Quan Khí
Chương 83: Phân công và điều chỉnh
Trở lại phòng làm việc, Vương Trạch Vinh tiếp tục suy nghĩ về vấn đề phân công.
Sau khi phân tích tình hình mấy ủy viên ở xã, một tình huống mới xuất hiện, Tôn Kế Mẫn là người của Lý Duy Hà, Lưu Minh Xuân cũng vậy, vô hình trung xã Hoàn Thành có hai phó chủ tịch xã đều là người thuộc hệ Lý Duy Hà, việc này thật sự mới là điều cần chú ý. Tuy rằng hiện giờ hai người kia đều đứng cùng bên với mình, nhưng trên quan trường ai có thể nói trước được điều gì, vạn nhất sau này bọn họ lôi kéo được thêm hai người nữa thì quyền lực ở xã Hoàn Thành sẽ phải thay đổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút không yên tâm. Sau một hồi suy nghĩ lại, Vương Trạch Vinh tự cười chế giễu, việc này có thể là do mình đa tâm, tình hình tranh giành quyền lực trước mắt chắc là không thể xuất hiện tình huống đó. Trịnh Thu Lực đã biết rõ tình hình của mình, với cục diện trước mắt thì ngay cả Trịnh Chí Minh cũng sẽ không làm khó mình quá mức, Trịnh Thu Lực thì lại càng không dám tranh đoạt quyền lực hay đối nghịch với mình. Hơn nữa, hiện giờ Tiểu Giang và Ôn Tiến Tài đã dựa sát vào mình, chỉ cần lôi kéo được thêm một người nữa vào phe của mình thì sẽ chiếm đa số, không có gì phải sợ cả, đúng là lên cao thì càng lạnh, thăng quan, suy nghĩ cũng phải nhiều hơn, cảm giác mọi chuyện đều thần hồn nát thần tính vậy.
Nghĩ đến Từ Vinh Hoa cũng là người của Cố Hồng Quân, Vương Trạch Vinh cũng hơi lo lắng, mặc kệ nói như thế nào thì phe của mình cũng vẫn chiếm ưu thế. Sợ cái gì! Tuy rằng quan trường vốn nổi tiếng là hay thay đổi, nhưng bình thường chỉ cần không xuất hiện một lỗ thủng nào lớn, về cơ bản sẽ không xuất hiện cục diện tường đổ người đẩy, cây đổ khỉ tan.
Sau khi suy nghĩ xong, Vương Trạch Vinh bình tĩnh lại, cẩn thận phác thảo một bản danh sách phân công thành viên đảng ủy ra.
Kiểm tra lại tờ danh sách một lần, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới phòng Giang Anh Hà:
- Tiểu Giang, cô thông báo chiều nay họp Đảng ủy xã, nội dung nghiên cứu phân công các ban ngành.
- Vâng, bí thư.
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Giang vang lên trong điện thoại.
… …
Buổi chiều vừa mới đi làm, tất cả ủy viên đều tập trung đúng giờ ở trong phòng hội nghị. Cục diện xã Hoàn Thành hiện giờ quá phức tạp, hỗn loạn, tất cả mọi người đều biết hậu thuẫn của Vương Trạch Vinh quá mạnh, trên huyện rất coi trọng hắn, tình thế xã cũng đã trở nên rõ ràng – Vương Trạch Vinh một tay che trời; bởi vậy đám ủy viên đều cố tình tránh né mũi nhọn của hắn, nghe thấy nghiên cứu vấn đề phân công bộ máy, mọi người cũng không nghĩ gì nhiều. Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Vương Trạch Vinh nói:
- Bắt đầu họp, hôm nay cuộc họp có hai nội dung, một là nghiên cứu phân công bộ máy, một là điều chỉnh một số lãnh đạo bộ phận.
Vương Trạch Vinh vừa nói xong, trong lòng Trịnh Thu Lực lập tức có phần không thoải mái, mí mắt cứ giật tanh tách. Vương Trạch Vinh này làm việc hơi quá độc đoán, mình tốt xấu gì cũng là chủ tịch xã, sao trước đó không thương lượng gì với mình cả, phân công bộ máy còn có thể hiểu, điều chỉnh lãnh đạo ban ngành sao cũng không nói với mình. Nghĩ đến đây, hắn nhìn mọi người một chút, chút tức giận lập tức xẹp lép, phần lớn ủy viên đều là người do Vương Trạch Vinh ủng hộ, có nói với mình hay cũng đều không có nhiều ý nghĩa.
Lúc này Trịnh Thu Lực cảm thấy mình thật sự cô độc.
Liếc mắt nhìn mọi người một cái, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được Trịnh Thu Lực và Tôn Kế Mẫn sẽ có phần không vui, thế nhưng, Vương Trạch Vinh làm như vậy mục đích chính là muốn thiết lập quyền lực của mình tại xã.
- Tôi đã phác thảo một kế hoạch phân công, tôi sẽ nói một chút, mọi người cùng bàn bạc.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh đưa bản kế hoạch của mình ra.
- Ý của tôi là như sau, tôi phụ trách chính là công tác Đảng ủy và Ủy ban Kỷ luật, lão Trịnh chủ quản bên chính quyền, công tác tài chính và thuế vụ. Lão Tôn trợ giúp tôi nắm công tác Đảng ủy, ngoài ra còn Hội liên hiệp phụ nữ, Công đoàn, Đoàn thanh niên cộng sản. Lão Lưu nắm bên kế hoạch hóa gia đình, kiểm tra, công tác thống kê, tư pháp, các sự vụ xã hội, lão Từ thì quản lý tổng hợp, khoa học giáo dục, văn hóa, nông nghiệp, kinh tế thương mại, quân sự. Tiểu Giang thì xử lý chủ yếu ở văn phòng Đảng chính và Tuyên giáo, lão Ôn thì nắm công tác tổ chức nhân sự.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây là suy nghĩ bước đầu của tôi, mọi người thấy chỗ nào không ổn thì đưa ra thảo luận.
Tất cả mọi người trong hội trường đều rơi vào trầm tư, thật sự mà nói thì phân công này của Vương Trạch Vinh cũng khá hợp lý, căn cứ tình hình mỗi người để bố trí quản lý.
Trịnh Thu Lực nghe đến đó, đối với phân công của Từ Vinh Hoa có phần không hài lòng, kinh tế thương mại ở xã Hoàn Thành hiện giờ coi như là miếng thịt béo, sao lại có thể phân cho Từ Vinh Hoa. Tuy rằng muốn nói hai ba câu, nhưng nhìn thấy mọi người đều ngồi im không phát biểu nên cố kìm nén lại.
Từ Vinh Hoa là người của Cố Hồng Quân, Trịnh hệ và Cố hệ vốn ngay cả đi đái cũng không thèm đứng cùng nhau, Trịnh Thu Lực vốn muốn đề xuất ý kiến phản đối việc này, nhưng thầm nghĩ giờ mình có nói cũng vô dụng, có lẽ nên quan sát thêm một chút đã.
- Tôi thấy khá ổn.
Miệng Trịnh Thu Lực nói trái ngược hẳn với suy nghĩ. Không nói lời nào cũng không được, ủng hộ Vương Trạch Vinh một chút là điều cần thiết, Trịnh Chí Minh đã nhiều lần nói qua với mình phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh, nếu không có hạ cánh xuống làm dân thường cũng không biết chừng!
Tôn Kế Mẫn cũng gật gật đầu nói:
- Phân công như vậy rất khoa học, tôi đồng ý.
Tôn Kế Mẫn mặc dù nói là người do Lý Duy Hà đề cử, nhưng bản thân hắn cũng không coi mình người của Lý Duy Hà, hắn toàn tâm toàn ý muốn theo sát bước chân của Vương Trạch Vinh, vào lúc này, hắn hoàn toàn đứng về phe Vương Trạch Vinh.
Thấy Tôn Kế Mẫn nói như vậy, Lưu Minh Xuân là một trong những người ủng hộ Vương Trạch Vinh sớm nhất, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, với tình hình trước mắt thì đi theo Vương Trạch Vinh không có sai. Vì thế nói tiếp theo:
- Tuy rằng phân công có khác nhau, nhưng đều là vì nhân dân phục vụ mà, chỉ cần chúng ta chịu gánh vác trách nhiệm, công tác ở xã Hoàn Thành có thể làm được.
Từ Vinh Hoa nói:
- Xã Hoàn Thành nếu muốn phát triển lớn, dựa vào một hai cá nhân thì không được, nếu phân phối công việc, chúng ta đều quay xung quanh Đảng ủy xã, một lòng đoàn kết triển khai công tác thật tốt thì sẽ làm ra hiệu quả.
Từ Vinh Hoa tuy là mới đến xã Hoàn Thành giai đoạn sau, nhưng trước khi đi Cố Hồng Quân có tìm hắn nói qua, đó là phải nhất trí với Vương Trạch Vinh, cho nên hắn cũng lập tức tỏ vẻ ủng hộ.
Ôn Tiến Tài hiện giờ đã dựa cả vào Vương Trạch Vinh, hắn và Tiểu Giang giống nhau, tất đều tỏ vẻ ủng hộ
Khẽ mỉm cười, Vương Trạch Vinh mở bao thuốc ném cho mỗi người một điếu.
Chờ mọi người châm thuốc xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Rèn sắt phải rèn ngay khi còn nóng, về cơ bản thì tình hình cán bộ xã Hoàn Thành mọi người đều biết, điều chỉnh trên quy mô lớn cần mọi người phải báo cáo xuống bên dưới rồi tiếp tục thảo luận. Hiện giờ trọng điểm là việc nghiên cứu chọn người làm trưởng phòng tài chính, các đồng chí, từ lần trước sau khi xảy chuyện Lương Quang Tân chơi gái điếm, chiếc ghế trưởng phòng tài chính vẫn để trống, nếu không có người nào được bổ nhiệm thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn tới công tác toàn xã. Tôi thấy nhân dịp hội nghị lần này thì bầu chọn luôn chức vị đó.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói muốn thảo luận về việc chọn người làm trưởng phòng tài chính, trong lòng Trịnh Thu Lực lập tức trầm xuống, làm chủ tịch xã, bên phòng tài chính cũng có ba phần đất của mình, như này thì xem ra là Vương Trạch Vinh muốn thò tay sang rồi đây!
- Đồng chí Duẫn Minh Khuê từ đó tới giờ vẫn là quyền trưởng phòng tài chính, có thể đưa đồng chí đó lên làm chính thức hay không?
Trịnh Thu Lực cẩn thận nói. Trong khoảng thời gian này, Duẫn Minh Khuê không ít lần chạy tới nhà hắn, lễ đưa tới cũng không ít, hơn nữa Trịnh Thu Lực cũng không hy vọng Vương Trạch Vinh nhúng tay vào bên chính quyền, nên lập tức đưa người ra.
Giang Anh Hà sớm đã nhìn ra ý tưởng của Vương Trạch Vinh, thấy Trịnh Thu Lực muốn sắp xếp người của mình, cô cười nói:
- Nếu có thể thảo luận, tôi cũng xin đề cử một người, đồng chí Lôi Đức Bình ở phòng tài chính thì mọi người cũng quen thuộc, một lão đồng chí, năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, tôi thấy cũng có thể đưa đồng chí đó ra thảo luận được hay không?
“Mẹ nó!” Trịnh Thu Lực kích động muốn chửi lên, con mụ đàn bà này sao có thể nhảy ra đề cử một người mới chứ? Như thế này rõ ràng là không đồng ý Duẫn Minh Khuê, chẳng lẽ là…
Trịnh Thu Lực phà ra một ngụm khói, lén nhìn về phía Vương Trạch Vinh.
Đúng là người phụ nữ hiểu tâm ý của mình! Vương Trạch Vinh liếc về phía Tiểu Giang đầy tán thưởng.
Ôn Tiến Tài đã sớm lén quan sát lập tức phát giác ra ánh mắt của Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn lập tức sáng lên.
Hiểu được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì cứ thế mà thuận nước đẩy thuyền, Ôn Tiến Tài hắng giọng nói:
- Căn cứ theo khảo sát của tổ chức, so sánh tình hình giữa hai đồng chí Duẫn Minh Khuê và Lôi Đức Bình, đồng chí Lôi Đức Bình qua nhiều năm kiểm tra đánh giá đều là thanh danh nổi tiếng, đồng chí Duẫn Minh Khuê thì hơi kém một chút, theo ý kiến của quần chúng thì đạo đức của đồng chí Duẫn Minh Khuê chưa được tốt lắm.
Ôn Tiến Tài nói xong lời này thì không thấy lên tiếng nữa.
Cái quái gì thế hả! Cơn lửa giận trong lòng Trịnh Thu Lực lại nổi bùng lên, tên Ôn Tiến Tài này rõ ràng là phá đám, cái gì mà kiểm tra đánh giá chứ, tất cả đều là hắn thêu dệt ra. Nhấc chén trà lên uống một ngụm lớn, Trịnh Thu Lực có một cảm giác bất lực, theo tình hình trong hội trường hôm nay mà nhìn, Ôn Tiến Tài kia e là cũng đã đầu nhập vào bên Vương Trạch Vinh rồi, tình thế đối với mình đúng là cực kỳ bất lợi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Thu Lực thở dài ngao ngán, bỏ đi, trước hết cứ nhẫn nại đã.
- Ừ, chúng ta tuyển dụng cán bộ, mới có tài thì không đủ, về đức cũng cần phải coi trọng, nếu Duẫn Minh Khuê còn khiếm khuyết về đức, tôi thấy lần này không cần cho vào đối tượng để bàn bạc, đồng chí Giang Anh Hà đề cử đồng chí Lôi Đức Bình rất được, mọi người nếu không có ý kiến gì thì chúng ta giơ tay biểu quyết một chút đi.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn mọi người nói:
- Ai đồng ý đồng chí Lôi Đức Bình đảm nhiệm trưởng phòng tài chính thì xin mời giơ tay.
Nói xong lời này liền giơ tay đầu tiên.
Ôn Tiến Tài, Giang Anh Hà lập tức liền giơ tay.
Ngay sau đó Từ Vinh Hoa, Lưu Minh Xuân, Tôn Kế Mẫn cũng giơ tay lên.
Biết rõ việc này không có sức để phản đối. Trịnh Thu Lực mỉm cười nói:
- Không ngờ Duẫn Minh Khuê là người như vậy, xem ra tôi còn chưa tìm hiểu sâu về các đồng chí, chúng ta cần phải dốc sức đề bạt những người ưu tú về đức, năng, cần tích (đạo đức, năng lực, chuyên cần, thành tích) để ngồi vào vị trí trọng yếu, tôi hoàn toàn đồng ý để đồng chí Lôi Đức Bình đảm nhiệm trưởng phòng tài chính.
Sau khi phân tích tình hình mấy ủy viên ở xã, một tình huống mới xuất hiện, Tôn Kế Mẫn là người của Lý Duy Hà, Lưu Minh Xuân cũng vậy, vô hình trung xã Hoàn Thành có hai phó chủ tịch xã đều là người thuộc hệ Lý Duy Hà, việc này thật sự mới là điều cần chú ý. Tuy rằng hiện giờ hai người kia đều đứng cùng bên với mình, nhưng trên quan trường ai có thể nói trước được điều gì, vạn nhất sau này bọn họ lôi kéo được thêm hai người nữa thì quyền lực ở xã Hoàn Thành sẽ phải thay đổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút không yên tâm. Sau một hồi suy nghĩ lại, Vương Trạch Vinh tự cười chế giễu, việc này có thể là do mình đa tâm, tình hình tranh giành quyền lực trước mắt chắc là không thể xuất hiện tình huống đó. Trịnh Thu Lực đã biết rõ tình hình của mình, với cục diện trước mắt thì ngay cả Trịnh Chí Minh cũng sẽ không làm khó mình quá mức, Trịnh Thu Lực thì lại càng không dám tranh đoạt quyền lực hay đối nghịch với mình. Hơn nữa, hiện giờ Tiểu Giang và Ôn Tiến Tài đã dựa sát vào mình, chỉ cần lôi kéo được thêm một người nữa vào phe của mình thì sẽ chiếm đa số, không có gì phải sợ cả, đúng là lên cao thì càng lạnh, thăng quan, suy nghĩ cũng phải nhiều hơn, cảm giác mọi chuyện đều thần hồn nát thần tính vậy.
Nghĩ đến Từ Vinh Hoa cũng là người của Cố Hồng Quân, Vương Trạch Vinh cũng hơi lo lắng, mặc kệ nói như thế nào thì phe của mình cũng vẫn chiếm ưu thế. Sợ cái gì! Tuy rằng quan trường vốn nổi tiếng là hay thay đổi, nhưng bình thường chỉ cần không xuất hiện một lỗ thủng nào lớn, về cơ bản sẽ không xuất hiện cục diện tường đổ người đẩy, cây đổ khỉ tan.
Sau khi suy nghĩ xong, Vương Trạch Vinh bình tĩnh lại, cẩn thận phác thảo một bản danh sách phân công thành viên đảng ủy ra.
Kiểm tra lại tờ danh sách một lần, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới phòng Giang Anh Hà:
- Tiểu Giang, cô thông báo chiều nay họp Đảng ủy xã, nội dung nghiên cứu phân công các ban ngành.
- Vâng, bí thư.
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Giang vang lên trong điện thoại.
… …
Buổi chiều vừa mới đi làm, tất cả ủy viên đều tập trung đúng giờ ở trong phòng hội nghị. Cục diện xã Hoàn Thành hiện giờ quá phức tạp, hỗn loạn, tất cả mọi người đều biết hậu thuẫn của Vương Trạch Vinh quá mạnh, trên huyện rất coi trọng hắn, tình thế xã cũng đã trở nên rõ ràng – Vương Trạch Vinh một tay che trời; bởi vậy đám ủy viên đều cố tình tránh né mũi nhọn của hắn, nghe thấy nghiên cứu vấn đề phân công bộ máy, mọi người cũng không nghĩ gì nhiều. Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Vương Trạch Vinh nói:
- Bắt đầu họp, hôm nay cuộc họp có hai nội dung, một là nghiên cứu phân công bộ máy, một là điều chỉnh một số lãnh đạo bộ phận.
Vương Trạch Vinh vừa nói xong, trong lòng Trịnh Thu Lực lập tức có phần không thoải mái, mí mắt cứ giật tanh tách. Vương Trạch Vinh này làm việc hơi quá độc đoán, mình tốt xấu gì cũng là chủ tịch xã, sao trước đó không thương lượng gì với mình cả, phân công bộ máy còn có thể hiểu, điều chỉnh lãnh đạo ban ngành sao cũng không nói với mình. Nghĩ đến đây, hắn nhìn mọi người một chút, chút tức giận lập tức xẹp lép, phần lớn ủy viên đều là người do Vương Trạch Vinh ủng hộ, có nói với mình hay cũng đều không có nhiều ý nghĩa.
Lúc này Trịnh Thu Lực cảm thấy mình thật sự cô độc.
Liếc mắt nhìn mọi người một cái, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được Trịnh Thu Lực và Tôn Kế Mẫn sẽ có phần không vui, thế nhưng, Vương Trạch Vinh làm như vậy mục đích chính là muốn thiết lập quyền lực của mình tại xã.
- Tôi đã phác thảo một kế hoạch phân công, tôi sẽ nói một chút, mọi người cùng bàn bạc.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh đưa bản kế hoạch của mình ra.
- Ý của tôi là như sau, tôi phụ trách chính là công tác Đảng ủy và Ủy ban Kỷ luật, lão Trịnh chủ quản bên chính quyền, công tác tài chính và thuế vụ. Lão Tôn trợ giúp tôi nắm công tác Đảng ủy, ngoài ra còn Hội liên hiệp phụ nữ, Công đoàn, Đoàn thanh niên cộng sản. Lão Lưu nắm bên kế hoạch hóa gia đình, kiểm tra, công tác thống kê, tư pháp, các sự vụ xã hội, lão Từ thì quản lý tổng hợp, khoa học giáo dục, văn hóa, nông nghiệp, kinh tế thương mại, quân sự. Tiểu Giang thì xử lý chủ yếu ở văn phòng Đảng chính và Tuyên giáo, lão Ôn thì nắm công tác tổ chức nhân sự.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây là suy nghĩ bước đầu của tôi, mọi người thấy chỗ nào không ổn thì đưa ra thảo luận.
Tất cả mọi người trong hội trường đều rơi vào trầm tư, thật sự mà nói thì phân công này của Vương Trạch Vinh cũng khá hợp lý, căn cứ tình hình mỗi người để bố trí quản lý.
Trịnh Thu Lực nghe đến đó, đối với phân công của Từ Vinh Hoa có phần không hài lòng, kinh tế thương mại ở xã Hoàn Thành hiện giờ coi như là miếng thịt béo, sao lại có thể phân cho Từ Vinh Hoa. Tuy rằng muốn nói hai ba câu, nhưng nhìn thấy mọi người đều ngồi im không phát biểu nên cố kìm nén lại.
Từ Vinh Hoa là người của Cố Hồng Quân, Trịnh hệ và Cố hệ vốn ngay cả đi đái cũng không thèm đứng cùng nhau, Trịnh Thu Lực vốn muốn đề xuất ý kiến phản đối việc này, nhưng thầm nghĩ giờ mình có nói cũng vô dụng, có lẽ nên quan sát thêm một chút đã.
- Tôi thấy khá ổn.
Miệng Trịnh Thu Lực nói trái ngược hẳn với suy nghĩ. Không nói lời nào cũng không được, ủng hộ Vương Trạch Vinh một chút là điều cần thiết, Trịnh Chí Minh đã nhiều lần nói qua với mình phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh, nếu không có hạ cánh xuống làm dân thường cũng không biết chừng!
Tôn Kế Mẫn cũng gật gật đầu nói:
- Phân công như vậy rất khoa học, tôi đồng ý.
Tôn Kế Mẫn mặc dù nói là người do Lý Duy Hà đề cử, nhưng bản thân hắn cũng không coi mình người của Lý Duy Hà, hắn toàn tâm toàn ý muốn theo sát bước chân của Vương Trạch Vinh, vào lúc này, hắn hoàn toàn đứng về phe Vương Trạch Vinh.
Thấy Tôn Kế Mẫn nói như vậy, Lưu Minh Xuân là một trong những người ủng hộ Vương Trạch Vinh sớm nhất, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, với tình hình trước mắt thì đi theo Vương Trạch Vinh không có sai. Vì thế nói tiếp theo:
- Tuy rằng phân công có khác nhau, nhưng đều là vì nhân dân phục vụ mà, chỉ cần chúng ta chịu gánh vác trách nhiệm, công tác ở xã Hoàn Thành có thể làm được.
Từ Vinh Hoa nói:
- Xã Hoàn Thành nếu muốn phát triển lớn, dựa vào một hai cá nhân thì không được, nếu phân phối công việc, chúng ta đều quay xung quanh Đảng ủy xã, một lòng đoàn kết triển khai công tác thật tốt thì sẽ làm ra hiệu quả.
Từ Vinh Hoa tuy là mới đến xã Hoàn Thành giai đoạn sau, nhưng trước khi đi Cố Hồng Quân có tìm hắn nói qua, đó là phải nhất trí với Vương Trạch Vinh, cho nên hắn cũng lập tức tỏ vẻ ủng hộ.
Ôn Tiến Tài hiện giờ đã dựa cả vào Vương Trạch Vinh, hắn và Tiểu Giang giống nhau, tất đều tỏ vẻ ủng hộ
Khẽ mỉm cười, Vương Trạch Vinh mở bao thuốc ném cho mỗi người một điếu.
Chờ mọi người châm thuốc xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Rèn sắt phải rèn ngay khi còn nóng, về cơ bản thì tình hình cán bộ xã Hoàn Thành mọi người đều biết, điều chỉnh trên quy mô lớn cần mọi người phải báo cáo xuống bên dưới rồi tiếp tục thảo luận. Hiện giờ trọng điểm là việc nghiên cứu chọn người làm trưởng phòng tài chính, các đồng chí, từ lần trước sau khi xảy chuyện Lương Quang Tân chơi gái điếm, chiếc ghế trưởng phòng tài chính vẫn để trống, nếu không có người nào được bổ nhiệm thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn tới công tác toàn xã. Tôi thấy nhân dịp hội nghị lần này thì bầu chọn luôn chức vị đó.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói muốn thảo luận về việc chọn người làm trưởng phòng tài chính, trong lòng Trịnh Thu Lực lập tức trầm xuống, làm chủ tịch xã, bên phòng tài chính cũng có ba phần đất của mình, như này thì xem ra là Vương Trạch Vinh muốn thò tay sang rồi đây!
- Đồng chí Duẫn Minh Khuê từ đó tới giờ vẫn là quyền trưởng phòng tài chính, có thể đưa đồng chí đó lên làm chính thức hay không?
Trịnh Thu Lực cẩn thận nói. Trong khoảng thời gian này, Duẫn Minh Khuê không ít lần chạy tới nhà hắn, lễ đưa tới cũng không ít, hơn nữa Trịnh Thu Lực cũng không hy vọng Vương Trạch Vinh nhúng tay vào bên chính quyền, nên lập tức đưa người ra.
Giang Anh Hà sớm đã nhìn ra ý tưởng của Vương Trạch Vinh, thấy Trịnh Thu Lực muốn sắp xếp người của mình, cô cười nói:
- Nếu có thể thảo luận, tôi cũng xin đề cử một người, đồng chí Lôi Đức Bình ở phòng tài chính thì mọi người cũng quen thuộc, một lão đồng chí, năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, tôi thấy cũng có thể đưa đồng chí đó ra thảo luận được hay không?
“Mẹ nó!” Trịnh Thu Lực kích động muốn chửi lên, con mụ đàn bà này sao có thể nhảy ra đề cử một người mới chứ? Như thế này rõ ràng là không đồng ý Duẫn Minh Khuê, chẳng lẽ là…
Trịnh Thu Lực phà ra một ngụm khói, lén nhìn về phía Vương Trạch Vinh.
Đúng là người phụ nữ hiểu tâm ý của mình! Vương Trạch Vinh liếc về phía Tiểu Giang đầy tán thưởng.
Ôn Tiến Tài đã sớm lén quan sát lập tức phát giác ra ánh mắt của Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn lập tức sáng lên.
Hiểu được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì cứ thế mà thuận nước đẩy thuyền, Ôn Tiến Tài hắng giọng nói:
- Căn cứ theo khảo sát của tổ chức, so sánh tình hình giữa hai đồng chí Duẫn Minh Khuê và Lôi Đức Bình, đồng chí Lôi Đức Bình qua nhiều năm kiểm tra đánh giá đều là thanh danh nổi tiếng, đồng chí Duẫn Minh Khuê thì hơi kém một chút, theo ý kiến của quần chúng thì đạo đức của đồng chí Duẫn Minh Khuê chưa được tốt lắm.
Ôn Tiến Tài nói xong lời này thì không thấy lên tiếng nữa.
Cái quái gì thế hả! Cơn lửa giận trong lòng Trịnh Thu Lực lại nổi bùng lên, tên Ôn Tiến Tài này rõ ràng là phá đám, cái gì mà kiểm tra đánh giá chứ, tất cả đều là hắn thêu dệt ra. Nhấc chén trà lên uống một ngụm lớn, Trịnh Thu Lực có một cảm giác bất lực, theo tình hình trong hội trường hôm nay mà nhìn, Ôn Tiến Tài kia e là cũng đã đầu nhập vào bên Vương Trạch Vinh rồi, tình thế đối với mình đúng là cực kỳ bất lợi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Thu Lực thở dài ngao ngán, bỏ đi, trước hết cứ nhẫn nại đã.
- Ừ, chúng ta tuyển dụng cán bộ, mới có tài thì không đủ, về đức cũng cần phải coi trọng, nếu Duẫn Minh Khuê còn khiếm khuyết về đức, tôi thấy lần này không cần cho vào đối tượng để bàn bạc, đồng chí Giang Anh Hà đề cử đồng chí Lôi Đức Bình rất được, mọi người nếu không có ý kiến gì thì chúng ta giơ tay biểu quyết một chút đi.
Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn mọi người nói:
- Ai đồng ý đồng chí Lôi Đức Bình đảm nhiệm trưởng phòng tài chính thì xin mời giơ tay.
Nói xong lời này liền giơ tay đầu tiên.
Ôn Tiến Tài, Giang Anh Hà lập tức liền giơ tay.
Ngay sau đó Từ Vinh Hoa, Lưu Minh Xuân, Tôn Kế Mẫn cũng giơ tay lên.
Biết rõ việc này không có sức để phản đối. Trịnh Thu Lực mỉm cười nói:
- Không ngờ Duẫn Minh Khuê là người như vậy, xem ra tôi còn chưa tìm hiểu sâu về các đồng chí, chúng ta cần phải dốc sức đề bạt những người ưu tú về đức, năng, cần tích (đạo đức, năng lực, chuyên cần, thành tích) để ngồi vào vị trí trọng yếu, tôi hoàn toàn đồng ý để đồng chí Lôi Đức Bình đảm nhiệm trưởng phòng tài chính.
Tác giả :
Hồng Mông Thụ