Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Chương 57-3: Chỉ là một cơn ác mộng? ! (3)
Ngày tiếp theo tia nắng ban mai vừa hé sáng.
sáng sớm Ngải Tiểu Tiểu chạy bộ quay về, thấy một chiếc xe quân dụng có mấy phần quen thuộc dừng trước cửa cô nhi viện. Trong lòng rét lạnh, lập tức tăng tốc độ. Lúc này, cửa xe mở ra, một vị quân nhân đi ra ngăn trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu nhận ra anh chính là hộ vệ ngày hôm qua đi bên cạnh Lâu Kỳ Thanh.
“ lão thủ trưởng muốn gặp cô.” mặt anh ta không chút thay đổi, nói.
Nói cách khác bọn họ cũng không đi vào cô nhi viện quấy rầy Dì Ôn? Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái, cùng anh ta lên xe.
Bên trong buồng xe, Lâu Kỳ Thanh ngồi nghiêm chỉnh, phong cách ung dung. Thấy Ngải Tiểu Tiểu lên xe, ông khẽ nghiêng đầu, không giống người không để người khác trong mắt như ngày hôm qua.
“ Lâu tiên sinh tìm tôi lại chuyện gì sao?”Ngải Tiểu Tiểu đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn cùng ông lãng phí quá nhiều thời gian. Cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“ đứa bé kia là con trai của Tuấn.” Giọng nói của Lâu Kỳ Thanh bình thản không giống câu hỏi, mà lại giống như câu trần thuật sự thật.
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn ông, không hiểu tại sao ông đột nhiên cho là, Ngải Bảo là con trai của Kỳ Tuấn?
“ là hai người kết hợp đốt lửa , muốn nhìn lão nhân gia ta bị hai người làm tức giận giơ chân đúng không.” Cô bé trước mắt thì ông không biết, nhưng mà thằng con trai cao ngạo kia ông hiểu, cố ý chọc giận ông, làm ngược với ông, nó luôn làm không biết mệt .
Ngày hôm qua ông về nhà lấy ra những tấm hình của anh hồi bảy tuổi lật xem từng tấm từng tấm, càng xem càng thấy giống đứa bé kia, huyết thống thật kỳ diệu, ông lập tức chắc chắn đứa bé trai kia chính là con trai của Kỳ Tuấn, cháu trai của Lâu Kỳ Thanh ông.
Gần như cả đêm chưa ngủ, sáng sớm lập tức lên ô-tô chạy đến thành phố A.
“ Lâu tiên sinh, rốt cuộc ông muốn làm cái gì?” Hôm nay cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, thật sự không có thời gian đánh đố với ông ta ở chỗ này.
“ nha đầu, chớ giả bộ.” Lão nhân đã cố chấp với ý nghĩ của mình, bây giờ Ngải Tiểu Tiểu nói gì cũng là nguỵ biện. “ Cháu của tôi đâu rồi, mau dẫn ra ngoài cho tôi nhìn.”
“ Ông xác định, nó là cháu nội của ông?” Khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn ông.
“ dĩ nhiên, cô còn trừng tôi cái gì nữa? Nhanh đi ôm cháu nội của tôi ra, nếu như không phải là sợ hù dọa đứa bé, tôi sớm cho người tiến vào.” Lâu Kỳ Thanh mặt lạnh thúc giục, quen cao cao tại thượng, vừa mở miệng đã mang theo vẻ ra lệnh.
“ Ông thật sự sẽ không làm thương tổn nó?” Ngải Tiểu Tiểu hỏi rất nghiêm túc, trong đầu cô chợt thoáng qua một ý nghĩ, có lẽ là lớn mật, nhưng mà, cũng vẫn có thể coi như một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
“ sẽ không! Muốn lão nhân gia tôi giơ tay lên thề sao?”
“ được, ông chờ một chút.” Ngải Tiểu Tiểu đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào cô nhi viện ôm Ngải Bảo vẫn còn say ngủ ra, giao cho Lâu Kỳ Thanh.
Lâu Kỳ Thanh bế Ngải Bảo, nhìn khuôn mặt Ngải Bảo nhỏ nhắn trắng nộn đáng yêu, khuôn mặt sống trong nhung lụa xuất hiện vẻ dịu dàng khó có được. Ngải Tiểu Tiểu thấy thế càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình có thể thực hiện được. Vì vậy, cô hắng giọng nói: “ Lâu tiên sinh, tôi muốn cầu xin ông một chuyện.”
“ nói.” Lâu Kỳ Thanh ngẩng đầu, con mắt già nua lướt qua vẻ lạnh lùng, nha đầu này bắt đầu nói điều kiện với ông sao?
“ tôi muốn mời ngài chăm sóc Ngải Bảo một thời gian.” Như vậy vừa có thể bảo đảm Ngải Bảo được an toàn, lại tránh khỏi việc Dì Ôn biết cô đi mạo hiểm mà lo lắng. Cô cảm thấy sắp xếp như vậy là thỏa đáng nhất.
“ cứ như vậy.” Lâu Kỳ Thanh nhìn chằm chằm vào mắt của cô. Chẳng lẽ là mình nhìn lầm nha đầu này?
“ đúng, “ Ngải Tiểu Tiểu nghênh đón ánh nhìn của ông, khuôn mặt nhỏ nhắn không sợ. “ Ta không tin Kỳ Tuấn hy sinh ở Châu Phi, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
“ chỗ đó đang xảy ra chiến loạn, mỗi ngày đều có hỏa chiến, có bom đạn. Nha đầu, không phải cô sợ chết sao?” Nha đầu này thật đúng là liên tiếp làm cho ông thấy bất ngờ. Thật ra thì, ông cũng không tin tưởng con trai của mình cứ như vậy mà dễ dàng hy sinh ở Châu Phi. Ngày hôm qua sở dĩ để Lã Thiên Minh nói như vậy, đơn giản muốn cho tiểu nha đầu này buông tha, ký tên xuống đơn ly hôn. Không ngờ, cô lại cũng tin chắc tiểu Tuấn không hề chết.
Một giây kia lại làm cho tim của ông khẽ động, nha đầu này cũng không phải là cái gì cũng sai .
“ Tôi sẽ không chết.” Ngải Tiểu Tiểu cười lắc đầu, “ cũng không phải tôi xúc động nhất thời, trước khi đi tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”
Lâu Kỳ Thanh suýt nữa không nhịn được trầm trồ khen ngợi nha đầu trước mắt rồi. Dáng vẻ anh hùng, không kiêu ngạo không tự ti. hào khí này, cốt khí này ngược lại thật xứng với con ông. Vốn chỉ là bởi vì cháu nội bảo bối miễn cưỡng tiếp nhận cô, nhưng mà bây giờ, ông ngược lại cam tâm cho cô cơ hội.
“ Cô có thể đi tìm Lã Thiên Minh, cậu ta sẽ giúp cô.”
“ cám ơn.”Ngải Tiểu Tiểu nhìn lại Ngải Bảo vẫn ngủ trong ngực ông như cũ một chút, xuống xe.
Nhìn xe quân dụng khởi động rời đi, cô nhanh chóng thở phào một hơi.
Lã Thiên Minh tham gia nhiệm vụ lần đó, tin tưởng có anh giúp một tay nhất định cô có thể tìm được Kỳ Tuấn.
Ngải Tiểu Tiểu, cố gắng lên!
Ngải Tiểu Tiểu trở lại cô nhi viện, lấy lý do nói cho Dì Ôn mấy ngày nay không thể đến thăm bà. Sau đó, cô trở về đến đặc chiến khu tìm thấy Lã Thiên Minh. Hiển nhiên Lâu Kỳ Thanh đã nói qua với anh, Ngải Tiểu Tiểu tìm đến anh cũng không hề kinh ngạc. Chỉ là nhìn cô hỏi: “ Cô thật sự định đi Châu Phi?”
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái.
Nếu như nói trước đây anh với Ngải Tiểu Tiểu còn có một chút ngăn cách, thế nhưng giây phút này toàn bộ đều tan thành mây khói trong nháy mắt, thay vào đó là sự khâm phục.
Mạo hiểm chiến hỏa khói bom ngàn dặm tìm chồng, bây giờ còn có mấy người phụ nữ có thể làm được. Không thể không bội phục ánh mắt của đầu, anh thật sự nhìn người phụ nữ này bằng cặp mắt khác xưa.
Libi, một quốc gia ở Bắc Phi. Người dân nơi này cũng không có bởi vì Gaddafi xuống đài, nghênh đón cuộc sống hòa bình mình muốn. Cục diện chính trị xoay chuyển, sau khi chiến đấu súng ống tràn lan làm cho cả quốc gia xảy ra chiến hỏa phân tranh như cũ, tràn ngập khói súng.
Kỳ Tuấn mất tích lúc thi hành nhiệm vụ ở niềm Nam Libi.
Lã Thiên Minh lấy bản đồ ra trợ giúp Ngải Tiểu Tiểu xác định vị trí cụ thể. Sau đó dặn dò tỉ mỉ đồ cần mang đi Libi. Vũ khí không thể vận chuyển theo cá nhân, anh có thể lợi dụng quan hệ ở bên kia chuẩn bị cho cô, đến lúc đó cô chỉ cần đi lấy là được rồi.
Lã Thiên Minh dạn dò tất cả cặn kẽ, lại dặn dò Ngải Tiểu Tiểu chú ý an toàn lần nữa. anh cũng không muốn ngộ nhỡ ngày nào đó đầu trở lại, cô lại mất tích. Đưa Ngải Tiểu Tiểu đi, Lã Thiên Minh lập tức gọi điện thoại cho Lâu Kỳ Thanh.
“ cô ta đi rồi?”
“ vâng.”
“ phái Kiêu Lang đuổi theo, âm thầm bảo vệ cô ta.”
“ Dạ!”
Lúc hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu bước vào sân bay quốc tế.
Không người nào tiễn đưa, bóng dáng nhỏ nhắn như cũ kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo tự tin thản nhiên nở nụ cười. Thông qua hệ thống kiểm tra an ninh, cô lại quay đầu lại nhìn lại thành phố đã sinh sống vài chục năm.
Tôi sẽ sớm trở về, hơn nữa còn dẫn anh trở về! Cô nói nhỏ, sau đó giẫm chân tại chỗ hiên ngang giống như đi diễu hành đi vào lối vào sân bay.
Đi lên máy bay, tất cả mọi người cất hành lý của mình. Ngải Tiểu Tiểu cũng cất xong hành lý tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
“ các vị tiên sinh, các nữ sĩ, chuyến bay của chúng ta lập tức sẽ cất cánh, xin các vị thắt chặt dây an toàn. . . . . .”
Ngải Tiểu Tiểu tắt máy điện thoại di động, thắt dây an toàn, tựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cô, sẽ phải rời khỏi thành phố quen thuộc, đi một mình vào nơi hoàn toàn xa lạ lại nguy hiểm.
Sợ sao?
Không, trong lòng cảm giác rất phức tạp, hình như là cô đơn không phải sợ hãi. Cô mở mắt, cảm giác máy bay vững vàng bay lên không.
Ngải Tiểu Tiểu đặt chân tới thành phố lớn thứ hai Libi Benghazi, nhiệt độ của nơi này nóng bức, vừa xuống máy bay cô lập tức cởi áo ra, khoác lên trên cánh tay. Đi ra khỏi sân bay, thành phố trước mắt thị ngoài những vết tích loang lổ do chiến tranh gây ra, cũng không thấy ấn tượng nghèo khổ của Châu Phi.
Các tòa kiến trúc xi măng cao lớn mang theo phong tình Địa Trung Hải nhàn nhạt, đường phố rộng rãi cửa hàng san sát, chỉ là có lẽ bởi vì chiến tranh nên người đi đường trên đường thưa thớt. Trước đó vài ngày nghe nói đại sứ của một nước lớn đã gặp tập kích bỏ mình tại nơi này.
Nếu như không phải là còn có chuyện quan trọng trong người, Ngải Tiểu Tiểu thật sự muốn dừng lại ở chỗ này thưởng thức phong cảnh cổ xưa của nước khác.
Đứng ở bên cạnh chờ thật lâu, cô mới đón được một chiếc taxi, mở cửa xe xoay người lại mới vừa xốc lên hành lý. Chợt thấy bóng dáng một người cao lớn xông lại, nhanh chóng chui vào trong xe. Ngồi xuống nhất định người đàn ông kia sẽ dùng Anh ngữ nói một đoạn dài, đại khái ý tứ chính là muốn tài xế nhanh chóng lái xe, sau đó nói địa chỉ.
“ này, xe là tôi ngăn lại . . . . . .”Ngải Tiểu Tiểu vừa định lý luận cửa xe bị đóng phanh một tiếng, xe cũng khởi động lăn bánh. Hết cách rồi, thời kỳ chiến loạn ra ngoài lăn lộn kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng, tài xế chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc, cố gắng rút ngắn thời gian bôn ba ở trên đường. Cho nên cũng rất không có đạo nghĩa vứt Ngải Tiểu Tiểu vào nơi đó.
Choáng nha! Ngải Tiểu Tiểu giơ quả đấm theo bóng chiếc xe đã xa. Bất đắc dĩ nhìn chung quanh lần nữa, xem một chút có còn chiếc xe taxi nào khác hay không.
Nhưng trên đường phố rộng rãi, trừ xe cảnh sát ra một chiếc xe cô cũng không nhìn thấy được. Ngải Tiểu Tiểu lau mồ hôi, chẳng lẽ muốn cô đi bộ đến niềm Nam Libi hay sao? Đang lúc buồn bực chợt một chuỗi âm thanh kỳ quái truyền đến. Đó là đạn tên lửa!
Ngải Tiểu Tiểu lập tức nằm sát xuống đất theo bản năng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh to lớn ầm ầm truyền đến, một chiếc xe con bị kích nổ, trong nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ, máu thịt văng tung tóe, bốc cháy tại chỗ . . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, bị nổ tung chính là xe taxi mới vừa đi kia! Vốn là đạn tên lửa tập kích xe cảnh sát ngừng ven đường, nhưng mà đúng lúc xe taxi đi ngang qua thời điểm đó.
Cái chết, lần đầu tiên đặt trước mắt Ngải Tiểu Tiểu với khoảng cách gần như vậy. hai người mới vừa rồi còn sống sờ sờ lúc này đã máu thịt be bét không nhìn ra bộ dáng, mà chiếc xe kia cũng cháy sạch chỉ còn lại bộ khung.
Âm thanh đám cháy chói tai, không ngờ có chuyện như thế người đi đường thét chói tai, tình cảnh rối ren của cảnh sát hiện ra trước mắt Ngải Tiểu Tiểu.
Đây chính là chiến tranh, đây chính là Libi, khắp nơi tràn ngập khói súng cùng mùi vị của cái chết.
sáng sớm Ngải Tiểu Tiểu chạy bộ quay về, thấy một chiếc xe quân dụng có mấy phần quen thuộc dừng trước cửa cô nhi viện. Trong lòng rét lạnh, lập tức tăng tốc độ. Lúc này, cửa xe mở ra, một vị quân nhân đi ra ngăn trước mặt Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu nhận ra anh chính là hộ vệ ngày hôm qua đi bên cạnh Lâu Kỳ Thanh.
“ lão thủ trưởng muốn gặp cô.” mặt anh ta không chút thay đổi, nói.
Nói cách khác bọn họ cũng không đi vào cô nhi viện quấy rầy Dì Ôn? Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái, cùng anh ta lên xe.
Bên trong buồng xe, Lâu Kỳ Thanh ngồi nghiêm chỉnh, phong cách ung dung. Thấy Ngải Tiểu Tiểu lên xe, ông khẽ nghiêng đầu, không giống người không để người khác trong mắt như ngày hôm qua.
“ Lâu tiên sinh tìm tôi lại chuyện gì sao?”Ngải Tiểu Tiểu đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn cùng ông lãng phí quá nhiều thời gian. Cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“ đứa bé kia là con trai của Tuấn.” Giọng nói của Lâu Kỳ Thanh bình thản không giống câu hỏi, mà lại giống như câu trần thuật sự thật.
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn ông, không hiểu tại sao ông đột nhiên cho là, Ngải Bảo là con trai của Kỳ Tuấn?
“ là hai người kết hợp đốt lửa , muốn nhìn lão nhân gia ta bị hai người làm tức giận giơ chân đúng không.” Cô bé trước mắt thì ông không biết, nhưng mà thằng con trai cao ngạo kia ông hiểu, cố ý chọc giận ông, làm ngược với ông, nó luôn làm không biết mệt .
Ngày hôm qua ông về nhà lấy ra những tấm hình của anh hồi bảy tuổi lật xem từng tấm từng tấm, càng xem càng thấy giống đứa bé kia, huyết thống thật kỳ diệu, ông lập tức chắc chắn đứa bé trai kia chính là con trai của Kỳ Tuấn, cháu trai của Lâu Kỳ Thanh ông.
Gần như cả đêm chưa ngủ, sáng sớm lập tức lên ô-tô chạy đến thành phố A.
“ Lâu tiên sinh, rốt cuộc ông muốn làm cái gì?” Hôm nay cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, thật sự không có thời gian đánh đố với ông ta ở chỗ này.
“ nha đầu, chớ giả bộ.” Lão nhân đã cố chấp với ý nghĩ của mình, bây giờ Ngải Tiểu Tiểu nói gì cũng là nguỵ biện. “ Cháu của tôi đâu rồi, mau dẫn ra ngoài cho tôi nhìn.”
“ Ông xác định, nó là cháu nội của ông?” Khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn ông.
“ dĩ nhiên, cô còn trừng tôi cái gì nữa? Nhanh đi ôm cháu nội của tôi ra, nếu như không phải là sợ hù dọa đứa bé, tôi sớm cho người tiến vào.” Lâu Kỳ Thanh mặt lạnh thúc giục, quen cao cao tại thượng, vừa mở miệng đã mang theo vẻ ra lệnh.
“ Ông thật sự sẽ không làm thương tổn nó?” Ngải Tiểu Tiểu hỏi rất nghiêm túc, trong đầu cô chợt thoáng qua một ý nghĩ, có lẽ là lớn mật, nhưng mà, cũng vẫn có thể coi như một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
“ sẽ không! Muốn lão nhân gia tôi giơ tay lên thề sao?”
“ được, ông chờ một chút.” Ngải Tiểu Tiểu đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào cô nhi viện ôm Ngải Bảo vẫn còn say ngủ ra, giao cho Lâu Kỳ Thanh.
Lâu Kỳ Thanh bế Ngải Bảo, nhìn khuôn mặt Ngải Bảo nhỏ nhắn trắng nộn đáng yêu, khuôn mặt sống trong nhung lụa xuất hiện vẻ dịu dàng khó có được. Ngải Tiểu Tiểu thấy thế càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình có thể thực hiện được. Vì vậy, cô hắng giọng nói: “ Lâu tiên sinh, tôi muốn cầu xin ông một chuyện.”
“ nói.” Lâu Kỳ Thanh ngẩng đầu, con mắt già nua lướt qua vẻ lạnh lùng, nha đầu này bắt đầu nói điều kiện với ông sao?
“ tôi muốn mời ngài chăm sóc Ngải Bảo một thời gian.” Như vậy vừa có thể bảo đảm Ngải Bảo được an toàn, lại tránh khỏi việc Dì Ôn biết cô đi mạo hiểm mà lo lắng. Cô cảm thấy sắp xếp như vậy là thỏa đáng nhất.
“ cứ như vậy.” Lâu Kỳ Thanh nhìn chằm chằm vào mắt của cô. Chẳng lẽ là mình nhìn lầm nha đầu này?
“ đúng, “ Ngải Tiểu Tiểu nghênh đón ánh nhìn của ông, khuôn mặt nhỏ nhắn không sợ. “ Ta không tin Kỳ Tuấn hy sinh ở Châu Phi, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
“ chỗ đó đang xảy ra chiến loạn, mỗi ngày đều có hỏa chiến, có bom đạn. Nha đầu, không phải cô sợ chết sao?” Nha đầu này thật đúng là liên tiếp làm cho ông thấy bất ngờ. Thật ra thì, ông cũng không tin tưởng con trai của mình cứ như vậy mà dễ dàng hy sinh ở Châu Phi. Ngày hôm qua sở dĩ để Lã Thiên Minh nói như vậy, đơn giản muốn cho tiểu nha đầu này buông tha, ký tên xuống đơn ly hôn. Không ngờ, cô lại cũng tin chắc tiểu Tuấn không hề chết.
Một giây kia lại làm cho tim của ông khẽ động, nha đầu này cũng không phải là cái gì cũng sai .
“ Tôi sẽ không chết.” Ngải Tiểu Tiểu cười lắc đầu, “ cũng không phải tôi xúc động nhất thời, trước khi đi tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”
Lâu Kỳ Thanh suýt nữa không nhịn được trầm trồ khen ngợi nha đầu trước mắt rồi. Dáng vẻ anh hùng, không kiêu ngạo không tự ti. hào khí này, cốt khí này ngược lại thật xứng với con ông. Vốn chỉ là bởi vì cháu nội bảo bối miễn cưỡng tiếp nhận cô, nhưng mà bây giờ, ông ngược lại cam tâm cho cô cơ hội.
“ Cô có thể đi tìm Lã Thiên Minh, cậu ta sẽ giúp cô.”
“ cám ơn.”Ngải Tiểu Tiểu nhìn lại Ngải Bảo vẫn ngủ trong ngực ông như cũ một chút, xuống xe.
Nhìn xe quân dụng khởi động rời đi, cô nhanh chóng thở phào một hơi.
Lã Thiên Minh tham gia nhiệm vụ lần đó, tin tưởng có anh giúp một tay nhất định cô có thể tìm được Kỳ Tuấn.
Ngải Tiểu Tiểu, cố gắng lên!
Ngải Tiểu Tiểu trở lại cô nhi viện, lấy lý do nói cho Dì Ôn mấy ngày nay không thể đến thăm bà. Sau đó, cô trở về đến đặc chiến khu tìm thấy Lã Thiên Minh. Hiển nhiên Lâu Kỳ Thanh đã nói qua với anh, Ngải Tiểu Tiểu tìm đến anh cũng không hề kinh ngạc. Chỉ là nhìn cô hỏi: “ Cô thật sự định đi Châu Phi?”
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu một cái.
Nếu như nói trước đây anh với Ngải Tiểu Tiểu còn có một chút ngăn cách, thế nhưng giây phút này toàn bộ đều tan thành mây khói trong nháy mắt, thay vào đó là sự khâm phục.
Mạo hiểm chiến hỏa khói bom ngàn dặm tìm chồng, bây giờ còn có mấy người phụ nữ có thể làm được. Không thể không bội phục ánh mắt của đầu, anh thật sự nhìn người phụ nữ này bằng cặp mắt khác xưa.
Libi, một quốc gia ở Bắc Phi. Người dân nơi này cũng không có bởi vì Gaddafi xuống đài, nghênh đón cuộc sống hòa bình mình muốn. Cục diện chính trị xoay chuyển, sau khi chiến đấu súng ống tràn lan làm cho cả quốc gia xảy ra chiến hỏa phân tranh như cũ, tràn ngập khói súng.
Kỳ Tuấn mất tích lúc thi hành nhiệm vụ ở niềm Nam Libi.
Lã Thiên Minh lấy bản đồ ra trợ giúp Ngải Tiểu Tiểu xác định vị trí cụ thể. Sau đó dặn dò tỉ mỉ đồ cần mang đi Libi. Vũ khí không thể vận chuyển theo cá nhân, anh có thể lợi dụng quan hệ ở bên kia chuẩn bị cho cô, đến lúc đó cô chỉ cần đi lấy là được rồi.
Lã Thiên Minh dạn dò tất cả cặn kẽ, lại dặn dò Ngải Tiểu Tiểu chú ý an toàn lần nữa. anh cũng không muốn ngộ nhỡ ngày nào đó đầu trở lại, cô lại mất tích. Đưa Ngải Tiểu Tiểu đi, Lã Thiên Minh lập tức gọi điện thoại cho Lâu Kỳ Thanh.
“ cô ta đi rồi?”
“ vâng.”
“ phái Kiêu Lang đuổi theo, âm thầm bảo vệ cô ta.”
“ Dạ!”
Lúc hoàng hôn, Ngải Tiểu Tiểu bước vào sân bay quốc tế.
Không người nào tiễn đưa, bóng dáng nhỏ nhắn như cũ kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo tự tin thản nhiên nở nụ cười. Thông qua hệ thống kiểm tra an ninh, cô lại quay đầu lại nhìn lại thành phố đã sinh sống vài chục năm.
Tôi sẽ sớm trở về, hơn nữa còn dẫn anh trở về! Cô nói nhỏ, sau đó giẫm chân tại chỗ hiên ngang giống như đi diễu hành đi vào lối vào sân bay.
Đi lên máy bay, tất cả mọi người cất hành lý của mình. Ngải Tiểu Tiểu cũng cất xong hành lý tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
“ các vị tiên sinh, các nữ sĩ, chuyến bay của chúng ta lập tức sẽ cất cánh, xin các vị thắt chặt dây an toàn. . . . . .”
Ngải Tiểu Tiểu tắt máy điện thoại di động, thắt dây an toàn, tựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cô, sẽ phải rời khỏi thành phố quen thuộc, đi một mình vào nơi hoàn toàn xa lạ lại nguy hiểm.
Sợ sao?
Không, trong lòng cảm giác rất phức tạp, hình như là cô đơn không phải sợ hãi. Cô mở mắt, cảm giác máy bay vững vàng bay lên không.
Ngải Tiểu Tiểu đặt chân tới thành phố lớn thứ hai Libi Benghazi, nhiệt độ của nơi này nóng bức, vừa xuống máy bay cô lập tức cởi áo ra, khoác lên trên cánh tay. Đi ra khỏi sân bay, thành phố trước mắt thị ngoài những vết tích loang lổ do chiến tranh gây ra, cũng không thấy ấn tượng nghèo khổ của Châu Phi.
Các tòa kiến trúc xi măng cao lớn mang theo phong tình Địa Trung Hải nhàn nhạt, đường phố rộng rãi cửa hàng san sát, chỉ là có lẽ bởi vì chiến tranh nên người đi đường trên đường thưa thớt. Trước đó vài ngày nghe nói đại sứ của một nước lớn đã gặp tập kích bỏ mình tại nơi này.
Nếu như không phải là còn có chuyện quan trọng trong người, Ngải Tiểu Tiểu thật sự muốn dừng lại ở chỗ này thưởng thức phong cảnh cổ xưa của nước khác.
Đứng ở bên cạnh chờ thật lâu, cô mới đón được một chiếc taxi, mở cửa xe xoay người lại mới vừa xốc lên hành lý. Chợt thấy bóng dáng một người cao lớn xông lại, nhanh chóng chui vào trong xe. Ngồi xuống nhất định người đàn ông kia sẽ dùng Anh ngữ nói một đoạn dài, đại khái ý tứ chính là muốn tài xế nhanh chóng lái xe, sau đó nói địa chỉ.
“ này, xe là tôi ngăn lại . . . . . .”Ngải Tiểu Tiểu vừa định lý luận cửa xe bị đóng phanh một tiếng, xe cũng khởi động lăn bánh. Hết cách rồi, thời kỳ chiến loạn ra ngoài lăn lộn kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng, tài xế chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc, cố gắng rút ngắn thời gian bôn ba ở trên đường. Cho nên cũng rất không có đạo nghĩa vứt Ngải Tiểu Tiểu vào nơi đó.
Choáng nha! Ngải Tiểu Tiểu giơ quả đấm theo bóng chiếc xe đã xa. Bất đắc dĩ nhìn chung quanh lần nữa, xem một chút có còn chiếc xe taxi nào khác hay không.
Nhưng trên đường phố rộng rãi, trừ xe cảnh sát ra một chiếc xe cô cũng không nhìn thấy được. Ngải Tiểu Tiểu lau mồ hôi, chẳng lẽ muốn cô đi bộ đến niềm Nam Libi hay sao? Đang lúc buồn bực chợt một chuỗi âm thanh kỳ quái truyền đến. Đó là đạn tên lửa!
Ngải Tiểu Tiểu lập tức nằm sát xuống đất theo bản năng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh to lớn ầm ầm truyền đến, một chiếc xe con bị kích nổ, trong nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ, máu thịt văng tung tóe, bốc cháy tại chỗ . . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, bị nổ tung chính là xe taxi mới vừa đi kia! Vốn là đạn tên lửa tập kích xe cảnh sát ngừng ven đường, nhưng mà đúng lúc xe taxi đi ngang qua thời điểm đó.
Cái chết, lần đầu tiên đặt trước mắt Ngải Tiểu Tiểu với khoảng cách gần như vậy. hai người mới vừa rồi còn sống sờ sờ lúc này đã máu thịt be bét không nhìn ra bộ dáng, mà chiếc xe kia cũng cháy sạch chỉ còn lại bộ khung.
Âm thanh đám cháy chói tai, không ngờ có chuyện như thế người đi đường thét chói tai, tình cảnh rối ren của cảnh sát hiện ra trước mắt Ngải Tiểu Tiểu.
Đây chính là chiến tranh, đây chính là Libi, khắp nơi tràn ngập khói súng cùng mùi vị của cái chết.
Tác giả :
Nhất Sinh Mạc Ly