Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1270: Chủ tịch Trương lợi hại như vậy sao
Trương Nhất Phàm nhằm khống chế đầu cơ đất, ngừa việc đầu cơ quá độ, phòng việc tăng phí. Mà nhà đầu tư chân chính, lại không đạt được lợi ích thực tế, làm hỏng cơ nghiệp, nói từ các góc độ khác nhau, cũng là ủng hộ việc tiếp tục việc tăng cường khai thác, phát triển nhưng mà như vậy có thể càng tăng thêm tính quy phạm của thị trường.
Đối với điểm này Lục Chính Ông, khá tán thành.
Sau khi Trương Nhất Phàm đi, Lục Chính Ông vì ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, mà cảm thấy hơi mệt, liền đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Thư ký Âu Dương Tam Hào đi vào đưa cho gã một đồ vật, chỉ đợi ông chủ nghỉ ngơi xong sẽ chuẩn bị về nhà.
Trong lúc vô ý, Âu Dương Tam Hào đã nhìn thấy bản báo cáo có liên quan đến việc cấm chia đất.
Âu Dương Tam Hào liền lo lắng, nhìn lại cửa phòng của ông chủ, cầm bản báo cáo lên đọc nhanh. Trong bản báo cáo của Phương Nam, có rất nhiều thứ mẫn cảm, Âu Dương Tam Hào càng xem càng giật mình.
Là một thư ký, gã đương nhiên biết được tính quan trọng của bản báo cáo này, đây là bản báo cáo chưa được đưa ra họp trọng hội nghị thường vụ, tiến hành thảo luận, cho nên nội dung vẫn là một văn kiện bí mật.
Trong phòng truyền ra một tiếng ho khan, Âu Dương Tam Hào liền đặt bản báo cáo xuống, sau đó giả vờ thu dọn văn kiện.
Sau khi thu dọn xong, thấy ông chủ vẫn đang ngủ, gã liền nhân cơ hội lặng lẽ chuồn ra ngoài, hút một điếu thuốc.
Lúc này, trong lòng Âu Dương Tam Hào, rõ ràng không phải đang bất ổn, mà có chút lo lắng.
Đến sáu giờ, ông chủ tỉnh dậy, Âu Dương Tam Hào liền chạy đến lấy quần áo cho ông chủ, xách túi.
Nhà ông chủ, chỉ có bảo mẫu và bà xã Bí thư Lục.
Hôm nay không có chuyện gì, Âu Dương Tam Hào rời khỏi khu biệt thự của tỉnh ủy sớm.
- Này cô, cô ở đâu?
Ra tòa nhà tỉnh ủy, Âu Dương Tam Hào liền gọi điện cho Lục Nhã Tình.
Khoảng thời gian trước tâm trạng của Lục Nhã Tình không vui, gây sức ép mấy ngày, cuối cùng đã bình tĩnh trở lại. Nhận được điện thoại của Âu Dương Tam Hào, cô liền trả lời một câu:
- Tôi đang uống rượu bên ngoài, có chuyện gì? Thư ký Âu Dương?
Âu Dương Tam Hào nghe thấy giọng của Lục Nhã Tình, liền cười phá lên:
- Xem ra tâm trạng của cô cũng tốt, nói cho tôi biết cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô!
Lục Nhã Tình cười:
- Nếu như anh có việc thì cứ tới đây, việc riêng thì thôi.
Âu Dương Tam Hào cũng không tức giận, cô đại tiểu thư của ông chủ, không phải gã có thể dễ dàng tiếp cận được, Lục Nhã Tình có thể gặp gã, đã là một kì tích rồi. Âu Dương Tam Hào là lái xe riêng cho Lục Chính Ông, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn chưa kết hôn.
Theo gã nói, ngày nào cũng theo đuôi ông chủ, đâu có thời gian nói đến chuyện yêu đương? Tuy nhiên, trẻ tuổi tài năng như gã, hai mươi tám tuổi căn bản chẳng là gì? Chỉ có thể nói là mặt trời vừa mới nhú, tiền đồ rộng mở.
Hôm nay tâm trạng của Lục Nhã Tình không tồi, cô biết Âu Dương Tam Hào chắc chắn có chuyện muốn tìm mình, cô liền định ngày hẹn Hoa Hồng.
Hoa Hồng là một nhà hàng theo phong cách Châu Âu mà Âu Dương Tam Hào dẫn đến, lúc Âu Dương Tam Hào đi vào, Lục Nhã Tình mặc một chiếc áo len màu đen, chân bắt chéo, bưng một cái ly ngồi ở chỗ đó rất tao nhã.
Chiếc áo len mà Lục Nhã Tình mặc rất dài, đã chùm tới mông, phía dưới mặc một ciếc quần màu đen bó sát vào người, nhìn bắp chân thon dài, đùi rất tròn. Cổ áo rất rộng, lộ ra bả vai trắng như tuyết, hai chiếc khuyên tai nhỏ chừng 5 cm, phát sáng dưới ánh đèn. Cổ đeo sợi dây chuyền, rực rỡ lóa mắt, tản ra ánh sáng làm mê lòng người, mái tóc dài cuộn sóng, xõa trên vai, hiện ra một sức hấp dẫn đến mê người.
Đôi vai trần lộ ra của cô ấy, hoàn toàn có thể nhìn ra cô ấy không mặc nội y, do đó ngực càng thêm cao, đường cong làm rung động lòng người. Ánh mắt của Âu Dương Tam Hào quét qua một chỗ, không kìm nổi liền nuốt nước miếng.
Trước mắt chính là đại tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Hoài, đáng tiếc, người có cấp bậc và thân phận như cô ấy, không phải ai cũng có thể dây máu ăn phần. Âu Dương Tam Hào có lúc không thể không cho rằng như vậy, có thể nhìn cô gái như thế này chảy nước miếng, cũng là một sự hạnh phúc.
Hơn nữa gã còn có thể ở cự ly gần, không khỏi liếc nhìn vài lần, đây chính là chỗ có lợi của việc làm Thư ký của ông chủ lớn như vậy.
- Chào cô! Đại tiểu thư!
Âu Dương Tam Hào đi đến, cười ra vẻ tự nhiên. Tiến lại gần, gã căn bản không dám nhìn thẳng vào Lục Nhã Tình, càng không dám nhìn vào bả vai trắng như tuyết của cô. Lục Nhã Tình cũng không khách sáo với gã, trực tiếp nói:
- Đại thư ký, vội tìm tôi có chuyện gì?
Âu Dương Tam Hào ngồi xuống, ói với nhân viên phục vụ lấy chén rượu.
Nhìn bên cạnh, không có người ngoài, lúc này Âu Dương Tam Hào mới cười:
- Hôm nay tôi đến để lập công chuộc tội.
Lục Nhã Tình thoát ra từ trong bi thương, đúng là một đối tượng không dễ dàng bị lừa dối, cô thản nhiên nhìn Âu Dương Tam Hào:
- Vậy phải xem tin tức của anh có đáng tiền hay không?
Hai đứa con của Lục Chính Ông đều không làm chính trị, bởi vì bọn họ không phải là khối lường trước được, Lục Chính Ông là một người rất lý trí, nếu đời sau của mình, không có tố chất như vậy, mặc dù lúc mình còn ở địa vị có thể đảm bảo cho chúng thuận buồm xuôi gió, nhỡ đâu mình về hưu, ai sẽ đảm bảo sự bình an cho bọn chúng? Quan trường có sự phiêu lưu, hơi vô ý sẽ vạn kiếp không thể phục hồi được. Cho nên, lúc gã phát hiện ra hai đứa con của mình, không phù hợp với chốn quan trường, gã đã quyết đoán không để bọn chúng đi vào thể chế.
Nhưng mặt khác cháu gã thấy thân thuộc, có tiềm chất này, gã rất có ý bồi dưỡng. Cho nên, Lục Nhã Tình và Lục Thiên Khoáng, cũng không đảm nhiệm bất cứ một nhiệm vụ gì thuộc cơ chế.
Thường thì những đứa con của những người chốn quan trường, có ba cách sinh tồn, làm quan, làm kinh doanh, làm nghiên cứu khoa học.
Chị em Lục Thị, đã đi con đường thứ hai, làm kinh doanh!
Hôm nay thứ mà Âu Dương Tam Hào thấy, chính là một bí mật lớn.
Âu Dương Tam Hào vẫy tay với Lục Nhã Tình, Lục Nhã Tình liền thò đầu ra, Âu Dương Tam Hào hạ giọng nói:
- Hôm nay, trên bàn của phòng làm việc của ông chủ, tôi đã nhìn thấy một bản báo cáo của Chủ tịch Tỉnh Trương. Bản báo cáo này có liên quan đến việc cấm đầu cơ đất. Nếu như tôi đoán không sai, thì ông chủ rất có thể sẽ đồng ý bản đề nghị này, chỉ cần hai bọn họ đạt được nhận thức chung, trong cuộc họp hội nghị thường vụ nhất định sẽ thông qua.
Sắc mặt Lục Nhã Tình phát lạnh:
- Chính là chuyện này à?
Âu Dương Tam Hào nói:
- Chuyện này còn không to sao? cô không nghĩ lại xem tập đoàn Chu Thị trong mấy năm nay thu thập nhiều đất như vậy? Nếu như văn kiện này thông qua, không chỉ bọn họ, tất cả mọi người đều phải chết! Chính sách vừa đưa ra, ngân hàng nhất định sẽ co rút nhanh, bọn họ không có nhiều vốn như vậy, đất cho ai? Bình không khai thác được, mấy năm sau, sẽ có chính sách thu hồi vô điều kiện!
Lục Nhã Tình nhíu mày:
- Tên Chủ tịch Tỉnh Trương này thực sự lợi hại như vậy sao?
Âu Dương Tam Hào gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
Lục Nhã Tình đi con đường thương trường, gần đây cô cũng khai thác bất động sản, hiện tại tất cả vốn đều ép trên mặt đất đai, nếu như chính sách này ra, không chỉ Chu Thị, bản thân mình cũng sẽ hết đời. Còn có rất nhiều người do có mối quan hệ con ông cháu cha, chỉ sợ cũng sẽ bị chính sách này của Trương Nhất Phàm tóm hết.
Giang Hoài là nơi nào, Lục Nhã Tình rõ nhất, những công ty bất động sản vừa và nhỏ, đa số đều đi con đường con ông cháu cha, hơn nữa một số công ty lớn, giống như Chu Thị, thì trực tiếp đi con đường quan trường.
Giống như bản thân Chu Bản Vượng chính là đại biểu Hội Đồng nhân dân, quan trường thương trường, con đường đen trắng đều rất thuộc.
Nhận được tin của Âu Dương Tam Hào, trong lòng Lục Nhã Tình đã có tính toán. Cô khen ngợi gật đầu, nâng cốc lên cạch ly với Âu Dương Tam Hào:
- Cảm ơn anh, đại Thư ký.
Âu Dương Tam Hào thấy Lục Nhã Tình, trong mắt đều có thể nhìn thấy nước, gã liền ân cần nói:
- Đại tiểu thư lời này, sao mà tôi dám nhận. Âu Dương Tam Hào chẳng qua là tận lực.
Lục Nhã Tình nói:
- Hay cho một lần tận lực, tôi kính anh một ly!
Hai người lại uống một ngụm rượu, Lục Nhã Tình liền nhìn đồng hồ:
- Tôi còn có cuộc hẹn, phải đi rồi.
Âu Dương Tam Hào liền đứng dậy:
- Vậy tôi tiễn cô!
Lục Nhã Tình lộ ra nụ cười quyến rũ, nhún vai, có ý xin lỗi.
Nhìn dáng người yểu điệu của Lục Nhã Tình, Âu Dương Tam Hào lại nuốt nước miếng.
Tối nay Lục Nhã Tình trang điểm rất tình tứ, sau khi đi khỏi, đã đi lên chiếc xe Mercedes-Benz của mình, lấy điện thoại ra gọi:
- Kẻ nhát gan, anh còn ở Giang Hoài không? Tôi nhớ anh rồi!
Đối với điểm này Lục Chính Ông, khá tán thành.
Sau khi Trương Nhất Phàm đi, Lục Chính Ông vì ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, mà cảm thấy hơi mệt, liền đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Thư ký Âu Dương Tam Hào đi vào đưa cho gã một đồ vật, chỉ đợi ông chủ nghỉ ngơi xong sẽ chuẩn bị về nhà.
Trong lúc vô ý, Âu Dương Tam Hào đã nhìn thấy bản báo cáo có liên quan đến việc cấm chia đất.
Âu Dương Tam Hào liền lo lắng, nhìn lại cửa phòng của ông chủ, cầm bản báo cáo lên đọc nhanh. Trong bản báo cáo của Phương Nam, có rất nhiều thứ mẫn cảm, Âu Dương Tam Hào càng xem càng giật mình.
Là một thư ký, gã đương nhiên biết được tính quan trọng của bản báo cáo này, đây là bản báo cáo chưa được đưa ra họp trọng hội nghị thường vụ, tiến hành thảo luận, cho nên nội dung vẫn là một văn kiện bí mật.
Trong phòng truyền ra một tiếng ho khan, Âu Dương Tam Hào liền đặt bản báo cáo xuống, sau đó giả vờ thu dọn văn kiện.
Sau khi thu dọn xong, thấy ông chủ vẫn đang ngủ, gã liền nhân cơ hội lặng lẽ chuồn ra ngoài, hút một điếu thuốc.
Lúc này, trong lòng Âu Dương Tam Hào, rõ ràng không phải đang bất ổn, mà có chút lo lắng.
Đến sáu giờ, ông chủ tỉnh dậy, Âu Dương Tam Hào liền chạy đến lấy quần áo cho ông chủ, xách túi.
Nhà ông chủ, chỉ có bảo mẫu và bà xã Bí thư Lục.
Hôm nay không có chuyện gì, Âu Dương Tam Hào rời khỏi khu biệt thự của tỉnh ủy sớm.
- Này cô, cô ở đâu?
Ra tòa nhà tỉnh ủy, Âu Dương Tam Hào liền gọi điện cho Lục Nhã Tình.
Khoảng thời gian trước tâm trạng của Lục Nhã Tình không vui, gây sức ép mấy ngày, cuối cùng đã bình tĩnh trở lại. Nhận được điện thoại của Âu Dương Tam Hào, cô liền trả lời một câu:
- Tôi đang uống rượu bên ngoài, có chuyện gì? Thư ký Âu Dương?
Âu Dương Tam Hào nghe thấy giọng của Lục Nhã Tình, liền cười phá lên:
- Xem ra tâm trạng của cô cũng tốt, nói cho tôi biết cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô!
Lục Nhã Tình cười:
- Nếu như anh có việc thì cứ tới đây, việc riêng thì thôi.
Âu Dương Tam Hào cũng không tức giận, cô đại tiểu thư của ông chủ, không phải gã có thể dễ dàng tiếp cận được, Lục Nhã Tình có thể gặp gã, đã là một kì tích rồi. Âu Dương Tam Hào là lái xe riêng cho Lục Chính Ông, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn chưa kết hôn.
Theo gã nói, ngày nào cũng theo đuôi ông chủ, đâu có thời gian nói đến chuyện yêu đương? Tuy nhiên, trẻ tuổi tài năng như gã, hai mươi tám tuổi căn bản chẳng là gì? Chỉ có thể nói là mặt trời vừa mới nhú, tiền đồ rộng mở.
Hôm nay tâm trạng của Lục Nhã Tình không tồi, cô biết Âu Dương Tam Hào chắc chắn có chuyện muốn tìm mình, cô liền định ngày hẹn Hoa Hồng.
Hoa Hồng là một nhà hàng theo phong cách Châu Âu mà Âu Dương Tam Hào dẫn đến, lúc Âu Dương Tam Hào đi vào, Lục Nhã Tình mặc một chiếc áo len màu đen, chân bắt chéo, bưng một cái ly ngồi ở chỗ đó rất tao nhã.
Chiếc áo len mà Lục Nhã Tình mặc rất dài, đã chùm tới mông, phía dưới mặc một ciếc quần màu đen bó sát vào người, nhìn bắp chân thon dài, đùi rất tròn. Cổ áo rất rộng, lộ ra bả vai trắng như tuyết, hai chiếc khuyên tai nhỏ chừng 5 cm, phát sáng dưới ánh đèn. Cổ đeo sợi dây chuyền, rực rỡ lóa mắt, tản ra ánh sáng làm mê lòng người, mái tóc dài cuộn sóng, xõa trên vai, hiện ra một sức hấp dẫn đến mê người.
Đôi vai trần lộ ra của cô ấy, hoàn toàn có thể nhìn ra cô ấy không mặc nội y, do đó ngực càng thêm cao, đường cong làm rung động lòng người. Ánh mắt của Âu Dương Tam Hào quét qua một chỗ, không kìm nổi liền nuốt nước miếng.
Trước mắt chính là đại tiểu thư của Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Hoài, đáng tiếc, người có cấp bậc và thân phận như cô ấy, không phải ai cũng có thể dây máu ăn phần. Âu Dương Tam Hào có lúc không thể không cho rằng như vậy, có thể nhìn cô gái như thế này chảy nước miếng, cũng là một sự hạnh phúc.
Hơn nữa gã còn có thể ở cự ly gần, không khỏi liếc nhìn vài lần, đây chính là chỗ có lợi của việc làm Thư ký của ông chủ lớn như vậy.
- Chào cô! Đại tiểu thư!
Âu Dương Tam Hào đi đến, cười ra vẻ tự nhiên. Tiến lại gần, gã căn bản không dám nhìn thẳng vào Lục Nhã Tình, càng không dám nhìn vào bả vai trắng như tuyết của cô. Lục Nhã Tình cũng không khách sáo với gã, trực tiếp nói:
- Đại thư ký, vội tìm tôi có chuyện gì?
Âu Dương Tam Hào ngồi xuống, ói với nhân viên phục vụ lấy chén rượu.
Nhìn bên cạnh, không có người ngoài, lúc này Âu Dương Tam Hào mới cười:
- Hôm nay tôi đến để lập công chuộc tội.
Lục Nhã Tình thoát ra từ trong bi thương, đúng là một đối tượng không dễ dàng bị lừa dối, cô thản nhiên nhìn Âu Dương Tam Hào:
- Vậy phải xem tin tức của anh có đáng tiền hay không?
Hai đứa con của Lục Chính Ông đều không làm chính trị, bởi vì bọn họ không phải là khối lường trước được, Lục Chính Ông là một người rất lý trí, nếu đời sau của mình, không có tố chất như vậy, mặc dù lúc mình còn ở địa vị có thể đảm bảo cho chúng thuận buồm xuôi gió, nhỡ đâu mình về hưu, ai sẽ đảm bảo sự bình an cho bọn chúng? Quan trường có sự phiêu lưu, hơi vô ý sẽ vạn kiếp không thể phục hồi được. Cho nên, lúc gã phát hiện ra hai đứa con của mình, không phù hợp với chốn quan trường, gã đã quyết đoán không để bọn chúng đi vào thể chế.
Nhưng mặt khác cháu gã thấy thân thuộc, có tiềm chất này, gã rất có ý bồi dưỡng. Cho nên, Lục Nhã Tình và Lục Thiên Khoáng, cũng không đảm nhiệm bất cứ một nhiệm vụ gì thuộc cơ chế.
Thường thì những đứa con của những người chốn quan trường, có ba cách sinh tồn, làm quan, làm kinh doanh, làm nghiên cứu khoa học.
Chị em Lục Thị, đã đi con đường thứ hai, làm kinh doanh!
Hôm nay thứ mà Âu Dương Tam Hào thấy, chính là một bí mật lớn.
Âu Dương Tam Hào vẫy tay với Lục Nhã Tình, Lục Nhã Tình liền thò đầu ra, Âu Dương Tam Hào hạ giọng nói:
- Hôm nay, trên bàn của phòng làm việc của ông chủ, tôi đã nhìn thấy một bản báo cáo của Chủ tịch Tỉnh Trương. Bản báo cáo này có liên quan đến việc cấm đầu cơ đất. Nếu như tôi đoán không sai, thì ông chủ rất có thể sẽ đồng ý bản đề nghị này, chỉ cần hai bọn họ đạt được nhận thức chung, trong cuộc họp hội nghị thường vụ nhất định sẽ thông qua.
Sắc mặt Lục Nhã Tình phát lạnh:
- Chính là chuyện này à?
Âu Dương Tam Hào nói:
- Chuyện này còn không to sao? cô không nghĩ lại xem tập đoàn Chu Thị trong mấy năm nay thu thập nhiều đất như vậy? Nếu như văn kiện này thông qua, không chỉ bọn họ, tất cả mọi người đều phải chết! Chính sách vừa đưa ra, ngân hàng nhất định sẽ co rút nhanh, bọn họ không có nhiều vốn như vậy, đất cho ai? Bình không khai thác được, mấy năm sau, sẽ có chính sách thu hồi vô điều kiện!
Lục Nhã Tình nhíu mày:
- Tên Chủ tịch Tỉnh Trương này thực sự lợi hại như vậy sao?
Âu Dương Tam Hào gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
Lục Nhã Tình đi con đường thương trường, gần đây cô cũng khai thác bất động sản, hiện tại tất cả vốn đều ép trên mặt đất đai, nếu như chính sách này ra, không chỉ Chu Thị, bản thân mình cũng sẽ hết đời. Còn có rất nhiều người do có mối quan hệ con ông cháu cha, chỉ sợ cũng sẽ bị chính sách này của Trương Nhất Phàm tóm hết.
Giang Hoài là nơi nào, Lục Nhã Tình rõ nhất, những công ty bất động sản vừa và nhỏ, đa số đều đi con đường con ông cháu cha, hơn nữa một số công ty lớn, giống như Chu Thị, thì trực tiếp đi con đường quan trường.
Giống như bản thân Chu Bản Vượng chính là đại biểu Hội Đồng nhân dân, quan trường thương trường, con đường đen trắng đều rất thuộc.
Nhận được tin của Âu Dương Tam Hào, trong lòng Lục Nhã Tình đã có tính toán. Cô khen ngợi gật đầu, nâng cốc lên cạch ly với Âu Dương Tam Hào:
- Cảm ơn anh, đại Thư ký.
Âu Dương Tam Hào thấy Lục Nhã Tình, trong mắt đều có thể nhìn thấy nước, gã liền ân cần nói:
- Đại tiểu thư lời này, sao mà tôi dám nhận. Âu Dương Tam Hào chẳng qua là tận lực.
Lục Nhã Tình nói:
- Hay cho một lần tận lực, tôi kính anh một ly!
Hai người lại uống một ngụm rượu, Lục Nhã Tình liền nhìn đồng hồ:
- Tôi còn có cuộc hẹn, phải đi rồi.
Âu Dương Tam Hào liền đứng dậy:
- Vậy tôi tiễn cô!
Lục Nhã Tình lộ ra nụ cười quyến rũ, nhún vai, có ý xin lỗi.
Nhìn dáng người yểu điệu của Lục Nhã Tình, Âu Dương Tam Hào lại nuốt nước miếng.
Tối nay Lục Nhã Tình trang điểm rất tình tứ, sau khi đi khỏi, đã đi lên chiếc xe Mercedes-Benz của mình, lấy điện thoại ra gọi:
- Kẻ nhát gan, anh còn ở Giang Hoài không? Tôi nhớ anh rồi!
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt