Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 105-2: Ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu
"Nào, mình hôm nay thuận tiện giới thiệu cho cậu một số bạn tốt của mình!". Nói lời này, Trương Tiểu Cầm thành thục khoác vai Cố Niệm Hề
Có lẽ, Trương Tiểu Cầm không chú ý tới, khi khoác vai Cố Niệm Hề, mi tâm của cô khẽ nhíu lại
Cố Niệm Hề từ trước đến nay không thích cùng người lạ tiếp xúc
Cho nên lúc Trương Tiểu Cầm khoác vai cô đi khắp ngõ ngách, Cố Niệm Hề liền không dấu vết cách xa cô ta một bước
"Niệm Hề, đây là Vương phu nhân của siêu thị phía đông, còn vị này chính là..." Trương Tiểu Cầm giới thiệu một loạt người cho Cố Niệm Hề. Đương nhiên Trương Tiểu Cầm nhìn ra được, Cố Niệm Hề đang cố tránh né sự đụng chạm của mình, trong lòng cô ta có điểm bất mãn
"Chào mọi người, tôi là Cố Niệm Hề"
Đối diện với mọi người Trương Tiểu Cầm giới thiệu, Cố Niệm Hề chỉ khẽ cười, hạ thấp người chào bọn họ. Tuy rằng trên người cô không mặc quần áo hàng hiệu, túi da sành điệu như mấy vị phu nhân nơi đây, nhưng thái độ của cô so với bọn họ lại không kiêu ngạo cùng siểm nịnh. Đặc biệt lúc chào hỏi, cô vẫn duy trì nụ cười xa cách
Chính là hành động của cô như vậy lại làm cho mấy vị phu nhân có cảm giác khó chịu. Thấy cách ăn mặc của cô gái trước mặt nghèo kiết hủ lậu, nhưng lại dám dùng thái độ đó đối với bọn họ, chẳng lẽ không biết, lão công của bọn họ là người không thể động vào hay sao?
"Yêu Trần phu nhân, tôi đã nói cô là người quá tin người, cô còn không tin!" Người mở miệng lên tiếng kia chính là Vương phu nhân mà Trương Tiểu Cầm giới thiệu cho Cố Niệm Hề lúc nãy
Lời nói vô tình, mang theo ý tứ châm chọc rất rõ ràng. Nói xong, Vương phu nhân còn không quên cầm lấy túi da của mình, khoe khoang ý muốn nói: Tầm thường không thể so với bà ta!
"Thân phận địa vị của chúng ta bây giờ, cũng không thể tùy tiện giao hữu với người khác. Trần phu nhân kết giao bạn bè cũng đừng để cho người khác lợi dụng!" Nói xong lời này Trương phu nhân còn hữu ý liếc nhìn Cố Niệm Hề
Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Niệm Hề, Trương phu nhân liền vô cùng không thích
Cô gái này lớn lên quá mức tươi ngon mọng nước, đặc biệt đôi mắt đẹp kia, điển hình là bộ dạng của hồ ly tinh, vừa thấy sẽ làm cho đàn ông mê mẩn
Phải biết rằng, lúc trước lão công của Trương phu nhân cũng bị tiểu tam mê hoặc. Cô gái đó còn không bằng một phần ba Cố Niệm Hề, nếu như bị lão công mình nhìn thấy, phỏng chừng hồn xác sẽ bay theo cô ta
Đó cũng là nguyên nhân Trương phu nhân hiện tại châm chọc Cố Niệm Hề
Vì muốn mau chóng đuổi cô đi, miễn cho lão công mình bị hồ ly tinh quyến rũ, sau đó lại làm náo loạn đến gà bay chó sủa, khiến cho Trương phu nhân không biết nên phải chống đỡ thế nào
"Nói gì vậy các vị phu nhân! Người tới đều là khách!" Trương Tiểu Cầm làm ra vẻ nói đỡ cho Cố Nệm Hề, nhưng Cố Niệm Hề biết cô ta chẳng qua là muốn đẩy cô vào thế khó xử
Bằng không, Trương Tiểu Cầm cô ta mặc dù biết rõ thân phận của Cố Niệm Hề cô nhưng lại một mực không nói ra, còn làm bộ dạng giống như mình cam tâm tình nguyện bị Cố Niệm Hề trèo cao
"Niệm Hề, mấy vị phu nhân ở đây thích nói giỡn, cậu đừng quá để ý!" Lại là một câu, Trương Tiểu Cầm thành thạo diễn vai nữ diễn viên thiện lương!
Nhưng là đối với biểu hiện đấy, Cố Niệm Hề lại cảm thấy rất buồn cười!
"Đúng vậy, người tới đều là khác, nếu đây là đạo đối khách của các người, thì tôi nghĩ công việc buôn bán của các người cũng nên sớm đóng cửa thì hơn!" Nếu là trước kia, cô sẽ như người câm, mặc cho người khác chế ngạo
Nhưng không biết tại sao, hiện tại cô không thể chịu được nửa điểm
Có lẽ là cho lão già bá đạo kia đã nói với cô: Hề Hề của hắn không phải là quả hồng mềm, mặc cho người ta vo tròn bóp dẹt. Tực giận có thể đánh trả, nếu trời có sập xuống hắn cũng sẽ giúp cô gánh vác
Nghĩ đến người đàn ông kia, chóp mũi Cố Niệm Hề lại ê ẩm. Đột nhiên, cô thật sự nhở... Lòng ngực của hắn quá!
Thật sự không biết, tại sao tối hôm qua cô lại kiên trì không để cho hắn theo. Nếu như hắn đi theo cô, chính cô hiện tại sẽ không bị nhiều người đối khác như vậy...
"Cô..."
"Hay cho một con nhóc cũng dám nói như vậy"
"Thật sự là một dã nha đầu không biết tốt xấu!"
"Niệm Hề, cậu không thể nói như vậy!"
Bởi vì một câu nói của Cố Niệm Hề mà toàn bộ sắc mặt của vị phu nhân nơi đây đều trở nên giận giữ. Mọi người sợ nhất là gặp rủi ro trong buôn bán
Bị Cố Niệm Hề nói như vậy, bọn họ tất nhiên là thẹn quá hóa giận
Có người đã muốn bắt đầu đi tìm lão công của mình
"Ông xã, dã nha đầu này nói siêu thị chúng ta sẽ đóng cửa!"
"Là vậy sao? Là người nào dám lớn mật nói như thế!"
Nói lời này, chính là vợ của ông chủ siêu thị Bách Nhạc
Nhìn thấy Cố Niệm Hề, ánh mắt của hắn ta lại hiện lên một tia kinh diễm
So với người vợ mập mạp kia của mình, hắn vẫn thích hoa bách hợp nũng nịu này hơn
"Tôi là người như thế nào, các người không cần biết. Tôi chẳng qua là gặp chuyện thì nói không được sao?" Cố Niệm Hề ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói, khiến cho người ta phải hận đến nghiến răng nghiến lợi
"Khẩu khí thật lớn! Dám ở chỗ này ra oai với ta, tôi thật muốn xem cô rốt cuộc ở chỗ này làm được chuyện gì!" Vương Phúc lấy tiền đè người, sớm đã ở chỗ này nổi danh. Thậm chí còn ỷ vào nhà mình có tiền, luôn luôn quấy rối tình dục với các nhân viên. Thậm chí còn có nhiều nhân viên đều bị hắn chiếm tiện nghi!
Chẳng qua, những việc này đến nay Vương phu nhân cũng chưa biết chuyện
Nhưng cái vòng luẩn quẩn này sớm đã trở thành bí mật công khai
Trương Tiểu Cầm vừa nghe Vương Phúc nói như vậy, cô liền hiểu được Vương Phúc muốn làm cái gì
Hôm nay Trương Tiểu Cầm vốn muốn ỷ vào tính tình ẩn nhẫn của Cố Niệm Hề, cho cô một chút bẽ mặt. Nhưng thật không ngờ, Cố Niệm Hề hôm nay lại ra bài, không có cam chịu như thường ngày, ngược lại lại là khơi mào chiến hỏa!
Điều này cũng tốt, hiện tại Trương Tiểu Cầm đã đâm lao thì phải theo lao!
Nếu bảo bối của thị trương xảy ra chuyện ở trên địa bàn của cô, thì Trương Tiểu Cầm cô tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm
Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?
Mắt thấy Vương Phúc ngày càng đến gần, Trương Tiểu Cầm liền đảo mắt xung quanh
Nhưng ngay lúc đó, cách đó không xa truyền đến một giọng nói: "Là ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu?"
Người tới giọng nói không lớn, nhưng thần kỳ lại làm cho cả hội trường đang bạo loạn đều yên tĩnh trở lại
Thậm chí, còn có một số người chủ động tránh ra, để hắn chậm rãi bước tới
Người đàn ông này giống như một vầng sáng, vừa xuất hiện không cần ánh sáng chiếu vào, liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mà Cố Niệm Hề chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là lão công của mình
Hắn, vẫn đến đây
Thời điểm nàng cần nhất, hắn xuất hiện!
Nhìn hắn chậm rãi bước đến phía mình, đối với cô hiện ra tươi cười xinh đẹp, Cố Niệm Hề đột nhiên có cảm giác muốn khóc, làm cho thế giới xung quanh cô bắt đầu trở nên mơ hồ
Vốn tưởng rằng, cô có thể đối mặt với thế giới hỗn loạn này, vốn tưởng rằng chính mình đủ kiên cường, nhưng giờ phút này Cố Niệm Hề mới hiểu được, kiên cường của cô, tất cả của cô, chỉ có thể khởi động khi có người đàn ông này...
"Lão công!"
Thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia, Cố Niệm Hề không tự chủ được đi đến bên cạnh hắn
Bởi vì, giờ phút này cô khẩn cấp muốn cảm thụ độ ấm của người đàn ông này dành cho cô
Nhìn cô gái bước chân nhanh chóng hướng về phía mình, Đàm Dật Trạch dường như cũng đoán được cô gái này muốn làm cái gì, liền dang rộng hai tay, để cho cô dễ dàng chui vào lòng ngực mình
"Vật nhỏ!"
Đem cô tiến vào lòng ngực, hắn lại khẽ nói vào tai nàng. Kia cũng là loại quen thuộc mà cô dành cho hắn
Mà thấy trước mặt trình diễn một màn duy mỹ, cả thế giới giống như trong nháy mắt im lặng
Ánh mắt của những cô gái nơi đầu đều dành cho người đàn ông phi phàm kia. Nhưng hắn lại, một mực không thèm liếc nhìn một cái. Chỉ thủy chung dừng tầm mắt trên người Cố Niệm Hề. Phảng phất trong thế giới của Đàm Dật Trạch hắn chỉ có một mình Cố Niệm Hề cô!
Tính cả Vương Phúc vừa muốn dạy dỗ Cố Niệm Hề, dường như cũng khiếp sợ một màn này
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, người đàn ông này cả người toát ra vẻ tôn quý, Chỉ cần là hắn đứng ở chỗ này, liền hạ thấp cấp bậc của bọn họ
"Sao anh lại tới đây? Không phải nói hôm nay không đến sao?" Cố Niệm Hề ghé đầu vào trong lòng ngực Đàm Dật Trạch, cảm thấy vô cùng an tâm. Cánh tay nhỏ bé không bị thương của cô cũng tự giác quàng vào bên eo của hắn. Vẻ mặt cùng tư thái này quả thực giống như con mèo nhỏ làm nũng
"Nếu anh không đến, đây chẳng phải làm cho lão bà của mình bị khi dễ không công sao?" Nói lời này, giọng nói của Đàm Dật Trạch cũng không lớn. Tuy rằng lời là nói với Cố Niệm Hề, nhưng tầm mắt lại khẽ liếc nhìn xung quanh mọi người nơi đây. Đặc biệt là lúc hắn nhìn đến Trương Tiểu Cầm, ánh mắt không tự giác tối sầm lại vài phần
Bị Đàm Dật Trạch nhìn như vậy, sắc mặt của Trương Tiểu Cầm liền trở nên xấu đi
Trương Tiểu Cầm mấy ngày hôm trước thấy bộ dạng nghèo túng của Cố Niệm Hề, liền nghĩ đến cuộc sống của cô không mấy tốt đẹp. Nhưng thật không ngờ, Cố Niệm Hề thế nhưng lại gả cho một người đàn ông đẹp trai như vậy
Người đàn ông trước mặt này, tuyệt đối hơn Trần Đại Bảo của cô gấp trăm lần. Tướng mạo như vậy tựa hồ tìm cảm thành phố D cũng không có người có thể đánh đồng cùng với hắn
Vốn muốn để cho Cố Niệm Hề khó xử, Trương Tiểu Cầm biết lúc này chính mình tự tìm khó xử
"Anh... Anh là ai, dám to gan nói chuyện cùng với chúng tôi như vậy, không muốn sống nữa sao? Anh chẳng lẽ không biết tôi là ai sao?" Nhìn đến tiểu bách hợp tưới mắt ngả vào trong lòng người đàn ông trước mặt, Vương Phúc hiển nhiên không phục. Lúc này đây, hắn lại chuẩn bị lấy tiền khinh người
"Ông là ai, thật có lỗi tôi thật sự không biết! Về phần tôi là là ai, ông cũng không cần biết. Ông chỉ cần biết, hôm nay mắng lão bà của tôi, toàn bộ đều phải trả giá đến nơi!" Đàm Dật Trạch bộ dáng thong dong nhìn Vương Phúc, bộ dạng giống như đã nắm rõ toàn cục
Rõ ràng là Đàm Dật Trạch đang cười với Vương Phúc, nhưng mọi người lại cảm thấy hắn có lực uy hiếp rất lớn
Người đàn ông như vậy, sao có thể là người bình thường?
Mà một khắc kia, Vương Phúc dường như cũng ý thức được điều gì đó, lúc này liền không dám đáp lại lời của Đàm Dật Trạch. Hơn nữa càng nhìn, Vương Phục lại càng cảm thấy người trước mặt rất quen thuộc! Giống như đã từng gặp qua ở đâu!
Đối với phản ứng của Vương Phúc, Đàm Dật Trạch một chút cũng không thèm để ý. Tầm mắt của hắn chỉ nhẹ nhàng quét quanh một cái, liền nói với mọi người: "Đàm mỗ tôi là người từ trước đến nay chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa. Người kính tôi một thước, tô liền kính người ta một trượng. Nhưng nếu người khác đắc tội với tôi, tôi sẽ cho người khác phải trả giá thập phần" Nói xong Đàm Dật Trạch liền ôm Cố Niệm Hề rời đi
Mà lúc hai người đi qua Trương Tiểu Cầm, Đàm Dật Trạch tựa hồ cũng biết người phụ nữ kia vừa mới làm cái gì, liền hung hăng giẫm lên làn váy thướt tha kia của cô. Trong lúc nhất thời, Trương Tiểu Cầm liền lảo đảo, đụng phải bàn rượu bên cạnh. Tháp rượu bởi vì bị đụng mạnh, chất lỏng màu đỏ kia liền đổ lên đầu đã uốn mất hơn nửa ngày của cô ở salon
Mắt thấy mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm mình, tròng mắt cũng mang theo tia châm chọc. Trương Tiểu Cầm tự nhiên cũng hiểu được, chính mình giờ phút này rất chật vật
Quay đầu nhìn về phía Đàm Dật Trạch. Vốn định lớn tiếng mắng chửi một phen. Nhưng lại thấy vị soái ca này mỉm cười với mình nói "Thực xin lỗi!"
Giờ phút này Trương Tiểu Cầm cực lực giãy dụa, muốn thoát khỏi hoàn cảnh chật vật không chịu nổi kia, tìm một lời giải thích. Cũng không nghĩ vì làn váy của mình quá dài nên trong lúc nhất thời liền tìm không thấy điểm chống đỡ
Mà người khởi xướng trò khôi hài vừa rồi lúc này mời mở miệng: "Bà chủ siêu thị Giai Giai Ngả đúng không? Quên nói cho cô biết, vừa mới nói người trả giá, cũng có nhà của cô!"
"Anh nói cái gì? Tôi là bạn học sơ trung của Cố Niệm Hề, tôi có lòng tốt mời cô ấy tham gia bữa tiệc này. Tôi có làm chuyện gì?"
Trương Tiểu Cầm cực lực biện giải
"Không có chuyện của cô sao? Cô đừng tưởng rằng, cô vẫn sắm vai người tốt, tôi liền không biết ai là người sau lưng xúi giục mọi người ức hiếp lão bà của tôi! Tính ra cô đúng là đầu sỏ gây lên chuyện này mới đúng chứ! Được rồi, cô cùng siêu thị của mình nhất định phải trả giá!"
Nói xong một câu kia, Đàm Dật Trạch liền nhìn ra ánh mắt kinh hoàng của người phụ nữ đang ngã ngồi dưới mặt đất kia. Quả thực toàn bộ đều bị hắn nói đúng!
"Đừng ỷ vào tính tình tốt của Hề Hề nhà tôi, cái gì cũng đều không truy cứu. Hôm nay, tôi muốn nói cho mọi người biết, Hề Hề không truy cứu, cũng không có nghĩa là Đàm mỗ tôi không truy cứu! Tốt nhất mấy người nên chuẩn bị tốt tâm lý đi!"
Nói xong câu này Đàm Dật Trạch liền ôm Cố Niệm Hề rời đi
Hắn rời đi, giống như là sự xuất hiện đột ngột của hắn vậy, làm cho mọi người còn chưa kịp phản ứng
Vương Phúc hiện tại vẫn còn đang bần thần trong suy nghĩ của mình. Rốt cuộc đã gặp người đàn ông này ở đâu?
____
Mãi cho đến khi rời khỏi nơi thị phi, Cố Niệm Hề mới ghé sát vào tai Đàm Dật Trạch hỏi: "Lão công, vừa mới rồi anh cố ý đúng không?"
Lời cô nói là muốn ám chỉ hành động vừa rồi của Đàm Dật Trạch, dẫm vào làn váy của Trương Tiểu Cầm làm cho cô ta ngã xuống
"Yêu, bị em nhìn ra rồi, thật là thẹn thùng!"
Nói lời này, hắn thản nhiên nắm lấy tay cô đi trên đoạn đường lớn
Trên khóe miệng hắn có một độ cung thật lớn, Cố Niệm Hề nhìn mãi không ra, người đàn ông này rốt cuộc là đang thẹn thùng ở chỗ nào
Chẳng qua vừa nghĩ đến chuyện hắn làm cho cô, cô..
Có lẽ, Trương Tiểu Cầm không chú ý tới, khi khoác vai Cố Niệm Hề, mi tâm của cô khẽ nhíu lại
Cố Niệm Hề từ trước đến nay không thích cùng người lạ tiếp xúc
Cho nên lúc Trương Tiểu Cầm khoác vai cô đi khắp ngõ ngách, Cố Niệm Hề liền không dấu vết cách xa cô ta một bước
"Niệm Hề, đây là Vương phu nhân của siêu thị phía đông, còn vị này chính là..." Trương Tiểu Cầm giới thiệu một loạt người cho Cố Niệm Hề. Đương nhiên Trương Tiểu Cầm nhìn ra được, Cố Niệm Hề đang cố tránh né sự đụng chạm của mình, trong lòng cô ta có điểm bất mãn
"Chào mọi người, tôi là Cố Niệm Hề"
Đối diện với mọi người Trương Tiểu Cầm giới thiệu, Cố Niệm Hề chỉ khẽ cười, hạ thấp người chào bọn họ. Tuy rằng trên người cô không mặc quần áo hàng hiệu, túi da sành điệu như mấy vị phu nhân nơi đây, nhưng thái độ của cô so với bọn họ lại không kiêu ngạo cùng siểm nịnh. Đặc biệt lúc chào hỏi, cô vẫn duy trì nụ cười xa cách
Chính là hành động của cô như vậy lại làm cho mấy vị phu nhân có cảm giác khó chịu. Thấy cách ăn mặc của cô gái trước mặt nghèo kiết hủ lậu, nhưng lại dám dùng thái độ đó đối với bọn họ, chẳng lẽ không biết, lão công của bọn họ là người không thể động vào hay sao?
"Yêu Trần phu nhân, tôi đã nói cô là người quá tin người, cô còn không tin!" Người mở miệng lên tiếng kia chính là Vương phu nhân mà Trương Tiểu Cầm giới thiệu cho Cố Niệm Hề lúc nãy
Lời nói vô tình, mang theo ý tứ châm chọc rất rõ ràng. Nói xong, Vương phu nhân còn không quên cầm lấy túi da của mình, khoe khoang ý muốn nói: Tầm thường không thể so với bà ta!
"Thân phận địa vị của chúng ta bây giờ, cũng không thể tùy tiện giao hữu với người khác. Trần phu nhân kết giao bạn bè cũng đừng để cho người khác lợi dụng!" Nói xong lời này Trương phu nhân còn hữu ý liếc nhìn Cố Niệm Hề
Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Niệm Hề, Trương phu nhân liền vô cùng không thích
Cô gái này lớn lên quá mức tươi ngon mọng nước, đặc biệt đôi mắt đẹp kia, điển hình là bộ dạng của hồ ly tinh, vừa thấy sẽ làm cho đàn ông mê mẩn
Phải biết rằng, lúc trước lão công của Trương phu nhân cũng bị tiểu tam mê hoặc. Cô gái đó còn không bằng một phần ba Cố Niệm Hề, nếu như bị lão công mình nhìn thấy, phỏng chừng hồn xác sẽ bay theo cô ta
Đó cũng là nguyên nhân Trương phu nhân hiện tại châm chọc Cố Niệm Hề
Vì muốn mau chóng đuổi cô đi, miễn cho lão công mình bị hồ ly tinh quyến rũ, sau đó lại làm náo loạn đến gà bay chó sủa, khiến cho Trương phu nhân không biết nên phải chống đỡ thế nào
"Nói gì vậy các vị phu nhân! Người tới đều là khách!" Trương Tiểu Cầm làm ra vẻ nói đỡ cho Cố Nệm Hề, nhưng Cố Niệm Hề biết cô ta chẳng qua là muốn đẩy cô vào thế khó xử
Bằng không, Trương Tiểu Cầm cô ta mặc dù biết rõ thân phận của Cố Niệm Hề cô nhưng lại một mực không nói ra, còn làm bộ dạng giống như mình cam tâm tình nguyện bị Cố Niệm Hề trèo cao
"Niệm Hề, mấy vị phu nhân ở đây thích nói giỡn, cậu đừng quá để ý!" Lại là một câu, Trương Tiểu Cầm thành thạo diễn vai nữ diễn viên thiện lương!
Nhưng là đối với biểu hiện đấy, Cố Niệm Hề lại cảm thấy rất buồn cười!
"Đúng vậy, người tới đều là khác, nếu đây là đạo đối khách của các người, thì tôi nghĩ công việc buôn bán của các người cũng nên sớm đóng cửa thì hơn!" Nếu là trước kia, cô sẽ như người câm, mặc cho người khác chế ngạo
Nhưng không biết tại sao, hiện tại cô không thể chịu được nửa điểm
Có lẽ là cho lão già bá đạo kia đã nói với cô: Hề Hề của hắn không phải là quả hồng mềm, mặc cho người ta vo tròn bóp dẹt. Tực giận có thể đánh trả, nếu trời có sập xuống hắn cũng sẽ giúp cô gánh vác
Nghĩ đến người đàn ông kia, chóp mũi Cố Niệm Hề lại ê ẩm. Đột nhiên, cô thật sự nhở... Lòng ngực của hắn quá!
Thật sự không biết, tại sao tối hôm qua cô lại kiên trì không để cho hắn theo. Nếu như hắn đi theo cô, chính cô hiện tại sẽ không bị nhiều người đối khác như vậy...
"Cô..."
"Hay cho một con nhóc cũng dám nói như vậy"
"Thật sự là một dã nha đầu không biết tốt xấu!"
"Niệm Hề, cậu không thể nói như vậy!"
Bởi vì một câu nói của Cố Niệm Hề mà toàn bộ sắc mặt của vị phu nhân nơi đây đều trở nên giận giữ. Mọi người sợ nhất là gặp rủi ro trong buôn bán
Bị Cố Niệm Hề nói như vậy, bọn họ tất nhiên là thẹn quá hóa giận
Có người đã muốn bắt đầu đi tìm lão công của mình
"Ông xã, dã nha đầu này nói siêu thị chúng ta sẽ đóng cửa!"
"Là vậy sao? Là người nào dám lớn mật nói như thế!"
Nói lời này, chính là vợ của ông chủ siêu thị Bách Nhạc
Nhìn thấy Cố Niệm Hề, ánh mắt của hắn ta lại hiện lên một tia kinh diễm
So với người vợ mập mạp kia của mình, hắn vẫn thích hoa bách hợp nũng nịu này hơn
"Tôi là người như thế nào, các người không cần biết. Tôi chẳng qua là gặp chuyện thì nói không được sao?" Cố Niệm Hề ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói, khiến cho người ta phải hận đến nghiến răng nghiến lợi
"Khẩu khí thật lớn! Dám ở chỗ này ra oai với ta, tôi thật muốn xem cô rốt cuộc ở chỗ này làm được chuyện gì!" Vương Phúc lấy tiền đè người, sớm đã ở chỗ này nổi danh. Thậm chí còn ỷ vào nhà mình có tiền, luôn luôn quấy rối tình dục với các nhân viên. Thậm chí còn có nhiều nhân viên đều bị hắn chiếm tiện nghi!
Chẳng qua, những việc này đến nay Vương phu nhân cũng chưa biết chuyện
Nhưng cái vòng luẩn quẩn này sớm đã trở thành bí mật công khai
Trương Tiểu Cầm vừa nghe Vương Phúc nói như vậy, cô liền hiểu được Vương Phúc muốn làm cái gì
Hôm nay Trương Tiểu Cầm vốn muốn ỷ vào tính tình ẩn nhẫn của Cố Niệm Hề, cho cô một chút bẽ mặt. Nhưng thật không ngờ, Cố Niệm Hề hôm nay lại ra bài, không có cam chịu như thường ngày, ngược lại lại là khơi mào chiến hỏa!
Điều này cũng tốt, hiện tại Trương Tiểu Cầm đã đâm lao thì phải theo lao!
Nếu bảo bối của thị trương xảy ra chuyện ở trên địa bàn của cô, thì Trương Tiểu Cầm cô tuyệt đối không thể trốn tránh trách nhiệm
Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?
Mắt thấy Vương Phúc ngày càng đến gần, Trương Tiểu Cầm liền đảo mắt xung quanh
Nhưng ngay lúc đó, cách đó không xa truyền đến một giọng nói: "Là ai dám nói lão bà của tôi là dã nha đầu?"
Người tới giọng nói không lớn, nhưng thần kỳ lại làm cho cả hội trường đang bạo loạn đều yên tĩnh trở lại
Thậm chí, còn có một số người chủ động tránh ra, để hắn chậm rãi bước tới
Người đàn ông này giống như một vầng sáng, vừa xuất hiện không cần ánh sáng chiếu vào, liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Mà Cố Niệm Hề chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là lão công của mình
Hắn, vẫn đến đây
Thời điểm nàng cần nhất, hắn xuất hiện!
Nhìn hắn chậm rãi bước đến phía mình, đối với cô hiện ra tươi cười xinh đẹp, Cố Niệm Hề đột nhiên có cảm giác muốn khóc, làm cho thế giới xung quanh cô bắt đầu trở nên mơ hồ
Vốn tưởng rằng, cô có thể đối mặt với thế giới hỗn loạn này, vốn tưởng rằng chính mình đủ kiên cường, nhưng giờ phút này Cố Niệm Hề mới hiểu được, kiên cường của cô, tất cả của cô, chỉ có thể khởi động khi có người đàn ông này...
"Lão công!"
Thấy sự xuất hiện của người đàn ông kia, Cố Niệm Hề không tự chủ được đi đến bên cạnh hắn
Bởi vì, giờ phút này cô khẩn cấp muốn cảm thụ độ ấm của người đàn ông này dành cho cô
Nhìn cô gái bước chân nhanh chóng hướng về phía mình, Đàm Dật Trạch dường như cũng đoán được cô gái này muốn làm cái gì, liền dang rộng hai tay, để cho cô dễ dàng chui vào lòng ngực mình
"Vật nhỏ!"
Đem cô tiến vào lòng ngực, hắn lại khẽ nói vào tai nàng. Kia cũng là loại quen thuộc mà cô dành cho hắn
Mà thấy trước mặt trình diễn một màn duy mỹ, cả thế giới giống như trong nháy mắt im lặng
Ánh mắt của những cô gái nơi đầu đều dành cho người đàn ông phi phàm kia. Nhưng hắn lại, một mực không thèm liếc nhìn một cái. Chỉ thủy chung dừng tầm mắt trên người Cố Niệm Hề. Phảng phất trong thế giới của Đàm Dật Trạch hắn chỉ có một mình Cố Niệm Hề cô!
Tính cả Vương Phúc vừa muốn dạy dỗ Cố Niệm Hề, dường như cũng khiếp sợ một màn này
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, người đàn ông này cả người toát ra vẻ tôn quý, Chỉ cần là hắn đứng ở chỗ này, liền hạ thấp cấp bậc của bọn họ
"Sao anh lại tới đây? Không phải nói hôm nay không đến sao?" Cố Niệm Hề ghé đầu vào trong lòng ngực Đàm Dật Trạch, cảm thấy vô cùng an tâm. Cánh tay nhỏ bé không bị thương của cô cũng tự giác quàng vào bên eo của hắn. Vẻ mặt cùng tư thái này quả thực giống như con mèo nhỏ làm nũng
"Nếu anh không đến, đây chẳng phải làm cho lão bà của mình bị khi dễ không công sao?" Nói lời này, giọng nói của Đàm Dật Trạch cũng không lớn. Tuy rằng lời là nói với Cố Niệm Hề, nhưng tầm mắt lại khẽ liếc nhìn xung quanh mọi người nơi đây. Đặc biệt là lúc hắn nhìn đến Trương Tiểu Cầm, ánh mắt không tự giác tối sầm lại vài phần
Bị Đàm Dật Trạch nhìn như vậy, sắc mặt của Trương Tiểu Cầm liền trở nên xấu đi
Trương Tiểu Cầm mấy ngày hôm trước thấy bộ dạng nghèo túng của Cố Niệm Hề, liền nghĩ đến cuộc sống của cô không mấy tốt đẹp. Nhưng thật không ngờ, Cố Niệm Hề thế nhưng lại gả cho một người đàn ông đẹp trai như vậy
Người đàn ông trước mặt này, tuyệt đối hơn Trần Đại Bảo của cô gấp trăm lần. Tướng mạo như vậy tựa hồ tìm cảm thành phố D cũng không có người có thể đánh đồng cùng với hắn
Vốn muốn để cho Cố Niệm Hề khó xử, Trương Tiểu Cầm biết lúc này chính mình tự tìm khó xử
"Anh... Anh là ai, dám to gan nói chuyện cùng với chúng tôi như vậy, không muốn sống nữa sao? Anh chẳng lẽ không biết tôi là ai sao?" Nhìn đến tiểu bách hợp tưới mắt ngả vào trong lòng người đàn ông trước mặt, Vương Phúc hiển nhiên không phục. Lúc này đây, hắn lại chuẩn bị lấy tiền khinh người
"Ông là ai, thật có lỗi tôi thật sự không biết! Về phần tôi là là ai, ông cũng không cần biết. Ông chỉ cần biết, hôm nay mắng lão bà của tôi, toàn bộ đều phải trả giá đến nơi!" Đàm Dật Trạch bộ dáng thong dong nhìn Vương Phúc, bộ dạng giống như đã nắm rõ toàn cục
Rõ ràng là Đàm Dật Trạch đang cười với Vương Phúc, nhưng mọi người lại cảm thấy hắn có lực uy hiếp rất lớn
Người đàn ông như vậy, sao có thể là người bình thường?
Mà một khắc kia, Vương Phúc dường như cũng ý thức được điều gì đó, lúc này liền không dám đáp lại lời của Đàm Dật Trạch. Hơn nữa càng nhìn, Vương Phục lại càng cảm thấy người trước mặt rất quen thuộc! Giống như đã từng gặp qua ở đâu!
Đối với phản ứng của Vương Phúc, Đàm Dật Trạch một chút cũng không thèm để ý. Tầm mắt của hắn chỉ nhẹ nhàng quét quanh một cái, liền nói với mọi người: "Đàm mỗ tôi là người từ trước đến nay chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa. Người kính tôi một thước, tô liền kính người ta một trượng. Nhưng nếu người khác đắc tội với tôi, tôi sẽ cho người khác phải trả giá thập phần" Nói xong Đàm Dật Trạch liền ôm Cố Niệm Hề rời đi
Mà lúc hai người đi qua Trương Tiểu Cầm, Đàm Dật Trạch tựa hồ cũng biết người phụ nữ kia vừa mới làm cái gì, liền hung hăng giẫm lên làn váy thướt tha kia của cô. Trong lúc nhất thời, Trương Tiểu Cầm liền lảo đảo, đụng phải bàn rượu bên cạnh. Tháp rượu bởi vì bị đụng mạnh, chất lỏng màu đỏ kia liền đổ lên đầu đã uốn mất hơn nửa ngày của cô ở salon
Mắt thấy mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm mình, tròng mắt cũng mang theo tia châm chọc. Trương Tiểu Cầm tự nhiên cũng hiểu được, chính mình giờ phút này rất chật vật
Quay đầu nhìn về phía Đàm Dật Trạch. Vốn định lớn tiếng mắng chửi một phen. Nhưng lại thấy vị soái ca này mỉm cười với mình nói "Thực xin lỗi!"
Giờ phút này Trương Tiểu Cầm cực lực giãy dụa, muốn thoát khỏi hoàn cảnh chật vật không chịu nổi kia, tìm một lời giải thích. Cũng không nghĩ vì làn váy của mình quá dài nên trong lúc nhất thời liền tìm không thấy điểm chống đỡ
Mà người khởi xướng trò khôi hài vừa rồi lúc này mời mở miệng: "Bà chủ siêu thị Giai Giai Ngả đúng không? Quên nói cho cô biết, vừa mới nói người trả giá, cũng có nhà của cô!"
"Anh nói cái gì? Tôi là bạn học sơ trung của Cố Niệm Hề, tôi có lòng tốt mời cô ấy tham gia bữa tiệc này. Tôi có làm chuyện gì?"
Trương Tiểu Cầm cực lực biện giải
"Không có chuyện của cô sao? Cô đừng tưởng rằng, cô vẫn sắm vai người tốt, tôi liền không biết ai là người sau lưng xúi giục mọi người ức hiếp lão bà của tôi! Tính ra cô đúng là đầu sỏ gây lên chuyện này mới đúng chứ! Được rồi, cô cùng siêu thị của mình nhất định phải trả giá!"
Nói xong một câu kia, Đàm Dật Trạch liền nhìn ra ánh mắt kinh hoàng của người phụ nữ đang ngã ngồi dưới mặt đất kia. Quả thực toàn bộ đều bị hắn nói đúng!
"Đừng ỷ vào tính tình tốt của Hề Hề nhà tôi, cái gì cũng đều không truy cứu. Hôm nay, tôi muốn nói cho mọi người biết, Hề Hề không truy cứu, cũng không có nghĩa là Đàm mỗ tôi không truy cứu! Tốt nhất mấy người nên chuẩn bị tốt tâm lý đi!"
Nói xong câu này Đàm Dật Trạch liền ôm Cố Niệm Hề rời đi
Hắn rời đi, giống như là sự xuất hiện đột ngột của hắn vậy, làm cho mọi người còn chưa kịp phản ứng
Vương Phúc hiện tại vẫn còn đang bần thần trong suy nghĩ của mình. Rốt cuộc đã gặp người đàn ông này ở đâu?
____
Mãi cho đến khi rời khỏi nơi thị phi, Cố Niệm Hề mới ghé sát vào tai Đàm Dật Trạch hỏi: "Lão công, vừa mới rồi anh cố ý đúng không?"
Lời cô nói là muốn ám chỉ hành động vừa rồi của Đàm Dật Trạch, dẫm vào làn váy của Trương Tiểu Cầm làm cho cô ta ngã xuống
"Yêu, bị em nhìn ra rồi, thật là thẹn thùng!"
Nói lời này, hắn thản nhiên nắm lấy tay cô đi trên đoạn đường lớn
Trên khóe miệng hắn có một độ cung thật lớn, Cố Niệm Hề nhìn mãi không ra, người đàn ông này rốt cuộc là đang thẹn thùng ở chỗ nào
Chẳng qua vừa nghĩ đến chuyện hắn làm cho cô, cô..
Tác giả :
Luật Nhi Loại Biệt