Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 167: Thăm hỏi trường trung học bách mẫu
Còn chưa đến một tháng là đến tết âm lịch, huyện Sa tuyết rơi nhiều hiếm thấy.
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, các phòng cơ quan chính phủ cũng đều làm công tác chuẩn bị đón năm mới, năm hết tết đến, công việc của mỗi ngành đều trở nên bận rộn.
Ngay tại ngày thứ hai tuyết rơi nhiều, xã Bách Mẫu truyền đến một tin tức, lầu dạy của trường trung học ở đó, bởi vì tuyết lớn mà sụp đổ, các em học sinh đang bận rộn cho cuộc thi cuối kì, bất đắc dĩ vì chuyện trường học bị sập mà tạm thời dừng lại giữa chừng, toàn bộ trường học cũng vì thế mà nghỉ học trước thời hạn.
Xã Bách Mẫu ở huyện Sa mà nói, coi như là một thị trấn xa xôi. Tuy rằng nơi đó địa thế trống trải, nhưng lại không có khoáng sản phong phú, tình cảnh kinh tế của nó đã lạc hậu hơn ít nhất mười năm so với các thị trấn khác.
Trương Nhất Phàm đã nhận được tin tức này từ thư kí Tần Xuyên, liền tổ chức một đoàn thăm hỏi, chiều hôm đó liền chạy đến xã Bách Mẫu.
Đi theo Trương Nhất Phàm, có Cục trưởng cục Dân chính Đàm Khoa, Bộ trưởng bộ Giáo dục Hàn Chính Tiên, Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình. Còn có mấy nhân viên và thư kí đi theo, tổng cộng hơn mười người, ngồi trên ba chiếc xe con, vượt qua mưa gió tiến đến xã Bách Mẫu.
Đàm Khoa và Hàn Chính Tiên đều là người trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, chỉ có điều hai người có rất nhiều bản chất khác nhau. Đàm Khoa của cục Dân chính là người trung niên phát tướng, cái bụng không quá lớn. Dáng người trung bình, hơi hói đầu. Bình thường lúc nói chuyện, luôn thích thỉnh thoảng dùng tay vuốt tóc, chỉnh lại nơi đó một chút.
Mà Hàn Chính Tiên hoàn toàn là khí phách của một học giả, gầy gầy, đeo một đôi kính mắt, nếu như thay một bộ áo dài, thật sự hơi giống thầy giáo dạy học ngày xưa.
Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình, ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi, dáng vẻ tương đối đoan chính, lại khá nữ tính, mang phong cách hiện đại thời thượng. Tuy Trương Nhất Phàm rất ít khi giao tiếp với những người này, nhưng mà bình thường cũng có thể nghe người khác đánh giá về cô ta.
Từ năng lực công việc mà nói, cô ta hẳn là một người cán bộ tốt. Nhưng đằng sau mỗi một người phụ nữ thành công, luôn có một vài chuyện xấu. Hơn nữa Tống Thúy Bình cũng xinh đẹp, tin đồn càng nhiều.
Tống Thúy Bình và Hứa Phi Yến của ban Tuyên giáo, đều là hai đóa hoa vàng trong bốn bộ máy của huyện Sa. Nhưng sau lưng họ lại lưu truyền một cách nói, có người nói Tống Thúy Bình vì Bí thư Trịnh mới trèo lên được, mà Hứa Phi Yến lại mờ ám với một vị lãnh đạo Thành ủy, cho nên hai năm nay, hai người con gái xinh đẹp mới đang từng bước thăng chức trên con đường làm quan.
Đây chính là tình trường phong lưu, quan trường đắc chí, nhưng theo Trương Nhất Phàm thấy, Tống Thúy Bình nhìn không giống loại phụ nữ phong lưu. Hôm nay mấy người đi chung cùng nhau, Trương Nhất Phàm và thư kí ngồi ở trong chiếc xe Audi, trên đường cũng không nhiều lời.
Trận tuyết ngày hôm nay, rơi rất lớn rất đột ngột, những người vội vàng rõ ràng không có quá nhiều sự chuẩn bị, trên đường bất kì chỗ nào cũng có thể thấy được cây nông nghiệp và đất trồng rau chưa kịp thu dọn.
Tuyết đọng thành đống ở bên đường, cao chừng nửa thước, tám chiếc xe chạy trong đường núi cong cong, chầm chậm tiến lên.
Đi thông trên đường quốc lộ xã Bách Mẫu, còn dừng lại ở mặt đường đá, lồi lõm, những đỉnh núi dao động con người. Cây cối bên ngoài, treo đầy những dây nước lấp lánh, từng cành một buông xuống dưới theo những nhánh cây.
Gió của huyện Sa rất lạnh, thổi đến mức làm cho người ta không mở mắt ra được. Trong xe của Trương Nhất Phàm đã mở điều hòa từ lâu, đóng chặt lại cửa xe. Thỉnh thoảng trên đường, cũng có thể nhìn thấy một hai người đi đường đi bộ tập tễnh, bọn họ mang theo ánh mắt hiếu kì, quan sát đoàn xe kì lạ này.
Tám chiếc xe con, chỉ có Trương Nhất Phàm và Đàm Khoa cục Dân chính ngồi trong Audi, Hàn Chính Tiên đi xe Hiromoto, Tống Thúy Bình đi xe Satana. Cuối cùng là hai xe cho thuê, đựng vật tư cứu trợ cho trường học.
Từ thị trấn đến xã Bách Mẫu, bình thường đều phải đi một hai giờ, hơn nữa hai ngày nay tuyết rơi nhiều, đường rất trơn. Chình vì thế mà hai tiếng đồng hồ qua đi mà bọn họ mới đi được hơn nửa đường.
Mấy nhân viên của cục Dân chính bị tụt lại ở phía sau, đã thầm oán, nói Trương Nhất Phàm trọng sĩ diện, đánh bóng công trình. Những chuyện như thế này, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại hoặc là sau khi tuyết lớn rơi xong đến xử lý, dù sao lại không chết người được.
Các phòng học đều đã bị đổ, bây giờ đi cũng không phải là mất bò mới lo làm chuồng, không ích gì.
Tuy rằng trong lòng Đàm Khoa cũng có suy nghĩ này, nhưng mà miệng vẫn vẫn hung hăng phê bình mấy tên mồm thối, nếu như những lời này chuyển đến tai của Trương Nhất Phàm, cả đời này của gã sẽ chấm dứt.
Trên đường đi, Trương Nhất Phàm nhìn thấy vài người đang lục tục đi về phía trước, hắn liền hỏi Tần Xuyên đang ngồi phía trước:
- Ở đây không có xe buýt sao?
Tần Xuyên cười nói:
- Nghèo như xã Bách Mẫu này, làm sao có thể thông xe? Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ra vào thành phố, cũng đều là những người đầu óc linh hoạt dùng lại xe cũ từ bộ phân báo hỏng chuyển đến, loại xe này được gọi là xe đen, không có sự đảm bảo an toàn. Một khi đội cảnh sát giao thông hoặc là cục quốc lộ điều tra, bọn họ liền ẩn núp không ra ngoài. Gặp phải những ngày tuyết rơi, càng không có ai muốn ra ngoài, cho nên những người ra vào xã Bách Mẫu, chỉ có đi bộ.
Trương Nhất Phàm liền khó hiểu, không phải từ hai năm trước, huyện Sa đã đưa ra khẩu hiệu, thôn thôn thông đường. Tại sao xã Bách Mẫu lại không giống như thị trấn Liễu Thủy? Ít nhất thị trấn Liễu Thủy mỗi ngày còn có hai tuyến xe qua lại.
Đối với sự nghi ngờ của Chủ tịch huyện, Tần Xuyên liền giải thích nói:
- Thôn thôn thông xe không sai, có xe hay không lại là chuyện khác. Phía trên cấp xuống toàn bộ số tiền, con đường mà bọn họ tu sửa ra vẫn không là con đường đá mục nát. Trước kia Chủ tịch huyện Ôn cũng đã từng điều tra chuyện này, sau đó lại không giải quyết được gì.
Nghe giọng điệu của Tần Xuyên, hình như rất thích Chủ tịch huyện Ôn, vì thế hắn liền hỏi một câu:
- Anh rất quen thuộc Chủ tịch huyện Ôn sao?
Tần Xuyên chần chừ một chút, lắc đầu:
- Anh ấy là Chủ tịch huyện, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, không nói được là thân.
Trương Nhất Phàm còn muốn hỏi, Tần Xuyên liền chỉ vào trước mặt nói:
- Chủ tịch huyện
Trương, sắp đến rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn theo hương tay chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tấm bia đường viết ba chữ to đùng “xã Bách Mẫu.”.
Còn bốn km, là có thể tới trung học Bách Mẫu. Lúc này đã là bốn giờ chiều, bầu trời mờ mịt, hình như bất cứ lúc nào cũng muốn rơi tuyết.
Trương Nhất Phàm nhìn thời gian, chắc tối nay về huyện Sa có chút khó khăn. Hắn liền để Tần Xuyên truyền một lời xuống, phía sau đi nhanh một chút, sắp đến trung học xã Bách Mẫu rồi.
Tần Xuyên gọi một cuộc điện thoại, báo cáo cho những người phía sau. Phía sau lập tức có những tiếng hưởng ứng nhiệt liệt, sắp đến trung học xã Bách Mẫu rồi, sứ mệnh hôm nay coi như là hoàn thành. Bởi vậy, đa số trong lòng mọi người đều thầm vui.
Liễu Hải là một người lái xe đử tư cách, trong lúc Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với Tần Xuyên, gã chưa bao giờ nói chen vào, lặng im. Tuy rằng mặt đường rất trơn, gã cũng lái xe rất ổn.
Nửa tiếng nữa lại qua đi, đoàn xe mới đến trung hoc xã Bách Mẫu. Một loạt xe chậm rãi chạy vào cửa lớn của trường trung học Bách Mẫu, một ông già thò đầu ra từ cửa sổ hét:
- Các anh làm gì thế?
Tần Xuyên đã xuống xe từ lâu, hô với người gác cổng:
- Ông cụ, đoàn thăm hỏi của huyện chúng ta, đến xem trường học của các ông đã đến rồi.
- Cái gì? Đoàn bánh Trung thu? Lúc nào rồi, còn đưa bánh Trung thu hả?
Tai của người gác cổng hơi nghễnh ngãng, không nghe rõ lời nói của Tần Xuyên.
Tần Xuyên lại căng yết hầu nói:
- Là đoàn thăm hỏi. Phòng học của trường bị đổ rồi, chúng tôi đến thăm trường học của bác.
Lúc này, Hàn Chính xuống xe trước, bảo trợ lý của mình đi vào trong tìm hiệu trưởng, nói cả buổi với ông lão này không rõ ràng. Gã nói với Tần Xuyên:
- Thư kí Tần, đợi một chút đi, tôi đã bảo người đến thông báo với hiệu trưởng rồi.
Vì hôm nay tổ chức đoàn thăm hỏi Trương Nhất Phàm tạm thời quyết định, không có chuyện thông báo xuống trước, do đó bên trường học không hề biết. Rất không trùng hợp là, lầu dạy học bị sập, làm đứt đoạn tuyến điện thoại, điện thoại cũng không gọi được.
Vì Trương Nhất Phàm đích thân dẫn đoàn xe đến cửa lớn của trường, cách đó không xa đã nhìn thấy đống sụp đổ hơn nửa của hai tòa nhà dạy học, bây giờ vẫn đang run rẩy trong cơn mưa gió, một nửa vẫn chưa sập kia, hình như bất cứ lúc nào cũng có vẻ sẽ đổ xuống.
Trương Nhất Phàm xuống xe, nhìn ngôi trường trung học này, diện tích không lớn, tổng cộng chỉ có năm tòa nhà. Chắc hai đống là nhà dạy học, một tòa là phòng làm việc của giáo viên và tòa kí túc, còn có một tòa là kí túc xá của học sinh. Ngoài ra bên cạnh có một tòa một tòa nhà đơn tầng, chắc là nhà ăn.
Mấy đống này đều rất cũ, nhìn có vẻ hơi cứng tuổi, tòa nhà dạy học khác có thể thất được kẽ nứt một cách mờ mờ ảo ảo, giống như một sinh mạng của cụ già đang ốm thập tử nhất sinh.
Hiệu trưởng trường trung học là Tưởng Quang Lỗi nói đoàn thăm hỏi do huyện tổ chức đã đến, liền vội vàng chạy ra từ trong kí túc xá, đến cả dây giày cũngkhông kịp thắt, lôi thôi chạy trong tuyết.
Tưởng Quang Lỗi từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp quan lớn, chỉ biết Hàn Chính Tiên trong đoàn thăm hỏi. Đám người Đàm Khoa, Tống Thúy Bình đều chui ra khỏi xe, vừa rồi ở trên đường, điều hòa không khí trên xe Tống Thúy Bình bị hỏng, lạnh đến mức khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, có vài phần mê người.
May là hôm nay cô mặc áo lông mới, mới tránh được làm cái mông đông thành hai mảnh tai họa. Đứng trong gió, thiếu nữ trưởng thành bộc lộ sự thướt tha không thể nghi ngờ, làm cho Đàm Khoa đứng bên cạnh cô tròn mắt nhìn chăm chú.
Cô gái lẳng lơ này, thật sự đã lường trước, cái ngực kia đánh trống như bánh màn thầu đã lên men, khiến người ta nóng lòng muốn xông lên nhón hai nắm. Cô gái xinh đẹp lẳng lơ này, thực sự tốt cho lão quỷ Trịnh Mậu Nhiên này.
Bên này, Hàn Chính Tiên hô với Tưởng Quang Lỗi nói:
- Hiệu trưởng Tưởng, huyện nghe nói nhà dạy học của trường đã sập, Chủ tịch huyện đích thân đến thăm hỏi.
Tưởng Quang Lỗi nghe nói ngài Chủ tịch huyện đã đến, lập tức mũi cay xè, trong lòng cảm kích! Gió tuyết lớn như vậy, mấy chục dặm đến đây, Tưởng Quang Lỗi không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung vị lãnh đạo huyện này.
Thấy những người này của đoàn thăm hỏi, Tưởng Quang Lỗi liền chạy đến người có cái bụng to nhất, kéo tay Đàm Khoa, cảm động đến mức xúc động:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Trương, cảm ơn sự quan tâm của chính quyền, tôi thay mặt cho tất cả các giáo viên và hơn ba trăm học sinh, cảm ơn ngài.
Tưởng Quang Lỗi kích động, không kìm nổi liền quỳ xuống, dọa làm cho Đàm Khoa xua tay liên tục, vô cùng xấu hổ nói:
- Ông nhầm rồi, ông nhầm rồi, tôi không phải là Chủ tịch huyện.
Cái gì? Người có cái bụng to này lại không phải là Chủ tịch Huyện, vậy thì Chủ tịch huyện đang ở đâu? Đương nhiên Tưởng Quang Lỗi sẽ không đoán cô thiếu phụ sôi nổi bên cạnh Đàm Khoa là Chủ tịch của một huyện.
Sự kích động vừa rồi, khiến cho tất cả mọi người đều trở nên hơi xấu hổ, Hàn Chính Tiên hận không thể tìm một miếng đậu phủ đâm chết, chỉ trách mình nhất thời không nói rõ, tuy nhiên tên Tưởng Quang Lỗi này cũng đã quá gấp gáp một chút, không đợi mình nói hết, đã chạy đi tạ ơn.
Hàn Chính Tiên gọi một tiếng:
- Vị này mới là Chủ tịch huyện của chúng ta. Ngài đã không quản ngại giá lạnh, mưa tuyết, đường xá xa xôi hiểm trở, đã tổ chức đoàn thăm hỏi, trăm núi ngàn sông mau chóng tới xã Bách Mẫu.
- Vị … vị … này…vị này là Chủ tịch huyện sao?
Nếu như không phải là do miệng Hàn Chính Tiên nói ra, đánh chết Tưởng Quang Lỗi cũng không tin, người trẻ tuổi nhất ở đây lại là Chủ tịch huyện, trời ơi? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Làm học sinh của mình còn được, Chủ tịch huyện trẻ tuổi như thế này, thực sự làm cho người ta không thể tin được. Tưởng Quang Lỗi hoàn toàn chết điếng người. Còn Trương Nhất Phàm luôn luôn mang theo nụ cười dịu dàng, thong dong mà tự tin đứng ở đó.
- Chủ tịch huyện Trường, cảm ơn ngài – Ngài là ân nhân của trường chúng tôi!
Sau một lúc lâu, Tưởng Quang Lỗi đột nhiên hô to một tiếng, quỳ trên mặt đất tuyết.
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, các phòng cơ quan chính phủ cũng đều làm công tác chuẩn bị đón năm mới, năm hết tết đến, công việc của mỗi ngành đều trở nên bận rộn.
Ngay tại ngày thứ hai tuyết rơi nhiều, xã Bách Mẫu truyền đến một tin tức, lầu dạy của trường trung học ở đó, bởi vì tuyết lớn mà sụp đổ, các em học sinh đang bận rộn cho cuộc thi cuối kì, bất đắc dĩ vì chuyện trường học bị sập mà tạm thời dừng lại giữa chừng, toàn bộ trường học cũng vì thế mà nghỉ học trước thời hạn.
Xã Bách Mẫu ở huyện Sa mà nói, coi như là một thị trấn xa xôi. Tuy rằng nơi đó địa thế trống trải, nhưng lại không có khoáng sản phong phú, tình cảnh kinh tế của nó đã lạc hậu hơn ít nhất mười năm so với các thị trấn khác.
Trương Nhất Phàm đã nhận được tin tức này từ thư kí Tần Xuyên, liền tổ chức một đoàn thăm hỏi, chiều hôm đó liền chạy đến xã Bách Mẫu.
Đi theo Trương Nhất Phàm, có Cục trưởng cục Dân chính Đàm Khoa, Bộ trưởng bộ Giáo dục Hàn Chính Tiên, Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình. Còn có mấy nhân viên và thư kí đi theo, tổng cộng hơn mười người, ngồi trên ba chiếc xe con, vượt qua mưa gió tiến đến xã Bách Mẫu.
Đàm Khoa và Hàn Chính Tiên đều là người trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, chỉ có điều hai người có rất nhiều bản chất khác nhau. Đàm Khoa của cục Dân chính là người trung niên phát tướng, cái bụng không quá lớn. Dáng người trung bình, hơi hói đầu. Bình thường lúc nói chuyện, luôn thích thỉnh thoảng dùng tay vuốt tóc, chỉnh lại nơi đó một chút.
Mà Hàn Chính Tiên hoàn toàn là khí phách của một học giả, gầy gầy, đeo một đôi kính mắt, nếu như thay một bộ áo dài, thật sự hơi giống thầy giáo dạy học ngày xưa.
Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình, ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi, dáng vẻ tương đối đoan chính, lại khá nữ tính, mang phong cách hiện đại thời thượng. Tuy Trương Nhất Phàm rất ít khi giao tiếp với những người này, nhưng mà bình thường cũng có thể nghe người khác đánh giá về cô ta.
Từ năng lực công việc mà nói, cô ta hẳn là một người cán bộ tốt. Nhưng đằng sau mỗi một người phụ nữ thành công, luôn có một vài chuyện xấu. Hơn nữa Tống Thúy Bình cũng xinh đẹp, tin đồn càng nhiều.
Tống Thúy Bình và Hứa Phi Yến của ban Tuyên giáo, đều là hai đóa hoa vàng trong bốn bộ máy của huyện Sa. Nhưng sau lưng họ lại lưu truyền một cách nói, có người nói Tống Thúy Bình vì Bí thư Trịnh mới trèo lên được, mà Hứa Phi Yến lại mờ ám với một vị lãnh đạo Thành ủy, cho nên hai năm nay, hai người con gái xinh đẹp mới đang từng bước thăng chức trên con đường làm quan.
Đây chính là tình trường phong lưu, quan trường đắc chí, nhưng theo Trương Nhất Phàm thấy, Tống Thúy Bình nhìn không giống loại phụ nữ phong lưu. Hôm nay mấy người đi chung cùng nhau, Trương Nhất Phàm và thư kí ngồi ở trong chiếc xe Audi, trên đường cũng không nhiều lời.
Trận tuyết ngày hôm nay, rơi rất lớn rất đột ngột, những người vội vàng rõ ràng không có quá nhiều sự chuẩn bị, trên đường bất kì chỗ nào cũng có thể thấy được cây nông nghiệp và đất trồng rau chưa kịp thu dọn.
Tuyết đọng thành đống ở bên đường, cao chừng nửa thước, tám chiếc xe chạy trong đường núi cong cong, chầm chậm tiến lên.
Đi thông trên đường quốc lộ xã Bách Mẫu, còn dừng lại ở mặt đường đá, lồi lõm, những đỉnh núi dao động con người. Cây cối bên ngoài, treo đầy những dây nước lấp lánh, từng cành một buông xuống dưới theo những nhánh cây.
Gió của huyện Sa rất lạnh, thổi đến mức làm cho người ta không mở mắt ra được. Trong xe của Trương Nhất Phàm đã mở điều hòa từ lâu, đóng chặt lại cửa xe. Thỉnh thoảng trên đường, cũng có thể nhìn thấy một hai người đi đường đi bộ tập tễnh, bọn họ mang theo ánh mắt hiếu kì, quan sát đoàn xe kì lạ này.
Tám chiếc xe con, chỉ có Trương Nhất Phàm và Đàm Khoa cục Dân chính ngồi trong Audi, Hàn Chính Tiên đi xe Hiromoto, Tống Thúy Bình đi xe Satana. Cuối cùng là hai xe cho thuê, đựng vật tư cứu trợ cho trường học.
Từ thị trấn đến xã Bách Mẫu, bình thường đều phải đi một hai giờ, hơn nữa hai ngày nay tuyết rơi nhiều, đường rất trơn. Chình vì thế mà hai tiếng đồng hồ qua đi mà bọn họ mới đi được hơn nửa đường.
Mấy nhân viên của cục Dân chính bị tụt lại ở phía sau, đã thầm oán, nói Trương Nhất Phàm trọng sĩ diện, đánh bóng công trình. Những chuyện như thế này, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại hoặc là sau khi tuyết lớn rơi xong đến xử lý, dù sao lại không chết người được.
Các phòng học đều đã bị đổ, bây giờ đi cũng không phải là mất bò mới lo làm chuồng, không ích gì.
Tuy rằng trong lòng Đàm Khoa cũng có suy nghĩ này, nhưng mà miệng vẫn vẫn hung hăng phê bình mấy tên mồm thối, nếu như những lời này chuyển đến tai của Trương Nhất Phàm, cả đời này của gã sẽ chấm dứt.
Trên đường đi, Trương Nhất Phàm nhìn thấy vài người đang lục tục đi về phía trước, hắn liền hỏi Tần Xuyên đang ngồi phía trước:
- Ở đây không có xe buýt sao?
Tần Xuyên cười nói:
- Nghèo như xã Bách Mẫu này, làm sao có thể thông xe? Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ra vào thành phố, cũng đều là những người đầu óc linh hoạt dùng lại xe cũ từ bộ phân báo hỏng chuyển đến, loại xe này được gọi là xe đen, không có sự đảm bảo an toàn. Một khi đội cảnh sát giao thông hoặc là cục quốc lộ điều tra, bọn họ liền ẩn núp không ra ngoài. Gặp phải những ngày tuyết rơi, càng không có ai muốn ra ngoài, cho nên những người ra vào xã Bách Mẫu, chỉ có đi bộ.
Trương Nhất Phàm liền khó hiểu, không phải từ hai năm trước, huyện Sa đã đưa ra khẩu hiệu, thôn thôn thông đường. Tại sao xã Bách Mẫu lại không giống như thị trấn Liễu Thủy? Ít nhất thị trấn Liễu Thủy mỗi ngày còn có hai tuyến xe qua lại.
Đối với sự nghi ngờ của Chủ tịch huyện, Tần Xuyên liền giải thích nói:
- Thôn thôn thông xe không sai, có xe hay không lại là chuyện khác. Phía trên cấp xuống toàn bộ số tiền, con đường mà bọn họ tu sửa ra vẫn không là con đường đá mục nát. Trước kia Chủ tịch huyện Ôn cũng đã từng điều tra chuyện này, sau đó lại không giải quyết được gì.
Nghe giọng điệu của Tần Xuyên, hình như rất thích Chủ tịch huyện Ôn, vì thế hắn liền hỏi một câu:
- Anh rất quen thuộc Chủ tịch huyện Ôn sao?
Tần Xuyên chần chừ một chút, lắc đầu:
- Anh ấy là Chủ tịch huyện, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, không nói được là thân.
Trương Nhất Phàm còn muốn hỏi, Tần Xuyên liền chỉ vào trước mặt nói:
- Chủ tịch huyện
Trương, sắp đến rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn theo hương tay chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tấm bia đường viết ba chữ to đùng “xã Bách Mẫu.”.
Còn bốn km, là có thể tới trung học Bách Mẫu. Lúc này đã là bốn giờ chiều, bầu trời mờ mịt, hình như bất cứ lúc nào cũng muốn rơi tuyết.
Trương Nhất Phàm nhìn thời gian, chắc tối nay về huyện Sa có chút khó khăn. Hắn liền để Tần Xuyên truyền một lời xuống, phía sau đi nhanh một chút, sắp đến trung học xã Bách Mẫu rồi.
Tần Xuyên gọi một cuộc điện thoại, báo cáo cho những người phía sau. Phía sau lập tức có những tiếng hưởng ứng nhiệt liệt, sắp đến trung học xã Bách Mẫu rồi, sứ mệnh hôm nay coi như là hoàn thành. Bởi vậy, đa số trong lòng mọi người đều thầm vui.
Liễu Hải là một người lái xe đử tư cách, trong lúc Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với Tần Xuyên, gã chưa bao giờ nói chen vào, lặng im. Tuy rằng mặt đường rất trơn, gã cũng lái xe rất ổn.
Nửa tiếng nữa lại qua đi, đoàn xe mới đến trung hoc xã Bách Mẫu. Một loạt xe chậm rãi chạy vào cửa lớn của trường trung học Bách Mẫu, một ông già thò đầu ra từ cửa sổ hét:
- Các anh làm gì thế?
Tần Xuyên đã xuống xe từ lâu, hô với người gác cổng:
- Ông cụ, đoàn thăm hỏi của huyện chúng ta, đến xem trường học của các ông đã đến rồi.
- Cái gì? Đoàn bánh Trung thu? Lúc nào rồi, còn đưa bánh Trung thu hả?
Tai của người gác cổng hơi nghễnh ngãng, không nghe rõ lời nói của Tần Xuyên.
Tần Xuyên lại căng yết hầu nói:
- Là đoàn thăm hỏi. Phòng học của trường bị đổ rồi, chúng tôi đến thăm trường học của bác.
Lúc này, Hàn Chính xuống xe trước, bảo trợ lý của mình đi vào trong tìm hiệu trưởng, nói cả buổi với ông lão này không rõ ràng. Gã nói với Tần Xuyên:
- Thư kí Tần, đợi một chút đi, tôi đã bảo người đến thông báo với hiệu trưởng rồi.
Vì hôm nay tổ chức đoàn thăm hỏi Trương Nhất Phàm tạm thời quyết định, không có chuyện thông báo xuống trước, do đó bên trường học không hề biết. Rất không trùng hợp là, lầu dạy học bị sập, làm đứt đoạn tuyến điện thoại, điện thoại cũng không gọi được.
Vì Trương Nhất Phàm đích thân dẫn đoàn xe đến cửa lớn của trường, cách đó không xa đã nhìn thấy đống sụp đổ hơn nửa của hai tòa nhà dạy học, bây giờ vẫn đang run rẩy trong cơn mưa gió, một nửa vẫn chưa sập kia, hình như bất cứ lúc nào cũng có vẻ sẽ đổ xuống.
Trương Nhất Phàm xuống xe, nhìn ngôi trường trung học này, diện tích không lớn, tổng cộng chỉ có năm tòa nhà. Chắc hai đống là nhà dạy học, một tòa là phòng làm việc của giáo viên và tòa kí túc, còn có một tòa là kí túc xá của học sinh. Ngoài ra bên cạnh có một tòa một tòa nhà đơn tầng, chắc là nhà ăn.
Mấy đống này đều rất cũ, nhìn có vẻ hơi cứng tuổi, tòa nhà dạy học khác có thể thất được kẽ nứt một cách mờ mờ ảo ảo, giống như một sinh mạng của cụ già đang ốm thập tử nhất sinh.
Hiệu trưởng trường trung học là Tưởng Quang Lỗi nói đoàn thăm hỏi do huyện tổ chức đã đến, liền vội vàng chạy ra từ trong kí túc xá, đến cả dây giày cũngkhông kịp thắt, lôi thôi chạy trong tuyết.
Tưởng Quang Lỗi từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp quan lớn, chỉ biết Hàn Chính Tiên trong đoàn thăm hỏi. Đám người Đàm Khoa, Tống Thúy Bình đều chui ra khỏi xe, vừa rồi ở trên đường, điều hòa không khí trên xe Tống Thúy Bình bị hỏng, lạnh đến mức khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, có vài phần mê người.
May là hôm nay cô mặc áo lông mới, mới tránh được làm cái mông đông thành hai mảnh tai họa. Đứng trong gió, thiếu nữ trưởng thành bộc lộ sự thướt tha không thể nghi ngờ, làm cho Đàm Khoa đứng bên cạnh cô tròn mắt nhìn chăm chú.
Cô gái lẳng lơ này, thật sự đã lường trước, cái ngực kia đánh trống như bánh màn thầu đã lên men, khiến người ta nóng lòng muốn xông lên nhón hai nắm. Cô gái xinh đẹp lẳng lơ này, thực sự tốt cho lão quỷ Trịnh Mậu Nhiên này.
Bên này, Hàn Chính Tiên hô với Tưởng Quang Lỗi nói:
- Hiệu trưởng Tưởng, huyện nghe nói nhà dạy học của trường đã sập, Chủ tịch huyện đích thân đến thăm hỏi.
Tưởng Quang Lỗi nghe nói ngài Chủ tịch huyện đã đến, lập tức mũi cay xè, trong lòng cảm kích! Gió tuyết lớn như vậy, mấy chục dặm đến đây, Tưởng Quang Lỗi không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung vị lãnh đạo huyện này.
Thấy những người này của đoàn thăm hỏi, Tưởng Quang Lỗi liền chạy đến người có cái bụng to nhất, kéo tay Đàm Khoa, cảm động đến mức xúc động:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Trương, cảm ơn sự quan tâm của chính quyền, tôi thay mặt cho tất cả các giáo viên và hơn ba trăm học sinh, cảm ơn ngài.
Tưởng Quang Lỗi kích động, không kìm nổi liền quỳ xuống, dọa làm cho Đàm Khoa xua tay liên tục, vô cùng xấu hổ nói:
- Ông nhầm rồi, ông nhầm rồi, tôi không phải là Chủ tịch huyện.
Cái gì? Người có cái bụng to này lại không phải là Chủ tịch Huyện, vậy thì Chủ tịch huyện đang ở đâu? Đương nhiên Tưởng Quang Lỗi sẽ không đoán cô thiếu phụ sôi nổi bên cạnh Đàm Khoa là Chủ tịch của một huyện.
Sự kích động vừa rồi, khiến cho tất cả mọi người đều trở nên hơi xấu hổ, Hàn Chính Tiên hận không thể tìm một miếng đậu phủ đâm chết, chỉ trách mình nhất thời không nói rõ, tuy nhiên tên Tưởng Quang Lỗi này cũng đã quá gấp gáp một chút, không đợi mình nói hết, đã chạy đi tạ ơn.
Hàn Chính Tiên gọi một tiếng:
- Vị này mới là Chủ tịch huyện của chúng ta. Ngài đã không quản ngại giá lạnh, mưa tuyết, đường xá xa xôi hiểm trở, đã tổ chức đoàn thăm hỏi, trăm núi ngàn sông mau chóng tới xã Bách Mẫu.
- Vị … vị … này…vị này là Chủ tịch huyện sao?
Nếu như không phải là do miệng Hàn Chính Tiên nói ra, đánh chết Tưởng Quang Lỗi cũng không tin, người trẻ tuổi nhất ở đây lại là Chủ tịch huyện, trời ơi? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Làm học sinh của mình còn được, Chủ tịch huyện trẻ tuổi như thế này, thực sự làm cho người ta không thể tin được. Tưởng Quang Lỗi hoàn toàn chết điếng người. Còn Trương Nhất Phàm luôn luôn mang theo nụ cười dịu dàng, thong dong mà tự tin đứng ở đó.
- Chủ tịch huyện Trường, cảm ơn ngài – Ngài là ân nhân của trường chúng tôi!
Sau một lúc lâu, Tưởng Quang Lỗi đột nhiên hô to một tiếng, quỳ trên mặt đất tuyết.
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt