Quan Khí
Chương 323: Ăn cơm
Đã biết phòng, Vương Trạch Vinh đi thẳng vào trong.
-Bí thư Vương, Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghe tiếng gọi lớn từ phía sau, xoay người lại nhìn thấy Chánh văn phòng Hội liên hiệp phụ nữ thành phố Ngô Quân Chính đang nhìn về phía mình chào đón.
- Ồ, Chánh văn phòng Ngô.
Vương Trạch Vinh vội chìa tay ra bắt, liền nhớ là chỉ quen sơ sơ với Chánh văn phòng Ngô mà thôi.
Chánh văn phòng Ngô Quân Chính vui vẻ nói:
- Không ngờ là Bí thư Vương cũng tới quán này ăn cơm, không biết có những ai, mời mọi người gặp mặt một chút, bữa cơm này tôi mời.
Nhìn thấy Chánh văn phòng Ngô nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng được người khác mời ăn cơm, làm vậy thì không tốt lắm.
Nói đùa chứ, sao Đỗ Thủ Như cũng lại đến đây vậy?
Ngô Quân Chính nói:
- Không sao, đừng ngại. Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, tìm hiểu bạn bè bằng nhiều con đường mà.
Nói đến đây, hắn liền nắm chặt kéo Vương Trạch Vinh vào bên trong một gian phòng. Trong phòng có hơn hai mươi người còn trẻ tuổi.
Ngô Quân Chính giới thiệu:
- Đây là Đặng Diệu Hoa người ở ủy ban nhân dân.
Vương Trạch Vinh nhìn Đặng Diệu Hoa nói:
- Tiểu Đặng à, sao trước kia chưa từng gặp nhỉ?
Vương Trạch Vinh chủ động bắt tay hắn.
Đặng Diệu Hoa xem chừng cũng chưa từng gặp qua Vương Trạch Vinh, nên ánh mắt nhìn về phía Ngô Quân Chính.
Ngô Quân Chính cười nói:
- Tiểu Đặng đến Quán Hà, đối nhân xử thế thật không tồi.
Lại xoay sang Đặng Diệu Hoa nói:
- Đây là Bí thư huyện ủy Vương Trạch Vinh.
Đặng Diệu Hoa nghe Ngô Quân Chính nói thế nên đành phải coi trọng Vương Trạch Vinh, nói:
- Chào Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến Đỗ Thủ Như đang chờ, quay sang nhìn Ngô Quân Chính nói:
- Lần sau sẽ gặp lại nữa, tôi xin đi trước.
- Được, cậu đi đi, lần sau tôi sẽ mời cơm đấy.
Ngô Chính Quân nhiệt tình nói. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh không đồng ý ở lại ăn cơm cùng, hắn biết việc này có cưỡng cũng không tốt nên không giữ lại.
Nhìn Vương Trạch Vinh đã rời đi, Đặng Diệu Hoa nói với Ngô Quân Chính:
- Ngô ca, Bí thư Vương thoạt nhìn còn trẻ mà phát triển tốt nhỉ?
Ngô Quân Chính vỗ vai Đặng Diệu Hoa nói:
- Thằng này, thông minh một chút đi. Nếu chú dựa được vào hắn, cậu sẽ thăng chức rất nhanh.
- Chú ngồi trước đi, tôi đi xem hắn ăn cơm cùng ai.
Ngô Quân Chính tò mò muốn biết người mời Vương Trạch Vinh ăn cơm là ai.
Vừa mới đi ra đã thấy ngay Phó bí thư Lưu Kiến đi tới, Ngô Quân Chính sợ tới mức liền quay trở lại.
- Sao vậy Ngô ca?
Đặng Diệu Hoa hỏi.
Ngô Quân Chính nói:
- Hình như là Phó bí thư Lưu Kiến cũng đến đây ăn cơm.
Nói tới đây, Ngô Quân Chính ngẩn ra, không lẽ chính là phó bí thư Lưu Kiến mời Vương Trạch Vinh ăn cơm.
Lặng lẽ đi ra phía ngoài xem, thì nhìn thấy từ giữa một gian phòng, bí thư thị ủy Đỗ Thủ Như và Lưu Kiến đang chào nhau thân mật.
Đi lại uống một ngụm rượu, Ngô Quân Chính thở dài:
- Tiểu Đặng à, hôm nay nơi này thật không giống như bình thường.
Nhìn thấy bộ dạng của Ngô Quân Chính, Đặng Diệu Hoa có chút buồn cười, nói:
- Làm sao vậy? Không phải là Phó bí thư dọa anh chứ?
- Nếu chỉ có Phó bí thư thôi thì không sao, xem ra Bí thư Thị ủy đang mời Lưu Kiến ăn cơm, Vương Trạch Vinh cũng được mời ăn cơm cùng.
- Anh có nhầm không đấy, Bí thư thị ủy mời Vương Trạch Vinh ăn cơm?
Đặng Diệu Hoa cũng thấy việc này có chút bất thường, hắn không sợ nên giả bộ đi ra ngoài, ngang qua rồi nhìn vào trong phòng, thấy Vương Trạch Vinh đang cười nói cùng hai lãnh đạo thị ủy.
Nhìn thấy Đặng Diệu Hoa trở lại, Ngô Quân Chính hỏi:
- Có phải Vương Trạch Vinh ở bên trong không?
Đặng Diệu Hoa nói:
- Hắn đang nói chuyện cùng hai lãnh đạo.
Cụng chén với Đặng Diệu Hoa, Ngô Quân Chính nói:
- Thấy không, hai người chúng ta phát đạt hay không cơ bản là xem có thể dựa vào Vương Trạch Vinh không. Coi như hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải nhờ hắn cho bằng được.
Đặng Diệu Hoa nói:
- Chỉ cần bản thân cố gắng làm tốt, sẽ luôn luôn phát triển.
- Hừ! Ngô Quân Chính lắc đầu nói:
- Tiểu Đặng à, chú nghe tôi một lần, cơ hội chỉ có lúc này mà thôi, không biết chú có nắm bắt được không.
Khi bọn họ ở trong này nói chuyện, Vương Trạch Vinh và Đỗ Thủ Như cũng đang vui vẻ nói chuyện.
Nhìn thấy Lưu Kiến cũng đã đến, Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến cùng bắt tay chào hỏi.
Đỗ Thủ Như ngồi ở giữa, Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến ngồi hai bên.
Đỗ Thủ Như nói:
- Tôi mới đến Quán Hà, cũng chưa biết nhiều về nơi này lắm, nếu không có Vương Trạch Vinh giúp đỡ, thật sự khó mà làm được gì, chén rượu này tôi muốn xin phép được uống với Trạch Vinh trước.
Cái gì mà nhờ mình giúp đỡ, Vương Trạch Vinh nghe Đỗ Thủ Như nói xong, nhìn lại mỉm cười với Lưu Kiến, lời này như là muốn nói cho Lưu Kiến nghe.
Vương Trạch Vinh định cho qua, nhưng ngẫm nghĩ một lát, liền kìm nén kích động, cười nói:
- Tôi xin kính Bí thư Đỗ, chúc Bí thư Đỗ vạn sự như ý.
Đỗ Thủ Như lại nhấc chén lên, quay sang Lưu Kiến nói:
- Lão Lưu, công tác ở Quán Hà rất bận rộn nên rất cần ông như Vương Trạch Vinh ủng hộ tôi làm việc, tôi xin kính ông một chén.
Lưu Kiến cười nói:
- Xin bí thư Đỗ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt công việc của mình, công tác của một công nhân viên.
Lời này làm cho trong lòng Đỗ Thủ Như không thoải mái, hoàn toàn là giọng điệu của một câu nói chung chung, không theo khuynh hướng nào.
- Ha ha, có Phó bí thư Lưu ủng hộ, công việc của tôi triển khai sẽ tốt.
Đỗ Thủ Như uống hết rượu trong chén của mình.
Lưu Kiến nâng chén lên nhìn Vương Trạch Vinh, nói:
- Tôi cũng xin phép được mời Vương Trạch Vinh chén đầu tiên này.
Thấy Lưu Kiến cũng cầm chén mời mình trước, Vương Trạch Vinh biết Lưu Kiến muốn bày tỏ thái độ cũng bình đẳng quan hệ giống như Đỗ Thủ Như, điều này cũng bao gồm một thái độ, đó là chúng ta đều bình đẳng.
- Cảm tạ Phó bí thư Lưu đã ủng hộ công tác ở huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ha ha, Trạch Vinh cũng nói chuyện quan trường à, chúng ta với nhau còn phải phân biệt nữa sao? Cạn chén nhé.
Lưu Kiến ngửa đầu uống hết chén rượu.
Lưu Kiến lại nâng chén nói với Đỗ Thủ Như:
- Bí thư Đỗ, ông từ xa tới Quán Hà, người ở Quán Hà rất thích hòa hợp, vậy chúc tất cả hòa hợp.
Choáng! Còn nói là chúc tất cả hòa hợp.
Vương Trạch Vinh thực sự bội phục Lưu Kiến, lời này rất uyên thâm.
Đỗ Thủ Như cũng ngẩn người ra, hắn hiểu rõ ý tứ của Lưu Kiến. Đây chẳng phải là nói cho mình, nước giếng không phạm tới nước sông sao? Lưu Kiến này cũng không thể coi thường.
Sau hai ngày đi làm, Đỗ Thủ Như gọi Vương Trạch Vinh lên báo cáo tình hình Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường. Sau đó Đỗ Thủ Như nói:
- Trạch Vinh, lần này Bí thư tỉnh ủy Phùng đang muốn nghe báo cáo công tác của Quán Hà luôn, cậu cùng tôi đến tỉnh ủy, nhỡ khi Bí thư Phùng muốn tìm cậu hỏi thì còn dễ.
- Được
Vương Trạch Vinh đáp một tiếng, việc này tuy rằng cũng giống như lần đến thủ đô, phải đi lòng vòng, nhưng Vương Trạch Vinh cũng không thể nói không đi. Dụng ý của Đỗ Thủ Như trong lòng hắn biết rõ ràng.
Xe vừa đến tỉnh thành, Đỗ Thủ Như cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Lâu rồi không gặp vợ, cậu đi gặp cô ấy đi. Tôi đến báo cáo với Bí thư Phùng trước, nếu ông ấy cho gọi cậu, tôi sẽ điện báo.
Mỗi câu nói đều lộ ra vẻ quan tâm, nếu như không biết mục đích của Đỗ Thủ Như, không chừng Vương Trạch Vinh đã rất cảm động.
Vương Trạch Vinh được về nhà thì mừng rỡ nói:
- Đa tạ Bí thư Đỗ quan tâm.
Được về nhà nghỉ ngơi vài ngày, đối với Vương Trạch Vinh mà nói, cũng là chuyện vui, đương nhiên hắn vui vẻ đón nhận rồi.
- Tôi sẽ cho xe đưa cậu về.
Đỗ Thủ Như nói.
Nhìn Đỗ Thủ Như vội vã muốn đi nhanh đến chỗ bí thư để báo cáo công tác, Vương Trạch Vinh nói:
- Không cần, các anh vội thì đi đi, tôi gọi người đến đón là được.
Đỗ Thủ Như cũng không bàn thêm, cười nói:
- Chuyển lời hỏi thăm của tôi tới vợ cậu.
Nhìn thấy xe của Đỗ Thủ Như rời đi, Vương Trạch Vinh thở dài nhẹ nhõm. Nói thật, ở cùng Đỗ Thủ Như hắn cảm thấy mệt mỏi, lão bạn học này khi nào cũng tính toán.
Hắn bấm số gọi cho Lữ Hàm Yên.
- Bà xã, lái xe tới đón anh.
- Hả, anh về tới tỉnh thành rồi à?
Lữ Hàm Yên ngạc nhiên, vui mừng hỏi.
- Đi cùng Bí thư Đỗ, ông ấy để tôi xuống bên đường.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Lữ Hàm Yên hỏi địa chỉ cụ thể xong nói:
- Anh chờ nhé, em đi liền.
Lữ Hàm Yên đã có một chiếc xe ô tô Honda Accord, trông cô giống như một quý bà giàu có, vội vàng lái xe chạy theo hướng mà Vương Trạch Vinh nói. Trong lòng Lữ Hàm Yên rất sốt sắng. Nghĩ đến cảnh hai vợ chồng ân ái, cô cảm thấy vùng kín của mình bị kích thích trở nên ẩm ướt.
Ngồi ở bên trong xe, nhìn thấy bộ dạng vợ mình rất đẹp, Vương Trạch Vinh trêu ghẹo:
- Bà xã, trông em rất đáng yêu.
Lữ Hàm Yên mỉm cười nói:
- Ông xã nịnh giỏi nhỉ.
Lữ Khánh Phân đã về tới nhà, nhìn thấy Vương Trạch Vinh, vui vẻ nói:
- Trạch Vinh à, Chuyện của con ở huyện Đại Phường nghe nói là rất tốt, trên này Bí thư tỉnh ủy Phùng đều khen ngợi, mẹ nhìn con còn sẽ nhanh lên chức lãnh đạo thị bây giờ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình ở Quán Hà rất phức tạp, vừa rồi bộ máy lãnh đạo lại thay đổi.
- Con nhỏ Hàm Yên này, còn không đi pha nước giúp Trạch Vinh tắm rửa, nhìn con gầy đen đi đấy.
Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh thấy gần gũi hơn rất nhiều đối với Lữ Khánh Phân, mặc cho như thế nào nữa thì hiện tại Lữ Khánh Phân cũng không tệ.
Lữ Hàm Yên đáp lời rồi vội vàng đi pha nước.
-Bí thư Vương, Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghe tiếng gọi lớn từ phía sau, xoay người lại nhìn thấy Chánh văn phòng Hội liên hiệp phụ nữ thành phố Ngô Quân Chính đang nhìn về phía mình chào đón.
- Ồ, Chánh văn phòng Ngô.
Vương Trạch Vinh vội chìa tay ra bắt, liền nhớ là chỉ quen sơ sơ với Chánh văn phòng Ngô mà thôi.
Chánh văn phòng Ngô Quân Chính vui vẻ nói:
- Không ngờ là Bí thư Vương cũng tới quán này ăn cơm, không biết có những ai, mời mọi người gặp mặt một chút, bữa cơm này tôi mời.
Nhìn thấy Chánh văn phòng Ngô nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng được người khác mời ăn cơm, làm vậy thì không tốt lắm.
Nói đùa chứ, sao Đỗ Thủ Như cũng lại đến đây vậy?
Ngô Quân Chính nói:
- Không sao, đừng ngại. Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, tìm hiểu bạn bè bằng nhiều con đường mà.
Nói đến đây, hắn liền nắm chặt kéo Vương Trạch Vinh vào bên trong một gian phòng. Trong phòng có hơn hai mươi người còn trẻ tuổi.
Ngô Quân Chính giới thiệu:
- Đây là Đặng Diệu Hoa người ở ủy ban nhân dân.
Vương Trạch Vinh nhìn Đặng Diệu Hoa nói:
- Tiểu Đặng à, sao trước kia chưa từng gặp nhỉ?
Vương Trạch Vinh chủ động bắt tay hắn.
Đặng Diệu Hoa xem chừng cũng chưa từng gặp qua Vương Trạch Vinh, nên ánh mắt nhìn về phía Ngô Quân Chính.
Ngô Quân Chính cười nói:
- Tiểu Đặng đến Quán Hà, đối nhân xử thế thật không tồi.
Lại xoay sang Đặng Diệu Hoa nói:
- Đây là Bí thư huyện ủy Vương Trạch Vinh.
Đặng Diệu Hoa nghe Ngô Quân Chính nói thế nên đành phải coi trọng Vương Trạch Vinh, nói:
- Chào Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến Đỗ Thủ Như đang chờ, quay sang nhìn Ngô Quân Chính nói:
- Lần sau sẽ gặp lại nữa, tôi xin đi trước.
- Được, cậu đi đi, lần sau tôi sẽ mời cơm đấy.
Ngô Chính Quân nhiệt tình nói. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh không đồng ý ở lại ăn cơm cùng, hắn biết việc này có cưỡng cũng không tốt nên không giữ lại.
Nhìn Vương Trạch Vinh đã rời đi, Đặng Diệu Hoa nói với Ngô Quân Chính:
- Ngô ca, Bí thư Vương thoạt nhìn còn trẻ mà phát triển tốt nhỉ?
Ngô Quân Chính vỗ vai Đặng Diệu Hoa nói:
- Thằng này, thông minh một chút đi. Nếu chú dựa được vào hắn, cậu sẽ thăng chức rất nhanh.
- Chú ngồi trước đi, tôi đi xem hắn ăn cơm cùng ai.
Ngô Quân Chính tò mò muốn biết người mời Vương Trạch Vinh ăn cơm là ai.
Vừa mới đi ra đã thấy ngay Phó bí thư Lưu Kiến đi tới, Ngô Quân Chính sợ tới mức liền quay trở lại.
- Sao vậy Ngô ca?
Đặng Diệu Hoa hỏi.
Ngô Quân Chính nói:
- Hình như là Phó bí thư Lưu Kiến cũng đến đây ăn cơm.
Nói tới đây, Ngô Quân Chính ngẩn ra, không lẽ chính là phó bí thư Lưu Kiến mời Vương Trạch Vinh ăn cơm.
Lặng lẽ đi ra phía ngoài xem, thì nhìn thấy từ giữa một gian phòng, bí thư thị ủy Đỗ Thủ Như và Lưu Kiến đang chào nhau thân mật.
Đi lại uống một ngụm rượu, Ngô Quân Chính thở dài:
- Tiểu Đặng à, hôm nay nơi này thật không giống như bình thường.
Nhìn thấy bộ dạng của Ngô Quân Chính, Đặng Diệu Hoa có chút buồn cười, nói:
- Làm sao vậy? Không phải là Phó bí thư dọa anh chứ?
- Nếu chỉ có Phó bí thư thôi thì không sao, xem ra Bí thư Thị ủy đang mời Lưu Kiến ăn cơm, Vương Trạch Vinh cũng được mời ăn cơm cùng.
- Anh có nhầm không đấy, Bí thư thị ủy mời Vương Trạch Vinh ăn cơm?
Đặng Diệu Hoa cũng thấy việc này có chút bất thường, hắn không sợ nên giả bộ đi ra ngoài, ngang qua rồi nhìn vào trong phòng, thấy Vương Trạch Vinh đang cười nói cùng hai lãnh đạo thị ủy.
Nhìn thấy Đặng Diệu Hoa trở lại, Ngô Quân Chính hỏi:
- Có phải Vương Trạch Vinh ở bên trong không?
Đặng Diệu Hoa nói:
- Hắn đang nói chuyện cùng hai lãnh đạo.
Cụng chén với Đặng Diệu Hoa, Ngô Quân Chính nói:
- Thấy không, hai người chúng ta phát đạt hay không cơ bản là xem có thể dựa vào Vương Trạch Vinh không. Coi như hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải nhờ hắn cho bằng được.
Đặng Diệu Hoa nói:
- Chỉ cần bản thân cố gắng làm tốt, sẽ luôn luôn phát triển.
- Hừ! Ngô Quân Chính lắc đầu nói:
- Tiểu Đặng à, chú nghe tôi một lần, cơ hội chỉ có lúc này mà thôi, không biết chú có nắm bắt được không.
Khi bọn họ ở trong này nói chuyện, Vương Trạch Vinh và Đỗ Thủ Như cũng đang vui vẻ nói chuyện.
Nhìn thấy Lưu Kiến cũng đã đến, Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến cùng bắt tay chào hỏi.
Đỗ Thủ Như ngồi ở giữa, Vương Trạch Vinh và Lưu Kiến ngồi hai bên.
Đỗ Thủ Như nói:
- Tôi mới đến Quán Hà, cũng chưa biết nhiều về nơi này lắm, nếu không có Vương Trạch Vinh giúp đỡ, thật sự khó mà làm được gì, chén rượu này tôi muốn xin phép được uống với Trạch Vinh trước.
Cái gì mà nhờ mình giúp đỡ, Vương Trạch Vinh nghe Đỗ Thủ Như nói xong, nhìn lại mỉm cười với Lưu Kiến, lời này như là muốn nói cho Lưu Kiến nghe.
Vương Trạch Vinh định cho qua, nhưng ngẫm nghĩ một lát, liền kìm nén kích động, cười nói:
- Tôi xin kính Bí thư Đỗ, chúc Bí thư Đỗ vạn sự như ý.
Đỗ Thủ Như lại nhấc chén lên, quay sang Lưu Kiến nói:
- Lão Lưu, công tác ở Quán Hà rất bận rộn nên rất cần ông như Vương Trạch Vinh ủng hộ tôi làm việc, tôi xin kính ông một chén.
Lưu Kiến cười nói:
- Xin bí thư Đỗ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt công việc của mình, công tác của một công nhân viên.
Lời này làm cho trong lòng Đỗ Thủ Như không thoải mái, hoàn toàn là giọng điệu của một câu nói chung chung, không theo khuynh hướng nào.
- Ha ha, có Phó bí thư Lưu ủng hộ, công việc của tôi triển khai sẽ tốt.
Đỗ Thủ Như uống hết rượu trong chén của mình.
Lưu Kiến nâng chén lên nhìn Vương Trạch Vinh, nói:
- Tôi cũng xin phép được mời Vương Trạch Vinh chén đầu tiên này.
Thấy Lưu Kiến cũng cầm chén mời mình trước, Vương Trạch Vinh biết Lưu Kiến muốn bày tỏ thái độ cũng bình đẳng quan hệ giống như Đỗ Thủ Như, điều này cũng bao gồm một thái độ, đó là chúng ta đều bình đẳng.
- Cảm tạ Phó bí thư Lưu đã ủng hộ công tác ở huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ha ha, Trạch Vinh cũng nói chuyện quan trường à, chúng ta với nhau còn phải phân biệt nữa sao? Cạn chén nhé.
Lưu Kiến ngửa đầu uống hết chén rượu.
Lưu Kiến lại nâng chén nói với Đỗ Thủ Như:
- Bí thư Đỗ, ông từ xa tới Quán Hà, người ở Quán Hà rất thích hòa hợp, vậy chúc tất cả hòa hợp.
Choáng! Còn nói là chúc tất cả hòa hợp.
Vương Trạch Vinh thực sự bội phục Lưu Kiến, lời này rất uyên thâm.
Đỗ Thủ Như cũng ngẩn người ra, hắn hiểu rõ ý tứ của Lưu Kiến. Đây chẳng phải là nói cho mình, nước giếng không phạm tới nước sông sao? Lưu Kiến này cũng không thể coi thường.
Sau hai ngày đi làm, Đỗ Thủ Như gọi Vương Trạch Vinh lên báo cáo tình hình Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường. Sau đó Đỗ Thủ Như nói:
- Trạch Vinh, lần này Bí thư tỉnh ủy Phùng đang muốn nghe báo cáo công tác của Quán Hà luôn, cậu cùng tôi đến tỉnh ủy, nhỡ khi Bí thư Phùng muốn tìm cậu hỏi thì còn dễ.
- Được
Vương Trạch Vinh đáp một tiếng, việc này tuy rằng cũng giống như lần đến thủ đô, phải đi lòng vòng, nhưng Vương Trạch Vinh cũng không thể nói không đi. Dụng ý của Đỗ Thủ Như trong lòng hắn biết rõ ràng.
Xe vừa đến tỉnh thành, Đỗ Thủ Như cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Lâu rồi không gặp vợ, cậu đi gặp cô ấy đi. Tôi đến báo cáo với Bí thư Phùng trước, nếu ông ấy cho gọi cậu, tôi sẽ điện báo.
Mỗi câu nói đều lộ ra vẻ quan tâm, nếu như không biết mục đích của Đỗ Thủ Như, không chừng Vương Trạch Vinh đã rất cảm động.
Vương Trạch Vinh được về nhà thì mừng rỡ nói:
- Đa tạ Bí thư Đỗ quan tâm.
Được về nhà nghỉ ngơi vài ngày, đối với Vương Trạch Vinh mà nói, cũng là chuyện vui, đương nhiên hắn vui vẻ đón nhận rồi.
- Tôi sẽ cho xe đưa cậu về.
Đỗ Thủ Như nói.
Nhìn Đỗ Thủ Như vội vã muốn đi nhanh đến chỗ bí thư để báo cáo công tác, Vương Trạch Vinh nói:
- Không cần, các anh vội thì đi đi, tôi gọi người đến đón là được.
Đỗ Thủ Như cũng không bàn thêm, cười nói:
- Chuyển lời hỏi thăm của tôi tới vợ cậu.
Nhìn thấy xe của Đỗ Thủ Như rời đi, Vương Trạch Vinh thở dài nhẹ nhõm. Nói thật, ở cùng Đỗ Thủ Như hắn cảm thấy mệt mỏi, lão bạn học này khi nào cũng tính toán.
Hắn bấm số gọi cho Lữ Hàm Yên.
- Bà xã, lái xe tới đón anh.
- Hả, anh về tới tỉnh thành rồi à?
Lữ Hàm Yên ngạc nhiên, vui mừng hỏi.
- Đi cùng Bí thư Đỗ, ông ấy để tôi xuống bên đường.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Lữ Hàm Yên hỏi địa chỉ cụ thể xong nói:
- Anh chờ nhé, em đi liền.
Lữ Hàm Yên đã có một chiếc xe ô tô Honda Accord, trông cô giống như một quý bà giàu có, vội vàng lái xe chạy theo hướng mà Vương Trạch Vinh nói. Trong lòng Lữ Hàm Yên rất sốt sắng. Nghĩ đến cảnh hai vợ chồng ân ái, cô cảm thấy vùng kín của mình bị kích thích trở nên ẩm ướt.
Ngồi ở bên trong xe, nhìn thấy bộ dạng vợ mình rất đẹp, Vương Trạch Vinh trêu ghẹo:
- Bà xã, trông em rất đáng yêu.
Lữ Hàm Yên mỉm cười nói:
- Ông xã nịnh giỏi nhỉ.
Lữ Khánh Phân đã về tới nhà, nhìn thấy Vương Trạch Vinh, vui vẻ nói:
- Trạch Vinh à, Chuyện của con ở huyện Đại Phường nghe nói là rất tốt, trên này Bí thư tỉnh ủy Phùng đều khen ngợi, mẹ nhìn con còn sẽ nhanh lên chức lãnh đạo thị bây giờ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình ở Quán Hà rất phức tạp, vừa rồi bộ máy lãnh đạo lại thay đổi.
- Con nhỏ Hàm Yên này, còn không đi pha nước giúp Trạch Vinh tắm rửa, nhìn con gầy đen đi đấy.
Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh thấy gần gũi hơn rất nhiều đối với Lữ Khánh Phân, mặc cho như thế nào nữa thì hiện tại Lữ Khánh Phân cũng không tệ.
Lữ Hàm Yên đáp lời rồi vội vàng đi pha nước.
Tác giả :
Hồng Mông Thụ