Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Chương 140: Dẫn tôi đi được không
“Chờ đã.” Cố Cảo Đình hô.
Nhan Diệc Hàm đứng lại, trong đầu có loại dự cảm xấu.
“anh không phải sẽ làm đồ ăn không có vị thuốc sao? Mau đi làm, cô ấy tỉnh muốn ăn.” Cố Cảo Đình phân phó nói.
Nhan Diệc Hàm trên mặt ba vạch đen.
Anh hiện tại là quân y cao cấp của tổng thống, tới bệnh viện quân khu chỉ là lấy tiếng, coi như là viện trưởng, anh cũng không cần nể tình, duy độc Cố Cảo Đình.
Nhan Diệc Hàm thở dài một hơi, “thuộc hạ lập tức liền đi.”
Anh gục đầu xuống, rời khỏi phòng bệnh, thuận tiện, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Cố Cảo Đình cúi đầu nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Cô so với vừa rồi yên ổn rất nhiều, hô hấp đều đều ở trên ngực anh.
Nhu nhu, ngứa.
vẫn luôn giống như mèo nhỏ, dùng móng vuốt mềm mại cào trong lòng anh.
Cố Cảo Đình đôi mắt thâm vài phần.
Nếu là lúc cô tỉnh, cũng có thể như vậy nhu thuận cùng ngoan ngoãn, không sợ hãi anh, không bài xích anh……
Hoắc Vi Vũ ở trong lòng ngực anh giật giật.
Cố Cảo Đình toàn thân đều căng thẳng, sợ cô nơi nào không thoải mái, ôm chặt cô.
Hoắc Vi Vũ xoay người.
Cố Cảo Đình lập tức xách lên cái ống truyền nước, không cho cô đè lên làm cho máu chảy ngược.
Cô ghé vào trên người anh, tìm một vị trí thoải mái, đôi mắt không có mở, thấp giọng nói: “Mông đau, xoa xoa.”
thanh âm cô nũng nịu, như là làm nũng, bướng bỉnh lại đáng yêu.
Cô có biết hay không chính mình làm nũng với ai?!!!
Cố Cảo Đình máu dâng lên, sôi trào.
Chỉ cần cô dùng ngữ khí này nói với anh, muốn ngôi sao trên trời anh đều nghĩ cách hái xuống cho cô.
bàn tay anh để tới mông cô, lòng bàn tay đè ở trên, mềm nhẹ xoa.
Nhẹ, sợ lại lần nữa làm cô đau.
Nhớ tới cô đổ máu, ngất đi, lòng anh hiện tại còn đau, khủng hoảng liên tục, đến bây giờ lòng đều không có buông.
“uh…… Làm cho thoải mái.” Hoắc Vi Vũ lười biếng khen.
Cố Cảo Đình hơi thở tăng thêm, cái trán rướm một ít mồ hôi.
Một phụ nữ đối với một người đàn ông nói làm cho thoải mái, này không thể nghi ngờ đối với đàn ông là dụ hoặc trí mạng.
Như là mời, như là mê hoặc.
Thân thể anh nơi nào đó, căng chặt, lửa nóng, cơ hồ muốn nổ tung.
Cô hiện tại lại sinh bệnh, anh không bỏ được ham muốn.
Cố Cảo Đình thở dài một hơi.
Hoắc Vi Vũ chính là số phận kiếp này của anh.
Anh cúi đầu, yêu thương ở trên trán của cô hôn một cái.
Hoắc Vi Vũ như là bị điện giật một chút, ngón chân căng thẳng, lông mi so vừa rồi run rẩy lợi hại, cầm cánh tay Cố Cảo Đình, vội vàng thấp giọng nói: “Mẹ, dẫn con đi được không? con thật cô đơn.”
Cố Cảo Đình ngừng lại một hồi, lưng cứng còng, vằn đỏ chậm rãi ở trong mắt lan tràn.
Cô đơn, mang cô đi, lời này như là một đao bén nhọn đâm vào trong lòng anh.
“cô muốn đi nơi nào?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, ngực kịch liệt phập phồng.
Rõ ràng biết cô ngủ, anh vẫn là nhịn không được hỏi ra.
Hoắc Vi Vũ không có trả lời.
Cố Cảo Đình nhìn xuống mặt cô tái nhợt, nâng lên cằm cô, nước mắt từ khóe mắt cô chảy ra dừng ở trong lòng bàn tay anh.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt hiện lên một vẻ đau xót, cuồng tứ nói: “Nghe này Hoắc Vi Vũ, cô muốn đi đâu, tôi liền đưa đi, cô mơ tưởng rời đi, cho dù là địa ngục, tôi cũng sẽ đem cô túm trở về.”
Hoắc Vi Vũ như là mộng không tốt, nức nở, nước mắt rơi càng nhiều.
“Ba, ba, đừng chết, ba……” Hoắc Vi Vũ cảm xúc càng ngày càng kích động.
Cố Cảo Đình đè nặng ót cô xoay người.
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên giường.
Anh cúi người, hôn khóe mắt cô chứa chan nước mắt, toàn bộ nuốt vào trong bụng.
“Về sau nước mắt của cô, chỉ có thể vì tôi mà rơi.” Cố Cảo Đình tuyên thệ nói.
Hoắc Vi Vũ chậm rãi mở mắt……
Nhan Diệc Hàm đứng lại, trong đầu có loại dự cảm xấu.
“anh không phải sẽ làm đồ ăn không có vị thuốc sao? Mau đi làm, cô ấy tỉnh muốn ăn.” Cố Cảo Đình phân phó nói.
Nhan Diệc Hàm trên mặt ba vạch đen.
Anh hiện tại là quân y cao cấp của tổng thống, tới bệnh viện quân khu chỉ là lấy tiếng, coi như là viện trưởng, anh cũng không cần nể tình, duy độc Cố Cảo Đình.
Nhan Diệc Hàm thở dài một hơi, “thuộc hạ lập tức liền đi.”
Anh gục đầu xuống, rời khỏi phòng bệnh, thuận tiện, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Cố Cảo Đình cúi đầu nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Cô so với vừa rồi yên ổn rất nhiều, hô hấp đều đều ở trên ngực anh.
Nhu nhu, ngứa.
vẫn luôn giống như mèo nhỏ, dùng móng vuốt mềm mại cào trong lòng anh.
Cố Cảo Đình đôi mắt thâm vài phần.
Nếu là lúc cô tỉnh, cũng có thể như vậy nhu thuận cùng ngoan ngoãn, không sợ hãi anh, không bài xích anh……
Hoắc Vi Vũ ở trong lòng ngực anh giật giật.
Cố Cảo Đình toàn thân đều căng thẳng, sợ cô nơi nào không thoải mái, ôm chặt cô.
Hoắc Vi Vũ xoay người.
Cố Cảo Đình lập tức xách lên cái ống truyền nước, không cho cô đè lên làm cho máu chảy ngược.
Cô ghé vào trên người anh, tìm một vị trí thoải mái, đôi mắt không có mở, thấp giọng nói: “Mông đau, xoa xoa.”
thanh âm cô nũng nịu, như là làm nũng, bướng bỉnh lại đáng yêu.
Cô có biết hay không chính mình làm nũng với ai?!!!
Cố Cảo Đình máu dâng lên, sôi trào.
Chỉ cần cô dùng ngữ khí này nói với anh, muốn ngôi sao trên trời anh đều nghĩ cách hái xuống cho cô.
bàn tay anh để tới mông cô, lòng bàn tay đè ở trên, mềm nhẹ xoa.
Nhẹ, sợ lại lần nữa làm cô đau.
Nhớ tới cô đổ máu, ngất đi, lòng anh hiện tại còn đau, khủng hoảng liên tục, đến bây giờ lòng đều không có buông.
“uh…… Làm cho thoải mái.” Hoắc Vi Vũ lười biếng khen.
Cố Cảo Đình hơi thở tăng thêm, cái trán rướm một ít mồ hôi.
Một phụ nữ đối với một người đàn ông nói làm cho thoải mái, này không thể nghi ngờ đối với đàn ông là dụ hoặc trí mạng.
Như là mời, như là mê hoặc.
Thân thể anh nơi nào đó, căng chặt, lửa nóng, cơ hồ muốn nổ tung.
Cô hiện tại lại sinh bệnh, anh không bỏ được ham muốn.
Cố Cảo Đình thở dài một hơi.
Hoắc Vi Vũ chính là số phận kiếp này của anh.
Anh cúi đầu, yêu thương ở trên trán của cô hôn một cái.
Hoắc Vi Vũ như là bị điện giật một chút, ngón chân căng thẳng, lông mi so vừa rồi run rẩy lợi hại, cầm cánh tay Cố Cảo Đình, vội vàng thấp giọng nói: “Mẹ, dẫn con đi được không? con thật cô đơn.”
Cố Cảo Đình ngừng lại một hồi, lưng cứng còng, vằn đỏ chậm rãi ở trong mắt lan tràn.
Cô đơn, mang cô đi, lời này như là một đao bén nhọn đâm vào trong lòng anh.
“cô muốn đi nơi nào?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, ngực kịch liệt phập phồng.
Rõ ràng biết cô ngủ, anh vẫn là nhịn không được hỏi ra.
Hoắc Vi Vũ không có trả lời.
Cố Cảo Đình nhìn xuống mặt cô tái nhợt, nâng lên cằm cô, nước mắt từ khóe mắt cô chảy ra dừng ở trong lòng bàn tay anh.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt hiện lên một vẻ đau xót, cuồng tứ nói: “Nghe này Hoắc Vi Vũ, cô muốn đi đâu, tôi liền đưa đi, cô mơ tưởng rời đi, cho dù là địa ngục, tôi cũng sẽ đem cô túm trở về.”
Hoắc Vi Vũ như là mộng không tốt, nức nở, nước mắt rơi càng nhiều.
“Ba, ba, đừng chết, ba……” Hoắc Vi Vũ cảm xúc càng ngày càng kích động.
Cố Cảo Đình đè nặng ót cô xoay người.
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên giường.
Anh cúi người, hôn khóe mắt cô chứa chan nước mắt, toàn bộ nuốt vào trong bụng.
“Về sau nước mắt của cô, chỉ có thể vì tôi mà rơi.” Cố Cảo Đình tuyên thệ nói.
Hoắc Vi Vũ chậm rãi mở mắt……
Tác giả :
Xán Miểu Ái Ngư