Quan Hệ Đẫm Máu
Chương 38
Tiếng nhạc cứ vu vương như thế, không hề gấp gáp giống như một hồn ma u uất trong màn đêm càng khiến Thiên Châu lạnh sóng lưng, đây đích thực là khúc nhạc cô gặp phải trong giấc mơ…
Sao có thể?
Cô nằm mơ sao?
Thiên Châu cảnh giác đi theo tiếng nhạc vào khu rừng không xa, càng vào sâu bên trong cô càng nghe thấy âm thanh thê lương ấy rõ ràng, đó là một bản nhạc dương cầm.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có âm thanh kì lạ đó cùng với tiếng lá xào xạt khiến Thiên Châu có phần bất an, nhưng cô vẫn không tự chủ mà đi sâu vào khu rừng cho đến khi âm thanh đó đột nhiên biến mất.
Tiếng đàn dừng lại, trả lại không gian yên tĩnh của màn đêm cho không gian xung quanh, Thiên Châu càng khẩn trương nhìn xung quaqnh nhưng lại không có bất kì ai.
“Là ai? Dùng tiếng đàn để dẫn tôi ra đây sao còn không xuất hiện?”- Thiên Châu lạnh nhạt nói, ngữ khí vừa phải, ánh mắt cô sắc bén lạnh lùng nhìn xung quanh.
Nhưng trả lời cô cũng chỉ là không gian yên tĩnh chết chóc và tiếng côn trùng kêu.
~Xoạt!~
Thiên Châu quay lưng lại, cô nhìn thấy một bóng đen vừa mới lao nhanh về phía bìa rừng, không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ thấy bóng đen đó chạy rất nhanh, thân thủ không tồi, Thiên Châu dùng khinh công giỏi nhất nhưng vẫn cách xa hắn ta, cô dùng ‘Thiết Khuyến’ phi đao thuần thục phóng một đường thẳng nhưng phi đao không phóng trúng người phía trước mà yên vị nằm trên cái cây lớn trước mặt hắn ta khiến hắn ta dừng bước nhưng vẫn không quay mặt lại.
“Anh là ai? Nếu đã dùng đoạn nhạc này dẫn dắt tôi đến thì chắc chắc anh biết chuyện gì về tôi.”- Biết đoạn nhạc này là khúc nhạc mà cô tìm kiếm bấy lâu, chắc chắn là người này biết bí mật của giấc mơ kì quái kia, Thiên Châu điều tra bao nhiêu năm cũng vô vọng, bây giờ lại có manh mối cô không thể bỏ lỡ.
Người đàn ông đó im lặng, vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
“Anh muốn nói cho tôi biết chuyện gì?”- Thiên Châu nhíu mày.
Lần này người đàn ông đó chậm rãi đi về phía trước vài bước đến bên cạnh cái cây lớn kia và rút phi đao của Thiên Châu ra, hắn ta nghiêm túc đánh giá thứ vũ khí được mệnh danh là của hiếm trên thế giới này rồi chậm rãi nói: “Bây giờ chưa phải lúc nói cho cô biết, khi thời khắc đến, sự thật ắt sẽ phơi bày.”
Âm thanh trầm thấp có chút quen thuộc khiến Thiên châu nhất thời không biết đã nghe được ở đâu, cô lạnh nhạt nói: “Mục đích của anh là gì?”
Mục đích của hắn là gì? Tại sao biết giờ chưa phải lúc nói ra nhưng vẫn dùng khúc nhạc này để dẫn dắt sự tò mò của cô?
Người đàn ông đó nhếch miệng, ánh mắt nhìn chăm chăm thứ vũ khí sắc bén chói mắt trong tay, chậm rãi nói: “Cô không cần biết.”- sau đó hắn quay lại phóng ‘Thiết Khuyến’ về phía Thiên Châu sau đó biến mất trong màn đêm.
Thiên Châu thuần thục bắt được phi đao của mình, kẹp chúng vào giữa hai ngón tay rồi nhìn bóng hình đó biến mất, vừa rồi khi hắn ta quay lại, cô cứ tưởng là nhìn thấy được mặt hắn ta nào ngờ trên gương mặt vốn đã bị màn đêm làm mờ đó lại đeo một chiếc mặt nạ màu vàng chói mắt.
Thiên Châu mệt mỏi trở về biệt thự, vừa bước vào phòng cứ tưởng là được ngủ thì lại nhìn thấy Lâm Khánh Phong đã tỉnh dậy ngồi trên sofa, ánh mắt không vui nhìn Thiên Châu.
“Đi đâu?”- Lâm Khánh phong nhíu mày hỏi.
“Đi dạo.”- Thiên Châu ngắn gọn trả lời.
“Có biết đang bị cảm lạnh không? Bên ngoài lạnh như vậy còn dám đi dạo vào giờ này?”- Lâm Khánh Phong có vẻ tức giận nói, sau đó đứng lên đi về phía Thiên Châu, rất nhanh đã bế cô lên rồi vào phòng tắm.
Lâm Khánh Phong bỏ cô vào bồn tắm rồi mở nước chế độ nóng.
Thiên Châu chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị trụng nước sôi, một cơn nóng truyền đến khiến cô suýt nữa bị lột da, định chạy ra khỏi bồn thì đã bị Lâm Khánh Phong ấn xuống trở lại, tay của hắn vô tình vướng vào bộ quần áo trên người Thiên Châu, Lâm Khánh phong khó chịu nói: “Thật vướng víu, cởi ra.”
“Anh… anh muốn làm gì?”- Thiên Châu cảnh giác nhìn Lâm Khánh Phong.
“Nước nóng có thể giải hàn nhiệt trong cơ thể, yên tâm, tôi không cầm thú tới nỗi làm chuyện em vừa nghĩ bây giờ.”- Lâm Khánh phong như cười như không nhìn Thiên Châu trong bồn tắm, cả người cô đã ướt như một con gà bị vặt lông mà còn cố gắng gồng mình lên gáy vậy, quả thật khiến Lâm Khánh phong càng nhìn càng thích.
“Tôi, tôi nghĩ gì hả? Anh còn không ra ngoài?”- Thiên Châu trừng mắt nhìn Lâm Khánh Phong.
Lâm Khánh Phong làm bộ dạng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đổi ý rồi, nhìn em như vậy làm trong cơ thể tôi cũng bắt đầu có nhiệt, hay là tôi và em cùng ngâm nước vậy.”
Thiên Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông đang làm bộ dáng cởi đồ trước mặt, người đàn ông này rõ ràng là đang trêu đùa cô mà, Thiên Châu nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Ra ngoài.”
Dường như cái dáng vẻ của cô làm Lâm Khánh Phong ‘sợ’ hắn đành thỏa hiệp giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, tha cho em.”
Lâm Khánh phong ra ngoài, hắn ngồi trên sofa nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, khiến trong lòng hắn càng ấm áp hơn, lúc này khi ngủ Lâm Khánh Phong có cảm giác bên cạnh không có cô nên nhất thời tỉnh dậy, lo lắng nhìn xung quanh, lại nghĩ tới đây là Canada, Thiên Châu không thể đi đâu được nhưng bệnh cảm cô vẫn chưa khỏi mà dám ra ngoài khiến hắn nhất thời tức giận, nghĩ lại cũng nực cười… từ khi nào không có cô nằm bên cạnh thì hắn đang ngủ say cũng phải tỉnh dậy.
Điện thoại của Lâm Khánh phong vang lên, nụ cười trên môi cũng tắt khi nhìn thấy người gọi đến, là Lâm tuấn.
Sao có thể?
Cô nằm mơ sao?
Thiên Châu cảnh giác đi theo tiếng nhạc vào khu rừng không xa, càng vào sâu bên trong cô càng nghe thấy âm thanh thê lương ấy rõ ràng, đó là một bản nhạc dương cầm.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có âm thanh kì lạ đó cùng với tiếng lá xào xạt khiến Thiên Châu có phần bất an, nhưng cô vẫn không tự chủ mà đi sâu vào khu rừng cho đến khi âm thanh đó đột nhiên biến mất.
Tiếng đàn dừng lại, trả lại không gian yên tĩnh của màn đêm cho không gian xung quanh, Thiên Châu càng khẩn trương nhìn xung quaqnh nhưng lại không có bất kì ai.
“Là ai? Dùng tiếng đàn để dẫn tôi ra đây sao còn không xuất hiện?”- Thiên Châu lạnh nhạt nói, ngữ khí vừa phải, ánh mắt cô sắc bén lạnh lùng nhìn xung quanh.
Nhưng trả lời cô cũng chỉ là không gian yên tĩnh chết chóc và tiếng côn trùng kêu.
~Xoạt!~
Thiên Châu quay lưng lại, cô nhìn thấy một bóng đen vừa mới lao nhanh về phía bìa rừng, không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ thấy bóng đen đó chạy rất nhanh, thân thủ không tồi, Thiên Châu dùng khinh công giỏi nhất nhưng vẫn cách xa hắn ta, cô dùng ‘Thiết Khuyến’ phi đao thuần thục phóng một đường thẳng nhưng phi đao không phóng trúng người phía trước mà yên vị nằm trên cái cây lớn trước mặt hắn ta khiến hắn ta dừng bước nhưng vẫn không quay mặt lại.
“Anh là ai? Nếu đã dùng đoạn nhạc này dẫn dắt tôi đến thì chắc chắc anh biết chuyện gì về tôi.”- Biết đoạn nhạc này là khúc nhạc mà cô tìm kiếm bấy lâu, chắc chắn là người này biết bí mật của giấc mơ kì quái kia, Thiên Châu điều tra bao nhiêu năm cũng vô vọng, bây giờ lại có manh mối cô không thể bỏ lỡ.
Người đàn ông đó im lặng, vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
“Anh muốn nói cho tôi biết chuyện gì?”- Thiên Châu nhíu mày.
Lần này người đàn ông đó chậm rãi đi về phía trước vài bước đến bên cạnh cái cây lớn kia và rút phi đao của Thiên Châu ra, hắn ta nghiêm túc đánh giá thứ vũ khí được mệnh danh là của hiếm trên thế giới này rồi chậm rãi nói: “Bây giờ chưa phải lúc nói cho cô biết, khi thời khắc đến, sự thật ắt sẽ phơi bày.”
Âm thanh trầm thấp có chút quen thuộc khiến Thiên châu nhất thời không biết đã nghe được ở đâu, cô lạnh nhạt nói: “Mục đích của anh là gì?”
Mục đích của hắn là gì? Tại sao biết giờ chưa phải lúc nói ra nhưng vẫn dùng khúc nhạc này để dẫn dắt sự tò mò của cô?
Người đàn ông đó nhếch miệng, ánh mắt nhìn chăm chăm thứ vũ khí sắc bén chói mắt trong tay, chậm rãi nói: “Cô không cần biết.”- sau đó hắn quay lại phóng ‘Thiết Khuyến’ về phía Thiên Châu sau đó biến mất trong màn đêm.
Thiên Châu thuần thục bắt được phi đao của mình, kẹp chúng vào giữa hai ngón tay rồi nhìn bóng hình đó biến mất, vừa rồi khi hắn ta quay lại, cô cứ tưởng là nhìn thấy được mặt hắn ta nào ngờ trên gương mặt vốn đã bị màn đêm làm mờ đó lại đeo một chiếc mặt nạ màu vàng chói mắt.
Thiên Châu mệt mỏi trở về biệt thự, vừa bước vào phòng cứ tưởng là được ngủ thì lại nhìn thấy Lâm Khánh Phong đã tỉnh dậy ngồi trên sofa, ánh mắt không vui nhìn Thiên Châu.
“Đi đâu?”- Lâm Khánh phong nhíu mày hỏi.
“Đi dạo.”- Thiên Châu ngắn gọn trả lời.
“Có biết đang bị cảm lạnh không? Bên ngoài lạnh như vậy còn dám đi dạo vào giờ này?”- Lâm Khánh Phong có vẻ tức giận nói, sau đó đứng lên đi về phía Thiên Châu, rất nhanh đã bế cô lên rồi vào phòng tắm.
Lâm Khánh Phong bỏ cô vào bồn tắm rồi mở nước chế độ nóng.
Thiên Châu chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị trụng nước sôi, một cơn nóng truyền đến khiến cô suýt nữa bị lột da, định chạy ra khỏi bồn thì đã bị Lâm Khánh Phong ấn xuống trở lại, tay của hắn vô tình vướng vào bộ quần áo trên người Thiên Châu, Lâm Khánh phong khó chịu nói: “Thật vướng víu, cởi ra.”
“Anh… anh muốn làm gì?”- Thiên Châu cảnh giác nhìn Lâm Khánh Phong.
“Nước nóng có thể giải hàn nhiệt trong cơ thể, yên tâm, tôi không cầm thú tới nỗi làm chuyện em vừa nghĩ bây giờ.”- Lâm Khánh phong như cười như không nhìn Thiên Châu trong bồn tắm, cả người cô đã ướt như một con gà bị vặt lông mà còn cố gắng gồng mình lên gáy vậy, quả thật khiến Lâm Khánh phong càng nhìn càng thích.
“Tôi, tôi nghĩ gì hả? Anh còn không ra ngoài?”- Thiên Châu trừng mắt nhìn Lâm Khánh Phong.
Lâm Khánh Phong làm bộ dạng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đổi ý rồi, nhìn em như vậy làm trong cơ thể tôi cũng bắt đầu có nhiệt, hay là tôi và em cùng ngâm nước vậy.”
Thiên Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông đang làm bộ dáng cởi đồ trước mặt, người đàn ông này rõ ràng là đang trêu đùa cô mà, Thiên Châu nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Ra ngoài.”
Dường như cái dáng vẻ của cô làm Lâm Khánh Phong ‘sợ’ hắn đành thỏa hiệp giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, tha cho em.”
Lâm Khánh phong ra ngoài, hắn ngồi trên sofa nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, khiến trong lòng hắn càng ấm áp hơn, lúc này khi ngủ Lâm Khánh Phong có cảm giác bên cạnh không có cô nên nhất thời tỉnh dậy, lo lắng nhìn xung quanh, lại nghĩ tới đây là Canada, Thiên Châu không thể đi đâu được nhưng bệnh cảm cô vẫn chưa khỏi mà dám ra ngoài khiến hắn nhất thời tức giận, nghĩ lại cũng nực cười… từ khi nào không có cô nằm bên cạnh thì hắn đang ngủ say cũng phải tỉnh dậy.
Điện thoại của Lâm Khánh phong vang lên, nụ cười trên môi cũng tắt khi nhìn thấy người gọi đến, là Lâm tuấn.
Tác giả :
Tiểu Trân Bảo