Quản Gia Kí Sự Lục
Chương 37
Công chúa là ai, là nữ nhi của hoàng đế a, cỡ nào cao quý. Nhưng công chúa luôn phải ở thâm cung, chờ được gả đi.
Cửu công chúa, là công chúa nhỏ nhất của hoàng đế, diện mạo vô cùng xinh đẹp, nàng thừa hưởng ưu điểm của phụ mẫu, nhưng, mắt thấy tỷ tỷ muội muội đều xuất giá, còn mình vẫn cô quạnh trong nội cung, không phải phụ thân không cho nàng chọn con rể, mà là không ai muốn lấy nàng. Bởi vì công chúa trời sinh tàn tật, không thể đi lại, mỗi ngày có một thị vệ ôm nàng đi tới đi lui, thành hai chân của nàng. Ai nguyện ý lấy một lão bà tàn phế chứ, dù nàng là công chúa, cũng không muốn. Kỳ thật cửu công chúa chẳng những tàn tật, mọi người còn rất sợ hãi cửu công chúa, vì nàng có ham mê đặc biệt, nàng là hủ nữ. Trong kinh thành, phàm là tiểu thuyết nam nam tương luyến đều xuất từ bút tích của nàng. Một nữ hài tử yêu thích cái này, hoàng thượng rất tức giận, giáo huấn cửu công chúa nhiều lần, nhưng dạy mãi không sửa, ngược lại còn muốn đem nam nam tương luyến tuyên truyền, muốn đoàn kết đại bộ phận hủ nữ cả nước, giơ cao lá cờ đam mĩ!
“Ngươi nhìn xem, thành tích tháng này trượt dốc, độc giả phản ánh không tốt, các ngươi không tìm ra nguyên nhân ư!” Cửu công chúa bắt đầu luyên thuyên với các tác giả của mình. “Truyện nào cũng tình tiết tương tự nhau, các ngươi sáng tạo chút được không. Nhìn xem, xuyên qua không còn lưu hành. Ngược luyến tàn tâm, đây mà ngược sao, hài văn, ta xem cũng cười không nổi, quần chúng nhân dân đọc, cười được mới là lạ a!”
“Công chúa, mọi người rất cố gắng, nhiều tác phẩm của chúng ta độc giả đánh giá không tệ lắm.” Một tác giả nói ra.
“Đúng thế, ta cảm thấy giang hồ văn và cung đình văn được đánh giá rất tốt.” Một tác giả khác giải thích.
“Đúng vậy, các ngươi có thành tích, điểm này nói rõ mọi người rất cố gắng, ta sẽ ban thưởng thích hợp. Nhưng cái độc giả muốn thấy không đủ, dù sao độc giả là áo cơm của chúng ta, muốn đem đam mĩ vào cuộc sống, phải dựa vào bọn họ. Chúng ta phải tôn trọng độc giả, có độc giả phản ánh, chúng ta miêu tả tình yêu không hấp dẫn. Nguyên nhân từ đâu?”
Cửu công chúa nhìn các tác giả, các tác giả, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nửa ngày không nói. Cuối cùng một vị bụ bẫm mắt nhỏ nói: “Công chúa, không gạt ngươi, chúng ta chưa kết hôn, chưa yêu, ngay đông cung đồ cũng chưa xem.”
“Hiểu biết thực tế không có, làm sao viết ra chuyện tình yêu cảm động, trở về nhanh chóng nói chuyện yêu đương đi, tốt nhất là thất tình mấy lần. Tự thân cảm thụ mới được, về phần đông cung đồ, phải xem trực tiếp, mới gọi là kích động.” Cửu công chúa nắm tay nói.
“Chúng ta đi đâu xem, chúng ta không bị mọi người nghĩ là biến thái mới lạ.” Bụ bẫm nói.
Cửu công chúa nghĩ nghĩ, quả có chút khó khăn, ngoại trừ thanh lâu, còn nơi nào xem được nữa? Liền phân phó thị vệ bên người: “Đến Xuân Sắc Vô Biên lâu, nghe nói các tiểu quan ở đó có thể công có thể thụ, chúng ta tìm một gian phòng, tìm tiểu quan tốt nhất, cho các vị mở mang.”
Cửu công chúa dẫn theo nhóm tác giả đi tới Xuân Sắc Vô Biên lâu, cửu công chúa được thị vệ ôm vào, Thập Nhị vừa thấy, mặt mày hớn hở: “Các vị là lần đầu tiên đến đây a.”
“Chúng ta đặt phòng chữ Thiên, ngươi biết.” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, ta đang nghĩ ai có thể đặt phòng chữ Thiên chứ, nhất định là quan lớn, xem cô nương là quý nhân, mời vào mời vào, chúng ta đã chuẩn bị tốt.”
Thập Nhị dẫn đoàn người cửu công chúa vào phòng chữ Thiên. Gian phòng rất lớn, bên trong có vài vị tiểu quan đã sớm chuẩn bị xong, thấy bọn họ tiến đến, ngồi xuống, Thập Nhị ra lệnh một tiếng, tiểu quan liền bắt đầu cởi quần áo, sau đó hai người ôm nhau vừa hôn vừa sờ…… Mọi người xem cực kỳ chăm chú, rất mê mẩn. Thập Nhị cười như một đóa hoa, tiểu quan ở Xuân Sắc Vô Biên lâu của chúng ta là xuất sắc nhất. Sau đó Thập Nhị rất thức thời, đóng cửa rời đi.
“A, ta chịu không được —-” Vài người lao ra từ phòng chữ Thiên, chạy như điên không ngừng.
Thập Nhị cho rằng xảy ra chuyện lớn, liền đẩy cửa vào nhìn, tiểu quan còn đang ra sức làm việc, vận động trên giường. Lại nhìn những tác giả kia, người chóng mặt, người run rẩy, chỉ cửu công chúa vẻ mặt bình tĩnh, tựa vào lòng thị vệ, uống trà. Còn một người duy nhất vẫn không nhúc nhích, chính là bụ bẫm, sừng sững không ngã.
“Bụ bẫm, ngươi a, thoạt nhìn rất thuần khiết, không ngờ già đời như thế.” Cửu công chúa khen ngợi.
Thập Nhị cười tủm tỉm đi lên, đẩy đẩy bụ bẫm, bụ bẫm oa một tiếng, khóc: “Ta đái ra quần .”
“Nhìn các ngươi, chút cam đảm cũng không có. Năm đó ta trốn dưới giường phụ hoàng, nghe lén phụ hoàng sủng hạnh nam phi.” Cửu công chúa dương dương đắc ý nói, thị vệ hắc tuyến.
“Công chúa, ngươi nghe lén không có chuyện gì, tiểu nhân có thể bị hoàng thượng chém đầu.” Thị vệ hảo tâm nhắc nhở.
“Nhà các ngươi có hai vị phụ thân, có thể trở về thỉnh giáo bọn họ một chút.” Công chúa tiếp tục phân công nhiệm vụ, “Mỗi người ghi một bản cảm giác sau khi xem.”
——————————
Bạch Hổ Vương sủng ái Tình thế tử, đây là chuyện ai cũng biết, Tình thế tử có yêu cầu gì, y đều tận lực thỏa mãn. Trong mắt người đời, Bạch Hổ Vương luyến tử, Tình thế tử luyến phụ, bọn họ là một đôi. Bạch Hổ Vương tức giận cũng không thể từ bỏ, bởi vì con của y rất giống ái nhân đã qua đời của y.
Gần đây Tình thế tử rất buồn bã, bởi vị ca ca Chiết Vân cùng mẹ khác cha của hắn không chịu trở về. Bạch Hổ Vương muốn Chiết Vân tiếp nhận vị trí Bạch Hổ vương, sau đó mang hắn rời khỏi kinh thành, nhưng Chiết Vân không trở lại. Chiết Vân rất căm hận cha mẹ mình, phải làm thế nào mới tốt?
Chiết Vân gả cho Kiều Siêu Phong, cuộc sống hạnh phúc, hai người như hình với bóng, mang theo hài tử bọn họ nhận nuôi, chiếu cố dưỡng phụ, một nhà hoà thuận vui vẻ, khiến người ngoài vô cùng hâm mộ.
“Ngươi xem, Kiều gia a, gia đình mẫu mực.”
“Phụ từ tử hiếu, phu thê ân ái.” Mọi người hâm mộ.
Một hôm, Chiết Vân nhất thời ngứa tay lấy túi tiền của người ta, lại cảm thấy xấu hổ, sao thói quen không đổi được chứ!
“Tiền sinh, ngài rơi túi tiền.” Chiết Vân xấu hổ trả lại tiền cho người ta.
“Cám ơn, ngươi thật sự thiện tâm.” Người mất nhận lấy túi tiền, khen Chiết Vân hai câu.
“Là chuyện nên làm.” Chiết Vân nói.
“Vì sao ngươi cảm ơn hắn, là hắn trộm tiền của ngươi.” Tình thế tử đã sớm nhìn thấy, nhảy ra vạch trần Chiết Vân.
“Ngươi, sao có thể nói người ta như vậy, nếu là hắn trộm thì hắn trả lại cho ta làm gì. Hay là ngươi có tật xấu, trông thấy người ta không nhặt của rơi trên đường, ngươi đố kỵ!” Tình thế tử có ý tốt vạch trần, nào ngờ bị người mất của trách móc, tức giận đến mặt đỏ rần. Chiết Vân đứng một bên, cười tủm tỉm, xem náo nhiệt.
“Cười cái gì mà cười, một tên trộm như ngươi dám chê cười ta, ngươi dựa vào cái gì chê cười ta!” Tình thế tử rất tức giận.
“Ta cười ngươi, ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, kệ ngươi.” Chiết Vân xoay người rời đi.
“Ai cho ngươi đi, ngươi đứng lại.” Tình thế tử gọi Chiết Vân.
“Ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta? Chiết Vân ta chẳng sợ ai, ngươi ỷ vào phụ thân ngươi ư, nếu không có Bạch Hổ Vương, ngươi chẳng là gì.” Chiết Vân vô cùng khinh miệt nói.
Tình thế tử phát hiện nếu mình tiếp tục tranh chấp với Chiết Vân như vậy, mục đích hôm nay sẽ không đạt được.
“Chiết Vân, ta đến không phải cãi nhau, ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”
“Nói chuyện gì.”
“Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói.”
Cửu công chúa được thị vệ ôm đi, từ xa trông thấy Tình thế tử cùng một mỹ nhân tranh luận gì đó với một lão đầu. Lão đầu rời đi, chỉ còn lại mỹ nhân và hắn, nghe nói Bạch Hổ Vương và Tình thế tử là phụ tử luyến mà, sao Tình thế tử bò tường sau lưng Bạch Hổ Vương! May mắn, xuất môn một chuyến, tất có thu hoạch. Nhưng Bạch Hổ Vương biết không? Không được, mình phải báo cho Bạch Hổ Vương, phụ tử luyến của ngươi sặp sụp đổ. Hiện tại phụ tử luyến là vương đạo, không thể bị bên thứ ba phá hủy.
“Nhanh, đến Bạch Hổ vương phủ, thông tri hoàng thúc, đến Phúc Mãn lâu tìm ta, Tình thế tử muốn bò tường !” Cửu công chúa ra lệnh cho thị vệ, một thị vệ lập tức đi thông báo cho Bạch Hổ Vương.
“Vương gia, không tốt, công chúa nhà ta nhìn thấy, thế tử của ngài cùng một mỹ nhân gian tình!” Thị vệ nói như thế.
“Cái gì!” Điều nam nhân không thể chịu đựng nhất là bị cắm sừng, dù y không thích, cũng không muốn bị người của mình cắm sừng! Bạch Hổ Vương thi triển khinh công đến Phúc Mãn lâu, tìm được Cửu công chúa.
“Tình thế tử, hắn và ai thông dâm a!” Bạch Hổ Vương xanh mặt, hỏi Cửu công chúa.
“Hoàng thúc, bọn họ vừa vào phòng bên cạnh, ta bảo thị vệ vận công chọc thủng tường, chúng ta có thể nghe bọn họ nói chuyện.” Đại nội thị vệ võ công bất phàm, bị cửu công chúa dùng làm chuyện này, thị vệ cũng không còn cách nào.
“Hoàng thúc, ngươi không nên gấp gáp, cũng không nên kích động, chúng ta phải bắt gian tại giường. Nghe một chút, bọn họ nói chuyện gì.” Cửu công chúa và Bạch Hổ Vương đem lỗ tai dán trên vách tường, bắt đầu nghe lén.
“Chiết Vân, ngươi trở về a, phụ vương rất hối hận, chuyện năm đó, mẫu hậu cũng rất hối hận, bọn họ rất nhớ ngươi.”
“Ta đã nói, ta không có cha mẹ, ta là cô nhi.”
“Chiết Vân, ngươi cần gì như vậy, ngươi trở về, kế thừa vương vị không tốt sao.”
“Ngài là người thừa kế chính thống, Tình thế tử, bảo bối Bạch Hổ Vương nâng trong lòng bàn tay, Chiết Vân ta là một tên trộm, không đáng để các ngươi lo lắng như vậy.”
“Ngươi biết, ngươi là hài tử của phụ vương và mẫu hậu, ta không phải, ngươi mới là người có quyền kế thừa. Phụ thân cũng nói, vương vị sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi, ngươi và Kiều Siêu Phong vẫn có thể bên nhau.”
“Ta không có phụ thân, ta chỉ có dưỡng phụ, ta chẳng những đã làm trộm, còn bị bán vào thanh lâu làm tiểu quan. Người như ta làm vương gia, quá buồn cười.”
“Ngươi hận phụ thân hận mẫu thân như vậy sao, thật sự không muốn trở về sao.”
“Có hận hay không, không sao cả, ta đã không quan tâm nữa. Còn ngươi, đương nhiên không biết hận là gì, khi còn bé ngươi được mẫu thân bảo vệ, mẫu thân rất ghét ta, phụ thân rất thích ngươi, bởi vì ngươi giống ái nhân đã chết của y. Khi ngươi còn bé, mỗi lần phạm sai lầm, toàn bộ đều đổ lên người ta, nói là ta làm. Vì thế ta bị đánh vô số lần, ngươi biết cha mẹ thiên vị ngươi, ngươi đem bức họa ái nhân của phụ thân lưu lại xé đi, lại tiếp tục đổ tội cho ta, lần đó, thiếu chút nữa ta bị đánh chết, ngươi hy vọng phụ thân quên đi người kia, chỉ thích một mình ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết, con người đều có tình cảm, người y yêu, sao y có thể quên dễ dàng. Người xé bức họa nhưng người kia vẫn tồn tại trong lòng y, ngươi không tranh được. Còn mẫu thân, nữ nhân xinh đẹp kia, luôn cảm thấy mình là người bất hạnh, muốn trả thù người khác, nàng cùng người tư thông, sinh ra ngươi, sau đó nàng nói ta mới là con hoang, nàng biết rõ Bạch Hổ Vương sẽ làm thế nào, muốn Bạch Hổ Vương nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi đứa con ruột. Bạch Hổ Vương sẽ quan tâm ư? Y sẽ không, vì trong lòng y chỉ có người đã chết kia, cùng kẻ rất giống người chết kia là ngươi. Mẫu thân, nàng có nghĩ tới, ta cũng là con của nàng, các ngươi có ai nghĩ tới ta, có ai thật tình thương ta? Hiện giờ các ngươi vì lợi ích của mình, cần ta, nói cho ngươi biết, ta sẽ không trở về, đây không phải nhà của ta. Ta là Kiều phu nhân, ta có nhà của mình, có người ta yêu, việc gì ta phải cùng ngươi trở về.”
“Trước kia chúng ta thật có lỗi với ngươi, hiện giờ chúng ta đền bù tổn thất cho ngươi, chúng ta……”
“Ta không thiếu thốn gì cả, nói cho cha mẹ ngươi, đừng đến làm phiền ta.”
“Oa, hoàng thúc, xem ra trong nhà người có thiệt nhiều bí sử, lần đầu tiên Tiểu Cửu nghe được, nhanh cầm bút đến, để ta ghi lại. Ngày mai phải viết thành tiểu thuyết, nội dung bộ phụ tử mới sẽ là, một phụ thân được hai đứa con trai yêu mến. Phụ thân yêu mến một trong hai người đó, cho rằng người kia là con hoang, bán hắn vào thanh lâu. Sau này phụ thân đã yêu đứa con ruột lớn lên bên ngoài, trải qua quanh co, một nhà ba người đoàn viên. Thế nào, được không. Ta nghĩ sẽ bán rất chạy! Ta thật sự quá thông minh! A……” Cửu công chúa đắm chìm trong ảo tưởng, cười đủ tà ác, thanh âm lớn đến mức phòng cách vách cũng nghe được, mặt Bạch Hổ Vương tái nhợt.
Rầm, một thanh âm vang lên, tường nát, Chiết Vân cùng Tình thế tử đen mặt đi về hướng cửu công chúa.
“Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa cho ta nghe. Ngươi nói ta thích phụ thân của ta? Đại não ngươi không bình thường ư, ta sẽ yêu một kẻ vô tình, từng thương tổn ta sao. Ngươi bị ngược đãi cuồng à.” Chiết Vân hung dữ uy hiếp.
Cửu công chúa đổ mồ hôi lạnh, ba nam nhân vô cùng tức giận, hơn nữa võ công đều rất tốt đứng trước mặt nàng, nàng chỉ là một tác giả, lùi bước vẫn tốt hơn: “Vậy nếu ngươi không thích, chúng ta thương lượng một chút, các ngươi nói, các ngươi muốn ta sửa tình tiết nào. Cái này có thể thương lượng.”
“Thương lượng cái gì, ngươi dám ghi chuyện nhà ta, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Tình thế tử uy hiếp.
“Ngươi uy hiếp ta, ngươi đâu phải con ruột của Bạch Hổ Vương, uy hiếp ta, ta sẽ nói cho phụ hoàng!” Cửu công chúa không hề sợ thế tử này.
“Tiểu Cửu, đây là chuyện nhà hoàng thúc, không thể ghi, việc xấu trong nhà không thể kể ra ngoài.” Bạch Hổ Vương nói.
“Đâu lấy tên thật, các ngươi lo lắng cái gì, trong kinh thành chỉ có một đôi phụ tử luyến cung cấp tư liệu sống cho ta, ta không phát hiện ai khác, mục tiêu hiện tại của ta là phụ tử luyến, hoàng thúc, ta ủng hộ các ngươi! Ta muốn phát động tất cả đồng nghiệp nữ đồng nghiệp nam, mọi người cùng nhau ủng hộ các ngươi. Ủng hộ các ngươi, tiền đồ của các ngươi vô hạn sáng sủa a!” Cửu công chúa nắm chặt tay, trang nghiêm tuyên thệ.
“Bà điên từ đâu đến, thật sự buồn nôn.” Chiết Vân bĩu môi, “Gặp các ngươi không có chuyện gì tốt, không hẹn, từ nay về sau đừng đến quấy rầy ta.” Chiết Vân quay đầu đi.
“Cái gì! Ngươi dám nói ta là bà điên! Hoàng thúc, ta là bà điên ư?” Cửu công chúa hỏi Bạch Hổ Vương, Bạch Hổ Vương gật gật đầu, Tình thế tử cũng gật đầu.
“Cái gì!” Âm điệu của cửu công chúa tăng cao, hỏi thị vệ: “Ta là bà điên ư?”
“Không phải.” Thị vệ nghiêm túc trả lời.
“Ta đã nói ta không phải mà, ta là Cửu công chúa, nữ nhi của hoàng gia sao có thể là bà điên. Ngươi nói, công chúa ta là hạng người gì?” Cửu công chúa hỏi thị vệ.
Thị vệ nghĩ nghĩ: “Cửu công chúa là hủ nữ thân tàn chí kiên, là cực phẩm kẻ điên trong đam mĩ lang.”
Lời này sao có vẻ không được tự nhiên. Cửu công chúa: “Hừ, ngươi dám mắng ta, hôm nay ta đến nhà hắn, nghe tên Chiết Vân kia cùng chồng hắn hoan hảo, thuận tiện ghi chép, hắc hắc hắc hắc.”
Mọi người một thân mồ hôi lạnh.
Chiết Vân đi trên đường hắt xì một cái, “Ai tính toán sau lưng ta, xem ra tối nay phải cẩn thận một chút.”
Cửu công chúa, là công chúa nhỏ nhất của hoàng đế, diện mạo vô cùng xinh đẹp, nàng thừa hưởng ưu điểm của phụ mẫu, nhưng, mắt thấy tỷ tỷ muội muội đều xuất giá, còn mình vẫn cô quạnh trong nội cung, không phải phụ thân không cho nàng chọn con rể, mà là không ai muốn lấy nàng. Bởi vì công chúa trời sinh tàn tật, không thể đi lại, mỗi ngày có một thị vệ ôm nàng đi tới đi lui, thành hai chân của nàng. Ai nguyện ý lấy một lão bà tàn phế chứ, dù nàng là công chúa, cũng không muốn. Kỳ thật cửu công chúa chẳng những tàn tật, mọi người còn rất sợ hãi cửu công chúa, vì nàng có ham mê đặc biệt, nàng là hủ nữ. Trong kinh thành, phàm là tiểu thuyết nam nam tương luyến đều xuất từ bút tích của nàng. Một nữ hài tử yêu thích cái này, hoàng thượng rất tức giận, giáo huấn cửu công chúa nhiều lần, nhưng dạy mãi không sửa, ngược lại còn muốn đem nam nam tương luyến tuyên truyền, muốn đoàn kết đại bộ phận hủ nữ cả nước, giơ cao lá cờ đam mĩ!
“Ngươi nhìn xem, thành tích tháng này trượt dốc, độc giả phản ánh không tốt, các ngươi không tìm ra nguyên nhân ư!” Cửu công chúa bắt đầu luyên thuyên với các tác giả của mình. “Truyện nào cũng tình tiết tương tự nhau, các ngươi sáng tạo chút được không. Nhìn xem, xuyên qua không còn lưu hành. Ngược luyến tàn tâm, đây mà ngược sao, hài văn, ta xem cũng cười không nổi, quần chúng nhân dân đọc, cười được mới là lạ a!”
“Công chúa, mọi người rất cố gắng, nhiều tác phẩm của chúng ta độc giả đánh giá không tệ lắm.” Một tác giả nói ra.
“Đúng thế, ta cảm thấy giang hồ văn và cung đình văn được đánh giá rất tốt.” Một tác giả khác giải thích.
“Đúng vậy, các ngươi có thành tích, điểm này nói rõ mọi người rất cố gắng, ta sẽ ban thưởng thích hợp. Nhưng cái độc giả muốn thấy không đủ, dù sao độc giả là áo cơm của chúng ta, muốn đem đam mĩ vào cuộc sống, phải dựa vào bọn họ. Chúng ta phải tôn trọng độc giả, có độc giả phản ánh, chúng ta miêu tả tình yêu không hấp dẫn. Nguyên nhân từ đâu?”
Cửu công chúa nhìn các tác giả, các tác giả, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nửa ngày không nói. Cuối cùng một vị bụ bẫm mắt nhỏ nói: “Công chúa, không gạt ngươi, chúng ta chưa kết hôn, chưa yêu, ngay đông cung đồ cũng chưa xem.”
“Hiểu biết thực tế không có, làm sao viết ra chuyện tình yêu cảm động, trở về nhanh chóng nói chuyện yêu đương đi, tốt nhất là thất tình mấy lần. Tự thân cảm thụ mới được, về phần đông cung đồ, phải xem trực tiếp, mới gọi là kích động.” Cửu công chúa nắm tay nói.
“Chúng ta đi đâu xem, chúng ta không bị mọi người nghĩ là biến thái mới lạ.” Bụ bẫm nói.
Cửu công chúa nghĩ nghĩ, quả có chút khó khăn, ngoại trừ thanh lâu, còn nơi nào xem được nữa? Liền phân phó thị vệ bên người: “Đến Xuân Sắc Vô Biên lâu, nghe nói các tiểu quan ở đó có thể công có thể thụ, chúng ta tìm một gian phòng, tìm tiểu quan tốt nhất, cho các vị mở mang.”
Cửu công chúa dẫn theo nhóm tác giả đi tới Xuân Sắc Vô Biên lâu, cửu công chúa được thị vệ ôm vào, Thập Nhị vừa thấy, mặt mày hớn hở: “Các vị là lần đầu tiên đến đây a.”
“Chúng ta đặt phòng chữ Thiên, ngươi biết.” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, ta đang nghĩ ai có thể đặt phòng chữ Thiên chứ, nhất định là quan lớn, xem cô nương là quý nhân, mời vào mời vào, chúng ta đã chuẩn bị tốt.”
Thập Nhị dẫn đoàn người cửu công chúa vào phòng chữ Thiên. Gian phòng rất lớn, bên trong có vài vị tiểu quan đã sớm chuẩn bị xong, thấy bọn họ tiến đến, ngồi xuống, Thập Nhị ra lệnh một tiếng, tiểu quan liền bắt đầu cởi quần áo, sau đó hai người ôm nhau vừa hôn vừa sờ…… Mọi người xem cực kỳ chăm chú, rất mê mẩn. Thập Nhị cười như một đóa hoa, tiểu quan ở Xuân Sắc Vô Biên lâu của chúng ta là xuất sắc nhất. Sau đó Thập Nhị rất thức thời, đóng cửa rời đi.
“A, ta chịu không được —-” Vài người lao ra từ phòng chữ Thiên, chạy như điên không ngừng.
Thập Nhị cho rằng xảy ra chuyện lớn, liền đẩy cửa vào nhìn, tiểu quan còn đang ra sức làm việc, vận động trên giường. Lại nhìn những tác giả kia, người chóng mặt, người run rẩy, chỉ cửu công chúa vẻ mặt bình tĩnh, tựa vào lòng thị vệ, uống trà. Còn một người duy nhất vẫn không nhúc nhích, chính là bụ bẫm, sừng sững không ngã.
“Bụ bẫm, ngươi a, thoạt nhìn rất thuần khiết, không ngờ già đời như thế.” Cửu công chúa khen ngợi.
Thập Nhị cười tủm tỉm đi lên, đẩy đẩy bụ bẫm, bụ bẫm oa một tiếng, khóc: “Ta đái ra quần .”
“Nhìn các ngươi, chút cam đảm cũng không có. Năm đó ta trốn dưới giường phụ hoàng, nghe lén phụ hoàng sủng hạnh nam phi.” Cửu công chúa dương dương đắc ý nói, thị vệ hắc tuyến.
“Công chúa, ngươi nghe lén không có chuyện gì, tiểu nhân có thể bị hoàng thượng chém đầu.” Thị vệ hảo tâm nhắc nhở.
“Nhà các ngươi có hai vị phụ thân, có thể trở về thỉnh giáo bọn họ một chút.” Công chúa tiếp tục phân công nhiệm vụ, “Mỗi người ghi một bản cảm giác sau khi xem.”
——————————
Bạch Hổ Vương sủng ái Tình thế tử, đây là chuyện ai cũng biết, Tình thế tử có yêu cầu gì, y đều tận lực thỏa mãn. Trong mắt người đời, Bạch Hổ Vương luyến tử, Tình thế tử luyến phụ, bọn họ là một đôi. Bạch Hổ Vương tức giận cũng không thể từ bỏ, bởi vì con của y rất giống ái nhân đã qua đời của y.
Gần đây Tình thế tử rất buồn bã, bởi vị ca ca Chiết Vân cùng mẹ khác cha của hắn không chịu trở về. Bạch Hổ Vương muốn Chiết Vân tiếp nhận vị trí Bạch Hổ vương, sau đó mang hắn rời khỏi kinh thành, nhưng Chiết Vân không trở lại. Chiết Vân rất căm hận cha mẹ mình, phải làm thế nào mới tốt?
Chiết Vân gả cho Kiều Siêu Phong, cuộc sống hạnh phúc, hai người như hình với bóng, mang theo hài tử bọn họ nhận nuôi, chiếu cố dưỡng phụ, một nhà hoà thuận vui vẻ, khiến người ngoài vô cùng hâm mộ.
“Ngươi xem, Kiều gia a, gia đình mẫu mực.”
“Phụ từ tử hiếu, phu thê ân ái.” Mọi người hâm mộ.
Một hôm, Chiết Vân nhất thời ngứa tay lấy túi tiền của người ta, lại cảm thấy xấu hổ, sao thói quen không đổi được chứ!
“Tiền sinh, ngài rơi túi tiền.” Chiết Vân xấu hổ trả lại tiền cho người ta.
“Cám ơn, ngươi thật sự thiện tâm.” Người mất nhận lấy túi tiền, khen Chiết Vân hai câu.
“Là chuyện nên làm.” Chiết Vân nói.
“Vì sao ngươi cảm ơn hắn, là hắn trộm tiền của ngươi.” Tình thế tử đã sớm nhìn thấy, nhảy ra vạch trần Chiết Vân.
“Ngươi, sao có thể nói người ta như vậy, nếu là hắn trộm thì hắn trả lại cho ta làm gì. Hay là ngươi có tật xấu, trông thấy người ta không nhặt của rơi trên đường, ngươi đố kỵ!” Tình thế tử có ý tốt vạch trần, nào ngờ bị người mất của trách móc, tức giận đến mặt đỏ rần. Chiết Vân đứng một bên, cười tủm tỉm, xem náo nhiệt.
“Cười cái gì mà cười, một tên trộm như ngươi dám chê cười ta, ngươi dựa vào cái gì chê cười ta!” Tình thế tử rất tức giận.
“Ta cười ngươi, ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, kệ ngươi.” Chiết Vân xoay người rời đi.
“Ai cho ngươi đi, ngươi đứng lại.” Tình thế tử gọi Chiết Vân.
“Ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta? Chiết Vân ta chẳng sợ ai, ngươi ỷ vào phụ thân ngươi ư, nếu không có Bạch Hổ Vương, ngươi chẳng là gì.” Chiết Vân vô cùng khinh miệt nói.
Tình thế tử phát hiện nếu mình tiếp tục tranh chấp với Chiết Vân như vậy, mục đích hôm nay sẽ không đạt được.
“Chiết Vân, ta đến không phải cãi nhau, ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”
“Nói chuyện gì.”
“Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói.”
Cửu công chúa được thị vệ ôm đi, từ xa trông thấy Tình thế tử cùng một mỹ nhân tranh luận gì đó với một lão đầu. Lão đầu rời đi, chỉ còn lại mỹ nhân và hắn, nghe nói Bạch Hổ Vương và Tình thế tử là phụ tử luyến mà, sao Tình thế tử bò tường sau lưng Bạch Hổ Vương! May mắn, xuất môn một chuyến, tất có thu hoạch. Nhưng Bạch Hổ Vương biết không? Không được, mình phải báo cho Bạch Hổ Vương, phụ tử luyến của ngươi sặp sụp đổ. Hiện tại phụ tử luyến là vương đạo, không thể bị bên thứ ba phá hủy.
“Nhanh, đến Bạch Hổ vương phủ, thông tri hoàng thúc, đến Phúc Mãn lâu tìm ta, Tình thế tử muốn bò tường !” Cửu công chúa ra lệnh cho thị vệ, một thị vệ lập tức đi thông báo cho Bạch Hổ Vương.
“Vương gia, không tốt, công chúa nhà ta nhìn thấy, thế tử của ngài cùng một mỹ nhân gian tình!” Thị vệ nói như thế.
“Cái gì!” Điều nam nhân không thể chịu đựng nhất là bị cắm sừng, dù y không thích, cũng không muốn bị người của mình cắm sừng! Bạch Hổ Vương thi triển khinh công đến Phúc Mãn lâu, tìm được Cửu công chúa.
“Tình thế tử, hắn và ai thông dâm a!” Bạch Hổ Vương xanh mặt, hỏi Cửu công chúa.
“Hoàng thúc, bọn họ vừa vào phòng bên cạnh, ta bảo thị vệ vận công chọc thủng tường, chúng ta có thể nghe bọn họ nói chuyện.” Đại nội thị vệ võ công bất phàm, bị cửu công chúa dùng làm chuyện này, thị vệ cũng không còn cách nào.
“Hoàng thúc, ngươi không nên gấp gáp, cũng không nên kích động, chúng ta phải bắt gian tại giường. Nghe một chút, bọn họ nói chuyện gì.” Cửu công chúa và Bạch Hổ Vương đem lỗ tai dán trên vách tường, bắt đầu nghe lén.
“Chiết Vân, ngươi trở về a, phụ vương rất hối hận, chuyện năm đó, mẫu hậu cũng rất hối hận, bọn họ rất nhớ ngươi.”
“Ta đã nói, ta không có cha mẹ, ta là cô nhi.”
“Chiết Vân, ngươi cần gì như vậy, ngươi trở về, kế thừa vương vị không tốt sao.”
“Ngài là người thừa kế chính thống, Tình thế tử, bảo bối Bạch Hổ Vương nâng trong lòng bàn tay, Chiết Vân ta là một tên trộm, không đáng để các ngươi lo lắng như vậy.”
“Ngươi biết, ngươi là hài tử của phụ vương và mẫu hậu, ta không phải, ngươi mới là người có quyền kế thừa. Phụ thân cũng nói, vương vị sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi, ngươi và Kiều Siêu Phong vẫn có thể bên nhau.”
“Ta không có phụ thân, ta chỉ có dưỡng phụ, ta chẳng những đã làm trộm, còn bị bán vào thanh lâu làm tiểu quan. Người như ta làm vương gia, quá buồn cười.”
“Ngươi hận phụ thân hận mẫu thân như vậy sao, thật sự không muốn trở về sao.”
“Có hận hay không, không sao cả, ta đã không quan tâm nữa. Còn ngươi, đương nhiên không biết hận là gì, khi còn bé ngươi được mẫu thân bảo vệ, mẫu thân rất ghét ta, phụ thân rất thích ngươi, bởi vì ngươi giống ái nhân đã chết của y. Khi ngươi còn bé, mỗi lần phạm sai lầm, toàn bộ đều đổ lên người ta, nói là ta làm. Vì thế ta bị đánh vô số lần, ngươi biết cha mẹ thiên vị ngươi, ngươi đem bức họa ái nhân của phụ thân lưu lại xé đi, lại tiếp tục đổ tội cho ta, lần đó, thiếu chút nữa ta bị đánh chết, ngươi hy vọng phụ thân quên đi người kia, chỉ thích một mình ngươi. Nhưng ta cho ngươi biết, con người đều có tình cảm, người y yêu, sao y có thể quên dễ dàng. Người xé bức họa nhưng người kia vẫn tồn tại trong lòng y, ngươi không tranh được. Còn mẫu thân, nữ nhân xinh đẹp kia, luôn cảm thấy mình là người bất hạnh, muốn trả thù người khác, nàng cùng người tư thông, sinh ra ngươi, sau đó nàng nói ta mới là con hoang, nàng biết rõ Bạch Hổ Vương sẽ làm thế nào, muốn Bạch Hổ Vương nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi đứa con ruột. Bạch Hổ Vương sẽ quan tâm ư? Y sẽ không, vì trong lòng y chỉ có người đã chết kia, cùng kẻ rất giống người chết kia là ngươi. Mẫu thân, nàng có nghĩ tới, ta cũng là con của nàng, các ngươi có ai nghĩ tới ta, có ai thật tình thương ta? Hiện giờ các ngươi vì lợi ích của mình, cần ta, nói cho ngươi biết, ta sẽ không trở về, đây không phải nhà của ta. Ta là Kiều phu nhân, ta có nhà của mình, có người ta yêu, việc gì ta phải cùng ngươi trở về.”
“Trước kia chúng ta thật có lỗi với ngươi, hiện giờ chúng ta đền bù tổn thất cho ngươi, chúng ta……”
“Ta không thiếu thốn gì cả, nói cho cha mẹ ngươi, đừng đến làm phiền ta.”
“Oa, hoàng thúc, xem ra trong nhà người có thiệt nhiều bí sử, lần đầu tiên Tiểu Cửu nghe được, nhanh cầm bút đến, để ta ghi lại. Ngày mai phải viết thành tiểu thuyết, nội dung bộ phụ tử mới sẽ là, một phụ thân được hai đứa con trai yêu mến. Phụ thân yêu mến một trong hai người đó, cho rằng người kia là con hoang, bán hắn vào thanh lâu. Sau này phụ thân đã yêu đứa con ruột lớn lên bên ngoài, trải qua quanh co, một nhà ba người đoàn viên. Thế nào, được không. Ta nghĩ sẽ bán rất chạy! Ta thật sự quá thông minh! A……” Cửu công chúa đắm chìm trong ảo tưởng, cười đủ tà ác, thanh âm lớn đến mức phòng cách vách cũng nghe được, mặt Bạch Hổ Vương tái nhợt.
Rầm, một thanh âm vang lên, tường nát, Chiết Vân cùng Tình thế tử đen mặt đi về hướng cửu công chúa.
“Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa cho ta nghe. Ngươi nói ta thích phụ thân của ta? Đại não ngươi không bình thường ư, ta sẽ yêu một kẻ vô tình, từng thương tổn ta sao. Ngươi bị ngược đãi cuồng à.” Chiết Vân hung dữ uy hiếp.
Cửu công chúa đổ mồ hôi lạnh, ba nam nhân vô cùng tức giận, hơn nữa võ công đều rất tốt đứng trước mặt nàng, nàng chỉ là một tác giả, lùi bước vẫn tốt hơn: “Vậy nếu ngươi không thích, chúng ta thương lượng một chút, các ngươi nói, các ngươi muốn ta sửa tình tiết nào. Cái này có thể thương lượng.”
“Thương lượng cái gì, ngươi dám ghi chuyện nhà ta, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Tình thế tử uy hiếp.
“Ngươi uy hiếp ta, ngươi đâu phải con ruột của Bạch Hổ Vương, uy hiếp ta, ta sẽ nói cho phụ hoàng!” Cửu công chúa không hề sợ thế tử này.
“Tiểu Cửu, đây là chuyện nhà hoàng thúc, không thể ghi, việc xấu trong nhà không thể kể ra ngoài.” Bạch Hổ Vương nói.
“Đâu lấy tên thật, các ngươi lo lắng cái gì, trong kinh thành chỉ có một đôi phụ tử luyến cung cấp tư liệu sống cho ta, ta không phát hiện ai khác, mục tiêu hiện tại của ta là phụ tử luyến, hoàng thúc, ta ủng hộ các ngươi! Ta muốn phát động tất cả đồng nghiệp nữ đồng nghiệp nam, mọi người cùng nhau ủng hộ các ngươi. Ủng hộ các ngươi, tiền đồ của các ngươi vô hạn sáng sủa a!” Cửu công chúa nắm chặt tay, trang nghiêm tuyên thệ.
“Bà điên từ đâu đến, thật sự buồn nôn.” Chiết Vân bĩu môi, “Gặp các ngươi không có chuyện gì tốt, không hẹn, từ nay về sau đừng đến quấy rầy ta.” Chiết Vân quay đầu đi.
“Cái gì! Ngươi dám nói ta là bà điên! Hoàng thúc, ta là bà điên ư?” Cửu công chúa hỏi Bạch Hổ Vương, Bạch Hổ Vương gật gật đầu, Tình thế tử cũng gật đầu.
“Cái gì!” Âm điệu của cửu công chúa tăng cao, hỏi thị vệ: “Ta là bà điên ư?”
“Không phải.” Thị vệ nghiêm túc trả lời.
“Ta đã nói ta không phải mà, ta là Cửu công chúa, nữ nhi của hoàng gia sao có thể là bà điên. Ngươi nói, công chúa ta là hạng người gì?” Cửu công chúa hỏi thị vệ.
Thị vệ nghĩ nghĩ: “Cửu công chúa là hủ nữ thân tàn chí kiên, là cực phẩm kẻ điên trong đam mĩ lang.”
Lời này sao có vẻ không được tự nhiên. Cửu công chúa: “Hừ, ngươi dám mắng ta, hôm nay ta đến nhà hắn, nghe tên Chiết Vân kia cùng chồng hắn hoan hảo, thuận tiện ghi chép, hắc hắc hắc hắc.”
Mọi người một thân mồ hôi lạnh.
Chiết Vân đi trên đường hắt xì một cái, “Ai tính toán sau lưng ta, xem ra tối nay phải cẩn thận một chút.”
Tác giả :
Tiểu Trư Tước