Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 151: Lại bị nhầm lẫn
Tại nhà của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu đang ngồi nói chuyện phiếm với Liễu Hồng trong phòng khách. Tình cảm đặc biệt của Liễu Hồng với Trương Nhất Phàm đã có từ khi ở thị trấn Liễu Thủy rồi.
Thiết nghĩ một thiếu phụ phải có lá gan to chừng nào, mới dám dùng sữa của chính mình đi cứu người trong hoàn cảnh này? Nghe nói Trương Nhất Phàm bị điều đi, tâm trạng của Liễu Hồng rất hỗn độn. Liền tìm cơ hội đến để hỏi thăm, vừa đúng lúc Hà Tiêu Tiêu cũng ở đó.
Vừa rồi khi hai người dọn dẹp ở dưới bếp, Liễu Hồng không cẩn thận làm bẩn quần áo, dầu ăn đổ lên khắp người, Tiêu Tiêu liền lấy quần áo của mình đưa cho cô thay.
Dáng người của hai người gần giống nhau, nhưng Liễu Hồng đầy đặn hơn một chút, thấp hơn một chút. Nhưng cô mặc quần áo của Tiêu Tiêu cũng khá vừa vặn.
Đã mười giờ rồi mà Trương Nhất Phàm vẫn chưa về, Hà Tiêu Tiêu có chút lo lắng. Bởi vì trong thời gian này, Trương Nhất Phàm tiệc tùng rất nhiều, thường xuyên về rất muộn. Hà Tiêu Tiêu rất lo lắng, may mà có Liễu Hồng ở đây, cô liền rủ Liễu Hồng ở lại.
Mười rưỡi, Liễu Hồng đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ngáy, không biết là bị làm sao, có thể là do lúc dọn dẹp, có cái gì bò vào tóc sao?
Đưa tay vuốt tóc, quả nhiên là có mùi dầu. Lúc này Liễu Hồng mới nhớ ra ngày hôm qua cô chưa gội đầu, cô đứng dậy:
- Tôi ngứa đầu quá, phải đi gội đây.
Tiêu Tiêu nói:
- Trong phòng vệ sinh có dầu gội đầu, chị tự đi nhé!
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Tiêu vang lên. Trả lời điện thoại xong, mới biết mẹ cô tìm cô, hình như là sức khỏe không được tốt cho lắm, muốn cô về nhà một chuyến.
Hà Tiêu Tiêu tắt điện thoại, hướng về phía Liễu Hồng đang gội đầu nói to:
- Chị Liễu Hồng ơi, mẹ em đột nhiên bị ốm. Em phải về nhà ngay đây. Một lúc nữa anh Nhất Phàm về, nếu anh ấy uống say thì nhờ chị giúp em một chút nhé!
- Ừ!
Liễu Hồng đáp. Rồi nghe thấy tiếng Hà Tiêu Tiêu đóng cửa đi ra.
Vô xảo bất thành thư, có lẽ ý trời đã an bài hết về sự hiểu lầm đầy tốt đẹp này. Hà Tiêu Tiêu vừa mới đi khỏi, Đường Vũ đã lái xe đưa Trương Nhất Phàm về nhà.
Tới cửa sau, Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Không sao đâu, cậu về đi. Yên tâm đi!
Đường Vũ là người khôn khéo, Trương Nhất Phàm không muốn anh ta vào, chắc chắn là có lý do gì đó. Vì thế, hắn ta liền vội vàng đi xuống lầu.
Khi đã uống rượu , rõ ràng là đã say rồi, nhưng lại luôn nói mình chưa say, Trương Nhất Phàm cũng vậy. Chỉ có điều là hắn còn khá hơn một chút, là vẫn còn có thể bước đi được, nhưng đầu óc thì loạn hết lên rồi.
Mở cửa ra vào nhà, hắn lắc lắc đầu, thì nhìn thấy Liễu Hồng đang gội đầu.
Mọi người đều nói rượu thể hiện bản lĩnh của đàn ông, nhưng có lúc cũng là căn nguyên của sự ham muốn tình dục, vừa rồi lúc ở lầu Cận Thủy ăn cơm, cô gái bên cạnh cọ cọ vào, khiến người hắn rạo rực. Cái dục vọng này của hắn luôn luôn sung mãn.
Liễu Hồng mặc quần áo của Tiêu Tiêu, lại cong thắt lưng gội đầu. Chỉ nhìn dáng người, không thể phân biệt được. Hơn nữa Trương Nhất Phàm đã say đến 8, 9 phần, nhìn người thì lờ mờ, ngay cả câu hỏi thăm của Liễu Hồng hắn cũng không nghe ra.
Liễu Hồng cong thắt lưng, hiện ra một đường cong hoàn mỹ, hai chân khép lại, chỉ có một khe hở rộng bằng ngón tay. Nhìn thấy khe hở này, Trương Nhất Phàm tim đập nhanh, mọi bộ phận của cơ thể đều nhanh chóng rạo rực.
Liễu Hồng mặc chiếc váy ngắn liền thân của Hà Tiêu Tiêu, đeo đôi tất chân màu đen. Cái váy màu đen ôm sát lấy mông, vừa vặn phủ lên đôi chân. Lúc Liễu Hồng cong lưng là lúc Trương Nhất Phàm đang bước vào, vừa xoa dầu gội đầu nên cũng không tiện ngoảnh đầu lại. Trương Nhất Phàm say mềm, còn phân biệt được ai với ai?
Mấy ngày nay Hà Tiêu Tiêu luôn ở nhà đợi mình về, với lại lúc đó cũng không nghĩ được nhiều, Nhất Phàm ngay lập tức bước vào ôm chầm lấy Liễu Hồng từ đằng sau.
Liễu Hồng giật mình, cơ thể mềm nhũn run rẩy. Đôi tay của Trương Nhất Phàm cô đã quá quen thuộc rồi. Lần trước khi chăm sóc anh, Liễu Hồng đã ngắm bao nhiêu lâu. Đôi bàn tay chắc nịch sờ đến đâu thấy dễ chịu đến đó.
Bị Trương Nhất Phàm ôm từ phía sau, cô lại không hề lên tiếng.
Sau đó cô cảm giác được đôi tay kia đang chậm rãi xoa xoa bầu vú cô, Liễu Hồng cả người nóng ran. Cô biết Trương Nhất Phàm tưởng mình là Hà Tiêu Tiêu, trong lòng tuy có đấu tranh nhưng cũng đầy dục vọng.
Lâu lắm lâu lắm rồi cô chưa gần gũi đàn ông, cô thật sự thèm khát cái ôm mạnh liệt này. Lúc này, động tác của cô chậm lại, hai chân không tự chủ được kẹp chặt lại. Rất nhanh cô phát hiện giữa hai chân mình có dòng nước nhờn nóng ấm đang chảy ra.
Người phụ nữ cô đơn rất dễ nảy sinh ham muốn. Liễu Hồng mặc cho trên đầu đầy bọt xà phòng, cả người cứng đơ, không nhúc nhích. Có thể nói, sự lặng im của cô càng làm cho đôi tay của Trương Nhất Phàm sờ soạng mãnh liệt hơn.
Hai tay xoa nắn nhẹ hai bầu vú một lúc, rồi chậm rãi rời vị trí, vén vạt váy từ phía sau, vuốt ve dần lên lên bên trên. Lúc này, tim của Liễu Hồng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chẳng phải y hệt lần trước sao? Lúc hắn say mèm, mình để mặc cho hắn thỏa mãn, kết qủa hắn tỉnh dậy lại hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì.
Liễu Hồng mặc một chiếc quần lót nhỏ màu đen, Trương Nhất Phàm hưng phấn, mặt tựa vào lưng Liều Hồng, im lặng. Rồi chậm rãi cởi cái quần lót kia ra, kéo xuống tận đầu gối.
Một bàn tay luồn vào giữa hai chân, nhẹ nhàng sờ soạng khu rừng rậm dày. Hắn bất ngờ phát hiện, chỗ đó của cô ta đã ướt sũng. Trương Nhất Phàm không thể kiềm chế nổi nữa, rất nhanh, Liễu Hồng nghe thấy tiếng kéo khóa quần của hắn.
“Á!!!!”
Liễu Hồng không kìm nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi, cái thứ cứng như gỗ ấy cắm thẳng vào mảnh đất đã lâu chưa có ai cày xới. Hai năm rồi, thật khó mới được ăn vụng một lần. Trước đây là do Trương Nhất Phàm say rượu, nhầm cô thành Đổng Tiểu Phàm, làm cho Liễu Hồng trong một thời gian dài không dám đối diện với hắn.
Vốn dĩ Liễu Hồng không nghĩ có ý nghĩ làm người đàn bà vụng trộm của Trương Nhất Phàm. Nhưng nhìn thấy mối quan hệ của Hà Tiêu Tiêu và Trương Nhất Phàm, lại thấy Đổng Tiểu Phàm, còn cả cô dẫn chương trình lần trước nữa, thì cô cũng đành buông xuôi.
Chính bản thân cô cũng không mong muốn gì cao sang, chỉ cần anh ta luôn dịu dàng với cô là được.Yêu cầu này chắc cũng không quá cao! Hắn cũng không phải là đàn bà, chắc sẽ không để ý quá nhiều. Liễu Hồng nghĩ thầm như vậy.
Lần này không giống lần trước, cái đó của hắn cương cứng lên thật lợi hại, Liễu Hồng cong lưng. Đâm vào từ phía sau, cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Mỗi lần Trương Nhất Phàm cho vào, đều rất mạnh mẽ, làm cho Liễu Hồng suýt nữa thì không kìm nổi kêu lên.
Vì thế cô dứt khoát xé cái khăn mặt nhét vào miệng. Động tác này càng khiến cho Trương Nhất Phàm cho rằng cho rằng cô chính là Hà Tiêu Tiêu. Bởi vì khi còn ở Thẩm Quyến, Hà Tiêu Tiêu cố ý mua cái túi vải, để dùng vào lúc này, nhét vào miệng có thể làm tiêu thanh khí, tiếng kêu sẽ nhỏ bớt.
Sau đó hai tay hắn xoa bóp bầu vú Liễu Hồng. Hết sức đâm mạnh, đâm mạnh….
Liễu Hồng cắn mạnh khăn mặt, nhưng không dám phát ra âm thanh nào. Nếu Trương Nhất Phàm biết là Liễu Hồng, anh ta sẽ phản ứng như thế nào? Trong lòng Liễu Hồng thật hỗn độn, nhưng vẫn cố gắng hết sức vểnh mông lên, để Trương Nhất Phàm có thể đi vào sâu hơn.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng đã xuất ra hết, xé cái khăn lau sạch sẽ rồi nói:
- Đi rửa đi! Anh muốn đi tắm!
Sau đó lảo đảo đi vào phòng ngủ, thả mình xuống giường.
Liễu Hồng ngẩng đầu, thả một ít tóc xuống, bỏ cái khăn mặt trong miệng ra. Lúc này, cả người cô nóng ran.
- Trời ạ! Lại bị hắn nhầm nữa rồi.
Liễu Hồng dùng khăn mặt lau khô chất lỏng đang chảy ra giữa bắp đùi, tâm trạng rối bời. Sau đó xé mấy tờ giấy xếp lên nhau, lót ở trong quần lót. Sau đó mới kéo quần lót lên, mặc cái váy ngắn vào.
Thứ mà Trương Nhất Phàm bắn vào cơ thể cô, đang tràn đi khắp nơi. Liễu Hồng mơ hồ cảm nhận được sự di chuyển của chúng trong cơ thể mình.
Vừa rồi bị Trương Nhất Phàm làm như vậy, cả người không còn chút sức lực. Để phối hợp hài hòa với hắn, cô cứ phải giữ tư thế nằm úp như thế suốt gần nửa tiếng.
Nhanh chóng dùng nước rửa mặt. Liễu Hồng đi ra phòng tắm với tư thế rất kì quái. Khi cô đã bình thường lại thì phát hiện Trương Nhất Phàm đang ngủ say.
Chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, vì không muốn đánh thức Trương Nhất Phàm, nên Liễu Hồng nhanh chóng chạy tới :
- A lô!
- Chị Liễu Hồng, là em, Tiêu Tiêu đây! Anh Nhất Phàm đã về nhà chưa?
- Về rồi! Anh ta lại say. Em mau về đi, chị còn phải về trông con.
Cô sợ khi Trương Nhất Phàm tỉnh lại, phát hiện việc này thì không biết nên giải thích như nào, Liễu Hồng lại bị gắn mác giả dối. Thực ra con của Liễu Hồng luôn được bà nội chăm sóc, ở trong căn hộ cho thuê, buổi tối không cần cô chăm sóc.
Bây giờ khách sạn của Liễu Hồng cũng kiếm được kha khá, mỗi tháng cho bà nội 800 tệ thì sao bà phải nghĩ nhiều làm gì? Lại là cháu đích tôn của mình, bà vui vẻ thay Liễu Hồng chăm sóc cháu, sống cuộc sống của người thành phố.
Hơn nữa bà nhìn thấy đám bạn bè của Liễu Hồng, đứa nào cũng giàu sang phú quý, vui mừng lắm! Gần như đã xem Liễu Hồng là thần tài trong nhà.
Hà Tiêu Tiêu nghe nói Liễu Hồng phải đi, thấy buồn buồn. May mà mẹ không sao, cô do dự một chút, sau đó đồng ý:
- Được rồi, em về đây!
Tim Liễu Hồng như muốn nhảy ra ngoài. Trong lúc đợi Tiêu Tiêu về, cô liên tục dùng nước rửa mặt, cố gắng không để Tiêu Tiêu nhận ra điều gì.
Chỉ có điều giữa bắp đùi cô thứ chất lỏng đó không ngừng chảy ra, làm Liễu Hồng phải thay khăn mấy lần. Lúc đó Trương Nhất Phàm xuất ra ồ ạt. Liễu Hồng nói thầm, trong lòng đầy lo lắng.
Nửa tiếng sau, Hà Tiêu Tiêu vội vàng chạy tới. Liễu Hồng nhanh chóng trở về,
- Em về rồi thì may quá, chị phải về ngay, không thì bà nội lại sốt ruột.
Nói xong, cô cũng chẳng thèm để ý Hà Tiêu tiêu phản ứng ra sao, vội vàng đi ra.
Hà Tiêu Tiêu vào phòng ngủ, cô không giống Đổng Tiểu Phàm, dám gọi Trương Nhất Phàm dậy. Đang định lấy chăn đắp cho hắn thì phát hiện Trương Nhất Phàm vẫn chưa kéo khóa quần.
Ngửi ngửi mấy cái, cô phát hiện một mùi lạ lạ, chẳng qua do mùi rượu quá nồng nặc, nên Hà Tiêu Tiêu mới không mảy may nghi ngờ gì. Sau khi kéo khóa quần cho Trương Nhất Phàm, cô đắp chăn cho hắn.
Thật may mắn Liễu Hồng chẳng để lại dấu vết gì, Hà Tiêu Tiêu tắt đèn phòng tắm và phòng khách, lúc này mới nằm ngủ bên giường Trương Nhất Phàm.
Thiết nghĩ một thiếu phụ phải có lá gan to chừng nào, mới dám dùng sữa của chính mình đi cứu người trong hoàn cảnh này? Nghe nói Trương Nhất Phàm bị điều đi, tâm trạng của Liễu Hồng rất hỗn độn. Liền tìm cơ hội đến để hỏi thăm, vừa đúng lúc Hà Tiêu Tiêu cũng ở đó.
Vừa rồi khi hai người dọn dẹp ở dưới bếp, Liễu Hồng không cẩn thận làm bẩn quần áo, dầu ăn đổ lên khắp người, Tiêu Tiêu liền lấy quần áo của mình đưa cho cô thay.
Dáng người của hai người gần giống nhau, nhưng Liễu Hồng đầy đặn hơn một chút, thấp hơn một chút. Nhưng cô mặc quần áo của Tiêu Tiêu cũng khá vừa vặn.
Đã mười giờ rồi mà Trương Nhất Phàm vẫn chưa về, Hà Tiêu Tiêu có chút lo lắng. Bởi vì trong thời gian này, Trương Nhất Phàm tiệc tùng rất nhiều, thường xuyên về rất muộn. Hà Tiêu Tiêu rất lo lắng, may mà có Liễu Hồng ở đây, cô liền rủ Liễu Hồng ở lại.
Mười rưỡi, Liễu Hồng đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ngáy, không biết là bị làm sao, có thể là do lúc dọn dẹp, có cái gì bò vào tóc sao?
Đưa tay vuốt tóc, quả nhiên là có mùi dầu. Lúc này Liễu Hồng mới nhớ ra ngày hôm qua cô chưa gội đầu, cô đứng dậy:
- Tôi ngứa đầu quá, phải đi gội đây.
Tiêu Tiêu nói:
- Trong phòng vệ sinh có dầu gội đầu, chị tự đi nhé!
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Tiêu vang lên. Trả lời điện thoại xong, mới biết mẹ cô tìm cô, hình như là sức khỏe không được tốt cho lắm, muốn cô về nhà một chuyến.
Hà Tiêu Tiêu tắt điện thoại, hướng về phía Liễu Hồng đang gội đầu nói to:
- Chị Liễu Hồng ơi, mẹ em đột nhiên bị ốm. Em phải về nhà ngay đây. Một lúc nữa anh Nhất Phàm về, nếu anh ấy uống say thì nhờ chị giúp em một chút nhé!
- Ừ!
Liễu Hồng đáp. Rồi nghe thấy tiếng Hà Tiêu Tiêu đóng cửa đi ra.
Vô xảo bất thành thư, có lẽ ý trời đã an bài hết về sự hiểu lầm đầy tốt đẹp này. Hà Tiêu Tiêu vừa mới đi khỏi, Đường Vũ đã lái xe đưa Trương Nhất Phàm về nhà.
Tới cửa sau, Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Không sao đâu, cậu về đi. Yên tâm đi!
Đường Vũ là người khôn khéo, Trương Nhất Phàm không muốn anh ta vào, chắc chắn là có lý do gì đó. Vì thế, hắn ta liền vội vàng đi xuống lầu.
Khi đã uống rượu , rõ ràng là đã say rồi, nhưng lại luôn nói mình chưa say, Trương Nhất Phàm cũng vậy. Chỉ có điều là hắn còn khá hơn một chút, là vẫn còn có thể bước đi được, nhưng đầu óc thì loạn hết lên rồi.
Mở cửa ra vào nhà, hắn lắc lắc đầu, thì nhìn thấy Liễu Hồng đang gội đầu.
Mọi người đều nói rượu thể hiện bản lĩnh của đàn ông, nhưng có lúc cũng là căn nguyên của sự ham muốn tình dục, vừa rồi lúc ở lầu Cận Thủy ăn cơm, cô gái bên cạnh cọ cọ vào, khiến người hắn rạo rực. Cái dục vọng này của hắn luôn luôn sung mãn.
Liễu Hồng mặc quần áo của Tiêu Tiêu, lại cong thắt lưng gội đầu. Chỉ nhìn dáng người, không thể phân biệt được. Hơn nữa Trương Nhất Phàm đã say đến 8, 9 phần, nhìn người thì lờ mờ, ngay cả câu hỏi thăm của Liễu Hồng hắn cũng không nghe ra.
Liễu Hồng cong thắt lưng, hiện ra một đường cong hoàn mỹ, hai chân khép lại, chỉ có một khe hở rộng bằng ngón tay. Nhìn thấy khe hở này, Trương Nhất Phàm tim đập nhanh, mọi bộ phận của cơ thể đều nhanh chóng rạo rực.
Liễu Hồng mặc chiếc váy ngắn liền thân của Hà Tiêu Tiêu, đeo đôi tất chân màu đen. Cái váy màu đen ôm sát lấy mông, vừa vặn phủ lên đôi chân. Lúc Liễu Hồng cong lưng là lúc Trương Nhất Phàm đang bước vào, vừa xoa dầu gội đầu nên cũng không tiện ngoảnh đầu lại. Trương Nhất Phàm say mềm, còn phân biệt được ai với ai?
Mấy ngày nay Hà Tiêu Tiêu luôn ở nhà đợi mình về, với lại lúc đó cũng không nghĩ được nhiều, Nhất Phàm ngay lập tức bước vào ôm chầm lấy Liễu Hồng từ đằng sau.
Liễu Hồng giật mình, cơ thể mềm nhũn run rẩy. Đôi tay của Trương Nhất Phàm cô đã quá quen thuộc rồi. Lần trước khi chăm sóc anh, Liễu Hồng đã ngắm bao nhiêu lâu. Đôi bàn tay chắc nịch sờ đến đâu thấy dễ chịu đến đó.
Bị Trương Nhất Phàm ôm từ phía sau, cô lại không hề lên tiếng.
Sau đó cô cảm giác được đôi tay kia đang chậm rãi xoa xoa bầu vú cô, Liễu Hồng cả người nóng ran. Cô biết Trương Nhất Phàm tưởng mình là Hà Tiêu Tiêu, trong lòng tuy có đấu tranh nhưng cũng đầy dục vọng.
Lâu lắm lâu lắm rồi cô chưa gần gũi đàn ông, cô thật sự thèm khát cái ôm mạnh liệt này. Lúc này, động tác của cô chậm lại, hai chân không tự chủ được kẹp chặt lại. Rất nhanh cô phát hiện giữa hai chân mình có dòng nước nhờn nóng ấm đang chảy ra.
Người phụ nữ cô đơn rất dễ nảy sinh ham muốn. Liễu Hồng mặc cho trên đầu đầy bọt xà phòng, cả người cứng đơ, không nhúc nhích. Có thể nói, sự lặng im của cô càng làm cho đôi tay của Trương Nhất Phàm sờ soạng mãnh liệt hơn.
Hai tay xoa nắn nhẹ hai bầu vú một lúc, rồi chậm rãi rời vị trí, vén vạt váy từ phía sau, vuốt ve dần lên lên bên trên. Lúc này, tim của Liễu Hồng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chẳng phải y hệt lần trước sao? Lúc hắn say mèm, mình để mặc cho hắn thỏa mãn, kết qủa hắn tỉnh dậy lại hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì.
Liễu Hồng mặc một chiếc quần lót nhỏ màu đen, Trương Nhất Phàm hưng phấn, mặt tựa vào lưng Liều Hồng, im lặng. Rồi chậm rãi cởi cái quần lót kia ra, kéo xuống tận đầu gối.
Một bàn tay luồn vào giữa hai chân, nhẹ nhàng sờ soạng khu rừng rậm dày. Hắn bất ngờ phát hiện, chỗ đó của cô ta đã ướt sũng. Trương Nhất Phàm không thể kiềm chế nổi nữa, rất nhanh, Liễu Hồng nghe thấy tiếng kéo khóa quần của hắn.
“Á!!!!”
Liễu Hồng không kìm nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi, cái thứ cứng như gỗ ấy cắm thẳng vào mảnh đất đã lâu chưa có ai cày xới. Hai năm rồi, thật khó mới được ăn vụng một lần. Trước đây là do Trương Nhất Phàm say rượu, nhầm cô thành Đổng Tiểu Phàm, làm cho Liễu Hồng trong một thời gian dài không dám đối diện với hắn.
Vốn dĩ Liễu Hồng không nghĩ có ý nghĩ làm người đàn bà vụng trộm của Trương Nhất Phàm. Nhưng nhìn thấy mối quan hệ của Hà Tiêu Tiêu và Trương Nhất Phàm, lại thấy Đổng Tiểu Phàm, còn cả cô dẫn chương trình lần trước nữa, thì cô cũng đành buông xuôi.
Chính bản thân cô cũng không mong muốn gì cao sang, chỉ cần anh ta luôn dịu dàng với cô là được.Yêu cầu này chắc cũng không quá cao! Hắn cũng không phải là đàn bà, chắc sẽ không để ý quá nhiều. Liễu Hồng nghĩ thầm như vậy.
Lần này không giống lần trước, cái đó của hắn cương cứng lên thật lợi hại, Liễu Hồng cong lưng. Đâm vào từ phía sau, cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Mỗi lần Trương Nhất Phàm cho vào, đều rất mạnh mẽ, làm cho Liễu Hồng suýt nữa thì không kìm nổi kêu lên.
Vì thế cô dứt khoát xé cái khăn mặt nhét vào miệng. Động tác này càng khiến cho Trương Nhất Phàm cho rằng cho rằng cô chính là Hà Tiêu Tiêu. Bởi vì khi còn ở Thẩm Quyến, Hà Tiêu Tiêu cố ý mua cái túi vải, để dùng vào lúc này, nhét vào miệng có thể làm tiêu thanh khí, tiếng kêu sẽ nhỏ bớt.
Sau đó hai tay hắn xoa bóp bầu vú Liễu Hồng. Hết sức đâm mạnh, đâm mạnh….
Liễu Hồng cắn mạnh khăn mặt, nhưng không dám phát ra âm thanh nào. Nếu Trương Nhất Phàm biết là Liễu Hồng, anh ta sẽ phản ứng như thế nào? Trong lòng Liễu Hồng thật hỗn độn, nhưng vẫn cố gắng hết sức vểnh mông lên, để Trương Nhất Phàm có thể đi vào sâu hơn.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng đã xuất ra hết, xé cái khăn lau sạch sẽ rồi nói:
- Đi rửa đi! Anh muốn đi tắm!
Sau đó lảo đảo đi vào phòng ngủ, thả mình xuống giường.
Liễu Hồng ngẩng đầu, thả một ít tóc xuống, bỏ cái khăn mặt trong miệng ra. Lúc này, cả người cô nóng ran.
- Trời ạ! Lại bị hắn nhầm nữa rồi.
Liễu Hồng dùng khăn mặt lau khô chất lỏng đang chảy ra giữa bắp đùi, tâm trạng rối bời. Sau đó xé mấy tờ giấy xếp lên nhau, lót ở trong quần lót. Sau đó mới kéo quần lót lên, mặc cái váy ngắn vào.
Thứ mà Trương Nhất Phàm bắn vào cơ thể cô, đang tràn đi khắp nơi. Liễu Hồng mơ hồ cảm nhận được sự di chuyển của chúng trong cơ thể mình.
Vừa rồi bị Trương Nhất Phàm làm như vậy, cả người không còn chút sức lực. Để phối hợp hài hòa với hắn, cô cứ phải giữ tư thế nằm úp như thế suốt gần nửa tiếng.
Nhanh chóng dùng nước rửa mặt. Liễu Hồng đi ra phòng tắm với tư thế rất kì quái. Khi cô đã bình thường lại thì phát hiện Trương Nhất Phàm đang ngủ say.
Chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, vì không muốn đánh thức Trương Nhất Phàm, nên Liễu Hồng nhanh chóng chạy tới :
- A lô!
- Chị Liễu Hồng, là em, Tiêu Tiêu đây! Anh Nhất Phàm đã về nhà chưa?
- Về rồi! Anh ta lại say. Em mau về đi, chị còn phải về trông con.
Cô sợ khi Trương Nhất Phàm tỉnh lại, phát hiện việc này thì không biết nên giải thích như nào, Liễu Hồng lại bị gắn mác giả dối. Thực ra con của Liễu Hồng luôn được bà nội chăm sóc, ở trong căn hộ cho thuê, buổi tối không cần cô chăm sóc.
Bây giờ khách sạn của Liễu Hồng cũng kiếm được kha khá, mỗi tháng cho bà nội 800 tệ thì sao bà phải nghĩ nhiều làm gì? Lại là cháu đích tôn của mình, bà vui vẻ thay Liễu Hồng chăm sóc cháu, sống cuộc sống của người thành phố.
Hơn nữa bà nhìn thấy đám bạn bè của Liễu Hồng, đứa nào cũng giàu sang phú quý, vui mừng lắm! Gần như đã xem Liễu Hồng là thần tài trong nhà.
Hà Tiêu Tiêu nghe nói Liễu Hồng phải đi, thấy buồn buồn. May mà mẹ không sao, cô do dự một chút, sau đó đồng ý:
- Được rồi, em về đây!
Tim Liễu Hồng như muốn nhảy ra ngoài. Trong lúc đợi Tiêu Tiêu về, cô liên tục dùng nước rửa mặt, cố gắng không để Tiêu Tiêu nhận ra điều gì.
Chỉ có điều giữa bắp đùi cô thứ chất lỏng đó không ngừng chảy ra, làm Liễu Hồng phải thay khăn mấy lần. Lúc đó Trương Nhất Phàm xuất ra ồ ạt. Liễu Hồng nói thầm, trong lòng đầy lo lắng.
Nửa tiếng sau, Hà Tiêu Tiêu vội vàng chạy tới. Liễu Hồng nhanh chóng trở về,
- Em về rồi thì may quá, chị phải về ngay, không thì bà nội lại sốt ruột.
Nói xong, cô cũng chẳng thèm để ý Hà Tiêu tiêu phản ứng ra sao, vội vàng đi ra.
Hà Tiêu Tiêu vào phòng ngủ, cô không giống Đổng Tiểu Phàm, dám gọi Trương Nhất Phàm dậy. Đang định lấy chăn đắp cho hắn thì phát hiện Trương Nhất Phàm vẫn chưa kéo khóa quần.
Ngửi ngửi mấy cái, cô phát hiện một mùi lạ lạ, chẳng qua do mùi rượu quá nồng nặc, nên Hà Tiêu Tiêu mới không mảy may nghi ngờ gì. Sau khi kéo khóa quần cho Trương Nhất Phàm, cô đắp chăn cho hắn.
Thật may mắn Liễu Hồng chẳng để lại dấu vết gì, Hà Tiêu Tiêu tắt đèn phòng tắm và phòng khách, lúc này mới nằm ngủ bên giường Trương Nhất Phàm.
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt