Quân Cưới
Chương 67: Con Hoang
Sải chân của Triệu Kiến Quốc rất lớn, tốc độ bước đi lại nhanh, Hàn Mai cơ hồ là phải chạy mới theo kịp anh.
Xuống đến phòng khách ở dưới lầu, Lục Hạo thấy Triệu Kiến Quốc mặt mày xanh mét, kéo tay Hàn Mai đi ra ngoài, còn tưởng rằng là hai bên xảy ra xung đột. Bọn anh chỉ có hai người, còn thêm Hàn Mai là phụ nữ nữa, nếu như đánh nhau thật thì sẽ phải chịu thiệt, Lục Hạo suy tính xong liền vội vàng đi theo, rời khỏi nơi này trước đã rồi nói.
Đến cửa, Triệu Kiến Quốc trực tiếp trèo lên xe việt dã, từ đầu đến cuối không nói câu nào, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.
Lục Hạo vốn định hỏi xem đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Triệu Kiến Quốc thì tê dại cả người, không dám mở miệng ra hỏi nữa, đành phải đưa mắt nhìn Hàn Mai.
Sau khi ra ngoài, Hàn Mai liền theo Triệu Kiến Quốc lên xe, cô có nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Lục Hạo, nhưng cô cũng không biết giải thích ra sao, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu với Lục Hạo, sau đó thì im lặng.
Triệu Kiến Quốc chờ Hàn Mai lên xe xong liền nổ máy, bởi vì Hàn Mai bị say xe nên mỗi lần cô ở trên xe, Triệu Kiến Quốc sẽ cố gắng lái chậm hết sức có thể, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Hành động của anh khiến Hàn Mai rất cảm động, cô biết trong lòng Triệu Kiến Quốc lúc này rất khó chịu, nhưng cho dù anh có khó chịu thì vẫn luôn nhớ đến cô. Có người đàn ông cả đời sẽ không vì bạn mà làm ra chuyện oanh liệt nào, nhưng lại vì bạn mà làm rất nhiều việc mà người khác không hề chú ý, có lúc là chuyện nhỏ mà ngay cả bản thân bạn cũng bỏ qua nhưng người đó lại luôn đặt ở trong lòng. Đối với Hàn Mai mà nói, như vậy đã là quá đủ rồi. Sống lại một đời, cô sẽ không theo đuổi thứ tình yêu không thiết thực giống kiếp trước nữa, cuộc sống bình an, ấm áp như bây giờ mới là điều cô mong muốn.
Chốc lát sau, xe đã vững vàng chạy trên đường núi, dọc theo đường đi, Triệu Kiến Quốc cũng không nói lời nào, nét mặt không thay đổi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Hàn Mai không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Đến bộ đội, Triệu Kiến Quốc lái xe thẳng đến dưới lầu.
Hàn Mai xuống xe liền chuẩn bị lên lầu, nhưng lại không thấy Triệu Kiến Quốc đi tới, cô quay đầu lại thì thấy anh vẫn đang đứng tựa vào cửa xe.
“Em đi lên trước đi!” Thấy Hàn Mai nhìn mình, Triệu Kiến Quốc nói.
Mặc dù, giờ phút này, Hàn Mai rất muốn ở bên cạnh anh nhưng cô biết lúc này tốt nhất là cho anh không gian riêng, để anh yên lặng một chút. Hàn Mai thấy xung quanh không có ai, chạy thật nhanh tới bên cạnh Triệu Kiến Quốc, nhón chân hôn lên khóe môi anh, “Vâng, em và bọn trẻ chờ anh ở nhà, anh về sớm một chút!”
“Ừ”
Nhận được câu trả lời của Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai không nói thêm gì nữa, lên lầu tìm Lưu Anh.
Lưu Anh cho Tiểu Lôi ăn xong, chơi được một lát thì con bé ngủ thiếp đi, còn Tiểu Nghị lại rất có tinh thần, lúc Hàn Mai mở cửa đi vào thì con trai của cô đang nằm trên giường lật tới lật lui, Bình Bình thì gãi ngứa trên bụng thằng bé, chọc cho thằng bé cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ bé mập mạp nắm thành đấm quơ múa trên không trung.
Lúc được ba tháng, tiểu tử kia nằm trên giường lớn của cha mẹ lật người rất mạnh mẽ, từ đó liền yêu thích loại vận động này, chỉ cần đặt thằng bé lên giường là nó liền bắt đầu lật. Mới đầu là lật sang bên trái, sau đó mới lật sang bên phải, về sau lá gan càng lúc càng lúc, có lúc Hàn Mai bế Tiểu Lôi vào bếp rót nước, sợ thằng bé không cẩn thận ngã xuống sàn nên cô dùng chăn và gối đầu chặn quanh giường, nhưng cô vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy một tiếng “Bịch” vang lên sau lưng, quay đầu nhìn lại thì cả người cả chăn đều rơi hết xuống đất. Hàn Mai vội vàng đặt con gái xuống giường nhỏ, chạy tới kiểm tra xem tiểu tử kia có bị thương không. Thấy trên trán con trai sưng lên một cục lớn, Hàn Mai đau lòng gần chết, hận không thể ngã thay cho thằng bé. Thế nhưng người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị lại không thấy chuyện này có chút quan trọng nào, lúc vừa ngã thì có khóc lên hai tiếng, chờ Hàn ôm rồi thì lại bắt đầu lật trái lật phải. Hàn Mai thấy con trai không để ý đến cục u trên trán mà khí thế ngất trời chơi đùa thì không khỏi hoài nghi vừa nãy nó khóc hai tiếng có phải là không phải là vì đau mà là bởi vì lần đầu tiên bị ngã khỏi giường nên sợ hãi hay không?
Tiểu Nghị đang vui vẻ chơi với Bình Bình, vừa thấy Hàn Mai về lập tức y y nha nha kêu lên, Hàn Mai ôm thằng bé lên, hôn mấy cái lên mặt con trai.
Lưu Anh hâm mộ nhìn Hàn Mai, chị cúi đầu, tay không tự giác mà đặt lên bụng, lần này có lẽ không sai được, không biết trong bụng chị có phải cũng là một thằng nhóc béo mập hay không?
Hàn Mai vẫn đang đùa với con trai, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lưu Anh đang vừa cười vừa nhìn xuống bụng, vẻ mặt giống như đang ước mơ điều gì đó vậy.
Hiện tại, nói thế nào Hàn Mai cũng là người từng trải, vừa thấy biểu tình kia của Lưu Anh, cô chắc chắn đến tám chín phần là chị ấy có bầu, nhưng vẫn lên tiếng hỏi, “Chị Anh, Bình Bình cũng lớn như vậy rồi, hiện tại cũng biết chăm sóc em trai rồi, chị còn không nhanh sinh em trai, em gái cho con bé đi?”
Nghe Hàn Mai nói, Lưu Anh đỏ mặt, nhưng không khó nhìn ra trên gương mặt đó tràn đầy hạnh phúc. Chị nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, nói với Hàn Mai, “Chị.. hình như chị có thai rồi..”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Quả nhiên là cô đoán không sai, “Thế Liên trưởng Lâm nhà chị đã biết chưa?”
“Mới có vài ngày thôi, chị còn chưa chắc có phải hay không nữa, nhỡ đến bệnh viện kiểm tra lại không có thì sao, không phải là khiến anh ấy mừng hụt sao? Chị định chờ qua một thời gian nữa, chờ chắc chắn rồi thì mới nói cho anh ấy biết.”
“Cũng đúng, nhưng chị nhớ cẩn thận đấy!”
Hàn Mai nói chuyện với Lưu Anh thêm một lúc nữa mới ôm hai bảo bối về nhà.
Triệu Kiến Quốc chờ Hàn Mai đi lên lầu mới dám buông lỏng tâm tình, anh không hy vọng cô sẽ nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của bản thân. Khi còn nhỏ anh rất hâm mộ Thạch Đầu, mặc dù thím Thạch rất hay mắng cậu ta, lúc nóng nảy cũng ra đánh cho cậu ta vài roi, nhưng tất cả đều vì tốt cho cậu ta. Thím Thạch cũng toàn chọn những chỗ nhiều thịt để xuống tay, chỉ sợ đánh sẽ nặng làm Thạch Đầu bị thương.
Nói đến đánh chửi thì lúc nhỏ Triệu Kiến Quốc cũng từng bị đánh chửi rồi. Nhưng Triệu Kiến Quốc luôn cảm thấy Lưu Tú không giống như đang dạy dỗ con cái mà giống như đang trút giận hoặc là trả thù lên người anh hơn. Sau khi đến Trần gia, mặc dù Lưu Tú không còn đánh anh ác liệt như trước nữa nhưng trừng phạt lớn nhỏ thì ngày nào cũng có. Từ nhỏ Triệu Kiến Quốc đã cảm thấy rất nghi hoặc, tại sao mẹ ruột của anh lại chán ghét anh như vậy, giống như anh chính là vật dơ bẩn, ngay cả nhìn anh thôi mà mẹ anh cũng không muốn nhìn. Anh đã từng hoài nghi mình không phải là con ruột của Lưu Tú nhưng diện mạo giống nhau đến tám chín phần cũng đủ để chứng minh quan hệ máu mủ giữa hai người.
Anh cũng đã từng hận Lưu Tú, hận bà tại sao không thể đối xử với anh như những người mẹ khác. Nếu bà đã chán ghét anh như vậy thì tại sao còn sinh ra anh làm gì?
Triệu Kiến Quốc đã chôn sau câu hỏi này trong lòng nhiều năm, không nghĩ tới khi đáp án bị vạch trần lại đau đớn như vậy.
Bởi vì anh là con hoang.
Bởi vì anh là vết nhơ cả đời của bà.
Bởi vì nhìn thấy anh, bà sẽ nhớ lại khuất nhục đã trải qua.
Triệu Kiến Quốc chạy càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy, những lời này không ngừng vang lên bên tai của anh.
Sau khi về nhà, Hàn Mai chuyển giường của bọn trẻ ra phòng khách, đặt hai anh em xuống để bọn nó tự chơi ở trong, còn cô thì vội vàng chuẩn bị cơm tối, thỉnh thoảng lại nhô đầu ra ngó bọn trẻ.
Đến khi Hàn Mai nấu gần xong thì có tiếng mở cửa vang lên ngoài phòng khách.
Hàn Mai không cần nghĩ cũng biết là Triệu Kiến Quốc về, vì thế cô vẫn đứng trong bếp vừa xào rau, vừa nói vọng ra bên ngoài, “Tiểu Lôi vừa mới tỉnh, em chưa cho con đi tiểu đâu, anh kiểm tra tã cho con bé xem, đúng rồi, anh nhớ rửa tay trước đấy!”
Triệu Kiến Quốc chạy không biết bao nhiêu lâu, anh nằm trong bùn, nhìn những đốm sáng nhàn nhạt từ cửa sổ của các căn nhà mà trong đầu trống rỗng, không biết vì sao, lại hiện lên cảnh vợ anh hôn anh ở dưới lầu, lôi kéo tay anh dặn anh về nhà sớm, mẹ con cô ở nhà chờ anh về. Đáy lòng lạnh lẽo liền hiện lên một tia ấm áp, giờ phút này, cái gì anh cũng không cần, anh chỉ muốn trở về căn nhà nhỏ ấm áp của mình, trở lại bên cạnh cô gái khiến lòng anh ấm áp mà thôi!
Vừa nghĩ tới Hàn Mai, Triệu Kiến Quốc lập tức bò dậy khỏi bùn đất, chạy nhanh về nhà, nếu anh còn không về không biết vợ anh sẽ lo lắng như thế nào nữa.
Vừa bước vào nhà, Triệu Kiến Quốc đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, trên bàn ăn còn bày mấy đĩa thức ăn vẫn còn nóng, đều là những món anh thích anh, hai bảo bối nhà anh đang nằm trên giường nhỏ y y nha nha trò chuyện. Trong nháy mắt, đáy lòng của Triệu Kiến Quốc lập tức trướng đầy, nghe thấy giọng nói của vợ, bước chân không tự chủ được liền đi tìm ngọn nguồn của thanh âm đó.
Hàn Mai nói xong không thấy có người đáp lại, vừa muốn xoay người đi ra ngoài thì ngang eo liền bị hai cánh tay quấn ngang. Đột nhiên bị trói buộc khiến Hàn Mai sợ hết hồn, sau khi ngửi thấy mùi mồ hôi quen thuộc, cô mới thả lỏng, liếc Triệu Kiến Quốc một cái, cô oán giận nó, “Làm em sợ muốn chết! Đi đường mà cũng không phát ra âm thanh nào!”
Triệu Kiến Quốc chống cằm lên vai Hàn Mai, mặt dán sát vào sau tai và cổ của cô, bị râu của anh cọ vào làm Hàn Mai ngứa không chịu được.
“Đừng… Đừng… Còn nốt món này nữa là ăn cơm được rồi, ngứa… Ngứa..”
“Vợ à, anh rất nhớ em!” Triệu Kiến Quốc nói xong liền chui tay vào tìm kiếm dưới áo Hàn Mai, nắm lấy một bên mềm mại của cô, dùng sức vuốt ve.
Xuống đến phòng khách ở dưới lầu, Lục Hạo thấy Triệu Kiến Quốc mặt mày xanh mét, kéo tay Hàn Mai đi ra ngoài, còn tưởng rằng là hai bên xảy ra xung đột. Bọn anh chỉ có hai người, còn thêm Hàn Mai là phụ nữ nữa, nếu như đánh nhau thật thì sẽ phải chịu thiệt, Lục Hạo suy tính xong liền vội vàng đi theo, rời khỏi nơi này trước đã rồi nói.
Đến cửa, Triệu Kiến Quốc trực tiếp trèo lên xe việt dã, từ đầu đến cuối không nói câu nào, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.
Lục Hạo vốn định hỏi xem đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Triệu Kiến Quốc thì tê dại cả người, không dám mở miệng ra hỏi nữa, đành phải đưa mắt nhìn Hàn Mai.
Sau khi ra ngoài, Hàn Mai liền theo Triệu Kiến Quốc lên xe, cô có nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Lục Hạo, nhưng cô cũng không biết giải thích ra sao, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu với Lục Hạo, sau đó thì im lặng.
Triệu Kiến Quốc chờ Hàn Mai lên xe xong liền nổ máy, bởi vì Hàn Mai bị say xe nên mỗi lần cô ở trên xe, Triệu Kiến Quốc sẽ cố gắng lái chậm hết sức có thể, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Hành động của anh khiến Hàn Mai rất cảm động, cô biết trong lòng Triệu Kiến Quốc lúc này rất khó chịu, nhưng cho dù anh có khó chịu thì vẫn luôn nhớ đến cô. Có người đàn ông cả đời sẽ không vì bạn mà làm ra chuyện oanh liệt nào, nhưng lại vì bạn mà làm rất nhiều việc mà người khác không hề chú ý, có lúc là chuyện nhỏ mà ngay cả bản thân bạn cũng bỏ qua nhưng người đó lại luôn đặt ở trong lòng. Đối với Hàn Mai mà nói, như vậy đã là quá đủ rồi. Sống lại một đời, cô sẽ không theo đuổi thứ tình yêu không thiết thực giống kiếp trước nữa, cuộc sống bình an, ấm áp như bây giờ mới là điều cô mong muốn.
Chốc lát sau, xe đã vững vàng chạy trên đường núi, dọc theo đường đi, Triệu Kiến Quốc cũng không nói lời nào, nét mặt không thay đổi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Hàn Mai không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Đến bộ đội, Triệu Kiến Quốc lái xe thẳng đến dưới lầu.
Hàn Mai xuống xe liền chuẩn bị lên lầu, nhưng lại không thấy Triệu Kiến Quốc đi tới, cô quay đầu lại thì thấy anh vẫn đang đứng tựa vào cửa xe.
“Em đi lên trước đi!” Thấy Hàn Mai nhìn mình, Triệu Kiến Quốc nói.
Mặc dù, giờ phút này, Hàn Mai rất muốn ở bên cạnh anh nhưng cô biết lúc này tốt nhất là cho anh không gian riêng, để anh yên lặng một chút. Hàn Mai thấy xung quanh không có ai, chạy thật nhanh tới bên cạnh Triệu Kiến Quốc, nhón chân hôn lên khóe môi anh, “Vâng, em và bọn trẻ chờ anh ở nhà, anh về sớm một chút!”
“Ừ”
Nhận được câu trả lời của Triệu Kiến Quốc, Hàn Mai không nói thêm gì nữa, lên lầu tìm Lưu Anh.
Lưu Anh cho Tiểu Lôi ăn xong, chơi được một lát thì con bé ngủ thiếp đi, còn Tiểu Nghị lại rất có tinh thần, lúc Hàn Mai mở cửa đi vào thì con trai của cô đang nằm trên giường lật tới lật lui, Bình Bình thì gãi ngứa trên bụng thằng bé, chọc cho thằng bé cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ bé mập mạp nắm thành đấm quơ múa trên không trung.
Lúc được ba tháng, tiểu tử kia nằm trên giường lớn của cha mẹ lật người rất mạnh mẽ, từ đó liền yêu thích loại vận động này, chỉ cần đặt thằng bé lên giường là nó liền bắt đầu lật. Mới đầu là lật sang bên trái, sau đó mới lật sang bên phải, về sau lá gan càng lúc càng lúc, có lúc Hàn Mai bế Tiểu Lôi vào bếp rót nước, sợ thằng bé không cẩn thận ngã xuống sàn nên cô dùng chăn và gối đầu chặn quanh giường, nhưng cô vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy một tiếng “Bịch” vang lên sau lưng, quay đầu nhìn lại thì cả người cả chăn đều rơi hết xuống đất. Hàn Mai vội vàng đặt con gái xuống giường nhỏ, chạy tới kiểm tra xem tiểu tử kia có bị thương không. Thấy trên trán con trai sưng lên một cục lớn, Hàn Mai đau lòng gần chết, hận không thể ngã thay cho thằng bé. Thế nhưng người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị lại không thấy chuyện này có chút quan trọng nào, lúc vừa ngã thì có khóc lên hai tiếng, chờ Hàn ôm rồi thì lại bắt đầu lật trái lật phải. Hàn Mai thấy con trai không để ý đến cục u trên trán mà khí thế ngất trời chơi đùa thì không khỏi hoài nghi vừa nãy nó khóc hai tiếng có phải là không phải là vì đau mà là bởi vì lần đầu tiên bị ngã khỏi giường nên sợ hãi hay không?
Tiểu Nghị đang vui vẻ chơi với Bình Bình, vừa thấy Hàn Mai về lập tức y y nha nha kêu lên, Hàn Mai ôm thằng bé lên, hôn mấy cái lên mặt con trai.
Lưu Anh hâm mộ nhìn Hàn Mai, chị cúi đầu, tay không tự giác mà đặt lên bụng, lần này có lẽ không sai được, không biết trong bụng chị có phải cũng là một thằng nhóc béo mập hay không?
Hàn Mai vẫn đang đùa với con trai, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lưu Anh đang vừa cười vừa nhìn xuống bụng, vẻ mặt giống như đang ước mơ điều gì đó vậy.
Hiện tại, nói thế nào Hàn Mai cũng là người từng trải, vừa thấy biểu tình kia của Lưu Anh, cô chắc chắn đến tám chín phần là chị ấy có bầu, nhưng vẫn lên tiếng hỏi, “Chị Anh, Bình Bình cũng lớn như vậy rồi, hiện tại cũng biết chăm sóc em trai rồi, chị còn không nhanh sinh em trai, em gái cho con bé đi?”
Nghe Hàn Mai nói, Lưu Anh đỏ mặt, nhưng không khó nhìn ra trên gương mặt đó tràn đầy hạnh phúc. Chị nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, nói với Hàn Mai, “Chị.. hình như chị có thai rồi..”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Quả nhiên là cô đoán không sai, “Thế Liên trưởng Lâm nhà chị đã biết chưa?”
“Mới có vài ngày thôi, chị còn chưa chắc có phải hay không nữa, nhỡ đến bệnh viện kiểm tra lại không có thì sao, không phải là khiến anh ấy mừng hụt sao? Chị định chờ qua một thời gian nữa, chờ chắc chắn rồi thì mới nói cho anh ấy biết.”
“Cũng đúng, nhưng chị nhớ cẩn thận đấy!”
Hàn Mai nói chuyện với Lưu Anh thêm một lúc nữa mới ôm hai bảo bối về nhà.
Triệu Kiến Quốc chờ Hàn Mai đi lên lầu mới dám buông lỏng tâm tình, anh không hy vọng cô sẽ nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của bản thân. Khi còn nhỏ anh rất hâm mộ Thạch Đầu, mặc dù thím Thạch rất hay mắng cậu ta, lúc nóng nảy cũng ra đánh cho cậu ta vài roi, nhưng tất cả đều vì tốt cho cậu ta. Thím Thạch cũng toàn chọn những chỗ nhiều thịt để xuống tay, chỉ sợ đánh sẽ nặng làm Thạch Đầu bị thương.
Nói đến đánh chửi thì lúc nhỏ Triệu Kiến Quốc cũng từng bị đánh chửi rồi. Nhưng Triệu Kiến Quốc luôn cảm thấy Lưu Tú không giống như đang dạy dỗ con cái mà giống như đang trút giận hoặc là trả thù lên người anh hơn. Sau khi đến Trần gia, mặc dù Lưu Tú không còn đánh anh ác liệt như trước nữa nhưng trừng phạt lớn nhỏ thì ngày nào cũng có. Từ nhỏ Triệu Kiến Quốc đã cảm thấy rất nghi hoặc, tại sao mẹ ruột của anh lại chán ghét anh như vậy, giống như anh chính là vật dơ bẩn, ngay cả nhìn anh thôi mà mẹ anh cũng không muốn nhìn. Anh đã từng hoài nghi mình không phải là con ruột của Lưu Tú nhưng diện mạo giống nhau đến tám chín phần cũng đủ để chứng minh quan hệ máu mủ giữa hai người.
Anh cũng đã từng hận Lưu Tú, hận bà tại sao không thể đối xử với anh như những người mẹ khác. Nếu bà đã chán ghét anh như vậy thì tại sao còn sinh ra anh làm gì?
Triệu Kiến Quốc đã chôn sau câu hỏi này trong lòng nhiều năm, không nghĩ tới khi đáp án bị vạch trần lại đau đớn như vậy.
Bởi vì anh là con hoang.
Bởi vì anh là vết nhơ cả đời của bà.
Bởi vì nhìn thấy anh, bà sẽ nhớ lại khuất nhục đã trải qua.
Triệu Kiến Quốc chạy càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy, những lời này không ngừng vang lên bên tai của anh.
Sau khi về nhà, Hàn Mai chuyển giường của bọn trẻ ra phòng khách, đặt hai anh em xuống để bọn nó tự chơi ở trong, còn cô thì vội vàng chuẩn bị cơm tối, thỉnh thoảng lại nhô đầu ra ngó bọn trẻ.
Đến khi Hàn Mai nấu gần xong thì có tiếng mở cửa vang lên ngoài phòng khách.
Hàn Mai không cần nghĩ cũng biết là Triệu Kiến Quốc về, vì thế cô vẫn đứng trong bếp vừa xào rau, vừa nói vọng ra bên ngoài, “Tiểu Lôi vừa mới tỉnh, em chưa cho con đi tiểu đâu, anh kiểm tra tã cho con bé xem, đúng rồi, anh nhớ rửa tay trước đấy!”
Triệu Kiến Quốc chạy không biết bao nhiêu lâu, anh nằm trong bùn, nhìn những đốm sáng nhàn nhạt từ cửa sổ của các căn nhà mà trong đầu trống rỗng, không biết vì sao, lại hiện lên cảnh vợ anh hôn anh ở dưới lầu, lôi kéo tay anh dặn anh về nhà sớm, mẹ con cô ở nhà chờ anh về. Đáy lòng lạnh lẽo liền hiện lên một tia ấm áp, giờ phút này, cái gì anh cũng không cần, anh chỉ muốn trở về căn nhà nhỏ ấm áp của mình, trở lại bên cạnh cô gái khiến lòng anh ấm áp mà thôi!
Vừa nghĩ tới Hàn Mai, Triệu Kiến Quốc lập tức bò dậy khỏi bùn đất, chạy nhanh về nhà, nếu anh còn không về không biết vợ anh sẽ lo lắng như thế nào nữa.
Vừa bước vào nhà, Triệu Kiến Quốc đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, trên bàn ăn còn bày mấy đĩa thức ăn vẫn còn nóng, đều là những món anh thích anh, hai bảo bối nhà anh đang nằm trên giường nhỏ y y nha nha trò chuyện. Trong nháy mắt, đáy lòng của Triệu Kiến Quốc lập tức trướng đầy, nghe thấy giọng nói của vợ, bước chân không tự chủ được liền đi tìm ngọn nguồn của thanh âm đó.
Hàn Mai nói xong không thấy có người đáp lại, vừa muốn xoay người đi ra ngoài thì ngang eo liền bị hai cánh tay quấn ngang. Đột nhiên bị trói buộc khiến Hàn Mai sợ hết hồn, sau khi ngửi thấy mùi mồ hôi quen thuộc, cô mới thả lỏng, liếc Triệu Kiến Quốc một cái, cô oán giận nó, “Làm em sợ muốn chết! Đi đường mà cũng không phát ra âm thanh nào!”
Triệu Kiến Quốc chống cằm lên vai Hàn Mai, mặt dán sát vào sau tai và cổ của cô, bị râu của anh cọ vào làm Hàn Mai ngứa không chịu được.
“Đừng… Đừng… Còn nốt món này nữa là ăn cơm được rồi, ngứa… Ngứa..”
“Vợ à, anh rất nhớ em!” Triệu Kiến Quốc nói xong liền chui tay vào tìm kiếm dưới áo Hàn Mai, nắm lấy một bên mềm mại của cô, dùng sức vuốt ve.
Tác giả :
Đệ Tứ Cá Bình Quả L