Quan Khí
Chương 193: Vương gia làm người ta hâm mộ
Từ trên tỉnh về lại huyện Khai Hà, mọi người càng thêm cung kính với Vương Trạch Vinh. Họ hàng của Vương gia cũng được thơm lây. Chuyện vợ của Vương Trạch Vinh là con gái nuôi của Bí thư tỉnh ủy cũng từ từ truyền ra. Bởi vì có chỗ dựa như vậy nên mọi người đều cho rằng sẽ rất dễ dàng phát triển.
Trịnh Chí Minh là người có ánh mắt rất tốt. Sau khi biết tình huống của Vương Trạch Vinh, hắn liền trở nên thân mật với Vương Trạch Vinh.
Huyện Khai Hà bây giờ có vẻ rất hài hòa, hội nghị thường ủy đã khôi phục bình thường. Biểu hiện của Trịnh Chí Minh cũng rất tốt, chỉ cần Vương Trạch Vinh đưa ra đề nghị là được thông qua. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng tiến hành ủng hộ Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường với những việc không vi phạm nguyên tắc.
Đối với những người này thay đổi như vậy, Vương Trạch Vinh biết đây là do nguyên nhân mình có chỗ dựa là Bí thư tỉnh ủy. Điều này càng làm cho hắn hiểu rõ suy nghĩ che khuất mũi nhọn của Hạng Nam. Đến khi Hạng Nam điều đi, mọi người thấy hắn không có chỗ dựa thì sẽ đánh trả lại rất mạnh. Có khi Vương Trạch Vinh lẳng lặng ngồi xuống suy nghĩ thì thấy mình phát triển quá nhanh, bộ máy xây dựng chưa chắc chắn. Tay chân thân tín thực tế chỉ mới có Mạc Đại Bưu mà thôi.
Đi cũng tốt, hắn sẽ thành lập mạng lưới của mình sâu rộng hơn.
Vương Trạch Vinh dần dần ít đối đầu với đám người Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh, hắn cũng thường xuyên báo cáo bọn họ hơn.
Vương Trạch Vinh thay đổi như vậy làm cho Trịnh Chí Minh cẩn thận hơn. Theo Trịnh Chí Minh thấy thì tình hình này chỉ xuất hiện khi sắp có mưa gió. Nghĩ đến chỗ dựa quá mạnh của Vương Trạch Vinh, Trịnh Chí Minh liền liên lạc với Lục Trung Thắng. Lục Trung Thắng cũng đang suy nghĩ xem là tình hình gì nhưng không biết, vì vậy yêu cầu Trịnh Chí Minh phải hạ mình, không thể đắc tội Vương Trạch Vinh.
Huyện Khai Hà đột nhiên nhận được lệnh điều động của mẹ con Lữ Hàm Yên lên tỉnh.
Điều này càng chứng minh một chuyện Lữ Hàm Yên có mẹ nuôi là vợ của Bí thư tỉnh ủy.
Lữ Khánh Phân được điều lên ủy ban kế hoạch hóa gia đình tỉnh, mặc dù không có chức vụ nhưng lên tỉnh coi như lên chức. Lữ Hàm Yên được điều lên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh.
Thấy hai người bọn họ được điều lên tỉnh, mọi người cảm thấy rất có thể Vương Trạch Vinh sẽ được điều lên tỉnh. Không ít người gặp Vương Trạch Vinh đều hỏi một câu là bao giờ thì đi.
Các cán bộ cũng bắt đầu bận rộn thầm đoán phương hướng phát triển tiếp theo của Vương Trạch Vinh. Hầu hết người cho rằng Vương Trạch Vinh sẽ được điều lên tỉnh. Cho dù lên tỉnh chỉ là cán bộ bình thường nhưng cũng tốt hơn ở huyện mà. Hơn nữa có chỗ dựa mạnh là Hạng Nam, cho dù lên tỉnh làm một cán bộ bình thường cũng không thiệt gì.
Đương nhiên cũng có không ít người cho rằng Vương Trạch Vinh sẽ ở lại huyện Khai Hà. Với chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, có lẽ tiếp theo Trương Thuận Tường sẽ mất chức vào tay Vương Trạch Vinh. Khả năng này cao hơn hẳn. Mọi người đều biết Trương Thuận Tường không có chỗ dựa, bây giờ giữ chức chủ tịch huyện là hơi miễn cưỡng. Vương Trạch Vinh sẽ dễ dàng đoạt lấy.
Đương nhiên đây cũng chỉ là cái nhìn của các cán bộ bình thường mà thôi. Các lãnh đạo phòng ban thì không nhìn như vậy. Theo sự phát triển của Vương Trạch Vinh thì bọn họ thấy tên này có căn cơ rất ít, cho dù có chỗ dựa cường đại cũng sẽ bị người phản đối và làm chuyện xấu. Tình hình trước mắt thì nếu Vương Trạch Vinh thật sự làm chủ tịch huyện thì sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề. Đồng chí trẻ tuổi mà nắm giữ quyền lực quá lớn sẽ không có lợi cho sự phát triển.
Bây giờ càng lúc càng nhiều người hâm mộ Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh về đến nhà thì thấy một người bà con mới đi ra.
Tiền Thanh Phân cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, dì con vừa đến muốn nhờ con điều chỉnh công tác của con dì ấy.
Vương Đại Hải sa sầm mặt mà nói:
- Bà lại quản chuyện đâu đâu. Trạch Vinh làm lãnh đạo đâu có dễ, chuyện vi phạm nguyên tắc không được ép Trạch Vinh làm.
Tiền Thanh Phân nói:
- Lão già này, mọi người đều là họ hàng giúp một chút thì sao chứ? Với quyền thế của Trạch Vinh bây giờ thì chỉ cần mở miệng nói là được mà.
Tiền Thanh Phân bây giờ rõ ràng rất tự hào vì quyền lực lớn mà Vương Trạch Vinh nắm giữ. Gần đây càng lúc càng nhiều người đến nhờ bà giúp.
Vương Trạch Vinh thấy mẹ mình như vậy chỉ có thể khẽ lắc đầu.
Vương Trạch Vinh nói với hai người:
- Bố mẹ, vừa lúc con có chuyện muốn nói với bố mẹ.
Vương Đại Hải nói:
- Chuyện gì vậy con? Có phải là chuyện mua nhà. Bố và mẹ đã bàn rồi, cũng nên mua một ngôi nhà mới nếu không rất chặt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không phải việc này, con muốn nói với bố mẹ là con có thể sẽ điều chuyển công tác.
- Điều đi.
Tiền Thanh Phân giật mình nói:
- Con đang làm rất tốt mà, sao lại điều con đi?
Vương Đại Hải kinh ngạc nói:
- Trạch Vinh, có phải là con phạm sai lầm?
- Là như thế này...
Vương Trạch Vinh từ từ nói nguyên nhân ra.
Vương Đại Hải nghe xong rồi nói:
- Bí thư Hạng thấy thật xa. Bố cũng cảm thấy không đúng. Con xem tình hình bây giờ mà xem, nghe nói con có quan hệ với Bí thư Hạng, bao người trước đây không quan hệ với nhà chúng ta đều chạy đến đây.
Tiền Thanh Phân trừng mắt nhìn Vương Đại Hải rồi nói:
- Không được chỉ cây dâu mắng cây hòe, không phải là họ hàng nhà tôi thường xuyên đến ư?
Vương Đại Hải liền ngậm miệng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bố mẹ cũng thấy đó, con phát triển quá nhanh nhưng chủ yếu là do mọi người nghĩ con có chỗ dựa. Đổi lại chỗ khác phát triển tuy thiếu đi người giúp nhưng cũng ít phạm sai lầm hơn.
Tiền Thanh Phân nói:
- Nghe con nói như vậy, mẹ thấy cũng có lý. Nhưng mẹ nghe nói Huyện Đại Phường rất nghèo, con đến đấy không có cơm ăn thì sống thế nào?
Vương Đại Hải mắng:
- Trạch Vinh là chủ tịch huyện còn sợ không có cơm ăn sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này con chỉ nói với bố mẹ mà thôi. Bởi vì cấp trên chưa có quyết định nên bố mẹ không được nói ra ngoài.
Vương Đại Hải nói:
- Việc này bố mẹ hiểu.
Sau đó ông nhìn Tiền Thanh Phân rồi nói:
- Bà nó, xem ra tạm thời không cần mua nhà nữa, thế này ở được rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nhà thì vẫn nên mua. Con đoán sắp tới giá nhà sẽ tăng lên nhiều đó ạ.
Vương Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy nghe con.
Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh về nhà mới bởi vì Lữ Hàm Yên cùng Lữ Khánh Phân đã lên tỉnh nên chỉ có mình hắn ở đây.
Vương Trạch Vinh vừa vào thì Mạc Đại Bưu đã đứng ngoài cửa.
- Lão Mạc, đã muộn thế này sao còn tới?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Mạc Đại Bưu đi vào ngồi rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó chủ tịch Vương, ngài có phải sẽ được điều đi?
Mạc Đại Bưu vẫn quan sát tình hình trong huyện. Trong mấy hội nghị thường ủy gần đây hắn thấy Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ tranh đoạt gì nên thầm đoán nguyên nhân.
Nghe thấy Mạc Đại Bưu hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đang định tìm cơ hội nói việc này với hắn. Vương Trạch Vinh đưa cho Mạc Đại Bưu một điếu thuốc, châm cho Mạc Đại Bưu rồi mới châm cho mình.
Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi rồi nói:
- Lão Mạc, việc này tôi vẫn tìm cơ hội để nói với anh. Không sai, tôi có lẽ sẽ được điều đi.
- Thật sao?
Mạc Đại Bưu mặc dù đã đoán trước nhưng vẫn giật mình.
- Đúng thế, có lẽ sẽ điều đến Huyện Đại Phường làm chủ tịch huyện.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Huyện Đại Phường, có lầm không vậy. Ngài sao đến chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đấy. Có phải ngài đắc tội với ai?
Mạc Đại Bưu có chút khó hiểu vì với điều kiện của Vương Trạch Vinh thì sao có thể bị điều đến nơi như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là do Bí thư Hạng quyết định, trên cơ bản là như thế.
- Bí thư Hạng, ngài không phải có quan hệ với Bí thư Hạng sao? Sao bí thư lại muốn chỉnh ngài?
Mạc Đại Bưu càng khó tin hơn.
Mạc Đại Bưu vẫn luôn nghe lời và trung thành với Vương Trạch Vinh, vì vậy Vương Trạch Vinh cũng không giấu hắn:
- Việc này toi cũng không giấu anh. Hàm Yên là con ruột của Bí thư Hạng, Lữ Khánh Phân chỉ là mẹ nuôi.
- Ha ha, việc này tôi đã sớm điều tra mà. Lữ Khánh Phân không phải là mẹ ruột của Lữ Hàm Yên, tin rằng không phải chỉ một mình tôi điều tra. Chỉ là tôi không ngờ cô ấy lại là con của Bí thư Hạng.
Mạc Đại Bưu vui vẻ nói:
- Nếu có quan hệ như vậy thì ngài là con rể của Bí thư Hạng. Không đúng, ngài nếu là con rể của Bí thư Hạng thì sao lại chỉnh ngài, đưa ngài đến chỗ nghèo đói đó.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này trong lúc nhất thời không thể nói rõ với anh. Chẳng qua đây không phải việc xấu với tôi.
Mạc Đại Bưu gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ thế. Đâu ra bố vợ lại chỉnh con rể mình như vậy. Có lẽ Bí thư Hạng muốn ngài đến đó để lấy thành tích.
Thấy Mạc Đại Bưu đã đoán được suy nghĩ của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cảm thấy vui vì năng lực của tên này.
- Phó chủ tịch Vương, như vậy đi, tôi không làm bí thư đảng ủy Công an huyện nữa, tôi theo ngài đến Huyện Đại Phường.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Mạc Đại Bưu nghĩ đến tiền đồ của Vương Trạch Vinh nên lập tức muốn đi cùng đối phương đến Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này hơi khó. Ở tình hình bình thường thì tôi chỉ có thể mang một hai người đi. Mang một bí thư đảng ủy Công an huyện thì hơi quá rồi. Anh ở đây làm cho tốt, có cơ hội tôi mang anh đi.
Mạc Đại Bưu có chút buồn bực mà nói:
- Không ngờ trên đầu có mũ cũng không tốt lắm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Mạc, sau khi tôi đi thì những người đó phải nhờ anh chiếu cố.
Mạc Đại Bưu biết Vương Trạch Vinh chỉ là người thuộc Vương hệ nên gật đầu nói:
- Phó chủ tịch Vương, tôi nói trước rồi đó. Chỉ cần ngài có cơ hội thì dù thế nào cũng phải mang tôi đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nào mọi người cùng với Duy Hà tụ tập chút, mọi người tăng cường liên hệ.
Mạc Đại Bưu nói:
- Vậy chuyện của Trịnh Chí Minh có tra nữa hay không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Quyết không thể bỏ qua một tên nào vi phạm pháp luật.
Mạc Đại Bưu nói:
- Đã rõ.
Trịnh Chí Minh là người có ánh mắt rất tốt. Sau khi biết tình huống của Vương Trạch Vinh, hắn liền trở nên thân mật với Vương Trạch Vinh.
Huyện Khai Hà bây giờ có vẻ rất hài hòa, hội nghị thường ủy đã khôi phục bình thường. Biểu hiện của Trịnh Chí Minh cũng rất tốt, chỉ cần Vương Trạch Vinh đưa ra đề nghị là được thông qua. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng tiến hành ủng hộ Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường với những việc không vi phạm nguyên tắc.
Đối với những người này thay đổi như vậy, Vương Trạch Vinh biết đây là do nguyên nhân mình có chỗ dựa là Bí thư tỉnh ủy. Điều này càng làm cho hắn hiểu rõ suy nghĩ che khuất mũi nhọn của Hạng Nam. Đến khi Hạng Nam điều đi, mọi người thấy hắn không có chỗ dựa thì sẽ đánh trả lại rất mạnh. Có khi Vương Trạch Vinh lẳng lặng ngồi xuống suy nghĩ thì thấy mình phát triển quá nhanh, bộ máy xây dựng chưa chắc chắn. Tay chân thân tín thực tế chỉ mới có Mạc Đại Bưu mà thôi.
Đi cũng tốt, hắn sẽ thành lập mạng lưới của mình sâu rộng hơn.
Vương Trạch Vinh dần dần ít đối đầu với đám người Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh, hắn cũng thường xuyên báo cáo bọn họ hơn.
Vương Trạch Vinh thay đổi như vậy làm cho Trịnh Chí Minh cẩn thận hơn. Theo Trịnh Chí Minh thấy thì tình hình này chỉ xuất hiện khi sắp có mưa gió. Nghĩ đến chỗ dựa quá mạnh của Vương Trạch Vinh, Trịnh Chí Minh liền liên lạc với Lục Trung Thắng. Lục Trung Thắng cũng đang suy nghĩ xem là tình hình gì nhưng không biết, vì vậy yêu cầu Trịnh Chí Minh phải hạ mình, không thể đắc tội Vương Trạch Vinh.
Huyện Khai Hà đột nhiên nhận được lệnh điều động của mẹ con Lữ Hàm Yên lên tỉnh.
Điều này càng chứng minh một chuyện Lữ Hàm Yên có mẹ nuôi là vợ của Bí thư tỉnh ủy.
Lữ Khánh Phân được điều lên ủy ban kế hoạch hóa gia đình tỉnh, mặc dù không có chức vụ nhưng lên tỉnh coi như lên chức. Lữ Hàm Yên được điều lên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh.
Thấy hai người bọn họ được điều lên tỉnh, mọi người cảm thấy rất có thể Vương Trạch Vinh sẽ được điều lên tỉnh. Không ít người gặp Vương Trạch Vinh đều hỏi một câu là bao giờ thì đi.
Các cán bộ cũng bắt đầu bận rộn thầm đoán phương hướng phát triển tiếp theo của Vương Trạch Vinh. Hầu hết người cho rằng Vương Trạch Vinh sẽ được điều lên tỉnh. Cho dù lên tỉnh chỉ là cán bộ bình thường nhưng cũng tốt hơn ở huyện mà. Hơn nữa có chỗ dựa mạnh là Hạng Nam, cho dù lên tỉnh làm một cán bộ bình thường cũng không thiệt gì.
Đương nhiên cũng có không ít người cho rằng Vương Trạch Vinh sẽ ở lại huyện Khai Hà. Với chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, có lẽ tiếp theo Trương Thuận Tường sẽ mất chức vào tay Vương Trạch Vinh. Khả năng này cao hơn hẳn. Mọi người đều biết Trương Thuận Tường không có chỗ dựa, bây giờ giữ chức chủ tịch huyện là hơi miễn cưỡng. Vương Trạch Vinh sẽ dễ dàng đoạt lấy.
Đương nhiên đây cũng chỉ là cái nhìn của các cán bộ bình thường mà thôi. Các lãnh đạo phòng ban thì không nhìn như vậy. Theo sự phát triển của Vương Trạch Vinh thì bọn họ thấy tên này có căn cơ rất ít, cho dù có chỗ dựa cường đại cũng sẽ bị người phản đối và làm chuyện xấu. Tình hình trước mắt thì nếu Vương Trạch Vinh thật sự làm chủ tịch huyện thì sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề. Đồng chí trẻ tuổi mà nắm giữ quyền lực quá lớn sẽ không có lợi cho sự phát triển.
Bây giờ càng lúc càng nhiều người hâm mộ Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh về đến nhà thì thấy một người bà con mới đi ra.
Tiền Thanh Phân cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, dì con vừa đến muốn nhờ con điều chỉnh công tác của con dì ấy.
Vương Đại Hải sa sầm mặt mà nói:
- Bà lại quản chuyện đâu đâu. Trạch Vinh làm lãnh đạo đâu có dễ, chuyện vi phạm nguyên tắc không được ép Trạch Vinh làm.
Tiền Thanh Phân nói:
- Lão già này, mọi người đều là họ hàng giúp một chút thì sao chứ? Với quyền thế của Trạch Vinh bây giờ thì chỉ cần mở miệng nói là được mà.
Tiền Thanh Phân bây giờ rõ ràng rất tự hào vì quyền lực lớn mà Vương Trạch Vinh nắm giữ. Gần đây càng lúc càng nhiều người đến nhờ bà giúp.
Vương Trạch Vinh thấy mẹ mình như vậy chỉ có thể khẽ lắc đầu.
Vương Trạch Vinh nói với hai người:
- Bố mẹ, vừa lúc con có chuyện muốn nói với bố mẹ.
Vương Đại Hải nói:
- Chuyện gì vậy con? Có phải là chuyện mua nhà. Bố và mẹ đã bàn rồi, cũng nên mua một ngôi nhà mới nếu không rất chặt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không phải việc này, con muốn nói với bố mẹ là con có thể sẽ điều chuyển công tác.
- Điều đi.
Tiền Thanh Phân giật mình nói:
- Con đang làm rất tốt mà, sao lại điều con đi?
Vương Đại Hải kinh ngạc nói:
- Trạch Vinh, có phải là con phạm sai lầm?
- Là như thế này...
Vương Trạch Vinh từ từ nói nguyên nhân ra.
Vương Đại Hải nghe xong rồi nói:
- Bí thư Hạng thấy thật xa. Bố cũng cảm thấy không đúng. Con xem tình hình bây giờ mà xem, nghe nói con có quan hệ với Bí thư Hạng, bao người trước đây không quan hệ với nhà chúng ta đều chạy đến đây.
Tiền Thanh Phân trừng mắt nhìn Vương Đại Hải rồi nói:
- Không được chỉ cây dâu mắng cây hòe, không phải là họ hàng nhà tôi thường xuyên đến ư?
Vương Đại Hải liền ngậm miệng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bố mẹ cũng thấy đó, con phát triển quá nhanh nhưng chủ yếu là do mọi người nghĩ con có chỗ dựa. Đổi lại chỗ khác phát triển tuy thiếu đi người giúp nhưng cũng ít phạm sai lầm hơn.
Tiền Thanh Phân nói:
- Nghe con nói như vậy, mẹ thấy cũng có lý. Nhưng mẹ nghe nói Huyện Đại Phường rất nghèo, con đến đấy không có cơm ăn thì sống thế nào?
Vương Đại Hải mắng:
- Trạch Vinh là chủ tịch huyện còn sợ không có cơm ăn sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này con chỉ nói với bố mẹ mà thôi. Bởi vì cấp trên chưa có quyết định nên bố mẹ không được nói ra ngoài.
Vương Đại Hải nói:
- Việc này bố mẹ hiểu.
Sau đó ông nhìn Tiền Thanh Phân rồi nói:
- Bà nó, xem ra tạm thời không cần mua nhà nữa, thế này ở được rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nhà thì vẫn nên mua. Con đoán sắp tới giá nhà sẽ tăng lên nhiều đó ạ.
Vương Đại Hải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy nghe con.
Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh về nhà mới bởi vì Lữ Hàm Yên cùng Lữ Khánh Phân đã lên tỉnh nên chỉ có mình hắn ở đây.
Vương Trạch Vinh vừa vào thì Mạc Đại Bưu đã đứng ngoài cửa.
- Lão Mạc, đã muộn thế này sao còn tới?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Mạc Đại Bưu đi vào ngồi rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó chủ tịch Vương, ngài có phải sẽ được điều đi?
Mạc Đại Bưu vẫn quan sát tình hình trong huyện. Trong mấy hội nghị thường ủy gần đây hắn thấy Vương Trạch Vinh không tỏ vẻ tranh đoạt gì nên thầm đoán nguyên nhân.
Nghe thấy Mạc Đại Bưu hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cũng đang định tìm cơ hội nói việc này với hắn. Vương Trạch Vinh đưa cho Mạc Đại Bưu một điếu thuốc, châm cho Mạc Đại Bưu rồi mới châm cho mình.
Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi rồi nói:
- Lão Mạc, việc này tôi vẫn tìm cơ hội để nói với anh. Không sai, tôi có lẽ sẽ được điều đi.
- Thật sao?
Mạc Đại Bưu mặc dù đã đoán trước nhưng vẫn giật mình.
- Đúng thế, có lẽ sẽ điều đến Huyện Đại Phường làm chủ tịch huyện.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Huyện Đại Phường, có lầm không vậy. Ngài sao đến chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đấy. Có phải ngài đắc tội với ai?
Mạc Đại Bưu có chút khó hiểu vì với điều kiện của Vương Trạch Vinh thì sao có thể bị điều đến nơi như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là do Bí thư Hạng quyết định, trên cơ bản là như thế.
- Bí thư Hạng, ngài không phải có quan hệ với Bí thư Hạng sao? Sao bí thư lại muốn chỉnh ngài?
Mạc Đại Bưu càng khó tin hơn.
Mạc Đại Bưu vẫn luôn nghe lời và trung thành với Vương Trạch Vinh, vì vậy Vương Trạch Vinh cũng không giấu hắn:
- Việc này toi cũng không giấu anh. Hàm Yên là con ruột của Bí thư Hạng, Lữ Khánh Phân chỉ là mẹ nuôi.
- Ha ha, việc này tôi đã sớm điều tra mà. Lữ Khánh Phân không phải là mẹ ruột của Lữ Hàm Yên, tin rằng không phải chỉ một mình tôi điều tra. Chỉ là tôi không ngờ cô ấy lại là con của Bí thư Hạng.
Mạc Đại Bưu vui vẻ nói:
- Nếu có quan hệ như vậy thì ngài là con rể của Bí thư Hạng. Không đúng, ngài nếu là con rể của Bí thư Hạng thì sao lại chỉnh ngài, đưa ngài đến chỗ nghèo đói đó.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này trong lúc nhất thời không thể nói rõ với anh. Chẳng qua đây không phải việc xấu với tôi.
Mạc Đại Bưu gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ thế. Đâu ra bố vợ lại chỉnh con rể mình như vậy. Có lẽ Bí thư Hạng muốn ngài đến đó để lấy thành tích.
Thấy Mạc Đại Bưu đã đoán được suy nghĩ của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cảm thấy vui vì năng lực của tên này.
- Phó chủ tịch Vương, như vậy đi, tôi không làm bí thư đảng ủy Công an huyện nữa, tôi theo ngài đến Huyện Đại Phường.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Mạc Đại Bưu nghĩ đến tiền đồ của Vương Trạch Vinh nên lập tức muốn đi cùng đối phương đến Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này hơi khó. Ở tình hình bình thường thì tôi chỉ có thể mang một hai người đi. Mang một bí thư đảng ủy Công an huyện thì hơi quá rồi. Anh ở đây làm cho tốt, có cơ hội tôi mang anh đi.
Mạc Đại Bưu có chút buồn bực mà nói:
- Không ngờ trên đầu có mũ cũng không tốt lắm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Mạc, sau khi tôi đi thì những người đó phải nhờ anh chiếu cố.
Mạc Đại Bưu biết Vương Trạch Vinh chỉ là người thuộc Vương hệ nên gật đầu nói:
- Phó chủ tịch Vương, tôi nói trước rồi đó. Chỉ cần ngài có cơ hội thì dù thế nào cũng phải mang tôi đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hôm nào mọi người cùng với Duy Hà tụ tập chút, mọi người tăng cường liên hệ.
Mạc Đại Bưu nói:
- Vậy chuyện của Trịnh Chí Minh có tra nữa hay không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Quyết không thể bỏ qua một tên nào vi phạm pháp luật.
Mạc Đại Bưu nói:
- Đã rõ.
Tác giả :
Hồng Mông Thụ