Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1222: Ông ấy có ý gì?
Trong phong trào thi đua phòng chống ma túy diễn ra trên toàn quốc lần này, tỉnh Hồ Nam giành được vị trí quán quân, thành tích vô cùng nổi trội.
Đường Vũ và Diệp Á Bình lập được công lớn nên được đặc cách đề bạt thăng chức, cả hai được điều lên tỉnh nhậm chức Phó Giám đốc sở Công an.
Cho tới tận bây giờ, Diệp Á Bình là người phụ nữ đầu tiên trong bộ máy chính quyền tỉnh Hồ Nam giữ chức Phó giám đốc sở.
Cái tên Đường Vũ này trong họa có phúc, lần trước gã đắc tội với công ty Viễn Cảnh, suýt bị trên tỉnh phê bình, thế nào lại đảo ngược tình thế mà tóm được một con cá lớn. Từ việc đó gã tìm ra được một tập đoàn buôn bán ma túy có quy mô trên cả nước, triệt phá thành công bảy đường dây buôn bán ma túy, đây có thể coi là những chiến công cực kỳ hiển hách.
Lý Thiên Trụ dường như biết trước việc nhà họ Phương sẽ bị “sờ gáy”, nên đúng thời điểm mấu chốt, ông ta tập trung toàn bộ mọi người bao gồm Trương Nhất Phàm, Thẩm Hoành Quốc, Lý Hồng và Tống Hạo Thiên. Từ một góc độ nào đó, thì hành động này có thể coi là một cách để giám sát cũng như bảo vệ họ.
Chuyện xảy ra với nhà họ Phương, ông ta không muốn bất kỳ ai dưới trướng can thiệp vào. Nhà họ Phương và nhà họ Trương vốn là kẻ thù truyền kiếp, nhà họ Thẩm cũng khó tránh khỏi có liên quan, theo phân tích của Trương Nhất Phàm khi biết tin, Lý Thiên Trụ nhất định đã nhận được tin báo gì đó từ phía trên.
Cũng có thể ông ta đã quyết định đã đến lúc phải xử lý nhà họ Phương. Còn nguyên nhân vì sao, thì Trương Nhất Phàm vẫn chưa đoán ra được.
Việc nhà họ Phương bị “tiêu diệt” khiến cho Tống Hạo Thiên tăng thêm cảnh giác, gã có vẻ khôn khéo hơn, và cũng hiếm khi yên lặng như bây giờ.
Dĩ nhiên, Tống Hạo Thiên tận mắt chứng kiến cảnh nhà họ Phương bị hại, trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh cảm giác “mèo khóc chuột”. Nhìn vào kết cục của họ, dĩ nhiên gã cũng nhận ra vài điều, nếu không phải trên trung ương gật đầu cho phép thì dựa vào thế lực vững chắc của nhà họ Phương, làm gì có chuyện họ bị “hạ bệ” dễ dàng như vậy.
Nhưng nguyên nhân gì khiến trung ương động đến nhà họ Phương, thì gã cũng không hiểu được, có lẽ suy nghĩ của người làm lãnh đạo chỉ có thể hiểu ngầm, hoàn toàn không thể nói ra.
Sau toàn bộ sự việc, cả nước bước vào giai đoạn kết thúc căng thẳng của phong trào thi đua phòng chống ma túy. Bên phía bộ Công an vẫn tiếp tục truy kích và bắt giữ những kẻ có liên quan, không khí làm việc ở Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy tỉnh Hồ Nam cũng dần yên ổn và đi vào quỹ đạo.
Ngày 19/9/2004, trong Đại hội đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa 16, Trung ương Đảng chính thức đề ra mục tiêu mang tính lịch sử: “Xây dựng và cân bằng xã hội”. Hội nghị thường niên của trung ương về lĩnh vực kinh tế diễn ra từ ngày 3-5/12 đã nhấn mạnh, “Giữ vững quan điểm lấy dân làm gốc, dốc sức xây dựng xã hội hài hòa theo hướng xã hội chủ nghĩa” sẽ là một trong sáu nhiệm vụ trọng tâm phát triển kinh tế năm 2005. Bên cạnh đó, về chính trị, trung ương khẳng định phải đẩy mạnh công tác bồi dưỡng năng lực lãnh đạo, kiên trì quan điểm lãnh đạo theo nguyên tắc “Khoa học, dân chủ, hợp pháp”; về kinh tế cũng xóa bỏ quan điểm “Lấy GDP làm trọng tâm phát triển”, đồng thời đưa ra một quan điểm phát triển mới đảm bảo tính khoa học và coi trọng công bằng xã hội.
Đề xuất này là một dấu mốc quan trọng chứng tỏ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Trung Quốc đã bước sang một trang sử mới, nó cũng chứng tỏ rằng, nhiệm vụ và mục tiêu phát triển từ nay về sau của Trung Quốc sẽ không còn lấy GDP làm trọng tâm, Trung Quốc đã thực sự bắt đầu chú trọng quan điểm lãnh đạo xây dựng một xã hội hài hòa, tuân thủ pháp luật.
Sự thay đổi về quan điểm chính trị của Trung ương Đảng đã làm cho Trương Nhất Phàm ý thức được rằng, trong thời đại cải cách mở cửa, kinh tế Trung Quốc đang phát triển ngày càng mạnh mẽ như hiện nay, tư tưởng chỉ đạo của Đảng rõ ràng đã chuyển từ xây dựng kinh tế sang cân bằng và ổn định xã hội.
Hắn đoán rằng, những quyết định của Trung ương Đảng về phương diện này có lẽ có liên quan rất lớn đến phong trào thi đua phòng chống ma túy lần này. Mà cái giá phải trả cho thành công đạt được chính là sự sụp đổ của nhà họ Phương, nó cũng là bằng chứng cho những thay đổi và tiến bộ của thời đại.
Hai tháng sau cái kết của nhà họ Phương, buổi chiều một ngày, Lý Thiên Trụ gọi Trương Nhất Phàm vào văn phòng, rồi ông ta đột nhiên tự tay rót trà cho hắn, điều này khiến Trương Nhất Phàm ít nhiều có cảm giác lo lắng.
“Bí thư Lý đích thân rót trà cho mình ư, ông ấy có ý gì nhỉ?”
Trong văn phòng lúc này chỉ có hắn và Lý Thiên Trụ. Vừa rồi, khi đi ra ngoài, Chu Anh Văn tiện tay đóng cửa lại giùm họ khiến cho bầu không khí vốn đã nghiêm túc trong phòng càng thêm áp lực.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm tự dưng thấy căng thẳng vô cùng.
Chẳng lẽ chuyện hắn bồ bịch bị lộ rồi?
Lý Thiên Trụ ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, chậm rãi cất tiếng:
- Đồng chí Nhất Phàm, những công tác cậu đang đảm nhiệm tạm thời dừng hết lại.
Trương Nhất Phàm hoàn toàn không hiểu hàm ý của Lý Thiên Trụ. Ông ta cố tình tỏ vẻ kín đáo như vậy khiến hắn lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Những người đứng đầu nhà nước và Trung ương Đảng có thể dùng một phong trào thi đua tóm được nhà họ Phương, thì cũng có thể dễ dàng tóm được hắn.
Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng cái việc hắn có nhân tình bên ngoài đã đủ để bị tóm gọn rồi.
Thấy Lý Thiên Trụ tỏ vẻ bí hiểm, Trương Nhất Phàm cũng ngồi im lặng, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.
Từ nãy đến giờ, Lý Thiên Trụ vẫn thầm quan sát vẻ mặt Trương Nhất Phàm, thấy hắn vẫn thản nhiên như vậy, ông ta thầm tán thưởng trong lòng, “Khả năng trấn tĩnh của thằng nhóc này ngày càng tốt”. Ông ta cũng uống trà rồi nhàn nhã nói tiếp:
- Tôi đã bàn bạc với Chủ tịch Thẩm rồi, những công tác cậu đang đảm nhiệm từ giờ tạm thời chuyển giao lại cho các Phó Chủ tịch tỉnh khác, mai cậu lập tức quay về Bắc Kinh, thời gian khá gấp gáp nên đừng để chậm trễ.
Nghe xong, Trương Nhất Phàm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi, bắt giam cũng không phải, điều đi cũng chẳng giống, rốt cuộc là định làm gì? Đáng tiếc, Lý Thiên Trụ cố tình không đưa ra đáp án, ông ta chỉ mập mờ nói với hắn:
- Cứ đến Bắc Kinh cậu sẽ biết mình phải làm gì. Chúc lên đường may mắn!
Trương Nhất Phàm vẫn chẳng hiểu mô tê gì, song hắn vẫn kiềm chế không lên tiếng hỏi, ông không nói thì thôi, tôi cũng chẳng thèm hỏi.
Thế nên hắn bình thản gật đầu.
- Vâng ạ! Tất cả mọi việc cháu nghe theo sắp xếp của tổ chức.
Lý Thiên Trụ cuối cùng cũng mỉm cười.
- Cậu không muốn hỏi, tổ chức muốn cậu làm gì à?
Đến lúc này, Trương Nhất Phàm mới dám khẳng định một điều, chắc chắn đây không phải chuyện gì xấu, thực ra nếu có bắt giam thật thì hẳn người bên Ủy an Kỷ luật Trung ương sẽ chẳng cần hỏi han gì mà áp giải hắn đi ngay lập tức. Nếu hắn đoán không nhầm thì lần này có lẽ là chuyện tốt.
Có điều, vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Thiên Trụ lúc đầu vẫn khiến Trương Nhất Phàm hoang mang, hắn chậm rãi đáp:
- Nếu chú đã không muốn nói thì cháu có hỏi cũng vô ích.
Lý Thiên Trụ bật cười.
- Giỏi lắm, chúc mừng cậu “qua cửa” trót lọt!
Nói rồi ông ta đứng dậy.
- Có điều việc lần này rất quan trọng, tôi nghĩ vẫn nên để người ở trên đích thân nói cho cậu biết thì tốt hơn. Nhớ kỹ, biên chế của cậu vẫn là ở Hồ Nam này, giờ cậu vẫn là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Nam đấy.
- Cháu hiểu ạ!
Trương Nhất Phàm đứng lên cáo từ, lúc quay lại Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn vào văn phòng Thẩm Hoành Quốc. Thẩm Hoành Quốc nghe xong cũng chỉ mỉm cười, không có biểu hiện gì lớn. Anh ta cho hay bản thân cũng không biết nguyên nhân bên trong là gì, nhưng việc hắn phải đi Bắc Kinh thì anh ta đã nhận được tin.
Cả hai nhân vật lớn đều cảm thấy bí ẩn, Trương Nhất Phàm hồ nghi, rốt cuộc là có chuyện gì? Muốn chém muốn giết cứ nói một câu là xong. Sau đấy hắn đi gọi điện thoại tạm biệt Lý Hồng, không ngờ Lý Hồng không những không biết có chuyện gì, mà ngược lại, cô còn ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sao em chẳng biết gì cả?
Tin tức của Lý Hồng trước giờ vẫn rất nhạy bén, thế nào mà lần này cô lại chẳng hay biết gì.
Sau khi nói chuyện với Trương Nhất Phàm, Lý Hồng gọi đến Bắc Kinh, cô muốn thăm dò chút ít tin tức từ phía Duệ Quân, đáng tiếc, Duệ Quân cũng chẳng cung cấp được tí manh mối nào có giá trị. Chuyện xảy ra hôm nay chẳng khác nào một câu đố, cứ không ngừng lởn vởn trong đầu Trương Nhất Phàm.
Vì thời gian gấp rút nên hắn phải đáp ngay chuyến bay vào sáng ngày hôm sau. Tối hôm đó, Trương Nhất Phàm hẹn gặp Lý Hồng.
Sau một hồi phân tích, họ vẫn không đưa ra được đáp án nào. Trương Nhất Phàm từng gọi thẳng đến Bắc Kinh hỏi cha hắn, nhưng Trương Kính Hiên cũng không tiết lộ tin gì cụ thể, ông chỉ yêu cầu hắn nhanh chóng quay về Bắc Kinh.
Nghe xong yêu cầu này, cả Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều có cảm giác rất kỳ lạ. Lý Hồng càng tỏ ra lo lắng hơn, cô hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì không hay. Nhưng từ giọng điệu của Trương Kính Hiên thì không có vẻ gì là đang không vui. Kết hợp với thái độ cười bí ẩn của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm hiểu ra tất cả.
- Thôi đừng nghĩ nữa, là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì cũng không tránh được.
Lần đầu tiên Lý Hồng dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.
- Nếu anh xảy ra chuyện, em cũng sẽ không làm cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này nữa.
Trương Nhất Phàm có phần sửng sốt, hắn mỉm cười nói với vẻ cưng chiều:
- Em ngốc quá! Cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tốt thế mà không làm, thì muốn làm gì?
Lý Hồng ngẩng đầu nhìn trần nhà.
- Tự nhiên muốn nghỉ ngơi, tự cho mình một kỳ nghỉ dài.
Trương Nhất Phàm nghe xong cũng phần nào hiểu được. Thực ra, hắn cũng muốn được như vậy, nếu có thể, hắn muốn mua một hòn đảo nhỏ nào đó trên Thái Bình Dương rồi an hưởng cuộc sống vui vẻ ở đó.
Dĩ nhiên, đó vẫn chỉ một ước mơ, mãi mãi không thể thực hiên được. Ai bảo hắn là một Đảng viên, là cán bộ nhà nước, cho dù có tiền cũng không thể công khai hưởng thụ cuộc sống thần tiên ấy.
Trong khi hai người nói chuyện, trên tivi đang phát sóng chương trình thời sự, Tổng thống Ukraine lại có chuyến viếng thăm Trung Quốc.
Lý Hồng tỏ ra ngạc nhiên.
- Cái ông Tổng thống Ukraine này hình như rất thích Trung Quốc thì phải, chỉ riêng năm nay đã đến hai lần rồi.
Trương Nhất Phàm nghe cô nói mới chú ý đến tin này, đúng như vậy, quả thực năm nay vị Tổng thống này đã đến đây hai lần rồi. Hắn cười:
- Điều này chứng minh quan hệ giữa hai nước rất tốt thôi mà!
Lý Hồng không mấy đồng tình.
- Em cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Không thể nào, không thể nào!
Cô vừa nghĩ vừa lặp đi lặp lại “không thể nào”.
Đường Vũ và Diệp Á Bình lập được công lớn nên được đặc cách đề bạt thăng chức, cả hai được điều lên tỉnh nhậm chức Phó Giám đốc sở Công an.
Cho tới tận bây giờ, Diệp Á Bình là người phụ nữ đầu tiên trong bộ máy chính quyền tỉnh Hồ Nam giữ chức Phó giám đốc sở.
Cái tên Đường Vũ này trong họa có phúc, lần trước gã đắc tội với công ty Viễn Cảnh, suýt bị trên tỉnh phê bình, thế nào lại đảo ngược tình thế mà tóm được một con cá lớn. Từ việc đó gã tìm ra được một tập đoàn buôn bán ma túy có quy mô trên cả nước, triệt phá thành công bảy đường dây buôn bán ma túy, đây có thể coi là những chiến công cực kỳ hiển hách.
Lý Thiên Trụ dường như biết trước việc nhà họ Phương sẽ bị “sờ gáy”, nên đúng thời điểm mấu chốt, ông ta tập trung toàn bộ mọi người bao gồm Trương Nhất Phàm, Thẩm Hoành Quốc, Lý Hồng và Tống Hạo Thiên. Từ một góc độ nào đó, thì hành động này có thể coi là một cách để giám sát cũng như bảo vệ họ.
Chuyện xảy ra với nhà họ Phương, ông ta không muốn bất kỳ ai dưới trướng can thiệp vào. Nhà họ Phương và nhà họ Trương vốn là kẻ thù truyền kiếp, nhà họ Thẩm cũng khó tránh khỏi có liên quan, theo phân tích của Trương Nhất Phàm khi biết tin, Lý Thiên Trụ nhất định đã nhận được tin báo gì đó từ phía trên.
Cũng có thể ông ta đã quyết định đã đến lúc phải xử lý nhà họ Phương. Còn nguyên nhân vì sao, thì Trương Nhất Phàm vẫn chưa đoán ra được.
Việc nhà họ Phương bị “tiêu diệt” khiến cho Tống Hạo Thiên tăng thêm cảnh giác, gã có vẻ khôn khéo hơn, và cũng hiếm khi yên lặng như bây giờ.
Dĩ nhiên, Tống Hạo Thiên tận mắt chứng kiến cảnh nhà họ Phương bị hại, trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh cảm giác “mèo khóc chuột”. Nhìn vào kết cục của họ, dĩ nhiên gã cũng nhận ra vài điều, nếu không phải trên trung ương gật đầu cho phép thì dựa vào thế lực vững chắc của nhà họ Phương, làm gì có chuyện họ bị “hạ bệ” dễ dàng như vậy.
Nhưng nguyên nhân gì khiến trung ương động đến nhà họ Phương, thì gã cũng không hiểu được, có lẽ suy nghĩ của người làm lãnh đạo chỉ có thể hiểu ngầm, hoàn toàn không thể nói ra.
Sau toàn bộ sự việc, cả nước bước vào giai đoạn kết thúc căng thẳng của phong trào thi đua phòng chống ma túy. Bên phía bộ Công an vẫn tiếp tục truy kích và bắt giữ những kẻ có liên quan, không khí làm việc ở Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy tỉnh Hồ Nam cũng dần yên ổn và đi vào quỹ đạo.
Ngày 19/9/2004, trong Đại hội đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa 16, Trung ương Đảng chính thức đề ra mục tiêu mang tính lịch sử: “Xây dựng và cân bằng xã hội”. Hội nghị thường niên của trung ương về lĩnh vực kinh tế diễn ra từ ngày 3-5/12 đã nhấn mạnh, “Giữ vững quan điểm lấy dân làm gốc, dốc sức xây dựng xã hội hài hòa theo hướng xã hội chủ nghĩa” sẽ là một trong sáu nhiệm vụ trọng tâm phát triển kinh tế năm 2005. Bên cạnh đó, về chính trị, trung ương khẳng định phải đẩy mạnh công tác bồi dưỡng năng lực lãnh đạo, kiên trì quan điểm lãnh đạo theo nguyên tắc “Khoa học, dân chủ, hợp pháp”; về kinh tế cũng xóa bỏ quan điểm “Lấy GDP làm trọng tâm phát triển”, đồng thời đưa ra một quan điểm phát triển mới đảm bảo tính khoa học và coi trọng công bằng xã hội.
Đề xuất này là một dấu mốc quan trọng chứng tỏ sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Trung Quốc đã bước sang một trang sử mới, nó cũng chứng tỏ rằng, nhiệm vụ và mục tiêu phát triển từ nay về sau của Trung Quốc sẽ không còn lấy GDP làm trọng tâm, Trung Quốc đã thực sự bắt đầu chú trọng quan điểm lãnh đạo xây dựng một xã hội hài hòa, tuân thủ pháp luật.
Sự thay đổi về quan điểm chính trị của Trung ương Đảng đã làm cho Trương Nhất Phàm ý thức được rằng, trong thời đại cải cách mở cửa, kinh tế Trung Quốc đang phát triển ngày càng mạnh mẽ như hiện nay, tư tưởng chỉ đạo của Đảng rõ ràng đã chuyển từ xây dựng kinh tế sang cân bằng và ổn định xã hội.
Hắn đoán rằng, những quyết định của Trung ương Đảng về phương diện này có lẽ có liên quan rất lớn đến phong trào thi đua phòng chống ma túy lần này. Mà cái giá phải trả cho thành công đạt được chính là sự sụp đổ của nhà họ Phương, nó cũng là bằng chứng cho những thay đổi và tiến bộ của thời đại.
Hai tháng sau cái kết của nhà họ Phương, buổi chiều một ngày, Lý Thiên Trụ gọi Trương Nhất Phàm vào văn phòng, rồi ông ta đột nhiên tự tay rót trà cho hắn, điều này khiến Trương Nhất Phàm ít nhiều có cảm giác lo lắng.
“Bí thư Lý đích thân rót trà cho mình ư, ông ấy có ý gì nhỉ?”
Trong văn phòng lúc này chỉ có hắn và Lý Thiên Trụ. Vừa rồi, khi đi ra ngoài, Chu Anh Văn tiện tay đóng cửa lại giùm họ khiến cho bầu không khí vốn đã nghiêm túc trong phòng càng thêm áp lực.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm tự dưng thấy căng thẳng vô cùng.
Chẳng lẽ chuyện hắn bồ bịch bị lộ rồi?
Lý Thiên Trụ ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, chậm rãi cất tiếng:
- Đồng chí Nhất Phàm, những công tác cậu đang đảm nhiệm tạm thời dừng hết lại.
Trương Nhất Phàm hoàn toàn không hiểu hàm ý của Lý Thiên Trụ. Ông ta cố tình tỏ vẻ kín đáo như vậy khiến hắn lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Những người đứng đầu nhà nước và Trung ương Đảng có thể dùng một phong trào thi đua tóm được nhà họ Phương, thì cũng có thể dễ dàng tóm được hắn.
Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng cái việc hắn có nhân tình bên ngoài đã đủ để bị tóm gọn rồi.
Thấy Lý Thiên Trụ tỏ vẻ bí hiểm, Trương Nhất Phàm cũng ngồi im lặng, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.
Từ nãy đến giờ, Lý Thiên Trụ vẫn thầm quan sát vẻ mặt Trương Nhất Phàm, thấy hắn vẫn thản nhiên như vậy, ông ta thầm tán thưởng trong lòng, “Khả năng trấn tĩnh của thằng nhóc này ngày càng tốt”. Ông ta cũng uống trà rồi nhàn nhã nói tiếp:
- Tôi đã bàn bạc với Chủ tịch Thẩm rồi, những công tác cậu đang đảm nhiệm từ giờ tạm thời chuyển giao lại cho các Phó Chủ tịch tỉnh khác, mai cậu lập tức quay về Bắc Kinh, thời gian khá gấp gáp nên đừng để chậm trễ.
Nghe xong, Trương Nhất Phàm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi, bắt giam cũng không phải, điều đi cũng chẳng giống, rốt cuộc là định làm gì? Đáng tiếc, Lý Thiên Trụ cố tình không đưa ra đáp án, ông ta chỉ mập mờ nói với hắn:
- Cứ đến Bắc Kinh cậu sẽ biết mình phải làm gì. Chúc lên đường may mắn!
Trương Nhất Phàm vẫn chẳng hiểu mô tê gì, song hắn vẫn kiềm chế không lên tiếng hỏi, ông không nói thì thôi, tôi cũng chẳng thèm hỏi.
Thế nên hắn bình thản gật đầu.
- Vâng ạ! Tất cả mọi việc cháu nghe theo sắp xếp của tổ chức.
Lý Thiên Trụ cuối cùng cũng mỉm cười.
- Cậu không muốn hỏi, tổ chức muốn cậu làm gì à?
Đến lúc này, Trương Nhất Phàm mới dám khẳng định một điều, chắc chắn đây không phải chuyện gì xấu, thực ra nếu có bắt giam thật thì hẳn người bên Ủy an Kỷ luật Trung ương sẽ chẳng cần hỏi han gì mà áp giải hắn đi ngay lập tức. Nếu hắn đoán không nhầm thì lần này có lẽ là chuyện tốt.
Có điều, vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Thiên Trụ lúc đầu vẫn khiến Trương Nhất Phàm hoang mang, hắn chậm rãi đáp:
- Nếu chú đã không muốn nói thì cháu có hỏi cũng vô ích.
Lý Thiên Trụ bật cười.
- Giỏi lắm, chúc mừng cậu “qua cửa” trót lọt!
Nói rồi ông ta đứng dậy.
- Có điều việc lần này rất quan trọng, tôi nghĩ vẫn nên để người ở trên đích thân nói cho cậu biết thì tốt hơn. Nhớ kỹ, biên chế của cậu vẫn là ở Hồ Nam này, giờ cậu vẫn là Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Nam đấy.
- Cháu hiểu ạ!
Trương Nhất Phàm đứng lên cáo từ, lúc quay lại Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn vào văn phòng Thẩm Hoành Quốc. Thẩm Hoành Quốc nghe xong cũng chỉ mỉm cười, không có biểu hiện gì lớn. Anh ta cho hay bản thân cũng không biết nguyên nhân bên trong là gì, nhưng việc hắn phải đi Bắc Kinh thì anh ta đã nhận được tin.
Cả hai nhân vật lớn đều cảm thấy bí ẩn, Trương Nhất Phàm hồ nghi, rốt cuộc là có chuyện gì? Muốn chém muốn giết cứ nói một câu là xong. Sau đấy hắn đi gọi điện thoại tạm biệt Lý Hồng, không ngờ Lý Hồng không những không biết có chuyện gì, mà ngược lại, cô còn ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sao em chẳng biết gì cả?
Tin tức của Lý Hồng trước giờ vẫn rất nhạy bén, thế nào mà lần này cô lại chẳng hay biết gì.
Sau khi nói chuyện với Trương Nhất Phàm, Lý Hồng gọi đến Bắc Kinh, cô muốn thăm dò chút ít tin tức từ phía Duệ Quân, đáng tiếc, Duệ Quân cũng chẳng cung cấp được tí manh mối nào có giá trị. Chuyện xảy ra hôm nay chẳng khác nào một câu đố, cứ không ngừng lởn vởn trong đầu Trương Nhất Phàm.
Vì thời gian gấp rút nên hắn phải đáp ngay chuyến bay vào sáng ngày hôm sau. Tối hôm đó, Trương Nhất Phàm hẹn gặp Lý Hồng.
Sau một hồi phân tích, họ vẫn không đưa ra được đáp án nào. Trương Nhất Phàm từng gọi thẳng đến Bắc Kinh hỏi cha hắn, nhưng Trương Kính Hiên cũng không tiết lộ tin gì cụ thể, ông chỉ yêu cầu hắn nhanh chóng quay về Bắc Kinh.
Nghe xong yêu cầu này, cả Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều có cảm giác rất kỳ lạ. Lý Hồng càng tỏ ra lo lắng hơn, cô hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì không hay. Nhưng từ giọng điệu của Trương Kính Hiên thì không có vẻ gì là đang không vui. Kết hợp với thái độ cười bí ẩn của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm hiểu ra tất cả.
- Thôi đừng nghĩ nữa, là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì cũng không tránh được.
Lần đầu tiên Lý Hồng dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.
- Nếu anh xảy ra chuyện, em cũng sẽ không làm cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này nữa.
Trương Nhất Phàm có phần sửng sốt, hắn mỉm cười nói với vẻ cưng chiều:
- Em ngốc quá! Cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tốt thế mà không làm, thì muốn làm gì?
Lý Hồng ngẩng đầu nhìn trần nhà.
- Tự nhiên muốn nghỉ ngơi, tự cho mình một kỳ nghỉ dài.
Trương Nhất Phàm nghe xong cũng phần nào hiểu được. Thực ra, hắn cũng muốn được như vậy, nếu có thể, hắn muốn mua một hòn đảo nhỏ nào đó trên Thái Bình Dương rồi an hưởng cuộc sống vui vẻ ở đó.
Dĩ nhiên, đó vẫn chỉ một ước mơ, mãi mãi không thể thực hiên được. Ai bảo hắn là một Đảng viên, là cán bộ nhà nước, cho dù có tiền cũng không thể công khai hưởng thụ cuộc sống thần tiên ấy.
Trong khi hai người nói chuyện, trên tivi đang phát sóng chương trình thời sự, Tổng thống Ukraine lại có chuyến viếng thăm Trung Quốc.
Lý Hồng tỏ ra ngạc nhiên.
- Cái ông Tổng thống Ukraine này hình như rất thích Trung Quốc thì phải, chỉ riêng năm nay đã đến hai lần rồi.
Trương Nhất Phàm nghe cô nói mới chú ý đến tin này, đúng như vậy, quả thực năm nay vị Tổng thống này đã đến đây hai lần rồi. Hắn cười:
- Điều này chứng minh quan hệ giữa hai nước rất tốt thôi mà!
Lý Hồng không mấy đồng tình.
- Em cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Không thể nào, không thể nào!
Cô vừa nghĩ vừa lặp đi lặp lại “không thể nào”.
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt