Quân Giáo Sinh
Quyển 3 - Chương 68: Đoàn tụ
Ánh mắt của Udyr vô cùng ôn nhu, động tác lại hung ác bá đạo.
Nhiều năm chia lìa tựa hồ đã hoàn toàn kích thích khát vọng vô hạn dưới đáy lòng của nam nhân này, Lăng Phong bị y biến đổi tư thế muốn vài lần, toàn thân trên dưới bủn rủn không chịu nổi, về sau thể lực thật sự không chống đỡ nổi nữa, mệt đến thiếp đi.
Trận ân ái tràn ngập kích thích sau khi xa cách gặp lại, vẫn tiếp tục đến tận đêm khuya, Udyr dùng sự điên cuồng như thế để tuyên bố chủ quyền đối với nam nhân này, kỳ thật cũng chỉ vì…. lo sợ bị mất đi mà thôi.
Y đã mất đi một lần, không thể chịu nổi lần thứ hai.
Nhìn nam nhân mệt mỏi ngủ trong vòng tay của mình, trái tim Udyr truyền đến một tia đau đớn.
Trên khuôn mặt tuấn tú của nam nhân còn mang theo chút ửng đỏ sau tình dục, dưới sống mũi thẳng thanh tú, đôi môi xinh đẹp bị hôn đến sưng đỏ lên, toàn thân trên dưới loang lổ những dấu hôn do mình vừa lưu lại, bên trong thân thể hắn thậm chí còn rót đầy tinh dịch của mình.
— Nam nhân này, lại một lần nữa hoàn toàn thuộc về mình.
Suy nghĩ như vậy làm cho trái tim Udyr ngập tràn một loại xúc cảm ôn nhu nhàn nhạt.
Thế nhưng, cùng với thỏa mãn, tâm y cũng rất đau. Đau vì những năm gần đây đã để hắn phải chịu hết thảy dày vò, hận không thể quay lại quá khứ gắt gao ôm hắn vào lòng, hận chính mình không thể chưa từng quên hắn, chưa từng buông tay hắn.
Đáng tiếc, quá khứ căn bản không thể quay trở lại, bản thân chỉ có thể dùng một đời còn lại, đối xử với hắn thật tốt, vĩnh viễn không phụ lòng hắn.
Sau khi Lăng Phong ngủ, lông mày vẫn còn hơi hơi nhíu lại, tựa hồ đang mơ thấy một số chuyện không vui. Udyr biết, trải qua nhiều năm lẩn trốn đã khiến cho tiềm thức của hắn luôn tràn ngập cảnh giác, cho dù giờ phút này đang ngủ trong lòng mình, hắn cũng không hoàn toàn yên lòng.
Udyr nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên lông mày của Lăng Phong, ấn lên môi hắn một nụ hôn ôn nhu mà thành kính, dán vào môi hắn, thấp giọng nói. “Lăng Phong, anh yêu em.”
Lăng Phong trong lúc ngủ có chút bất an trở mình, tựa như tìm kiếm một nguồn nhiệt, chủ động nhích vào trong lòng Udyr.
Đáy lòng Udyr mềm nhũn, động tác mềm nhẹ ôm hắn lên.
Lăng Phong có tính ưa sạch sẽ, sau khi làm xong bắt buộc phải tắm rửa, để những chất lỏng kia lưu lại trong thân thể, hắn cả một đêm đều sẽ ngủ không thoải mái.
Udyr ôm Lăng Phong đi tới phòng tắm, xả đầy một bồn nước ấm, đặt hắn vào trong bồn tắm, ôn nhu giúp hắn tẩy sạch thân thể, chất lỏng lưu lại bên trong hậu huyệt cũng cẩn thận rửa sạch ra, thấy chỗ đó của hắn chỉ hơi hơi sưng đỏ chứ không bị thương, Udyr lúc này mới yên lòng, dùng khăn tắm bọc hắn lại, ôm hắn trở lại phòng ngủ.
Một loạt động tác này, Udyr làm đến cực kỳ thuần thục cũng mềm nhẹ vô cùng, hoàn toàn không làm Lăng Phong tỉnh giấc.
Trên giường trong phòng ngủ là một mảnh hỗn độn, khăn trải giường nhăn lại thành một đoàn, bên trên loang lổ dấu vết của tinh dịch. Udyr ôm Lăng Phong đến sô pha, lấy từ trong ngăn tủ một cái ra giường mới, lúc này mới đặt hắn lên trên giường.
Lăng Phong có lẽ là quá mệt mỏi, vẫn ngủ rất say, Udyr ôm cả người hắn vào trong lòng, hắn liền chủ động cuộn người lại gần, đem mặt dán trước ngực Udyr.
Udyr mỉm cười, cúi đầu hôn hôn trán hắn, ôn nhu nói. “Hảo hảo ngủ đi, ngủ ngon.”
— Ngủ ngon, người anh yêu.
— Mỗi buổi sáng sau này, em đều sẽ tỉnh lại trong vòng tay anh.
— Chúng ta sẽ không bao giờ tách xa nhau nữa.
***
Ngày đó sau khi Snow và Lâm Viễn trở về từ nhà của Lăng Phong, liền một mình đóng cửa ngồi trong phòng ngủ nói chuyện, thậm chí còn khóa cửa lại.
Brian và Caesar ngồi trong phòng khách xem TV, phim truyền hình vừa lúc chiếu đến tập cuối rất đặc sắc, nhưng tâm tư Brian lại không ở trên TV – đùa sao, so với Snow, mấy cái phim truyền hình kia hoàn toàn có thể bỏ qua.
Caesar lại càng không có chút hứng thú nào với phim truyền hình.
Hai người mở TV để che chắn, kỳ thật tâm tư lại hoàn toàn đặt trên người Omega của mình.
— Bọn họ hôm nay đi đâu vậy? Tại sao sau khi trở về thần sắc lại có vẻ không bình thường?
— Lại còn đóng cửa phòng mật đàm? Rốt cuộc là đang nói cái gì?
Hai người tâm phiền ý loạn, hoàn toàn bỏ qua âm thanh phát ra từ bộ phim.
Chỉ có Bạch Vũ đặc biệt vui vẻ biến thành lông vũ bay bay trong không khí, say sưa xem TV.
Đúng lúc bộ phim chiếu đến cảnh tỏ tình, Bạch Vũ hưng phấn bay đến trước mặt Brian nói. “Nữ nhân vật chính này quá ngu ngốc, rõ ràng nam thứ ôn nhu hơn, đúng không Bố Bố?”
Brian không kiên nhẫn đuổi nó đi. “Xem TV của ngươi đi!”
Bạch Vũ. “…… Nga.”
Một lát sau, Bạch Vũ lại bay đến trước mặt Caesar, hưng phấn mà nói. “Chủ nhân chủ nhân, nam thứ kia thật đẹp trai, ngươi có thấy thế không?”
Caesar nhíu nhíu mày. “Ngươi im lặng một chút cho ta!”
Bạch Vũ. “……. Nga.”
Bạch Vũ bị chủ nhân và Brian đồng thời ghét bỏ, yên lặng bay đến một góc hẻo lánh, cô đơn mà xem phim truyền hình.
Trong phòng Snow, hai Omega tựa hồ còn đang tiến hành mật đàm, khóa trái cửa phòng cho thấy không muốn để người khác quấy rầy.
Brian và Caesar giống như hai đại cẩu cẩu bị vứt bỏ, ngồi trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía phòng ngủ.
Brian rốt cuộc nhịn không được, đến gần bên tai Caesar thấp giọng hỏi. “Cậu nói xem hai người bọn họ ngày hôm nay rốt cuộc đã làm gì?”
Ánh mắt Caesar thâm trầm. “Không biết. Biểu tình của Tiểu Viễn có vẻ hơi khác thường.”
Brian nói. “Snow nhìn qua cũng có chút khẩn trương…. Không phải thân phận Omega của bọn họ bị người khác phát hiện chứ?”
Nghĩ đến khả năng này, cả hai đồng thời cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, lập tức ăn ý đứng lên đi đến trước cửa phòng Snow.
Brian nhẹ nhàng gõ cửa. “Snow, ăn khuya không?”
“Không cần.” Bên trong truyền đến thanh âm lạnh lùng thản nhiên của Snow.
Sau một lúc lâu, Caesar lại hỏi. “Tiểu Viễn, bài tập thầy giao cậu đã làm xong chưa?”
Lâm Viễn nói. “Không vội, ngày mốt mới phải nộp!”
Brian và Caesar xấu hổ đưa mắt nhìn nhau.
Tình cảnh của hai người lúc này, tại sao lại đặc biệt giống nam nhân bất hạnh bị vợ đuổi ra khỏi cửa chứ?
Caesar và Brian đành phải quay trở về phòng khách.
Trong phòng, Snow cảnh giác vểnh tai, nghe được tiếng bước chân hai người rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đề tài vừa rồi. “Ba tôi trước đây đã nói qua với tôi, ông ấy lần này tới là muốn mang tôi đi, Omega học trong trường quân sự chung quy vẫn có những nguy hiểm nhất định. Tôi nghĩ, ông ấy hẹn chúng ta cuối tuần này cũng là để nói chuyện đó…. Nếu ông ấy thật sự muốn chúng ta đi cùng ông ấy, cậu tính thế nào?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói. “Cậu nhất định là biết tung tích của baba tôi, tôi rất muốn đi cùng ông ấy tới gặp baba một lần, nhưng mà…. Tôi sợ sau khi đi rồi sẽ không trở về được, hơn nữa, trường học cũng không cho phép tôi xin nghỉ lâu như vậy….”
Tâm tình Lâm Viễn cực kỳ mâu thuẫn.
Một mặt, cậu rất muốn đi cùng Lăng Phong đến gặp Lăng Vũ, thế nhưng là một học viên trường quân đội, kỷ luật của trường học vô cùng nghiêm khắc, cậu không thể xin nghỉ phép thời gian dài như vậy, bằng không sẽ bị trường học khai trừ.
Lựa chọn tiếp tục ở lại học, hay nên rời khỏi trường quân đội tới bên cạnh baba?
Lâm Viễn đương nhiên muốn tiếp tục ở lại học, cậu đã đáp ứng với Rawson sau khi tốt nghiệp sẽ đến quân đoàn Vinh Quang, nếu hiện tại từ bỏ, cậu sẽ không thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Cũng không phải không muốn tới bên cạnh baba, chỉ là, Lâm Viễn cũng có ước mơ của mình, cũng có thứ mà mình muốn kiên trì đạt được.
Lúc này Lâm Viễn mới cảm giác được việc có một người anh em là Omega để trao đổi là chuyện tốt tới mức nào. Có rất nhiều việc cậu không thể nói với Caesar, lại càng không biết có nên nói với cha hay không, cùng Snow ra quyết định, so với một mình mình rối rắm vẫn tốt hơn.
Snow thấy Lâm Viễn vốn luôn tươi cười giờ lại nhíu mày tự hỏi, đáy lòng nhịn không được mềm nhũn, ánh mắt cũng không tự chủ nóng lên một chút.
Có lẽ là do biết cậu ấy là em trai mình, đáy lòng Snow đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ muốn bảo vệ em trai của người làm anh, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Đừng lo lắng, tôi sẽ ở lại cùng cậu.”
Lâm Viễn kinh ngạc mở to hai mắt. “Cậu cũng chọn ở lại sao?”
Snow gật gật đầu, bình tĩnh nói. “Nếu hiện tại rời đi, chúng ta kiên trì nhiều năm như vậy, chẳng phải là sẽ uổng phí sao?”
Hai mắt Lâm Viễn sáng lên, dùng sức gật đầu nói. “Cậu nói đúng!”
Tuy rằng là Omega mà lại đi học sẽ rất mạo hiểm, nhưng so với chút liều lĩnh ấy, bọn họ lại càng chán ghét cuộc sống vô vị bị giam cầm ở nhà sinh con hơn. Tựa như chim ưng bị bẻ gãy cánh, cả đời không thể tự do bay lượn, chỉ có thể làm một động vật trưng bày bị nhốt trong lồng.
Bọn họ cũng có giấc mộng của mình, có khát khao đối với tương lai tốt đẹp, cho dù chỉ là chút xúc động lúc tuổi trẻ, nghé con không sợ hổ cũng được, ít nhất, bọn họ cũng muốn vì mình mà dốc hết sức lực cố gắng một lần, chứ không chỉ đơn giản “phục tùng” và “nhận mệnh”.
Snow vẫn luôn muốn làm một bác sĩ, cậu ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Lâm Viễn vẫn luôn mong trở thành một quân nhân, cậu lại càng không thể lùi bước giữa đường.
Hai người trao đổi với nhau một ánh mắt, lập tức như có thần giao cách cảm cùng mỉm cười –
Đúng vậy, hai anh em đều ở đây, về sau cho dù có gặp phải khó khăn tới đâu, bọn họ cũng không cô đơn.
***
Lúc hai Omega trao đổi xong đã là mười một giờ đêm, hai người ra ngoài ăn khuya.
Khi mới trở về thần sắc khẩn trương như gặp đại địch, kết quả sau khi hàn huyên trong chốc lát, tâm tình hai người đều vô cùng tốt, Lâm Viễn vốn dĩ thích cười, cười đến thực vui vẻ cũng không có gì lạ, nhưng kỳ quái là, đến cả Snow luôn luôn lãnh đạm, bên môi cũng mang theo nụ cười.
Hai người ngồi trong phòng ăn, vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện, hình ảnh ấm áp kia giống như….
Giống như hai người bọn họ mới là một đôi!
Brian và Caesar ở trong phòng khách bị coi như không khí, Brian thầm mắng một câu trong lòng, đến gần bên tai Caesar, có chút ủy khuất nói. “Nếu không phải biết Lâm Viễn là Omega, tôi còn ghen tị đó.”
Caesar nhíu mày, thản nhiên nhìn lướt qua bộ dáng mỉm cười sáng lạn của Lâm Viễn đối với Snow, khó chịu nói. “…… Cũng vậy.”
Hai Alpha ăn dấm tâm tình buồn bực lập tức mặt dày đi về phía phòng ăn.
Brian làm bộ lơ đãng kéo một cái ghế ở giữa ngồi vào bên cạnh Snow, dùng lưng ngăn cản tầm mắt Lâm Viễn, ôn nhu nói với Snow. “Hôm nay tôi đã mua bánh nếp cậu thích ăn để trong tủ lạnh, cậu có muốn ăn không? Nếu như không ăn để lại làm bữa sáng ngày mai cũng được.”
Snow nói. “Cảm ơn, ngày mai ăn đi.”
Lâm Viễn vốn đang muốn nói chuyện với Snow, Brian lại đột nhiên chen vào, Lâm Viễn nhìn cái ót của y hơi sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Caesar đã kéo cậu đến, mỉm cười nói. “Bài tập thầy giao rất khó, đi thảo luận một chút đi.”
Lâm Viễn. “…… Tôi nhớ là ngày mốt mới nộp a?”
Caesar nói. “Làm xong trước cũng không có gì không tốt.”
Lâm Viễn. “…… Nga.”
Vì thế, hai Alpha chia nhau hành động, kéo Snow và Lâm Viễn tách nhau ra.
Brian và Snow ở trong phòng ăn ăn khuya, Lâm Viễn bị Caesar lôi đến phòng ngủ thảo luận về bài tập.
Hai người chia nhau một mình ở chung với Omega của mình.
Brian và Caesar đồng thời cảm thấy…. tâm tình buồn bực cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
***
Cuối tuần hai ngày sau, Snow và Lâm Viễn theo giao hẹn lúc trước, xuất phát đi đến nơi ở của Lăng Phong.
Để tránh cho Brian và Caesar làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, sáng sớm bảy giờ hai người đã rời giường, Snow lưu lại một tờ giấy trên bàn trong phòng ăn, viết “Tôi và Lâm Viễn có chuyện ra ngoài, chắc rất muộn mới về, không cần lo lắng.”
Rất nhanh đã đến nhà Lăng Phong, lo lắng tới quá sớm sẽ quấy rầy ông nghỉ ngơi, hai người cố ý đi dạo ở dưới lầu một lát, chờ đến tám giờ mới tới gõ cửa. Sau khi chuông cửa vang lên, cửa nhanh chóng mở ra, Snow và Lâm Viễn nháy mắt đứng cứng ngắc tại chỗ.
Nam nhân tới mở cửa có một đôi mắt màu xanh da trời thâm thúy, dáng người kiện mỹ, mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, áo ngủ kia rõ ràng có chút chật so với y, chiều dài chỉ đến trên đầu gối, lộ ra cẳng chân rắn chắc và cơ thịt xinh đẹp.
Chiều dài này…. rõ ràng là quần áo của Lăng Phong.
Snow và Lâm Viễn cứng đờ tại chỗ, sau một lát, Snow lập tức nói. “Xin lỗi, đi nhầm.”
Dứt lời liền kéo Lâm Viễn xoay người rời đi, không ngờ cánh tay lại bị nam nhân nhẹ nhàng giữ chặt, tuy rằng không làm đau cậu, nhưng sức lực cường ngạnh kia lại khiến cậu căn bản không thể hất ra.
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của nam nhân. “Snow, vào trong nói chuyện, có được không?”
“…….” Sắc mặt Snow cứng đờ.
Lâm Viễn hiếu kỳ đánh giá Snow một chút, lại đánh giá tướng quân Udyr một chút, đột nhiên phát hiện –
Ánh mắt của bọn họ hình như có chút giống? Tóc cũng có chút giống….
Không, là cực kỳ giống!
Chẳng lẽ Udyr chính là…. Alpha đã đánh dấu Lăng Phong? Cha ruột của Snow?
Liên tưởng đến chuyện trước đây Udyr hỏi cậu về cái vòng cổ bằng tinh thạch kia, lại thêm hôm nay Udyr mặc áo ngủ xuất hiện trong nhà Lăng Phong, đáp án cơ hồ đã được khẳng định.
Lâm Viễn lập tức thông minh nói. “Tôi quên mang mấy thứ, Snow, tôi đi một lát rồi quay lại a.”
Snow và cha cậu nói chuyện, Lâm Viễn quả thực không nên ở lại, Snow đành phải gật đầu, Lâm Viễn lập tức xoay người đi xuống lầu.
Snow biểu tình cứng ngắc bị Udyr mang vào trong phòng, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, lạnh mặt hỏi. “Baba tôi đâu?”
Udyr ôn nhu nói. “Em ấy còn đang ngủ, không cần quấy rầy…. Snow, con ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với con.”
Snow nhíu nhíu mày, ngồi vào sô pha, thản nhiên nói. “Nói đi.”
Udyr nhìn thiếu niên trước mặt, trái tim một trận đau đớn, lại không biết nên nói từ đâu.
Kỳ thật ngày hôm qua sau khi khôi phục ký ức tỉnh lại, ông liền lập tức tra xét về Snow trong cơ sở dữ liệu Internet của toàn đế quốc, phát hiện viện y học quân sự trên Phá Quân tinh có một học viên tên Snow, mà không lâu trước đây, học viên viện y học cũng vừa lúc đến tham quan bệnh viện tổng quân khu, hiển nhiên, đây chính là lý do mà Lăng Phong đột nhiên tới Phá Quân tinh — hắn là đến tìm con trai.
Nhìn thiếu niên có bộ dáng lạnh lùng trên ảnh chụp, tâm tình Udyr vô cùng phức tạp.
Thiếu niên di truyền từ baba cậu dung mạo thanh tú, lại di truyền màu tóc và màu mắt của mình, ngoại hình đặc biệt pha trộn giữa y và Lăng Phong như vậy, lại thêm biểu tình lạnh lùng của Snow, nhìn qua tựa hồ không giống bất cứ ai trong bọn họ, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trên người đứa nhỏ này khắp nơi đều có bóng dáng của hai người.
Đây là con trai của hai người, là kết tinh tình yêu của bọn họ, là bảo bối mà bọn họ nên yêu thương, che chở nhất.
Thế nhưng, bởi vì nhiều loại nguyên nhân, đứa trẻ này cư nhiên lại phải một mình lưu lạc bên ngoài….
Nhìn “cha mẹ đã mất” trong tư liệu của Snow, trái tim Udyr nhịn không được đau đớn kịch liệt.
— Đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ, mới tạo thành cá tính lạnh lùng như vậy?
— Mấy năm nay, một mình nó đã phải chịu đựng như thế nào?
Udyr căn bản không dám tưởng tượng.
Giờ phút này, Snow cứ như vậy ngồi trước mặt, không còn là tiểu hài tử mềm mềm thích bổ nhào vào lòng y dính lấy y nghe kể chuyện xưa, Snow đã trưởng thành, một thiếu niên trưởng thành có dáng người thon dài, biểu tình trên mặt lãnh đạm mà xa cách.
Udyr muốn đưa tay xoa xoa tóc con trai, nhưng chống lại ánh mắt lạnh lùng của cậu, đành phải thu trở về.
Trầm mặc một lát, Udyr mới thấp giọng giải thích. “Snow, ta biết bây giờ cho dù giải thích thế nào cũng không thể bù đắp lại những vất vả mà con đã trải qua trong mấy năm gần đây, nhưng ta vẫn muốn nói cho con, năm đó bỏ lại hai người, cũng không phải là ý của ta. Sau khi ta bị ông nội bắt về gia tộc Sarman, đã bị cưỡng ép xóa bỏ ký ức, quên đi toàn bộ những gì đã trải qua trong mấy năm đó.”
Snow khiếp sợ ngẩng đầu lên. “Ông là nói…. ông bị người ta làm phẫu thuật loại bỏ ký ức?”
Udyr gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn con trai của mình. “Snow, ta yêu baba của con, còn có con. Hai người là những người quan trọng nhất đối với ta, nếu không phải bị cưỡng ép xóa đi ký ức, ta căn bản không thể nào bỏ lại hai người.”
“………” Snow gục đầu xuống, nhẹ nhàng siết chặt nắm tay.
Udyr dừng một chút, thấp giọng nói. “Tuy rằng hiện giờ nói những điều đó đã là quá muộn, nhưng ta vẫn muốn nghiêm túc giải thích với con. Thật xin lỗi, con trai…. Là cha quá vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho hai người… Thật xin lỗi.”
Nghe nam nhân dùng ngữ khí ôn nhu giải thích, hốc mắt Snow đột nhiên chua xót.
Trước đây, cậu vẫn trông ngóng cha có thể quay lại, thế nhưng, cậu không thể đợi được đến lúc cha về, mà đến cả baba cũng bỏ lại cậu rời đi.
Thời thơ ấu hạnh phúc trước năm bốn tuổi, những năm tháng gian nan sau năm năm tuổi, sự đối lập rõ ràng như vậy, tựa như là được sinh ra một lần nữa.
Sau này, khi chú Ward cũng ra đi, chỉ còn lại một mình cậu, cậu ở tinh cầu Oman rét lạnh kia thuê một gian phòng nhỏ mười mét vuông, căn nhà mười mét vuông kia đã ghi lại những gian nan của cậu trong thời gian trưởng thành.
Cậu đã học được cách nuôi sống mình, bảo vệ mình, một mình mặc dù có chút cô đơn, nhưng nếu không bận tâm đến chuyện của người khác, chỉ lo cho mình là được rồi.
Cậu cho rằng, cậu về sau sẽ vẫn cứ như vậy một mình sống qua kiếp này.
Thế nhưng nay, baba trở lại, cha cũng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Nam nhân trong kí ức kia, luôn thích ôm cậu đặt trên đầu gối, thân mật cụng trán vào trán cậu, mỉm cười nói “Bảo bối, nhanh nhanh lớn lên”, qua nhiều năm như vậy, tựa hồ không thay đổi bao nhiêu.
Thời gian không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người nam nhân này, Udyr vẫn anh tuấn cao ngất như trong trí nhớ.
Nam nhân cao lớn này, từng vì cậu mà chống đỡ cả bầu trời, từng cõng cậu trên lưng chơi đùa trong tuyết, từng ôn nhu gắp đồ ăn cho cậu, từng dạy cậu nói, dạy cậu đi, dạy cậu biết rất nhiều đạo lý.
Đây chính là cha của mình.
Người cha mình từng sùng bái nhất khi còn thơ ấu.
Những năm qua, Snow tuy rằng phải chịu rất nhiều gian khổ, nhưng chưa từng hận ông.
Khi Udyr rời đi, Snow còn quá nhỏ, cũng không biết nguyên nhân cha rời đi, chỉ là đáy lòng vô cùng buồn bã và mất mát.
Mà nay, nam nhân trước mặt rốt cuộc đã giải thích rõ ràng chân tướng năm đó, thậm chí còn buông bỏ kiêu ngạo dùng ngữ khí ôn nhu giải thích với mình, Snow phát hiện mình căn bản không thể nào trách cứ được người này.
Chung quy bị xóa đi ký ức cũng không phải do ông mong muốn, bị bắt buộc quên đi hai người quan trọng nhất, ông có lẽ cũng rất khổ sở.
Snow có chút xót xa nghĩ.
Người một nhà bọn họ cư nhiên có một ngày có thể gặp lại nhau, quả thật chẳng khác nào như đang nằm mơ.
Udyr thấy bộ dáng cúi đầu của con trai, đau lòng muốn chết, rốt cuộc nhịn không được vươn tay đến, nhẹ nhàng ôm Snow vào lòng, ôn nhu sờ sờ đầu của cậu, thấp giọng nói. “Thật xin lỗi, con trai….”
Nghe nam nhân liên tục giải thích bên tai, nhớ lại trước đây ông luôn đặt mình vào lòng bản tay mà yêu thương che chở, Snow rốt cuộc mềm lòng, nhẹ giọng đáp lại. “Không hoàn toàn là lỗi của người, con cũng không trách người.”
Udyr ôm chặt Snow, từng câu từng chữ nói. “Về sau ta sẽ làm một người cha tốt, cho ta một cơ hội để bù đắp, có được không?”
Snow cứng ngắc trầm mặc, vòng tay quen thuộc của nam nhân vẫn ấm áp như trong trí nhớ, trong đôi mắt màu lam giống hệt mình tràn đầy cưng chiều và ôn nhu…. Mình về sau thật sự có thể có một người cha tốt, có một gia đình, không còn lẻ loi một mình nữa sao?
Snow cho tới bây giờ vẫn cảm thấy không quá chân thật.
Udyr ôn nhu nói. “Snow, tha thứ cho ta có được không? Chúng ta là người một nhà, hãy sống với nhau một lần nữa.”
Trầm mặc thật lâu, Snow mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói. “Được.”
Ánh mắt Udyr ôn nhu nhìn cậu, đưa tay sờ sờ mái tóc bạch kim của Snow, mỉm cười nói. “Con trai, tính cách của con quả thật là lãnh đạm hơn so với trước đây, hiện tại ta đối mặt với con, còn áp lực hơn khi đối mặt với baba con.”
Snow ngẩng đầu nghiêm túc hỏi. “Cha đối mặt với baba mà cũng có áp lực?”
Nhìn một mảnh màu lam trong veo như bầu trời trong đôi mắt thiếu niên, đáy lòng Udyr mềm nhũn, nhẹ giọng nói. “May mà baba con cũng giống con, đều rất mềm lòng, em ấy cho ta một cơ hội cuối cùng, ta lúc đầu còn lo lắng em ấy sẽ không tha thứ cho ta.”
Snow nhẹ giọng nói. “Mấy năm nay baba cũng rất vất vả, cha đừng để ông ấy thất vọng.”
Udyr khẽ cười cười, quyết đoán mà kiên định nói. “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.”
Bên trong phòng ngủ, Lăng Phong vừa rời giường muốn đi ra ngoài lại nghe được đoạn đối thoại của hai cha con, kinh ngạc dừng bước, tựa vào cửa phòng, để mặc cho nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, tựa như một hồi mộng cảnh không hề chân thực.
Hai người đang nói chuyện ở bên ngoài, chính là nam nhân và con trai bảo bối mà hắn yêu thương nhất.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một nhà ba người bọn họ, cư nhiên sẽ có ngày đoàn tụ như vậy.
Hết chương 68.
Nhiều năm chia lìa tựa hồ đã hoàn toàn kích thích khát vọng vô hạn dưới đáy lòng của nam nhân này, Lăng Phong bị y biến đổi tư thế muốn vài lần, toàn thân trên dưới bủn rủn không chịu nổi, về sau thể lực thật sự không chống đỡ nổi nữa, mệt đến thiếp đi.
Trận ân ái tràn ngập kích thích sau khi xa cách gặp lại, vẫn tiếp tục đến tận đêm khuya, Udyr dùng sự điên cuồng như thế để tuyên bố chủ quyền đối với nam nhân này, kỳ thật cũng chỉ vì…. lo sợ bị mất đi mà thôi.
Y đã mất đi một lần, không thể chịu nổi lần thứ hai.
Nhìn nam nhân mệt mỏi ngủ trong vòng tay của mình, trái tim Udyr truyền đến một tia đau đớn.
Trên khuôn mặt tuấn tú của nam nhân còn mang theo chút ửng đỏ sau tình dục, dưới sống mũi thẳng thanh tú, đôi môi xinh đẹp bị hôn đến sưng đỏ lên, toàn thân trên dưới loang lổ những dấu hôn do mình vừa lưu lại, bên trong thân thể hắn thậm chí còn rót đầy tinh dịch của mình.
— Nam nhân này, lại một lần nữa hoàn toàn thuộc về mình.
Suy nghĩ như vậy làm cho trái tim Udyr ngập tràn một loại xúc cảm ôn nhu nhàn nhạt.
Thế nhưng, cùng với thỏa mãn, tâm y cũng rất đau. Đau vì những năm gần đây đã để hắn phải chịu hết thảy dày vò, hận không thể quay lại quá khứ gắt gao ôm hắn vào lòng, hận chính mình không thể chưa từng quên hắn, chưa từng buông tay hắn.
Đáng tiếc, quá khứ căn bản không thể quay trở lại, bản thân chỉ có thể dùng một đời còn lại, đối xử với hắn thật tốt, vĩnh viễn không phụ lòng hắn.
Sau khi Lăng Phong ngủ, lông mày vẫn còn hơi hơi nhíu lại, tựa hồ đang mơ thấy một số chuyện không vui. Udyr biết, trải qua nhiều năm lẩn trốn đã khiến cho tiềm thức của hắn luôn tràn ngập cảnh giác, cho dù giờ phút này đang ngủ trong lòng mình, hắn cũng không hoàn toàn yên lòng.
Udyr nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên lông mày của Lăng Phong, ấn lên môi hắn một nụ hôn ôn nhu mà thành kính, dán vào môi hắn, thấp giọng nói. “Lăng Phong, anh yêu em.”
Lăng Phong trong lúc ngủ có chút bất an trở mình, tựa như tìm kiếm một nguồn nhiệt, chủ động nhích vào trong lòng Udyr.
Đáy lòng Udyr mềm nhũn, động tác mềm nhẹ ôm hắn lên.
Lăng Phong có tính ưa sạch sẽ, sau khi làm xong bắt buộc phải tắm rửa, để những chất lỏng kia lưu lại trong thân thể, hắn cả một đêm đều sẽ ngủ không thoải mái.
Udyr ôm Lăng Phong đi tới phòng tắm, xả đầy một bồn nước ấm, đặt hắn vào trong bồn tắm, ôn nhu giúp hắn tẩy sạch thân thể, chất lỏng lưu lại bên trong hậu huyệt cũng cẩn thận rửa sạch ra, thấy chỗ đó của hắn chỉ hơi hơi sưng đỏ chứ không bị thương, Udyr lúc này mới yên lòng, dùng khăn tắm bọc hắn lại, ôm hắn trở lại phòng ngủ.
Một loạt động tác này, Udyr làm đến cực kỳ thuần thục cũng mềm nhẹ vô cùng, hoàn toàn không làm Lăng Phong tỉnh giấc.
Trên giường trong phòng ngủ là một mảnh hỗn độn, khăn trải giường nhăn lại thành một đoàn, bên trên loang lổ dấu vết của tinh dịch. Udyr ôm Lăng Phong đến sô pha, lấy từ trong ngăn tủ một cái ra giường mới, lúc này mới đặt hắn lên trên giường.
Lăng Phong có lẽ là quá mệt mỏi, vẫn ngủ rất say, Udyr ôm cả người hắn vào trong lòng, hắn liền chủ động cuộn người lại gần, đem mặt dán trước ngực Udyr.
Udyr mỉm cười, cúi đầu hôn hôn trán hắn, ôn nhu nói. “Hảo hảo ngủ đi, ngủ ngon.”
— Ngủ ngon, người anh yêu.
— Mỗi buổi sáng sau này, em đều sẽ tỉnh lại trong vòng tay anh.
— Chúng ta sẽ không bao giờ tách xa nhau nữa.
***
Ngày đó sau khi Snow và Lâm Viễn trở về từ nhà của Lăng Phong, liền một mình đóng cửa ngồi trong phòng ngủ nói chuyện, thậm chí còn khóa cửa lại.
Brian và Caesar ngồi trong phòng khách xem TV, phim truyền hình vừa lúc chiếu đến tập cuối rất đặc sắc, nhưng tâm tư Brian lại không ở trên TV – đùa sao, so với Snow, mấy cái phim truyền hình kia hoàn toàn có thể bỏ qua.
Caesar lại càng không có chút hứng thú nào với phim truyền hình.
Hai người mở TV để che chắn, kỳ thật tâm tư lại hoàn toàn đặt trên người Omega của mình.
— Bọn họ hôm nay đi đâu vậy? Tại sao sau khi trở về thần sắc lại có vẻ không bình thường?
— Lại còn đóng cửa phòng mật đàm? Rốt cuộc là đang nói cái gì?
Hai người tâm phiền ý loạn, hoàn toàn bỏ qua âm thanh phát ra từ bộ phim.
Chỉ có Bạch Vũ đặc biệt vui vẻ biến thành lông vũ bay bay trong không khí, say sưa xem TV.
Đúng lúc bộ phim chiếu đến cảnh tỏ tình, Bạch Vũ hưng phấn bay đến trước mặt Brian nói. “Nữ nhân vật chính này quá ngu ngốc, rõ ràng nam thứ ôn nhu hơn, đúng không Bố Bố?”
Brian không kiên nhẫn đuổi nó đi. “Xem TV của ngươi đi!”
Bạch Vũ. “…… Nga.”
Một lát sau, Bạch Vũ lại bay đến trước mặt Caesar, hưng phấn mà nói. “Chủ nhân chủ nhân, nam thứ kia thật đẹp trai, ngươi có thấy thế không?”
Caesar nhíu nhíu mày. “Ngươi im lặng một chút cho ta!”
Bạch Vũ. “……. Nga.”
Bạch Vũ bị chủ nhân và Brian đồng thời ghét bỏ, yên lặng bay đến một góc hẻo lánh, cô đơn mà xem phim truyền hình.
Trong phòng Snow, hai Omega tựa hồ còn đang tiến hành mật đàm, khóa trái cửa phòng cho thấy không muốn để người khác quấy rầy.
Brian và Caesar giống như hai đại cẩu cẩu bị vứt bỏ, ngồi trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía phòng ngủ.
Brian rốt cuộc nhịn không được, đến gần bên tai Caesar thấp giọng hỏi. “Cậu nói xem hai người bọn họ ngày hôm nay rốt cuộc đã làm gì?”
Ánh mắt Caesar thâm trầm. “Không biết. Biểu tình của Tiểu Viễn có vẻ hơi khác thường.”
Brian nói. “Snow nhìn qua cũng có chút khẩn trương…. Không phải thân phận Omega của bọn họ bị người khác phát hiện chứ?”
Nghĩ đến khả năng này, cả hai đồng thời cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, lập tức ăn ý đứng lên đi đến trước cửa phòng Snow.
Brian nhẹ nhàng gõ cửa. “Snow, ăn khuya không?”
“Không cần.” Bên trong truyền đến thanh âm lạnh lùng thản nhiên của Snow.
Sau một lúc lâu, Caesar lại hỏi. “Tiểu Viễn, bài tập thầy giao cậu đã làm xong chưa?”
Lâm Viễn nói. “Không vội, ngày mốt mới phải nộp!”
Brian và Caesar xấu hổ đưa mắt nhìn nhau.
Tình cảnh của hai người lúc này, tại sao lại đặc biệt giống nam nhân bất hạnh bị vợ đuổi ra khỏi cửa chứ?
Caesar và Brian đành phải quay trở về phòng khách.
Trong phòng, Snow cảnh giác vểnh tai, nghe được tiếng bước chân hai người rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đề tài vừa rồi. “Ba tôi trước đây đã nói qua với tôi, ông ấy lần này tới là muốn mang tôi đi, Omega học trong trường quân sự chung quy vẫn có những nguy hiểm nhất định. Tôi nghĩ, ông ấy hẹn chúng ta cuối tuần này cũng là để nói chuyện đó…. Nếu ông ấy thật sự muốn chúng ta đi cùng ông ấy, cậu tính thế nào?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói. “Cậu nhất định là biết tung tích của baba tôi, tôi rất muốn đi cùng ông ấy tới gặp baba một lần, nhưng mà…. Tôi sợ sau khi đi rồi sẽ không trở về được, hơn nữa, trường học cũng không cho phép tôi xin nghỉ lâu như vậy….”
Tâm tình Lâm Viễn cực kỳ mâu thuẫn.
Một mặt, cậu rất muốn đi cùng Lăng Phong đến gặp Lăng Vũ, thế nhưng là một học viên trường quân đội, kỷ luật của trường học vô cùng nghiêm khắc, cậu không thể xin nghỉ phép thời gian dài như vậy, bằng không sẽ bị trường học khai trừ.
Lựa chọn tiếp tục ở lại học, hay nên rời khỏi trường quân đội tới bên cạnh baba?
Lâm Viễn đương nhiên muốn tiếp tục ở lại học, cậu đã đáp ứng với Rawson sau khi tốt nghiệp sẽ đến quân đoàn Vinh Quang, nếu hiện tại từ bỏ, cậu sẽ không thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Cũng không phải không muốn tới bên cạnh baba, chỉ là, Lâm Viễn cũng có ước mơ của mình, cũng có thứ mà mình muốn kiên trì đạt được.
Lúc này Lâm Viễn mới cảm giác được việc có một người anh em là Omega để trao đổi là chuyện tốt tới mức nào. Có rất nhiều việc cậu không thể nói với Caesar, lại càng không biết có nên nói với cha hay không, cùng Snow ra quyết định, so với một mình mình rối rắm vẫn tốt hơn.
Snow thấy Lâm Viễn vốn luôn tươi cười giờ lại nhíu mày tự hỏi, đáy lòng nhịn không được mềm nhũn, ánh mắt cũng không tự chủ nóng lên một chút.
Có lẽ là do biết cậu ấy là em trai mình, đáy lòng Snow đột nhiên sinh ra một loại suy nghĩ muốn bảo vệ em trai của người làm anh, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Đừng lo lắng, tôi sẽ ở lại cùng cậu.”
Lâm Viễn kinh ngạc mở to hai mắt. “Cậu cũng chọn ở lại sao?”
Snow gật gật đầu, bình tĩnh nói. “Nếu hiện tại rời đi, chúng ta kiên trì nhiều năm như vậy, chẳng phải là sẽ uổng phí sao?”
Hai mắt Lâm Viễn sáng lên, dùng sức gật đầu nói. “Cậu nói đúng!”
Tuy rằng là Omega mà lại đi học sẽ rất mạo hiểm, nhưng so với chút liều lĩnh ấy, bọn họ lại càng chán ghét cuộc sống vô vị bị giam cầm ở nhà sinh con hơn. Tựa như chim ưng bị bẻ gãy cánh, cả đời không thể tự do bay lượn, chỉ có thể làm một động vật trưng bày bị nhốt trong lồng.
Bọn họ cũng có giấc mộng của mình, có khát khao đối với tương lai tốt đẹp, cho dù chỉ là chút xúc động lúc tuổi trẻ, nghé con không sợ hổ cũng được, ít nhất, bọn họ cũng muốn vì mình mà dốc hết sức lực cố gắng một lần, chứ không chỉ đơn giản “phục tùng” và “nhận mệnh”.
Snow vẫn luôn muốn làm một bác sĩ, cậu ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Lâm Viễn vẫn luôn mong trở thành một quân nhân, cậu lại càng không thể lùi bước giữa đường.
Hai người trao đổi với nhau một ánh mắt, lập tức như có thần giao cách cảm cùng mỉm cười –
Đúng vậy, hai anh em đều ở đây, về sau cho dù có gặp phải khó khăn tới đâu, bọn họ cũng không cô đơn.
***
Lúc hai Omega trao đổi xong đã là mười một giờ đêm, hai người ra ngoài ăn khuya.
Khi mới trở về thần sắc khẩn trương như gặp đại địch, kết quả sau khi hàn huyên trong chốc lát, tâm tình hai người đều vô cùng tốt, Lâm Viễn vốn dĩ thích cười, cười đến thực vui vẻ cũng không có gì lạ, nhưng kỳ quái là, đến cả Snow luôn luôn lãnh đạm, bên môi cũng mang theo nụ cười.
Hai người ngồi trong phòng ăn, vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện, hình ảnh ấm áp kia giống như….
Giống như hai người bọn họ mới là một đôi!
Brian và Caesar ở trong phòng khách bị coi như không khí, Brian thầm mắng một câu trong lòng, đến gần bên tai Caesar, có chút ủy khuất nói. “Nếu không phải biết Lâm Viễn là Omega, tôi còn ghen tị đó.”
Caesar nhíu mày, thản nhiên nhìn lướt qua bộ dáng mỉm cười sáng lạn của Lâm Viễn đối với Snow, khó chịu nói. “…… Cũng vậy.”
Hai Alpha ăn dấm tâm tình buồn bực lập tức mặt dày đi về phía phòng ăn.
Brian làm bộ lơ đãng kéo một cái ghế ở giữa ngồi vào bên cạnh Snow, dùng lưng ngăn cản tầm mắt Lâm Viễn, ôn nhu nói với Snow. “Hôm nay tôi đã mua bánh nếp cậu thích ăn để trong tủ lạnh, cậu có muốn ăn không? Nếu như không ăn để lại làm bữa sáng ngày mai cũng được.”
Snow nói. “Cảm ơn, ngày mai ăn đi.”
Lâm Viễn vốn đang muốn nói chuyện với Snow, Brian lại đột nhiên chen vào, Lâm Viễn nhìn cái ót của y hơi sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Caesar đã kéo cậu đến, mỉm cười nói. “Bài tập thầy giao rất khó, đi thảo luận một chút đi.”
Lâm Viễn. “…… Tôi nhớ là ngày mốt mới nộp a?”
Caesar nói. “Làm xong trước cũng không có gì không tốt.”
Lâm Viễn. “…… Nga.”
Vì thế, hai Alpha chia nhau hành động, kéo Snow và Lâm Viễn tách nhau ra.
Brian và Snow ở trong phòng ăn ăn khuya, Lâm Viễn bị Caesar lôi đến phòng ngủ thảo luận về bài tập.
Hai người chia nhau một mình ở chung với Omega của mình.
Brian và Caesar đồng thời cảm thấy…. tâm tình buồn bực cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
***
Cuối tuần hai ngày sau, Snow và Lâm Viễn theo giao hẹn lúc trước, xuất phát đi đến nơi ở của Lăng Phong.
Để tránh cho Brian và Caesar làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, sáng sớm bảy giờ hai người đã rời giường, Snow lưu lại một tờ giấy trên bàn trong phòng ăn, viết “Tôi và Lâm Viễn có chuyện ra ngoài, chắc rất muộn mới về, không cần lo lắng.”
Rất nhanh đã đến nhà Lăng Phong, lo lắng tới quá sớm sẽ quấy rầy ông nghỉ ngơi, hai người cố ý đi dạo ở dưới lầu một lát, chờ đến tám giờ mới tới gõ cửa. Sau khi chuông cửa vang lên, cửa nhanh chóng mở ra, Snow và Lâm Viễn nháy mắt đứng cứng ngắc tại chỗ.
Nam nhân tới mở cửa có một đôi mắt màu xanh da trời thâm thúy, dáng người kiện mỹ, mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, áo ngủ kia rõ ràng có chút chật so với y, chiều dài chỉ đến trên đầu gối, lộ ra cẳng chân rắn chắc và cơ thịt xinh đẹp.
Chiều dài này…. rõ ràng là quần áo của Lăng Phong.
Snow và Lâm Viễn cứng đờ tại chỗ, sau một lát, Snow lập tức nói. “Xin lỗi, đi nhầm.”
Dứt lời liền kéo Lâm Viễn xoay người rời đi, không ngờ cánh tay lại bị nam nhân nhẹ nhàng giữ chặt, tuy rằng không làm đau cậu, nhưng sức lực cường ngạnh kia lại khiến cậu căn bản không thể hất ra.
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của nam nhân. “Snow, vào trong nói chuyện, có được không?”
“…….” Sắc mặt Snow cứng đờ.
Lâm Viễn hiếu kỳ đánh giá Snow một chút, lại đánh giá tướng quân Udyr một chút, đột nhiên phát hiện –
Ánh mắt của bọn họ hình như có chút giống? Tóc cũng có chút giống….
Không, là cực kỳ giống!
Chẳng lẽ Udyr chính là…. Alpha đã đánh dấu Lăng Phong? Cha ruột của Snow?
Liên tưởng đến chuyện trước đây Udyr hỏi cậu về cái vòng cổ bằng tinh thạch kia, lại thêm hôm nay Udyr mặc áo ngủ xuất hiện trong nhà Lăng Phong, đáp án cơ hồ đã được khẳng định.
Lâm Viễn lập tức thông minh nói. “Tôi quên mang mấy thứ, Snow, tôi đi một lát rồi quay lại a.”
Snow và cha cậu nói chuyện, Lâm Viễn quả thực không nên ở lại, Snow đành phải gật đầu, Lâm Viễn lập tức xoay người đi xuống lầu.
Snow biểu tình cứng ngắc bị Udyr mang vào trong phòng, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, lạnh mặt hỏi. “Baba tôi đâu?”
Udyr ôn nhu nói. “Em ấy còn đang ngủ, không cần quấy rầy…. Snow, con ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với con.”
Snow nhíu nhíu mày, ngồi vào sô pha, thản nhiên nói. “Nói đi.”
Udyr nhìn thiếu niên trước mặt, trái tim một trận đau đớn, lại không biết nên nói từ đâu.
Kỳ thật ngày hôm qua sau khi khôi phục ký ức tỉnh lại, ông liền lập tức tra xét về Snow trong cơ sở dữ liệu Internet của toàn đế quốc, phát hiện viện y học quân sự trên Phá Quân tinh có một học viên tên Snow, mà không lâu trước đây, học viên viện y học cũng vừa lúc đến tham quan bệnh viện tổng quân khu, hiển nhiên, đây chính là lý do mà Lăng Phong đột nhiên tới Phá Quân tinh — hắn là đến tìm con trai.
Nhìn thiếu niên có bộ dáng lạnh lùng trên ảnh chụp, tâm tình Udyr vô cùng phức tạp.
Thiếu niên di truyền từ baba cậu dung mạo thanh tú, lại di truyền màu tóc và màu mắt của mình, ngoại hình đặc biệt pha trộn giữa y và Lăng Phong như vậy, lại thêm biểu tình lạnh lùng của Snow, nhìn qua tựa hồ không giống bất cứ ai trong bọn họ, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trên người đứa nhỏ này khắp nơi đều có bóng dáng của hai người.
Đây là con trai của hai người, là kết tinh tình yêu của bọn họ, là bảo bối mà bọn họ nên yêu thương, che chở nhất.
Thế nhưng, bởi vì nhiều loại nguyên nhân, đứa trẻ này cư nhiên lại phải một mình lưu lạc bên ngoài….
Nhìn “cha mẹ đã mất” trong tư liệu của Snow, trái tim Udyr nhịn không được đau đớn kịch liệt.
— Đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ, mới tạo thành cá tính lạnh lùng như vậy?
— Mấy năm nay, một mình nó đã phải chịu đựng như thế nào?
Udyr căn bản không dám tưởng tượng.
Giờ phút này, Snow cứ như vậy ngồi trước mặt, không còn là tiểu hài tử mềm mềm thích bổ nhào vào lòng y dính lấy y nghe kể chuyện xưa, Snow đã trưởng thành, một thiếu niên trưởng thành có dáng người thon dài, biểu tình trên mặt lãnh đạm mà xa cách.
Udyr muốn đưa tay xoa xoa tóc con trai, nhưng chống lại ánh mắt lạnh lùng của cậu, đành phải thu trở về.
Trầm mặc một lát, Udyr mới thấp giọng giải thích. “Snow, ta biết bây giờ cho dù giải thích thế nào cũng không thể bù đắp lại những vất vả mà con đã trải qua trong mấy năm gần đây, nhưng ta vẫn muốn nói cho con, năm đó bỏ lại hai người, cũng không phải là ý của ta. Sau khi ta bị ông nội bắt về gia tộc Sarman, đã bị cưỡng ép xóa bỏ ký ức, quên đi toàn bộ những gì đã trải qua trong mấy năm đó.”
Snow khiếp sợ ngẩng đầu lên. “Ông là nói…. ông bị người ta làm phẫu thuật loại bỏ ký ức?”
Udyr gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn con trai của mình. “Snow, ta yêu baba của con, còn có con. Hai người là những người quan trọng nhất đối với ta, nếu không phải bị cưỡng ép xóa đi ký ức, ta căn bản không thể nào bỏ lại hai người.”
“………” Snow gục đầu xuống, nhẹ nhàng siết chặt nắm tay.
Udyr dừng một chút, thấp giọng nói. “Tuy rằng hiện giờ nói những điều đó đã là quá muộn, nhưng ta vẫn muốn nghiêm túc giải thích với con. Thật xin lỗi, con trai…. Là cha quá vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho hai người… Thật xin lỗi.”
Nghe nam nhân dùng ngữ khí ôn nhu giải thích, hốc mắt Snow đột nhiên chua xót.
Trước đây, cậu vẫn trông ngóng cha có thể quay lại, thế nhưng, cậu không thể đợi được đến lúc cha về, mà đến cả baba cũng bỏ lại cậu rời đi.
Thời thơ ấu hạnh phúc trước năm bốn tuổi, những năm tháng gian nan sau năm năm tuổi, sự đối lập rõ ràng như vậy, tựa như là được sinh ra một lần nữa.
Sau này, khi chú Ward cũng ra đi, chỉ còn lại một mình cậu, cậu ở tinh cầu Oman rét lạnh kia thuê một gian phòng nhỏ mười mét vuông, căn nhà mười mét vuông kia đã ghi lại những gian nan của cậu trong thời gian trưởng thành.
Cậu đã học được cách nuôi sống mình, bảo vệ mình, một mình mặc dù có chút cô đơn, nhưng nếu không bận tâm đến chuyện của người khác, chỉ lo cho mình là được rồi.
Cậu cho rằng, cậu về sau sẽ vẫn cứ như vậy một mình sống qua kiếp này.
Thế nhưng nay, baba trở lại, cha cũng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Nam nhân trong kí ức kia, luôn thích ôm cậu đặt trên đầu gối, thân mật cụng trán vào trán cậu, mỉm cười nói “Bảo bối, nhanh nhanh lớn lên”, qua nhiều năm như vậy, tựa hồ không thay đổi bao nhiêu.
Thời gian không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người nam nhân này, Udyr vẫn anh tuấn cao ngất như trong trí nhớ.
Nam nhân cao lớn này, từng vì cậu mà chống đỡ cả bầu trời, từng cõng cậu trên lưng chơi đùa trong tuyết, từng ôn nhu gắp đồ ăn cho cậu, từng dạy cậu nói, dạy cậu đi, dạy cậu biết rất nhiều đạo lý.
Đây chính là cha của mình.
Người cha mình từng sùng bái nhất khi còn thơ ấu.
Những năm qua, Snow tuy rằng phải chịu rất nhiều gian khổ, nhưng chưa từng hận ông.
Khi Udyr rời đi, Snow còn quá nhỏ, cũng không biết nguyên nhân cha rời đi, chỉ là đáy lòng vô cùng buồn bã và mất mát.
Mà nay, nam nhân trước mặt rốt cuộc đã giải thích rõ ràng chân tướng năm đó, thậm chí còn buông bỏ kiêu ngạo dùng ngữ khí ôn nhu giải thích với mình, Snow phát hiện mình căn bản không thể nào trách cứ được người này.
Chung quy bị xóa đi ký ức cũng không phải do ông mong muốn, bị bắt buộc quên đi hai người quan trọng nhất, ông có lẽ cũng rất khổ sở.
Snow có chút xót xa nghĩ.
Người một nhà bọn họ cư nhiên có một ngày có thể gặp lại nhau, quả thật chẳng khác nào như đang nằm mơ.
Udyr thấy bộ dáng cúi đầu của con trai, đau lòng muốn chết, rốt cuộc nhịn không được vươn tay đến, nhẹ nhàng ôm Snow vào lòng, ôn nhu sờ sờ đầu của cậu, thấp giọng nói. “Thật xin lỗi, con trai….”
Nghe nam nhân liên tục giải thích bên tai, nhớ lại trước đây ông luôn đặt mình vào lòng bản tay mà yêu thương che chở, Snow rốt cuộc mềm lòng, nhẹ giọng đáp lại. “Không hoàn toàn là lỗi của người, con cũng không trách người.”
Udyr ôm chặt Snow, từng câu từng chữ nói. “Về sau ta sẽ làm một người cha tốt, cho ta một cơ hội để bù đắp, có được không?”
Snow cứng ngắc trầm mặc, vòng tay quen thuộc của nam nhân vẫn ấm áp như trong trí nhớ, trong đôi mắt màu lam giống hệt mình tràn đầy cưng chiều và ôn nhu…. Mình về sau thật sự có thể có một người cha tốt, có một gia đình, không còn lẻ loi một mình nữa sao?
Snow cho tới bây giờ vẫn cảm thấy không quá chân thật.
Udyr ôn nhu nói. “Snow, tha thứ cho ta có được không? Chúng ta là người một nhà, hãy sống với nhau một lần nữa.”
Trầm mặc thật lâu, Snow mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói. “Được.”
Ánh mắt Udyr ôn nhu nhìn cậu, đưa tay sờ sờ mái tóc bạch kim của Snow, mỉm cười nói. “Con trai, tính cách của con quả thật là lãnh đạm hơn so với trước đây, hiện tại ta đối mặt với con, còn áp lực hơn khi đối mặt với baba con.”
Snow ngẩng đầu nghiêm túc hỏi. “Cha đối mặt với baba mà cũng có áp lực?”
Nhìn một mảnh màu lam trong veo như bầu trời trong đôi mắt thiếu niên, đáy lòng Udyr mềm nhũn, nhẹ giọng nói. “May mà baba con cũng giống con, đều rất mềm lòng, em ấy cho ta một cơ hội cuối cùng, ta lúc đầu còn lo lắng em ấy sẽ không tha thứ cho ta.”
Snow nhẹ giọng nói. “Mấy năm nay baba cũng rất vất vả, cha đừng để ông ấy thất vọng.”
Udyr khẽ cười cười, quyết đoán mà kiên định nói. “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.”
Bên trong phòng ngủ, Lăng Phong vừa rời giường muốn đi ra ngoài lại nghe được đoạn đối thoại của hai cha con, kinh ngạc dừng bước, tựa vào cửa phòng, để mặc cho nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, tựa như một hồi mộng cảnh không hề chân thực.
Hai người đang nói chuyện ở bên ngoài, chính là nam nhân và con trai bảo bối mà hắn yêu thương nhất.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một nhà ba người bọn họ, cư nhiên sẽ có ngày đoàn tụ như vậy.
Hết chương 68.
Tác giả :
Điệp Chi Linh