Quân Giáo Sinh
Quyển 2 - Chương 57: Lời mời
Sau khi bị Brian đánh dấu, Snow cuối cùng cũng yên lòng.
Hiệu quả của loại đánh dấu tạm thời này có thể duy trì được ba tháng, trước khi Omega chính thức phát tình tiến hành đánh dấu, có thể tạo ra tác dụng trấn an, hơn nữa còn tạm thời trì hoãn kỳ phát tình. Snow đã lấy ra một lượng lớn nguyên vật liệu để chế tạo thuốc ức chế từ bên trong căn cứ dưới lòng đất, dùng thời gian ba tháng này để làm thuốc ức chế mới, như vậy là đã đủ đối với cậu.
Phi thuyền rất nhanh liền tiến hành chuyển tiếp không gian, Brian xoay người đi về chỗ ngồi của mình.
Snow vừa ngẩng đầu, liền thấy Hobbit đang nằm sấp ở trên chiếc giường đối diện, đôi mắt đen láy tỏa sáng hiếu kì dõi theo cậu.
Vừa rồi lúc tiến hành đánh dấu, hai người đều có chút khẩn trương, cho nên đã xem nhẹ sự tồn tại của Hobbit. Hobbit vốn buồn ngủ rúc ở chỗ đó ngáp, lại bị động tĩnh sau khi tỉnh lại ở giường đối diện làm cho tinh thần lập tức tăng lên gấp trăm lần, ghé vào bên cạnh nhìn trộm đến vui vẻ.
Snow lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nó, Hobbit lập tức dùng lỗ tai che mặt, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Brian nén cười nói. “Đừng để ý tới nó.”
Nói xong liền tóm Hobbit lại ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Snow. “Sắp tiến hành chuyển tiếp không gian, cậu mau ngồi vào chỗ đi.”
Snow gật gật đầu, ngồi vào ghế an toàn bên cạnh.
Lúc tiến hành chuyển tiếp không gian, bởi vì ảnh hưởng từ khí lưu, phi thuyền sẽ xuất hiện chấn động kịch liệt, loại chấn động này còn đáng sợ hơn so với địa chấn, người lần đầu tiên ngồi trên phi thuyền thậm chí sẽ xuất hiện bệnh trạng choáng đầu, buồn nôn khó chịu linh tinh. Trên ghế an toàn của phi thuyền có lồng dưỡng khí cùng với thiết bị cố định thân thể, trong khoang thuyền cũng có một số loại thuốc khẩn cấp.
Sau thời gian chuyển tiếp ngắn ngủi, phi thuyền vũ trụ đi tới hệ ngân hà phụ cận với thiên hà Cepheus.
Hobbit đã choáng váng đầu óc mắt đầy sao, sắc mặt Snow cũng có chút tái nhợt mất tự nhiên, Brian lập tức đi lên phía trước, cầm tay cậu hỏi. “Sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Snow. “….”
Brian vốn rất thích Snow, sau khi đánh dấu, chất dẫn dụ của cả hai đều có ảnh hưởng đến nhau, cái loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong nội tâm Alpha cùng ý muốn bảo hộ dưới đáy lòng lại càng bành trướng hơn. Brian hận không thể đem Snow ôm vào trong lòng, một khắc cũng không buông tay, thấy cậu không thoải mái, Brian liền đau lòng muốn chết, lập tức nhào đến ân cần hỏi han.
Snow nhìn y một cái, đem tay rút trở về, thản nhiên nói. “Không có việc gì, cậu ngồi lại đi.”
“…… Nga.” Brian ngồi lại về vị trí của mình, lại vẫn không yên lòng nhìn Snow.
Snow bị ánh mắt quan tâm của y nhìn đến mức sống lưng run lên một trận, vội vàng dời tầm mắt, leo lên giường nằm, xoay lưng lại với y, nói. “Ngủ đi.”
“….. Nga.” Brian ngượng ngùng nằm lên giường, ánh mắt vẫn còn nhìn bóng dáng của Snow.
Snow có dáng người thon dài mà cân xứng, nghiêng người nằm trên giường như vậy, eo nhỏ chân dài, khiến cho tâm Brian ngứa ngáy, hận không thể nhào qua gắt gao ôm lấy eo cậu, khóa cậu vào trong lòng mình.
Bất quá, đậu hủ nóng không nên ăn vội, Brian cũng không muốn khiến cho Snow phản cảm, đành phải ngoan ngoãn nằm lên giường của mình.
Snow nằm trên giường không hề buồn ngủ, cảm thấy nhàm chán liền lấy công tắc không gian Berg vừa đưa ra, muốn nhìn một chút xem bên trong có những gì.
Mở ra vừa thấy, Snow nhất thời ngây ngẩn cả người.
— Chỉ thấy bên trong công tắc không gian loại nhỏ kia đựng một cái chai màu trắng thuần, trên nắp bình có vài hoa văn tao nhã lịch sự hình sóng biển màu lam, ngoài cái đó ra, trên thân bình và viên thuốc bên trong đều không có bất cứ dấu hiệu nào.
Hoa văn sóng biển màu lam được khắc trên nắp bình, đây là –
Đây là kí hiệu của Mạch nước ngầm!
Cái chai này bắt nguồn từ tổ chức Mạch nước ngầm, bên trong, rõ ràng là thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega!
Baba Brian cư nhiên lại có liên quan tới Mạch nước ngầm?
Chẳng trách ông ấy nhanh như vậy đã nhận ra thân phận của mình, còn lập tức đặt vé bảo Brian đưa mình rời đi, rõ ràng, ông ấy là sợ sau khi để lộ tin tức mình sẽ gặp phải nguy hiểm, bị Quân bộ bắt, trước khi đi còn rất chu đáo đưa một lọ thuốc ức chế….
Tâm tình Snow nhất thời có chút phức tạp.
Sớm biết bên trong công tắc không gian của vị tiền bối Mạch nước ngầm kia có chứa thuốc ức chế, cậu cũng không cần chủ động để Brian đánh dấu mình.
Lo lắng thời gian chế tạo thuốc ức chế không đủ, cho nên lúc đó mới lớn mật dâng cổ lên cho Brian hung hăng cắn một ngụm, cắn xong mới phát hiện, thuốc ức chế cư nhiên có sẵn trong tay của mình….
Snow nhất thời cảm thấy mình có chút ngu xuẩn.
Nhịn không được đưa tay sờ sờ dấu hiệu sau gáy, đầu ngón tay vừa đụng tới vị trí mẫn cảm kia, lưng liền run lên một trận, Snow vội vàng rụt tay lại, tâm tình phức tạp quay đầu liếc mắt nhìn Brian.
Brian nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của Snow, mặt đầy thân thiết hỏi. “Sao thế, cậu không thoải mái?”
Snow tiếp tục xoay lưng lại với Brian, nhắm mắt nói. “Không có gì, ngủ đi.”
Brian nghi hoặc nhìn bóng dáng Snow.
Đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại không nói gì… Cậu ấy là đang thẹn thùng sao?
Brian nhịn không được nghĩ, Omega sau khi bị đánh dấu, đối diện với Alpha của mình sinh ra cảm xúc thẹn thùng cũng là rất bình thường, chung quy Snow cá tính kiêu ngạo, chủ động lại gần để mình đánh dấu cậu, trong lòng cậu phỏng chừng vẫn còn không được tự nhiên.
Bất quá cũng không sao, về sau hai người còn có thể có càng nhiều, càng nhiều động tác thân mật, tỷ như chiếm lấy cùng đánh dấu hoàn toàn… Tỷ như ở trong cơ thể của cậu ấy hình thành kết gì đó… nhiều lần hơn, cậu ấy sẽ không còn mất tự nhiên nữa đi? (cứ mơ đi anh =)))
Brian nằm ở trên giường, tâm tình khoái trá ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp.
***
Buổi tối ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, thời gian một đêm tựa hồ đặc biệt kéo dài.
Brian và Snow đi phi thuyền vũ trụ trở lại thiên hà Đại Hùng Tinh, Caesar bị nhạc phụ đuổi về khách sạn một mình nằm trên giường, tâm tình phức tạp lăn qua lộn lại. Chỉ có Lâm Viễn, ở trong căn phòng mà cha tự mình sắp xếp ngủ đến ngọt ngào.
Một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh, Lâm Viễn ở toilet trong phòng ngủ rửa mặt xong xuôi, vừa mở cửa đã ngửi thấy một trận hương thơm nồng đậm, hiếu kì đi xuống lầu, chỉ thấy nguyên soái Rawson đang ở trong phòng ăn sắp xếp lại bữa sáng vừa làm xong.
Bữa sáng vô cùng phong phú, la liệt đầy một bàn.
Bánh mì vừa ra lò còn bốc hơi tỏa ra hương thơm, bên trong còn có chân giò hun khói tươi mới, trứng chiên vàng óng ánh làm tăng thêm cảm giác thèm ăn, ngoài ra còn có một chén chè trôi nước, từng viên bánh trôi mượt mà nổi lên khiến người khác nhịn không được mà muốn một ngụm nuốt vào, bên cạnh còn có một cái đĩa điểm tâm tinh xảo cùng một mâm hoa quả đã được cắt gọt cẩn thận.
Thân là nguyên soái, cha bình thường có lẽ rất ít khi xuống bếp đi? Hôm nay cư nhiên từ sáng sớm đã tự mình đứng lên làm bữa sáng… Đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được ấm áp, cười đi chầm chậm về phía nhà ăn.
Nghe được tiếng bước chân, Rawson ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trong suốt sáng ngời đang nhìn chằm chằm đồ ăn của Lâm Viễn, nhịn không được khẽ cười cười, vẫy tay với cậu, nói. “Lại đây ăn cơm.”
Lâm Viễn nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt đảo quanh các loại đồ ăn. “Những thứ này đều là người tự mình làm sao?”
“Ừ.” Rawson ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, đưa tay sờ sờ tóc Lâm Viễn, thấp giọng hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
Lâm Viễn cười gật đầu. “Vâng!”
Rawson đưa thìa cho cậu. “Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Lâm Viễn nhận lấy thìa, múc một viên bánh trôi nhét vào miệng, hương vị thơm ngọt kích thích vị giác, cảm giác thèm ăn lập tức được gợi lên, Lâm Viễn không chút khách khí một ngụm lại một ngụm ăn sạch bánh trôi, sau đó lại ăn luôn trứng chiên và bánh mì, rồi ăn tiếp một đĩa điểm tâm.
Cậu vốn chính là dạ dày đại vương, hơn nữa đây là bữa sáng do cha tự mình làm, lại còn rất ngon, cậu căn bản không muốn lãng phí một chút nào, vì thế liền đem tất cả đồ ăn trên bàn đều giải quyết hết.
Thấy Lâm Viễn vùi đầu yên lặng ăn, đáy lòng Rawson nhịn không được hiện lên một tia cảm xúc mềm mại khó có thể nói thành lời.
Con trai lớn như vậy, chưa từng chăm sóc nó, suốt mười tám năm, hôm nay mới là lần đầu tiên làm bữa sáng cho con, thân là cha thật sự là quá thất bại…. Bất quá, về sau vẫn còn nhiều thời gian, con trai của mình, Rawson tất nhiên sẽ phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương thật nhiều.
***
Cha con hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Rawson liền bảo quản gia Velde tự mình đưa Lâm Viễn trở về.
Vì để tránh cho người khác chú ý, Velde cố ý dùng một chiếc xe huyền phù tương đối bình thường, đi ra từ cửa sau của ngôi nhà, lòng vòng một đoạn rồi mới bay về phía khách sạn Hoàng Gia mà Lâm Viễn ở.
Ngày mai chính là buổi lễ kỷ niệm 600 năm của đế quốc, lúc này tuy mới chỉ tám giờ sáng, nhưng trên đường lại vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ cư dân bản địa, còn có một số lượng lớn du khách đến từ những thiên hà khác, những đoàn xe phụ trách tuần tra trị an trên không trung bay tới bay lui, khiến cho khu vực trung tâm thành phố này có vẻ đặc biệt phồn hoa.
Khách sạn Hoàng Gia mà Lâm Viễn ở là do hiệp hội cơ giáp cố ý sắp xếp trong lần thi đấu toàn quốc này, cách sân thi đấu rất gần, nhưng lại cách trung tâm thành phố vô cùng xa. Velde tăng nhanh tốc độ xe, sau ba mươi phút rốt cuộc chạy đến cửa khách sạn.
Lâm Viễn xuống xe, lễ phép vẫy vẫy tay với quản gia. “Cảm ơn chú.”
Velde mỉm cười gật gật đầu, lái xe đi.
Lâm Viễn xoay người đi vào khách sạn, ngồi thang máy đi tới phòng của mình và Caesar, quẹt thẻ vào cửa.
Vừa đi vào, liền bị người nào đó dùng lực ôm vào trong ngực, giống như là chờ đợi đã lâu.
Lâm Viễn sửng sốt một chút, đẩy đẩy con sủng vật to xác đột nhiên nhào qua ôm lấy mình này, cười hỏi. “Caesar, cậu làm gì a?”
Caesar gác cằm trên vai Lâm Viễn, hít vào một hơi thật sâu.
Omega của mình cả một đêm không ở bên cạnh, tuy rằng là ở nhà của cha, nhưng trong lòng Caesar vẫn vô cùng bất an, cả một đêm đều không thể ngủ ngon, thấy Lâm Viễn rốt cuộc trở lại, lập tức nhịn không được nhào qua gắt gao ôm lấy cậu.
Hương vị ấm áp trên người Lâm Viễn rốt cuộc cũng khiến Caesar an tâm hơn một chút, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ dấu hiệu sau gáy của cậu.
Cảm giác khi dấu hiệu bị đụng vào khiến sau lưng Lâm Viễn đột nhiên run lên một trận, nhịn không được rụt rụt cổ, ngượng ngùng đẩy Caesar ra.
Caesar lúc này mới buông cậu ra, mỉm cười nói. “Tiểu Viễn, thân thế của cậu tôi đều biết. Tối hôm qua tôi có đến nhà của nguyên soái, nguyên soái đã nói hết với tôi.”
Lâm Viễn kinh ngạc nhìn hắn. “Cậu đến chỗ nguyên soái làm cái gì?”
Caesar. “……..”
Đương nhiên là vì lo lắng cho cậu nên mới đi tìm cậu, kết quả là lại chạm mặt cha cậu ở nơi đó….
Caesar cũng không thể không biết xấu hổ nói ra chân tướng mình bị nguyên soái mắng một trận, sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác. “Nếu đã biết thân thế của mình rồi, về sau cậu có tính toán gì?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nói. “Ý của cha là muốn tôi trước tiên cứ an tâm học ở trường, sau khi tốt nghiệp ông ấy sẽ điều tôi đến đội cận vệ của quân đoàn Vinh Quang, tôi cũng rất muốn tới quân đoàn Vinh Quang, hỗ trợ bên cạnh ông ấy. Dù sao vẫn còn ba năm, trước cứ thuận lợi tốt nghiệp đã rồi nói sau.”
Caesar gật gật đầu. “Như vậy cũng tốt.”
Nói xong liền vươn tay, nhẹ nhàng ôm chặt bả vai Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Cậu yên tâm, ở trường học tôi sẽ giúp cậu. Khi nào về trường tôi sẽ để đội hộ vệ hoàng gia hộ tống, lén mang thuốc ức chế vào, cậu chỉ cần ba tháng sau tiếp tục tiêm thuốc ức chế là được rồi.”
Lâm Viễn đối diện với ánh mắt ôn nhu của Caesar, nhịn không được mỉm cười. “Ân, cảm ơn cậu Caesar.”
Đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được nghĩ – có bằng hữu nghĩa khí như vậy, thật tốt!
Cậu căn bản không biết, một khắc kia khi Caesar đối diện với nụ cười của cậu, có bao nhiêu mong muốn… hung hăng hôn xuống.
***
Ngày mai phải cùng cả đội đi tham quan nghi thức duyệt binh trong buổi lễ kỷ niệm 600 năm, thời gian cả ngày hôm nay vẫn được tự do đi lại, Caesar liền đề nghị đi dạo ở bên ngoài.
Lâm Viễn lần đầu tiên đến thiên hà Cepheus, mấy ngày trước vẫn còn thi đấu, chưa từng đi ra ngoài chơi.
Lâm Viễn đối với quyết định này cũng vô cùng tán đồng.
Caesar để Bạch Vũ biến thành bộ dáng xe huyền phù, chở hai người đi du ngoạn ở một vài địa danh nổi tiếng, mua cho Lâm Viễn rất nhiều đặc sản của thủ đô. Lâm Viễn có lộc ăn, cùng Caesar nếm đủ các loại mỹ thực ở đây, cảm thấy ngon thì mua nhiều một chút mang về, rất nhanh liền đem không gian lưu trữ bên trong Chu Tước nhồi đầy.
Thời gian vui chơi trôi qua đặc biệt nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối, Caesar liền mang theo Lâm Viễn tiện đường đi đến rừng quả ngũ tinh.
Quả ngũ tinh là đặc sản của thủ đô thiên hà Cepheus, các thiên hà khác không thể gieo trồng được.
Lâm Viễn lúc trước khi ăn quả ngũ tinh đã từng nói, hy vọng tương lai có một ngày có thể đến rừng cây ăn quả ở thủ đô xem xem, Caesar tất nhiên nhớ rõ chuyện này, nhân dịp đêm nay có thời gian rảnh, liền để Bạch Vũ mang theo hai người đi tới bên ngoài rừng quả ngũ tinh.
Lâm Viễn đứng ở trước rừng quả, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
…. Nơi này so với trong tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Bên trên cành cây màu trắng bạc mọc đầy từng quả từng quả có hình dạng như ngôi sao năm cánh, những trái cây kia quả thực tản ra ánh huỳnh quang thản nhiên, giống như những ngôi sao được treo lên cây.
Hàng ngàn hàng vạn trái kết lại thành một mảnh trời sao màu bạc, đứng ở nơi đó, chẳng khác nào như đang đặt mình trong mộng cảnh.
Caesar mang theo Lâm Viễn đi vào trong rừng cây ăn quả, mỉm cười nói. “Có muốn hái vài quả nếm thử không?”
Lâm Viễn nhìn trái cây trên đầu, nuốt nuốt nước miếng, hỏi. “Hái trực tiếp như vậy, có được không?”
Caesar gật gật đầu. “Yên tâm, tôi có giấy phép.”
Những rừng cây chuyên trồng loại quả này ở thủ đô, cho phép mọi người tự mình đi vào hái hoa quả, đương nhiên, so với mua trên thị trường, vào rừng hái trực tiếp như vậy thì mới mẻ hơn, nên giá cả cũng càng cao hơn. Caesar vì muốn mang Lâm Viễn đến rừng quả, đã cố ý nhờ vương hậu Anna đi chào hỏi vị quản lý ở nơi này trước.
Lâm Viễn hưng phấn mà vươn tay bứt xuống mấy quả, nhanh chóng bóc ra ăn ngay, nhịn không được tán thưởng. “So với lần trước còn ngọt hơn.”
Hoa quả vừa hái xuống tất nhiên là vô cùng tươi ngon, bóc bỏ vỏ ngoài, lộ ra thịt quả trắng nõn, nhét vào miệng, vị ngọt lịm thanh mát tản ra trên đầu lưỡi, kích thích vị giác, quả thực là một loại hưởng thụ.
Lâm Viễn liên tục ăn vài quả, lại chủ động hái vài quả đưa cho Caesar.
Bình thường Caesar đối với loại hoa quả chua chua ngọt ngọt này không có chút hứng thú nào, nhưng hôm nay, Lâm Viễn tự mình hái xuống đưa cho hắn, hắn cư nhiên một quả cũng không bỏ sót ăn hết toàn bộ, thậm chí còn cảm thấy… trong lòng cũng ngọt ngào?
Lâm Viễn một bên vừa hái vừa ăn, ăn đến cực kỳ đã nghiền, cho đến khi ăn đủ, lúc này mới đưa tay hái vài quả nhét vào trong công tắc không gian của Chu Tước, cười hỏi. “Tôi có thể hái thêm vài quả không? Lúc về để trong tủ lạnh.”
Caesar mỉm cười nói. “Không sao, cậu cứ việc hái đi, mỗi lần không vượt quá một trăm là được.”
Lâm Viễn nghe vậy, tất nhiên là không hề khách khí hái thật nhiều.
Chu Tước bất đắc dĩ nói. “Chủ nhân, không gian lưu trữ đã đầy.”
Bạch Vũ lập tức kêu lên. “Để ở chỗ của ta đi! Ở chỗ ta còn rất nhiều nơi trống!”
Lâm Viễn liền đem toàn bộ hoa quả hái được đặt ở chỗ của Bạch Vũ.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Caesar đột nhiên sáng lên, Lâm Viễn quay đầu hỏi. “Sao thế?”
Caesar nhìn tin nhắn được gửi tới máy truyền tin, nói. “Là Brian, cậu ấy nói cậu ấy và Snow về trường trước, bảo buổi lễ ngày mai tôi không cần chờ cậu ấy.”
Lâm Viễn kinh ngạc hỏi. “Snow? Snow không phải là ở trong trường làm thí nghiệm sao?”
Caesar cũng thấy vô cùng nghi hoặc. “Tôi cũng không biết có chuyện gì, về trường học rồi nói sau.”
Hai người đi ra từ rừng quả, lúc trở lại khách sạn đã là tám giờ tối.
Vừa trở lại phòng khách sạn, đang định quẹt thẻ vào cửa, một nam nhân mặc quân trang màu trắng tinh đột nhiên bước ra từ trong góc hẻo lánh. chầm chậm đi về phía hai người.
Caesar lập tức che ở phía trước Lâm Viễn, đề phòng nhìn y.
Nam nhân liếc mắt nhìn hai người, nghiêm túc nói. “Xin hỏi, Lâm Viễn đồng học có đây không?”
Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “Anh tìm tôi? Có chuyện sao?”
Nam nhân nói. “Mời cậu theo tôi đi một chuyến, tướng quân của chúng tôi muốn gặp cậu.”
Lâm Viễn kinh ngạc. “Tướng quân….?”
Nam nhân gật gật đầu, bình tĩnh nói. “Quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, tướng quân Udyr Sarman, có một số việc muốn hỏi cậu.”
Lâm Viễn liếc sang Caesar, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Hết chương 57.
Hiệu quả của loại đánh dấu tạm thời này có thể duy trì được ba tháng, trước khi Omega chính thức phát tình tiến hành đánh dấu, có thể tạo ra tác dụng trấn an, hơn nữa còn tạm thời trì hoãn kỳ phát tình. Snow đã lấy ra một lượng lớn nguyên vật liệu để chế tạo thuốc ức chế từ bên trong căn cứ dưới lòng đất, dùng thời gian ba tháng này để làm thuốc ức chế mới, như vậy là đã đủ đối với cậu.
Phi thuyền rất nhanh liền tiến hành chuyển tiếp không gian, Brian xoay người đi về chỗ ngồi của mình.
Snow vừa ngẩng đầu, liền thấy Hobbit đang nằm sấp ở trên chiếc giường đối diện, đôi mắt đen láy tỏa sáng hiếu kì dõi theo cậu.
Vừa rồi lúc tiến hành đánh dấu, hai người đều có chút khẩn trương, cho nên đã xem nhẹ sự tồn tại của Hobbit. Hobbit vốn buồn ngủ rúc ở chỗ đó ngáp, lại bị động tĩnh sau khi tỉnh lại ở giường đối diện làm cho tinh thần lập tức tăng lên gấp trăm lần, ghé vào bên cạnh nhìn trộm đến vui vẻ.
Snow lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nó, Hobbit lập tức dùng lỗ tai che mặt, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Brian nén cười nói. “Đừng để ý tới nó.”
Nói xong liền tóm Hobbit lại ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Snow. “Sắp tiến hành chuyển tiếp không gian, cậu mau ngồi vào chỗ đi.”
Snow gật gật đầu, ngồi vào ghế an toàn bên cạnh.
Lúc tiến hành chuyển tiếp không gian, bởi vì ảnh hưởng từ khí lưu, phi thuyền sẽ xuất hiện chấn động kịch liệt, loại chấn động này còn đáng sợ hơn so với địa chấn, người lần đầu tiên ngồi trên phi thuyền thậm chí sẽ xuất hiện bệnh trạng choáng đầu, buồn nôn khó chịu linh tinh. Trên ghế an toàn của phi thuyền có lồng dưỡng khí cùng với thiết bị cố định thân thể, trong khoang thuyền cũng có một số loại thuốc khẩn cấp.
Sau thời gian chuyển tiếp ngắn ngủi, phi thuyền vũ trụ đi tới hệ ngân hà phụ cận với thiên hà Cepheus.
Hobbit đã choáng váng đầu óc mắt đầy sao, sắc mặt Snow cũng có chút tái nhợt mất tự nhiên, Brian lập tức đi lên phía trước, cầm tay cậu hỏi. “Sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Snow. “….”
Brian vốn rất thích Snow, sau khi đánh dấu, chất dẫn dụ của cả hai đều có ảnh hưởng đến nhau, cái loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong nội tâm Alpha cùng ý muốn bảo hộ dưới đáy lòng lại càng bành trướng hơn. Brian hận không thể đem Snow ôm vào trong lòng, một khắc cũng không buông tay, thấy cậu không thoải mái, Brian liền đau lòng muốn chết, lập tức nhào đến ân cần hỏi han.
Snow nhìn y một cái, đem tay rút trở về, thản nhiên nói. “Không có việc gì, cậu ngồi lại đi.”
“…… Nga.” Brian ngồi lại về vị trí của mình, lại vẫn không yên lòng nhìn Snow.
Snow bị ánh mắt quan tâm của y nhìn đến mức sống lưng run lên một trận, vội vàng dời tầm mắt, leo lên giường nằm, xoay lưng lại với y, nói. “Ngủ đi.”
“….. Nga.” Brian ngượng ngùng nằm lên giường, ánh mắt vẫn còn nhìn bóng dáng của Snow.
Snow có dáng người thon dài mà cân xứng, nghiêng người nằm trên giường như vậy, eo nhỏ chân dài, khiến cho tâm Brian ngứa ngáy, hận không thể nhào qua gắt gao ôm lấy eo cậu, khóa cậu vào trong lòng mình.
Bất quá, đậu hủ nóng không nên ăn vội, Brian cũng không muốn khiến cho Snow phản cảm, đành phải ngoan ngoãn nằm lên giường của mình.
Snow nằm trên giường không hề buồn ngủ, cảm thấy nhàm chán liền lấy công tắc không gian Berg vừa đưa ra, muốn nhìn một chút xem bên trong có những gì.
Mở ra vừa thấy, Snow nhất thời ngây ngẩn cả người.
— Chỉ thấy bên trong công tắc không gian loại nhỏ kia đựng một cái chai màu trắng thuần, trên nắp bình có vài hoa văn tao nhã lịch sự hình sóng biển màu lam, ngoài cái đó ra, trên thân bình và viên thuốc bên trong đều không có bất cứ dấu hiệu nào.
Hoa văn sóng biển màu lam được khắc trên nắp bình, đây là –
Đây là kí hiệu của Mạch nước ngầm!
Cái chai này bắt nguồn từ tổ chức Mạch nước ngầm, bên trong, rõ ràng là thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega!
Baba Brian cư nhiên lại có liên quan tới Mạch nước ngầm?
Chẳng trách ông ấy nhanh như vậy đã nhận ra thân phận của mình, còn lập tức đặt vé bảo Brian đưa mình rời đi, rõ ràng, ông ấy là sợ sau khi để lộ tin tức mình sẽ gặp phải nguy hiểm, bị Quân bộ bắt, trước khi đi còn rất chu đáo đưa một lọ thuốc ức chế….
Tâm tình Snow nhất thời có chút phức tạp.
Sớm biết bên trong công tắc không gian của vị tiền bối Mạch nước ngầm kia có chứa thuốc ức chế, cậu cũng không cần chủ động để Brian đánh dấu mình.
Lo lắng thời gian chế tạo thuốc ức chế không đủ, cho nên lúc đó mới lớn mật dâng cổ lên cho Brian hung hăng cắn một ngụm, cắn xong mới phát hiện, thuốc ức chế cư nhiên có sẵn trong tay của mình….
Snow nhất thời cảm thấy mình có chút ngu xuẩn.
Nhịn không được đưa tay sờ sờ dấu hiệu sau gáy, đầu ngón tay vừa đụng tới vị trí mẫn cảm kia, lưng liền run lên một trận, Snow vội vàng rụt tay lại, tâm tình phức tạp quay đầu liếc mắt nhìn Brian.
Brian nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của Snow, mặt đầy thân thiết hỏi. “Sao thế, cậu không thoải mái?”
Snow tiếp tục xoay lưng lại với Brian, nhắm mắt nói. “Không có gì, ngủ đi.”
Brian nghi hoặc nhìn bóng dáng Snow.
Đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại không nói gì… Cậu ấy là đang thẹn thùng sao?
Brian nhịn không được nghĩ, Omega sau khi bị đánh dấu, đối diện với Alpha của mình sinh ra cảm xúc thẹn thùng cũng là rất bình thường, chung quy Snow cá tính kiêu ngạo, chủ động lại gần để mình đánh dấu cậu, trong lòng cậu phỏng chừng vẫn còn không được tự nhiên.
Bất quá cũng không sao, về sau hai người còn có thể có càng nhiều, càng nhiều động tác thân mật, tỷ như chiếm lấy cùng đánh dấu hoàn toàn… Tỷ như ở trong cơ thể của cậu ấy hình thành kết gì đó… nhiều lần hơn, cậu ấy sẽ không còn mất tự nhiên nữa đi? (cứ mơ đi anh =)))
Brian nằm ở trên giường, tâm tình khoái trá ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp.
***
Buổi tối ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, thời gian một đêm tựa hồ đặc biệt kéo dài.
Brian và Snow đi phi thuyền vũ trụ trở lại thiên hà Đại Hùng Tinh, Caesar bị nhạc phụ đuổi về khách sạn một mình nằm trên giường, tâm tình phức tạp lăn qua lộn lại. Chỉ có Lâm Viễn, ở trong căn phòng mà cha tự mình sắp xếp ngủ đến ngọt ngào.
Một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh, Lâm Viễn ở toilet trong phòng ngủ rửa mặt xong xuôi, vừa mở cửa đã ngửi thấy một trận hương thơm nồng đậm, hiếu kì đi xuống lầu, chỉ thấy nguyên soái Rawson đang ở trong phòng ăn sắp xếp lại bữa sáng vừa làm xong.
Bữa sáng vô cùng phong phú, la liệt đầy một bàn.
Bánh mì vừa ra lò còn bốc hơi tỏa ra hương thơm, bên trong còn có chân giò hun khói tươi mới, trứng chiên vàng óng ánh làm tăng thêm cảm giác thèm ăn, ngoài ra còn có một chén chè trôi nước, từng viên bánh trôi mượt mà nổi lên khiến người khác nhịn không được mà muốn một ngụm nuốt vào, bên cạnh còn có một cái đĩa điểm tâm tinh xảo cùng một mâm hoa quả đã được cắt gọt cẩn thận.
Thân là nguyên soái, cha bình thường có lẽ rất ít khi xuống bếp đi? Hôm nay cư nhiên từ sáng sớm đã tự mình đứng lên làm bữa sáng… Đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được ấm áp, cười đi chầm chậm về phía nhà ăn.
Nghe được tiếng bước chân, Rawson ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trong suốt sáng ngời đang nhìn chằm chằm đồ ăn của Lâm Viễn, nhịn không được khẽ cười cười, vẫy tay với cậu, nói. “Lại đây ăn cơm.”
Lâm Viễn nhanh chóng đi đến ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt đảo quanh các loại đồ ăn. “Những thứ này đều là người tự mình làm sao?”
“Ừ.” Rawson ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, đưa tay sờ sờ tóc Lâm Viễn, thấp giọng hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
Lâm Viễn cười gật đầu. “Vâng!”
Rawson đưa thìa cho cậu. “Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Lâm Viễn nhận lấy thìa, múc một viên bánh trôi nhét vào miệng, hương vị thơm ngọt kích thích vị giác, cảm giác thèm ăn lập tức được gợi lên, Lâm Viễn không chút khách khí một ngụm lại một ngụm ăn sạch bánh trôi, sau đó lại ăn luôn trứng chiên và bánh mì, rồi ăn tiếp một đĩa điểm tâm.
Cậu vốn chính là dạ dày đại vương, hơn nữa đây là bữa sáng do cha tự mình làm, lại còn rất ngon, cậu căn bản không muốn lãng phí một chút nào, vì thế liền đem tất cả đồ ăn trên bàn đều giải quyết hết.
Thấy Lâm Viễn vùi đầu yên lặng ăn, đáy lòng Rawson nhịn không được hiện lên một tia cảm xúc mềm mại khó có thể nói thành lời.
Con trai lớn như vậy, chưa từng chăm sóc nó, suốt mười tám năm, hôm nay mới là lần đầu tiên làm bữa sáng cho con, thân là cha thật sự là quá thất bại…. Bất quá, về sau vẫn còn nhiều thời gian, con trai của mình, Rawson tất nhiên sẽ phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương thật nhiều.
***
Cha con hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Rawson liền bảo quản gia Velde tự mình đưa Lâm Viễn trở về.
Vì để tránh cho người khác chú ý, Velde cố ý dùng một chiếc xe huyền phù tương đối bình thường, đi ra từ cửa sau của ngôi nhà, lòng vòng một đoạn rồi mới bay về phía khách sạn Hoàng Gia mà Lâm Viễn ở.
Ngày mai chính là buổi lễ kỷ niệm 600 năm của đế quốc, lúc này tuy mới chỉ tám giờ sáng, nhưng trên đường lại vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ cư dân bản địa, còn có một số lượng lớn du khách đến từ những thiên hà khác, những đoàn xe phụ trách tuần tra trị an trên không trung bay tới bay lui, khiến cho khu vực trung tâm thành phố này có vẻ đặc biệt phồn hoa.
Khách sạn Hoàng Gia mà Lâm Viễn ở là do hiệp hội cơ giáp cố ý sắp xếp trong lần thi đấu toàn quốc này, cách sân thi đấu rất gần, nhưng lại cách trung tâm thành phố vô cùng xa. Velde tăng nhanh tốc độ xe, sau ba mươi phút rốt cuộc chạy đến cửa khách sạn.
Lâm Viễn xuống xe, lễ phép vẫy vẫy tay với quản gia. “Cảm ơn chú.”
Velde mỉm cười gật gật đầu, lái xe đi.
Lâm Viễn xoay người đi vào khách sạn, ngồi thang máy đi tới phòng của mình và Caesar, quẹt thẻ vào cửa.
Vừa đi vào, liền bị người nào đó dùng lực ôm vào trong ngực, giống như là chờ đợi đã lâu.
Lâm Viễn sửng sốt một chút, đẩy đẩy con sủng vật to xác đột nhiên nhào qua ôm lấy mình này, cười hỏi. “Caesar, cậu làm gì a?”
Caesar gác cằm trên vai Lâm Viễn, hít vào một hơi thật sâu.
Omega của mình cả một đêm không ở bên cạnh, tuy rằng là ở nhà của cha, nhưng trong lòng Caesar vẫn vô cùng bất an, cả một đêm đều không thể ngủ ngon, thấy Lâm Viễn rốt cuộc trở lại, lập tức nhịn không được nhào qua gắt gao ôm lấy cậu.
Hương vị ấm áp trên người Lâm Viễn rốt cuộc cũng khiến Caesar an tâm hơn một chút, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ dấu hiệu sau gáy của cậu.
Cảm giác khi dấu hiệu bị đụng vào khiến sau lưng Lâm Viễn đột nhiên run lên một trận, nhịn không được rụt rụt cổ, ngượng ngùng đẩy Caesar ra.
Caesar lúc này mới buông cậu ra, mỉm cười nói. “Tiểu Viễn, thân thế của cậu tôi đều biết. Tối hôm qua tôi có đến nhà của nguyên soái, nguyên soái đã nói hết với tôi.”
Lâm Viễn kinh ngạc nhìn hắn. “Cậu đến chỗ nguyên soái làm cái gì?”
Caesar. “……..”
Đương nhiên là vì lo lắng cho cậu nên mới đi tìm cậu, kết quả là lại chạm mặt cha cậu ở nơi đó….
Caesar cũng không thể không biết xấu hổ nói ra chân tướng mình bị nguyên soái mắng một trận, sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác. “Nếu đã biết thân thế của mình rồi, về sau cậu có tính toán gì?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nói. “Ý của cha là muốn tôi trước tiên cứ an tâm học ở trường, sau khi tốt nghiệp ông ấy sẽ điều tôi đến đội cận vệ của quân đoàn Vinh Quang, tôi cũng rất muốn tới quân đoàn Vinh Quang, hỗ trợ bên cạnh ông ấy. Dù sao vẫn còn ba năm, trước cứ thuận lợi tốt nghiệp đã rồi nói sau.”
Caesar gật gật đầu. “Như vậy cũng tốt.”
Nói xong liền vươn tay, nhẹ nhàng ôm chặt bả vai Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Cậu yên tâm, ở trường học tôi sẽ giúp cậu. Khi nào về trường tôi sẽ để đội hộ vệ hoàng gia hộ tống, lén mang thuốc ức chế vào, cậu chỉ cần ba tháng sau tiếp tục tiêm thuốc ức chế là được rồi.”
Lâm Viễn đối diện với ánh mắt ôn nhu của Caesar, nhịn không được mỉm cười. “Ân, cảm ơn cậu Caesar.”
Đáy lòng Lâm Viễn nhịn không được nghĩ – có bằng hữu nghĩa khí như vậy, thật tốt!
Cậu căn bản không biết, một khắc kia khi Caesar đối diện với nụ cười của cậu, có bao nhiêu mong muốn… hung hăng hôn xuống.
***
Ngày mai phải cùng cả đội đi tham quan nghi thức duyệt binh trong buổi lễ kỷ niệm 600 năm, thời gian cả ngày hôm nay vẫn được tự do đi lại, Caesar liền đề nghị đi dạo ở bên ngoài.
Lâm Viễn lần đầu tiên đến thiên hà Cepheus, mấy ngày trước vẫn còn thi đấu, chưa từng đi ra ngoài chơi.
Lâm Viễn đối với quyết định này cũng vô cùng tán đồng.
Caesar để Bạch Vũ biến thành bộ dáng xe huyền phù, chở hai người đi du ngoạn ở một vài địa danh nổi tiếng, mua cho Lâm Viễn rất nhiều đặc sản của thủ đô. Lâm Viễn có lộc ăn, cùng Caesar nếm đủ các loại mỹ thực ở đây, cảm thấy ngon thì mua nhiều một chút mang về, rất nhanh liền đem không gian lưu trữ bên trong Chu Tước nhồi đầy.
Thời gian vui chơi trôi qua đặc biệt nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối, Caesar liền mang theo Lâm Viễn tiện đường đi đến rừng quả ngũ tinh.
Quả ngũ tinh là đặc sản của thủ đô thiên hà Cepheus, các thiên hà khác không thể gieo trồng được.
Lâm Viễn lúc trước khi ăn quả ngũ tinh đã từng nói, hy vọng tương lai có một ngày có thể đến rừng cây ăn quả ở thủ đô xem xem, Caesar tất nhiên nhớ rõ chuyện này, nhân dịp đêm nay có thời gian rảnh, liền để Bạch Vũ mang theo hai người đi tới bên ngoài rừng quả ngũ tinh.
Lâm Viễn đứng ở trước rừng quả, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
…. Nơi này so với trong tưởng tượng của cậu còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Bên trên cành cây màu trắng bạc mọc đầy từng quả từng quả có hình dạng như ngôi sao năm cánh, những trái cây kia quả thực tản ra ánh huỳnh quang thản nhiên, giống như những ngôi sao được treo lên cây.
Hàng ngàn hàng vạn trái kết lại thành một mảnh trời sao màu bạc, đứng ở nơi đó, chẳng khác nào như đang đặt mình trong mộng cảnh.
Caesar mang theo Lâm Viễn đi vào trong rừng cây ăn quả, mỉm cười nói. “Có muốn hái vài quả nếm thử không?”
Lâm Viễn nhìn trái cây trên đầu, nuốt nuốt nước miếng, hỏi. “Hái trực tiếp như vậy, có được không?”
Caesar gật gật đầu. “Yên tâm, tôi có giấy phép.”
Những rừng cây chuyên trồng loại quả này ở thủ đô, cho phép mọi người tự mình đi vào hái hoa quả, đương nhiên, so với mua trên thị trường, vào rừng hái trực tiếp như vậy thì mới mẻ hơn, nên giá cả cũng càng cao hơn. Caesar vì muốn mang Lâm Viễn đến rừng quả, đã cố ý nhờ vương hậu Anna đi chào hỏi vị quản lý ở nơi này trước.
Lâm Viễn hưng phấn mà vươn tay bứt xuống mấy quả, nhanh chóng bóc ra ăn ngay, nhịn không được tán thưởng. “So với lần trước còn ngọt hơn.”
Hoa quả vừa hái xuống tất nhiên là vô cùng tươi ngon, bóc bỏ vỏ ngoài, lộ ra thịt quả trắng nõn, nhét vào miệng, vị ngọt lịm thanh mát tản ra trên đầu lưỡi, kích thích vị giác, quả thực là một loại hưởng thụ.
Lâm Viễn liên tục ăn vài quả, lại chủ động hái vài quả đưa cho Caesar.
Bình thường Caesar đối với loại hoa quả chua chua ngọt ngọt này không có chút hứng thú nào, nhưng hôm nay, Lâm Viễn tự mình hái xuống đưa cho hắn, hắn cư nhiên một quả cũng không bỏ sót ăn hết toàn bộ, thậm chí còn cảm thấy… trong lòng cũng ngọt ngào?
Lâm Viễn một bên vừa hái vừa ăn, ăn đến cực kỳ đã nghiền, cho đến khi ăn đủ, lúc này mới đưa tay hái vài quả nhét vào trong công tắc không gian của Chu Tước, cười hỏi. “Tôi có thể hái thêm vài quả không? Lúc về để trong tủ lạnh.”
Caesar mỉm cười nói. “Không sao, cậu cứ việc hái đi, mỗi lần không vượt quá một trăm là được.”
Lâm Viễn nghe vậy, tất nhiên là không hề khách khí hái thật nhiều.
Chu Tước bất đắc dĩ nói. “Chủ nhân, không gian lưu trữ đã đầy.”
Bạch Vũ lập tức kêu lên. “Để ở chỗ của ta đi! Ở chỗ ta còn rất nhiều nơi trống!”
Lâm Viễn liền đem toàn bộ hoa quả hái được đặt ở chỗ của Bạch Vũ.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Caesar đột nhiên sáng lên, Lâm Viễn quay đầu hỏi. “Sao thế?”
Caesar nhìn tin nhắn được gửi tới máy truyền tin, nói. “Là Brian, cậu ấy nói cậu ấy và Snow về trường trước, bảo buổi lễ ngày mai tôi không cần chờ cậu ấy.”
Lâm Viễn kinh ngạc hỏi. “Snow? Snow không phải là ở trong trường làm thí nghiệm sao?”
Caesar cũng thấy vô cùng nghi hoặc. “Tôi cũng không biết có chuyện gì, về trường học rồi nói sau.”
Hai người đi ra từ rừng quả, lúc trở lại khách sạn đã là tám giờ tối.
Vừa trở lại phòng khách sạn, đang định quẹt thẻ vào cửa, một nam nhân mặc quân trang màu trắng tinh đột nhiên bước ra từ trong góc hẻo lánh. chầm chậm đi về phía hai người.
Caesar lập tức che ở phía trước Lâm Viễn, đề phòng nhìn y.
Nam nhân liếc mắt nhìn hai người, nghiêm túc nói. “Xin hỏi, Lâm Viễn đồng học có đây không?”
Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “Anh tìm tôi? Có chuyện sao?”
Nam nhân nói. “Mời cậu theo tôi đi một chuyến, tướng quân của chúng tôi muốn gặp cậu.”
Lâm Viễn kinh ngạc. “Tướng quân….?”
Nam nhân gật gật đầu, bình tĩnh nói. “Quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, tướng quân Udyr Sarman, có một số việc muốn hỏi cậu.”
Lâm Viễn liếc sang Caesar, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Hết chương 57.
Tác giả :
Điệp Chi Linh