Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 165: Vừa đấm vừa xoa
- Cục trưởng Lý, hay là đỡ vợ của ngài dậy đi!
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế, nhìn Lý Khánh Tùng.
Lý Khánh Tùng dùng chân hích Điền Kiều Nga một cái “ Còn không mau đứng lên, quỳ ở đó mất mặt lắm!” Sau đó hắn lấy cái gói to trong tay vợ cẩn thận đặt ở trước mặt Trương Nhất Phàm
Chủ tịch huyệnTrương, cũng chẳng có gì nhiều nhặn, hai bình rượu, hai cây thuốc này là bà vợ tôi kiên quyết muốn mang đến biếu anh, mong anh nhận cho!
Trương Nhất Phàm đứng dậy, chẳng nhìn đến số thuốc, rượu ấy , chỉ chắp tay sau lưng thong thả bước đến cửa sổ, lạnh lùng nói
- Cục trưởng Lý, con trai của ngài thật to gan, lại tuyên bố sẽ chặt chúng tôi mỗi người một bàn tay. Thật là to gan, khí phách lớn nhỉ? mở miệng là hai trăm ngàn tệ mua một bàn tay bốn chúng tôi sao. Chẳng lẽ huyện Sa này là thiên hạ của Lý gia các người sao?
Trương Nhất Phàm đột nhiên tức giận làm cho Lý Khánh Tùng sững sờ rồi run cầm cập, cả người toát hết mồ hôi. Nhất thời cũng không thể đoán được là hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ tại thằng con kia quá hỗn xược, mới nói mấy câu khi nãy, nếu đổi lại là mình cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, nói gì đến Trương Nhất Phàm?
Thực ra mà nói, nếu Lý Khánh Tùng ở bên ngoài gặp phải chuyện này, ông ta đã sớm sai người chặt đứt chân của nó, sau đó ném xuống sông cho cá ăn rồi.
Tuy những lời này đã nghe qua ở chỗ Vương Bác, nhưng khi nghe từ chính miệng Trương Nhất Phàm nói ra lại có giọng điệu khác. Vợ Lý Khánh Tùng vừa đứng dậy, lại run rẩy quỳ xuống.
Bản thân Lý Khánh Tùng cũng đứng như trời trồng , chỉ cần Trương Nhất Phàm tức giận một cái là ông ta cũng chẳng thể chống đỡ nổi nữa. Vì tiền đồ của con trai, đành phải quỳ vậy! Chính trong lúc hắn đang suy nghĩ có nên bỏ mặc sỹ diện, quỳ xuống cầu xin Trương Nhất Phàm thì Trương Nhất Phàm giận dữ quay người đi.
Yên lặng! căn phòng yên lặng một cách kỳ lạ, Trương Nhất Phàm quay lưng về phía hai người, cả người tức giận ngùn ngụt.
Hai vợ chồng Lý Khánh Tùng kẻ đứng người quỳ, lo lắng tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Bọn họ biết Trương Nhất Phàm đang suy tính bước cuối cùng, con của họ có thể qua được hay không, đều tùy thuộc vào suy tính của hắn.
Trong mấy phút này, hai người cảm thấy như đã sống mấy cuộc đời vậy, thở cũng không dám thở mạnh. Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng xoay người lại
- Lý Khánh Tùng, hôm nay nể mặt ông, tôi có thể tha cho con trai ông, nhưng chỉ một lần này thôi! Nếu còn lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí!
Dạ, dạ! Cảm ơn Chủ tịch Trương!
Thần kinh đang căng thẳng của Lý Khánh Tùng đột nhiên được giãn ra, không ngờ cả người mềm nhũn, hai chân không tự chủ được quỳ sụp xuống. Hai vợ chồng cùng quỳ trên mặt đất, Lý Khánh Tùng không ngừng lau mồ hôi.
Cảm ơn chủ tịch huyện Trương, cảm ơn anh đại nhận đại lượng!
Lý Khánh Tùng gần như đã dập đầu trước Trương Nhất Phàm. Nếu Trương Nhất Phàm đã không truy cứu chuyện này, thì bên phía Vương Bác cũng thuận tiện hơn nhiều.
Đứng dậy cả đi, đều đã có tuổi rồi, quỳ như thế chẳng hay ho chút nào cả.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói.
Nếu như trước đây các người dạy dỗ con cái tốt, thì đâu phải như thế này?
Dạ, dạ! Chủ tịch Trương nói rất đúng ạ!
Lý Khánh Tùng đỡ vợ đứng dậy, cúi đầu khom lưng nói:
Chủ tịch Trương, cảm ơn ngài đã tha cho Trương Trí, đại nhân đại đức của ngài, Lý Khánh Tùng xin khắc cốt ghi tâm. Sau này nếu có việc gì, chỉ cần ngài nói một câu là được, Lý Khánh Tùng tôi đây do dự chau mày thì sẽ không là người !
Chuyện của con trai được giả quyết, Lý Khánh Tùng đã lập tức thể hiện thành ý. Trương Nhất Phàm xua xua tay,
Các người về đi, tôi muốn nghỉ ngơi!
Lý Khánh Tùng dùng cánh tay hích vợ, Điền Kiều Nga lập tức hiểu ý, rút từ trên người ra cái phong bì đã chuẩn bị từ trước : Chủ tịch Trương, cái này là để chúng tôi thay mặt thằng Trí cảm ơn ngài!
Trương Nhất Phàm không vừa ý, nhìn Lý Khánh Tùng một cái, rồi thản nhiên nói:
Đem đồ về đi, tôi không thiếu tiền!
Điền Kiều Nga liền nhìn chồng mình, Lý Khánh Tùng kéo vợ ra, ngượng ngùng nói:
Vậy chúng tôi đã làm phiền anh rồi!
Từ phòng khách đi ra, Lý Khánh Tùng thở dài, đột nhiên phát hiện lưng mình đã ướt đẫm rồi.
Điền Kiều Nga liền đuổi theo, lo lắng hỏi:
- Khánh Tùng, hắn ta vừa không nhận tiền, vừa không nhận quà, liệu có ổn không?
Yên tâm đi! Tôi nghĩ hắn không phải loại tiểu nhân nói xong nuốt lời đâu.
Lý Khánh Tùng lấy ra cái khăn tay, lau lau mặt, rồi chui vào một chiếc Audi.
Mẹ kiếp, tên Trương Nhất Phàm này có tý tuổi, kiêu căng không vừa , vậy mà cảm giác còn sợ hơn cả Bí thư Trịnh. Lý Khánh Tùng trong lòng nghĩ thầm.
Nhìn thấy chồng hồi lâu không động , Điền Kiều Nga sốt sắng thúc giục
- Mau đi thôi, đến Sở Công an đón Lý Trí đi!
Đón cái gì mà đón! Con hư tại mẹ!
Lý Khánh Tùng lập tức vẻ mặt trông thật thảm hại,
Đều tại bà nuông chiều nó từ bé, nếu không làm gì có chuyện ngày hôm nay? Cả đời tôi chưa phải quỳ gối trước ai, hôm nay lại làm trò cười cho thiên hạ xem. Đón cái gì mà đón chứ? Để cho nó ở trong đó vài ngày nữa đi.
Lý Khánh Tùng nổ máy, không để ý gì đến lời lẩm bẩm của vợ, đi thẳng đến tòa nhà của cục Tài chính.
Trương Nhất Phàm đứng trước cửa sổ, sau khi nhìn thấy xe của Lý Khánh Tùng đi, thì nở một nụ cười nhạt . Từ nay về sau, Lý Khánh Tùng sẽ không dám làm trái mệnh lệnh của mình nữa rồi.
Đứng trước cửa sổ một lúc, Trương Nhất Phàm quay lại sô pha. Mấy ngày ở huyện Sa, phát hiện ra mối quan hệ ở đây thật phức tạp, móc nối lẫn nhau, xử lí không được cũng chẳng cắt đứt được.
Mình có thể tháo gỡ từ bên trong được hay không, tạo dựng một mạng quan hệ cho riêng mình, đấy mới là điều Trương Nhất Phàm suy nghĩ. Hoàn cảnh ở huyện Sa khác với Thông Thành, Trương Nhất Phàm giờ đây có cảm giác bị trói buộc, tả xung hữu đột đều không xong.
Nếu có thể nắm trong tay mình hai bộ phận thực lực tài chính và pháp luật, thì mình đã có đất dụng võ ở huyện Sa này.
Khi đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ 30 phút, thật bất ngờ khi nhận được điện thoại của chú Đổng,
- Thằng oắt này, ở huyện Sa vẫn ổn chứ?
Trương Nhất Phàm cười khổ não,
- Chú nói xem? Một con cá đang vùng vẫy giữa biển khơi, đột nhiên bị người ta đem ném vào sa mạc, chú thử nói xem sẽ có cảm giác thế nào.
Chú Đổng cười ha hả,
- Phùng Dụ Tài mới nói với tôi, tuy rằng cách làm của hắn chỉ tính đến cái lợi trước mắt, chẳng qua cũng vì muốn cậu nhanh chóng tiếp cận được tổ chức, nhưng tôi cũng hỏi qua bố của cậu rồi, để cậu trưởng thành trong môi trường như thế, có lẽ sẽ càng tốt. Chúng tôi đều đánh giá cao cậu, cố lên nhé!
Nói thật cháu vẫn thích Thông Thành hơn, mọi thứ đều rất thuận lợi, tự nhiên phải tới chỗ này thật khó thích ứng được.
Trương Nhất Phàm nói thật lòng.
Chú Đổng mỉm cười,
Đời người chúng ta, ai mà chẳng tôi luyện từ những khó khăn như vậy, tên tiểu tử như cậu mới nếm chút mùi vị cực khổ mà đã không chịu được rồi à? Huyện Sa là một xoáy nước lớn, có thể đi đi ra một cách xuất sắc, đây chính là bản lĩnh của cậu. Tôi nói với cha cậu rồi, chỉ cần cậu không mắc sai lầm trên nguyên tắc, tự chui đầu vào giọ, thì dù trời có sập cậu cũng chẳng cần phải lo lắng gì, đương nhiên sẽ phải có người giúp đỡ cậu rồi.
Hóa ra là như vậy , chú Đổng lúc này nói rõ ngọn ngành với mình , chẳng qua là để mình yên tâm, can đảm mà làm. Trương Nhất Phàm chả nhẽ không hiểu những hàm ý trong đó, thế là hắn cười nói:
- Ha ha…vậy cháu phải khuấy đảo long trời lở đất cái huyện Sa này lên mới được.
Chú Đổng cũng chẳng trách móc gì suy nghĩ của hắn, vẫn điềm nhiên cười lớn:
Chỉ cần cậu có bản lĩnh, tốt nhất là đá những kẻ bên cạnh đi. Hiện nay cụ ông và họ Thẩm có ý bắt tay liên kết, họ ở trên quấy đảo, cậu ở dưới quấy đảo, trò này sẽ thú vị đây. Nhưng mà cậu phải chú ý, cẩn thận không bị kẻ khác bắn lén sau lưng.
- Cái này thì cháu biết.
Trương Nhất Phàm gật đầu, thật không ngờ được, ông cụ và họ Thẩm lại bắt tay với nhau, xem ra gần đây bọn họ có động thái lớn. Chú Đổng đã tiết lộ cho mình tin tức này, vậy thì mình cũng chẳng cần e dè gì! Tiến hành thôi! Dựa vào quyền lực của một chủ tịch huyện như mình, chẳng nhẽ lại sợ không khuấy đảo được dòng nước đục huyện Sa này hay sao?
Cúp điện thoại của chú Đổng, Trương Nhất Phàm nằm trên so-pha ngẫm nghĩ.
Theo tìm hiểu, tiềm năng kinh tế lớn nhất của huyện Sa chính là công nghiệp và khai thác khoáng sản, xem ra mình nên nhúng tay vào hai hạng mục này. Nghe nói ngành công nghiệp và khai thác khoáng sản của huyện Sa, ngay cả bí thư Trịnh cũng có chút e ngại. không dám tùy tiện động vào hai vấn đề nhạy cảm này.
Khoáng sản nổi tiếng của huyện Sa chính là thiếc, than đá, nghe nói lượng thiếc dự trữ của huyện Sa nhiều nhất thế giới, cũng không biết là thật hay giả, dù sao đi nữa huyện Sa chính là một mô hình xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn, chuyên khai thác quặng thiếc.
Xí nghiệp này đã có từ trước giải phóng, sau này sau cải cách, trở thành xí nghiệp quốc doanh như bây giờ. Do nguồn quặng thiếc dồi dào, những người có thế lực ở đây đã bắt đầu tự mình tổ chức khai thác, tuy hoạt động khai thác này phần lớn không được cấp phép, nhưng sau khi họ đã đút lót, bên quản lý khai thác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Theo Thẩm Uyên Vân điều tra, trong những khu khai thác tư nhân phi pháp này, phần lớn đều có sự nhúng tay của quan chức địa phương, bọn họ đứng ra đảm bảo cho mấy kẻ khai thác, bởi vậy hoạt động khai thác phi pháp này ngày càng được tiến hành công khai.
Còn nữa, đó là việc khai thác bừa bãi than đá, lúc Trương Nhất Phàm ở Thông Thành, đã hết sức ngăn cấm hoạt động phạm pháp này, ngoài những mỏ than được quốc gia phê duyệt một cách hợp pháp, những mỏ than quy mô nhỏ thuộc chính quyền địa phương đều bị cấm khai thác, nhưng ở huyện Sa, tình trạng này không có sự quản lý một cách hiệu quả, chính quyền địa phương vì muốn kiếm tiền, đã ngấm ngầm dung túng cho hoạt động khai thác phi pháp này.
Khai thác mỏ, được! Nộp tiền lên đây.
Cách làm này của huyện Sa, quả là vì mang lại sự phát triển nhảy vọt về kinh tế cho huyện Sa, nhưng cũng để lại những hậu họa vô cùng. Một số quan chức kiếm đầy túi ở đây rồi, sau khi có điều lệnh thì đường hoàng ra đi.
Như thế, vì khoáng sản dồi dào của mình, huyện Sa trở thành nơi đào vét tiền của một số người, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân tại sao tình hình ở đây lại phức tạp như vậy.
Trương Nhất muốn chấn chỉnh lại mấy khu khai thác này, nhất định hệ thống công an phải nhúng tay vào, không có sự giúp đỡ của bọn họ, hắn sẽ chẳng làm nổi việc này. Bởi thế, làm sao có thể thu phục được Vương Bác thành điểm mấu chốt trong việc nắm chính quyền ở huyện Sa của Trương Nhất Phàm.
Nằm trên sô pha khoảng một tiếng, đang lúc thiu thiu ngủ, thì Hà Tiêu Tiêu gọi điện tới.
- Anh Nhất Phàm, em định mấy ngày nữa đi Hải Nam một chuyến, xử lí việc đất đai, rồi sau đó lại dùng tiền đầu tư tiếp vào thị trường chứng khoán, anh thấy thế nào?
Hôm qua Hà Tiêu Tiêu nhận được tin tức từ phía chú hai bên đó, có người ngỏ ý muốn mua lại một khu đất lớn trong đó bao gồm cả mười lăm mẫu đất của Hà Tiêu Tiêu, giá cả là 510 ngàn mỗi mẫu. Hà Tiêu Tiêu tính toán một lúc, lúc đầu, dưới sự giúp đỡ của chú hai giá mua thấp nhất cho mười hai mẫu là ba trăm ngàn, hiện tại còn có mười lăm mẫu, nếu như vẫn bán với mức giá ấy, chắc cũng chẳng khác biệt lắm.
Vì thế cô mới gọi điện thoại hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm, lúc Trương Nhất Phàm rời khỏi Thông Thành, đã mua cho Hà Tiêu Tiêu chiếc di động, kiểu cùng giống Motorola.
Trương Nhất Phàm cũng có ý nghĩ như vậy, vốn quá ít, không thể đầu tư,chi bằng hắn để Hà Tiêu Tiêu đăng ký mở một công ty, chính thức đi vào giới kinh doanh.
Mảnh đất mười lăm mẫu, 510 ngàn mỗi mẫu, vậy là hơn bảy triệu, Trương Nhất Phàm nói với cô, việc này em quyết định đi!
Hà Tiêu Tiêu nhanh trí đồng ý, nói khẽ:
Ngày nai em tới thăm anh, sau đó em mới chuẩn bị đi Hải Nam.”
Ngày mai vừa đúng thứ bảy, buổi chiều không phải làm việc, Trương Nhất Phàm liền đồng ý.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế, nhìn Lý Khánh Tùng.
Lý Khánh Tùng dùng chân hích Điền Kiều Nga một cái “ Còn không mau đứng lên, quỳ ở đó mất mặt lắm!” Sau đó hắn lấy cái gói to trong tay vợ cẩn thận đặt ở trước mặt Trương Nhất Phàm
Chủ tịch huyệnTrương, cũng chẳng có gì nhiều nhặn, hai bình rượu, hai cây thuốc này là bà vợ tôi kiên quyết muốn mang đến biếu anh, mong anh nhận cho!
Trương Nhất Phàm đứng dậy, chẳng nhìn đến số thuốc, rượu ấy , chỉ chắp tay sau lưng thong thả bước đến cửa sổ, lạnh lùng nói
- Cục trưởng Lý, con trai của ngài thật to gan, lại tuyên bố sẽ chặt chúng tôi mỗi người một bàn tay. Thật là to gan, khí phách lớn nhỉ? mở miệng là hai trăm ngàn tệ mua một bàn tay bốn chúng tôi sao. Chẳng lẽ huyện Sa này là thiên hạ của Lý gia các người sao?
Trương Nhất Phàm đột nhiên tức giận làm cho Lý Khánh Tùng sững sờ rồi run cầm cập, cả người toát hết mồ hôi. Nhất thời cũng không thể đoán được là hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ tại thằng con kia quá hỗn xược, mới nói mấy câu khi nãy, nếu đổi lại là mình cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, nói gì đến Trương Nhất Phàm?
Thực ra mà nói, nếu Lý Khánh Tùng ở bên ngoài gặp phải chuyện này, ông ta đã sớm sai người chặt đứt chân của nó, sau đó ném xuống sông cho cá ăn rồi.
Tuy những lời này đã nghe qua ở chỗ Vương Bác, nhưng khi nghe từ chính miệng Trương Nhất Phàm nói ra lại có giọng điệu khác. Vợ Lý Khánh Tùng vừa đứng dậy, lại run rẩy quỳ xuống.
Bản thân Lý Khánh Tùng cũng đứng như trời trồng , chỉ cần Trương Nhất Phàm tức giận một cái là ông ta cũng chẳng thể chống đỡ nổi nữa. Vì tiền đồ của con trai, đành phải quỳ vậy! Chính trong lúc hắn đang suy nghĩ có nên bỏ mặc sỹ diện, quỳ xuống cầu xin Trương Nhất Phàm thì Trương Nhất Phàm giận dữ quay người đi.
Yên lặng! căn phòng yên lặng một cách kỳ lạ, Trương Nhất Phàm quay lưng về phía hai người, cả người tức giận ngùn ngụt.
Hai vợ chồng Lý Khánh Tùng kẻ đứng người quỳ, lo lắng tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Bọn họ biết Trương Nhất Phàm đang suy tính bước cuối cùng, con của họ có thể qua được hay không, đều tùy thuộc vào suy tính của hắn.
Trong mấy phút này, hai người cảm thấy như đã sống mấy cuộc đời vậy, thở cũng không dám thở mạnh. Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng xoay người lại
- Lý Khánh Tùng, hôm nay nể mặt ông, tôi có thể tha cho con trai ông, nhưng chỉ một lần này thôi! Nếu còn lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí!
Dạ, dạ! Cảm ơn Chủ tịch Trương!
Thần kinh đang căng thẳng của Lý Khánh Tùng đột nhiên được giãn ra, không ngờ cả người mềm nhũn, hai chân không tự chủ được quỳ sụp xuống. Hai vợ chồng cùng quỳ trên mặt đất, Lý Khánh Tùng không ngừng lau mồ hôi.
Cảm ơn chủ tịch huyện Trương, cảm ơn anh đại nhận đại lượng!
Lý Khánh Tùng gần như đã dập đầu trước Trương Nhất Phàm. Nếu Trương Nhất Phàm đã không truy cứu chuyện này, thì bên phía Vương Bác cũng thuận tiện hơn nhiều.
Đứng dậy cả đi, đều đã có tuổi rồi, quỳ như thế chẳng hay ho chút nào cả.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói.
Nếu như trước đây các người dạy dỗ con cái tốt, thì đâu phải như thế này?
Dạ, dạ! Chủ tịch Trương nói rất đúng ạ!
Lý Khánh Tùng đỡ vợ đứng dậy, cúi đầu khom lưng nói:
Chủ tịch Trương, cảm ơn ngài đã tha cho Trương Trí, đại nhân đại đức của ngài, Lý Khánh Tùng xin khắc cốt ghi tâm. Sau này nếu có việc gì, chỉ cần ngài nói một câu là được, Lý Khánh Tùng tôi đây do dự chau mày thì sẽ không là người !
Chuyện của con trai được giả quyết, Lý Khánh Tùng đã lập tức thể hiện thành ý. Trương Nhất Phàm xua xua tay,
Các người về đi, tôi muốn nghỉ ngơi!
Lý Khánh Tùng dùng cánh tay hích vợ, Điền Kiều Nga lập tức hiểu ý, rút từ trên người ra cái phong bì đã chuẩn bị từ trước : Chủ tịch Trương, cái này là để chúng tôi thay mặt thằng Trí cảm ơn ngài!
Trương Nhất Phàm không vừa ý, nhìn Lý Khánh Tùng một cái, rồi thản nhiên nói:
Đem đồ về đi, tôi không thiếu tiền!
Điền Kiều Nga liền nhìn chồng mình, Lý Khánh Tùng kéo vợ ra, ngượng ngùng nói:
Vậy chúng tôi đã làm phiền anh rồi!
Từ phòng khách đi ra, Lý Khánh Tùng thở dài, đột nhiên phát hiện lưng mình đã ướt đẫm rồi.
Điền Kiều Nga liền đuổi theo, lo lắng hỏi:
- Khánh Tùng, hắn ta vừa không nhận tiền, vừa không nhận quà, liệu có ổn không?
Yên tâm đi! Tôi nghĩ hắn không phải loại tiểu nhân nói xong nuốt lời đâu.
Lý Khánh Tùng lấy ra cái khăn tay, lau lau mặt, rồi chui vào một chiếc Audi.
Mẹ kiếp, tên Trương Nhất Phàm này có tý tuổi, kiêu căng không vừa , vậy mà cảm giác còn sợ hơn cả Bí thư Trịnh. Lý Khánh Tùng trong lòng nghĩ thầm.
Nhìn thấy chồng hồi lâu không động , Điền Kiều Nga sốt sắng thúc giục
- Mau đi thôi, đến Sở Công an đón Lý Trí đi!
Đón cái gì mà đón! Con hư tại mẹ!
Lý Khánh Tùng lập tức vẻ mặt trông thật thảm hại,
Đều tại bà nuông chiều nó từ bé, nếu không làm gì có chuyện ngày hôm nay? Cả đời tôi chưa phải quỳ gối trước ai, hôm nay lại làm trò cười cho thiên hạ xem. Đón cái gì mà đón chứ? Để cho nó ở trong đó vài ngày nữa đi.
Lý Khánh Tùng nổ máy, không để ý gì đến lời lẩm bẩm của vợ, đi thẳng đến tòa nhà của cục Tài chính.
Trương Nhất Phàm đứng trước cửa sổ, sau khi nhìn thấy xe của Lý Khánh Tùng đi, thì nở một nụ cười nhạt . Từ nay về sau, Lý Khánh Tùng sẽ không dám làm trái mệnh lệnh của mình nữa rồi.
Đứng trước cửa sổ một lúc, Trương Nhất Phàm quay lại sô pha. Mấy ngày ở huyện Sa, phát hiện ra mối quan hệ ở đây thật phức tạp, móc nối lẫn nhau, xử lí không được cũng chẳng cắt đứt được.
Mình có thể tháo gỡ từ bên trong được hay không, tạo dựng một mạng quan hệ cho riêng mình, đấy mới là điều Trương Nhất Phàm suy nghĩ. Hoàn cảnh ở huyện Sa khác với Thông Thành, Trương Nhất Phàm giờ đây có cảm giác bị trói buộc, tả xung hữu đột đều không xong.
Nếu có thể nắm trong tay mình hai bộ phận thực lực tài chính và pháp luật, thì mình đã có đất dụng võ ở huyện Sa này.
Khi đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ 30 phút, thật bất ngờ khi nhận được điện thoại của chú Đổng,
- Thằng oắt này, ở huyện Sa vẫn ổn chứ?
Trương Nhất Phàm cười khổ não,
- Chú nói xem? Một con cá đang vùng vẫy giữa biển khơi, đột nhiên bị người ta đem ném vào sa mạc, chú thử nói xem sẽ có cảm giác thế nào.
Chú Đổng cười ha hả,
- Phùng Dụ Tài mới nói với tôi, tuy rằng cách làm của hắn chỉ tính đến cái lợi trước mắt, chẳng qua cũng vì muốn cậu nhanh chóng tiếp cận được tổ chức, nhưng tôi cũng hỏi qua bố của cậu rồi, để cậu trưởng thành trong môi trường như thế, có lẽ sẽ càng tốt. Chúng tôi đều đánh giá cao cậu, cố lên nhé!
Nói thật cháu vẫn thích Thông Thành hơn, mọi thứ đều rất thuận lợi, tự nhiên phải tới chỗ này thật khó thích ứng được.
Trương Nhất Phàm nói thật lòng.
Chú Đổng mỉm cười,
Đời người chúng ta, ai mà chẳng tôi luyện từ những khó khăn như vậy, tên tiểu tử như cậu mới nếm chút mùi vị cực khổ mà đã không chịu được rồi à? Huyện Sa là một xoáy nước lớn, có thể đi đi ra một cách xuất sắc, đây chính là bản lĩnh của cậu. Tôi nói với cha cậu rồi, chỉ cần cậu không mắc sai lầm trên nguyên tắc, tự chui đầu vào giọ, thì dù trời có sập cậu cũng chẳng cần phải lo lắng gì, đương nhiên sẽ phải có người giúp đỡ cậu rồi.
Hóa ra là như vậy , chú Đổng lúc này nói rõ ngọn ngành với mình , chẳng qua là để mình yên tâm, can đảm mà làm. Trương Nhất Phàm chả nhẽ không hiểu những hàm ý trong đó, thế là hắn cười nói:
- Ha ha…vậy cháu phải khuấy đảo long trời lở đất cái huyện Sa này lên mới được.
Chú Đổng cũng chẳng trách móc gì suy nghĩ của hắn, vẫn điềm nhiên cười lớn:
Chỉ cần cậu có bản lĩnh, tốt nhất là đá những kẻ bên cạnh đi. Hiện nay cụ ông và họ Thẩm có ý bắt tay liên kết, họ ở trên quấy đảo, cậu ở dưới quấy đảo, trò này sẽ thú vị đây. Nhưng mà cậu phải chú ý, cẩn thận không bị kẻ khác bắn lén sau lưng.
- Cái này thì cháu biết.
Trương Nhất Phàm gật đầu, thật không ngờ được, ông cụ và họ Thẩm lại bắt tay với nhau, xem ra gần đây bọn họ có động thái lớn. Chú Đổng đã tiết lộ cho mình tin tức này, vậy thì mình cũng chẳng cần e dè gì! Tiến hành thôi! Dựa vào quyền lực của một chủ tịch huyện như mình, chẳng nhẽ lại sợ không khuấy đảo được dòng nước đục huyện Sa này hay sao?
Cúp điện thoại của chú Đổng, Trương Nhất Phàm nằm trên so-pha ngẫm nghĩ.
Theo tìm hiểu, tiềm năng kinh tế lớn nhất của huyện Sa chính là công nghiệp và khai thác khoáng sản, xem ra mình nên nhúng tay vào hai hạng mục này. Nghe nói ngành công nghiệp và khai thác khoáng sản của huyện Sa, ngay cả bí thư Trịnh cũng có chút e ngại. không dám tùy tiện động vào hai vấn đề nhạy cảm này.
Khoáng sản nổi tiếng của huyện Sa chính là thiếc, than đá, nghe nói lượng thiếc dự trữ của huyện Sa nhiều nhất thế giới, cũng không biết là thật hay giả, dù sao đi nữa huyện Sa chính là một mô hình xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn, chuyên khai thác quặng thiếc.
Xí nghiệp này đã có từ trước giải phóng, sau này sau cải cách, trở thành xí nghiệp quốc doanh như bây giờ. Do nguồn quặng thiếc dồi dào, những người có thế lực ở đây đã bắt đầu tự mình tổ chức khai thác, tuy hoạt động khai thác này phần lớn không được cấp phép, nhưng sau khi họ đã đút lót, bên quản lý khai thác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Theo Thẩm Uyên Vân điều tra, trong những khu khai thác tư nhân phi pháp này, phần lớn đều có sự nhúng tay của quan chức địa phương, bọn họ đứng ra đảm bảo cho mấy kẻ khai thác, bởi vậy hoạt động khai thác phi pháp này ngày càng được tiến hành công khai.
Còn nữa, đó là việc khai thác bừa bãi than đá, lúc Trương Nhất Phàm ở Thông Thành, đã hết sức ngăn cấm hoạt động phạm pháp này, ngoài những mỏ than được quốc gia phê duyệt một cách hợp pháp, những mỏ than quy mô nhỏ thuộc chính quyền địa phương đều bị cấm khai thác, nhưng ở huyện Sa, tình trạng này không có sự quản lý một cách hiệu quả, chính quyền địa phương vì muốn kiếm tiền, đã ngấm ngầm dung túng cho hoạt động khai thác phi pháp này.
Khai thác mỏ, được! Nộp tiền lên đây.
Cách làm này của huyện Sa, quả là vì mang lại sự phát triển nhảy vọt về kinh tế cho huyện Sa, nhưng cũng để lại những hậu họa vô cùng. Một số quan chức kiếm đầy túi ở đây rồi, sau khi có điều lệnh thì đường hoàng ra đi.
Như thế, vì khoáng sản dồi dào của mình, huyện Sa trở thành nơi đào vét tiền của một số người, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân tại sao tình hình ở đây lại phức tạp như vậy.
Trương Nhất muốn chấn chỉnh lại mấy khu khai thác này, nhất định hệ thống công an phải nhúng tay vào, không có sự giúp đỡ của bọn họ, hắn sẽ chẳng làm nổi việc này. Bởi thế, làm sao có thể thu phục được Vương Bác thành điểm mấu chốt trong việc nắm chính quyền ở huyện Sa của Trương Nhất Phàm.
Nằm trên sô pha khoảng một tiếng, đang lúc thiu thiu ngủ, thì Hà Tiêu Tiêu gọi điện tới.
- Anh Nhất Phàm, em định mấy ngày nữa đi Hải Nam một chuyến, xử lí việc đất đai, rồi sau đó lại dùng tiền đầu tư tiếp vào thị trường chứng khoán, anh thấy thế nào?
Hôm qua Hà Tiêu Tiêu nhận được tin tức từ phía chú hai bên đó, có người ngỏ ý muốn mua lại một khu đất lớn trong đó bao gồm cả mười lăm mẫu đất của Hà Tiêu Tiêu, giá cả là 510 ngàn mỗi mẫu. Hà Tiêu Tiêu tính toán một lúc, lúc đầu, dưới sự giúp đỡ của chú hai giá mua thấp nhất cho mười hai mẫu là ba trăm ngàn, hiện tại còn có mười lăm mẫu, nếu như vẫn bán với mức giá ấy, chắc cũng chẳng khác biệt lắm.
Vì thế cô mới gọi điện thoại hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm, lúc Trương Nhất Phàm rời khỏi Thông Thành, đã mua cho Hà Tiêu Tiêu chiếc di động, kiểu cùng giống Motorola.
Trương Nhất Phàm cũng có ý nghĩ như vậy, vốn quá ít, không thể đầu tư,chi bằng hắn để Hà Tiêu Tiêu đăng ký mở một công ty, chính thức đi vào giới kinh doanh.
Mảnh đất mười lăm mẫu, 510 ngàn mỗi mẫu, vậy là hơn bảy triệu, Trương Nhất Phàm nói với cô, việc này em quyết định đi!
Hà Tiêu Tiêu nhanh trí đồng ý, nói khẽ:
Ngày nai em tới thăm anh, sau đó em mới chuẩn bị đi Hải Nam.”
Ngày mai vừa đúng thứ bảy, buổi chiều không phải làm việc, Trương Nhất Phàm liền đồng ý.
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt