Quan Gia
Chương 189: Trực giác của Lưu Vĩ Đông
Lưu Vĩ Đông rất thích ngồi ở quán uống cà phê.Y không phải thích hương vị cà phê, chỉ có điều y thích hoàn cảnh ở đây. Quán cà phê cửa sổ bằng kính được lau chùi sạch sẽ, bên trong được thiết kế đơn giản nhưng sáng sủa. Những đồ vật bài trí ở đây đều có cá tính riêng của nó khiến cho con người ta cảm thấy toàn thân được thả lỏng.Những nhà hàng truyền thống thường bài trí một cách rất quy củ. Bốn phương đều là bàn gỗ hoặc bàn tròn khiến cho con người ta cảm thấy rất có áp lực.Lưu Vĩ Đông suốt ngày làm việc ở cơ quan, lại thân là lãnh đạo cấp Cục trưởng, quy củ đã quá nhiều. Sau khi tan tầm cũng muốn thả lỏng một chút. Bất kể người nào, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không giống như nhau.Lưu Vĩ Hồng bưng tách cà phê lên, chậm rãi uống, hai mắt nhắm lại, thưởng thức âm nhạc tại quán cà phê.Vào năm 1990, quán cà phê cho dù là ở Bắc Kinh cũng không có các nhạc công đệm đàn dương cầm. Âm nhạc được phát ra từ máy hát đĩa. Đối với Lưu Vĩ Hồng thì những loại máy phát nhạc, bất kể âm sắc đều kém hơn so với bên ngoài. Phải đợi sau này có loại máy có âm thanh hifi thì nghe mới đỡ được một chút. Cũng may Bí thư Lưu không phải là người say mê âm nhạc nên cũng không quá để ý.- Vĩ Hồng, công việc ở khu Giáp Sơn triển khai được tốt không?Lưu Vĩ Hồng uống một ngụm cà phê rồi lên tiếng hỏi.Lưu Vĩ Hồng ngồi đối diện y, thân mình tựa vào lưng ghé sofa, trông cũng rất thong thả.Hôm nay gặp mặt cũng là do Lưu Vĩ Đông đề xuất. Lưu Vĩ Hồng đến Bắc Kinh, y thân làm anh, tự nhiên phải bớt chút thời gian để gặp mặt em trai. Bằng không thì có vẻ hơi hẹp hòi.Mặc kệ thế nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng là nhân vật lãnh tụ đời thứ ba của Lưu gia.Nếu Lưu Vĩ Hồng lúc này đã có tiến bộ như vậy thì cũng nên cổ vũ cho hắn.Lưu Vĩ Hồng mấy ngày nay đều ở Bắc Kinh để làm việc, mời người ăn cơm, Lưu Vĩ Đông cũng biết. Nhưng Lưu Vĩ Đông không thèm để ý. Các công tác tại địa phương, chạy đến Các Bộ và Ủy ban Trung ương quốc gia để xin tiền đương nhiên là rất nặng nề. Điều mà khiến cho Lưu Vĩ Đông trong lòng không cảm thấy cao hứng chính là, Lưu Vĩ Hồng không ngờ một mình lại đi gặp ông cụ và bà cụ mà không thảo luận trước đó với bất cứ người nào, cứ như vậy mà "tự tiện làm chủ". Mà ông cụ lẫn bà cụ đều đồng ý không chút do dự.Trước kia, con cháu đời thứ ba, chỉ có mình y Lưu Vĩ Đông là độc quyền. Những người anh em khác đều không có gì đặc biệt.Hiện giờ, đã có thêm một Lưu Vĩ Hồng.Không hề nghi ngờ, ấn tượng của cậu em họ trẻ tuổi trong cảm nhận của ông cụ đã hoàn toàn thay đổi. Ông cụ cho rằng tài năng của Lưu Vĩ Hồng có thể được bồi dưỡng. Cho dù không thể đánh đồng Lưu Vĩ Hồng với Lưu Vĩ Đông nhưng ít nhất cũng có phân lượng nhất định.Điểm này mới là điểm mà Lưu Vĩ Đông cần phải cảnh giác.Không phải nói những người anh em khác đều không xuất sắc nhưng ai cũng đều có giới hạn của mình.Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Lưu Vĩ Đông chứ y không để lộ ra ngoài. Khi y hỏi Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt rất là thân thiết.Đây không phải là sự thân thiết giữa anh em với nhau.Trong lòng anh mình đang nghĩ những gì, Lưu Vĩ Hồng có thể đoán được. Điều này khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy bất đắc dĩ. Rất nhiều người đem Lưu Vĩ Đông, Hạ Cạnh Cường cùng với những con cháu cách mạng ba đời ra đánh đồng với nhau, hứa hẹn đều là những người tài đức. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy, anh của mình và Hạ Cạnh Cường kỳ thật lại có chút chênh lệch.Lưu Vĩ Đông thì kiên quyết dám nghĩ dám làm, còn Hạ Cạnh Cường thì lại thâm trầm hơn. Tính cách hai người này lại khác biệt nhau. Ngoài mặt thì hai người cũng chênh lệch nhau giữa diện mạo và vận mệnh. Lưu Vĩ Đông thì hơi cứng nhắc, có phần không được phóng khoáng, còn Hạ Cạnh Cường thì lại có khí độ của một người lãnh tụ. Xét từ mọi góc cạnh thì Hạ Cạnh Cường là một nhân vật chính trị mà Lưu Vĩ Đông thì lại giống như một đấu sĩ.Trước khi quay ngược lại thời gian, Hạ Cạnh Cường chưa đến năm mươi tuổi đã đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy. Trong khi Lưu gia thì bị suy sụp. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn thủy chung cho rằng, cho dù hết thảy đều thuận lợi thì Lưu Vĩ Đông cũng có thể đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy ở tuổi năm mươi. Sau này, kết cục của hai người vẫn không giống nhau. Độ cao tiến lên cũng không như nhau.Quan hệ tốt với anh trai, đối với Lưu Vĩ Hồng cũng là một thử thách.Nếu Lưu Vĩ Đông là Hạ Cạnh Cường thì không cần phải e dè, chỉ cần ra tay, kiên quyết đấu tranh từng bước, chẳng sợ cuối cùng không địch lại, nhưng ít nhất trong lòng không có sự rối rắm.Nhưng Lưu Vĩ Đông lại là anh trai của hắn.Đấu tranh khẳng định là không được. Người làm chính trị, điều đầu tiên phải học chính là đoàn kết. Hết thảy đều phải đoàn kết lực lượng lại với nhau, càng không cần nói đến anh em ruột thịt. Trong chính nhà mình mà không đoàn kết tốt thì làm sao mà đoàn kết người bên ngoài. Tuy nhiên, cứ nhường nhịn thì cũng không phải là biện pháp xử lý tốt. Lưu Vĩ Đông thật cũng có khí độ của một vị lãnh tụ, có thể tiếp quản đời thứ ba của Lưu gia.Nếu Lưu Vĩ Hồng lại tự mình nhảy ra tranh làm người tiên phong thì là không đúng. Như vậy, trong một thời gian ngắn, phải thay đổi cách nhìn của mọi người đối với một "con ông cháu cha" như hắn là không thực tế.Như thế nào để tìm được một sự cân bằng thích hợp quả thật là rất khó.Cũng may hiện nay tất cả mọi người đều còn trẻ, thực tế công việc cũng chẳng có gì liên quan cũng như gút mắc.- Dạ, lúc này chỉ mới làm xong điều tra, công việc vẫn còn chưa triển khai.Lưu Vĩ Hồng chỉ giải thích đơn giản với anh trai mình. Nguồn tại ện FULL- Anh rất hiểu tình huống ở cái khu Giáp Sơn là điển hình của một khu xa xôi, nghèo khó. Nói thật Vĩ Hồng, anh cũng không biết chọn đi đến đó có phải là một lựa chọn tốt nhất hay không. Một vùng núi xa xôi nếu muốn có được thành tích là rất khó.Lưu Vĩ Đông hai hàng chân mày nhíu lại, thẳng thắn nói.Đứng ở lập trường công bằng, lời nói của Lưu Vĩ Đông là rất có đạo lý. Nếu phải đi đảm nhiệm chức Phó bí thư hoặc Phó chủ tịch khu thì chỉ trong một năm rưỡi, sau khi tích lũy thêm vài tờ tài liệu thì đồng chí Lưu Vĩ Hồng sẽ chân chính từ cơ sở lên làm cán bộ ở nơi cao hơn. Lãnh đạo thượng cấp cũng sẽ không đem cái giai đoạn nhậm chức trước kia ra nói.Khi có chức quan, nhất là đối với những nhân vật số một, thì không được ưa chuộng "tự do".Là nhân vật số một thì phải tạo ra được thành tích.Đương nhiên, anh có thể lăn lộn khoảng hai năm, điều thêm những chi tiết vào lý lịch của mình. Tuy nhiên, nếu như không có thành tích thì chứng tỏ đồng chí Lưu Vĩ Hồng quá tầm thường, chẳng có gì đặc biệt. Nếu làm không tốt thì anh nên từ chức về nhà còn hơn.Không có nhiều vị trí của những nhân vật số một chờ anh đem ra làm thí nghiệm đâu. Cho nên, khi có cơ hội được vào Đảng ủy thì ai cũng đều quý trọng cơ hội đó.Nhưng khu Giáp Sơn mà Lưu Vĩ Hồng đang làm việc lại quá kém. Lưu Vĩ Hồng mang theo ưu thế tái sinh hai mươi năm, mang theo mưu trí của hai mươi năm, trong khoảng thời gian ngắn muốn chấn hưng lại nền kinh tế của Giáp Sơn quả là không dễ dàng. Nếu cứ ở lại khu Giáp Sơn ngơ ngơ, ngẩn ngẩn ba đến năm năm thì quá lãng phí thời gian.Mọi thứ khác đều có thể lãng phí nhưng thời gian thì không thể.Từ quy trình trẻ hóa cán bộ, tuổi tác là quan trọng nhất.Lưu Vĩ Hồng khẽ bình thản nói:- Nếu thượng cấp đã an bài thì không đi cũng không được. Em chỉ biết cố hết sức làm thôi.Lưu Vĩ Đông nhìn hắn, bỗng nhiên nói:- Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có người cố ý muốn đem em lên giàn hỏa nướng.Lưu Vĩ Hồng nhướn chân mày lên nói:- Anh, dựa vào đâu mà anh nói như vậy?- Ở độ tuổi của em thì kinh nghiệp chưa có đủ. Nếu đúng như lời em nói thì Bí thư Huyện ủy kia muốn đề bạt em thì có rất nhiều vị trí để an bài mà. Ở Huyện Đoàn cũng có rất nhiều công việc. Nếu em đến đó thì cũng chẳng có ai nói em.Lưu Vĩ Đông thẳng thắn nói.Anh em đối mặt nhau, không cần đề cập đến những vấn đề nhạy cảm nhưng cũng không tất yếu phải quanh co lòng vòng. Lưu Vĩ Đông nói như vậy cũng thể hiện được sự quan tâm của y đối với em mình.Đúng như Lưu Vĩ Đông đã nói, việc sắp xếp cho Lưu Vĩ Hồng làm ở Huyện Đoàn đảm nhiệm chức Bí thư thì cũng tương đương với cấp Trưởng phòng. Bởi vì tính chất đặc thù của Đoàn ủy thì Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi như vậy sẽ không có gì đáng chú ý. Nếu xuất phát từ góc độ suy xét bồi dưỡng thì việc sắp xếp này là thích hợp nhất.Lưu Vĩ Hồng trong lòng có chút chấn động.Quả nhiên, Lưu Vĩ Đông cũng có cảm giác này. Vậy chứng minh cảm giác lúc trước của hắn là đúng. Việc bổ nhiệm hắn vào vị trí Bí thư khu ủy Giáp Sơn, sau lưng thật không đơn giản như vậy.Lưu Vĩ Đông chưa từng công tác tại địa phương, nhưng thân là con cháu đời thứ ba của Lưu gia, thì điều này rất đáng nghi ngờ. Trong quan trường, lục đục với nhau cũng là điều thường hay thấy.Dù sao thì Lưu Vĩ Đông đối với huyện Lâm Khánh, thậm chí là địa khu Hạo Dương cũng không quen thuộc. Cụ thể là ai nhằm vào lưng của Lưu Vĩ Hồng thì y không thể phân tích được. Có thể nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng như vậy cũng đã là nhạy bén lắm rồi.- Em sẽ chú ý. Anh à, anh tính khi nào thì ra công tác ở bên ngoài?Lưu Vĩ Hồng chủ động hỏi dự định công việc của Lưu Vĩ Đông.Lưu Vĩ Đông cũng giống như con cháu cách mạng ba đời, chức vụ đã đến Cấp cục trưởng, cũng đang lo lắng việc ra công tác ở bên ngoài. Hạ Cạnh Cường và một số người khác đều đã được an bài xong.- Ừ, anh tạm thời ở lại Bắc Kinh, qua hai năm sẽ tính sau.Lưu Vĩ Đông chỉ đơn giản trả lời một câu.Lưu Vĩ Hồng âm thầm thở dài. Xem ra thì Lưu Vĩ Đông và Hạ Cạnh Cường là khác xa nhau. Lưu Vĩ Đông không thèm quan tâm đến chức vụ Bí thư Huyện ủy. Nhìn ý tứ này thì biết là anh ấy có dự định ở lại các cơ quan lớn ở thủ đô hoặc phải là một Giám đốc sở. Nếu như công tác bên ngoài thì phải đảm nhiệm chức Phó Bí thư hoặc Phó chủ tịch địa khu, Phó chủ tịch thành phố, thì mới có thể thi triển tốt.Nhưng căn cứ vào lý giải của Lưu Vĩ Hồng thì Bí thư Huyện ủy mới là chức vụ chân chính để rèn luyện. Cái gọi là chim sẽ nhỏ nhưng vẫn đầy ngũ tạng. Trải qua sự rèn luyện ở cương vị Bí thư Huyện ủy, bất kể là tầm mắt hay là trí tuệ, thủ đoạn mưu mô đều đã được nâng cao một bước.Chỉ có điều Lưu Vĩ Đông "chí hướng rộng lớn", Lưu Vĩ Hồng cũng không dám khuyên can.- Bác cả ở Giang Nam, công việc có thuận lợi không?Lưu Vĩ Hồng chuyển sang một đề tài khác.- Cũng được coi là thuận lợi.Lưu Vĩ Đông gật đầu, trên mặt lộ ra một tia ngạo nghễ.
Tác giả :
Hãm Bính