Quân Lâm Dưới Thành
Chương 46
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tư Mã Vanh hơi kinh ngạc nhìn Lục Tử Tu, như có vài phần buồn rầu và mất mát: “Nhị công tử, ngươi không tin ta?” LWĐÔN
Lục Tử Tu cười rất đỗi dịu dàng, nụ cười như lúc mới gặp năm trước, lại đưa tay sờ lên mặt y, dịu giọng nói: “Nếu ngươi là Nguyên Sinh, vậy thì ở lại được không? Bên cạnh Thừa tướng lắm nhân tài, cũng không thiếu một người như ngươi, ngươi và ta quen biết tám năm, chẳng lẽ không so được với mấy tháng ở phủ Thừa tướng? Hả?”
Tư Mã Vanh rất đau đầu, trong lòng biết hắn ta không tin mình, nhưng nếu cứ như vậy thừa nhận, chỉ sợ không giao Nguyên Sinh ra thì từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày yên ổn, nếu giao ra mà nói…. Thì đó chính là chôn cho mình một tai họa ngầm, nhất thời làm y tiến thoái lưỡng nan.
Lục Tử Tu đi xung quanh y một vòng, vừa bước vừa quan sát y, cuối cùng khoanh tay đứng trước mặt y, cười nói: “Nguyên Sinh nhát gan, không bình tĩnh thản nhiên được như ngươi, từ lúc ngươi đi vào trạch viện này, chưa từng hoảng sợ, ngươi nói ngươi là Nguyên Sinh, xem ta là kẻ ngốc à? Ngươi ẩn thân bên cạnh Thừa tướng có tính toán gì không liên quan tới ta, ta chỉ hi vọng ngươi khai thật, bây giờ Nguyên Sinh ở đâu?”
Đôi mắt Tư Mã Vanh lóe lên, chẳng muốn giả vờ thần thái cử chỉ của Nguyên Sinh nữa, thu liễm vẻ mặt thong dong nhìn hắn ta, mỉa mai cười: “Nhị công tử cho rằng ta chính là người khác giả mạo, chỉ là cảm thấy tính tình ta thay đổi hoàn toàn, nhưng sao ngươi khẳng định được Nguyên Sinh trước kia nhút nhát hèn mọn mới thật sự là ta?”
Lục Tử Tu nhíu mày.
Tư Mã Vanh nói tiếp: " Tính ta có phần kiên nhẫn, không muốn trở mặt với người khác thôi, nhưng ở phủ Lục nhận hết lăng nhục, rồi bị ngươi tùy tiện đưa đi, thậm chí trước khi đi thiếu chút nữa bị đánh chết, những điều này ngươi có biết không? "
Sắc mặt Lục Tử Tu thay đổi: " Ngươi giao Nguyên Sinh ra đây, đây là chuyện của ta và hắn. "
Tư Mã Vanh phảng phất như không nghe thấy, lại nói: " Đến tượng đất còn có vài phần nóng nảy huống chi là ta? Ta một thân toàn vết thương là do phủ Lục ban tặng, ngươi còn trông cậy cả trái tim ta vĩnh viễn ở trên người ngươi không thay đổi? Ta vốn cũng không phải là người có tính an phận, chỉ là ngày trước kính trọng ngươi, nguyện ý nghe lời ngươi, lúc nào cũng nhanh trí, vậy mới khiến ngươi hiểu nhầm tính ta yếu đuối hèn nhát. Mặc dù ta không dám tự xưng là Thiên lý mã nhưng Thừa tướng mười phần là Bá Nhạc, nhị công tử ngươi lại hi vọng vây hãm con ngựa là ta bên cạnh mình, dù ngươi là trời, ngươi cảm thấy ta nguyện ý làm Thiên lý mã, hay là làm đồ chơi của ngươi? "
Lục Tử Tu bị lời nói có khí phách lại hết sức châm chọc của y làm chấn động ngây người đứng tại chỗ, trong mắt hiện vài phần đau đớn: " Ta chưa bao giờ xem ngươi như đồ chơi, ngươi hiểu lầm ta sâu như vậy? "
Tư Mã Vanh cười lạnh lùng.
Lục Tử Tu dừng lại một lúc, đột nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt đột nhiên lạnh xuống, " Nguyên Sinh trong phủ chưa bao giờ nói với ta những lời này, chuyện gì hắn cũng đề giấu kín trong lòng, nếu không phải năm trước bị thương bị ta phát hiện, ta chỉ sợ vẫn luôn chẳng hay biết gì, nhưng những chuyện này sao ngươi lại biết được? "
Tư Mã Vanh khẽ thở dài: " Nhị công tử vẫn chưa tin ta…. "
Lục Tử Tu giơ tay cắt ngang lời y: «Đừng giả vờ, ngươi tuyệt đối không phải là Nguyên Sinh, mấy lời vừa rồi là chính miệng Nguyên Sinh nói với ngươi? "
Tư Mã Vanh lại thở dài, cũng không trả lời hắn ta.
Lục Tử Tu lộ vẻ giận dữ: " Nói! "
Tư Mã Vanh lại thở dài tiếp, vẫn không nói một chữ như cũ.
Lục Tử Tu trầm mặt, quay đầu lại phân phó: " Dùng hình! "
Người bên cạnh hơi do dự, thấp giọng hỏi: " Nếu hắn thật sự…. "
" Không phải hắn. " Giọng điệu Lục Tử Tu khẳng định.
Người nọ không còn băn khoăn nữa, hỏi: " Đại nhân, trước tiên cắt một ngón tay của hắn? Hay là cắt một miếng thịt của hắn? "
Tư Mã Vanh nghe xong da đầu căng trướng, vội mở to mắt nhìn Lục Tử Tu.
Ánh mắt Lục Tử Tu và y chạm nhau, mặc dù biết y là giả mạo nhưng vẫn không nhịn được xiết chặt nắm đấm, quay đầu qua một bên, hít sâu một cái: " Tùy. "
" Nhị công tử! " Tư Mã Vanh đột nhiên mở miệng, " Lúc ta ở phủ Lục thân phân thấp kém bị đánh chửi thì thôi đi, nhưng bây giờ rời khỏi phủ Lục, không còn liên quan gì tới phủ Lục, nhị công tử lại bắt ta, dùng cực hình… Chẳng lẽ buộc ta ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi sao? "
Lục Tử Tu không nhìn y, phất tay: " Đừng nghe y nói, dùng hình đi. "
Tư Mã Vanh kinh hãi, không thể tưởng tượng được Lục Tử Tu này đúng là lòng dạ độc ác, nhìn xung quanh một vòng, trong lòng biết bằng vào sức mình chạy từ nơi này đi cũng không dễ dàng, hơn nữa bây giờ đang dưới mi mắt bọn họ, vội lấy lại bình tĩnh: " Một khi nhị công tử muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy thì đừng ngại dùng gậy đánh, nhị công tử từng vì ta đánh chết một người hầu bằng gậy, bây giờ đánh chết ta bằng gậy, như thế để cho ta nhớ rõ ân tình của nhị công tử trước khi chết cũng tốt. "
Lục Tử Tu nghe xong trong lòng hỗn loạn, sợ mình mềm lòng, vội vàng phất tay: " Đánh gậy. "
Tư Mã Vanh thấy có người đi lên cởi dây trói cho mình, liền cúi đầu nhìn mình, lại nói: " Áo dài này do Thừa tướng ban tặng, nếu cứ như vậy bị đánh rách, trong lòng ta sẽ thấy thẹn. "
«Dong dài lắm điều! " Người nọ nghe xong không kiên nhẫn, nhanh chóng cởi áo dài của y xuống, tùy tiện ném xuống đất.
Tư Mã Vanh bị người ta đè xuống đất, uốn éo thân thể giãy dụa một hồi, cọ y phục bên trong nhăn nhúm.
Lục Tử Tu quay đầu, ánh mắt rơi vào một đoạn trên lưng, quá sợ hãi, vội vàng hét to: " Ngừng lại! "
Gậy của người dùng hình chưa rơi xuống bị hắn ta làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa gậy kia đập xuống chân mình, vội vàng giữ chặt hai tay, kinh ngạc nhìn qua: " Đại nhân? "
Đôi mắt sắc của Lục Tử Tu khẽ run, bước qua bên cạnh Tư Mã Vanh ngồi xổm xuống, cau mày, không thể tin đưa tay sờ sờ, lại dùng sức chà chà, sắc mặt trắng bợt không còn chút máu, giọng run rẩy hỏi: " Sao ngươi cũng có cái bớt này? "
Gánh nặng trong lòng Tư Mã Vanh được rũ bỏ, y đã sớm muốn lộ cái bớt này ra rồi, chỉ có điều không xác định được Lục Tử Tu từng nhìn thấy chưa, nên không dám tùy tiện mở miệng.
Lục Tử Tu không nghe y trả lời, trong lòng loạn một nùi, vốn chuyện chắc chắn đột nhiên trở nên khó bề phân biệt, nhất thời không dám tiếp tục dùng hình, vội vàng đứng lên, trầm giọng nói: " Trói người lại! " Nói xong liền xoay người vội vã rời đi.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, đành phải thu dọn một hồi, cũng lần lượt đi ra ngoài theo.
Trong phòng dần yên tĩnh lại, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Tư Mã Vanh, nhất thời trở nên trống rỗng.
Tư Mã Vanh nhẫn nhịn cho tới nửa đêm, nghe người canh giữ bên ngoài liên tục ngáp, liền lén lút cởi dây trói trên người, sau đó lại chờ một lúc, mãi đến khi tiếng ngáp ngủ bên ngoài dần yếu ớt rồi biến mất, lúc này mới cẩn thận dè dặt đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa rất nhiều thủ vệ, ngoài cửa sổ thì chỉ có một thủ vệ, Tư Mã Vanh nín thở trèo lên cửa sổ, thò đầu ra nhìn xung quanh bên ngoài một vòng, rồi nhấc chân bước xuống.
Trong tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vang rất nhỏ, trong lòng Tư Mã Vanh cả kinh, thân thể cứng đờ, vội nâng mắt nhìn sang, thấy một tên hộ vệ kia dựa vào cột ngoài hiên ngủ gà ngủ gật miệng chép chép mấy tiếng, lúc này mới thở nhẹ một cái, lại chuyển một chân khác ra, rồi đóng cửa sổ lại, cuối cùng nhón hai chân bước từng bước một rời đi.
Lúc y bị đưa vào bị bịt kín hai mắt, vốn không biết đường, lúc này bóng đêm u ám, quả thật là họa vô đơn chí, càng không cần phải nói bên ngoài còn có một tầng thủ vệ nữa, muốn thuận lợi chuồn đi, trừ phi mình có thể vượt nóc băng tường.
Tư Mã Vanh thầm thở dài, đi tới góc rẽ nghiêng tai lắng nghe, không phát hiện động tĩnh gì, lúc này mới hơi thò đầu ra, không thể ngờ cái thò đầu này lại dọa mình hoảng sợ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Góc tường có một bóng dáng thẳng tắp đứng đó, vừa nhìn thoáng qua còn tưởng là một hộ vệ nào đó, kết quả người nọ đột nhiên quay đầu lại, không thể ngờ chính là Lục Tử Tu.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ dưới bầu trời tối đen, trong lòng Tư Mã Vanh biết rõ mình chạy không thoát, bỗng nhiên cảm thấy vô lực, ban đầu thì còn hi vọng mình có thể chạy đi, bây giờ thấy hi vọng xa vời, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một suy nghĩ trong đầu: Thừa tướng có biết ta mất tích không?
Lục Tư Tu nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười: " Ta lại xem nhẹ ngươi rồi. "
Tư Mã vanh nghe hắn ta nói vậy liền biết bản lĩnh lúc trước đều không dùng được, vì vậy thản nhiên nói: " Nhị công tử nửa đêm không ngủ đứng đây làm gì? "
Hai người vừa mở miệng, lập tức làm mấy hộ vệ cách đó không xa tỉnh ngủ, đều đã chạy tới.
" Ta bị ngươi làm rối lên nên đứng đây ngẫm nghĩ một lúc. " Giọng Lục Tử Tu vẫn ấm áp như cũ, phân phó nói, " Trói y lại. "
Đúng lúc này, xa xa có một người vội vàng chạy tới: ‘Đại nhân, người của phủ Thừa tướng tới! "
Hai mắt Tư Mã Vanh sáng lên, cũng không giãy dụa nữa, để mặc người ta trói chặt lấy mình.
Lục Tử Tu liếc nhìn Tư Mã Vanh, nhíu mày: " Ai trong phủ Thừa tướng tới? "
" Thừa tướng. "
Lục Tử Tu sững sờ: " Hả? "
" Là Thừa tướng đích thân tới. "
Lục Tử Tu hơi khựng lại, gật đầu: " Mời Thừa tướng vào chính đường ngồi tạm đi, lát nữa ta tới. "
Hết chương 46
Tư Mã Vanh hơi kinh ngạc nhìn Lục Tử Tu, như có vài phần buồn rầu và mất mát: “Nhị công tử, ngươi không tin ta?” LWĐÔN
Lục Tử Tu cười rất đỗi dịu dàng, nụ cười như lúc mới gặp năm trước, lại đưa tay sờ lên mặt y, dịu giọng nói: “Nếu ngươi là Nguyên Sinh, vậy thì ở lại được không? Bên cạnh Thừa tướng lắm nhân tài, cũng không thiếu một người như ngươi, ngươi và ta quen biết tám năm, chẳng lẽ không so được với mấy tháng ở phủ Thừa tướng? Hả?”
Tư Mã Vanh rất đau đầu, trong lòng biết hắn ta không tin mình, nhưng nếu cứ như vậy thừa nhận, chỉ sợ không giao Nguyên Sinh ra thì từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày yên ổn, nếu giao ra mà nói…. Thì đó chính là chôn cho mình một tai họa ngầm, nhất thời làm y tiến thoái lưỡng nan.
Lục Tử Tu đi xung quanh y một vòng, vừa bước vừa quan sát y, cuối cùng khoanh tay đứng trước mặt y, cười nói: “Nguyên Sinh nhát gan, không bình tĩnh thản nhiên được như ngươi, từ lúc ngươi đi vào trạch viện này, chưa từng hoảng sợ, ngươi nói ngươi là Nguyên Sinh, xem ta là kẻ ngốc à? Ngươi ẩn thân bên cạnh Thừa tướng có tính toán gì không liên quan tới ta, ta chỉ hi vọng ngươi khai thật, bây giờ Nguyên Sinh ở đâu?”
Đôi mắt Tư Mã Vanh lóe lên, chẳng muốn giả vờ thần thái cử chỉ của Nguyên Sinh nữa, thu liễm vẻ mặt thong dong nhìn hắn ta, mỉa mai cười: “Nhị công tử cho rằng ta chính là người khác giả mạo, chỉ là cảm thấy tính tình ta thay đổi hoàn toàn, nhưng sao ngươi khẳng định được Nguyên Sinh trước kia nhút nhát hèn mọn mới thật sự là ta?”
Lục Tử Tu nhíu mày.
Tư Mã Vanh nói tiếp: " Tính ta có phần kiên nhẫn, không muốn trở mặt với người khác thôi, nhưng ở phủ Lục nhận hết lăng nhục, rồi bị ngươi tùy tiện đưa đi, thậm chí trước khi đi thiếu chút nữa bị đánh chết, những điều này ngươi có biết không? "
Sắc mặt Lục Tử Tu thay đổi: " Ngươi giao Nguyên Sinh ra đây, đây là chuyện của ta và hắn. "
Tư Mã Vanh phảng phất như không nghe thấy, lại nói: " Đến tượng đất còn có vài phần nóng nảy huống chi là ta? Ta một thân toàn vết thương là do phủ Lục ban tặng, ngươi còn trông cậy cả trái tim ta vĩnh viễn ở trên người ngươi không thay đổi? Ta vốn cũng không phải là người có tính an phận, chỉ là ngày trước kính trọng ngươi, nguyện ý nghe lời ngươi, lúc nào cũng nhanh trí, vậy mới khiến ngươi hiểu nhầm tính ta yếu đuối hèn nhát. Mặc dù ta không dám tự xưng là Thiên lý mã nhưng Thừa tướng mười phần là Bá Nhạc, nhị công tử ngươi lại hi vọng vây hãm con ngựa là ta bên cạnh mình, dù ngươi là trời, ngươi cảm thấy ta nguyện ý làm Thiên lý mã, hay là làm đồ chơi của ngươi? "
Lục Tử Tu bị lời nói có khí phách lại hết sức châm chọc của y làm chấn động ngây người đứng tại chỗ, trong mắt hiện vài phần đau đớn: " Ta chưa bao giờ xem ngươi như đồ chơi, ngươi hiểu lầm ta sâu như vậy? "
Tư Mã Vanh cười lạnh lùng.
Lục Tử Tu dừng lại một lúc, đột nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt đột nhiên lạnh xuống, " Nguyên Sinh trong phủ chưa bao giờ nói với ta những lời này, chuyện gì hắn cũng đề giấu kín trong lòng, nếu không phải năm trước bị thương bị ta phát hiện, ta chỉ sợ vẫn luôn chẳng hay biết gì, nhưng những chuyện này sao ngươi lại biết được? "
Tư Mã Vanh khẽ thở dài: " Nhị công tử vẫn chưa tin ta…. "
Lục Tử Tu giơ tay cắt ngang lời y: «Đừng giả vờ, ngươi tuyệt đối không phải là Nguyên Sinh, mấy lời vừa rồi là chính miệng Nguyên Sinh nói với ngươi? "
Tư Mã Vanh lại thở dài, cũng không trả lời hắn ta.
Lục Tử Tu lộ vẻ giận dữ: " Nói! "
Tư Mã Vanh lại thở dài tiếp, vẫn không nói một chữ như cũ.
Lục Tử Tu trầm mặt, quay đầu lại phân phó: " Dùng hình! "
Người bên cạnh hơi do dự, thấp giọng hỏi: " Nếu hắn thật sự…. "
" Không phải hắn. " Giọng điệu Lục Tử Tu khẳng định.
Người nọ không còn băn khoăn nữa, hỏi: " Đại nhân, trước tiên cắt một ngón tay của hắn? Hay là cắt một miếng thịt của hắn? "
Tư Mã Vanh nghe xong da đầu căng trướng, vội mở to mắt nhìn Lục Tử Tu.
Ánh mắt Lục Tử Tu và y chạm nhau, mặc dù biết y là giả mạo nhưng vẫn không nhịn được xiết chặt nắm đấm, quay đầu qua một bên, hít sâu một cái: " Tùy. "
" Nhị công tử! " Tư Mã Vanh đột nhiên mở miệng, " Lúc ta ở phủ Lục thân phân thấp kém bị đánh chửi thì thôi đi, nhưng bây giờ rời khỏi phủ Lục, không còn liên quan gì tới phủ Lục, nhị công tử lại bắt ta, dùng cực hình… Chẳng lẽ buộc ta ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi sao? "
Lục Tử Tu không nhìn y, phất tay: " Đừng nghe y nói, dùng hình đi. "
Tư Mã Vanh kinh hãi, không thể tưởng tượng được Lục Tử Tu này đúng là lòng dạ độc ác, nhìn xung quanh một vòng, trong lòng biết bằng vào sức mình chạy từ nơi này đi cũng không dễ dàng, hơn nữa bây giờ đang dưới mi mắt bọn họ, vội lấy lại bình tĩnh: " Một khi nhị công tử muốn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy thì đừng ngại dùng gậy đánh, nhị công tử từng vì ta đánh chết một người hầu bằng gậy, bây giờ đánh chết ta bằng gậy, như thế để cho ta nhớ rõ ân tình của nhị công tử trước khi chết cũng tốt. "
Lục Tử Tu nghe xong trong lòng hỗn loạn, sợ mình mềm lòng, vội vàng phất tay: " Đánh gậy. "
Tư Mã Vanh thấy có người đi lên cởi dây trói cho mình, liền cúi đầu nhìn mình, lại nói: " Áo dài này do Thừa tướng ban tặng, nếu cứ như vậy bị đánh rách, trong lòng ta sẽ thấy thẹn. "
«Dong dài lắm điều! " Người nọ nghe xong không kiên nhẫn, nhanh chóng cởi áo dài của y xuống, tùy tiện ném xuống đất.
Tư Mã Vanh bị người ta đè xuống đất, uốn éo thân thể giãy dụa một hồi, cọ y phục bên trong nhăn nhúm.
Lục Tử Tu quay đầu, ánh mắt rơi vào một đoạn trên lưng, quá sợ hãi, vội vàng hét to: " Ngừng lại! "
Gậy của người dùng hình chưa rơi xuống bị hắn ta làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa gậy kia đập xuống chân mình, vội vàng giữ chặt hai tay, kinh ngạc nhìn qua: " Đại nhân? "
Đôi mắt sắc của Lục Tử Tu khẽ run, bước qua bên cạnh Tư Mã Vanh ngồi xổm xuống, cau mày, không thể tin đưa tay sờ sờ, lại dùng sức chà chà, sắc mặt trắng bợt không còn chút máu, giọng run rẩy hỏi: " Sao ngươi cũng có cái bớt này? "
Gánh nặng trong lòng Tư Mã Vanh được rũ bỏ, y đã sớm muốn lộ cái bớt này ra rồi, chỉ có điều không xác định được Lục Tử Tu từng nhìn thấy chưa, nên không dám tùy tiện mở miệng.
Lục Tử Tu không nghe y trả lời, trong lòng loạn một nùi, vốn chuyện chắc chắn đột nhiên trở nên khó bề phân biệt, nhất thời không dám tiếp tục dùng hình, vội vàng đứng lên, trầm giọng nói: " Trói người lại! " Nói xong liền xoay người vội vã rời đi.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, đành phải thu dọn một hồi, cũng lần lượt đi ra ngoài theo.
Trong phòng dần yên tĩnh lại, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Tư Mã Vanh, nhất thời trở nên trống rỗng.
Tư Mã Vanh nhẫn nhịn cho tới nửa đêm, nghe người canh giữ bên ngoài liên tục ngáp, liền lén lút cởi dây trói trên người, sau đó lại chờ một lúc, mãi đến khi tiếng ngáp ngủ bên ngoài dần yếu ớt rồi biến mất, lúc này mới cẩn thận dè dặt đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa rất nhiều thủ vệ, ngoài cửa sổ thì chỉ có một thủ vệ, Tư Mã Vanh nín thở trèo lên cửa sổ, thò đầu ra nhìn xung quanh bên ngoài một vòng, rồi nhấc chân bước xuống.
Trong tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vang rất nhỏ, trong lòng Tư Mã Vanh cả kinh, thân thể cứng đờ, vội nâng mắt nhìn sang, thấy một tên hộ vệ kia dựa vào cột ngoài hiên ngủ gà ngủ gật miệng chép chép mấy tiếng, lúc này mới thở nhẹ một cái, lại chuyển một chân khác ra, rồi đóng cửa sổ lại, cuối cùng nhón hai chân bước từng bước một rời đi.
Lúc y bị đưa vào bị bịt kín hai mắt, vốn không biết đường, lúc này bóng đêm u ám, quả thật là họa vô đơn chí, càng không cần phải nói bên ngoài còn có một tầng thủ vệ nữa, muốn thuận lợi chuồn đi, trừ phi mình có thể vượt nóc băng tường.
Tư Mã Vanh thầm thở dài, đi tới góc rẽ nghiêng tai lắng nghe, không phát hiện động tĩnh gì, lúc này mới hơi thò đầu ra, không thể ngờ cái thò đầu này lại dọa mình hoảng sợ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Góc tường có một bóng dáng thẳng tắp đứng đó, vừa nhìn thoáng qua còn tưởng là một hộ vệ nào đó, kết quả người nọ đột nhiên quay đầu lại, không thể ngờ chính là Lục Tử Tu.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ dưới bầu trời tối đen, trong lòng Tư Mã Vanh biết rõ mình chạy không thoát, bỗng nhiên cảm thấy vô lực, ban đầu thì còn hi vọng mình có thể chạy đi, bây giờ thấy hi vọng xa vời, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một suy nghĩ trong đầu: Thừa tướng có biết ta mất tích không?
Lục Tư Tu nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười: " Ta lại xem nhẹ ngươi rồi. "
Tư Mã vanh nghe hắn ta nói vậy liền biết bản lĩnh lúc trước đều không dùng được, vì vậy thản nhiên nói: " Nhị công tử nửa đêm không ngủ đứng đây làm gì? "
Hai người vừa mở miệng, lập tức làm mấy hộ vệ cách đó không xa tỉnh ngủ, đều đã chạy tới.
" Ta bị ngươi làm rối lên nên đứng đây ngẫm nghĩ một lúc. " Giọng Lục Tử Tu vẫn ấm áp như cũ, phân phó nói, " Trói y lại. "
Đúng lúc này, xa xa có một người vội vàng chạy tới: ‘Đại nhân, người của phủ Thừa tướng tới! "
Hai mắt Tư Mã Vanh sáng lên, cũng không giãy dụa nữa, để mặc người ta trói chặt lấy mình.
Lục Tử Tu liếc nhìn Tư Mã Vanh, nhíu mày: " Ai trong phủ Thừa tướng tới? "
" Thừa tướng. "
Lục Tử Tu sững sờ: " Hả? "
" Là Thừa tướng đích thân tới. "
Lục Tử Tu hơi khựng lại, gật đầu: " Mời Thừa tướng vào chính đường ngồi tạm đi, lát nữa ta tới. "
Hết chương 46
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly