Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Chương 275: Không ai địch nổi, đồng bọn khiếp sợ
Giang Khả cắn răng, trong mắt bắn ra sát khí, sắc bén như dao.
Giống như muốn xuyên thấu qua không khí, róc thịt của Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được ân oán giữa bọn họ rất sâu, không biết là nguyên nhân gì làm cho bọn họ căm ghét lẫn nhau như vậy.
Giang Khả lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Lưng Hoắc Vi Vũ lạnh toát, đứng thẳng người.
Anh ta đang đánh giá cô.
Qua mỗi một giây, cô khẩn trương một lần, sợ anh nhìn ra điểm khác thường, không dám thở mạnh.
Mắt anh rũ xuống, gỡ dây chuyền của mình ra, đeo lên cổ của Hoắc Vi Vũ.
Bọn thủ hạ của anh mở to hai mắt nhìn, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, giống như dùng ánh mắt trao đổi tin tức.
Sợi dây chuyền này là vật quan trọng nhất của lão đại, không có gì có thể sánh bằng.
Sao lại đưa cho một phụ nữ xa lạ.
"Mang theo nó, nó có thể phù hộ cho cô." Giang Khả trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ dò xét liếc Giang Khả một chút.
Cô không tin cái này có thể phù hộ cho bản thân mình.
Nhưng xem như nó có thể phù hộ, cô quen biết anh chưa đến hai tiếng, anh không thể đưa cho cô cái này được.
Chỉ có một lý do duy nhất,
Sợi dây chuyền này rất quan trọng với anh ta.
Anh sợ Cố Cảo Đình sẽ lấy mất, tạm thời đưa cho cô, lúc sau sẽ đến lấy lại.
Cô không muốn dính vào ân oán giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ không nhận, cũng không phải là hành động sáng suốt.
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, cúi đầu, không nói gì.
"Lão đại, chúng ta đi nhanh đi, Cố Cảo Đình sắp đến rồi, nếu hắn ta đến, lúc đó chạy không kịp đâu." Thủ hạ của Giang Khả thúc giục nói.
Giang Khả lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho Hoắc Vi Vũ:
"Địa hình nơi này, đừng có lạc đường nữa, nhìn vào bản đồ, nửa tiếng sau liền có thể ra khỏi rừng cây."
Hoắc Vi Vũ nhận lấy:
"Cái kia, có thể cho tôi mượn một trăm đồng không, tôi đi ra, không có tiền ngồi xe."
Giang Khả móc trong bóp ra mấy tờ giấy bạc, đưa cho Hoắc Vi Vũ, ngi ngờ hỏi:
"Sao cô lại lạc vào rừng cây này vậy?"
"Ngồi nhầm xe của bọn cướp, xém chút mất mạng, chỉ có thể chạy vào rừng cây." Hoắc Vi Vũ qua loa nói.
Giang Khả lại đưa cho Hoắc Vi Vũ một cái điện thoại di động:
"Bên trong có một nghìn đồng tiền điện thoại, sau khi rời khỏi rừng cây có thể điện cứu viện."
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nhận lấy điện thoại di động của anh.
"Lão đại, nhanh lên, Cố Cảo Đình lên núi rồi." Thủ hạ của Giang Khả nói ra.
"Rút lui." Giang Khả sắc bén nói, một đám người nhanh như điện, biến mất trong phòng.
"Lão đại, sao lại đưa vật đó cho phụ nữ kia vậy?" Thủ hạ lo lắng hỏi.
"Ngu ngốc, để ở chỗ cô ta an toàn hơn." Lão nhị giải thích nói.
Giang Khả có chút lo lắng, cô bé kia có đáng tin không?
*
Trước khi đi, Hoắc Vi Vũ có chút tò mò, nhớ bọn họ nói, bắt được người yêu của Cố Cảo Đình, không biết là ai nhỉ?
Cô tìm từng phòng một.
"A." Âm thanh thống khổ giống như của phụ nữ vang lên.
Hoắc Vi Vũ lo lắng chạy đến.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến cô chấn kinh.
Phùng Tri Dao cầm tay Âm Chi Nam đã chết, bỏ cây gỗ vào tay hắn.
Cầm cây gỗ đâm vào tiểu huyệt của mình, máu nhỏ giọt trên mặt đất.
Rút cây gỗ ra, nhuộm đầy máu.
Hoắc Vi Vũ tựa vào tường, trốn đi.
Cô không hiểu, Phùng Tri Dao sao lại dùng cách này phá màng của mình...
Giống như muốn xuyên thấu qua không khí, róc thịt của Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được ân oán giữa bọn họ rất sâu, không biết là nguyên nhân gì làm cho bọn họ căm ghét lẫn nhau như vậy.
Giang Khả lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ.
Lưng Hoắc Vi Vũ lạnh toát, đứng thẳng người.
Anh ta đang đánh giá cô.
Qua mỗi một giây, cô khẩn trương một lần, sợ anh nhìn ra điểm khác thường, không dám thở mạnh.
Mắt anh rũ xuống, gỡ dây chuyền của mình ra, đeo lên cổ của Hoắc Vi Vũ.
Bọn thủ hạ của anh mở to hai mắt nhìn, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, giống như dùng ánh mắt trao đổi tin tức.
Sợi dây chuyền này là vật quan trọng nhất của lão đại, không có gì có thể sánh bằng.
Sao lại đưa cho một phụ nữ xa lạ.
"Mang theo nó, nó có thể phù hộ cho cô." Giang Khả trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ dò xét liếc Giang Khả một chút.
Cô không tin cái này có thể phù hộ cho bản thân mình.
Nhưng xem như nó có thể phù hộ, cô quen biết anh chưa đến hai tiếng, anh không thể đưa cho cô cái này được.
Chỉ có một lý do duy nhất,
Sợi dây chuyền này rất quan trọng với anh ta.
Anh sợ Cố Cảo Đình sẽ lấy mất, tạm thời đưa cho cô, lúc sau sẽ đến lấy lại.
Cô không muốn dính vào ân oán giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ không nhận, cũng không phải là hành động sáng suốt.
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, cúi đầu, không nói gì.
"Lão đại, chúng ta đi nhanh đi, Cố Cảo Đình sắp đến rồi, nếu hắn ta đến, lúc đó chạy không kịp đâu." Thủ hạ của Giang Khả thúc giục nói.
Giang Khả lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho Hoắc Vi Vũ:
"Địa hình nơi này, đừng có lạc đường nữa, nhìn vào bản đồ, nửa tiếng sau liền có thể ra khỏi rừng cây."
Hoắc Vi Vũ nhận lấy:
"Cái kia, có thể cho tôi mượn một trăm đồng không, tôi đi ra, không có tiền ngồi xe."
Giang Khả móc trong bóp ra mấy tờ giấy bạc, đưa cho Hoắc Vi Vũ, ngi ngờ hỏi:
"Sao cô lại lạc vào rừng cây này vậy?"
"Ngồi nhầm xe của bọn cướp, xém chút mất mạng, chỉ có thể chạy vào rừng cây." Hoắc Vi Vũ qua loa nói.
Giang Khả lại đưa cho Hoắc Vi Vũ một cái điện thoại di động:
"Bên trong có một nghìn đồng tiền điện thoại, sau khi rời khỏi rừng cây có thể điện cứu viện."
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nhận lấy điện thoại di động của anh.
"Lão đại, nhanh lên, Cố Cảo Đình lên núi rồi." Thủ hạ của Giang Khả nói ra.
"Rút lui." Giang Khả sắc bén nói, một đám người nhanh như điện, biến mất trong phòng.
"Lão đại, sao lại đưa vật đó cho phụ nữ kia vậy?" Thủ hạ lo lắng hỏi.
"Ngu ngốc, để ở chỗ cô ta an toàn hơn." Lão nhị giải thích nói.
Giang Khả có chút lo lắng, cô bé kia có đáng tin không?
*
Trước khi đi, Hoắc Vi Vũ có chút tò mò, nhớ bọn họ nói, bắt được người yêu của Cố Cảo Đình, không biết là ai nhỉ?
Cô tìm từng phòng một.
"A." Âm thanh thống khổ giống như của phụ nữ vang lên.
Hoắc Vi Vũ lo lắng chạy đến.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến cô chấn kinh.
Phùng Tri Dao cầm tay Âm Chi Nam đã chết, bỏ cây gỗ vào tay hắn.
Cầm cây gỗ đâm vào tiểu huyệt của mình, máu nhỏ giọt trên mặt đất.
Rút cây gỗ ra, nhuộm đầy máu.
Hoắc Vi Vũ tựa vào tường, trốn đi.
Cô không hiểu, Phùng Tri Dao sao lại dùng cách này phá màng của mình...
Tác giả :
Xán Miểu Ái Ngư