Quan Hệ Bí Ẩn
Chương 7
Mấy ngày qua Lewis dán thông báo không có nhà, nhưng vẫn cùng Ân Thiệu Hành ở trong căn hộ.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Ân Thiệu Hành mở tivi chuyển đến kênh giải trí, vào khoảng thời gian này, công ty giải trí Ân thị đang phỏng vấn một biên kịch vàng mà trước đó đã ký kết một bản hợp đồng không hề nhỏ với bọn họ. Trong tất cả biên kịch trong công ty, người Ân Thiệu Hành coi trọng nhất chính là cậu ta, vì vậy đối với việc cậu ta phỏng vấn vẫn là phải quan tâm một chút.
Đối phương vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, đeo kính mắt lại có một loại khí chất ưu nhã. Thời điểm mở màn người chủ trì giới thiệu với mọi người: “Đây là biên kịch trẻ nổi tiếng của chúng tôi, Quan Hi. Tốt nghiệp tại Đại học California, lúc cậu ấy tốt nghiệp đã làm ra bộ phim 《 Người về trong đêm mưa 》, làm oanh động toàn bộ giới phim ảnh phương Tây.”
Quan Hi ngồi đối diện người chủ trì lộ ra một nụ cười khiêm tốn: “Mọi người quá khen.”
Sau khi nói vài lời khách sáo, chương trình bắt đầu chuyển qua chủ đề chính.
“Tôi đã xem 《 Người về trong đêm mưa 》, nói về một cặp anh em trai trợ giúp lẫn nhau vượt qua cuộc sống đầy gian khổ, nhưng dẫu khó khăn lại tràn đầy vui vẻ. Đặc biệt là người em trai mỗi ngày đều chong đèn chờ anh trai về nhà, trên mặt còn mang theo biểu lộ mong đợi vô cùng cảm động, không biết ngài lấy linh cảm từ đâu?”
“Cái này… Thật ra là tôi cũng có một người anh trai, khi còn bé thường xuyên chỉ có hai người chúng tôi ở nhà, sau đó chúng tôi sẽ tự mình tìm niềm vui… linh cảm bắt nguồn từ cuộc sống, cho nên vẫn là phải cảm ơn anh trai tôi,” Khi Quan Hi nhắc tới anh trai mình trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Xem ra đây chính là anh trai quốc dân a. Vậy năm đó sau khi ngài tốt nghiệp vì sao không ở lại nước ngoài phát triển mà lại khăng khăng về nước? Phải biết rằng lúc ấy ở nước ngoài ngài đã có tiếng tăm nhất định, về nước là phải bắt đầu từ con số không.”
“Hẳn là do quê hương khó bỏ, người thân đều ở trong nước, hơn nữa lúc ấy Ân tổng của tập đoàn Ân thị vươn cành ô liu ra với tôi, tôi rất cảm tạ ơn tri ngộ, lập tức ký kết cùng Ân thị rồi.”
(Bắt nguồn từ truyện Noah, sau trận đại hồng thủy, noah phái một con bồ câu xuống thăm dò nước rút hay chưa, đến một ngày bồ câu ngậm một cành ô liu về báo hiệu nc rút, mặt đất đã ló lên. Về sau đc tượng trưng cho hòa bình hoặc để thể hiện thiện chí.)
(知遇之恩 tri ngộ chi ân: biết giá trị của người nào đó mà người đời ít biết đến, và coi trọng, giúp đỡ, đối đãi xứng đáng tấm lòng tri ngộ ơn tri ngộ.)
“Ân Tổng!” Người chủ trì ra vẻ kinh ngạc, dù trước đó thời điểm đọc kịch bản cô đã biết được chuyện này, “Mỗi lần chúng tôi ngỏ lời mời với Ân tổng đều bị từ chối a, Ân tổng thuộc dạng ‘người sang nhiều việc’, không biết ngài ấy như thế nào lại chú ý đến ngài?”
“Cái này hẳn là duyên phận do ông trời an bài rồi. A!” Nói xong, Quan Hi giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hướng ống kính làm ra động tác xin lỗi, “Tiểu Thái Tử nếu thấy được thì bỏ qua cho, tôi không có ý tứ gì khác a.”
Người chủ trì cũng biết Tổng giám đốc Ân thị đã sớm lập gia đình, bởi vì cũng không truy vấn cặn kẽ quan hệ giữa Quan Hi và Ân Thiệu Hành, chỉ hỏi: “Xem ra ngài rất may mắn, đương nhiên năng lực của ngài mọi người cũng đã rõ như ban ngày. Nhưng ngài từ khi tốt nghiệp thạc sĩ năm hai mươi tuổi đến nay, đã gần ba năm rồi còn chưa cho ra tác phẩm mới, tất cả mọi người đều chờ đến nóng lòng nha.”
Quan Hi cười rộ lên nói: “Tác phẩm mới vẫn còn đang trong giai đoạn hoàn thiện, rất nhiều tiền bối ‘mười năm mài một kiếm’. tôi đây mới chỉ ba năm, còn không vội.”
(十年磨一剑 ví von khắc khổ tôi luyện trong nhiều năm.)
“Mười năm? Vậy xin hỏi Quan tiên sinh có thể tiết lộ sơ lược được không, để mọi người tò mò một chút.”
“Cũng không lâu như vậy, đã sắp viết xong, đề tài xoay quanh cuộc sống hôn nhân gia đình, không thể nói nhiều hơn nữa,” Quan Hi nửa úp nửa mở.
“Đề tài tình yêu và hôn nhân nha, xem ra Quan tiên sinh cũng phải rất am hiểu cái này mới có thể chọn đề tài này đi.”
“Vâng, cái này cũng phải cảm ơn bạn đời của tôi rồi, là anh ấy cho tôi linh cảm.”
“Quan tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã kết hôn?” Người chủ trì chú ý đến nhẫn cưới trên ngón tay áp út của cậu, không khỏi cảm thán nói.
“Không còn trẻ, đã sắp ba mươi rồi.”
“Nói đến đây tôi cũng có chút xấu hổ…” Nữ chủ trì hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn trêu ghẹo nói.
Phần sau Ân Thiệu Hành không xem nữa, bởi vì Lewis về.
Lewis kéo vali bộ dạng phong trần mệt mỏi bước vào cửa, phát hiện Ân Thiệu Hành vậy mà đang xem tivi: “Ngài đang xem gì vậy?”
“Phỏng vấn.” Ân Thiệu Hành tắt tivi, ôm người đi vào phòng.
“Phỏng vấn của ai?” Lewis vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Phỏng vấn cậu.” Ân Thiệu Hành nói.
“A? Em không tham gia phỏng vấn a.” Lúc này Lewis còn là cái loại người mẫu không có danh tiếng, đi trên đường cũng sẽ không bị ai nhận ra, căn bản sẽ không có người mời cậu phỏng vấn, hơn nữa cậu cũng không có chuyện gì để hỏi, chẳng lẽ muốn cậu kể lại lịch sử yêu đương làm kẻ thứ ba?
Ân Thiệu Hành cũng không tiếp tục trêu chọc cậu: “Là phỏng vấn của Quan Hi, không phải cậu sao.”
Lúc này Lewis mới nhớ tới trong giới này quả thật có một người như vậy, lúc trước người đại diện của cậu bởi vì kiêng kỵ cái tên này mới bảo cậu đổi lại nghệ danh.
“Ừm.” Lewis nghe xong cũng không lộ ra bao nhiêu hào hứng.
Có thể khiến cậu hào hứng cũng chính là người đang ôm cậu.
“Giúp em tắm nha.” đến cửa phòng tắm Lewis đẩy vali vào phòng, ôm cánh tay Ân Thiệu Hành nũng nịu nói.
“Có gì tốt?” Ân Thiệu Hành cười như không cười nói.
Lewis cong môi mỉm cười: “Cho ngài hoa.”
Vì vậy Ân Thiệu Hành được cậu ôm lưng quần hái hoa.
(Nguyên văn 于是殷邵衡被他勾着裤腰摘花去了. Câu này k hiểu lắm, tặng hoa là tặng hoa cúc í hả T.T)
Lewis cởi sạch quần áo sau đó đứng dưới vòi nước ấm áp phát ra tiếng than thỏa mãn: “Thoải mái…”
Ân Thiệu Hoành xoa sữa tắm cho cậu: “Thoải mái bao nhiêu?”
“Hạn hán đã lâu gặp sương ngọt (甘露 cam lộ),” Lewis nhưng lại nói một cách đầy nghiêm túc, “Trên máy bay khô chết em rồi.”
Ân Thiệu hành cầm phía dưới xoa rửa cho cậu: “Ai ở trên máy bay làm chết cậu?” Cố ý thay cách đọc chữ ‘cạn’.
(Chữ cạn 干, làm chết 干死.)
“Đừng nói bậy,” Lewis khó mà tưởng tượng được cảnh mình bị người khác đụng chạm, nhất thời cảm thấy có chút ủy khuất, “Em chỉ là của một mình ngài.”
Ân Thiệu Hành cho người tắm sạch, sau đó đậy nắp bồn tắm rồi cho nước vào bồn, ôm người ngồi vào trong: “Như vậy nếu như tôi đụng vào người khác?”
Lewis nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo lại nhớ đến mình hiện tại danh không chính ngôn không thuận, dường như không có tư cách để ý đến những thứ đó, vì vậy lập tức trút giận: “Em cũng không quản được ngài.”
Ân Thiệu Hành kinh ngạc nói: “Ai nói không quản được?” Dứt lời dùng thứ đã nửa cương chọc vào cậu, “Cậu có thể ép khô tôi, như vậy tôi liền không tìm được người khác.”
“Vậy em còn phải tu luyện thêm chút nữa.”
“Không tự tin vậy sao?” Ân Thiệu Hành cắn lỗ tai cậu cười trêu chọc.
Lúc này nước đã dâng đến phần eo hai người, Lewis rời khỏi ngực Ân Thiệu Hành, tìm kiếm trong túi quần dưới mặt đất.
“Tìm gì vậy?” Ân Thiệu Hành nhìn hoa khổng tước trên vai Lewis, bởi vì động tác của cậu mà xòe ra nên trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Lewis móc ra một bình nhỏ: “Thử xem cái này có được không.”
Ân Thiệu Hành mở ra nhìn thấy bên trong là chất lỏng giống như bôi trơn, mùi hương ngọt ngào của hoa khổng tước lập tức tràn ngập phòng tắm: “Mật ong?”
“Dễ ngửi không?”
Ân Thiệu Hành gật đầu, Lewis thấy vậy liền kéo tay của hắn đưa đến lối vào bí ẩn phía sau mình: “Cho em ăn được không?” Nói xong, hạ mi mắt xấu hổ nhìn hắn.
Ân Thiệu Hành bật cười, Lewis quả thật là đồ yêu tinh, lúc nào cũng có thể mang đến kinh hỉ cho hắn.
“Thoát nước một chút đi.” Biết rõ đây là hắn đã đồng ý, Lewis nghe lời mà cho nước thoát hơn một nửa, tiếp theo liền hơi nâng mông nằm trên bồn tắm nghiêng đầu nheo mắt nhìn Ân Thiệu Hành.
Ân Thiệu Hành bóp một cái lên bờ mông căng chặc của cậu: “Còn rất tự giác.” Nói xong liền bôi nước mật lên cánh hoa trên vai cậu, cúi đầu nhâm nhi thưởng thức.
“Đừng liếm chỗ đó,” Lewis hạ vai né tránh động tác của hắn, “Sẽ phai màu.”
Ân Thiệu Hành lưu luyến hôn một cái, đổ nửa chai nước mật lên eo Lewis, nhìn nó chậm rãi chảy xuống dưới tiến vào khe mông: “Rất ngọt.” Ân Thiệu Hành dính lên môi sau đó để cho Lewis thè lưỡi ra liếm toàn bộ rồi mới cúi đầu hôn xuống.
Thời điểm Lewis cảm nhận đươc Ân Thiệu Hành dần di chuyển xuống dưới trong lòng vừa có chút chờ mong lại hơi sợ hãi, nhịn không được mà hơi run rẩy, cảm giác ngứa ngáy mãi cho đến khi Ân Thiệu Hành đưa lưỡi liếm vào trong mới lên đến đỉnh: “A!”
Eo Lewis thoáng cái mềm nhũn, co người lại muốn chạy trốn, lại bị Ân Thiệu Hành giữ chặt eo cứng rắn kéo trở về, gợn nước chuyển quanh gốc đùi cậu, khiến cho ngứa ngáy càng mãnh liệt. Ân Thiệu Hành tách mông cậu ra để cho mình tiến vào càng sâu, thẳng đến khi đưa đầy nước mật vào sâu bên trong hắn mới lui ra, gặm cắn da thịt mềm mại sau tai Lewis: “Thích không?”
Cổ họng Lewis khàn đặc, cả người vô lực xụi lơ theo mép bồn tắm, đưa lưng về phía Ân Thiệu Hành phát ra tiếng nức nở như có như không.
Ân Thiệu Hành xoay cậu lại, phát hiện trong mắt cậu không ngừng tràn ra nước mắt: “Làm sao vậy bảo bối.” Ân Thiệu Hành một bên lau cho cậu một bên lo âu hỏi.
Lewis ôm hắn, chống cằm lên bờ vai vững chắc của hắn, lắc đầu cái gì cũng không chịu nói.
Cho tới bây giờ Ân Thiệu Hành chưa từng thấy qua bộ dạng này của cậu, cảm thấy trên vai mình truyền tới ẩm ướt, không khỏi vỗ về cậu: “Tốt rồi đừng khóc, khóc xấu tôi liền không thích cậu nữa.”
Những lời này dường như rất hữu dụng, Lewis gần như là lập tức ngừng lại nước mắt, một lúc sau cậu hít mũi một cái: “Lúc đầu, lúc đầu thoải mái… sau không nhịn được nữa, em đã nói từ bỏ ngài cứ một mực thè lưỡi ra liếm,” Lewis giải thích: “Em không muốn ngài như vậy.” Nói xong lại bắt đầu nghẹn ngào.
“Là không muốn tôi thè lưỡi ra liếm hay là không muốn tôi chỉ mãi thè lưỡi ra liếm?” Ân Thiệu Hành kéo cậu xuống, hôn lên vệt nước mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng cậu.
“Không muốn thè lưỡi ra liếm chỗ đó.” Lewis rũ mắt xuống, lông mi thật dài ngăn trở ánh mắt quan sát của Ân Thiệu Hành.
Ân Thiệu Hành khó có được lúc nhu tình, hắn nâng cằm Lewis khẽ nói: “Tôi thích cậu, không ngại.”
Lewis lập tức trợn to hai mắt nhìn hắn, run rẩy xác nhận: “Thích em?”
“Thích cậu.” Nói xong, Ân Thiệu Hành đã sớm nghẹn đến không xong lập tức kéo cậu lên, chậm rãi tiến vào. Xúc cảm của nước mật không giống như dầu bôi trơn, có chút dinh dính lại khiến trong huyệt của Lewis phải tăng thêm chút lực để hấp thụ, Ân Thiệu Hành mới đi vào thiếu chút nữa nhịn không được muốn bắn ra.
Lewis theo thói quen điều chỉnh tốt góc độ thuận tiện động tác của Ân Thiệu Hành, trong cơn sóng dục vọng vẫn là cảm thấy không thể tin, trái tim dường như muốn nổ tung: “Ngài đang nói đùa em sao?”
“Cậu cảm thấy thế nào.” Hung hăng đâm vào điểm mẫn cảm của cậu lại khẽ cọ xát một chút, Ân Thiệu Hành hỏi.
Ân Thiệu Hành không cần phải lừa cậu, Lewis thầm nghĩ. Nhưng mà…
“Như vậy… ngài cũng thích người khác sao.” Lewis đánh bạo hỏi.
Bọn họ đều biết rõ ‘người khác’ là ai.
Ân Thiệu Hành dừng một chút, tiếp theo cắn một cái lên cổ Lewis, thẳng đến khi cậu nhịn không được kêu đau mới nhả ra, lúc này, trên cổ Lewis dĩ nhiên đã nhiều hơn một dấu răng mờ mờ.
“Vấn đề này, cho dù như thế nào tôi cũng không có biện pháp lừa cậu, đừng hỏi nữa, được không nào?”
Lewis rồi lại ngoài ý muốn lộ ra một nụ cười vui mừng: “Được.” Chỉ cần hắn yêu mình là được, cái khác… cậu đều không ngại.
Ân Thiệu Hành cúi đầu xuống cho cậu một nụ hôn sâu, dường như mang theo tất cả nỗi niềm khó nói hòa cùng nước bọt chảy vào bên trong cơ thể này.
“Thiệu Hành…” Lewsi nằm trên người hắn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Lúc này đây, Ân Thiệu Hành không tiếp tục uốn nắn cách xưng hô của cậu.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Ân Thiệu Hành mở tivi chuyển đến kênh giải trí, vào khoảng thời gian này, công ty giải trí Ân thị đang phỏng vấn một biên kịch vàng mà trước đó đã ký kết một bản hợp đồng không hề nhỏ với bọn họ. Trong tất cả biên kịch trong công ty, người Ân Thiệu Hành coi trọng nhất chính là cậu ta, vì vậy đối với việc cậu ta phỏng vấn vẫn là phải quan tâm một chút.
Đối phương vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, đeo kính mắt lại có một loại khí chất ưu nhã. Thời điểm mở màn người chủ trì giới thiệu với mọi người: “Đây là biên kịch trẻ nổi tiếng của chúng tôi, Quan Hi. Tốt nghiệp tại Đại học California, lúc cậu ấy tốt nghiệp đã làm ra bộ phim 《 Người về trong đêm mưa 》, làm oanh động toàn bộ giới phim ảnh phương Tây.”
Quan Hi ngồi đối diện người chủ trì lộ ra một nụ cười khiêm tốn: “Mọi người quá khen.”
Sau khi nói vài lời khách sáo, chương trình bắt đầu chuyển qua chủ đề chính.
“Tôi đã xem 《 Người về trong đêm mưa 》, nói về một cặp anh em trai trợ giúp lẫn nhau vượt qua cuộc sống đầy gian khổ, nhưng dẫu khó khăn lại tràn đầy vui vẻ. Đặc biệt là người em trai mỗi ngày đều chong đèn chờ anh trai về nhà, trên mặt còn mang theo biểu lộ mong đợi vô cùng cảm động, không biết ngài lấy linh cảm từ đâu?”
“Cái này… Thật ra là tôi cũng có một người anh trai, khi còn bé thường xuyên chỉ có hai người chúng tôi ở nhà, sau đó chúng tôi sẽ tự mình tìm niềm vui… linh cảm bắt nguồn từ cuộc sống, cho nên vẫn là phải cảm ơn anh trai tôi,” Khi Quan Hi nhắc tới anh trai mình trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Xem ra đây chính là anh trai quốc dân a. Vậy năm đó sau khi ngài tốt nghiệp vì sao không ở lại nước ngoài phát triển mà lại khăng khăng về nước? Phải biết rằng lúc ấy ở nước ngoài ngài đã có tiếng tăm nhất định, về nước là phải bắt đầu từ con số không.”
“Hẳn là do quê hương khó bỏ, người thân đều ở trong nước, hơn nữa lúc ấy Ân tổng của tập đoàn Ân thị vươn cành ô liu ra với tôi, tôi rất cảm tạ ơn tri ngộ, lập tức ký kết cùng Ân thị rồi.”
(Bắt nguồn từ truyện Noah, sau trận đại hồng thủy, noah phái một con bồ câu xuống thăm dò nước rút hay chưa, đến một ngày bồ câu ngậm một cành ô liu về báo hiệu nc rút, mặt đất đã ló lên. Về sau đc tượng trưng cho hòa bình hoặc để thể hiện thiện chí.)
(知遇之恩 tri ngộ chi ân: biết giá trị của người nào đó mà người đời ít biết đến, và coi trọng, giúp đỡ, đối đãi xứng đáng tấm lòng tri ngộ ơn tri ngộ.)
“Ân Tổng!” Người chủ trì ra vẻ kinh ngạc, dù trước đó thời điểm đọc kịch bản cô đã biết được chuyện này, “Mỗi lần chúng tôi ngỏ lời mời với Ân tổng đều bị từ chối a, Ân tổng thuộc dạng ‘người sang nhiều việc’, không biết ngài ấy như thế nào lại chú ý đến ngài?”
“Cái này hẳn là duyên phận do ông trời an bài rồi. A!” Nói xong, Quan Hi giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hướng ống kính làm ra động tác xin lỗi, “Tiểu Thái Tử nếu thấy được thì bỏ qua cho, tôi không có ý tứ gì khác a.”
Người chủ trì cũng biết Tổng giám đốc Ân thị đã sớm lập gia đình, bởi vì cũng không truy vấn cặn kẽ quan hệ giữa Quan Hi và Ân Thiệu Hành, chỉ hỏi: “Xem ra ngài rất may mắn, đương nhiên năng lực của ngài mọi người cũng đã rõ như ban ngày. Nhưng ngài từ khi tốt nghiệp thạc sĩ năm hai mươi tuổi đến nay, đã gần ba năm rồi còn chưa cho ra tác phẩm mới, tất cả mọi người đều chờ đến nóng lòng nha.”
Quan Hi cười rộ lên nói: “Tác phẩm mới vẫn còn đang trong giai đoạn hoàn thiện, rất nhiều tiền bối ‘mười năm mài một kiếm’. tôi đây mới chỉ ba năm, còn không vội.”
(十年磨一剑 ví von khắc khổ tôi luyện trong nhiều năm.)
“Mười năm? Vậy xin hỏi Quan tiên sinh có thể tiết lộ sơ lược được không, để mọi người tò mò một chút.”
“Cũng không lâu như vậy, đã sắp viết xong, đề tài xoay quanh cuộc sống hôn nhân gia đình, không thể nói nhiều hơn nữa,” Quan Hi nửa úp nửa mở.
“Đề tài tình yêu và hôn nhân nha, xem ra Quan tiên sinh cũng phải rất am hiểu cái này mới có thể chọn đề tài này đi.”
“Vâng, cái này cũng phải cảm ơn bạn đời của tôi rồi, là anh ấy cho tôi linh cảm.”
“Quan tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã kết hôn?” Người chủ trì chú ý đến nhẫn cưới trên ngón tay áp út của cậu, không khỏi cảm thán nói.
“Không còn trẻ, đã sắp ba mươi rồi.”
“Nói đến đây tôi cũng có chút xấu hổ…” Nữ chủ trì hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn trêu ghẹo nói.
Phần sau Ân Thiệu Hành không xem nữa, bởi vì Lewis về.
Lewis kéo vali bộ dạng phong trần mệt mỏi bước vào cửa, phát hiện Ân Thiệu Hành vậy mà đang xem tivi: “Ngài đang xem gì vậy?”
“Phỏng vấn.” Ân Thiệu Hành tắt tivi, ôm người đi vào phòng.
“Phỏng vấn của ai?” Lewis vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Phỏng vấn cậu.” Ân Thiệu Hành nói.
“A? Em không tham gia phỏng vấn a.” Lúc này Lewis còn là cái loại người mẫu không có danh tiếng, đi trên đường cũng sẽ không bị ai nhận ra, căn bản sẽ không có người mời cậu phỏng vấn, hơn nữa cậu cũng không có chuyện gì để hỏi, chẳng lẽ muốn cậu kể lại lịch sử yêu đương làm kẻ thứ ba?
Ân Thiệu Hành cũng không tiếp tục trêu chọc cậu: “Là phỏng vấn của Quan Hi, không phải cậu sao.”
Lúc này Lewis mới nhớ tới trong giới này quả thật có một người như vậy, lúc trước người đại diện của cậu bởi vì kiêng kỵ cái tên này mới bảo cậu đổi lại nghệ danh.
“Ừm.” Lewis nghe xong cũng không lộ ra bao nhiêu hào hứng.
Có thể khiến cậu hào hứng cũng chính là người đang ôm cậu.
“Giúp em tắm nha.” đến cửa phòng tắm Lewis đẩy vali vào phòng, ôm cánh tay Ân Thiệu Hành nũng nịu nói.
“Có gì tốt?” Ân Thiệu Hành cười như không cười nói.
Lewis cong môi mỉm cười: “Cho ngài hoa.”
Vì vậy Ân Thiệu Hành được cậu ôm lưng quần hái hoa.
(Nguyên văn 于是殷邵衡被他勾着裤腰摘花去了. Câu này k hiểu lắm, tặng hoa là tặng hoa cúc í hả T.T)
Lewis cởi sạch quần áo sau đó đứng dưới vòi nước ấm áp phát ra tiếng than thỏa mãn: “Thoải mái…”
Ân Thiệu Hoành xoa sữa tắm cho cậu: “Thoải mái bao nhiêu?”
“Hạn hán đã lâu gặp sương ngọt (甘露 cam lộ),” Lewis nhưng lại nói một cách đầy nghiêm túc, “Trên máy bay khô chết em rồi.”
Ân Thiệu hành cầm phía dưới xoa rửa cho cậu: “Ai ở trên máy bay làm chết cậu?” Cố ý thay cách đọc chữ ‘cạn’.
(Chữ cạn 干, làm chết 干死.)
“Đừng nói bậy,” Lewis khó mà tưởng tượng được cảnh mình bị người khác đụng chạm, nhất thời cảm thấy có chút ủy khuất, “Em chỉ là của một mình ngài.”
Ân Thiệu Hành cho người tắm sạch, sau đó đậy nắp bồn tắm rồi cho nước vào bồn, ôm người ngồi vào trong: “Như vậy nếu như tôi đụng vào người khác?”
Lewis nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo lại nhớ đến mình hiện tại danh không chính ngôn không thuận, dường như không có tư cách để ý đến những thứ đó, vì vậy lập tức trút giận: “Em cũng không quản được ngài.”
Ân Thiệu Hành kinh ngạc nói: “Ai nói không quản được?” Dứt lời dùng thứ đã nửa cương chọc vào cậu, “Cậu có thể ép khô tôi, như vậy tôi liền không tìm được người khác.”
“Vậy em còn phải tu luyện thêm chút nữa.”
“Không tự tin vậy sao?” Ân Thiệu Hành cắn lỗ tai cậu cười trêu chọc.
Lúc này nước đã dâng đến phần eo hai người, Lewis rời khỏi ngực Ân Thiệu Hành, tìm kiếm trong túi quần dưới mặt đất.
“Tìm gì vậy?” Ân Thiệu Hành nhìn hoa khổng tước trên vai Lewis, bởi vì động tác của cậu mà xòe ra nên trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.
Lewis móc ra một bình nhỏ: “Thử xem cái này có được không.”
Ân Thiệu Hành mở ra nhìn thấy bên trong là chất lỏng giống như bôi trơn, mùi hương ngọt ngào của hoa khổng tước lập tức tràn ngập phòng tắm: “Mật ong?”
“Dễ ngửi không?”
Ân Thiệu Hành gật đầu, Lewis thấy vậy liền kéo tay của hắn đưa đến lối vào bí ẩn phía sau mình: “Cho em ăn được không?” Nói xong, hạ mi mắt xấu hổ nhìn hắn.
Ân Thiệu Hành bật cười, Lewis quả thật là đồ yêu tinh, lúc nào cũng có thể mang đến kinh hỉ cho hắn.
“Thoát nước một chút đi.” Biết rõ đây là hắn đã đồng ý, Lewis nghe lời mà cho nước thoát hơn một nửa, tiếp theo liền hơi nâng mông nằm trên bồn tắm nghiêng đầu nheo mắt nhìn Ân Thiệu Hành.
Ân Thiệu Hành bóp một cái lên bờ mông căng chặc của cậu: “Còn rất tự giác.” Nói xong liền bôi nước mật lên cánh hoa trên vai cậu, cúi đầu nhâm nhi thưởng thức.
“Đừng liếm chỗ đó,” Lewis hạ vai né tránh động tác của hắn, “Sẽ phai màu.”
Ân Thiệu Hành lưu luyến hôn một cái, đổ nửa chai nước mật lên eo Lewis, nhìn nó chậm rãi chảy xuống dưới tiến vào khe mông: “Rất ngọt.” Ân Thiệu Hành dính lên môi sau đó để cho Lewis thè lưỡi ra liếm toàn bộ rồi mới cúi đầu hôn xuống.
Thời điểm Lewis cảm nhận đươc Ân Thiệu Hành dần di chuyển xuống dưới trong lòng vừa có chút chờ mong lại hơi sợ hãi, nhịn không được mà hơi run rẩy, cảm giác ngứa ngáy mãi cho đến khi Ân Thiệu Hành đưa lưỡi liếm vào trong mới lên đến đỉnh: “A!”
Eo Lewis thoáng cái mềm nhũn, co người lại muốn chạy trốn, lại bị Ân Thiệu Hành giữ chặt eo cứng rắn kéo trở về, gợn nước chuyển quanh gốc đùi cậu, khiến cho ngứa ngáy càng mãnh liệt. Ân Thiệu Hành tách mông cậu ra để cho mình tiến vào càng sâu, thẳng đến khi đưa đầy nước mật vào sâu bên trong hắn mới lui ra, gặm cắn da thịt mềm mại sau tai Lewis: “Thích không?”
Cổ họng Lewis khàn đặc, cả người vô lực xụi lơ theo mép bồn tắm, đưa lưng về phía Ân Thiệu Hành phát ra tiếng nức nở như có như không.
Ân Thiệu Hành xoay cậu lại, phát hiện trong mắt cậu không ngừng tràn ra nước mắt: “Làm sao vậy bảo bối.” Ân Thiệu Hành một bên lau cho cậu một bên lo âu hỏi.
Lewis ôm hắn, chống cằm lên bờ vai vững chắc của hắn, lắc đầu cái gì cũng không chịu nói.
Cho tới bây giờ Ân Thiệu Hành chưa từng thấy qua bộ dạng này của cậu, cảm thấy trên vai mình truyền tới ẩm ướt, không khỏi vỗ về cậu: “Tốt rồi đừng khóc, khóc xấu tôi liền không thích cậu nữa.”
Những lời này dường như rất hữu dụng, Lewis gần như là lập tức ngừng lại nước mắt, một lúc sau cậu hít mũi một cái: “Lúc đầu, lúc đầu thoải mái… sau không nhịn được nữa, em đã nói từ bỏ ngài cứ một mực thè lưỡi ra liếm,” Lewis giải thích: “Em không muốn ngài như vậy.” Nói xong lại bắt đầu nghẹn ngào.
“Là không muốn tôi thè lưỡi ra liếm hay là không muốn tôi chỉ mãi thè lưỡi ra liếm?” Ân Thiệu Hành kéo cậu xuống, hôn lên vệt nước mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng cậu.
“Không muốn thè lưỡi ra liếm chỗ đó.” Lewis rũ mắt xuống, lông mi thật dài ngăn trở ánh mắt quan sát của Ân Thiệu Hành.
Ân Thiệu Hành khó có được lúc nhu tình, hắn nâng cằm Lewis khẽ nói: “Tôi thích cậu, không ngại.”
Lewis lập tức trợn to hai mắt nhìn hắn, run rẩy xác nhận: “Thích em?”
“Thích cậu.” Nói xong, Ân Thiệu Hành đã sớm nghẹn đến không xong lập tức kéo cậu lên, chậm rãi tiến vào. Xúc cảm của nước mật không giống như dầu bôi trơn, có chút dinh dính lại khiến trong huyệt của Lewis phải tăng thêm chút lực để hấp thụ, Ân Thiệu Hành mới đi vào thiếu chút nữa nhịn không được muốn bắn ra.
Lewis theo thói quen điều chỉnh tốt góc độ thuận tiện động tác của Ân Thiệu Hành, trong cơn sóng dục vọng vẫn là cảm thấy không thể tin, trái tim dường như muốn nổ tung: “Ngài đang nói đùa em sao?”
“Cậu cảm thấy thế nào.” Hung hăng đâm vào điểm mẫn cảm của cậu lại khẽ cọ xát một chút, Ân Thiệu Hành hỏi.
Ân Thiệu Hành không cần phải lừa cậu, Lewis thầm nghĩ. Nhưng mà…
“Như vậy… ngài cũng thích người khác sao.” Lewis đánh bạo hỏi.
Bọn họ đều biết rõ ‘người khác’ là ai.
Ân Thiệu Hành dừng một chút, tiếp theo cắn một cái lên cổ Lewis, thẳng đến khi cậu nhịn không được kêu đau mới nhả ra, lúc này, trên cổ Lewis dĩ nhiên đã nhiều hơn một dấu răng mờ mờ.
“Vấn đề này, cho dù như thế nào tôi cũng không có biện pháp lừa cậu, đừng hỏi nữa, được không nào?”
Lewis rồi lại ngoài ý muốn lộ ra một nụ cười vui mừng: “Được.” Chỉ cần hắn yêu mình là được, cái khác… cậu đều không ngại.
Ân Thiệu Hành cúi đầu xuống cho cậu một nụ hôn sâu, dường như mang theo tất cả nỗi niềm khó nói hòa cùng nước bọt chảy vào bên trong cơ thể này.
“Thiệu Hành…” Lewsi nằm trên người hắn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Lúc này đây, Ân Thiệu Hành không tiếp tục uốn nắn cách xưng hô của cậu.
Tác giả :
Tô Niết Niết