Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
Chương 6: Con gà vàng độc lập
Tô Khả vẫn chuyên tâm chìm đắm trong hưng phấn sẽ ở chung một chỗ với Hoa Sen, hoàn toàn không hề nhìn thấy một cái liếc mắt có thâm ý khác của Hoa Sen Trắng.
Mà tên đại ngốc đứng bên cạnh nhìn bạn tốt của mình, nhìn lại nụ cười bỉ ổi của Tô Khả, nhịn không được mà mặc niệm thay Tô Khả một chút.
Haizzz, bao lâu không thấy bạn tốt của mình lộ ra vẻ mặt như thế này rồi nhỉ?
Sau đó tên đại ngốc nghĩ về lần đầu, khi cậu ta vừa mới tới ký túc xá. Lúc đó, bốn người ở bên kia đang trò chuyện vô cùng thân thiết.
Dáng người các bạn cùng phòng không khác biệt lắm (gần giống nhau), thân hình đều cao hơn 1m85, cao to lực lưỡng, vô cùng dũng mãnh.
Sau khi cậu ta thấy nhiều người có hình dáng như anh ta thì không nhịn được mà vui mừng ra mặt.
Cậu ta còn nhớ rõ lúc theo đuổi hoa hậu của trường cao trung (trường cấp 3), hoa hậu của trường xem thường hừ mũi nói với anh ta, dựa vào bộ dạng giống như con gấu sau khi lớn lên của anh, ngay cả cưới vợ cũng thành vấn đề, còn muốn đuổi theo tôi, có phải dây thần kinh nào trong đầu anh bị đứt rồi không?
Cậu ta bị đả kích thương tích đầy mình, cho nên bây giờ nhìn thấy nhiều người có dáng người gần giống như cậu ta, không khác biệt với cậu ta cho lắm, cậu ta liền nghĩ, về sau độc thân cũng không sợ, có anh em cùng cậu ta kết bạn đấy.
Cho nên khi sắp xếp đồ đạc xong, cũng nhanh chóng trò chuyện với các bạn cùng phòng. Mọi người nói từ Asakawa Ran nói tới thầy giáo Thương, từng chuyện đều nói chuyện tới nước bọt văng tung tóe, vô cùng kịch liệt sôi nổi.
Lúc cuộc nói chuyện đến cao trào nhất đột nhiên Tiễu Tiển không nói lời nào. Anh ta nhìn phía trước, bọn họ liền nhìn theo ánh mắt của Tiễu Tiển, thì ra là có một người gầy yếu hơn bọn họ đang đứng ở cửa ký túc xá.
Trong đám bọn họ, người cao lớn nhất là Tiễu Tiển lập tức đứng lên, sau đó nói với mấy người anh em, “Đây là em trai của ai hả?”
Người đó chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó xách rương hành lý lên, sau đó nói với mọi người, “Nơi này là phòng ký túc xá 321, tôi cũng là một thành viên ở nơi này.”
Vẻ mặt mọi người đều là không thể tin được, Tiễu Tiển nhịn không được bật cười ra tiếng, “Chỉ dựa vào thân hình này của cậu, vậy mà cũng học chung trườngvới chúng tôi hay sao?”
Người đó không nhanh không chậm sắp xếp gọn gàng đồ đạc, sau đó mới quay đầu sang Tiễu Tiển nói, “Đúng.”
Vì vậy mọi người im lặng không nói, bởi vì trường này, con cháu nhiều đời của những người lính sẽ vào không ít. Mọi người liếc mắt nhìn nhau vô cùng ăn ý, trong lòng tự động đem anh xếp vào loại con cháu nhà quyền thế, chắc vậy. Khí chất của anh một kiểu, thân hình của anh một kiểu khác.
Khi đó anh chắc chắn thuộc phái hòa bình, vô cùng bình thản.
Buổi gặp gỡ tối hôm đó, thầy gọi tất cả mọi người lại, nói là phải phá tan băng trong lớp. Để phá tan băng, chắc chắn sẽ có tiết mục góp vui, lúc ấy, thầy giáo liền hỏi mọi người, ai có thể đọ sức giúp vui cho cả lớp. (phá tan băng chắc là làm quen với nhau)
Tất cả mọi người đều nhao nhao muốn thử, sau này phải làm quân nhân, luôn phải có một tinh thần can đảm, sau đó thầy giáo quét mắt nhìn mọi người một cái, vậy để cho Tiễu Tiển - người có vóc người mạnh mẽ nhất trong lớp lên biểu diễn một phen đi, cho anh ta biểu diễn một chút, sau đó hỏi anh ta, muốn người hợp tác với anh ta là ai? Tiễu Tiển nhìn anh một chút, nói “Tô Cẩm Niên”, thật ra Tiễu Tiển muốn làm giảm nhuệ khí của anh.
Tô Cẩm Niên chỉ hơi hơi nhíu mày, ngay lúc đó đáy mắt thoáng hiện một tia sắc bén, hỏi một câu, “Nhất định phải là tôi sao?”
Tiễu Tiển vỗ ngực một cái, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu rơi quá xấu, dù sao chúng ta là anh em tốt, là bạn tốt mà.”
Tô Cẩm Niên gật đầu, đi lên.
Sau đó trên mặt Tiễu Tiển lộ vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Cẩm Niên nói, “Cậu thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng, hơn nữa, thua cũng không mất mặt.”
Tô Cẩm Niên vẫn gật đầu như cũ.
Thầy giáo liền nói bắt đầu.
Nhưng Tiễu Tiển còn chưa bắt đầu nhào tới, mọi người chỉ nghe “Ầm---” một tiếng, Tiễu Tiển đã nằm trên mặt đất rồi.
Hoàn toàn sấm vang chớp giật, Tiễu Tiển có vóc người cao lớn nhất trong lớp bị Tô Cẩm Niên ném qua vai một cái, làm cho ngã nhào trên đất. (sấm vang chớp giật: nhanh, rất nhanh)
Tiễu Tiển lấy tay che mặt, vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, Tiễu Tiển, Tiễu Tiển đã bị hạ gục ngay trong một giây? (^o-) Ồ! Thật không thể tưởng tượng nổi! Mới nãy có chuyện gì xảy ra? A, trời ơi, ban đêm quá mức u tối, không có thấy rõ à không có thấy rõ! Có thể làm lại một lần nữa không?
Tô Cẩm Niên nhìn Tiễu Tiển nằm trên mặt đất, đưa tay, làm như muốn kéo anh ta đứng lên, nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, “Thua cũng không quá mất mặt.”
Từ đó về sau, Tiễu Tiển không dám chọc Tô Cẩm Niên nữa. Từ đó về sau, bọn họ cũng đều biết, vị này xem qua là chàng trai rất gầy yếu, nhưng bản lĩnh bức người nhất trong bọn họ.
Hiện tại, ánh mắt anh nhìn Tô Khả giống như nhìn Tiễu Tiển lúc đầu, tên đại ngốc không nhịn được liền khóc, mẹ của tôi ơi, rốt cuộc làm sao cô lại đắc tội với đội trưởng của chúng tôi, làm cho anh ấy lại tức giận vậy hả?
Tô Khả ngẩng đầu ưỡn ngực, oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang đi theo từng bước chân vô cùng trầm ổn của Tô Cẩm Niên- người được tất cả nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ.
Nhìn bóng lưng của anh tuấn lãng như Thanh Phong Minh Nguyệt, Tô Khả lại có ý nghĩ kỳ quái. Ôi trời, thân thể này, thon gọn lắm, cái mông này, ngạo nghễ ưỡn lên. . .
Nhìn ‘quần chúng đặc biệt rời xa địa phương’ (hai người đang ở chỗ khá xa những người khác), trong lòng Tô Khả càng thêm kích động, ôi trời ơi, anh là muốn hướng dẫn cô ở chỗ không người, đây là muốn bí mật với cô sao? A, chó má, hôm nay không cần làm kịch liệt như thế, cô sẽ xấu hổ đó!
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Khả càng thêm kích động.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở lớn, hai hàng răng nhỏ trắng sáng bày ra dưới ánh mặt trời, ánh mắt gắt gao nhìn cái mông của Tô Cẩm Niên, suy nghĩ đã đi vào cõi thần tiên ngoài chín tầng mây rồi.
Hắc hắc, hắc hắc, cảm giác này, thật là vô cùng dịu dàng nha.
Mà sau khi người đi dường chứng kiến dáng vẻ của Tô Khả, không nhịn được rùng mình một cái, thầm nghĩ: đúng là một sắc nữ khủng khiếp. Sau đó Lộ Nhân Giáp không nhịn được dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Cẩm Niên, chàng trai này, có thể làm cô ấy hài lòng sao?
Sau khi Tô Cẩm Niên nhìn thấy ánh mắt của người đi đường, nghi ngờ nhìn về phía sau, lại thấy ánh mắt cực kì dâm đãng của Tô Khả và nụ cười bỉ ổi đến cực điểm của cô.
Khóe miệng Tô Cẩm Niên hơi cong lên, sau đó dừng lại ở một nơi trống trải.
Tô Khả không chú ý, tiếp tục đi tới, liền đụng vào ngực Tô Cẩm Niên, hắc, lần này cô hồi hồn rất nhanh, không quan tâm lỗ mũi mình có bị đụng đau hay không, mà là đưa hai tay sờ soạng ngực của Tô Cẩm Niên.
Mắt Tô Cẩm Niên lạnh đi, anh thật sự không ngờ cô gái này lớn gan như vậy, xem ra không dạy cho cô một bài học, chắc chắn cô sẽ không biết ăn năn hối cải.
Sau khi Tô Khả đứng vững, đối với vẻ mặt lạnh ngắt của Hoa Sen Trắng thì cười “hì hì”, sau đó sờ sờ cái mũi của mình, “Huấn luyện viên, ngực của anh thật tốt, hắc hắc, đừng có bày ra sắc mặt như vậy, cùng lắm thì tôi để cho anh sờ lại, của tôi cũng không thua gì anh đâu, thật mà, không có lừa anh!”
Vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Niên đen kịt, “Tô Khả, cô còn nói hưu nói vượn nữa, coi chừng tôi phạt cho cô nhớ!”
Tô Khả ỉu xìu.
“Cô ngay cả đi nghiêm cơ bản cũng không được, như vậy chúng ta bắt đầu luyện tập lại từ đầu, không phải tay và chân cô đều rất tốt sao, vậy thì chúng ta bắt đầu huấn luyện tay chân trước.”
Tô Khả nghe không hiểu, chỉ là nhìn Tô Cẩm Niên non nớt trong sáng, bộ dáng tươi mới hợp khẩu vị, trong nháy mắt gật đầu như gà con mổ thóc, “Dạ dạ!”
Chỉ là sau này, cô mới phát hiện, mình vô cùng sai, nói là một luyện tập tay chân, thì ra là để cho cô đứng làm gà mái vàng!
Trong đầu Tô Khả đột nhiên vang vọng lời một bài hát rung động đến tâm can: tôi là một con gà nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ đáng thương nha. . . tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm tìm thì ra là chỉ vì ** nha.
Mà tên đại ngốc đứng bên cạnh nhìn bạn tốt của mình, nhìn lại nụ cười bỉ ổi của Tô Khả, nhịn không được mà mặc niệm thay Tô Khả một chút.
Haizzz, bao lâu không thấy bạn tốt của mình lộ ra vẻ mặt như thế này rồi nhỉ?
Sau đó tên đại ngốc nghĩ về lần đầu, khi cậu ta vừa mới tới ký túc xá. Lúc đó, bốn người ở bên kia đang trò chuyện vô cùng thân thiết.
Dáng người các bạn cùng phòng không khác biệt lắm (gần giống nhau), thân hình đều cao hơn 1m85, cao to lực lưỡng, vô cùng dũng mãnh.
Sau khi cậu ta thấy nhiều người có hình dáng như anh ta thì không nhịn được mà vui mừng ra mặt.
Cậu ta còn nhớ rõ lúc theo đuổi hoa hậu của trường cao trung (trường cấp 3), hoa hậu của trường xem thường hừ mũi nói với anh ta, dựa vào bộ dạng giống như con gấu sau khi lớn lên của anh, ngay cả cưới vợ cũng thành vấn đề, còn muốn đuổi theo tôi, có phải dây thần kinh nào trong đầu anh bị đứt rồi không?
Cậu ta bị đả kích thương tích đầy mình, cho nên bây giờ nhìn thấy nhiều người có dáng người gần giống như cậu ta, không khác biệt với cậu ta cho lắm, cậu ta liền nghĩ, về sau độc thân cũng không sợ, có anh em cùng cậu ta kết bạn đấy.
Cho nên khi sắp xếp đồ đạc xong, cũng nhanh chóng trò chuyện với các bạn cùng phòng. Mọi người nói từ Asakawa Ran nói tới thầy giáo Thương, từng chuyện đều nói chuyện tới nước bọt văng tung tóe, vô cùng kịch liệt sôi nổi.
Lúc cuộc nói chuyện đến cao trào nhất đột nhiên Tiễu Tiển không nói lời nào. Anh ta nhìn phía trước, bọn họ liền nhìn theo ánh mắt của Tiễu Tiển, thì ra là có một người gầy yếu hơn bọn họ đang đứng ở cửa ký túc xá.
Trong đám bọn họ, người cao lớn nhất là Tiễu Tiển lập tức đứng lên, sau đó nói với mấy người anh em, “Đây là em trai của ai hả?”
Người đó chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó xách rương hành lý lên, sau đó nói với mọi người, “Nơi này là phòng ký túc xá 321, tôi cũng là một thành viên ở nơi này.”
Vẻ mặt mọi người đều là không thể tin được, Tiễu Tiển nhịn không được bật cười ra tiếng, “Chỉ dựa vào thân hình này của cậu, vậy mà cũng học chung trườngvới chúng tôi hay sao?”
Người đó không nhanh không chậm sắp xếp gọn gàng đồ đạc, sau đó mới quay đầu sang Tiễu Tiển nói, “Đúng.”
Vì vậy mọi người im lặng không nói, bởi vì trường này, con cháu nhiều đời của những người lính sẽ vào không ít. Mọi người liếc mắt nhìn nhau vô cùng ăn ý, trong lòng tự động đem anh xếp vào loại con cháu nhà quyền thế, chắc vậy. Khí chất của anh một kiểu, thân hình của anh một kiểu khác.
Khi đó anh chắc chắn thuộc phái hòa bình, vô cùng bình thản.
Buổi gặp gỡ tối hôm đó, thầy gọi tất cả mọi người lại, nói là phải phá tan băng trong lớp. Để phá tan băng, chắc chắn sẽ có tiết mục góp vui, lúc ấy, thầy giáo liền hỏi mọi người, ai có thể đọ sức giúp vui cho cả lớp. (phá tan băng chắc là làm quen với nhau)
Tất cả mọi người đều nhao nhao muốn thử, sau này phải làm quân nhân, luôn phải có một tinh thần can đảm, sau đó thầy giáo quét mắt nhìn mọi người một cái, vậy để cho Tiễu Tiển - người có vóc người mạnh mẽ nhất trong lớp lên biểu diễn một phen đi, cho anh ta biểu diễn một chút, sau đó hỏi anh ta, muốn người hợp tác với anh ta là ai? Tiễu Tiển nhìn anh một chút, nói “Tô Cẩm Niên”, thật ra Tiễu Tiển muốn làm giảm nhuệ khí của anh.
Tô Cẩm Niên chỉ hơi hơi nhíu mày, ngay lúc đó đáy mắt thoáng hiện một tia sắc bén, hỏi một câu, “Nhất định phải là tôi sao?”
Tiễu Tiển vỗ ngực một cái, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu rơi quá xấu, dù sao chúng ta là anh em tốt, là bạn tốt mà.”
Tô Cẩm Niên gật đầu, đi lên.
Sau đó trên mặt Tiễu Tiển lộ vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Cẩm Niên nói, “Cậu thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng, hơn nữa, thua cũng không mất mặt.”
Tô Cẩm Niên vẫn gật đầu như cũ.
Thầy giáo liền nói bắt đầu.
Nhưng Tiễu Tiển còn chưa bắt đầu nhào tới, mọi người chỉ nghe “Ầm---” một tiếng, Tiễu Tiển đã nằm trên mặt đất rồi.
Hoàn toàn sấm vang chớp giật, Tiễu Tiển có vóc người cao lớn nhất trong lớp bị Tô Cẩm Niên ném qua vai một cái, làm cho ngã nhào trên đất. (sấm vang chớp giật: nhanh, rất nhanh)
Tiễu Tiển lấy tay che mặt, vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, Tiễu Tiển, Tiễu Tiển đã bị hạ gục ngay trong một giây? (^o-) Ồ! Thật không thể tưởng tượng nổi! Mới nãy có chuyện gì xảy ra? A, trời ơi, ban đêm quá mức u tối, không có thấy rõ à không có thấy rõ! Có thể làm lại một lần nữa không?
Tô Cẩm Niên nhìn Tiễu Tiển nằm trên mặt đất, đưa tay, làm như muốn kéo anh ta đứng lên, nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, “Thua cũng không quá mất mặt.”
Từ đó về sau, Tiễu Tiển không dám chọc Tô Cẩm Niên nữa. Từ đó về sau, bọn họ cũng đều biết, vị này xem qua là chàng trai rất gầy yếu, nhưng bản lĩnh bức người nhất trong bọn họ.
Hiện tại, ánh mắt anh nhìn Tô Khả giống như nhìn Tiễu Tiển lúc đầu, tên đại ngốc không nhịn được liền khóc, mẹ của tôi ơi, rốt cuộc làm sao cô lại đắc tội với đội trưởng của chúng tôi, làm cho anh ấy lại tức giận vậy hả?
Tô Khả ngẩng đầu ưỡn ngực, oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang đi theo từng bước chân vô cùng trầm ổn của Tô Cẩm Niên- người được tất cả nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ.
Nhìn bóng lưng của anh tuấn lãng như Thanh Phong Minh Nguyệt, Tô Khả lại có ý nghĩ kỳ quái. Ôi trời, thân thể này, thon gọn lắm, cái mông này, ngạo nghễ ưỡn lên. . .
Nhìn ‘quần chúng đặc biệt rời xa địa phương’ (hai người đang ở chỗ khá xa những người khác), trong lòng Tô Khả càng thêm kích động, ôi trời ơi, anh là muốn hướng dẫn cô ở chỗ không người, đây là muốn bí mật với cô sao? A, chó má, hôm nay không cần làm kịch liệt như thế, cô sẽ xấu hổ đó!
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Khả càng thêm kích động.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở lớn, hai hàng răng nhỏ trắng sáng bày ra dưới ánh mặt trời, ánh mắt gắt gao nhìn cái mông của Tô Cẩm Niên, suy nghĩ đã đi vào cõi thần tiên ngoài chín tầng mây rồi.
Hắc hắc, hắc hắc, cảm giác này, thật là vô cùng dịu dàng nha.
Mà sau khi người đi dường chứng kiến dáng vẻ của Tô Khả, không nhịn được rùng mình một cái, thầm nghĩ: đúng là một sắc nữ khủng khiếp. Sau đó Lộ Nhân Giáp không nhịn được dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Cẩm Niên, chàng trai này, có thể làm cô ấy hài lòng sao?
Sau khi Tô Cẩm Niên nhìn thấy ánh mắt của người đi đường, nghi ngờ nhìn về phía sau, lại thấy ánh mắt cực kì dâm đãng của Tô Khả và nụ cười bỉ ổi đến cực điểm của cô.
Khóe miệng Tô Cẩm Niên hơi cong lên, sau đó dừng lại ở một nơi trống trải.
Tô Khả không chú ý, tiếp tục đi tới, liền đụng vào ngực Tô Cẩm Niên, hắc, lần này cô hồi hồn rất nhanh, không quan tâm lỗ mũi mình có bị đụng đau hay không, mà là đưa hai tay sờ soạng ngực của Tô Cẩm Niên.
Mắt Tô Cẩm Niên lạnh đi, anh thật sự không ngờ cô gái này lớn gan như vậy, xem ra không dạy cho cô một bài học, chắc chắn cô sẽ không biết ăn năn hối cải.
Sau khi Tô Khả đứng vững, đối với vẻ mặt lạnh ngắt của Hoa Sen Trắng thì cười “hì hì”, sau đó sờ sờ cái mũi của mình, “Huấn luyện viên, ngực của anh thật tốt, hắc hắc, đừng có bày ra sắc mặt như vậy, cùng lắm thì tôi để cho anh sờ lại, của tôi cũng không thua gì anh đâu, thật mà, không có lừa anh!”
Vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Niên đen kịt, “Tô Khả, cô còn nói hưu nói vượn nữa, coi chừng tôi phạt cho cô nhớ!”
Tô Khả ỉu xìu.
“Cô ngay cả đi nghiêm cơ bản cũng không được, như vậy chúng ta bắt đầu luyện tập lại từ đầu, không phải tay và chân cô đều rất tốt sao, vậy thì chúng ta bắt đầu huấn luyện tay chân trước.”
Tô Khả nghe không hiểu, chỉ là nhìn Tô Cẩm Niên non nớt trong sáng, bộ dáng tươi mới hợp khẩu vị, trong nháy mắt gật đầu như gà con mổ thóc, “Dạ dạ!”
Chỉ là sau này, cô mới phát hiện, mình vô cùng sai, nói là một luyện tập tay chân, thì ra là để cho cô đứng làm gà mái vàng!
Trong đầu Tô Khả đột nhiên vang vọng lời một bài hát rung động đến tâm can: tôi là một con gà nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ đáng thương nha. . . tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm tìm thì ra là chỉ vì ** nha.
Tác giả :
Minh Lam Phong