Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 91: Thầy tướng số
Trương Nhất Phàm đi ra từ cửa hàng độc quyền Chanel, hắn lại đưa cô đến một shop quần áo lót có tên là Đại An Phân.
Trương Nhất Phàm sẽ không đi vào cửa hàng nội y, mà chỉ bảo Hà Tiêu Tiêu chọn mấy bộ mà cô ta thích. Lần này thì Hà Tiêu Tiêu cũng không do dự mà cầm thẻ của Trương Nhất Phàm đi thẳng vào cửa hàng.
Mười mấy phút sau, Hà Tiêu Tiêu từ cửa hàng đi ra trên tay cầm một đồ chơi kì quái, Trương Nhất Phàm cầm lên xem:
- Đây là cái gì?
Mềm mềm to gần bằng quả trứng gà không biết để làm gì.
Không ngờ bị Hà Tiêu Tiêu lấy lại, đỏ mặt nhét vào trong túi.
Thật kì lạ! Cô bé kia không có chuyện gì thì sao lại đỏ mặt? Thật không hiểu.
Trên đường quay trở về Ký túc xá hai người trở nên thân thiết.
Hà Tiêu Tiêu không mặc áo Bra, hai bầu ngực mềm mại dính sát vào tay Trương Nhất Phàm, cảm giác khá thích thú, làm dâng lên sự thèm muốn trong hắn. Nhân lúc không ai để ý hắn cố ý nâng cánh tay đè ép vào giống như thỏ con đang bú mẹ, đúng là Trương Nhất Phàm cố ý đùa dai, Hà Tiêu Tiêu không biết phải làm sao, cái miệng nhỏ nhắn tỏ ý buồn bực nhìn hắn.
- Đừng làm loạn, về đến Ký túc xá rồi anh muốn làm gì tùy anh được sao?
Nhìn thấy điệu bộ cầu xin khổ sở của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm thấy đáng yêu quá liền ôm hôn cô một cái ngay trên đường phố.
Những người qua đường nhìn thấy, tỏ vẻ kì lạ. Tuy nhiên trên đường phố Thâm Quyến chuyện như vậy vẫn thường gặp, chẳng qua họ cũng thèm muốn được như chàng trai cô gái kia thôi.
Hai người đi khỏi không lâu, thì nghe thấy phía sau cũng có một giọng con gái nũng nịu nói với người yêu:
- Em cũng muốn như thế!
- Không được! đang trên đường, mất mặt lắm.
Bạn trai kia thẳng thắn nói.
Nhưng cô gái kia không đồng ý:
- Không đâu, em muốn anh hôn một cái. Anh xem người ta thật lãng mạn, dám hôn nhau ở trên đường, đây mới chính là lời tuyên ngôn của tình yêu. Nếu anh không dám hôn em, chứng tỏ anh không yêu em.
- Đừng như vậy được không? Ngại chết người đi được.
- Không, em không muốn, nghe đâu, vậy thì chia tay đi.
Cô gái dậm chân rồi quay đầu bỏ chạy.
- Này.
Anh bạn trai cuống quýt chạy theo cô bạn gái giận giữ nói:
- Cô tưởng cô là ai chứ? Cô tưởng cô xinh đẹp lắm à? Nếu cô xinh đẹp bằng một nửa người ta thì không phải chỉ cái hôn một cái, mà muốn ông tay hôn phía dưới của cô ông cũng bằng lòng! Hứ! Chạy thì chạy.
Anh chàng kia mắng và câu rồi đi về một hướng khác.
Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu đi đến đường phố cây cối rậm rạp, tuy trời tối nhưng đèn ở đây chỉ chiếu được một mảnh trắng như tuyết. Người qua lại rất đông, có vài thầy tướng số mang theo vài cái ghế đang ngồi dưới lùm cây.
- Tiểu cô nương, xem một quẻ nhé!
Một ông già râu như râu dê tầm khoảng 60 tuổi chặn Hà Tiêu Tiêu lại, lão già này đội trên đầu mũ của thời xưa, đeo kính nhỏ hơi giống thầy tướng số.
- Xem tay nào, không đúng không lấy tiền.
Có lẽ Hà Tiên Tiên thấy đó là ông lão già, đêm tối ngồi ở đây để đợi người đến xem bói thật không dễ dàng gì, nên cô liền hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm:
- Muốn xem không?
Trương Nhất Phàn không tỏ thái độ gì, đã đi chơi thì phải vui, chỉ cần Hà Tiêu Tiêu thích thì cứ để cho cô ta xem, mà có lẽ cô ấy sẽ tin vào những chuyện tướng số ấy.
Đánh giá lão già này một phen, thấy ônh ta có vẻ không giống những tay thầy bói chuyên lừa người, đặc biệt là nhìn khí chất của ông ta, thoạt nhìn thấy cũng có vẻ phong độ cốt tiên. Bộ quần áo dài mà ông ta mặc cũng thể hiện ra một khí chất khác người.
Trương Nhất Phàm liền gật đầu:
- Xem thì xem, nhưng tôi nói cho lão hay, nếu như xem không chuẩn thì cũng đừng nói nhăng nói cuội!
Trương Nhất Phàm không muốn tổn thương đến Hà Tiêu Tiêu nói vì vậy đã lên tiếng nhắc nhở.
Hà Tiêu Tiêu kéo hắn nói:
- Anh Nhất Phàm đừng như vậy mà.
Thầy bói thấy vẻ mặt hai người có vẻ đang chú ý, miệng không ngớt lời:
- Thì thế mà!
Đưa ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm, bỗng trong ánh mắt của ông ta ánh lên cái nhìn kỳ lạ:
- Anh bạn này nếu như ta đoán không lầm thì đang làm quan đúng không?
- Hả!
Hà Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên có phần kinh ngạc. Trương Nhất Phàm không nói gì lẳng lặng nhìn về phía thầy bói, trầm giọng nói:
- Ông xem cho cô không phải tôi.
Nhìn vẻ mặt hai người, ông thầy bói biết mình đúng.
- Tới đây ngồi
Thầy bói lấy ra 2 cái ghế để 2 người ngồi xuống, kéo tay Hà Tiêu Tiêu lại xem. Trương Nhất phàm không nói gì liền ngồi bên cạnh nghe thầy bói nói.
Đối với những trò bói toán này, Trương Nhất Phàm từ trước đến nay vẫn luôn nửa tin nửa ngờ. Trên đời này có nhiều chuyện không thể nói một cách rõ ràng được, người tin cũng có, không tin cũng có.
Có người muốn từ trong sự mờ ảo hư vô này tìm sự ủy thác cho tương lại, cũng có người lại hy vọng có thể tìm con đường để thoát ra khỏi cảnh khốn cùng của hiện tại. Với những chuyện như thế Trương Nhất Phàm không ủng hộ cũng không phản đối.
Nhìn Hà Tiêu Tiêu có vẻ rất vui thích và tin tưởng, là con gái ai đều thích những câu dễ nghe. Thầy bói cũng không ngốc, đương nhiên là toàn dùng những lời dễ nghe.
- Ái chà, cô đúng là tốt số. Ta đã xem tay cho rất nhiều người rồi nhưng ít có người được bàn tay đẹp như cô.
Quả nhiên là một kẻ lừa đảo, nhưng tiêu tiền để mua lấy cái vui cũng đáng. Bình thường Hà Tiêu Tiêu rất tiết kiệm, hôm nay Trương Nhất Phàm dẫn cô đi muốn cô thay đổi một chút. Chỉ có điều những lời thầy bói nói khiến Trương Nhất Phàm phải nhíu lông mày.
Thầy bói nhìn thấy qua mắt kính, trông thấy vậy liền chậm rãi nói:
- Anh chàng này đừng tưởng ta khoác lác, lừa cô gái này lấy mấy đồng tiền. Cậu đợi ta xem xong là biết đúng hay không. Nếu không đúng ta không lấy một xu, nếu ta nói đúng phải trả 10 đồng, thế nào?
Thật ra cái giá 10 đồng cũng bình thường, có vẻ không giống thầy tướng số, nói người này tốt số thì phải lấy một đến mấy trăm chứ. Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Được! Ông nói đi!
Lúc này thầy bói mới chăm chú phân tích tay của Hà Tiêu Tiêu, nhìn nhìn lật đi lật lại, ngân nga nói:
- Cô này, với bàn tay này thì năm trước 20 tuổi cô khổ cực lắm. Sau năm 20 tuổi, thì cô mới có quý nhân phù trợ, hóa hung thành cát, gặp dữ hóa lành. Nếu như tôi đoán không lầm thì trước đây cô từng gặp một đại nạn lớn.
Thầy bói đỡ mắt kính xuống, nhìn Hà Tiêu Tiêu:
- Gia đình cô xảy ra chuyện đúng không?
Nói đến đây, Hà Tiêu Tiêu buồn bã, gật đầu.
- Nhưng cô cũng không nên lo lắng, theo như tay của cô, thì chắc hẳn cô sẽ qua được kiếp nạn này, chỉ có điều sau này cô có gặp một chút trắc trở. Chỉ cần cô vẫn giữ mối liên hệ qua lại với quý nhân phù trợ của mình, thì số mệnh của cô là đại phú đại quý. Trong số mệnh của cô, phải có người đến giúp đỡ thì mới có thể qua được những gian nan, gập ghềnh trong đời.
Những lời nói này quả thật rất chung chung. Năm ngoái trong nhà Hà Tiêu Tiêu đột nhiên xảy ra biến cố, bởi vậy lúc trước cô mới đến bãi tắm làm matxa. Nếu không gặp Trương Nhất Phàm e rằng sự việc đã không thể cứu vãn rồi, từ đó trở thành kẻ phong lưu. Xem ra thầy bói này cũng có chút tài năng, Trương Nhất Phàm có vài phần chú ý.
Thầy bói mở bàn tay hà Tiêu Tiêu ra chỉ vào đường nhân duyên nói:
- Tuy rằng số cô có quý nhân phù trợ, hơn nữa có thể gặp dữ hóa lành, từ nay về sau không phải lo điều gì, từ nay có thể đại phú đại quý. Nhưng đường hôn nhân của cô lại…
Thầy bói bói xong nhìn hai người liếc mắt một cái, châm rãi nói:
- Tuy cô là một người con gái chung thủy, nhưng xem theo đường đi lên này thì người theo đuổi rất nhiều, lúc nào bọn họ cũng để ý đến sắc đẹp của cô, về điều này cô phải cẩn thận!
Nói đến hôn nhân, Hà Tiêu Tiêu vội vàng hỏi:
- Kết quả thế nào?
Thầy bói lắc đầu:
- Rất khó nói, rất khó nói, hôn nhân của cô có sức cản rất lớn, cũng không phải ở xung quanh cô. Nhưng cô sẽ không sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại, vẫn là có cơ hội đoàn viên. Cô này, người quý nhân phù trợ ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô hãy để ý về mối quan hệ với anh ta.
Trương Nhất Phàm thấy ông ta xem cũng không sai nhiều lắm liền đứng lên cho ông ta năm mươi đồng:
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:
- Cảm ơn ông.
Thầy bói mỉm cười:
- Không cần khách sáo, hãy tin lời ta nói nhất là chuyện tình cảm đừng cố gượng ép, tất cả tùy vào duyên số.
- Cảm ơn ông!
Hà Tiêu Tiêu đứng dậy muốn đi, thầy bói nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh chàng này không muốn xem một chút sao, chẳng lẽ thấy ta nói không đúng?
Trương Nhất Phàm mỉm cười một tiếng:
- Số tôi là do tôi, chứ không phải do người khác, không xem cũng thế!
- Ha ha... quả nhiên là tuổi trẻ có chí khí! Chỉ có điều cậu thân trong chốn quan trường của cậu, tôi cũng xin được tặng cậu hai câu. Bất cứ việc gì cũng đều có thời, người tài giỏi dễ bị ghen ghét, đề phòng hạng tiểu nhân sau lưng. Cũng có khi cậu buộc phải dùng đến thủ đoạn, là người theo đuổi chính trị, chớ có lòng dạ đàn bà. Nếu tôi xem không lầm thì trước năm cậu 35 tuổi nhất định cậu trở thành một vị lãnh đạo tài ba trên diễn đàn chính trị.
- Ha ha... được thế thì cảm ơn ông, cảm ơn những lời ngọt ngào.
Trương Nhất Phàm cười ha hả, nhanh chóng kéo Hà Tiêu Tiêu đi. Thầy bói ở phía sau hô to:
- Đã như vậy, năm mươi đồng tôi xin vui lòng nhận, ha ha...
35 tuổi trở thành lãnh đạo, lời này thật thái quá, Trương Nhất Phàm cho rằng thầy bói này chỉ nói lấy lòng vì muốn lấy nhiều tiền.
Đêm ở Thâm Quyến, gió hiu hiu lạnh, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, tâm trạng vô cùng vui sướng. Đường ở Thâm Quyến rộng rãi sáng sủa, bóng đêm, đèn điện, phố xá đều xinh đẹp giống như một người thiếu phụ quyến rũ, yểu điệu.
Cải cách mở cửa, Thâm Quyến phát triển với tốc độ nhanh, khiến cả thế giới phải thấy như một kỳ tích, thần thoại. Người dân Trung Quốc trên con đường cải cách đã chạy ngày càng xa và tốt hơn.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không rõ chính là vì sao lại có người hình dung thành phố này vừa mỹ lệ lại vừa khêu gợi. Nào là nói rằng yêu ai đó thì đưa cô ta đến Thâm Quyến, ghét ai đó cũng đưa người ta đến Thâm Quyến. Thâm Quyến có phải là nơi thần bí khiến cho người ta yêu đến cực độ mà ghét cũng đến cực độ?
Như vậy là mình đưa Hà Tiêu Tiêu đến Thâm Quyến, rốt cục là đúng hay sai?
Nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu dịu dàng, ngoan ngoãn dựa vào mình, Trương Nhất Phàm không cầm lòng được quàng tay qua eo cô. Đêm đẹp như vậy, đúng là đêm của tình nhân, trăng đang tròn, và người vẫn như xưa.
Trương Nhất phàm đột nhên thấy hứng thú:
- Chúng ta ra bãi biển đi?
- Bây giờ?
Hà Tiêu Tiêu hơi bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Trương Nhất Phàm liền thuận ý gật đầu:
- Ừ!
Nghe nói đi đến bãi biển đó không xa, Trương Nhất Phàm lựa chọn đi bộ, dù sao thì buổi tối cũng có thời gian. Hai người bước đi chậm rãi trên đường phố xinh đẹp, đúng là rất lãng mạn.
Hai người đi dọc theo đường phố, Trương Nhất Phàm ôm thắt lưng Hà Tiêu Tiêu, Hà Tiêu Tiêu kéo tay Trương Nhất Phàm cùng đón gió đêm và ánh trăng.
Đêm yên tĩnh, trong dòng người nhốn nháo, nhưng trong mắt hai người dường như thế giới này chỉ còn lại hai bọn họ.
Cũng không biết đi đã được bao lâu rồi, phía trước là một mảnh đất trống đầy cỏ, ngoài đó khoảng trăm mét chính là bãi biển nổi tiếng. Bãi biển này tên là gì? Trương Nhất Phàm cũng quên mất, hắn nghĩ chắc Hà Tiêu Tiêu cũng chưa đến lần nào.
Sau này mình nên như thế nào với cô ấy? Trương Nhất Phàm ôm lấy Hà Tiêu Tiêu chậm rãi hướng đến phía cỏ. Hai người ngồi xuống đó.
- Tiêu Tiêu lý tưởng của em là gì?
Trương Nhất Phàm nắm bả vai Hà Tiêu Tiêu, nhích lại gần cô.
Hà Tiêu Tiêu nhìn hướng ra biển rộng, lẳng lặng trả lời:
- Lý tưởng của em là kiếm được thật nhiều tiền để mẹ em sống tốt hơn một chút.
- Cô bé ngốc, có anh ở đây còn lo không chăm nổi cho mẹ sao?
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nhéo má cô:
- Còn gì nữa nào?
- Còn nữa hả?
Hà Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, thản nhiên cười:
- Nói ra không cho anh cười em.
- Ừ! Làm sao anh có thể cười em chứ?
Trương Nhất Phàm hôn lên má Hà Tiêu Tiêu một cái.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Còn một lý tưởng nữa là cả đời làm tình nhân cứ như vậy cùng nhau ngồi ở biển rộng cho đến già.
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, chẳng lẽ cô ấy cảm nhận được điều gì? Sao lại là tình nhân mà không phải là vợ chứ?
Hà Tiêu Tiêu cười nói:
- Thầy bói kia nói sau này anh phải làm quan lớn. Một khi đã làm quan lớn sẽ có những việc không dễ như tưởng tượng. Sẽ có ngày anh gây ra những chuyện không tự chủ được. Hơn nữa em cũng không muốn làm vợ của một ông quan to, em muốn làm một người tình lặng lẽ đi bên cạnh anh, cả đời làm tình nhân của anh! Anh Nhất Phàm, em cũng rất thích và cũng rất thỏa mãn với cảm giác hiện tại, mặc kệ sau này anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần trong lòng anh có vị trí của em thì Tiêu Tiêu quyết không hối hận.
- Em ...
Trương Nhất Phàm đang định phê bình cô hai câu, Hà Tiêu Tiêu lập tức bưng kín miệng hắn:
- Em không cần hứa hẹn, có lẽ ông trời đã sớm quyết định, em sống là để giành cho anh. Cuộc sống của em, con tim của em đập là vì anh. Nếu không có anh em đã sớm không còn là Hà Tiêu Tiêu nữa. Anh Nhất Phàm hãy tin em, dù cho em vì anh làm bất kể điều gì thì em cũng không oán than, không hối hận.
Trương Nhất Phàm không ngờ là Hà Tiêu Tiêu lại có suy nghĩ như vậy. Chỉ có điều bất luận có chuyện gì chính bản thân hắn cũng không muốn bạc đãi cô. Đời người có được tri kỉ như vậy còn cầu mong gì hơn nữa?
E rằng chính mình cũng khó hứa hẹn điều gì, cũng không cho cô được một danh phận. Vậy tất cả để cho duyên số đi! Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng ôm thật chặt cô vào ngực, trao chô cô một nụ hôn thật sâu.
Trương Nhất Phàm sẽ không đi vào cửa hàng nội y, mà chỉ bảo Hà Tiêu Tiêu chọn mấy bộ mà cô ta thích. Lần này thì Hà Tiêu Tiêu cũng không do dự mà cầm thẻ của Trương Nhất Phàm đi thẳng vào cửa hàng.
Mười mấy phút sau, Hà Tiêu Tiêu từ cửa hàng đi ra trên tay cầm một đồ chơi kì quái, Trương Nhất Phàm cầm lên xem:
- Đây là cái gì?
Mềm mềm to gần bằng quả trứng gà không biết để làm gì.
Không ngờ bị Hà Tiêu Tiêu lấy lại, đỏ mặt nhét vào trong túi.
Thật kì lạ! Cô bé kia không có chuyện gì thì sao lại đỏ mặt? Thật không hiểu.
Trên đường quay trở về Ký túc xá hai người trở nên thân thiết.
Hà Tiêu Tiêu không mặc áo Bra, hai bầu ngực mềm mại dính sát vào tay Trương Nhất Phàm, cảm giác khá thích thú, làm dâng lên sự thèm muốn trong hắn. Nhân lúc không ai để ý hắn cố ý nâng cánh tay đè ép vào giống như thỏ con đang bú mẹ, đúng là Trương Nhất Phàm cố ý đùa dai, Hà Tiêu Tiêu không biết phải làm sao, cái miệng nhỏ nhắn tỏ ý buồn bực nhìn hắn.
- Đừng làm loạn, về đến Ký túc xá rồi anh muốn làm gì tùy anh được sao?
Nhìn thấy điệu bộ cầu xin khổ sở của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm thấy đáng yêu quá liền ôm hôn cô một cái ngay trên đường phố.
Những người qua đường nhìn thấy, tỏ vẻ kì lạ. Tuy nhiên trên đường phố Thâm Quyến chuyện như vậy vẫn thường gặp, chẳng qua họ cũng thèm muốn được như chàng trai cô gái kia thôi.
Hai người đi khỏi không lâu, thì nghe thấy phía sau cũng có một giọng con gái nũng nịu nói với người yêu:
- Em cũng muốn như thế!
- Không được! đang trên đường, mất mặt lắm.
Bạn trai kia thẳng thắn nói.
Nhưng cô gái kia không đồng ý:
- Không đâu, em muốn anh hôn một cái. Anh xem người ta thật lãng mạn, dám hôn nhau ở trên đường, đây mới chính là lời tuyên ngôn của tình yêu. Nếu anh không dám hôn em, chứng tỏ anh không yêu em.
- Đừng như vậy được không? Ngại chết người đi được.
- Không, em không muốn, nghe đâu, vậy thì chia tay đi.
Cô gái dậm chân rồi quay đầu bỏ chạy.
- Này.
Anh bạn trai cuống quýt chạy theo cô bạn gái giận giữ nói:
- Cô tưởng cô là ai chứ? Cô tưởng cô xinh đẹp lắm à? Nếu cô xinh đẹp bằng một nửa người ta thì không phải chỉ cái hôn một cái, mà muốn ông tay hôn phía dưới của cô ông cũng bằng lòng! Hứ! Chạy thì chạy.
Anh chàng kia mắng và câu rồi đi về một hướng khác.
Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu đi đến đường phố cây cối rậm rạp, tuy trời tối nhưng đèn ở đây chỉ chiếu được một mảnh trắng như tuyết. Người qua lại rất đông, có vài thầy tướng số mang theo vài cái ghế đang ngồi dưới lùm cây.
- Tiểu cô nương, xem một quẻ nhé!
Một ông già râu như râu dê tầm khoảng 60 tuổi chặn Hà Tiêu Tiêu lại, lão già này đội trên đầu mũ của thời xưa, đeo kính nhỏ hơi giống thầy tướng số.
- Xem tay nào, không đúng không lấy tiền.
Có lẽ Hà Tiên Tiên thấy đó là ông lão già, đêm tối ngồi ở đây để đợi người đến xem bói thật không dễ dàng gì, nên cô liền hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm:
- Muốn xem không?
Trương Nhất Phàn không tỏ thái độ gì, đã đi chơi thì phải vui, chỉ cần Hà Tiêu Tiêu thích thì cứ để cho cô ta xem, mà có lẽ cô ấy sẽ tin vào những chuyện tướng số ấy.
Đánh giá lão già này một phen, thấy ônh ta có vẻ không giống những tay thầy bói chuyên lừa người, đặc biệt là nhìn khí chất của ông ta, thoạt nhìn thấy cũng có vẻ phong độ cốt tiên. Bộ quần áo dài mà ông ta mặc cũng thể hiện ra một khí chất khác người.
Trương Nhất Phàm liền gật đầu:
- Xem thì xem, nhưng tôi nói cho lão hay, nếu như xem không chuẩn thì cũng đừng nói nhăng nói cuội!
Trương Nhất Phàm không muốn tổn thương đến Hà Tiêu Tiêu nói vì vậy đã lên tiếng nhắc nhở.
Hà Tiêu Tiêu kéo hắn nói:
- Anh Nhất Phàm đừng như vậy mà.
Thầy bói thấy vẻ mặt hai người có vẻ đang chú ý, miệng không ngớt lời:
- Thì thế mà!
Đưa ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm, bỗng trong ánh mắt của ông ta ánh lên cái nhìn kỳ lạ:
- Anh bạn này nếu như ta đoán không lầm thì đang làm quan đúng không?
- Hả!
Hà Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên có phần kinh ngạc. Trương Nhất Phàm không nói gì lẳng lặng nhìn về phía thầy bói, trầm giọng nói:
- Ông xem cho cô không phải tôi.
Nhìn vẻ mặt hai người, ông thầy bói biết mình đúng.
- Tới đây ngồi
Thầy bói lấy ra 2 cái ghế để 2 người ngồi xuống, kéo tay Hà Tiêu Tiêu lại xem. Trương Nhất phàm không nói gì liền ngồi bên cạnh nghe thầy bói nói.
Đối với những trò bói toán này, Trương Nhất Phàm từ trước đến nay vẫn luôn nửa tin nửa ngờ. Trên đời này có nhiều chuyện không thể nói một cách rõ ràng được, người tin cũng có, không tin cũng có.
Có người muốn từ trong sự mờ ảo hư vô này tìm sự ủy thác cho tương lại, cũng có người lại hy vọng có thể tìm con đường để thoát ra khỏi cảnh khốn cùng của hiện tại. Với những chuyện như thế Trương Nhất Phàm không ủng hộ cũng không phản đối.
Nhìn Hà Tiêu Tiêu có vẻ rất vui thích và tin tưởng, là con gái ai đều thích những câu dễ nghe. Thầy bói cũng không ngốc, đương nhiên là toàn dùng những lời dễ nghe.
- Ái chà, cô đúng là tốt số. Ta đã xem tay cho rất nhiều người rồi nhưng ít có người được bàn tay đẹp như cô.
Quả nhiên là một kẻ lừa đảo, nhưng tiêu tiền để mua lấy cái vui cũng đáng. Bình thường Hà Tiêu Tiêu rất tiết kiệm, hôm nay Trương Nhất Phàm dẫn cô đi muốn cô thay đổi một chút. Chỉ có điều những lời thầy bói nói khiến Trương Nhất Phàm phải nhíu lông mày.
Thầy bói nhìn thấy qua mắt kính, trông thấy vậy liền chậm rãi nói:
- Anh chàng này đừng tưởng ta khoác lác, lừa cô gái này lấy mấy đồng tiền. Cậu đợi ta xem xong là biết đúng hay không. Nếu không đúng ta không lấy một xu, nếu ta nói đúng phải trả 10 đồng, thế nào?
Thật ra cái giá 10 đồng cũng bình thường, có vẻ không giống thầy tướng số, nói người này tốt số thì phải lấy một đến mấy trăm chứ. Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Được! Ông nói đi!
Lúc này thầy bói mới chăm chú phân tích tay của Hà Tiêu Tiêu, nhìn nhìn lật đi lật lại, ngân nga nói:
- Cô này, với bàn tay này thì năm trước 20 tuổi cô khổ cực lắm. Sau năm 20 tuổi, thì cô mới có quý nhân phù trợ, hóa hung thành cát, gặp dữ hóa lành. Nếu như tôi đoán không lầm thì trước đây cô từng gặp một đại nạn lớn.
Thầy bói đỡ mắt kính xuống, nhìn Hà Tiêu Tiêu:
- Gia đình cô xảy ra chuyện đúng không?
Nói đến đây, Hà Tiêu Tiêu buồn bã, gật đầu.
- Nhưng cô cũng không nên lo lắng, theo như tay của cô, thì chắc hẳn cô sẽ qua được kiếp nạn này, chỉ có điều sau này cô có gặp một chút trắc trở. Chỉ cần cô vẫn giữ mối liên hệ qua lại với quý nhân phù trợ của mình, thì số mệnh của cô là đại phú đại quý. Trong số mệnh của cô, phải có người đến giúp đỡ thì mới có thể qua được những gian nan, gập ghềnh trong đời.
Những lời nói này quả thật rất chung chung. Năm ngoái trong nhà Hà Tiêu Tiêu đột nhiên xảy ra biến cố, bởi vậy lúc trước cô mới đến bãi tắm làm matxa. Nếu không gặp Trương Nhất Phàm e rằng sự việc đã không thể cứu vãn rồi, từ đó trở thành kẻ phong lưu. Xem ra thầy bói này cũng có chút tài năng, Trương Nhất Phàm có vài phần chú ý.
Thầy bói mở bàn tay hà Tiêu Tiêu ra chỉ vào đường nhân duyên nói:
- Tuy rằng số cô có quý nhân phù trợ, hơn nữa có thể gặp dữ hóa lành, từ nay về sau không phải lo điều gì, từ nay có thể đại phú đại quý. Nhưng đường hôn nhân của cô lại…
Thầy bói bói xong nhìn hai người liếc mắt một cái, châm rãi nói:
- Tuy cô là một người con gái chung thủy, nhưng xem theo đường đi lên này thì người theo đuổi rất nhiều, lúc nào bọn họ cũng để ý đến sắc đẹp của cô, về điều này cô phải cẩn thận!
Nói đến hôn nhân, Hà Tiêu Tiêu vội vàng hỏi:
- Kết quả thế nào?
Thầy bói lắc đầu:
- Rất khó nói, rất khó nói, hôn nhân của cô có sức cản rất lớn, cũng không phải ở xung quanh cô. Nhưng cô sẽ không sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại, vẫn là có cơ hội đoàn viên. Cô này, người quý nhân phù trợ ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô hãy để ý về mối quan hệ với anh ta.
Trương Nhất Phàm thấy ông ta xem cũng không sai nhiều lắm liền đứng lên cho ông ta năm mươi đồng:
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:
- Cảm ơn ông.
Thầy bói mỉm cười:
- Không cần khách sáo, hãy tin lời ta nói nhất là chuyện tình cảm đừng cố gượng ép, tất cả tùy vào duyên số.
- Cảm ơn ông!
Hà Tiêu Tiêu đứng dậy muốn đi, thầy bói nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh chàng này không muốn xem một chút sao, chẳng lẽ thấy ta nói không đúng?
Trương Nhất Phàm mỉm cười một tiếng:
- Số tôi là do tôi, chứ không phải do người khác, không xem cũng thế!
- Ha ha... quả nhiên là tuổi trẻ có chí khí! Chỉ có điều cậu thân trong chốn quan trường của cậu, tôi cũng xin được tặng cậu hai câu. Bất cứ việc gì cũng đều có thời, người tài giỏi dễ bị ghen ghét, đề phòng hạng tiểu nhân sau lưng. Cũng có khi cậu buộc phải dùng đến thủ đoạn, là người theo đuổi chính trị, chớ có lòng dạ đàn bà. Nếu tôi xem không lầm thì trước năm cậu 35 tuổi nhất định cậu trở thành một vị lãnh đạo tài ba trên diễn đàn chính trị.
- Ha ha... được thế thì cảm ơn ông, cảm ơn những lời ngọt ngào.
Trương Nhất Phàm cười ha hả, nhanh chóng kéo Hà Tiêu Tiêu đi. Thầy bói ở phía sau hô to:
- Đã như vậy, năm mươi đồng tôi xin vui lòng nhận, ha ha...
35 tuổi trở thành lãnh đạo, lời này thật thái quá, Trương Nhất Phàm cho rằng thầy bói này chỉ nói lấy lòng vì muốn lấy nhiều tiền.
Đêm ở Thâm Quyến, gió hiu hiu lạnh, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, tâm trạng vô cùng vui sướng. Đường ở Thâm Quyến rộng rãi sáng sủa, bóng đêm, đèn điện, phố xá đều xinh đẹp giống như một người thiếu phụ quyến rũ, yểu điệu.
Cải cách mở cửa, Thâm Quyến phát triển với tốc độ nhanh, khiến cả thế giới phải thấy như một kỳ tích, thần thoại. Người dân Trung Quốc trên con đường cải cách đã chạy ngày càng xa và tốt hơn.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không rõ chính là vì sao lại có người hình dung thành phố này vừa mỹ lệ lại vừa khêu gợi. Nào là nói rằng yêu ai đó thì đưa cô ta đến Thâm Quyến, ghét ai đó cũng đưa người ta đến Thâm Quyến. Thâm Quyến có phải là nơi thần bí khiến cho người ta yêu đến cực độ mà ghét cũng đến cực độ?
Như vậy là mình đưa Hà Tiêu Tiêu đến Thâm Quyến, rốt cục là đúng hay sai?
Nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu dịu dàng, ngoan ngoãn dựa vào mình, Trương Nhất Phàm không cầm lòng được quàng tay qua eo cô. Đêm đẹp như vậy, đúng là đêm của tình nhân, trăng đang tròn, và người vẫn như xưa.
Trương Nhất phàm đột nhên thấy hứng thú:
- Chúng ta ra bãi biển đi?
- Bây giờ?
Hà Tiêu Tiêu hơi bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Trương Nhất Phàm liền thuận ý gật đầu:
- Ừ!
Nghe nói đi đến bãi biển đó không xa, Trương Nhất Phàm lựa chọn đi bộ, dù sao thì buổi tối cũng có thời gian. Hai người bước đi chậm rãi trên đường phố xinh đẹp, đúng là rất lãng mạn.
Hai người đi dọc theo đường phố, Trương Nhất Phàm ôm thắt lưng Hà Tiêu Tiêu, Hà Tiêu Tiêu kéo tay Trương Nhất Phàm cùng đón gió đêm và ánh trăng.
Đêm yên tĩnh, trong dòng người nhốn nháo, nhưng trong mắt hai người dường như thế giới này chỉ còn lại hai bọn họ.
Cũng không biết đi đã được bao lâu rồi, phía trước là một mảnh đất trống đầy cỏ, ngoài đó khoảng trăm mét chính là bãi biển nổi tiếng. Bãi biển này tên là gì? Trương Nhất Phàm cũng quên mất, hắn nghĩ chắc Hà Tiêu Tiêu cũng chưa đến lần nào.
Sau này mình nên như thế nào với cô ấy? Trương Nhất Phàm ôm lấy Hà Tiêu Tiêu chậm rãi hướng đến phía cỏ. Hai người ngồi xuống đó.
- Tiêu Tiêu lý tưởng của em là gì?
Trương Nhất Phàm nắm bả vai Hà Tiêu Tiêu, nhích lại gần cô.
Hà Tiêu Tiêu nhìn hướng ra biển rộng, lẳng lặng trả lời:
- Lý tưởng của em là kiếm được thật nhiều tiền để mẹ em sống tốt hơn một chút.
- Cô bé ngốc, có anh ở đây còn lo không chăm nổi cho mẹ sao?
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nhéo má cô:
- Còn gì nữa nào?
- Còn nữa hả?
Hà Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, thản nhiên cười:
- Nói ra không cho anh cười em.
- Ừ! Làm sao anh có thể cười em chứ?
Trương Nhất Phàm hôn lên má Hà Tiêu Tiêu một cái.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Còn một lý tưởng nữa là cả đời làm tình nhân cứ như vậy cùng nhau ngồi ở biển rộng cho đến già.
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, chẳng lẽ cô ấy cảm nhận được điều gì? Sao lại là tình nhân mà không phải là vợ chứ?
Hà Tiêu Tiêu cười nói:
- Thầy bói kia nói sau này anh phải làm quan lớn. Một khi đã làm quan lớn sẽ có những việc không dễ như tưởng tượng. Sẽ có ngày anh gây ra những chuyện không tự chủ được. Hơn nữa em cũng không muốn làm vợ của một ông quan to, em muốn làm một người tình lặng lẽ đi bên cạnh anh, cả đời làm tình nhân của anh! Anh Nhất Phàm, em cũng rất thích và cũng rất thỏa mãn với cảm giác hiện tại, mặc kệ sau này anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần trong lòng anh có vị trí của em thì Tiêu Tiêu quyết không hối hận.
- Em ...
Trương Nhất Phàm đang định phê bình cô hai câu, Hà Tiêu Tiêu lập tức bưng kín miệng hắn:
- Em không cần hứa hẹn, có lẽ ông trời đã sớm quyết định, em sống là để giành cho anh. Cuộc sống của em, con tim của em đập là vì anh. Nếu không có anh em đã sớm không còn là Hà Tiêu Tiêu nữa. Anh Nhất Phàm hãy tin em, dù cho em vì anh làm bất kể điều gì thì em cũng không oán than, không hối hận.
Trương Nhất Phàm không ngờ là Hà Tiêu Tiêu lại có suy nghĩ như vậy. Chỉ có điều bất luận có chuyện gì chính bản thân hắn cũng không muốn bạc đãi cô. Đời người có được tri kỉ như vậy còn cầu mong gì hơn nữa?
E rằng chính mình cũng khó hứa hẹn điều gì, cũng không cho cô được một danh phận. Vậy tất cả để cho duyên số đi! Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng ôm thật chặt cô vào ngực, trao chô cô một nụ hôn thật sâu.
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt