Quân Cưng Sủng Nhàn Thê
Chương 8-2: Tranh chấp áo lót (phần 1) (2)
"Ông xã, thật ra thì anh không cần theo em, dù sao người trong nhà anh cũng đã thúc giục nhiều lần."
"Không sao."
"Coi chừng mẹ anh trách anh có vợ quên mẹ, còn không phải lại gây thù cho em."
"Cô có cầu cũng không được."Mẹ anh suốt ngày cằn nhằn kêu anh mau lấy vợ sinh con đến nỗi lỗ tai anh cũng sắp thành cái kén, trực tiếp ôm cháu đến trước mặt không chừng bà càng vui vẻ hơn đó.
"Chẳng lẽ anh sợ em bị trai đẹp khác lừa gạt đi mất hả?"
"Tôi mà sợ bọn họ?" Điểm này tự tin anh vẫn phải có.
"Vậy là anh lo sợ em lại gây sợ phiền phức chứ gì?"
"Nếu cô dám làm, tôi cũng muốn nhìn thử xem." Trong thời gian sống chung ngắn ngủi, Hoa Tử Ngang cũng hiểu rõ ít nhiều, Trưởng Tôn Ngưng là một bụng tâm địa gian giảo, vả lại còn là một người có thể tuôn ra lời nói ác độc, độc chết người không đền mạng, nhưng đến nay anh vẫn chưa hề phát hiện cô có ý xấu, vậy thì cứ giữ ở bên người, từ từ quan sát cũng được.
Hai người đầu chạm đầu, anh một lời, cô một lời, âm thanh chỉ có bọn họ nghe được, dáng vẻ cực kỳ thân mật, người không biết rõ chuyện trong đó còn cho rằng bọn họ là cặp vợ chồng trẻ mới cưới.
Sóng vai đi vào một cửa hàng đồ lót hàng đầu, trong cửa hàng đang tổ chức hoạt động, khách hàng không ít. Trước kia chắc chắn ‘Cô’ (Trưởng Tôn Ngưng thật) sẽ không tới chỗ như thế, nhưng kiếp trước vì để tiết kiệm thời gian, tất cả quần áo của cô đều chọn từ nhãn hiệu hàng đầu trong các cửa hàng cao cấp. Hoa Tử Ngang hơi cau mày, vẫn không nói gì đi theo cô vào. Trưởng Tôn Ngưng cũng không phải cố ý mang Hoa Tử Ngang đi dạo cửa hàng đồ lót, mà cô thật sự đang rất cần.
"Anh, chị, có gì cần giúp sao?" Cô gái nhân viên cửa hàng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhiệt tình chào mời nói, còn không nhịn được nhìn Hoa Tử Ngang thêm mấy lần. Anh chỉ có một thân quân trang kia, chính là vì thế, ở trong đống người mua hàng càng nổi bật lên vẻ đẹp trai uy vũ.
Trưởng Tôn Ngưng giống như đang tuyên bố chủ quyền, ôm hông của anh, rất khách khí đối với cô gái nhân viên cửa hàng nói: "Tự chúng tôi xem rồi chọn, có yêu cầu gì sẽ gọi cô sau." Giọng nói của cô khách sáo, bình thản, xa cách, không có bất kỳ tâm tình gì, hoàn toàn không sống động giống như khi nói chuyện với Hoa Tử Ngang.
"Được." Cô gái nhân viên cửa hàng tiếp tục đi tiếp đón những khách hàng khác.
"Cô muốn mua cái gì?" Hoa Tử Ngang ngây ngốc hỏi, lúc vừa vào tiệm anh đã cảm thấy không được tự nhiên, đi dạo cửa hàng đồ lót với một cô gái, giống như là cô gái lên kiệu hoa, lần đầu tiên trong đời.
"Đương nhiên là mua đồ lót rồi." Trưởng Tôn Ngưng ngoài miệng vừa nói, ý định đã sớm nhào tới đủ loại đồ lót kiểu dáng khác nhau, vẻ mặt hăng hái, tay lại chặt chẽ lôi kéo Hoa Tử Ngang, chỉ sợ bị người ta giành mất.
Trước kia Trưởng Tôn Ngưng đã cảm thấy áo lót chính là bạn tốt thân mật nhất của phái nữ, chỉ có chọn đúng bạn tốt thích hợp nhất, mới có thể làm phái nữ xinh đẹp hơn. Đáng tiếc khi đó cô không có thời gian cũng không có tâm tình làm chuyện đi dạo phố, cũng may cuối cùng cô đã có cơ hội để đền bù những tiếc nuối lúc trước, đời này cô nhất định phải hưởng thụ thật tốt cuộc sống này.
"Cái này như thế nào?" Chợt, Trưởng Tôn Ngưng cầm lên một bộ áo ngực phối hợp hoa văn hỏi Hoa Tử Ngang, màu trắng phối hợp hoa văn xanh nhạt, rất có cảm giác mùa xuân.
"Không tệ." Hoa Tử Ngang quét mắt nhìn qua rồi lại rất bình tĩnh dời đi, cảm giác hai gò má mình nóng rực.
"Cái gì đây? Anh đang trả lời có lệ với em hả." Trưởng Tôn Ngưng phiết phiết miệng, bắt đầu mở ra cái kiểu dáng khác, nhưng bộ này vẫn đang cầm trong tay."Cái này thì sao?" Lại cầm một cái cũng mang màu sắc ấm áp và phong cách gợi cảm khác lên hỏi Hoa Tử Ngang, hoàn toàn coi anh như người đàn ông thân mật nhất của mình, sớm quên mất chuyện mình sống chết dây dưa người ta lúc trước.
"Rất thích hợp với cô, nhưng cô xác định mình có thể mặc vừa nó sao??" Cảm giác được Trưởng Tôn Ngưng bắt đầu không vừa lòng, lúc này Hoa Tử Ngang rất nghiêm túc đưa ra đề nghị, chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên mà? Anh cô đơn nhiều năm như vậy, chưa hề lại gần phái nữ nào trừ một lần 'Cởi sạch'cô gái nhỏ này, căng thẳng cái gì chứ? Cái ý niệm này đang ở trong đầu chợt lóe lên, nhưng lập tức lại khôi phục lý trí.
"Làm sao? Quá lớn hay là nhỏ?" Trưởng Tôn Ngưng cố ý hỏi, chính là muốn để cho Hoa Tử Ngang từ từ quen nếp với việc ở bên cô, nhớ những đặc điểm của cô từng cái từng cái một.
"Nhỏ."
"Thì ra là anh biết nhỏ hơn cỡ của em, còn tưởng rằng anh không biết đó." Trưởng Tôn Ngưng thân mật dán bên tai Hoa Tử Ngang nói.
"Không sao."
"Coi chừng mẹ anh trách anh có vợ quên mẹ, còn không phải lại gây thù cho em."
"Cô có cầu cũng không được."Mẹ anh suốt ngày cằn nhằn kêu anh mau lấy vợ sinh con đến nỗi lỗ tai anh cũng sắp thành cái kén, trực tiếp ôm cháu đến trước mặt không chừng bà càng vui vẻ hơn đó.
"Chẳng lẽ anh sợ em bị trai đẹp khác lừa gạt đi mất hả?"
"Tôi mà sợ bọn họ?" Điểm này tự tin anh vẫn phải có.
"Vậy là anh lo sợ em lại gây sợ phiền phức chứ gì?"
"Nếu cô dám làm, tôi cũng muốn nhìn thử xem." Trong thời gian sống chung ngắn ngủi, Hoa Tử Ngang cũng hiểu rõ ít nhiều, Trưởng Tôn Ngưng là một bụng tâm địa gian giảo, vả lại còn là một người có thể tuôn ra lời nói ác độc, độc chết người không đền mạng, nhưng đến nay anh vẫn chưa hề phát hiện cô có ý xấu, vậy thì cứ giữ ở bên người, từ từ quan sát cũng được.
Hai người đầu chạm đầu, anh một lời, cô một lời, âm thanh chỉ có bọn họ nghe được, dáng vẻ cực kỳ thân mật, người không biết rõ chuyện trong đó còn cho rằng bọn họ là cặp vợ chồng trẻ mới cưới.
Sóng vai đi vào một cửa hàng đồ lót hàng đầu, trong cửa hàng đang tổ chức hoạt động, khách hàng không ít. Trước kia chắc chắn ‘Cô’ (Trưởng Tôn Ngưng thật) sẽ không tới chỗ như thế, nhưng kiếp trước vì để tiết kiệm thời gian, tất cả quần áo của cô đều chọn từ nhãn hiệu hàng đầu trong các cửa hàng cao cấp. Hoa Tử Ngang hơi cau mày, vẫn không nói gì đi theo cô vào. Trưởng Tôn Ngưng cũng không phải cố ý mang Hoa Tử Ngang đi dạo cửa hàng đồ lót, mà cô thật sự đang rất cần.
"Anh, chị, có gì cần giúp sao?" Cô gái nhân viên cửa hàng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhiệt tình chào mời nói, còn không nhịn được nhìn Hoa Tử Ngang thêm mấy lần. Anh chỉ có một thân quân trang kia, chính là vì thế, ở trong đống người mua hàng càng nổi bật lên vẻ đẹp trai uy vũ.
Trưởng Tôn Ngưng giống như đang tuyên bố chủ quyền, ôm hông của anh, rất khách khí đối với cô gái nhân viên cửa hàng nói: "Tự chúng tôi xem rồi chọn, có yêu cầu gì sẽ gọi cô sau." Giọng nói của cô khách sáo, bình thản, xa cách, không có bất kỳ tâm tình gì, hoàn toàn không sống động giống như khi nói chuyện với Hoa Tử Ngang.
"Được." Cô gái nhân viên cửa hàng tiếp tục đi tiếp đón những khách hàng khác.
"Cô muốn mua cái gì?" Hoa Tử Ngang ngây ngốc hỏi, lúc vừa vào tiệm anh đã cảm thấy không được tự nhiên, đi dạo cửa hàng đồ lót với một cô gái, giống như là cô gái lên kiệu hoa, lần đầu tiên trong đời.
"Đương nhiên là mua đồ lót rồi." Trưởng Tôn Ngưng ngoài miệng vừa nói, ý định đã sớm nhào tới đủ loại đồ lót kiểu dáng khác nhau, vẻ mặt hăng hái, tay lại chặt chẽ lôi kéo Hoa Tử Ngang, chỉ sợ bị người ta giành mất.
Trước kia Trưởng Tôn Ngưng đã cảm thấy áo lót chính là bạn tốt thân mật nhất của phái nữ, chỉ có chọn đúng bạn tốt thích hợp nhất, mới có thể làm phái nữ xinh đẹp hơn. Đáng tiếc khi đó cô không có thời gian cũng không có tâm tình làm chuyện đi dạo phố, cũng may cuối cùng cô đã có cơ hội để đền bù những tiếc nuối lúc trước, đời này cô nhất định phải hưởng thụ thật tốt cuộc sống này.
"Cái này như thế nào?" Chợt, Trưởng Tôn Ngưng cầm lên một bộ áo ngực phối hợp hoa văn hỏi Hoa Tử Ngang, màu trắng phối hợp hoa văn xanh nhạt, rất có cảm giác mùa xuân.
"Không tệ." Hoa Tử Ngang quét mắt nhìn qua rồi lại rất bình tĩnh dời đi, cảm giác hai gò má mình nóng rực.
"Cái gì đây? Anh đang trả lời có lệ với em hả." Trưởng Tôn Ngưng phiết phiết miệng, bắt đầu mở ra cái kiểu dáng khác, nhưng bộ này vẫn đang cầm trong tay."Cái này thì sao?" Lại cầm một cái cũng mang màu sắc ấm áp và phong cách gợi cảm khác lên hỏi Hoa Tử Ngang, hoàn toàn coi anh như người đàn ông thân mật nhất của mình, sớm quên mất chuyện mình sống chết dây dưa người ta lúc trước.
"Rất thích hợp với cô, nhưng cô xác định mình có thể mặc vừa nó sao??" Cảm giác được Trưởng Tôn Ngưng bắt đầu không vừa lòng, lúc này Hoa Tử Ngang rất nghiêm túc đưa ra đề nghị, chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên mà? Anh cô đơn nhiều năm như vậy, chưa hề lại gần phái nữ nào trừ một lần 'Cởi sạch'cô gái nhỏ này, căng thẳng cái gì chứ? Cái ý niệm này đang ở trong đầu chợt lóe lên, nhưng lập tức lại khôi phục lý trí.
"Làm sao? Quá lớn hay là nhỏ?" Trưởng Tôn Ngưng cố ý hỏi, chính là muốn để cho Hoa Tử Ngang từ từ quen nếp với việc ở bên cô, nhớ những đặc điểm của cô từng cái từng cái một.
"Nhỏ."
"Thì ra là anh biết nhỏ hơn cỡ của em, còn tưởng rằng anh không biết đó." Trưởng Tôn Ngưng thân mật dán bên tai Hoa Tử Ngang nói.
Tác giả :
Vân Thủy Yên Tình