Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài
Chương 48 Anh Có Lấy Em Không
Có một giấc mơ đẹp đến nỗi Tiết Thụy Du chỉ muốn mơ mãi không thôi, trong giấc mơ đó, trên lễ đường cực kì nguy nga tráng lệ, cô mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, khoác tay bố mình đi trên lễ đường.
Xung quanh cô đều là những khuôn mặt tươi cười, những lời chúc phúc đầy ngọt ngào.
Lễ đường dài lắm, đi mãi mà chẳng đến, cuối lễ đường, có một người đàn ông vẫn đang đứng đợi cô, người ấy mặc bộ vest đen nghiêm chỉnh, cổ áo chẳng còn mở hai cúc như ngày thường nữa mà nghiêm nghị gài cúc, còn gắn thêm một chiếc nơ đầy lịch thiệp.
Qua lớp khăn voan trắng, Tiết Thụy Du chỉ nhìn người ấy, từng bước từng bước đi như tiến gần hơn đến với con đường hạnh phúc ngập tràn màu hồng.
Trình Dục Uy đứng đấy, nhìn cô bằng ánh mắt đợi chờ, trong đôi mắt ấy, Tiết Thụy Du có thể nhìn thấy được biết bao nhiêu tự hào và hạnh phúc.
Khi bố cô trao tay cô đặt vào tay của Trình Dục Uy, Tiết Thụy Du đã hạnh phúc đến mức vỡ òa để rồi khi ngẩng đầu lên, cô đã thực sự bàng hoàng.
Người đàn ông đứng đấy tự lúc nào lại biến thành Lương Hạo Hiên, Tiết Thụy Du sửng sốt, không tin được vào mắt mình.
Cha xứ đứng ở bên cạnh gọi tên cô và Lương Hạo Hiên, tuyên bố hôn lễ của hai người chính thức bắt đầu.
Tiết Thụy Du rối răm, cô không tin được vào mắt mình, nhìn ngó xung quanh, chiếc bảng cưới đằng sau từ lúc nào đã đổi thành tên của Lương Hạo Hiên, không còn là Trình Dục Uy nữa.
Lương Hạo Hiên nhìn cô quay cuồng, tiến đến nắm lấy vai cô chất vấn, từng câu từng chữ của anh ta đều là dao nhọn đâm vào Tiết Thuỵ Du.
Anh ta hỏi cô tại sao lại lén lút yêu đương với Trình Dục Uy? Hỏi cô tại sao lại lừa dối anh ta.
Những khách khứa vừa nãy còn ngọt ngào chúc phúc đến bây giờ cũng giống như Lương Hạo Hiên, nhào đến chất vấn cô bằng những lời lẽ khó nghe.
Tiết Thụy Du bàng hoàng hét lớn lên, ngã quỵ xuống đất…
Cô tỉnh dậy với thân thể mướt mồ hôi, cô nhìn ra bên ngoài cửa, trời đã chập sáng rồi, hừng đông vừa lóe lên ở phía xa xa.
Trình Dục Uy vẫn nằm bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc vẫn là nơi để cho cô tựa đầu.
Tiết Thụy Du vội vớ lấy điều khiển điều hòa, giảm nhiệt độ xuống để xua tan đi sự nóng bức trong người, Trình Dục Uy cũng vì cô loay hoay mãi mà tỉnh dậy.
“Em sao thế bảo bối.”
“Dục Uy…!”
Nhìn thấy Tiết Thụy Du đang cực kì không ổn, Trình Dục Uy cũng đến tỉnh cả ngủ luôn rồi, hắn vội vã đem cô ôm vào trong lòng, cảm nhận được sự sợ hãi ủy khuất của Tiết Thụy Du qua cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia.
Tiết Thụy Du ôm chặt lấy hắn, đem đầu dụi dụi vào người hắn như một chú mèo con, còn Trình Dục Uy thì khẽ dùng tay xoa xoa lên lưng cô trấn an.
“Em gặp ác mộng à?”
“Đúng vậy, giấc mơ đó khiến em tỉnh giấc rồi sợ hãi đến tận bây giờ.”
“Sao thế? Cố ngủ lại đi nào, có anh ở đây.”
“Anh ở đây nhé!”
“Tất nhiên là anh ở đây rồi, ngoan ngủ đi em.”
Tiết Thụy Du vẫn ôm chặt lấy Trình Dục Uy như đang dùng hết sức ôm lấy một tấm phao cứu sinh vậy.
Trình Dục Uy vẫn xoa lưng trấn an cô, có chút lo lắng mà ôm lấy thân thể bé nhỏ vào lòng.
Không biết cô đã mơ thấy điều gì mà lại sợ hãi như vậy nữa, nhưng hắn không tiện hỏi, dỗ dành cô ngủ lại đã rồi mọi chuyện để sáng rồi tính sau.
Hơi thở của Tiết Thuỵ Du dần đều đặn, Trình Dục Uy cũng an tâm hơn phần nào, hắn giảm dần giảm dần rồi không vuốt lưng cô nữa, để yên cho cô ngủ.
Thực ra Trình Dục Uy cũng đang tập quen dần với việc ngủ có Tiết Thuỵ Du rồi.
Ngày thường chỉ có cuối tuần mới được ngủ cùng, bây giờ thì bất cứ hôm nào rảnh cũng đều có thể nên hắn đối với cái việc để cho Tiết Thuỵ Du nằm trong lòng, ôm chặt lấy cũng có chút quen thuộc hơn.
Không biết cô nằm mơ thấy gì mà lại sợ hãi đến mức này chứ? Trình Dục Uy cũng không hiểu lắm rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến cho Tiết Thuỵ Du phải sợ hãi đến mức trong giấc mơ cũng không ngăn nổi mình mà nghĩ đến.
Hắn siết chặt vòng tay, đem thân thể nhỏ bé mềm mềm thơm tho này của Tiết Thuỵ Du ôm chặt hơn một chút rồi cũng nương theo sự mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ chẳng còn mộng mị gì nữa khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy an tâm hơn, cô ngủ một mạch cho đến tận sáng hôm sau, phá lệ ngủ nhiều hơn ngày thường một chút.
Trình Dục Uy đã tỉnh dậy từ lâu nhưng bởi vì sợ Tiết Thuỵ Du lại gặp phải ác mộng nên vẫn nằm lại ôm lấy cô.
Ngắm nhìn Tiết Thuỵ Du ngủ cũng là một loại hành động dễ gây nghiện thật, Trình Dục Uy nằm nhìn cô ngủ đến quên cả thời gian.
Mãi cho đến khi Tiết Thuỵ Du tỉnh giấc rồi hắn mới nhận ra hoá ra mình đã nhìn cô lâu đến như thế.
“Dậy rồi sao bảo bối? Ngủ có ngon không em?”
“Ưm… mấy giờ rồi? Em vẫn còn có chút buồn ngủ.”
“Tám giờ sáng.
Hôm nay là chủ nhật, em cứ ngủ cho thoả thích đi.”
“Trễ đến như vậy rồi cơ á? Em ngủ say quá chẳng biết gì, chắc tại vì được ôm anh ngủ nên ngủ ngon hơn hẳn.”
Tiết Thuỵ Du khẽ đưa tay dụi mắt, có chút ngái ngủ mà dụi đầu vào lòng Trình Dục Uy.
Yêu để đâu cho hết bây giờ? Trình Dục Uy nhận ra Tiết Thuỵ Du của hắn thực sự là cô mèo nhỏ rất biết cách biến đổi linh hoạt các bản ngã của bản thân.
Ngày thường đi làm là một nữ cường nhân, ở cùng hắn thì như một cô mèo hoang quyến rũ, còn lúc ngủ như thế này thật giống một bé mèo con có chút đáng yêu.
Ngẫm đi ngẫm lại thì Tiết Thuỵ Du cũng chỉ mới có hai mươi tư tuổi, nhỏ hơn hắn đến tận bảy tuổi, khoảng cách có chút xa cũng có chút gần như thế này khiến cho Trình Dục Uy đôi khi lại cảm thấy Tiết Thuỵ Du thực sự vẫn còn rất non nớt, rất đáng yêu.
“Về sau anh làm gối ôm cho em.”
“Ngày nào cũng được ôm thì tốt biết mấy, ngủ trong lòng anh thích thật.”
“Vậy anh phải cố gắng để ngày nào cũng được để cho em ôm rồi.”
Trình Dục Uy không nhịn được đưa tay lên nhéo mũi của Tiết Thuỵ Du, vén mấy sợ tóc loà xoà trên trán cô vắt ra sau tai, ánh nhìn vẫn tràn đầy sủng nịch nhìn cô.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác yêu đương chính là như thế này, bất kể trong hoàn cảnh gì, bất cứ thời điểm nào, hắn cũng đều cảm thấy Tiết Thuỵ Du là tuyệt nhất.
Bản thân hắn đôi khi cũng cảm thấy có chút khó hiểu, yêu là như thế sao? Là nhìn người mình yêu bất kể khi nào cũng cảm thấy thật hạnh phúc, là không giấu nổi tình cảm qua ánh nhìn như Cố Vấn Hàn nói? Trình Dục Uy không giải thích được, hắn cũng chẳng muốn giải thích làm gì cho mắc công, cảm giác yêu đương như thế này thật tuyệt vời, hắn cũng chẳng buồn thắc mắc thêm nữa.
“Đêm qua ngủ mơ thấy gì mà lại hốt hoảng vậy hửm?”
Nhắc đến giấc mơ đêm qua, Tiết Thuỵ Du lại vẫn có chút gì đó sợ sệt.
Mặc dù bây giờ cảm giác đó cũng chẳng có còn đậm sâu như lúc rạng sáng nữa nhưng sự sợ hãi đó vẫn còn vấn vương đâu đây khiến cô chẳng có cách nào thoải mái được.
Vòng tay đang ôm lấy Trình Dục Uy bỗng dưng siết chặt, Tiết Thuỵ Du sợ bị thứ gì đó tóm lấy ép buộc cô rời xa người đàn ông này, cái ôm như sự báu víu đầy mãnh liệt.
Cô thực sự không muốn rời xa người đàn ông này chút nào đâu.
“Đêm qua em mơ thấy em bước đi trong lễ đường, anh đứng đợi em ở giá thập tự, em đã thực sự rất hạnh phúc…”
“Vậy sao lại sợ hãi?”
“Em đi hết lễ đường, lúc ngẩng đầu dậy lại nhìn thấy người đó không còn là anh nữa mà tự dưng lại biến thành Lương Hạo Hiên, anh ta còn chất vấn em, tất cả mọi người đều chất vấn vì sao em phản bội.
Dục Uy… em thực sự sợ lắm, em không muốn kết hôn với Lương Hạo Hiên nữa đâu.”
Trình Dục Uy rơi vào trầm tư, thực sự giấc mơ này có chút gì đó cũng khiến cho hắn có phần hơi lo sợ.
Điều hắn lo sợ đó chính là Tiết Thuỵ Du sẽ chịu đựng những lời lẽ khó nghe đến từ dư luận.
Bây giờ hắn biết được việc Lương Hạo Hiên nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng Tiết Thuỵ Du rồi nhưng nếu hắn vạch trần ra thì người chịu tổn thương nhiều nhất sẽ lại là Tiết Thuỵ Du.
Người ta sẽ chỉ trỏ sau lưng cô, thương hại cô là một kẻ vô dụng nhìn chồng và chị gái phản bội mình.
Dù có thế nào thì Tiết Thuỵ Du vẫn là người chịu thiệt thòi nhất.
“Ngoan nào đừng sợ, có anh ở đây, đó chỉ là giấc mơ thôi mà.”
“Nhưng em rất sợ, Dục Uy, anh có lấy em không?”
Phụ nữ khi yêu đều không ngăn nổi tham vọng của bản thân mình mà nghĩ đến chuyện trăm năm, Tiết Thuỵ Du cũng như thế thôi.
Cô có hôn ước với Lương Hạo Hiên, nhưng người mà cô muốn cùng chung sống đến bạc đầu lại là Trình Dục Uy.
Bây giờ có làm như thế nào cô cũng đều sẽ bị chỉ trỏ bàn tán lời ra tiếng vào, Tiết Thuỵ Du nghĩ mãi rồi thực sự bị xuống tinh thần bởi chuyện này.
Không biết Trình Dục Uy sẽ nghĩ sao nữa? Hắn yêu cô, điều này cô biết rồi, nhưng hắn có muốn lấy cô không? Có muốn cô giải trừ hôn ước với Lương Hạo Hiên để rồi cùng cô kết hôn hay không? Hay Trình Dục Uy chỉ muốn cùng cô yêu đương qua đường? Tiết Thuỵ Du bị đống suy nghĩ rối tinh rối mù này hành hạ đến mức không thể nào vui nổi.
Bây giờ cô hỏi ra như thế này cũng là đang tự đánh cược với bản thân.
Nếu Trình Dục Uy muốn kết hôn thì cô phải làm sao và nếu hắn không muốn thì cô phải làm sao? Tiết Thuỵ Du chưa nghĩ nhiều được đến mức đó, nó tệ hại đến mức cô chẳng buồn nghĩ đến nữa.
Trình Dục Uy khá bất ngờ với câu hỏi này của Tiết Thuỵ Du, hắn hơi sững người ra, đầu tiên là không biết trả lời thế nào, tiếp theo đó chính là tự hỏi bản thân.
Nhưng hắn nghĩ hắn chẳng cần hỏi ai làm cái gì, cảm giác này với Tiết Thuỵ Du hắn chẳng bao giờ muốn nó mất đi, chỉ muốn chiếm giữ cô là của mình.
Trình Dục Uy đã ghen tuông với Lương Hạo Hiên không ít lần, hắn ghen tị với Lương Hạo Hiên vì có thể được danh chính ngôn thuận được ở bên cạnh chăm sóc Tiết Thuỵ Du còn hắn thì không có.
Rồi đến tối hôm qua, khi Cố Vấn Hàn nói với hắn rằng Lương Hạo Hiên đang nɠɵạı ŧìиɦ, hắn đã rất vui.
Vui trên một cuộc hôn nhân đổ vỡ chẳng phải là chuyện gì quá hay ho nhưng khi hắn biết hắn đã có cơ hội được tiến thêm một bước nữa với Tiết Thuỵ Du hắn đã không nén nổi niềm vui trong lòng.
“Cho dù có như thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ lấy em.
Nếu em không muốn anh cũng sẽ tìm đủ mọi cách để có thể lấy em.
Thuỵ Du, em đừng sợ, có anh ở đây, ở bên cạnh em.”
“Dục Uy, anh có thể đợi được đến khi em giải quyết mọi chuyện với Lương Hạo Hiên một cách ổn thoả hay không?”
“Anh đợi! Anh đợi em! Chỉ cần em muốn, anh có thể đợi em.”
“Em đã từng nghĩ mình sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân đấy nhưng bây giờ em không muốn chấp nhận nữa.
Em không yêu Hạo Hiên, em làm như thế sẽ rất có lỗi với anh ấy.
Hơn thế, em còn có lỗi với anh, với bản thân mình.
Em yêu anh, em chỉ muốn kết hôn với anh.”
Trong đôi mắt to tròn của Tiết Thuỵ Du, Trình Dục Uy nhìn ra được biết bao nhiêu là tia sáng vằng vặc dưới lớp sương mỏng ầng ậc nước.
Hắn ôm ghì Tiết Thuỵ Du vào trong lòng, hôn lên mái tóc mùi hoa cỏ của cô.
Hắn thực sự lo nghĩ mãi không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào đây.
Nói ra với Tiết Thuỵ Du thì không thể mà nhìn cô cứ lo lắng bản thân mình có lỗi với tên khốn nạn kia cũng không được.
Trình Dục Uy tồn tại trong lòng một mảnh trầm tư, không biết nên giải quyết như thế nào để cho cô gặp ít tổn hại nhất nữa….
Xung quanh cô đều là những khuôn mặt tươi cười, những lời chúc phúc đầy ngọt ngào.
Lễ đường dài lắm, đi mãi mà chẳng đến, cuối lễ đường, có một người đàn ông vẫn đang đứng đợi cô, người ấy mặc bộ vest đen nghiêm chỉnh, cổ áo chẳng còn mở hai cúc như ngày thường nữa mà nghiêm nghị gài cúc, còn gắn thêm một chiếc nơ đầy lịch thiệp.
Qua lớp khăn voan trắng, Tiết Thụy Du chỉ nhìn người ấy, từng bước từng bước đi như tiến gần hơn đến với con đường hạnh phúc ngập tràn màu hồng.
Trình Dục Uy đứng đấy, nhìn cô bằng ánh mắt đợi chờ, trong đôi mắt ấy, Tiết Thụy Du có thể nhìn thấy được biết bao nhiêu tự hào và hạnh phúc.
Khi bố cô trao tay cô đặt vào tay của Trình Dục Uy, Tiết Thụy Du đã hạnh phúc đến mức vỡ òa để rồi khi ngẩng đầu lên, cô đã thực sự bàng hoàng.
Người đàn ông đứng đấy tự lúc nào lại biến thành Lương Hạo Hiên, Tiết Thụy Du sửng sốt, không tin được vào mắt mình.
Cha xứ đứng ở bên cạnh gọi tên cô và Lương Hạo Hiên, tuyên bố hôn lễ của hai người chính thức bắt đầu.
Tiết Thụy Du rối răm, cô không tin được vào mắt mình, nhìn ngó xung quanh, chiếc bảng cưới đằng sau từ lúc nào đã đổi thành tên của Lương Hạo Hiên, không còn là Trình Dục Uy nữa.
Lương Hạo Hiên nhìn cô quay cuồng, tiến đến nắm lấy vai cô chất vấn, từng câu từng chữ của anh ta đều là dao nhọn đâm vào Tiết Thuỵ Du.
Anh ta hỏi cô tại sao lại lén lút yêu đương với Trình Dục Uy? Hỏi cô tại sao lại lừa dối anh ta.
Những khách khứa vừa nãy còn ngọt ngào chúc phúc đến bây giờ cũng giống như Lương Hạo Hiên, nhào đến chất vấn cô bằng những lời lẽ khó nghe.
Tiết Thụy Du bàng hoàng hét lớn lên, ngã quỵ xuống đất…
Cô tỉnh dậy với thân thể mướt mồ hôi, cô nhìn ra bên ngoài cửa, trời đã chập sáng rồi, hừng đông vừa lóe lên ở phía xa xa.
Trình Dục Uy vẫn nằm bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc vẫn là nơi để cho cô tựa đầu.
Tiết Thụy Du vội vớ lấy điều khiển điều hòa, giảm nhiệt độ xuống để xua tan đi sự nóng bức trong người, Trình Dục Uy cũng vì cô loay hoay mãi mà tỉnh dậy.
“Em sao thế bảo bối.”
“Dục Uy…!”
Nhìn thấy Tiết Thụy Du đang cực kì không ổn, Trình Dục Uy cũng đến tỉnh cả ngủ luôn rồi, hắn vội vã đem cô ôm vào trong lòng, cảm nhận được sự sợ hãi ủy khuất của Tiết Thụy Du qua cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia.
Tiết Thụy Du ôm chặt lấy hắn, đem đầu dụi dụi vào người hắn như một chú mèo con, còn Trình Dục Uy thì khẽ dùng tay xoa xoa lên lưng cô trấn an.
“Em gặp ác mộng à?”
“Đúng vậy, giấc mơ đó khiến em tỉnh giấc rồi sợ hãi đến tận bây giờ.”
“Sao thế? Cố ngủ lại đi nào, có anh ở đây.”
“Anh ở đây nhé!”
“Tất nhiên là anh ở đây rồi, ngoan ngủ đi em.”
Tiết Thụy Du vẫn ôm chặt lấy Trình Dục Uy như đang dùng hết sức ôm lấy một tấm phao cứu sinh vậy.
Trình Dục Uy vẫn xoa lưng trấn an cô, có chút lo lắng mà ôm lấy thân thể bé nhỏ vào lòng.
Không biết cô đã mơ thấy điều gì mà lại sợ hãi như vậy nữa, nhưng hắn không tiện hỏi, dỗ dành cô ngủ lại đã rồi mọi chuyện để sáng rồi tính sau.
Hơi thở của Tiết Thuỵ Du dần đều đặn, Trình Dục Uy cũng an tâm hơn phần nào, hắn giảm dần giảm dần rồi không vuốt lưng cô nữa, để yên cho cô ngủ.
Thực ra Trình Dục Uy cũng đang tập quen dần với việc ngủ có Tiết Thuỵ Du rồi.
Ngày thường chỉ có cuối tuần mới được ngủ cùng, bây giờ thì bất cứ hôm nào rảnh cũng đều có thể nên hắn đối với cái việc để cho Tiết Thuỵ Du nằm trong lòng, ôm chặt lấy cũng có chút quen thuộc hơn.
Không biết cô nằm mơ thấy gì mà lại sợ hãi đến mức này chứ? Trình Dục Uy cũng không hiểu lắm rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến cho Tiết Thuỵ Du phải sợ hãi đến mức trong giấc mơ cũng không ngăn nổi mình mà nghĩ đến.
Hắn siết chặt vòng tay, đem thân thể nhỏ bé mềm mềm thơm tho này của Tiết Thuỵ Du ôm chặt hơn một chút rồi cũng nương theo sự mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ chẳng còn mộng mị gì nữa khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy an tâm hơn, cô ngủ một mạch cho đến tận sáng hôm sau, phá lệ ngủ nhiều hơn ngày thường một chút.
Trình Dục Uy đã tỉnh dậy từ lâu nhưng bởi vì sợ Tiết Thuỵ Du lại gặp phải ác mộng nên vẫn nằm lại ôm lấy cô.
Ngắm nhìn Tiết Thuỵ Du ngủ cũng là một loại hành động dễ gây nghiện thật, Trình Dục Uy nằm nhìn cô ngủ đến quên cả thời gian.
Mãi cho đến khi Tiết Thuỵ Du tỉnh giấc rồi hắn mới nhận ra hoá ra mình đã nhìn cô lâu đến như thế.
“Dậy rồi sao bảo bối? Ngủ có ngon không em?”
“Ưm… mấy giờ rồi? Em vẫn còn có chút buồn ngủ.”
“Tám giờ sáng.
Hôm nay là chủ nhật, em cứ ngủ cho thoả thích đi.”
“Trễ đến như vậy rồi cơ á? Em ngủ say quá chẳng biết gì, chắc tại vì được ôm anh ngủ nên ngủ ngon hơn hẳn.”
Tiết Thuỵ Du khẽ đưa tay dụi mắt, có chút ngái ngủ mà dụi đầu vào lòng Trình Dục Uy.
Yêu để đâu cho hết bây giờ? Trình Dục Uy nhận ra Tiết Thuỵ Du của hắn thực sự là cô mèo nhỏ rất biết cách biến đổi linh hoạt các bản ngã của bản thân.
Ngày thường đi làm là một nữ cường nhân, ở cùng hắn thì như một cô mèo hoang quyến rũ, còn lúc ngủ như thế này thật giống một bé mèo con có chút đáng yêu.
Ngẫm đi ngẫm lại thì Tiết Thuỵ Du cũng chỉ mới có hai mươi tư tuổi, nhỏ hơn hắn đến tận bảy tuổi, khoảng cách có chút xa cũng có chút gần như thế này khiến cho Trình Dục Uy đôi khi lại cảm thấy Tiết Thuỵ Du thực sự vẫn còn rất non nớt, rất đáng yêu.
“Về sau anh làm gối ôm cho em.”
“Ngày nào cũng được ôm thì tốt biết mấy, ngủ trong lòng anh thích thật.”
“Vậy anh phải cố gắng để ngày nào cũng được để cho em ôm rồi.”
Trình Dục Uy không nhịn được đưa tay lên nhéo mũi của Tiết Thuỵ Du, vén mấy sợ tóc loà xoà trên trán cô vắt ra sau tai, ánh nhìn vẫn tràn đầy sủng nịch nhìn cô.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác yêu đương chính là như thế này, bất kể trong hoàn cảnh gì, bất cứ thời điểm nào, hắn cũng đều cảm thấy Tiết Thuỵ Du là tuyệt nhất.
Bản thân hắn đôi khi cũng cảm thấy có chút khó hiểu, yêu là như thế sao? Là nhìn người mình yêu bất kể khi nào cũng cảm thấy thật hạnh phúc, là không giấu nổi tình cảm qua ánh nhìn như Cố Vấn Hàn nói? Trình Dục Uy không giải thích được, hắn cũng chẳng muốn giải thích làm gì cho mắc công, cảm giác yêu đương như thế này thật tuyệt vời, hắn cũng chẳng buồn thắc mắc thêm nữa.
“Đêm qua ngủ mơ thấy gì mà lại hốt hoảng vậy hửm?”
Nhắc đến giấc mơ đêm qua, Tiết Thuỵ Du lại vẫn có chút gì đó sợ sệt.
Mặc dù bây giờ cảm giác đó cũng chẳng có còn đậm sâu như lúc rạng sáng nữa nhưng sự sợ hãi đó vẫn còn vấn vương đâu đây khiến cô chẳng có cách nào thoải mái được.
Vòng tay đang ôm lấy Trình Dục Uy bỗng dưng siết chặt, Tiết Thuỵ Du sợ bị thứ gì đó tóm lấy ép buộc cô rời xa người đàn ông này, cái ôm như sự báu víu đầy mãnh liệt.
Cô thực sự không muốn rời xa người đàn ông này chút nào đâu.
“Đêm qua em mơ thấy em bước đi trong lễ đường, anh đứng đợi em ở giá thập tự, em đã thực sự rất hạnh phúc…”
“Vậy sao lại sợ hãi?”
“Em đi hết lễ đường, lúc ngẩng đầu dậy lại nhìn thấy người đó không còn là anh nữa mà tự dưng lại biến thành Lương Hạo Hiên, anh ta còn chất vấn em, tất cả mọi người đều chất vấn vì sao em phản bội.
Dục Uy… em thực sự sợ lắm, em không muốn kết hôn với Lương Hạo Hiên nữa đâu.”
Trình Dục Uy rơi vào trầm tư, thực sự giấc mơ này có chút gì đó cũng khiến cho hắn có phần hơi lo sợ.
Điều hắn lo sợ đó chính là Tiết Thuỵ Du sẽ chịu đựng những lời lẽ khó nghe đến từ dư luận.
Bây giờ hắn biết được việc Lương Hạo Hiên nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng Tiết Thuỵ Du rồi nhưng nếu hắn vạch trần ra thì người chịu tổn thương nhiều nhất sẽ lại là Tiết Thuỵ Du.
Người ta sẽ chỉ trỏ sau lưng cô, thương hại cô là một kẻ vô dụng nhìn chồng và chị gái phản bội mình.
Dù có thế nào thì Tiết Thuỵ Du vẫn là người chịu thiệt thòi nhất.
“Ngoan nào đừng sợ, có anh ở đây, đó chỉ là giấc mơ thôi mà.”
“Nhưng em rất sợ, Dục Uy, anh có lấy em không?”
Phụ nữ khi yêu đều không ngăn nổi tham vọng của bản thân mình mà nghĩ đến chuyện trăm năm, Tiết Thuỵ Du cũng như thế thôi.
Cô có hôn ước với Lương Hạo Hiên, nhưng người mà cô muốn cùng chung sống đến bạc đầu lại là Trình Dục Uy.
Bây giờ có làm như thế nào cô cũng đều sẽ bị chỉ trỏ bàn tán lời ra tiếng vào, Tiết Thuỵ Du nghĩ mãi rồi thực sự bị xuống tinh thần bởi chuyện này.
Không biết Trình Dục Uy sẽ nghĩ sao nữa? Hắn yêu cô, điều này cô biết rồi, nhưng hắn có muốn lấy cô không? Có muốn cô giải trừ hôn ước với Lương Hạo Hiên để rồi cùng cô kết hôn hay không? Hay Trình Dục Uy chỉ muốn cùng cô yêu đương qua đường? Tiết Thuỵ Du bị đống suy nghĩ rối tinh rối mù này hành hạ đến mức không thể nào vui nổi.
Bây giờ cô hỏi ra như thế này cũng là đang tự đánh cược với bản thân.
Nếu Trình Dục Uy muốn kết hôn thì cô phải làm sao và nếu hắn không muốn thì cô phải làm sao? Tiết Thuỵ Du chưa nghĩ nhiều được đến mức đó, nó tệ hại đến mức cô chẳng buồn nghĩ đến nữa.
Trình Dục Uy khá bất ngờ với câu hỏi này của Tiết Thuỵ Du, hắn hơi sững người ra, đầu tiên là không biết trả lời thế nào, tiếp theo đó chính là tự hỏi bản thân.
Nhưng hắn nghĩ hắn chẳng cần hỏi ai làm cái gì, cảm giác này với Tiết Thuỵ Du hắn chẳng bao giờ muốn nó mất đi, chỉ muốn chiếm giữ cô là của mình.
Trình Dục Uy đã ghen tuông với Lương Hạo Hiên không ít lần, hắn ghen tị với Lương Hạo Hiên vì có thể được danh chính ngôn thuận được ở bên cạnh chăm sóc Tiết Thuỵ Du còn hắn thì không có.
Rồi đến tối hôm qua, khi Cố Vấn Hàn nói với hắn rằng Lương Hạo Hiên đang nɠɵạı ŧìиɦ, hắn đã rất vui.
Vui trên một cuộc hôn nhân đổ vỡ chẳng phải là chuyện gì quá hay ho nhưng khi hắn biết hắn đã có cơ hội được tiến thêm một bước nữa với Tiết Thuỵ Du hắn đã không nén nổi niềm vui trong lòng.
“Cho dù có như thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ lấy em.
Nếu em không muốn anh cũng sẽ tìm đủ mọi cách để có thể lấy em.
Thuỵ Du, em đừng sợ, có anh ở đây, ở bên cạnh em.”
“Dục Uy, anh có thể đợi được đến khi em giải quyết mọi chuyện với Lương Hạo Hiên một cách ổn thoả hay không?”
“Anh đợi! Anh đợi em! Chỉ cần em muốn, anh có thể đợi em.”
“Em đã từng nghĩ mình sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân đấy nhưng bây giờ em không muốn chấp nhận nữa.
Em không yêu Hạo Hiên, em làm như thế sẽ rất có lỗi với anh ấy.
Hơn thế, em còn có lỗi với anh, với bản thân mình.
Em yêu anh, em chỉ muốn kết hôn với anh.”
Trong đôi mắt to tròn của Tiết Thuỵ Du, Trình Dục Uy nhìn ra được biết bao nhiêu là tia sáng vằng vặc dưới lớp sương mỏng ầng ậc nước.
Hắn ôm ghì Tiết Thuỵ Du vào trong lòng, hôn lên mái tóc mùi hoa cỏ của cô.
Hắn thực sự lo nghĩ mãi không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào đây.
Nói ra với Tiết Thuỵ Du thì không thể mà nhìn cô cứ lo lắng bản thân mình có lỗi với tên khốn nạn kia cũng không được.
Trình Dục Uy tồn tại trong lòng một mảnh trầm tư, không biết nên giải quyết như thế nào để cho cô gặp ít tổn hại nhất nữa….
Tác giả :
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang