Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
Chương 1: Nữ bác sĩ nữ lưu manh
Phòng làm việc yên tĩnh, Tô Khả đang cúi đầu xem lại hồ sơ khám bệnh hàng ngày của mình.
Cô lật "rẹc rẹc" thật nhanh, đem từng cái hồ sơ xem xét rất cẩn thận, rồi lại phân chia riêng từng loại bệnh một, cắt bao da quy đầu để bên trái, cắt tuyến tiền liệt để bên phải, trị liệu bệnh lý về đường sinh dục, vô sinh nam để ở giữa.
Rất nhanh, bàn làm việc đang ngăn nắp gọn gàng giờ đã ngổn ngang giấy tờ, rất lộn xộn và mất trật tự.
Trong tay không còn hồ sơ nào, Tô Khả tiếp tục quay sang bên cạnh cầm lên khoảng một chục hồ sơ bệnh lý khác, tính tiếp tục phân loại, chỉ có điều nét chữ trên bìa hồ sơ đó như rồng bay phượng múa nhìn hoa cả mắt, khiến Tô Khả có chút không nhẫn nại.
Trời bên ngoài vẫn còn mưa, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng vang lên bên tai Tô Khả, thật là làm phiền người khác.
Tô Khả nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ tối rồi, theo lý thì cô đã sớm tan làm, nhưng hôm nay công việc thật sự quá nhiều, làm hại cô đến bây giờ vẫn còn phải ở lại cái phòng làm việc chết tiệt này!
Nghĩ như vậy, tốc độ tay của Tô Khả nhanh hơn. Những nét chữ như rồng bay phượng múa kia, Tô Khả chỉ liếc cái móc của chữ là đã biết phải để hồ sơ này ở đâu rồi.
Dì cả tới thăm, cho nên bây giờ Tô Khả cảm thấy mệt mỏi và vô lực, những hồ sơ tiếp theo cô để xuống rất nhẹ nhàng trên bàn. Nhớ đến buổi sáng, máu tươi giống như nước dưa hấu trào ra dính vào ga giường, đến giờ vẫn còn để trong máy giặt quần áo chưa giặt, cộng thêm bây giờ bụng của cô đang âm ỉ đau, Tô Khả rất buồn bực, lại nghĩ đến cả ngày hôm nay, cô đều phải đối phó với các loại “tiểu đệ” hình dáng không đẹp mắt, thì càng buồn bực.
Tuần lễ này tổng cộng có hai trận mưa, một trận mưa kéo dài ba ngày, một trận mưa kéo dài bốn ngày, quần áo phải phơi hai ba ngày mới có thể khô, hơn nữa nghe nói thời tiết khó chịu này còn có khuynh hướng kéo dài nữa.
Ngay sáng nay, mí mắt của cô đã nháy không ngừng, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện bất thường gì đó.
Quả nhiên, lúc ra cửa, mới bước được mấy trăm mét, đôi giày cao gót cô liền dẫm lên một đống cứt chó. Cũng may trời không mưa, cọ cọ trên cỏ mấy cái là có thể sạch sẽ, chứ nếu mà trời mưa, đế giày dính đầy bùn lầy, cộng với các loại ghê tởm khác. Tô Khả chỉ có nước ngồi xổm xuống, sau đó cúi đầu, cau mày dùng khăn giấy mà lau lung tung. Cuối cùng cũng sạch sẽ, cô định tiếp tục đi về phía trước, kết quả còn chưa đi được mấy bước, cô chỉ sơ ý một chút đã giẫm vào cái lỗ tròn thoát nước trên nắp cống rồi bị dính chặt, không cách nào rút ra được. . . . . .
Bà ngoại ơi, sao cô lại gặp “may mắn” như thế chứ, diện tích nắp cống lớn như thế mà chỉ có một cái lỗ tròn nhỏ xíu a, vậy mà cô có thể giẫm vào, vận khí này có thể dùng để mua vé số được hay không?
Cho nên cô chỉ có thể cởi chiếc giày dính vào cái lỗ thoát nước, sau đó đập cho rơi ra.
Lần này thì trời đã mưa, tay đã cố hết sức giơ cái ô, còn phải một chân đứng thẳng, chưa kể cô còn phải ra sức khua khua gõ gõ, khiến đôi giày cao gót mới mua biến thành giày đế bằng. Không còn gì khổ hơn nữa!
Cuối cùng, đôi giày cao gót cũng biến thành giày đế bằng, trong lòng cô bị lại nội thương. Mặc dù đôi giày này là hàng nhái, nhưng cũng phải mất 38 đồng mới mua được! Hiện tại mới dùng được một tuần, đã trở thành hình dạng này, cô có thể không đau lòng hay không.
Tô Khả chỉ có thể buồn bực nhìn ông trời đen thùi lùi phía trước, trong lòng gầm thét: Ông có cần phải hãm hại tôi như thế không?
Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Tô Khả vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, kết quả cũng vẫn muộn hai phút.
Vốn là khi xuất hiện tình huống như thế, nhân viên quản lý dập thẻ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không để người ta bị ghi danh đi trễ, nhưng Tô Khả lại không ngờ, Lão Viện Trưởng bình thường đi trễ về sớm nửa ngày kia lại đứng ở trước máy tính, cho nên viên quản lý dập thẻ này phải ghi danh đi trễ mà không giúp gì được.
Khi Tô Khả nhìn thấy Lão Viện Trưởng, phản ứng đầu tiên là: (⊙o⊙) ồ! Hôm nay lại cư nhiên đến sớm hơn cô! Phản ứng thứ hai là: Shit! Tiền thưởng chuyên cần của cô ơi.
Lão Viện Trưởng cứ thản nhiên như vậy, tư thế dựa vào tường vô cùng phóng khoáng, trên mặt là nụ cười không bình thường, hai tay khoanh vào nhau, sau đó dùng giọng điệu vô cùng quái gở nói: "Ơ, Tô Khả! Sao hôm nay cô lại tới trễ hả. A ha ha!!! Thật sự là rất đáng tiếc, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của cô đã không còn, a ha ha!!! Lần sau nhất định phải cố lên nha. A ha ha!!!"
A ha ha em gái lão! Cố gắng lên bà ngoại của lão! Lão tiện nhân, quá ghê tởm!
Nhìn cái giọng điệu hả hê kia, Tô Khả hận không thể cởi giày của mình ra rồi đâm vào lỗ đít của lão, để xem lão còn dám đắc chí hay không!
Đồ xảo trá, nghĩ đến thời tiết liên tục mưa dầm như thế này, cô vẫn phải ngày ngày dậy sớm, mục đích không phải là vì toàn bộ tiền thưởng chuyên cần này sao, không ngờ chỉ còn mấy ngày cuối tháng, cư nhiên lại bị dính trấu, hôm nay quả nhiên là ngày tai nạn của cô mà.
Giây phút nhớ lại những oán hận bi thương kết thúc, Tô Khả sờ sờ cái bụng nhỏ, tiếp tục lật “rẹc rẹc” hồ sơ bệnh án, phân loại.
"Nhanh chân lên một chút, nhanh lên một chút!". Một hồi xột xột xoạt xoạt của tiếng bước chân vang lên trên hành lang, từ xa tới gần. Vì vậy, Tô Khả đang hết sức chăm chú làm việc cũng đã nghe được tiếng bước chân "Cộc cộc" có lực, chân mày nhíu chặt lại, chặt đến nỗi có thể kẹp được con ruồi ở giữa.
"Phanh ——" một tiếng, phòng làm việc của Tô Khả bị người ta thô bạo đẩy ra.
Tô Khả kềm chế không được cơn tức giận, mạnh tay vỗ bàn một cái, phát ra một tiếng "Rầm——" , sau đó như "Hung thần ác sát" nhìn vào những người không biết sống chết vừa xông vào kia: "Không biết đọc à! Không thấy trên đó viết bác sĩ đã tan làm sao?"
Bước vào phòng tổng cộng có ba người, một người bị thương, một người cõng người bị thương và một người ở phía sau nâng cái mông của người bị thương. —_—|||
Ba người tiến vào phòng này hiển nhiên không ngờ vừa mới bước vào cửa phòng bệnh đã bị bác sĩ rống cho một trận, không khỏi "A" một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần, vội nhìn Tô Khả nói: "Bác sĩ, mau mau, mau khám bệnh cho người anh em của tôi một chút, vừa rồi tập trận giả cậu ấy vượt qua chướng ngại vật, vô tình dậm chân sai, nên không vượt qua được, kết quả làm bị thương “tiểu đệ” của cậu ấy rồi! Không biết “trứng” có vỡ không, nhờ bác sĩ kiểm tra gấp một chút."
Anh ta vừa nói như thế, người bị thương kia càng la to thêm: "Ai ui ai ui".
Tô Khả buông hồ sơ đang cầm trong tay ra, lúc này mới phát hiện, ba người vừa bước vào phòng mặc đồ rằn ri, trên mặt vẽ đầy sơn màu xanh lá cây, không thấy rõ diện mạo thật, hình như là bộ đội đặc chủng.
Tô Khả đi qua, sau đó đứng trước mặt hai người lính đặc chủng chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu, mà người bạn của bọn họ vẫn ở bên kia rên rỉ yếu ớt.
Tô Khả liếc mắt, nhìn về phía hai người nói: " Sao hai người còn chưa tránh ra?"
"A nha!" Hai người gật mạnh đầu, sau đó đứng qua một bên cho Tô Khả đi tới.
Tô Khả nhìn hai người lính đặc chủng trẻ trung khỏe như trâu mộng này, không khỏi mắng thầm một câu: Cảm tình với bộ đội đặc chủng cũng là ngu ngốc sao? Nghĩ tới đây, lập tức lắc đầu phủ nhận, dù sao ở trong ấn tượng của cô, chỉ có cô đơn thôi, CMN, giả nhân xảo quyệt muốn chết!
Tô Khả đứng một bên, nhìn người bị thương trên mặt phết đầy sơn màu xanh xanh hồng hồng: "Cởi."
"Hả?"
Tô Khả tiếp tục liếc mắt: "Anh không cởi thì tôi kiểm tra cho anh thế nào được, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng." Nhìn bộ dạng nhỏ bé của người lính này, phỏng đoán cái đó hẳn là không lớn lắm.
Chứng kiến một ngày bất thường xảy ra, đến khi tan làm lại đưa đến một bữa tiệc tươi mới, ngon lành về thị giác, Tô Khả cảm ơn ông trời cũng không đối xử với cô tệ lắm. Nghĩ như vậy, tâm trạng phiền não trở nên thoải mái hơn.
Người kia run lên một cái, sau đó sợ sệt hỏi Tô Khả, "Bác sĩ, ở đây không có bác sĩ nam sao?"
"Anh ta về rồi, hai người khác đang đi ăn cơm, cả khoa nam khoa này chỉ còn một mình tôi." Tô Khả bắt đầu dùng giọng điệu dịu dàng: "Anh có thể cởi được rồi."
"Vậy. . . . . . Để tôi chờ họ. . . . . . Thôi. . . . . ." Nói xong, lại bắt đầu "Ai ui ai ui", lấy tay che hạ thân rên rỉ.
Tô Khả giận, "Anh xem thường tôi không có chuyên môn hả? Cái loại kim châm như của anh, lão nương tôi đây đã nhìn thấy nhiều rồi, xấu hổ cái gì! mau cởi ra cho tôi!"
Nhìn cơ thể nhỏ bé của Tô Khả mà lại bộc phát ra tiếng hét lớn đến như vậy, ba người lính đặc chủng mặt đang xanh trong nháy mắt biến thành màu đỏ tía.
"Nếu anh không để tôi khám cho anh, cẩn thận không cái kim châm của anh về sau không chỉ không sinh được em bé, mà còn có thể bị liệt đấy!"
Người bị thương này chợt cảm thấy “Cúc Hoa” căng thẳng, che mặt lệ rơi.
Tô Khả nhìn hai người đứng bên cạnh, nghiêng đầu: "Các anh có muốn để tôi kiểm tra cho một chút không? Yên tâm, kỹ thuật của tôi là tốt nhất cả khoa nam khoa này, chỉ cần cắt da phẫu thuật thẩm mỹ cái bọc bên ngoài, các anh muốn thế nào tôi có thể làm như thế."
Trong thoáng chốc, hai người lính đặc chủng cảm giác mình đã gặp phải một Nữ Lưu Manh, sau đó lập tức tông cửa xông ra ngoài, vứt bỏ người bạn bị vỡ “trứng” ở lại.
Đợi đến khi hai người lính đặc chủng rời đi, Tô Khả bèn cười hắc hắc: "Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, anh không cần phải xấu hổ nữa, kỹ thuật của tôi rất tốt, cởi đi, tôi sẽ rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng với anh."
Người bị thương càng nhíu chặt “Cúc Hoa” hơn, nghĩ đến việc Tô Khả vừa nói mình có thể bị liệt hoặc không thể sinh con, run run rẩy rẩy cởi bộ đồ rằn ri ra, sau đó lộ ra một cái nội y màu đỏ chót.
Tô Khả: "(⊙o⊙)", sau đó nói, "Năm tuổi của anh hả?"
Người lính đặc chủng lúc này nóng bỏng cả mặt, hai tay túm chăt nội y của mình, bộ dạng không biết có nên cởi hay không.
Thấy vậy, Tô Khả trực tiếp bước tới, kéo cái nội y màu đỏ xuống: "Ai ui, đừng thẹn thùng nữa."
". . . . . ."
"Da anh rất trắng."
". . . . . ."
"Ôi chao, tổng hợp chi tiết, CMN, xếp hạng thứ hai trong những cái mà tôi đã nhìn thấy nha! Đủ năng lực!"
". . . . . ."
"Nha, hình dáng nhìn rất hoàn hảo. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."
"Oa . . . . . ."
". . . . . ."
Hai người lính đặc chủng đứng bên ngoài cửa, nghe thấy những câu bưu hãn này, nhìn nhau, vì anh em của mình mà đau lòng, không ngờ gặp phải một bác sĩ lưu manh.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy có một bóng người từ xa đi tới, hai người này lập tức đứng nghiêm, chào theo quân lễ: "Xin chào thượng tá."
Mắt của bọn họ tràn đầy sự kính trọng, người đàn ông này chỉ lớn hơn bọn họ khoảng vài tuổi thôi, nhưng năng lực và uy tín trong quân doanh của bọn họ, được coi là rất mạnh mẽ!
Người vừa đến kia gật đầu một cái, bờ môi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "A Tuấn như thế nào?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ biết quay đầu, nhìn vào cánh cửa lớn đang đóng chặt. Đúng vào lúc này, bên trong lại truyền ra một tiếng nói: "Chậc chậc, cảm giác không tồi a, về sau vợ anh sẽ rất có phúc a."
Sau đó hai người mặt đỏ tới mang tai quay lại nhìn người Thượng tá anh tuấn lịch sự đang đứng trước mặt.
Ai, Thượng tá sao thế? Từ trước tới giờ đều là người khiêm tốn, dịu dàng như nước, sao bây giờ sắc mặt thượng tá lại như gió thổi mưa giông trước cơn bão?
Chỉ thấy người Thượng tá trẻ tuổi này trong nháy mắt đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy lính của mình phía dưới bị cởi trống trơn cùng với người đang đeo cái bao tay trong suốt kiểm tra cái “đàn ông” của cậu ta, bèn cắn răng nghiến lợi rít ra hai chữ: "Tô, … Khả!"
Mà Tô Khả vốn vẫn đang đắm chìm trong công việc giật mình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy rõ mặt người vừa tới, vẻ mặt liền hoảng sợ!
Cô lật "rẹc rẹc" thật nhanh, đem từng cái hồ sơ xem xét rất cẩn thận, rồi lại phân chia riêng từng loại bệnh một, cắt bao da quy đầu để bên trái, cắt tuyến tiền liệt để bên phải, trị liệu bệnh lý về đường sinh dục, vô sinh nam để ở giữa.
Rất nhanh, bàn làm việc đang ngăn nắp gọn gàng giờ đã ngổn ngang giấy tờ, rất lộn xộn và mất trật tự.
Trong tay không còn hồ sơ nào, Tô Khả tiếp tục quay sang bên cạnh cầm lên khoảng một chục hồ sơ bệnh lý khác, tính tiếp tục phân loại, chỉ có điều nét chữ trên bìa hồ sơ đó như rồng bay phượng múa nhìn hoa cả mắt, khiến Tô Khả có chút không nhẫn nại.
Trời bên ngoài vẫn còn mưa, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng vang lên bên tai Tô Khả, thật là làm phiền người khác.
Tô Khả nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ tối rồi, theo lý thì cô đã sớm tan làm, nhưng hôm nay công việc thật sự quá nhiều, làm hại cô đến bây giờ vẫn còn phải ở lại cái phòng làm việc chết tiệt này!
Nghĩ như vậy, tốc độ tay của Tô Khả nhanh hơn. Những nét chữ như rồng bay phượng múa kia, Tô Khả chỉ liếc cái móc của chữ là đã biết phải để hồ sơ này ở đâu rồi.
Dì cả tới thăm, cho nên bây giờ Tô Khả cảm thấy mệt mỏi và vô lực, những hồ sơ tiếp theo cô để xuống rất nhẹ nhàng trên bàn. Nhớ đến buổi sáng, máu tươi giống như nước dưa hấu trào ra dính vào ga giường, đến giờ vẫn còn để trong máy giặt quần áo chưa giặt, cộng thêm bây giờ bụng của cô đang âm ỉ đau, Tô Khả rất buồn bực, lại nghĩ đến cả ngày hôm nay, cô đều phải đối phó với các loại “tiểu đệ” hình dáng không đẹp mắt, thì càng buồn bực.
Tuần lễ này tổng cộng có hai trận mưa, một trận mưa kéo dài ba ngày, một trận mưa kéo dài bốn ngày, quần áo phải phơi hai ba ngày mới có thể khô, hơn nữa nghe nói thời tiết khó chịu này còn có khuynh hướng kéo dài nữa.
Ngay sáng nay, mí mắt của cô đã nháy không ngừng, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện bất thường gì đó.
Quả nhiên, lúc ra cửa, mới bước được mấy trăm mét, đôi giày cao gót cô liền dẫm lên một đống cứt chó. Cũng may trời không mưa, cọ cọ trên cỏ mấy cái là có thể sạch sẽ, chứ nếu mà trời mưa, đế giày dính đầy bùn lầy, cộng với các loại ghê tởm khác. Tô Khả chỉ có nước ngồi xổm xuống, sau đó cúi đầu, cau mày dùng khăn giấy mà lau lung tung. Cuối cùng cũng sạch sẽ, cô định tiếp tục đi về phía trước, kết quả còn chưa đi được mấy bước, cô chỉ sơ ý một chút đã giẫm vào cái lỗ tròn thoát nước trên nắp cống rồi bị dính chặt, không cách nào rút ra được. . . . . .
Bà ngoại ơi, sao cô lại gặp “may mắn” như thế chứ, diện tích nắp cống lớn như thế mà chỉ có một cái lỗ tròn nhỏ xíu a, vậy mà cô có thể giẫm vào, vận khí này có thể dùng để mua vé số được hay không?
Cho nên cô chỉ có thể cởi chiếc giày dính vào cái lỗ thoát nước, sau đó đập cho rơi ra.
Lần này thì trời đã mưa, tay đã cố hết sức giơ cái ô, còn phải một chân đứng thẳng, chưa kể cô còn phải ra sức khua khua gõ gõ, khiến đôi giày cao gót mới mua biến thành giày đế bằng. Không còn gì khổ hơn nữa!
Cuối cùng, đôi giày cao gót cũng biến thành giày đế bằng, trong lòng cô bị lại nội thương. Mặc dù đôi giày này là hàng nhái, nhưng cũng phải mất 38 đồng mới mua được! Hiện tại mới dùng được một tuần, đã trở thành hình dạng này, cô có thể không đau lòng hay không.
Tô Khả chỉ có thể buồn bực nhìn ông trời đen thùi lùi phía trước, trong lòng gầm thét: Ông có cần phải hãm hại tôi như thế không?
Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Tô Khả vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, kết quả cũng vẫn muộn hai phút.
Vốn là khi xuất hiện tình huống như thế, nhân viên quản lý dập thẻ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không để người ta bị ghi danh đi trễ, nhưng Tô Khả lại không ngờ, Lão Viện Trưởng bình thường đi trễ về sớm nửa ngày kia lại đứng ở trước máy tính, cho nên viên quản lý dập thẻ này phải ghi danh đi trễ mà không giúp gì được.
Khi Tô Khả nhìn thấy Lão Viện Trưởng, phản ứng đầu tiên là: (⊙o⊙) ồ! Hôm nay lại cư nhiên đến sớm hơn cô! Phản ứng thứ hai là: Shit! Tiền thưởng chuyên cần của cô ơi.
Lão Viện Trưởng cứ thản nhiên như vậy, tư thế dựa vào tường vô cùng phóng khoáng, trên mặt là nụ cười không bình thường, hai tay khoanh vào nhau, sau đó dùng giọng điệu vô cùng quái gở nói: "Ơ, Tô Khả! Sao hôm nay cô lại tới trễ hả. A ha ha!!! Thật sự là rất đáng tiếc, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của cô đã không còn, a ha ha!!! Lần sau nhất định phải cố lên nha. A ha ha!!!"
A ha ha em gái lão! Cố gắng lên bà ngoại của lão! Lão tiện nhân, quá ghê tởm!
Nhìn cái giọng điệu hả hê kia, Tô Khả hận không thể cởi giày của mình ra rồi đâm vào lỗ đít của lão, để xem lão còn dám đắc chí hay không!
Đồ xảo trá, nghĩ đến thời tiết liên tục mưa dầm như thế này, cô vẫn phải ngày ngày dậy sớm, mục đích không phải là vì toàn bộ tiền thưởng chuyên cần này sao, không ngờ chỉ còn mấy ngày cuối tháng, cư nhiên lại bị dính trấu, hôm nay quả nhiên là ngày tai nạn của cô mà.
Giây phút nhớ lại những oán hận bi thương kết thúc, Tô Khả sờ sờ cái bụng nhỏ, tiếp tục lật “rẹc rẹc” hồ sơ bệnh án, phân loại.
"Nhanh chân lên một chút, nhanh lên một chút!". Một hồi xột xột xoạt xoạt của tiếng bước chân vang lên trên hành lang, từ xa tới gần. Vì vậy, Tô Khả đang hết sức chăm chú làm việc cũng đã nghe được tiếng bước chân "Cộc cộc" có lực, chân mày nhíu chặt lại, chặt đến nỗi có thể kẹp được con ruồi ở giữa.
"Phanh ——" một tiếng, phòng làm việc của Tô Khả bị người ta thô bạo đẩy ra.
Tô Khả kềm chế không được cơn tức giận, mạnh tay vỗ bàn một cái, phát ra một tiếng "Rầm——" , sau đó như "Hung thần ác sát" nhìn vào những người không biết sống chết vừa xông vào kia: "Không biết đọc à! Không thấy trên đó viết bác sĩ đã tan làm sao?"
Bước vào phòng tổng cộng có ba người, một người bị thương, một người cõng người bị thương và một người ở phía sau nâng cái mông của người bị thương. —_—|||
Ba người tiến vào phòng này hiển nhiên không ngờ vừa mới bước vào cửa phòng bệnh đã bị bác sĩ rống cho một trận, không khỏi "A" một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần, vội nhìn Tô Khả nói: "Bác sĩ, mau mau, mau khám bệnh cho người anh em của tôi một chút, vừa rồi tập trận giả cậu ấy vượt qua chướng ngại vật, vô tình dậm chân sai, nên không vượt qua được, kết quả làm bị thương “tiểu đệ” của cậu ấy rồi! Không biết “trứng” có vỡ không, nhờ bác sĩ kiểm tra gấp một chút."
Anh ta vừa nói như thế, người bị thương kia càng la to thêm: "Ai ui ai ui".
Tô Khả buông hồ sơ đang cầm trong tay ra, lúc này mới phát hiện, ba người vừa bước vào phòng mặc đồ rằn ri, trên mặt vẽ đầy sơn màu xanh lá cây, không thấy rõ diện mạo thật, hình như là bộ đội đặc chủng.
Tô Khả đi qua, sau đó đứng trước mặt hai người lính đặc chủng chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu, mà người bạn của bọn họ vẫn ở bên kia rên rỉ yếu ớt.
Tô Khả liếc mắt, nhìn về phía hai người nói: " Sao hai người còn chưa tránh ra?"
"A nha!" Hai người gật mạnh đầu, sau đó đứng qua một bên cho Tô Khả đi tới.
Tô Khả nhìn hai người lính đặc chủng trẻ trung khỏe như trâu mộng này, không khỏi mắng thầm một câu: Cảm tình với bộ đội đặc chủng cũng là ngu ngốc sao? Nghĩ tới đây, lập tức lắc đầu phủ nhận, dù sao ở trong ấn tượng của cô, chỉ có cô đơn thôi, CMN, giả nhân xảo quyệt muốn chết!
Tô Khả đứng một bên, nhìn người bị thương trên mặt phết đầy sơn màu xanh xanh hồng hồng: "Cởi."
"Hả?"
Tô Khả tiếp tục liếc mắt: "Anh không cởi thì tôi kiểm tra cho anh thế nào được, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng." Nhìn bộ dạng nhỏ bé của người lính này, phỏng đoán cái đó hẳn là không lớn lắm.
Chứng kiến một ngày bất thường xảy ra, đến khi tan làm lại đưa đến một bữa tiệc tươi mới, ngon lành về thị giác, Tô Khả cảm ơn ông trời cũng không đối xử với cô tệ lắm. Nghĩ như vậy, tâm trạng phiền não trở nên thoải mái hơn.
Người kia run lên một cái, sau đó sợ sệt hỏi Tô Khả, "Bác sĩ, ở đây không có bác sĩ nam sao?"
"Anh ta về rồi, hai người khác đang đi ăn cơm, cả khoa nam khoa này chỉ còn một mình tôi." Tô Khả bắt đầu dùng giọng điệu dịu dàng: "Anh có thể cởi được rồi."
"Vậy. . . . . . Để tôi chờ họ. . . . . . Thôi. . . . . ." Nói xong, lại bắt đầu "Ai ui ai ui", lấy tay che hạ thân rên rỉ.
Tô Khả giận, "Anh xem thường tôi không có chuyên môn hả? Cái loại kim châm như của anh, lão nương tôi đây đã nhìn thấy nhiều rồi, xấu hổ cái gì! mau cởi ra cho tôi!"
Nhìn cơ thể nhỏ bé của Tô Khả mà lại bộc phát ra tiếng hét lớn đến như vậy, ba người lính đặc chủng mặt đang xanh trong nháy mắt biến thành màu đỏ tía.
"Nếu anh không để tôi khám cho anh, cẩn thận không cái kim châm của anh về sau không chỉ không sinh được em bé, mà còn có thể bị liệt đấy!"
Người bị thương này chợt cảm thấy “Cúc Hoa” căng thẳng, che mặt lệ rơi.
Tô Khả nhìn hai người đứng bên cạnh, nghiêng đầu: "Các anh có muốn để tôi kiểm tra cho một chút không? Yên tâm, kỹ thuật của tôi là tốt nhất cả khoa nam khoa này, chỉ cần cắt da phẫu thuật thẩm mỹ cái bọc bên ngoài, các anh muốn thế nào tôi có thể làm như thế."
Trong thoáng chốc, hai người lính đặc chủng cảm giác mình đã gặp phải một Nữ Lưu Manh, sau đó lập tức tông cửa xông ra ngoài, vứt bỏ người bạn bị vỡ “trứng” ở lại.
Đợi đến khi hai người lính đặc chủng rời đi, Tô Khả bèn cười hắc hắc: "Bọn họ đều đi rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, anh không cần phải xấu hổ nữa, kỹ thuật của tôi rất tốt, cởi đi, tôi sẽ rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng với anh."
Người bị thương càng nhíu chặt “Cúc Hoa” hơn, nghĩ đến việc Tô Khả vừa nói mình có thể bị liệt hoặc không thể sinh con, run run rẩy rẩy cởi bộ đồ rằn ri ra, sau đó lộ ra một cái nội y màu đỏ chót.
Tô Khả: "(⊙o⊙)", sau đó nói, "Năm tuổi của anh hả?"
Người lính đặc chủng lúc này nóng bỏng cả mặt, hai tay túm chăt nội y của mình, bộ dạng không biết có nên cởi hay không.
Thấy vậy, Tô Khả trực tiếp bước tới, kéo cái nội y màu đỏ xuống: "Ai ui, đừng thẹn thùng nữa."
". . . . . ."
"Da anh rất trắng."
". . . . . ."
"Ôi chao, tổng hợp chi tiết, CMN, xếp hạng thứ hai trong những cái mà tôi đã nhìn thấy nha! Đủ năng lực!"
". . . . . ."
"Nha, hình dáng nhìn rất hoàn hảo. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."
"Oa . . . . . ."
". . . . . ."
Hai người lính đặc chủng đứng bên ngoài cửa, nghe thấy những câu bưu hãn này, nhìn nhau, vì anh em của mình mà đau lòng, không ngờ gặp phải một bác sĩ lưu manh.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy có một bóng người từ xa đi tới, hai người này lập tức đứng nghiêm, chào theo quân lễ: "Xin chào thượng tá."
Mắt của bọn họ tràn đầy sự kính trọng, người đàn ông này chỉ lớn hơn bọn họ khoảng vài tuổi thôi, nhưng năng lực và uy tín trong quân doanh của bọn họ, được coi là rất mạnh mẽ!
Người vừa đến kia gật đầu một cái, bờ môi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng: "A Tuấn như thế nào?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ biết quay đầu, nhìn vào cánh cửa lớn đang đóng chặt. Đúng vào lúc này, bên trong lại truyền ra một tiếng nói: "Chậc chậc, cảm giác không tồi a, về sau vợ anh sẽ rất có phúc a."
Sau đó hai người mặt đỏ tới mang tai quay lại nhìn người Thượng tá anh tuấn lịch sự đang đứng trước mặt.
Ai, Thượng tá sao thế? Từ trước tới giờ đều là người khiêm tốn, dịu dàng như nước, sao bây giờ sắc mặt thượng tá lại như gió thổi mưa giông trước cơn bão?
Chỉ thấy người Thượng tá trẻ tuổi này trong nháy mắt đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy lính của mình phía dưới bị cởi trống trơn cùng với người đang đeo cái bao tay trong suốt kiểm tra cái “đàn ông” của cậu ta, bèn cắn răng nghiến lợi rít ra hai chữ: "Tô, … Khả!"
Mà Tô Khả vốn vẫn đang đắm chìm trong công việc giật mình ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy rõ mặt người vừa tới, vẻ mặt liền hoảng sợ!
Tác giả :
Minh Lam Phong