Quan Khí
Chương 49: Hang động ngầm
- Chủ tịch Vương, thôn chúng tôi phát hiện một hang động ngầm rất lớn.
Triệu Hữu Minh vô cùng vui mừng mà nói.
- Hang động ngầm?
Vương Trạch Vinh cũng thật không ngờ tại thôn Trường Hà lại xuất hiện hang động ngầm. Vấn đề gây khó khăn cho Vương Trạch Vinh sẽ được giải quyết nhờ hang động ngầm này:
- Tôi lập tức sẽ tới.
Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống rồi nói với Giang Anh Hà:
- Tôi đến thôn Trường Hà một chuyến.
Không lâu sau Vương Trạch Vinh đã đến thôn Trường Hà. Triệu Hữu Minh vừa thấy Vương Trạch Vinh liền lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, đúng là không ngờ đến đó, ở trong thôn chúng tôi còn có một hang động ngầm khổng lồ như vậy.
- Ở đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ngài đi theo tôi.
Triệu Hữu Minh vừa đi vừa nói:
- Trước kia tôi đã được xem rất nhiều hang động ngầm trên Tv, bây giờ nhìn thấy hang động ngầm ở thôn chúng tôi thì thấy các nơi đó còn kém xa.
- Trưởng thôn Triệu, làm thế nào mà phát hiện ra?
Tiểu Giang tò mò hỏi.
- Nói ra cũng rất trùng hợp. Hợp tác xã không phải đang xây sao, thôn chúng tôi muốn dùng đá để làm vài hạng mục. Vì thế lên núi lấy đá, sau khi dùng thuốc nổ thì nổ ra một động lớn. mọi người chiếu điện vào trong thì thấy các tảng đá bên trong rất kỳ lạ, bên trong động còn có một dòng sông ngầm. Có mấy công nhân đi vào trong mà mãi không thấy hết, bên trong nghe nói càng đẹp hơn, đầy thạch nhũ.
Đang khi nói chuyện thì xe đã tới trước một ngọn núi nhỏ.
Nơi này đã có không ít người vây quanh. Thấy Vương Trạch Vinh đến, mọi người liền không ngừng bàn tán về sự xuất hiện của hang động ngầm này.
Cầm lấy một đèn pin, mấy người Vương Trạch Vinh đi xuống.
Mỗi người đều có một đèn pin, sau khi vào trong hang động ánh đèn chiếu vào thạch nhũ phản ra ánh sáng làm người ta không khỏi thầm than. Đủ loại tạo hình, có động vật, có người, có cái giống thần tiên...
- Đẹp quá.
Giang Anh Hà ở bên cạnh Vương Trạch Vinh không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Nếu như thắp đèn lên thì còn đẹp hơn.
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy chấn động. Hắn thường xuyên tới thôn Trường Hà, nhưng hắn không ngờ nơi đây có hang động ngầm đẹp như vậy.
- Nếu nơi này phát triển thành thắng cảnh du lịch thì sẽ có rất nhiều người đến chơi.
Tiểu Giang nói.
Thôn Trường Hà vốn có cảnh sắc rất đẹp, có núi có sông, thanh sơn nước biếc. Cả thành phố Hoa Khê không có mấy nơi là điểm du lịch cả, rất nhiều người trong thành phố cứ vào ngày lễ ngày nghỉ lại đến xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà mà chơi. Vừa đến huyện Khai Hà thì điểm đến đầu tiên muốn đi chính là thôn Trường Hà. Bây giờ thì hay rồi, có một thắng cảnh này xuất hiện, xã Hoàn Thành không muốn phát triển cũng khó.
Giữa hang rất tối, nếu không có đèn pin chiếu thì sợ rằng khó có thể đi được. Càng thú vị là nơi đây tuy có dòng sông nhưng lại chảy dưới thấp, bên trên vẫn có thể bước đi.
Người trong thôn đi trước, Tiểu Giang lại dán sát bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Nơi này thật sự giống tượng phật A Di Đà.
Triệu Hữu Minh nhìn một hòn đá ở chỗ cao cao khá giống tượng phật.
Vương Trạch Vinh thấy ở đằng trước nữa có một tảng đá giống như ông ngư dân ngồi câu cá, tuyệt đẹp.
- Rắn!
Tiểu Giang đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Người đẹp trong lòng, Vương Trạch Vinh liền có cảm giác. Tiểu Giang dù nói như thế nào cũng là người đẹp. Dáng người sớm ghi sâu trong lòng Vương Trạch Vinh. Bây giờ đột nhiên ôm lấy Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh cảm thấy bên dưới mình có phản ứng. Vật cứng rắn đó đang đâm lên người Tiểu Giang.
Tiểu Giang qua cơn hốt hoảng liền cảm nhận được “tiểu Vương Trạch Vinh”, khẽ kêu lên một tiếng nhưng không rời khỏi lòng Vương Trạch Vinh, người lại cố ý chui vào trong thêm chút nữa.
- Ha ha, rắn gì mà làm chánh văn phòng Giang của chúng ta sợ đến như vậy. Đây chẳng qua chỉ là hòn đá mà thôi.
Triệu Hữu Minh đi về phía làm Tiểu Giang sợ hãi, mấy ngọn đèn chiếu thẳng vào chỗ Tiểu Giang vừa đứng.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người nhìn qua liền vội vàng đẩy Tiểu Giang một chút. Tiểu Giang lại cố ý đụng chạm vào tiểu Vương Trạch Vinh đang cứng ngắc kia.
Động tác của Tiểu Giang làm ngọn lửa lòng của Vương Trạch Vinh tăng vọt. Hắn không biết đây là Tiểu Giang cố ý. Hắn chỉ cảm thấy ôm Tiểu Giang vào trong lòng thật thoải mái.
- Ha ha.
Mấy thôn dân nở nụ cười, hòn đá này thật giống con rắn.
Vương Trạch Vinh nhìn ra chỗ ánh sáng thì thấy đúng là giống con rắn, cả thân hình giống hệt.
- Không thể đi nữa, đi tiếp sẽ vào mê cung.
Triệu Hữu Minh nói với Vương Trạch Vinh.
Ngẩng đầu nhìn vào bên trong thấy mênh mông không thấy cuối, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy không thể đi nữa.
Ra khỏi hang động ngầm, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ nói với Triệu Hữu Minh:
- Phải bảo vệ tốt hang động ngầm này, bước tiếp theo nếu như có thể phát triển thành thắng cảnh du lịch thì thôn các anh sẽ quá phát triển.
Triệu Hữu Minh cười ha hả mà nói:
- Đúng thế, phải dựa vào chủ tịch Vương vận động.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nghĩ tới chuyện phát triển hang động. Đầu tiên phải mời các cơ quan chuyên môn tiến hành khảo sát, phải làm rõ tình huống trong động. Sau đó phải đến các cơ quan du lịch xin tư vấn về việc khai thác hang động ngầm, xem nên phát triển theo hướng nào. Thứ ba chính là vấn đề tài chính, có lẽ phải là một con số khổng lồ. Nếu như làm nhỏ lẻ thì sẽ mất đi giá trị, không thể coi nhẹ.
Theo tình hình của hang động thì thấy một nửa phạm vi xã Hoàn Thành nằm ở trong đó. Khai thác hang động này thì đây sẽ là một trong các nội dung chủ yếu để phát triển xã Hoàn Thành.
Nghĩ tới chuyện phát triển, Vương Trạch Vinh lại vô ý nhìn đến Tiểu Giang. Chỉ thấy Tiểu Giang đang nhìn mình. Vương Trạch Vinh rõ ràng cảm nhận mắt Tiểu Giang đang phát sáng. Nhớ đến tình hình trong hang động ngầm, Vương Trạch Vinh trong lòng vừa động.
Chẳng qua nhanh chóng Vương Trạch Vinh nghĩ đến vấn đề phát triển xã Hoàn Thành. Việc này nếu làm tốt thì xã Hoàn Thành hoàn toàn có thể trở thành một xã du lịch hàng đầu trong thành phố. Nghĩ đến quần chúng nhân dân sẽ dựa vào cái này mà phát triển, Vương Trạch Vinh không khỏi vui vẻ trong lòng. Mình dù như thế nào cũng phải xúc tiến việc này.
Xe từ từ chạy nhưng tim Tiểu Giang đang đập rất mạnh. Nàng bây giờ càng lúc càng bị Vương Trạch Vinh hấp dẫn. Trước kia còn có mục đích vì lợi, nhưng càng hiểu về Vương Trạch Vinh, đặc biệt thấy Vương Trạch Vinh tận tâm hết sức làm việc vì xã, từ sự thành công trong chốn quan trường của Vương Trạch Vinh; trong đầu Tiểu Giang luôn hiện ra hình ảnh của Vương Trạch Vinh. Nàng biết có lẽ mình bắt đầu yêu Vương Trạch Vinh.
Triệu Hữu Minh vô cùng vui mừng mà nói.
- Hang động ngầm?
Vương Trạch Vinh cũng thật không ngờ tại thôn Trường Hà lại xuất hiện hang động ngầm. Vấn đề gây khó khăn cho Vương Trạch Vinh sẽ được giải quyết nhờ hang động ngầm này:
- Tôi lập tức sẽ tới.
Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại xuống rồi nói với Giang Anh Hà:
- Tôi đến thôn Trường Hà một chuyến.
Không lâu sau Vương Trạch Vinh đã đến thôn Trường Hà. Triệu Hữu Minh vừa thấy Vương Trạch Vinh liền lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, đúng là không ngờ đến đó, ở trong thôn chúng tôi còn có một hang động ngầm khổng lồ như vậy.
- Ở đâu?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ngài đi theo tôi.
Triệu Hữu Minh vừa đi vừa nói:
- Trước kia tôi đã được xem rất nhiều hang động ngầm trên Tv, bây giờ nhìn thấy hang động ngầm ở thôn chúng tôi thì thấy các nơi đó còn kém xa.
- Trưởng thôn Triệu, làm thế nào mà phát hiện ra?
Tiểu Giang tò mò hỏi.
- Nói ra cũng rất trùng hợp. Hợp tác xã không phải đang xây sao, thôn chúng tôi muốn dùng đá để làm vài hạng mục. Vì thế lên núi lấy đá, sau khi dùng thuốc nổ thì nổ ra một động lớn. mọi người chiếu điện vào trong thì thấy các tảng đá bên trong rất kỳ lạ, bên trong động còn có một dòng sông ngầm. Có mấy công nhân đi vào trong mà mãi không thấy hết, bên trong nghe nói càng đẹp hơn, đầy thạch nhũ.
Đang khi nói chuyện thì xe đã tới trước một ngọn núi nhỏ.
Nơi này đã có không ít người vây quanh. Thấy Vương Trạch Vinh đến, mọi người liền không ngừng bàn tán về sự xuất hiện của hang động ngầm này.
Cầm lấy một đèn pin, mấy người Vương Trạch Vinh đi xuống.
Mỗi người đều có một đèn pin, sau khi vào trong hang động ánh đèn chiếu vào thạch nhũ phản ra ánh sáng làm người ta không khỏi thầm than. Đủ loại tạo hình, có động vật, có người, có cái giống thần tiên...
- Đẹp quá.
Giang Anh Hà ở bên cạnh Vương Trạch Vinh không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Nếu như thắp đèn lên thì còn đẹp hơn.
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy chấn động. Hắn thường xuyên tới thôn Trường Hà, nhưng hắn không ngờ nơi đây có hang động ngầm đẹp như vậy.
- Nếu nơi này phát triển thành thắng cảnh du lịch thì sẽ có rất nhiều người đến chơi.
Tiểu Giang nói.
Thôn Trường Hà vốn có cảnh sắc rất đẹp, có núi có sông, thanh sơn nước biếc. Cả thành phố Hoa Khê không có mấy nơi là điểm du lịch cả, rất nhiều người trong thành phố cứ vào ngày lễ ngày nghỉ lại đến xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà mà chơi. Vừa đến huyện Khai Hà thì điểm đến đầu tiên muốn đi chính là thôn Trường Hà. Bây giờ thì hay rồi, có một thắng cảnh này xuất hiện, xã Hoàn Thành không muốn phát triển cũng khó.
Giữa hang rất tối, nếu không có đèn pin chiếu thì sợ rằng khó có thể đi được. Càng thú vị là nơi đây tuy có dòng sông nhưng lại chảy dưới thấp, bên trên vẫn có thể bước đi.
Người trong thôn đi trước, Tiểu Giang lại dán sát bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Nơi này thật sự giống tượng phật A Di Đà.
Triệu Hữu Minh nhìn một hòn đá ở chỗ cao cao khá giống tượng phật.
Vương Trạch Vinh thấy ở đằng trước nữa có một tảng đá giống như ông ngư dân ngồi câu cá, tuyệt đẹp.
- Rắn!
Tiểu Giang đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Người đẹp trong lòng, Vương Trạch Vinh liền có cảm giác. Tiểu Giang dù nói như thế nào cũng là người đẹp. Dáng người sớm ghi sâu trong lòng Vương Trạch Vinh. Bây giờ đột nhiên ôm lấy Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh cảm thấy bên dưới mình có phản ứng. Vật cứng rắn đó đang đâm lên người Tiểu Giang.
Tiểu Giang qua cơn hốt hoảng liền cảm nhận được “tiểu Vương Trạch Vinh”, khẽ kêu lên một tiếng nhưng không rời khỏi lòng Vương Trạch Vinh, người lại cố ý chui vào trong thêm chút nữa.
- Ha ha, rắn gì mà làm chánh văn phòng Giang của chúng ta sợ đến như vậy. Đây chẳng qua chỉ là hòn đá mà thôi.
Triệu Hữu Minh đi về phía làm Tiểu Giang sợ hãi, mấy ngọn đèn chiếu thẳng vào chỗ Tiểu Giang vừa đứng.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người nhìn qua liền vội vàng đẩy Tiểu Giang một chút. Tiểu Giang lại cố ý đụng chạm vào tiểu Vương Trạch Vinh đang cứng ngắc kia.
Động tác của Tiểu Giang làm ngọn lửa lòng của Vương Trạch Vinh tăng vọt. Hắn không biết đây là Tiểu Giang cố ý. Hắn chỉ cảm thấy ôm Tiểu Giang vào trong lòng thật thoải mái.
- Ha ha.
Mấy thôn dân nở nụ cười, hòn đá này thật giống con rắn.
Vương Trạch Vinh nhìn ra chỗ ánh sáng thì thấy đúng là giống con rắn, cả thân hình giống hệt.
- Không thể đi nữa, đi tiếp sẽ vào mê cung.
Triệu Hữu Minh nói với Vương Trạch Vinh.
Ngẩng đầu nhìn vào bên trong thấy mênh mông không thấy cuối, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy không thể đi nữa.
Ra khỏi hang động ngầm, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ nói với Triệu Hữu Minh:
- Phải bảo vệ tốt hang động ngầm này, bước tiếp theo nếu như có thể phát triển thành thắng cảnh du lịch thì thôn các anh sẽ quá phát triển.
Triệu Hữu Minh cười ha hả mà nói:
- Đúng thế, phải dựa vào chủ tịch Vương vận động.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nghĩ tới chuyện phát triển hang động. Đầu tiên phải mời các cơ quan chuyên môn tiến hành khảo sát, phải làm rõ tình huống trong động. Sau đó phải đến các cơ quan du lịch xin tư vấn về việc khai thác hang động ngầm, xem nên phát triển theo hướng nào. Thứ ba chính là vấn đề tài chính, có lẽ phải là một con số khổng lồ. Nếu như làm nhỏ lẻ thì sẽ mất đi giá trị, không thể coi nhẹ.
Theo tình hình của hang động thì thấy một nửa phạm vi xã Hoàn Thành nằm ở trong đó. Khai thác hang động này thì đây sẽ là một trong các nội dung chủ yếu để phát triển xã Hoàn Thành.
Nghĩ tới chuyện phát triển, Vương Trạch Vinh lại vô ý nhìn đến Tiểu Giang. Chỉ thấy Tiểu Giang đang nhìn mình. Vương Trạch Vinh rõ ràng cảm nhận mắt Tiểu Giang đang phát sáng. Nhớ đến tình hình trong hang động ngầm, Vương Trạch Vinh trong lòng vừa động.
Chẳng qua nhanh chóng Vương Trạch Vinh nghĩ đến vấn đề phát triển xã Hoàn Thành. Việc này nếu làm tốt thì xã Hoàn Thành hoàn toàn có thể trở thành một xã du lịch hàng đầu trong thành phố. Nghĩ đến quần chúng nhân dân sẽ dựa vào cái này mà phát triển, Vương Trạch Vinh không khỏi vui vẻ trong lòng. Mình dù như thế nào cũng phải xúc tiến việc này.
Xe từ từ chạy nhưng tim Tiểu Giang đang đập rất mạnh. Nàng bây giờ càng lúc càng bị Vương Trạch Vinh hấp dẫn. Trước kia còn có mục đích vì lợi, nhưng càng hiểu về Vương Trạch Vinh, đặc biệt thấy Vương Trạch Vinh tận tâm hết sức làm việc vì xã, từ sự thành công trong chốn quan trường của Vương Trạch Vinh; trong đầu Tiểu Giang luôn hiện ra hình ảnh của Vương Trạch Vinh. Nàng biết có lẽ mình bắt đầu yêu Vương Trạch Vinh.
Tác giả :
Hồng Mông Thụ