Quan Hệ Đẫm Máu
Chương 30
Thời tiết tuy lạnh nhưng trời lại hửng lên,mang theo hơi ấm của mùa xuân.Nhìn ra cửa sổ, bầu trời trong xanh,những đám mây bồng bềnh như những que kẹo bông đang chơi đùa với gió.Ông mặt trời vàng rực chiếu những tia nắng vàng ấm áp,mượt mà xuống mặt đất.
Ánh nắng từ bên ngoài thông qua cánh cửa thủy tinh mà chiếu lên đôi nam nữ đang nằm trên giường.
Thiên Châu chỉ cảm giác giống như cả cơ thể mình vừa bị bánh xe nghiền nát, từng tế bào đã ngưng trệ, một cảm giác cực kì mệt mỏi, đến nhúc nhích cũng không dám.
“Um!” Thiên Châu nhíu mày, khẽ xoay người nhưng ngay sau đó cô lại bị một vòng tay bá đạo kéo vào một vòm ngực rộng lớn.
Thiên Châu mở mắt, những kí ức đêm hôm qua lại lần nữa diễn chậm lại trong đầu cô, Thiên Châu chỉ nhớ đêm hôm qua Lâm Khanh Phong như một người điên mà tham lam hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô không chịu nổi mà nhất xỉu mới có cảm giác được giải thoát.
Thiên Châu đẩy nhẹ Lâm Khánh Phong ra, giọng nói cô rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng lúc này lại vô cùng yếu ớt: “Thiên chủ, anh ra ngoài được rồi.”
Lâm Khánh Phong nhìn cô, đáy mắt lóe lên sự ngạc nhiên, lại nhìn đóa hoa mai tượng trưng cho sự trong trắng của cô ở trên giường thì máu cả người lại như sục sôi, đây là… cảm giác thành tựu.
“Đêm hôm qua là tại vì em ngất nên tôi động lòng trắc ẩn, nhưng lần sau sẽ không như vậy.”- lâm Khánh Phong nhìn người phụ nữ trong lòng mình, ánh mắt ấm áp tựa như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Thiên châu cười khổ, nhưng đáy mắt tĩnh lặng chất chứa một nỗi tuyệt vọng khó nhìn thấy: “Anh còn muốn gì nữa? thứ anh cần cũng đã lấy rồi, thiên chủ, cảm phiền anh ra ngoài để tôi thay quần áo.”
Lâm Khánh Phong ngạc nhiên nhìn Thiên Châu, người con gái này thật kì lạ, rõ ràng sự trong trắng của cô đã bị hắn hủy hoại nhưng cô hoàn toàn không biểu hiện cảm xúc gì, từ tối hôm qua đến giờ Lâm Khánh Phong đều yên lặng ngắm dáng vẻ say ngủ của Thiên Châu, hắn sợ cô sẽ bỏ đi, sợ cô sẽ gặp ác mộng, cứ ngỡ là sáng ra khi tỉnh dậy Thiên Châu sẽ nổi điên vì chuyện này, vì Lâm Khánh Phong biết trinh tiết rất quan trọng với con gái, nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn…
Thiên Châu không hề có một chút cảm xúc nào ngoại trừ một nỗi tuyệt vọng trong mắt cô, cô chỉ thản nhiên đối mặt với cái sự thật của thực tế, là cô không coi trọng trinh tiết của mình, hay cô đã tập dần cái thói quen chấp nhận thực tế phũ phàng? Lâm Khánh Phong thà cô cứ cầm dao chém giết hắn để hắn thấy rằng cô thật sự hận hắn thấu xương, còn hơn là… cô cứ như vậy, yên lặng, bình tĩnh… khiến hắn thật sự rất khó chịu.
“Em là người của tôi, tại sao tôi phải ra ngoài?”- Lâm Khánh Phong nheo mắt nhìn Thiên Châu, hắn không tin mình không phá bỏ được cái vỏ bình tĩnh của cô.
Thiên Châu chưa kịp nói gì thì cả người đã bị lật lại, sau đó Lâm Khánh Phong nằm đè nên người cô, điên cuồng mà tràn đầy tình cảm gặm nhắm đôi môi nhỏ vì thiếu nước nên khô khốc của cô, đầu lưỡi điên cuồng độc chiếm khoang miệng, nuốt hết tất cả âm thanh cô kháng cự vào bụng.
“Đừng…”- Thiên Châu đẩy Lâm Khánh Phong, nhưng căn bản chút sức lực không đủ đi đứng của cô không làm xê dịch được hắn.
Lâm khánh Phong rời khỏi môi cô, nhìn cô từ trên xuống, giọng nói khàn khàn: “Thứ tôi cần cũng đã lấy rồi? nha đầu, em nên biết thứ tôi cần còn rất nhiều, nếu em cho tôi cũng không ngại nhận.”
Nói rồi hắn lại điên cuồng độc chiếm thân hình bé nhỏ của cô, hắn hôn vào tai, vào gáy, Lâm Khánh Phong có cảm giác muốn mỗi tấc da trên người cô đều phải mang đậm dấu tích của hắn, hắn thích mùi hương của cô, thích cái tính cách ngoan cường dù đau đớn cỡ nào cũng không mở miệng cầu xin của cô, thích sự bình tĩnh mà hắn đang tìm cách phá bỏ.
Lâm Khánh Phong thúc mạnh eo lưng, tiến sâu vào cơ thể Thiên Châu.
Tiếng người con gái kiều mị cùng với thân hình cường tráng như đang phác họa hình ảnh nhỏ bé của cô dưới ánh mặt trời lại càng thêm diễm lệ vô ngần.
Không biết bao lâu qua đi, Lâm Khánh phong có điện thoại của Niles nói có chuyện gấp, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải rời đi, Thiên Châu nằm trên giường, toàn thân như một dòng chất lỏng không thể hoạt động, cô dùng hết sức ngồi dậy,dựa vào bức tường mà đi vào nhà tắm.
Thiên Châu nhìn mình trong gương, toàn thân đều là dấu vết của cuộc hoan lạc cực kì hoang đường đó…
Lâm Khánh Phong không biết, thật ra cả một đêm cô cũng như hắn, điều không ngủ.
Khi cô ngất chỉ khoảng một lúc sau đó tỉnh lại phát hiện mình đang được hắn ôm vào lòng, cô không biết hắn có ngủ không, nhưng bản thân mình thì không ngủ được, cô đã nghĩ rất nhiều, từ đau đớn, tuyệt vọng và trở thành cái bộ dạng bình tĩnh mà hắn đã thấy.
Trinh tiết? đối với cô gái nào mà không quan trọng? Với Thiên Châu cũng vậy, nhưng từ nhỏ tới lớn cô điều đã hình thành cho mình một bản tính sống thích nghi với thực tế, cô biết dù có đau lòng hay uất hận thì cũng đã xảy ra rồi, Thiên Châu không muốn bản thân lại yếu đuối vì như vậy thì cái ‘thực tế’ đến với cô sẽ càng phũ phàng hơn.
Cô sống trong xã hội đen tối, cả đời vẫn không thay đổi được sự thật này, mà trong cái xã hội này thì bao nhiêu đây vẫn chưa là gì với cô cả, đối với Thiên châu chỉ cần có thể sống cho tới lúc cô gặp được người thân của mình, đích thân đứng trước mặt họ mà hỏi. Vì sao lại bỏ rơi con?
Ánh nắng từ bên ngoài thông qua cánh cửa thủy tinh mà chiếu lên đôi nam nữ đang nằm trên giường.
Thiên Châu chỉ cảm giác giống như cả cơ thể mình vừa bị bánh xe nghiền nát, từng tế bào đã ngưng trệ, một cảm giác cực kì mệt mỏi, đến nhúc nhích cũng không dám.
“Um!” Thiên Châu nhíu mày, khẽ xoay người nhưng ngay sau đó cô lại bị một vòng tay bá đạo kéo vào một vòm ngực rộng lớn.
Thiên Châu mở mắt, những kí ức đêm hôm qua lại lần nữa diễn chậm lại trong đầu cô, Thiên Châu chỉ nhớ đêm hôm qua Lâm Khanh Phong như một người điên mà tham lam hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô không chịu nổi mà nhất xỉu mới có cảm giác được giải thoát.
Thiên Châu đẩy nhẹ Lâm Khánh Phong ra, giọng nói cô rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng lúc này lại vô cùng yếu ớt: “Thiên chủ, anh ra ngoài được rồi.”
Lâm Khánh Phong nhìn cô, đáy mắt lóe lên sự ngạc nhiên, lại nhìn đóa hoa mai tượng trưng cho sự trong trắng của cô ở trên giường thì máu cả người lại như sục sôi, đây là… cảm giác thành tựu.
“Đêm hôm qua là tại vì em ngất nên tôi động lòng trắc ẩn, nhưng lần sau sẽ không như vậy.”- lâm Khánh Phong nhìn người phụ nữ trong lòng mình, ánh mắt ấm áp tựa như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Thiên châu cười khổ, nhưng đáy mắt tĩnh lặng chất chứa một nỗi tuyệt vọng khó nhìn thấy: “Anh còn muốn gì nữa? thứ anh cần cũng đã lấy rồi, thiên chủ, cảm phiền anh ra ngoài để tôi thay quần áo.”
Lâm Khánh Phong ngạc nhiên nhìn Thiên Châu, người con gái này thật kì lạ, rõ ràng sự trong trắng của cô đã bị hắn hủy hoại nhưng cô hoàn toàn không biểu hiện cảm xúc gì, từ tối hôm qua đến giờ Lâm Khánh Phong đều yên lặng ngắm dáng vẻ say ngủ của Thiên Châu, hắn sợ cô sẽ bỏ đi, sợ cô sẽ gặp ác mộng, cứ ngỡ là sáng ra khi tỉnh dậy Thiên Châu sẽ nổi điên vì chuyện này, vì Lâm Khánh Phong biết trinh tiết rất quan trọng với con gái, nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn…
Thiên Châu không hề có một chút cảm xúc nào ngoại trừ một nỗi tuyệt vọng trong mắt cô, cô chỉ thản nhiên đối mặt với cái sự thật của thực tế, là cô không coi trọng trinh tiết của mình, hay cô đã tập dần cái thói quen chấp nhận thực tế phũ phàng? Lâm Khánh Phong thà cô cứ cầm dao chém giết hắn để hắn thấy rằng cô thật sự hận hắn thấu xương, còn hơn là… cô cứ như vậy, yên lặng, bình tĩnh… khiến hắn thật sự rất khó chịu.
“Em là người của tôi, tại sao tôi phải ra ngoài?”- Lâm Khánh Phong nheo mắt nhìn Thiên Châu, hắn không tin mình không phá bỏ được cái vỏ bình tĩnh của cô.
Thiên Châu chưa kịp nói gì thì cả người đã bị lật lại, sau đó Lâm Khánh Phong nằm đè nên người cô, điên cuồng mà tràn đầy tình cảm gặm nhắm đôi môi nhỏ vì thiếu nước nên khô khốc của cô, đầu lưỡi điên cuồng độc chiếm khoang miệng, nuốt hết tất cả âm thanh cô kháng cự vào bụng.
“Đừng…”- Thiên Châu đẩy Lâm Khánh Phong, nhưng căn bản chút sức lực không đủ đi đứng của cô không làm xê dịch được hắn.
Lâm khánh Phong rời khỏi môi cô, nhìn cô từ trên xuống, giọng nói khàn khàn: “Thứ tôi cần cũng đã lấy rồi? nha đầu, em nên biết thứ tôi cần còn rất nhiều, nếu em cho tôi cũng không ngại nhận.”
Nói rồi hắn lại điên cuồng độc chiếm thân hình bé nhỏ của cô, hắn hôn vào tai, vào gáy, Lâm Khánh Phong có cảm giác muốn mỗi tấc da trên người cô đều phải mang đậm dấu tích của hắn, hắn thích mùi hương của cô, thích cái tính cách ngoan cường dù đau đớn cỡ nào cũng không mở miệng cầu xin của cô, thích sự bình tĩnh mà hắn đang tìm cách phá bỏ.
Lâm Khánh Phong thúc mạnh eo lưng, tiến sâu vào cơ thể Thiên Châu.
Tiếng người con gái kiều mị cùng với thân hình cường tráng như đang phác họa hình ảnh nhỏ bé của cô dưới ánh mặt trời lại càng thêm diễm lệ vô ngần.
Không biết bao lâu qua đi, Lâm Khánh phong có điện thoại của Niles nói có chuyện gấp, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải rời đi, Thiên Châu nằm trên giường, toàn thân như một dòng chất lỏng không thể hoạt động, cô dùng hết sức ngồi dậy,dựa vào bức tường mà đi vào nhà tắm.
Thiên Châu nhìn mình trong gương, toàn thân đều là dấu vết của cuộc hoan lạc cực kì hoang đường đó…
Lâm Khánh Phong không biết, thật ra cả một đêm cô cũng như hắn, điều không ngủ.
Khi cô ngất chỉ khoảng một lúc sau đó tỉnh lại phát hiện mình đang được hắn ôm vào lòng, cô không biết hắn có ngủ không, nhưng bản thân mình thì không ngủ được, cô đã nghĩ rất nhiều, từ đau đớn, tuyệt vọng và trở thành cái bộ dạng bình tĩnh mà hắn đã thấy.
Trinh tiết? đối với cô gái nào mà không quan trọng? Với Thiên Châu cũng vậy, nhưng từ nhỏ tới lớn cô điều đã hình thành cho mình một bản tính sống thích nghi với thực tế, cô biết dù có đau lòng hay uất hận thì cũng đã xảy ra rồi, Thiên Châu không muốn bản thân lại yếu đuối vì như vậy thì cái ‘thực tế’ đến với cô sẽ càng phũ phàng hơn.
Cô sống trong xã hội đen tối, cả đời vẫn không thay đổi được sự thật này, mà trong cái xã hội này thì bao nhiêu đây vẫn chưa là gì với cô cả, đối với Thiên châu chỉ cần có thể sống cho tới lúc cô gặp được người thân của mình, đích thân đứng trước mặt họ mà hỏi. Vì sao lại bỏ rơi con?
Tác giả :
Tiểu Trân Bảo