Quản Gia Kí Sự Lục
Chương 4
Người mới tới phải đưa tiền bảo hộ, trong vương phủ cũng thế. Lý Hiểu Nhạc làm quản gia, cũng phải đưa tiền bảo hộ.
Kỳ Lân Vương có một Vương phi xinh đẹp, Lý Hiểu Nhạc cho rằng như vậy. Nhưng dù xinh đẹp cũng không bằng lão bà của mình, điểm này, Lý Hiểu Nhạc khẳng định. Mà Lý Hiểu Nhạc khó hiểu, có lão bà xinh đẹp, vì sao Vương gia còn nạp cơ thiếp?
Đại vương phi, nghe nói là thư đồng của Kỳ Lân vương, khi còn bé Kỳ Lân vương muốn hắn trưởng thành sẽ làm lão bà của mình. Kỳ Lân Vương phi cũng rất yêu Kỳ Lân vương, tình yêu thanh mai trúc mã, khiến Lý Hiểu Nhạc nhớ tới lão bà đầu tiên, Thúy Thúy. Nhưng vì sao, Kỳ Lân vương lại không thương hắn? Người sẽ thay đổi, Lý Hiểu Nhạc tự hào một phen, đầu năm nay, nam nhân chuyên tình giống ta, thực sự quý hiếm.
Buổi tối đi ngủ, Lý Hiểu Nhạc hỏi Ôn Lương Ngọc: “Lão bà, sau này ngươi có thay lòng đổi dạ, không còn thương ta?”
“Sao lại nói như vậy?” Ôn Lương Ngọc kỳ quái hỏi.
“Ta muốn nói, chúng ta sống như vậy, nếu một ngày, có người rất tốt theo đuổi ngươi, ngươi còn muốn ta không?”
Ôn Lương Ngọc nghĩ nghĩ, ánh mắt u oán: “Ta không rời ngươi, nếu ta rời ngươi, còn có thể đi đâu?”
Lý Hiểu Nhạc thấy lời của mình gợi lên tâm sự của Ôn Lương Ngọc, cảm giác mình không nên nói lời này. Lập tức ôm lấy Ôn Lương Ngọc: “Lão bà, chúng ta cứ như vậy rất tốt, tương thân tương ái. Chờ già rồi, để hai nhóc con kia nuôi hai lão nhân chúng ta, khi ấy, chúng ta ôm tôn tử nói, tiểu bất điểm, năm đó gia gia theo đuổi tiểu gia gia ngươi thế nào, muốn biết không? Được gọi là ngàn dặm hữu duyên một con ngựa dắt.”
Một câu nhận được nắm đấm của Ôn Lương Ngọc, Lý Hiểu Nhạc ôm đầu, hàm chứa nước mắt.
Kỳ Lân vương đã thật lâu không đến chỗ Vương phi, Vương phi sầu não không vui, thân thể suy yếu, cũng không phải một ngày hai ngày. Lý Hiểu Nhạc cảm thấy kỳ quái, vì sao Vương phi không chỉnh Kỳ Lân vương? Năm đó thân mẫu của mình chỉnh phụ thân không có lương tâm kia. Nghe nói, tình cảnh lúc ấy rất náo nhiệt. Nếu Vương phi cũng bỏ Vương gia, hẳn cũng náo nhiệt như thế. Lý Hiểu Nhạc nhân lúc tính toán sổ sách, ảo tưởng một chút. Mụ nội nó, sao trong vương phủ có nhiều sổ sách rối tinh như vậy, đau cả đầu. Chắc chắn Kỳ Lân vương báo tư thù. Ta nghĩ hắn không có hảo tâm như vậy, ta chọc hắn, hắn còn muốn ta làm quản gia của nhà hắn, nhất định là cố ý.
Nhi tử của Lý Hiểu Nhạc, phi thường đáng yêu, phi thường xinh đẹp. Ôn Lương Ngọc rất thích hai cục cưng này, mỗi ngày đều mang bên mình, dạy bọn nhỏ biết chữ, bọn nhỏ vô cùng thông minh, học một cái liền biết. Thiên tài a thiên tài. Ôn Lương Ngọc thấy bọn nhỏ bỏ thuốc xổ vào cơm của chó săn trong vương phủ, cảm thán, đây là chân truyền của ta.
Lần thứ ba các cục cưng bỏ dược cho chó săn, bị Vương phi đi ngang qua trông thấy. Các cục cưng vừa thấy Vương phi, lập tức bay qua: “Mỹ nhân ca ca, ôm một cái.”
“Ngươi và tiểu phụ thân của ta đều xinh đẹp, cục cưng yêu mến~”
Hai tiểu sắc lang. Vương phi cười ôm hai cục cưng: “Sao các ngươi bỏ dược vào thức ăn của chó săn?”
“Nó khi dễ Vượng Tài nhà ta!” Các cục cưng nhất trí trả lời. Vương Tài đứng bên cạnh lập tức sủa hai tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Khinh miệt nhìn đại chó săn, thế nào, xem ngươi còn dám khi dễ ta!
“Đây là cẩu của Vương gia, các ngươi làm như vậy, không sợ Vương gia sinh khí?” Vương phi buồn cười hỏi.
“Vương gia là cái gì? Có thể ăn?” Các cục cưng hỏi.
Vương phi vừa nghe, bắt đầu cười to, “Các ngươi là cục cưng nhà ai, thực đáng yêu.”
“Phụ thân của chúng ta, làm quản gia ở đây.” Các cục cưng nói ra.
“Hóa ra là hài tử của Lý quản gia, trách không được.” Vương phi cũng nghe đồn về phu thê Lý Hiểu Nhạc, chỉ không ngờ,con của hắn đáng yêu như thế. “Các cục cưng có muốn ở đây với ta không? Ta có điểm tâm ngon, hảo ngoạn.” Vương phi cảm giác mình nói chuyện giống kẻ bại hoại dụ dỗ tiểu hài tử.
“Hảo, chỉ cần có mỹ nhân ca ca là được.”
“Ta muốn mỹ nhân ca ca ôm!”
Thấy thế nào thì, hai cục cưng đang chiếm tiện nghi Vương phi~
Lúc Ôn Lương Ngọc đến đón cục cưng gặp được Vương phi. Ôn Lương Ngọc vừa liếc liền thích Vương phi này, tao nhã, xinh đẹp hữu lễ, có học vấn, mà quan trọng nhất là, hắn rất giống mình trước kia.
Ôn Lương Ngọc thường xuyên đến chỗ Vương phi trò chuyện, trong lòng Lý Hiểu Nhạc rất bất mãn, lại không tiện nói, đành đứng nhìn.
Quản gia, cũng có lúc chân chó. Vì sao ? Bởi vì quan hệ thuê và được thuê. Không phải Kỳ Lân vương cho tiền lương cao, mà là có người nịnh bợ Vương gia, hiển nhiên nhân tiện tặng lễ vật cho quản gia. Bởi vậy, Lý Hiểu Nhạc nhìn bạc trắng bóng, hoàng kim chói mắt kim, trong lòng sung sướng. Về phương diện tiền tài, không thể chán ghét Kỳ Lân vương.
Kỳ Lân vương lại nạp thiếp. Lần này là một đại mỹ nhân! Vương phủ lập tức nổ tung! Mày Vương phi càng nhíu chặt hơn. Đại mỹ nhân chính là hoa khôi của Thiên Hương Viên, được người xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Tuyết Liên công tử! Nhìn một cái, gì mà Tuyết Liên công tử, không xinh đẹp bằng lão bà nhà ta. Lý Hiểu Nhạc nhìn thoáng qua Tuyết Liên quốc sắc thiên hương, nhìn nhìn lão bà của mình, lão bà của ta xinh đẹp nhất, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là lão bà Ôn Lương Ngọc của ta!
Tuyết Liên Tuyết Liên, nam nhân lấy danh tự nữ nhân, trách không được bộ dáng vô dụng. Cảm giác còn không tốt bằng Vương phi. Lý Hiểu Nhạc nghĩ như thế.
“Thuần, rời khỏi đây a.” Ôn Lương Ngọc lại bắt đầu khuyên Vương phi rời đi.“
“Rời đi, ta có thể đi đâu?” Vương phi nói.
“Đi đâu cũng được, du ngoạn khắp nơi, hoặc tòng quân kiến công lập nghiệp. Chí hướng của ngươi? Ngươi không phải con chim nhốt trong lồng, ngươi là một con ưng.” Ôn Lương Ngọc nói.
“Ôn huynh cũng hiểu biết, sao lại gả cho một người như vậy? Ta không nói hắn tệ, nhưng hắn quá tham tài, trong mắt ta, các ngươi không quá xứng.” Vương phi nói ra.
Ôn Lương Ngọc nghĩ tới thần giữ của nhà mình, cười vui vẻ, tràn ngập hạnh phúc: “Hắn nha, là người vô cùng tốt. Người khác nói hắn thế nào ta mặc kệ, chỉ cần hắn yêu ta, như vậy đủ rồi. Còn lại với ta mà nói, danh lợi quyền thế không quan trọng. Sống khoái hoạt mới là quan trọng nhất.”
“Ta học Ôn huynh, buông quá khứ, buông gánh nặng, tìm cuộc sống mới!” Vương phi cười nói.
Lý Hiểu Nhạc cảm giác mình bị trả thù. Chuyện là như vậy, ngày nào đó Vương gia mời khách, thỉnh một số quan viên đến tửu lâu lớn nhất, Phiêu Hương cư. Lúc ấy còn mang hắn đi cùng, lúc ăn cơm rất cao hứng, nhưng đến khi thanh toán, Vương gia cố ý nói túi tiền bị mất. Muốn hắn thay Vương gia trả tiền trước, về nhà sẽ trả lại. Nhưng chuyện qua vài ngày, Vương gia dám nói không có chuyện này. Đây không phải cướp giữa ban ngày sao! Ngươi, một Vương gia, quỵt tiền? Rõ ràng là trả đũa, Lý Hiểu Nhạc ta nếm qua, ngươi thắng, ngươi lợi hại, ngươi chờ! Cứ vui đi, ta sẽ không để yên.
“Tướng công, ngươi thấy Vương phi có bao nhiêu đáng thương, chúng ta giúp hắn a.” Ôn Lương Ngọc nói.
“Giúp hắn, giúp thế nào? Giúp hắn cướp tướng công về?” Lý Hiểu Nhạc nói ra, hận chết Kỳ Lân Vương, chỉnh chết hắn!
Thấy Lý Hiểu Nhạc đen mặt, Ôn Lương Ngọc nở nụ cười: “Không phải, giúp Vương phi rời khỏi Kỳ Lân vương phủ.”
“Rời khỏi vương phủ?”
“Không phải ngươi luôn muốn nhìn thấy Vương phi bỏ chồng sao, ta nghĩ sẽ rất náo nhiệt.”
“Lão bà, cũng là ngươi hiểu ta. Đúng, ta muốn Vương phi bỏ chồng, mới có thể khiến hắn tức chết!” Ngươi quỵt bạc của ta, ta muốn ngươi không có lão bà. Ngươi chờ, Kỳ Lân vương, ta không hảo hảo thu thập ngươi, ngươi không biết rõ vì sao hoa lại có màu đỏ.
Đại tỷ phu của Lý Hiểu Nhạc là người ngoại quốc, vì sinh ý vãng lai, thường xuyên qua lại biên quan, muốn mang theo một người không phải việc khó. Lý Hiểu Nhạc thương lượng với tỷ phu nửa ngày, định kế hoạch.
Đầu bếp của Kỳ Lân vương phủ đột nhiên thổ tả, không rõ bệnh, Vương phi nói với Kỳ Lân vương, muốn đến chùa chiền ở ngoại ô tránh một thời gian, Kỳ Lân Vương không hề suy nghĩ, liền đồng ý. Nào biết Vương phi vừa đi chính là ba tháng, Kỳ Lân vương ngẫm nghĩ, cảm thấy không đúng, đi lâu như vậy sao vẫn chưa trở lại, phái người đến đón.
Người phái tới trở về, bảo Vương phi bỏ đi, lưu một phong thư cùng tín vật năm đó. Trong thư nói Kỳ Lân vương lạnh nhạt hắn lừa gạt hắn, mặt Kỳ Lân Vương tái xanh, tay cũng phát run, cuối cùng toàn thân run rẩy. Sau đó vương phủ gà bay chó chạy, người người cảm thấy bất an, Vương gia tìm Vương phi khắp nơi. Hừ, người ta đã sang ngoại quốc, ngươi tìm ở đâu! Ai bảo ngươi quỵt bạc của ta, ai bảo ngươi không biết quý trọng. Đáng đời!
“Ôn huynh, ta rất mạnh khỏe, du lẫm mấy quốc gia, thật sự hiểu biết thêm nhiều. Hơn nữa đệ đệ của tỷ phu của tướng công ngươi đang theo đuổi ta, ta thực vui vẻ.” Ôn Lương Ngọc đọc thư Vương phi gửi cho mình, đệ đệ của tỷ phu của tướng công? Quan hệ thân thích thực phức tạp!
Kỳ Lân Vương có một Vương phi xinh đẹp, Lý Hiểu Nhạc cho rằng như vậy. Nhưng dù xinh đẹp cũng không bằng lão bà của mình, điểm này, Lý Hiểu Nhạc khẳng định. Mà Lý Hiểu Nhạc khó hiểu, có lão bà xinh đẹp, vì sao Vương gia còn nạp cơ thiếp?
Đại vương phi, nghe nói là thư đồng của Kỳ Lân vương, khi còn bé Kỳ Lân vương muốn hắn trưởng thành sẽ làm lão bà của mình. Kỳ Lân Vương phi cũng rất yêu Kỳ Lân vương, tình yêu thanh mai trúc mã, khiến Lý Hiểu Nhạc nhớ tới lão bà đầu tiên, Thúy Thúy. Nhưng vì sao, Kỳ Lân vương lại không thương hắn? Người sẽ thay đổi, Lý Hiểu Nhạc tự hào một phen, đầu năm nay, nam nhân chuyên tình giống ta, thực sự quý hiếm.
Buổi tối đi ngủ, Lý Hiểu Nhạc hỏi Ôn Lương Ngọc: “Lão bà, sau này ngươi có thay lòng đổi dạ, không còn thương ta?”
“Sao lại nói như vậy?” Ôn Lương Ngọc kỳ quái hỏi.
“Ta muốn nói, chúng ta sống như vậy, nếu một ngày, có người rất tốt theo đuổi ngươi, ngươi còn muốn ta không?”
Ôn Lương Ngọc nghĩ nghĩ, ánh mắt u oán: “Ta không rời ngươi, nếu ta rời ngươi, còn có thể đi đâu?”
Lý Hiểu Nhạc thấy lời của mình gợi lên tâm sự của Ôn Lương Ngọc, cảm giác mình không nên nói lời này. Lập tức ôm lấy Ôn Lương Ngọc: “Lão bà, chúng ta cứ như vậy rất tốt, tương thân tương ái. Chờ già rồi, để hai nhóc con kia nuôi hai lão nhân chúng ta, khi ấy, chúng ta ôm tôn tử nói, tiểu bất điểm, năm đó gia gia theo đuổi tiểu gia gia ngươi thế nào, muốn biết không? Được gọi là ngàn dặm hữu duyên một con ngựa dắt.”
Một câu nhận được nắm đấm của Ôn Lương Ngọc, Lý Hiểu Nhạc ôm đầu, hàm chứa nước mắt.
Kỳ Lân vương đã thật lâu không đến chỗ Vương phi, Vương phi sầu não không vui, thân thể suy yếu, cũng không phải một ngày hai ngày. Lý Hiểu Nhạc cảm thấy kỳ quái, vì sao Vương phi không chỉnh Kỳ Lân vương? Năm đó thân mẫu của mình chỉnh phụ thân không có lương tâm kia. Nghe nói, tình cảnh lúc ấy rất náo nhiệt. Nếu Vương phi cũng bỏ Vương gia, hẳn cũng náo nhiệt như thế. Lý Hiểu Nhạc nhân lúc tính toán sổ sách, ảo tưởng một chút. Mụ nội nó, sao trong vương phủ có nhiều sổ sách rối tinh như vậy, đau cả đầu. Chắc chắn Kỳ Lân vương báo tư thù. Ta nghĩ hắn không có hảo tâm như vậy, ta chọc hắn, hắn còn muốn ta làm quản gia của nhà hắn, nhất định là cố ý.
Nhi tử của Lý Hiểu Nhạc, phi thường đáng yêu, phi thường xinh đẹp. Ôn Lương Ngọc rất thích hai cục cưng này, mỗi ngày đều mang bên mình, dạy bọn nhỏ biết chữ, bọn nhỏ vô cùng thông minh, học một cái liền biết. Thiên tài a thiên tài. Ôn Lương Ngọc thấy bọn nhỏ bỏ thuốc xổ vào cơm của chó săn trong vương phủ, cảm thán, đây là chân truyền của ta.
Lần thứ ba các cục cưng bỏ dược cho chó săn, bị Vương phi đi ngang qua trông thấy. Các cục cưng vừa thấy Vương phi, lập tức bay qua: “Mỹ nhân ca ca, ôm một cái.”
“Ngươi và tiểu phụ thân của ta đều xinh đẹp, cục cưng yêu mến~”
Hai tiểu sắc lang. Vương phi cười ôm hai cục cưng: “Sao các ngươi bỏ dược vào thức ăn của chó săn?”
“Nó khi dễ Vượng Tài nhà ta!” Các cục cưng nhất trí trả lời. Vương Tài đứng bên cạnh lập tức sủa hai tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Khinh miệt nhìn đại chó săn, thế nào, xem ngươi còn dám khi dễ ta!
“Đây là cẩu của Vương gia, các ngươi làm như vậy, không sợ Vương gia sinh khí?” Vương phi buồn cười hỏi.
“Vương gia là cái gì? Có thể ăn?” Các cục cưng hỏi.
Vương phi vừa nghe, bắt đầu cười to, “Các ngươi là cục cưng nhà ai, thực đáng yêu.”
“Phụ thân của chúng ta, làm quản gia ở đây.” Các cục cưng nói ra.
“Hóa ra là hài tử của Lý quản gia, trách không được.” Vương phi cũng nghe đồn về phu thê Lý Hiểu Nhạc, chỉ không ngờ,con của hắn đáng yêu như thế. “Các cục cưng có muốn ở đây với ta không? Ta có điểm tâm ngon, hảo ngoạn.” Vương phi cảm giác mình nói chuyện giống kẻ bại hoại dụ dỗ tiểu hài tử.
“Hảo, chỉ cần có mỹ nhân ca ca là được.”
“Ta muốn mỹ nhân ca ca ôm!”
Thấy thế nào thì, hai cục cưng đang chiếm tiện nghi Vương phi~
Lúc Ôn Lương Ngọc đến đón cục cưng gặp được Vương phi. Ôn Lương Ngọc vừa liếc liền thích Vương phi này, tao nhã, xinh đẹp hữu lễ, có học vấn, mà quan trọng nhất là, hắn rất giống mình trước kia.
Ôn Lương Ngọc thường xuyên đến chỗ Vương phi trò chuyện, trong lòng Lý Hiểu Nhạc rất bất mãn, lại không tiện nói, đành đứng nhìn.
Quản gia, cũng có lúc chân chó. Vì sao ? Bởi vì quan hệ thuê và được thuê. Không phải Kỳ Lân vương cho tiền lương cao, mà là có người nịnh bợ Vương gia, hiển nhiên nhân tiện tặng lễ vật cho quản gia. Bởi vậy, Lý Hiểu Nhạc nhìn bạc trắng bóng, hoàng kim chói mắt kim, trong lòng sung sướng. Về phương diện tiền tài, không thể chán ghét Kỳ Lân vương.
Kỳ Lân vương lại nạp thiếp. Lần này là một đại mỹ nhân! Vương phủ lập tức nổ tung! Mày Vương phi càng nhíu chặt hơn. Đại mỹ nhân chính là hoa khôi của Thiên Hương Viên, được người xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Tuyết Liên công tử! Nhìn một cái, gì mà Tuyết Liên công tử, không xinh đẹp bằng lão bà nhà ta. Lý Hiểu Nhạc nhìn thoáng qua Tuyết Liên quốc sắc thiên hương, nhìn nhìn lão bà của mình, lão bà của ta xinh đẹp nhất, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là lão bà Ôn Lương Ngọc của ta!
Tuyết Liên Tuyết Liên, nam nhân lấy danh tự nữ nhân, trách không được bộ dáng vô dụng. Cảm giác còn không tốt bằng Vương phi. Lý Hiểu Nhạc nghĩ như thế.
“Thuần, rời khỏi đây a.” Ôn Lương Ngọc lại bắt đầu khuyên Vương phi rời đi.“
“Rời đi, ta có thể đi đâu?” Vương phi nói.
“Đi đâu cũng được, du ngoạn khắp nơi, hoặc tòng quân kiến công lập nghiệp. Chí hướng của ngươi? Ngươi không phải con chim nhốt trong lồng, ngươi là một con ưng.” Ôn Lương Ngọc nói.
“Ôn huynh cũng hiểu biết, sao lại gả cho một người như vậy? Ta không nói hắn tệ, nhưng hắn quá tham tài, trong mắt ta, các ngươi không quá xứng.” Vương phi nói ra.
Ôn Lương Ngọc nghĩ tới thần giữ của nhà mình, cười vui vẻ, tràn ngập hạnh phúc: “Hắn nha, là người vô cùng tốt. Người khác nói hắn thế nào ta mặc kệ, chỉ cần hắn yêu ta, như vậy đủ rồi. Còn lại với ta mà nói, danh lợi quyền thế không quan trọng. Sống khoái hoạt mới là quan trọng nhất.”
“Ta học Ôn huynh, buông quá khứ, buông gánh nặng, tìm cuộc sống mới!” Vương phi cười nói.
Lý Hiểu Nhạc cảm giác mình bị trả thù. Chuyện là như vậy, ngày nào đó Vương gia mời khách, thỉnh một số quan viên đến tửu lâu lớn nhất, Phiêu Hương cư. Lúc ấy còn mang hắn đi cùng, lúc ăn cơm rất cao hứng, nhưng đến khi thanh toán, Vương gia cố ý nói túi tiền bị mất. Muốn hắn thay Vương gia trả tiền trước, về nhà sẽ trả lại. Nhưng chuyện qua vài ngày, Vương gia dám nói không có chuyện này. Đây không phải cướp giữa ban ngày sao! Ngươi, một Vương gia, quỵt tiền? Rõ ràng là trả đũa, Lý Hiểu Nhạc ta nếm qua, ngươi thắng, ngươi lợi hại, ngươi chờ! Cứ vui đi, ta sẽ không để yên.
“Tướng công, ngươi thấy Vương phi có bao nhiêu đáng thương, chúng ta giúp hắn a.” Ôn Lương Ngọc nói.
“Giúp hắn, giúp thế nào? Giúp hắn cướp tướng công về?” Lý Hiểu Nhạc nói ra, hận chết Kỳ Lân Vương, chỉnh chết hắn!
Thấy Lý Hiểu Nhạc đen mặt, Ôn Lương Ngọc nở nụ cười: “Không phải, giúp Vương phi rời khỏi Kỳ Lân vương phủ.”
“Rời khỏi vương phủ?”
“Không phải ngươi luôn muốn nhìn thấy Vương phi bỏ chồng sao, ta nghĩ sẽ rất náo nhiệt.”
“Lão bà, cũng là ngươi hiểu ta. Đúng, ta muốn Vương phi bỏ chồng, mới có thể khiến hắn tức chết!” Ngươi quỵt bạc của ta, ta muốn ngươi không có lão bà. Ngươi chờ, Kỳ Lân vương, ta không hảo hảo thu thập ngươi, ngươi không biết rõ vì sao hoa lại có màu đỏ.
Đại tỷ phu của Lý Hiểu Nhạc là người ngoại quốc, vì sinh ý vãng lai, thường xuyên qua lại biên quan, muốn mang theo một người không phải việc khó. Lý Hiểu Nhạc thương lượng với tỷ phu nửa ngày, định kế hoạch.
Đầu bếp của Kỳ Lân vương phủ đột nhiên thổ tả, không rõ bệnh, Vương phi nói với Kỳ Lân vương, muốn đến chùa chiền ở ngoại ô tránh một thời gian, Kỳ Lân Vương không hề suy nghĩ, liền đồng ý. Nào biết Vương phi vừa đi chính là ba tháng, Kỳ Lân vương ngẫm nghĩ, cảm thấy không đúng, đi lâu như vậy sao vẫn chưa trở lại, phái người đến đón.
Người phái tới trở về, bảo Vương phi bỏ đi, lưu một phong thư cùng tín vật năm đó. Trong thư nói Kỳ Lân vương lạnh nhạt hắn lừa gạt hắn, mặt Kỳ Lân Vương tái xanh, tay cũng phát run, cuối cùng toàn thân run rẩy. Sau đó vương phủ gà bay chó chạy, người người cảm thấy bất an, Vương gia tìm Vương phi khắp nơi. Hừ, người ta đã sang ngoại quốc, ngươi tìm ở đâu! Ai bảo ngươi quỵt bạc của ta, ai bảo ngươi không biết quý trọng. Đáng đời!
“Ôn huynh, ta rất mạnh khỏe, du lẫm mấy quốc gia, thật sự hiểu biết thêm nhiều. Hơn nữa đệ đệ của tỷ phu của tướng công ngươi đang theo đuổi ta, ta thực vui vẻ.” Ôn Lương Ngọc đọc thư Vương phi gửi cho mình, đệ đệ của tỷ phu của tướng công? Quan hệ thân thích thực phức tạp!
Tác giả :
Tiểu Trư Tước