”
Chuyện cứ thế được quyết định, Vương Thuật Chi trở lại phủ Thừa tướng, nhìn Tư Mã Vanh, cười ý tứ sâu xa: “Hôm nay thật sự là vô cùng bất ngờ, từ trước tới giờ Tạ thị luôn bo bo giữ mình đột nhiên thay đổi tính nết, thể hiện sự sắc sảo trên triều.”
Tư Mã Vanh không thay đổi sắc mặt, chỉ có chút nghi ngờ: “Thể hiện sắc sảo thế nào?”
Vương Thuật Chi nhìn y thật sâu, kể lại chuyện lúc lâm triều một lần.
Tư Mã Vanh rũ mắt tránh ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Tạ thị đã nguyện ý quấy vũng nước đục, Thừa tướng không ngại lặng lẽ theo dõi kỳ biến, nói không chừng việc này có lợi cho Thừa tướng, dù sao Tạ thị và Vĩnh Khang vương từng có liên hệ, chắc hẳn sẽ có lòng thiên vị.” xin mem ủng hộ L,q,dôpn tẩy chay web copy trục lợi
Vương Thuật Chi nâng cằm y bắt y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm y, cười rộ lên: “Được, nghe lời ngươi.”
Tư Mã Vanh nghiêng đầu tránh tay hắn.
Vương Thuật Chi vân vê ngón tay, vẻ mặt hơi hiểu ra, thấp giọng cười nói: “Nếu uống say mà có thể ngủ cùng giường với ngươi, ta rất hi vọng đêm nào cũng say.”
Hai tai Tư Mã Vanh lập tức đỏ lên, lạnh mặt nói: “Say rượu tổn hại sức khỏe, Thừa tướng phải kiềm chế chút mới tốt.”
“Ồ, Yến Thanh nói có lý, nhưng, tổn hại sức khỏe còn hơn tổn hại tinh thần!”
Tư Mã Vanh: “…….”
Vương Thuật Chi đưa tay sờ môi, than nhẹ một tiếng: “Cũng không biết làm sao cảm thấy nơi này hơi ngứa, bây giờ vừa vào mùa hè, chẳng lẽ đã có muỗi sớm như vậy?”
Tư Mã Vanh xoay người: “Thuộc hạ còn có công văn chưa xem hết….”
“Yến Thanh!” Vương Thuật Chi vội kéo tay y lại, ân cần nói: “Tối qua ngươi có bị muỗi cắn không?”
“Không có.” Khóe miệng Tư Mã Vanh phun ra hai chữ, dừng một chút lại xoay người đi.
“Yến Thanh!” Vương Thuật Chi kéo y lại, nắm tay y ấn lên môi mình, khẩn trương nói: “Cũng không biết là bao nhiêu con muỗi, ngươi xem giúp ta một chút, có bị sưng lên không?”
Đầu ngón tay của Tư Mã Vanh như bị bỏng, vội rút tay về, thấy vẻ mặt hắn vô tội, lập tức trong lòng tức giận, cắn răng nén giận, nói: “Thừa tướng còn có việc gì không?”
“Không.”
“…”
Tư Mã Vanh không nói một lời, xoay người rời đi.
Hết chương 50
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly