Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
Chương 17: Tô Khả ngã bệnh
Edit: Becuacon
Tô Khả thật cao hứng, nằm ở trên giường, trong đầu đều là cảm giác ấm móng mềm mại cùng với dung mạo đẹp đẽ của Hoa Sen Trắng. A, Hoa Sen Trắng của cô, thật sự là làm cho trái tim người ta chảy thành nước.
Vừa nghĩ tới hôm nay hôn anh, sau này còn có phúc lợi lớn hơn đang chờ cô, trái tim nhỏ của cô liền kêu nhột. Gào khóc oa oa, ngày mai nhanh đến đi, cô sẽ giống như một con ngựa nhỏ cố gắng xông về phía trước!
Kết quả là, người nào đó trong đầu đã bắt đầu tính toán, ngày mai nên như thế nào như thế nào, trước như thế nào thế nào, rồi sau thế nào thế nào, sau đó thì thế nào thế nào. . . . . .
Ở trong bụng cô các kế hoạch đã được đánh nháp thật tốt, sau khi xong không nhịn được cười âm hiểm mấy cái.
>
Đầu của cô choáng váng mắt thì hoa, cố sức cầm lấy điện thoại ở bên gối nằm, nhìn phía trên người liên lạc gần đây là số của tên đại ngốc, cắn răng tự nói với mình, sau này nhất định phải lấy được số điện thoại của Hoa Sen Trắng! >.
Sau đó, Tô Khả gọi điện thoại cho tên đại ngốc, cô đặt điện thoại ở bên tai, hai mắt nhắm lại. Cô khó chịu muốn chết.
Tên đại ngốc Triệu Lâm với các bạn cùng phòng đang rãnh rỗi chém gió, chẳng qua là thảo luận nguyên nhân ngày hôm qua sắc mặt Tô Cẩm Niên xanh mét trở về ký túc xá, đám người bọn họ, thảo luận gọi là rầm rầm rộ rộ, dù sao bị ép suốt cả một ngày, hiện tại Tô Cẩm Niên không có ở đây, bọn họ có thể không hưng phấn bát quái hay sao. (bát quái: ý muốn nói là nổi loạn)
Lại nói, ngày hôm qua Tô Cẩm Niên nghiêm mặt đi vào ký túc xá, sau đó trực tiếp ngồi vào vị trí của mình, mặt lạnh không nói một tiếng. Còn bọn họ chợt cảm thấy từng trận khí lạnh ùa tới, nhìn lẫn nhau, hai mặt nhìn nhau. Trong lòng đều đang suy đoán, thường cho tới bây giờ đều không thấy lớp trưởng đại nhân tức giận, hôm nay là thế nào? Người nào đắc tội anh?
Đám người bọn họ vô cùng hiếu kỳ, trong lòng suy đoán rất nhiều, chỉ là Tô Cẩm Niên đang ‘áp suất thấp’, không ai dám hỏi, cho nên lòng của họ cũng ngứa ngáy kịch liệt.
Sáng sớm hôm nay, Tô Cẩm Niên ra khỏi cửa phòng ngủ, mọi người mới thở nhẹ ra một hơi, sau đó ánh mắt của mọi người lóe sáng, trong nháy mắt vây tụ lại một chỗ.
Bạn cùng phòng số một Tiền Vũ nói, “Các người nói, là ai làm lão đại Tấm Vạn Niên mặt than kia biến thành bộ dạng gió thổi mưa giông trước cơn bão?”
Bạn cùng phòng số hai Tôn Dương Dương nói, “Đừng văn hoa, cổ hủ, xanh mét thì xanh mét, khó coi thì khó coi là được rồi.”
Bạn cùng phòng số ba Tôn Cạnh Văn nói, “Đừng đánh lẻ, chúng ta cùng nhau đoán.”
Bạn cùng phòng số bốn Lý Quân nói, “Có thể đặt cược, một đền mười.”
“Được được được, tôi cá một trăm đồng, bảo đảm là thanh mai trúc mã của cậu ta lại bắt đầu gợi ý bọn họ ở cùng một chỗ.” Tôn Cạnh Văn vỗ đùi đồng ý đầu tiên.
“Tôi cá là một trăm đồng, lão đại đụng phải cái cô em răng hô họ Tô lớp bên.”
“Người ta chỉ là hai cái răng cửa nhô ra một chút, làm sao cậu lại gọi cô em răng hô. Chẳng qua là tôi cũng đánh cược là cô ấy, thanh mai trúc mã nếu như làm cho lão đại sắc mặt tái xanh, như vậy bây giờ chúng ta cũng không cần hăng say đoán. Cho nên khẳng định không phải em gái thanh mai trúc mã hoa khôi của trường á. Ha ha ha, Tôn Cạnh Văn, cậu đúng là đầu óc heo.”
“A, Schilt!” Tôn Cạnh Văn khó chịu nói. (chắc là tiếng chửi)
Lúc này, tên đại ngốc Triệu Lâm nói, “Thôi rồi, lại không có đáp án chính xác, ai biết ai có thể thắng ai có thể thua.”
Mọi người im lặng, vẫn là, ai dám tìm chết tiến lên hỏi lão đại.
Tiền Vũ nói, “Chỉ là ngày hôm qua sắc mặt lão đại thật là khó coi nha, giống như dắt lừa thuê bị người mạnh hơn hãm hại.”
“Phốc ——” mọi người phun cười ra tiếng, “Ai có thể mạnh lão đại ha!”
Triệu Lâm trong đầu thoáng qua một cái gì đó, trong nháy mắt vỗ đùi, “Đến đây, chúng ta tiếp tục cùng nhau đoán một chút, tập trung đặt cược một đền mười.”
“Hô, Triệu Lâm, mới vừa rồi không phải cậu đề nghị không cần đoán sao!” Tôn Cạnh Văn xem thường nhìn Triệu Lâm.
Tên đại ngốc “khanh khách” cười một tiếng, “Tôi cảm thấy khó thấy được sắc mặt lão đại thúi như vậy, chúng ta không đoán một chút, cũng có lỗi với chính mình.”
“Người nào đi hỏi lão đại đáp án?”
Triệu Lâm vỗ đùi nói: “Tôi, cùng lắm thì tôi đi chịu chết.” Sau đó ngón trỏ chỉ ra, “Các người, có tới hay không. Cơ hội khó có được!”
Mấy người còn lại trong phòng ngủ rối rít vỗ đùi, lòng hăng hái cao ngất, “Được!”
“Tôi cá là răng hô Tô, một trăm đồng.” Giờ phút này, Tôn Cạnh Văn vô cùng nhanh chóng đem mục tiêu đặt trên người răng hô Tô.
Đám người Tiền Vũ đều khi dễ Tôn Cạnh Văn.
Tôn Dương Dương liếc mắt, “Mặc dù thanh mai trúc mã khả năng tương đối nhỏ, nhưng mà không phải có một điển cố gọi là một cọng rơm cuối cùng sao. Cho nên, tôi cá là thanh mai trúc mã, một trăm đồng!” (điển cố cọng rơm cuối cùng, nguyên văn là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà” từ Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất một trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm một chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của sức chịu đựng, không nên vượt qua điểm gãy vỡ còn muốn nói là mọi chuyện vẫn có thể xảy ra.)
“Hai trăm đồng, tôi cá là hoa khôi của tiểu đội chín, nghe nói cô ấy gần đây theo đuổi lão đại vô cùng chịu khó, ngày ngày đều đứng chờ ở phòng bảo vệ dưới ký túc xá.” Tiền Vũ nói.
Sau đó Triệu Lâm liếc mắt nhìn Lý Quân còn chưa lên tiếng, “Còn cậu, tiền đánh cược của cậu là gì?”
Lý Quân từ từ liếc nhìn Triệu Lâm, “Cậu còn nói sao? Chúng ta giống nhau đi.”
Triệu Lâm trong lòng mắng thầm một câu: mẹ nó, tên tiểu tử này, thật đúng là sao đen! (xui xẻo)
“Cậu theo tôi thì sao, tôi cũng không phải là thầy bói toán.” Triệu Lâm khẽ tức giận.
Lý Quân nói, “Mặc dù bình thường lời của cậu nói không có một câu đáng tin, Nhưng là, lần này, tôi lựa chọn tin tưởng cậu, theo cậu đi, khẳng định tương lai là ánh sáng.”
Lúc này, mọi người trở nên phản ứng kịp, khó trách mới vừa nãy anh ta phản đối, sau lại không giải thích mà đồng ý, vì vậy mọi người căm tức nhìn một tên đại ngốc, “Cậu được đấy Triệu Lâm, gài chúng tôi!”
Triệu Lâm sáng ngời, “Tôi có thể gài các cậu cái gì nha! Cả ngày hôm qua tôi đều cùng các cậu ở cùng một chỗ, tôi biết rõ gì đâu nha! Mẹ nó, sau khi đánh cược xong tôi đi chịu chết với lão đại còn chưa tính, bây giờ còn nói tôi hại các người! Các người cũng làm cho tôi đau lòng quá đi thôi.”
“Được lắm được lắm, chỉ còn lại Triệu Lâm và Lý Quân. Các cậu người nào nói trước?”
Lý Quân bất động như núi nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm vô cùng đau khổ vẽ vòng tròn (vẽ vòng tròn là chửi rủa), nhìn về phía mọi người nói, “Ba trăm, Tô Khả.”
“Tô Khả?” Mọi người nhớ lại một chút, nghe cái tên quen lắm, nhưng mà cứ
không nhớ nổi là người nào. Rồi Tiền Vũ bỗng dưng vỗ đùi, “Ai nha, chính là cái cô gái Tân sinh viên Đại học XX quân huấn một mình đầu tiên kia! Triệu Lâm thầm mến cô gái xinh đẹp ấy!”
Mấy người khác mới bừng tỉnh hiểu ra, “Là cô ấy!”
Mà Triệu Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, bực bội vì đuối lí không dứt, trừng mắt Tiền Vũ, “Cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm.”
Là Tô Cẩm Niên chỉ huy Triệu Lâm cùng Tiền Vũ làm huấn luyện viên liên đội, mấy người kia đều trong liên đội khác, đối với hình dáng của Tô Khả thế nào bọn họ không biết, nhưng mà tiếng tăm của Tô Khả, là như sấm bên tai. Nghe nói ngày quân huấn đó, Cẩm Niên bị cô nhào tới, hơn nữa chết tử tế không chết vận mệnh muốn bị giải quyết đó!
Lý Quân khẽ mỉm cười, “Năm trăm, Tô Khả.”
Triệu Lâm không nhịn được thầm mắng một tiếng: lừa bịp.
Đúng vào lúc này, điện thoại tên đại ngốc reo lên, vừa nhìn là số điện thoại của Tô Khả, tên đại ngốc buồn rầu trong lòng, haizzz, không cần phải hỏi, nhất định là gọi tới hỏi Tô Cẩm Niên ở đâu, nhận, hay là không nhận, đây là một vấn đề.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Triệu Lâm thấy được vẻ mặt mỉm cười của Tô Cẩm Niên đứng ở cửa nhìn bọn họ, Triệu Lâm rùng mình một cái, nhấn phím nghe.
Bên kia truyền đến giọng nói vô lực của Tô Khả, “Huấn luyện viên Triệu. . .”
Điện thoại của Triệu Lâm chỉ là hàng nhái, âm thanh kia truyền đến điện thoại giống như là dùng máy phóng đại âm thanh, vô cùng vang dội.
Lúc Tô Cẩm Niên nghe cái âm thanh này, mắt không khỏi khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn Triệu Lâm càng thêm kinh khủng.
Triệu Lâm sắp khóc, nhìn bộ dáng của anh, nghĩ đến ngày hôm qua để cho anh tức giận như vậy nhất định là Tô Khả rồi. Vì vậy anh ta không nhịn được nghĩ thầm, bà cô nhỏ ơi, cô gọi không tốt nha, lúc này cố tình gọi điện thoại tới.
“Này, Tô Khả sao.”
Trong nháy mắt mọi người trong phòng ngủ mọi người đưa lỗ tai ra.
“Huấn luyện viên triệu, Huấn luyện viên Tô nhà tôi ở nơi nào?” giọng Tô Khả không còn hơi sức, mang theo một chút Giang Nam êm dịu.
Mọi người ăn ý nhìn về phía Tô Cẩm Niên.
Miệng Tô Cẩm Niên khẽ mím lại, phát ra hơi thở càng ngày càng lạnh.
Triệu Lâm khóc, run rẩy đưa di động cho Tô Cẩm Niên, “Lão đại, tìm cậu. . . . . .”
Tô Cẩm Niên không đi đến lấy điện thoại.
Triệu Lâm lệ rơi rồi, vì vậy nói với Tô Khả, “Lão đại không có ở đây. . . . . .”
“Anh gạt tôi, tôi rõ ràng ngửi được mùi của Hoa Sen Trắng mà. . . . . .” giọng nói của Tô Khả càng ngày càng nhỏ, nói xong cũng mơ mơ hồ hồ.
Mọi người: “. . . . . .”
Sau đó bên Tô Khả không có âm thanh, Triệu Lâm “Này này. . .” mấy tiếng, nhưng vẫn không nghe giọng của Tô Khả, nhưng thời gian trò chuyện vẫn còn tiếp tục đếm. (tức là không có ngắt cuộc gọi)
Tiền Vũ nhìn mọi người, “Cô ấy giống như ngã bệnh.”
Nói lời này xong, tất cả mọi người nhìn Tô Cẩm Niên.
Cái nhìn của Tô Cẩm Niên vẫn lạnh lẽo như cũ, anh mím môi thật chặt, trong nháy mắt cả phòng ngủ rơi vào áp suất thấp
Tô Khả thật cao hứng, nằm ở trên giường, trong đầu đều là cảm giác ấm móng mềm mại cùng với dung mạo đẹp đẽ của Hoa Sen Trắng. A, Hoa Sen Trắng của cô, thật sự là làm cho trái tim người ta chảy thành nước.
Vừa nghĩ tới hôm nay hôn anh, sau này còn có phúc lợi lớn hơn đang chờ cô, trái tim nhỏ của cô liền kêu nhột. Gào khóc oa oa, ngày mai nhanh đến đi, cô sẽ giống như một con ngựa nhỏ cố gắng xông về phía trước!
Kết quả là, người nào đó trong đầu đã bắt đầu tính toán, ngày mai nên như thế nào như thế nào, trước như thế nào thế nào, rồi sau thế nào thế nào, sau đó thì thế nào thế nào. . . . . .
Ở trong bụng cô các kế hoạch đã được đánh nháp thật tốt, sau khi xong không nhịn được cười âm hiểm mấy cái.
>
Đầu của cô choáng váng mắt thì hoa, cố sức cầm lấy điện thoại ở bên gối nằm, nhìn phía trên người liên lạc gần đây là số của tên đại ngốc, cắn răng tự nói với mình, sau này nhất định phải lấy được số điện thoại của Hoa Sen Trắng! >.
Sau đó, Tô Khả gọi điện thoại cho tên đại ngốc, cô đặt điện thoại ở bên tai, hai mắt nhắm lại. Cô khó chịu muốn chết.
Tên đại ngốc Triệu Lâm với các bạn cùng phòng đang rãnh rỗi chém gió, chẳng qua là thảo luận nguyên nhân ngày hôm qua sắc mặt Tô Cẩm Niên xanh mét trở về ký túc xá, đám người bọn họ, thảo luận gọi là rầm rầm rộ rộ, dù sao bị ép suốt cả một ngày, hiện tại Tô Cẩm Niên không có ở đây, bọn họ có thể không hưng phấn bát quái hay sao. (bát quái: ý muốn nói là nổi loạn)
Lại nói, ngày hôm qua Tô Cẩm Niên nghiêm mặt đi vào ký túc xá, sau đó trực tiếp ngồi vào vị trí của mình, mặt lạnh không nói một tiếng. Còn bọn họ chợt cảm thấy từng trận khí lạnh ùa tới, nhìn lẫn nhau, hai mặt nhìn nhau. Trong lòng đều đang suy đoán, thường cho tới bây giờ đều không thấy lớp trưởng đại nhân tức giận, hôm nay là thế nào? Người nào đắc tội anh?
Đám người bọn họ vô cùng hiếu kỳ, trong lòng suy đoán rất nhiều, chỉ là Tô Cẩm Niên đang ‘áp suất thấp’, không ai dám hỏi, cho nên lòng của họ cũng ngứa ngáy kịch liệt.
Sáng sớm hôm nay, Tô Cẩm Niên ra khỏi cửa phòng ngủ, mọi người mới thở nhẹ ra một hơi, sau đó ánh mắt của mọi người lóe sáng, trong nháy mắt vây tụ lại một chỗ.
Bạn cùng phòng số một Tiền Vũ nói, “Các người nói, là ai làm lão đại Tấm Vạn Niên mặt than kia biến thành bộ dạng gió thổi mưa giông trước cơn bão?”
Bạn cùng phòng số hai Tôn Dương Dương nói, “Đừng văn hoa, cổ hủ, xanh mét thì xanh mét, khó coi thì khó coi là được rồi.”
Bạn cùng phòng số ba Tôn Cạnh Văn nói, “Đừng đánh lẻ, chúng ta cùng nhau đoán.”
Bạn cùng phòng số bốn Lý Quân nói, “Có thể đặt cược, một đền mười.”
“Được được được, tôi cá một trăm đồng, bảo đảm là thanh mai trúc mã của cậu ta lại bắt đầu gợi ý bọn họ ở cùng một chỗ.” Tôn Cạnh Văn vỗ đùi đồng ý đầu tiên.
“Tôi cá là một trăm đồng, lão đại đụng phải cái cô em răng hô họ Tô lớp bên.”
“Người ta chỉ là hai cái răng cửa nhô ra một chút, làm sao cậu lại gọi cô em răng hô. Chẳng qua là tôi cũng đánh cược là cô ấy, thanh mai trúc mã nếu như làm cho lão đại sắc mặt tái xanh, như vậy bây giờ chúng ta cũng không cần hăng say đoán. Cho nên khẳng định không phải em gái thanh mai trúc mã hoa khôi của trường á. Ha ha ha, Tôn Cạnh Văn, cậu đúng là đầu óc heo.”
“A, Schilt!” Tôn Cạnh Văn khó chịu nói. (chắc là tiếng chửi)
Lúc này, tên đại ngốc Triệu Lâm nói, “Thôi rồi, lại không có đáp án chính xác, ai biết ai có thể thắng ai có thể thua.”
Mọi người im lặng, vẫn là, ai dám tìm chết tiến lên hỏi lão đại.
Tiền Vũ nói, “Chỉ là ngày hôm qua sắc mặt lão đại thật là khó coi nha, giống như dắt lừa thuê bị người mạnh hơn hãm hại.”
“Phốc ——” mọi người phun cười ra tiếng, “Ai có thể mạnh lão đại ha!”
Triệu Lâm trong đầu thoáng qua một cái gì đó, trong nháy mắt vỗ đùi, “Đến đây, chúng ta tiếp tục cùng nhau đoán một chút, tập trung đặt cược một đền mười.”
“Hô, Triệu Lâm, mới vừa rồi không phải cậu đề nghị không cần đoán sao!” Tôn Cạnh Văn xem thường nhìn Triệu Lâm.
Tên đại ngốc “khanh khách” cười một tiếng, “Tôi cảm thấy khó thấy được sắc mặt lão đại thúi như vậy, chúng ta không đoán một chút, cũng có lỗi với chính mình.”
“Người nào đi hỏi lão đại đáp án?”
Triệu Lâm vỗ đùi nói: “Tôi, cùng lắm thì tôi đi chịu chết.” Sau đó ngón trỏ chỉ ra, “Các người, có tới hay không. Cơ hội khó có được!”
Mấy người còn lại trong phòng ngủ rối rít vỗ đùi, lòng hăng hái cao ngất, “Được!”
“Tôi cá là răng hô Tô, một trăm đồng.” Giờ phút này, Tôn Cạnh Văn vô cùng nhanh chóng đem mục tiêu đặt trên người răng hô Tô.
Đám người Tiền Vũ đều khi dễ Tôn Cạnh Văn.
Tôn Dương Dương liếc mắt, “Mặc dù thanh mai trúc mã khả năng tương đối nhỏ, nhưng mà không phải có một điển cố gọi là một cọng rơm cuối cùng sao. Cho nên, tôi cá là thanh mai trúc mã, một trăm đồng!” (điển cố cọng rơm cuối cùng, nguyên văn là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà” từ Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất một trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm một chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của sức chịu đựng, không nên vượt qua điểm gãy vỡ còn muốn nói là mọi chuyện vẫn có thể xảy ra.)
“Hai trăm đồng, tôi cá là hoa khôi của tiểu đội chín, nghe nói cô ấy gần đây theo đuổi lão đại vô cùng chịu khó, ngày ngày đều đứng chờ ở phòng bảo vệ dưới ký túc xá.” Tiền Vũ nói.
Sau đó Triệu Lâm liếc mắt nhìn Lý Quân còn chưa lên tiếng, “Còn cậu, tiền đánh cược của cậu là gì?”
Lý Quân từ từ liếc nhìn Triệu Lâm, “Cậu còn nói sao? Chúng ta giống nhau đi.”
Triệu Lâm trong lòng mắng thầm một câu: mẹ nó, tên tiểu tử này, thật đúng là sao đen! (xui xẻo)
“Cậu theo tôi thì sao, tôi cũng không phải là thầy bói toán.” Triệu Lâm khẽ tức giận.
Lý Quân nói, “Mặc dù bình thường lời của cậu nói không có một câu đáng tin, Nhưng là, lần này, tôi lựa chọn tin tưởng cậu, theo cậu đi, khẳng định tương lai là ánh sáng.”
Lúc này, mọi người trở nên phản ứng kịp, khó trách mới vừa nãy anh ta phản đối, sau lại không giải thích mà đồng ý, vì vậy mọi người căm tức nhìn một tên đại ngốc, “Cậu được đấy Triệu Lâm, gài chúng tôi!”
Triệu Lâm sáng ngời, “Tôi có thể gài các cậu cái gì nha! Cả ngày hôm qua tôi đều cùng các cậu ở cùng một chỗ, tôi biết rõ gì đâu nha! Mẹ nó, sau khi đánh cược xong tôi đi chịu chết với lão đại còn chưa tính, bây giờ còn nói tôi hại các người! Các người cũng làm cho tôi đau lòng quá đi thôi.”
“Được lắm được lắm, chỉ còn lại Triệu Lâm và Lý Quân. Các cậu người nào nói trước?”
Lý Quân bất động như núi nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm vô cùng đau khổ vẽ vòng tròn (vẽ vòng tròn là chửi rủa), nhìn về phía mọi người nói, “Ba trăm, Tô Khả.”
“Tô Khả?” Mọi người nhớ lại một chút, nghe cái tên quen lắm, nhưng mà cứ
không nhớ nổi là người nào. Rồi Tiền Vũ bỗng dưng vỗ đùi, “Ai nha, chính là cái cô gái Tân sinh viên Đại học XX quân huấn một mình đầu tiên kia! Triệu Lâm thầm mến cô gái xinh đẹp ấy!”
Mấy người khác mới bừng tỉnh hiểu ra, “Là cô ấy!”
Mà Triệu Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, bực bội vì đuối lí không dứt, trừng mắt Tiền Vũ, “Cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm.”
Là Tô Cẩm Niên chỉ huy Triệu Lâm cùng Tiền Vũ làm huấn luyện viên liên đội, mấy người kia đều trong liên đội khác, đối với hình dáng của Tô Khả thế nào bọn họ không biết, nhưng mà tiếng tăm của Tô Khả, là như sấm bên tai. Nghe nói ngày quân huấn đó, Cẩm Niên bị cô nhào tới, hơn nữa chết tử tế không chết vận mệnh muốn bị giải quyết đó!
Lý Quân khẽ mỉm cười, “Năm trăm, Tô Khả.”
Triệu Lâm không nhịn được thầm mắng một tiếng: lừa bịp.
Đúng vào lúc này, điện thoại tên đại ngốc reo lên, vừa nhìn là số điện thoại của Tô Khả, tên đại ngốc buồn rầu trong lòng, haizzz, không cần phải hỏi, nhất định là gọi tới hỏi Tô Cẩm Niên ở đâu, nhận, hay là không nhận, đây là một vấn đề.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Triệu Lâm thấy được vẻ mặt mỉm cười của Tô Cẩm Niên đứng ở cửa nhìn bọn họ, Triệu Lâm rùng mình một cái, nhấn phím nghe.
Bên kia truyền đến giọng nói vô lực của Tô Khả, “Huấn luyện viên Triệu. . .”
Điện thoại của Triệu Lâm chỉ là hàng nhái, âm thanh kia truyền đến điện thoại giống như là dùng máy phóng đại âm thanh, vô cùng vang dội.
Lúc Tô Cẩm Niên nghe cái âm thanh này, mắt không khỏi khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn Triệu Lâm càng thêm kinh khủng.
Triệu Lâm sắp khóc, nhìn bộ dáng của anh, nghĩ đến ngày hôm qua để cho anh tức giận như vậy nhất định là Tô Khả rồi. Vì vậy anh ta không nhịn được nghĩ thầm, bà cô nhỏ ơi, cô gọi không tốt nha, lúc này cố tình gọi điện thoại tới.
“Này, Tô Khả sao.”
Trong nháy mắt mọi người trong phòng ngủ mọi người đưa lỗ tai ra.
“Huấn luyện viên triệu, Huấn luyện viên Tô nhà tôi ở nơi nào?” giọng Tô Khả không còn hơi sức, mang theo một chút Giang Nam êm dịu.
Mọi người ăn ý nhìn về phía Tô Cẩm Niên.
Miệng Tô Cẩm Niên khẽ mím lại, phát ra hơi thở càng ngày càng lạnh.
Triệu Lâm khóc, run rẩy đưa di động cho Tô Cẩm Niên, “Lão đại, tìm cậu. . . . . .”
Tô Cẩm Niên không đi đến lấy điện thoại.
Triệu Lâm lệ rơi rồi, vì vậy nói với Tô Khả, “Lão đại không có ở đây. . . . . .”
“Anh gạt tôi, tôi rõ ràng ngửi được mùi của Hoa Sen Trắng mà. . . . . .” giọng nói của Tô Khả càng ngày càng nhỏ, nói xong cũng mơ mơ hồ hồ.
Mọi người: “. . . . . .”
Sau đó bên Tô Khả không có âm thanh, Triệu Lâm “Này này. . .” mấy tiếng, nhưng vẫn không nghe giọng của Tô Khả, nhưng thời gian trò chuyện vẫn còn tiếp tục đếm. (tức là không có ngắt cuộc gọi)
Tiền Vũ nhìn mọi người, “Cô ấy giống như ngã bệnh.”
Nói lời này xong, tất cả mọi người nhìn Tô Cẩm Niên.
Cái nhìn của Tô Cẩm Niên vẫn lạnh lẽo như cũ, anh mím môi thật chặt, trong nháy mắt cả phòng ngủ rơi vào áp suất thấp
Tác giả :
Minh Lam Phong