Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 132: Tam nguyên chi thi viện án thủ
Phẫn nộ thì phẫn nộ, trời tối thì vẫn phải ngủ, ngày mai còn có một cuộc thi dài đằng đẵng đang chờ nữa mà.
Khí trời tháng sáu nóng lắm, mọi người trải chiếu ra đất, rồi nằm ngủ ở trên bến tàu, chỉ có một số không quen thì trở lại ngủ trong khoang thuyền, trong đó bao gồm cả Thẩm Mặc.
Đại khái đã đến canh tư, đột nhiên có người qua la lớn tiếng:
- Ai đi thi thì mau thức dậy, sắp xuất phát rồi.
Các khảo sinh đều giật mình tỉnh giấc, đánh thức bạn còn đang ngủ say, bắt đầu mò mẫm mặc quần áo, đi giày, toàn cảnh hết sức hỗn loạn.
So với các đồng niên chật vật ở bên ngoài, Thẩm Mặc thì ung dung hơn nhiều, trên thuyền có đèn, bên người còn có thư đồng hầu hạ, chậm rãi rửa mặt, mặc quần áo đi thi, lại ăn chút điểm tâm, lúc này mới xuống thuyền.
Các khảo sinh bên ngoài cuối cùng cũng sửa soạn xong, mặc dù rất nhiều người quần áo còn không chỉnh tề, thậm chí còn đi chân không, nhưng mọi người đã đi ra ngoài, họ cũng chỉ đành ôm vẻ mặt cầu xin mà đuổi theo, trong miệng còn lầm bầm:
- Không phải điềm lành, không phải điềm lành rồi.
~~
Bầu trời đầy sao, bốn phía tối om, Thẩm Mặc cũng phân không rõ đông tây nam bắc, chỉ theo đội ngũ đi về phía trước, đại khái đi được một khắc, lại đụng phải một đội ngũ khảo sinh khác, vì vậy hai nhóm gộp thành một nhóm, tiếp tục lên đường.
Lại đi được nửa canh giờ thì mới tính là đến nơi. . . trên một quảng trường lớn mà chỉ quỷ mới biết là đâu. Lúc này trời vẫn còn rất tối, nhưng người cũng rất nhiều, Thẩm Mặc đoán chừng ít nhất cũng tới vài nghìn người.
Sau đó liền bắt đầu điểm danh. Cũng như thi phủ vậy, có người làm ra đèn lồng của mỗi phủ, để mà tập hợp khảo sinh theo phủ, sau đó bắt đầu điểm danh vào trường thi.
Vận khí của khảo sinh phủ Thiệu Hưng không tốt, xếp hạng thứ tám, phải đợi bảy phủ phía trước đi vào rồi mới đến lượt mình. Lấy tốc độ hiện nay mà xem, nhanh lắm cũng phải một canh giờ mới xong được.
Lúc này có tiểu lại mặc chế phục đi qua, cao giọng nói:
- Giao một lượng bạc thì có thể đi vào trường thi trước.
Chào giá rất cao, rất nhiều khảo sinh nghe mà sợ, nhưng tiểu lại muốn chính là hiệu quả này, nếu như rẻ quá, tất cả mọi người đều đưa thì thể hiện không ra chút quyền ưu tiên nào.
Nhìn kẻ có tiền đều nhao nhao móc bị, đám thư sinh nghèo chỉ có thể ước ao mà chép miệng, thầm nghĩ: "Sao mình lại không có người cha tốt nhỉ?"
Đợi khi tiểu lại đến chỗ hai huyện Sơn Âm Hội Kê, Thẩm Mặc đột nhiên cao giọng nói:
- Chư vị, năm nay không giống trước đây, nếu đi vào chậm, có chỗ ngồi hay không cũng không nhất định. Ta có một kiến nghị, 170 người của thành Thiệu Hưng chúng ta đi cùng thì phải cùng nhau đi vào.
Lời này của y là có nguyên nhân cả. . . Thi viện năm rồi đều phân trường mà tiến hành. Đề học đại nhân trước tiên ở Hàng Châu thi phủ của mình và năm phủ Hồ Châu, Gia Hưng, Thiệu Hưng, Ninh Ba lân cận. Các phủ còn lại thì phải vào thời gian sau đó tập trung thi tại Xử Châu. Nhưng bên ngoài rối loạn, đề học đại nhân yêu quý sinh mệnh quyết định sẽ không đi ra ngoài, liền gọi cả khảo sinh của 11 phủ đến Hàng Châu để đi thi. . . Dù sao thì đều là mình ông ta định đoạt.
Trường thi vẫn là trường thi đó, khảo sinh lại nhiều hơn gấp đôi, vậy tình hình sẽ thế nào đây? Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Thấy mọi người đều gật đầu, Thẩm Mặc liền tháo xuống bao quần áo trên lưng Thẩm An, rồi giơ cao lên nói:
- Ta tổng cộng còn có 20 lượng bạc, mọi người có chịu cùng ta góp ra 170 lượng hay không?
Thẩm An sắp khóc luôn, thầm nghĩ sao ta lại gặp phải một bại gia thiếu gia như thế chứ?
Khi y vào thành, xuất ra 10 lượng bạc làm tiền đút lót cho mọi người, điều này tất cả mọi người đều thấy được, lúc đó cảm thấy vị phủ huyện song án thủ này vô cùng trượng nghĩa, hiện tại thấy y lại muốn trả giúp bạc cho đám khảo sinh không có, chính điều này đã khiến họ bội phục từ trong lòng, lập tức cũng không quản có tiền hay không đều tới đóng góp, móc sách toàn bộ tiền trên người, cũng không quản bao nhiêu, đều đặt vào trong tay Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vội vàng ngăn cản:
- Như vậy thì lộn xộn quá, chúng ta phải càng nhanh càng tốt.
Nói rồi hơi đề cao giọng:
- Chi bằng mời mấy người có gia cảnh tốt hơn ứng trước cho mọi người vậy, đợi thi xong rồi trở lại sẽ tính sau. . . Đương nhiên, 20 lượng của ta sẽ không cần.
Sở dĩ y chọn dùng biện pháp đơn giản nhất, mơ hồ nhất, ngoại trừ thời gian quý giá, còn bởi vì tại Đại Minh có rất nhiều sự tình không thể dùng tiền tài đi tính toán. Nếu như tính toán rõ ràng quá, ai đưa ra, ai không đưa ra, liếc qua là thấy ngay rồi.
Không nói những người đưa ra, chỉ nói những người không đưa ra nổi, tất nhiên sẽ cảm thấy mất mặt, thậm chí có người sẽ có cảm giác bị làm nhục, không khỏi sẽ không mang ơn y, trái lại sẽ oán giận y đa sự, rồi thù hận cũng là có khả năng.
Chính bởi vì biết rõ tật xấu của người trong nước, nhất là thư sinh 'mặt mũi lớn hơn tất cả', Thẩm Mặc mới dùng biện pháp mơ hồ nhất này. Lại nói không có tiền cũng chỉ một nửa số người, có 20 lượng làm mồi của y, đám phú gia đệ tử đưa ra số tiền cũng sẽ không quá lớn.
Liền có mấy khảo sinh nhà giàu, ngươi 10 lượng, ta 20 lượng, chẳng mấy chốc đã gom đủ 170 lượng, rồi đưa cho tiểu lại đang chờ ở bên cạnh.
Tiểu lại cầm nhiều bạc như vậy, cả người đều kinh sợ, liên thanh nói:
- Ta làm ở chỗ này đã 20 năm, chưa từng thấy qua có người đoàn kết như các ngươi.
Lời khen của một tiểu nhân vật tức thì khiến khảo sinh hai huyện cùng có quang vinh, mấy khảo sinh phú hộ thì vẻ mặt rạng rỡ, sảng khoái đến độ không kềm chế được, trong lòng luôn miệng nói: "Tiền này bỏ ra cũng thật đáng giá!"
170 khảo sinh của thành Thiệu Hưng, trong ánh mắt ước ao của các khảo sinh phủ huyện khác đi theo sát phía sau Thẩm Mặc, ngửng đầu ưỡn ngực đi qua đoàn người, đi trước vào trường thi. Phần kích động trong lòng lúc đó, rất nhiều người đến già cũng khó mà quên.
~~
Đến khi họ vào trường thi, chỉ thấy trước học cung đại viện bày chi chít là bàn thi, mặc dù mấy trăm khảo sinh đã ngồi vào, nhưng vẫn còn có vẻ rất trống trải. Mọi người đều nói "may quá", rồi giải tán tự tìm kiếm chỗ ngồi vừa ý.
Khi bắt đầu ngồi xuống, cũng không cảm thấy có chỗ gì tốt đặc biệt. Nhưng khi một lúc lâu sau, toàn bộ khảo sinh đều vào bàn, mọi người mới phát hiện hành động của Thẩm Mặc là anh minh cỡ nào, chỉ thấy trường thi vốn trống trải giờ đã chật kín người, còn chen chúc nhau. . Dưới lều thi có thể che nắng che mưa, chỉ có 4000 chỗ ngồi, có hơn 1000 khảo sinh đành phải ngồi tạm ở chỗ ngồi bổ sung, bắt đầu khẩn cầu hôm nay trời đầy mây không có mưa.
Khó khăn lắm mới dàn xếp xong, giờ Mẹo đã tới, mặt trời còn chưa có xuất hiện, xem ra lời cầu nguyện của các khảo sinh vẫn rất linh.
Lúc này đề học đại nhân toàn thân ửng đỏ màu quan phục tứ phẩm rốt cuộc xuất hiện, vừa nhìn nhân số khảo sinh siêu nhiều, đề học đại nhân cũng choáng -- bởi vì nhiều bài thi như vậy, ông ta chỉ có một mình phê, thực sự là tự làm tự chịu, muốn cái mạng già rồi.
Nhưng nghĩ lại, lần này chung quy cũng đơn giản hơn nhiều so với năm rồi đến từng phủ để thi. 'Bị tội vất vả cũng chỉ một lần!' bản thân đề học đại nhân an ủi mình. Lúc này mới điều chỉnh tốt trạng thái, hướng về các khảo sinh tuyên bố kỷ luật trường thi, cũng nói rõ cuộc thi chỉ tiến hành ngày hôm nay, nội dung thi hoàn toàn tương đồng với thi huyện phủ, không hề tiến hành 'bổ lục' lần thứ hai,. . . Thấy mọi người phản ứng cường liệt, đề học đại nhân cười tủm tỉm giải thích:
- Thế cục trước mắt khẩn trương, tất cả chỉ có thể giản lược, tuy nhiên các ngươi yên tâm, chỉ cần thế cục được hòa hoãn, bản quan sẽ tại tuế khảo phủ huyện vào cuối năm, lại thêm một lần bổ lục nữa.
*Bổ lục là sau khi trình tự thi tuyển bình thường kết thúc, sẽ tiến hành thi tuyển thêm lần thứ hai.
Quan đề học có ba trách nhiệm lớn, một là tổ chức cuộc thi nhập học cho phủ huyện học này, mà mỗi cuối năm, phải đến các phủ huyện học, tiến hành tuế khảo cho các lẫm sinh, tăng sinh và phụ sinh đang học, để quyết định thưởng phạt hàng loạt. Thứ ba chính là tiến hành cuộc thi khoa cử đối với sinh viên của phủ huyện học, để lấy danh sách những người được quyết định tham gia thi hương.
*Tăng sinh: một trong danh mục của sinh viên trong chế độ Khoa cử, có địa vị gần với Lẫm sinh, nhưng không được hưởng gạo lẫm hàng tháng.
+ Phụ sinh: tên gọi tắt của Phụ học sinh, là số sinh viên được bổ sung thêm ngoài số lượng định mức.
Có thể nói vị lão ca này một tay chưởng quản nhập học, học trung và tốt nghiệp của phủ huyện học toàn tỉnh, đối với sĩ tử có bằng cấp cử nhân trở xuống mà nói, ông ta chính là Thiên Vương lão tử.
Cho nên ông ta chỉ thoáng nghiêm mặt, giữa sân liền an tĩnh lại. Đốc học đại nhân liền công bố đề thi, chính là hai đạo văn bát cổ, toàn thuộc về tiệt đáp tiểu đề, vả lại đều thuộc về dạng thiên nan quái. . . Phỏng chừng, tám phần mười mọi người ngay cả đề cũng phá không đúng, không biết phải chăng là đề học đại nhân vì giảm bớt độ khó chấm bài thi mà nghĩ ra chủ ý thiu thối này hay không.
Nhưng điều này không làm khó được Thẩm Mặc, trải qua mấy tháng luận bàn cùng Từ Vị, y cảm thấy năng lực toát ra tư duy của mình đã đề thăng rất lớn, mặc dù còn chưa mạnh đến cái trình độ bậy đâu ra đó như của Từ Vị, nhưng dùng để phá một tiệt đáp đề thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Sau khi thuận lợi phá đề, lại là một phen dày công miệt mài, mãi cho đến lúc trời gần tối mới giải đáp hết bài thi, không biết có phải là do sùng bái y vô cùng hay không, Đào Ngu Thần không ngờ phải chờ y đứng dậy mới đứng dậy nộp bài theo.
Bởi vì thi viện đều là hồ danh, cho nên quan đề học không nhận ra Thẩm Mặc, tiếp nhận bài thi của y rồi liếc nhìn một cái, vừa muốn đặt qua một bên lại lập tức bị thể Quán Các đẹp đẽ trên giấy hấp dẫn. Không khỏi dụng tâm dụng ý nhìn kỹ bài thi của vị đồng sinh trẻ tuổi này.
*Hồ danh: Một trong những biện pháp đề phòng rối loạn kỉ cương trong thi cử, phàm là bài thi thì đều phải dán lên tính danh của người thi đó.
Đợi sau khi xem xong, phản ứng của ông ta rất kỳ quái, tỉ mỉ quan sát Thẩm Mặc một lát, nhưng không lên tiếng, chỉ gật đầu, rồi bảo y lui ra.
Đợi Đào Ngu Thần đi lên, đề học đại nhân một mặt cầm bài thi của hắn, một mặt mới mở miệng nhẹ giọng hỏi:
- Hắn chính là Thẩm Mặc đó hả?
Đào Ngu Thần mỉm cười gật đầu:
- Sao đại nhân biết?
- Bài văn làm tốt hơn của ngươi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đề học nhỏ giọng nói:
- Nói hắn thắng ngươi hai lần liền, ta tin.
Đào Ngu Thần vừa muốn nói, lại nghe đề học đại nhân nói tiếp:
- Nhưng ta chuẩn bị để ngươi làm án thủ, sư đệ của ta không thể bại bởi hắn ba lần liên tiếp.
Nói rồi cầm bút muốn viết chữ trên bài thi của hắn. Bởi vì là người quyết định cuộc thi nhập học của phủ huyện học, thành tích của các phủ cũng không so sánh theo chiều ngang, mà chỉ so sánh theo chiều dọc tại bên trong phủ, cho nên đề học đại nhân không cần suy nghĩ tình huống của phủ khác, liền có thể định ra án thủ của phủ Thiệu Hưng là ai.
- Tuyệt đối không được.
Đào Ngu Thần gấp giọng nói:
- Thế nhân cũng biết quan hệ giữa hai ta, cũng biết ta đã thua hắn hai lần liền, nếu như lần này ta lại thắng, họ sẽ nhìn đề học đại nhân thế nào?
Đề học đại nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ngươi nói có đạo lý.
Lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu tam nguyên sao? Quá tiện lợi cho tiểu tử này rồi.
Khí trời tháng sáu nóng lắm, mọi người trải chiếu ra đất, rồi nằm ngủ ở trên bến tàu, chỉ có một số không quen thì trở lại ngủ trong khoang thuyền, trong đó bao gồm cả Thẩm Mặc.
Đại khái đã đến canh tư, đột nhiên có người qua la lớn tiếng:
- Ai đi thi thì mau thức dậy, sắp xuất phát rồi.
Các khảo sinh đều giật mình tỉnh giấc, đánh thức bạn còn đang ngủ say, bắt đầu mò mẫm mặc quần áo, đi giày, toàn cảnh hết sức hỗn loạn.
So với các đồng niên chật vật ở bên ngoài, Thẩm Mặc thì ung dung hơn nhiều, trên thuyền có đèn, bên người còn có thư đồng hầu hạ, chậm rãi rửa mặt, mặc quần áo đi thi, lại ăn chút điểm tâm, lúc này mới xuống thuyền.
Các khảo sinh bên ngoài cuối cùng cũng sửa soạn xong, mặc dù rất nhiều người quần áo còn không chỉnh tề, thậm chí còn đi chân không, nhưng mọi người đã đi ra ngoài, họ cũng chỉ đành ôm vẻ mặt cầu xin mà đuổi theo, trong miệng còn lầm bầm:
- Không phải điềm lành, không phải điềm lành rồi.
~~
Bầu trời đầy sao, bốn phía tối om, Thẩm Mặc cũng phân không rõ đông tây nam bắc, chỉ theo đội ngũ đi về phía trước, đại khái đi được một khắc, lại đụng phải một đội ngũ khảo sinh khác, vì vậy hai nhóm gộp thành một nhóm, tiếp tục lên đường.
Lại đi được nửa canh giờ thì mới tính là đến nơi. . . trên một quảng trường lớn mà chỉ quỷ mới biết là đâu. Lúc này trời vẫn còn rất tối, nhưng người cũng rất nhiều, Thẩm Mặc đoán chừng ít nhất cũng tới vài nghìn người.
Sau đó liền bắt đầu điểm danh. Cũng như thi phủ vậy, có người làm ra đèn lồng của mỗi phủ, để mà tập hợp khảo sinh theo phủ, sau đó bắt đầu điểm danh vào trường thi.
Vận khí của khảo sinh phủ Thiệu Hưng không tốt, xếp hạng thứ tám, phải đợi bảy phủ phía trước đi vào rồi mới đến lượt mình. Lấy tốc độ hiện nay mà xem, nhanh lắm cũng phải một canh giờ mới xong được.
Lúc này có tiểu lại mặc chế phục đi qua, cao giọng nói:
- Giao một lượng bạc thì có thể đi vào trường thi trước.
Chào giá rất cao, rất nhiều khảo sinh nghe mà sợ, nhưng tiểu lại muốn chính là hiệu quả này, nếu như rẻ quá, tất cả mọi người đều đưa thì thể hiện không ra chút quyền ưu tiên nào.
Nhìn kẻ có tiền đều nhao nhao móc bị, đám thư sinh nghèo chỉ có thể ước ao mà chép miệng, thầm nghĩ: "Sao mình lại không có người cha tốt nhỉ?"
Đợi khi tiểu lại đến chỗ hai huyện Sơn Âm Hội Kê, Thẩm Mặc đột nhiên cao giọng nói:
- Chư vị, năm nay không giống trước đây, nếu đi vào chậm, có chỗ ngồi hay không cũng không nhất định. Ta có một kiến nghị, 170 người của thành Thiệu Hưng chúng ta đi cùng thì phải cùng nhau đi vào.
Lời này của y là có nguyên nhân cả. . . Thi viện năm rồi đều phân trường mà tiến hành. Đề học đại nhân trước tiên ở Hàng Châu thi phủ của mình và năm phủ Hồ Châu, Gia Hưng, Thiệu Hưng, Ninh Ba lân cận. Các phủ còn lại thì phải vào thời gian sau đó tập trung thi tại Xử Châu. Nhưng bên ngoài rối loạn, đề học đại nhân yêu quý sinh mệnh quyết định sẽ không đi ra ngoài, liền gọi cả khảo sinh của 11 phủ đến Hàng Châu để đi thi. . . Dù sao thì đều là mình ông ta định đoạt.
Trường thi vẫn là trường thi đó, khảo sinh lại nhiều hơn gấp đôi, vậy tình hình sẽ thế nào đây? Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Thấy mọi người đều gật đầu, Thẩm Mặc liền tháo xuống bao quần áo trên lưng Thẩm An, rồi giơ cao lên nói:
- Ta tổng cộng còn có 20 lượng bạc, mọi người có chịu cùng ta góp ra 170 lượng hay không?
Thẩm An sắp khóc luôn, thầm nghĩ sao ta lại gặp phải một bại gia thiếu gia như thế chứ?
Khi y vào thành, xuất ra 10 lượng bạc làm tiền đút lót cho mọi người, điều này tất cả mọi người đều thấy được, lúc đó cảm thấy vị phủ huyện song án thủ này vô cùng trượng nghĩa, hiện tại thấy y lại muốn trả giúp bạc cho đám khảo sinh không có, chính điều này đã khiến họ bội phục từ trong lòng, lập tức cũng không quản có tiền hay không đều tới đóng góp, móc sách toàn bộ tiền trên người, cũng không quản bao nhiêu, đều đặt vào trong tay Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vội vàng ngăn cản:
- Như vậy thì lộn xộn quá, chúng ta phải càng nhanh càng tốt.
Nói rồi hơi đề cao giọng:
- Chi bằng mời mấy người có gia cảnh tốt hơn ứng trước cho mọi người vậy, đợi thi xong rồi trở lại sẽ tính sau. . . Đương nhiên, 20 lượng của ta sẽ không cần.
Sở dĩ y chọn dùng biện pháp đơn giản nhất, mơ hồ nhất, ngoại trừ thời gian quý giá, còn bởi vì tại Đại Minh có rất nhiều sự tình không thể dùng tiền tài đi tính toán. Nếu như tính toán rõ ràng quá, ai đưa ra, ai không đưa ra, liếc qua là thấy ngay rồi.
Không nói những người đưa ra, chỉ nói những người không đưa ra nổi, tất nhiên sẽ cảm thấy mất mặt, thậm chí có người sẽ có cảm giác bị làm nhục, không khỏi sẽ không mang ơn y, trái lại sẽ oán giận y đa sự, rồi thù hận cũng là có khả năng.
Chính bởi vì biết rõ tật xấu của người trong nước, nhất là thư sinh 'mặt mũi lớn hơn tất cả', Thẩm Mặc mới dùng biện pháp mơ hồ nhất này. Lại nói không có tiền cũng chỉ một nửa số người, có 20 lượng làm mồi của y, đám phú gia đệ tử đưa ra số tiền cũng sẽ không quá lớn.
Liền có mấy khảo sinh nhà giàu, ngươi 10 lượng, ta 20 lượng, chẳng mấy chốc đã gom đủ 170 lượng, rồi đưa cho tiểu lại đang chờ ở bên cạnh.
Tiểu lại cầm nhiều bạc như vậy, cả người đều kinh sợ, liên thanh nói:
- Ta làm ở chỗ này đã 20 năm, chưa từng thấy qua có người đoàn kết như các ngươi.
Lời khen của một tiểu nhân vật tức thì khiến khảo sinh hai huyện cùng có quang vinh, mấy khảo sinh phú hộ thì vẻ mặt rạng rỡ, sảng khoái đến độ không kềm chế được, trong lòng luôn miệng nói: "Tiền này bỏ ra cũng thật đáng giá!"
170 khảo sinh của thành Thiệu Hưng, trong ánh mắt ước ao của các khảo sinh phủ huyện khác đi theo sát phía sau Thẩm Mặc, ngửng đầu ưỡn ngực đi qua đoàn người, đi trước vào trường thi. Phần kích động trong lòng lúc đó, rất nhiều người đến già cũng khó mà quên.
~~
Đến khi họ vào trường thi, chỉ thấy trước học cung đại viện bày chi chít là bàn thi, mặc dù mấy trăm khảo sinh đã ngồi vào, nhưng vẫn còn có vẻ rất trống trải. Mọi người đều nói "may quá", rồi giải tán tự tìm kiếm chỗ ngồi vừa ý.
Khi bắt đầu ngồi xuống, cũng không cảm thấy có chỗ gì tốt đặc biệt. Nhưng khi một lúc lâu sau, toàn bộ khảo sinh đều vào bàn, mọi người mới phát hiện hành động của Thẩm Mặc là anh minh cỡ nào, chỉ thấy trường thi vốn trống trải giờ đã chật kín người, còn chen chúc nhau. . Dưới lều thi có thể che nắng che mưa, chỉ có 4000 chỗ ngồi, có hơn 1000 khảo sinh đành phải ngồi tạm ở chỗ ngồi bổ sung, bắt đầu khẩn cầu hôm nay trời đầy mây không có mưa.
Khó khăn lắm mới dàn xếp xong, giờ Mẹo đã tới, mặt trời còn chưa có xuất hiện, xem ra lời cầu nguyện của các khảo sinh vẫn rất linh.
Lúc này đề học đại nhân toàn thân ửng đỏ màu quan phục tứ phẩm rốt cuộc xuất hiện, vừa nhìn nhân số khảo sinh siêu nhiều, đề học đại nhân cũng choáng -- bởi vì nhiều bài thi như vậy, ông ta chỉ có một mình phê, thực sự là tự làm tự chịu, muốn cái mạng già rồi.
Nhưng nghĩ lại, lần này chung quy cũng đơn giản hơn nhiều so với năm rồi đến từng phủ để thi. 'Bị tội vất vả cũng chỉ một lần!' bản thân đề học đại nhân an ủi mình. Lúc này mới điều chỉnh tốt trạng thái, hướng về các khảo sinh tuyên bố kỷ luật trường thi, cũng nói rõ cuộc thi chỉ tiến hành ngày hôm nay, nội dung thi hoàn toàn tương đồng với thi huyện phủ, không hề tiến hành 'bổ lục' lần thứ hai,. . . Thấy mọi người phản ứng cường liệt, đề học đại nhân cười tủm tỉm giải thích:
- Thế cục trước mắt khẩn trương, tất cả chỉ có thể giản lược, tuy nhiên các ngươi yên tâm, chỉ cần thế cục được hòa hoãn, bản quan sẽ tại tuế khảo phủ huyện vào cuối năm, lại thêm một lần bổ lục nữa.
*Bổ lục là sau khi trình tự thi tuyển bình thường kết thúc, sẽ tiến hành thi tuyển thêm lần thứ hai.
Quan đề học có ba trách nhiệm lớn, một là tổ chức cuộc thi nhập học cho phủ huyện học này, mà mỗi cuối năm, phải đến các phủ huyện học, tiến hành tuế khảo cho các lẫm sinh, tăng sinh và phụ sinh đang học, để quyết định thưởng phạt hàng loạt. Thứ ba chính là tiến hành cuộc thi khoa cử đối với sinh viên của phủ huyện học, để lấy danh sách những người được quyết định tham gia thi hương.
*Tăng sinh: một trong danh mục của sinh viên trong chế độ Khoa cử, có địa vị gần với Lẫm sinh, nhưng không được hưởng gạo lẫm hàng tháng.
+ Phụ sinh: tên gọi tắt của Phụ học sinh, là số sinh viên được bổ sung thêm ngoài số lượng định mức.
Có thể nói vị lão ca này một tay chưởng quản nhập học, học trung và tốt nghiệp của phủ huyện học toàn tỉnh, đối với sĩ tử có bằng cấp cử nhân trở xuống mà nói, ông ta chính là Thiên Vương lão tử.
Cho nên ông ta chỉ thoáng nghiêm mặt, giữa sân liền an tĩnh lại. Đốc học đại nhân liền công bố đề thi, chính là hai đạo văn bát cổ, toàn thuộc về tiệt đáp tiểu đề, vả lại đều thuộc về dạng thiên nan quái. . . Phỏng chừng, tám phần mười mọi người ngay cả đề cũng phá không đúng, không biết phải chăng là đề học đại nhân vì giảm bớt độ khó chấm bài thi mà nghĩ ra chủ ý thiu thối này hay không.
Nhưng điều này không làm khó được Thẩm Mặc, trải qua mấy tháng luận bàn cùng Từ Vị, y cảm thấy năng lực toát ra tư duy của mình đã đề thăng rất lớn, mặc dù còn chưa mạnh đến cái trình độ bậy đâu ra đó như của Từ Vị, nhưng dùng để phá một tiệt đáp đề thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Sau khi thuận lợi phá đề, lại là một phen dày công miệt mài, mãi cho đến lúc trời gần tối mới giải đáp hết bài thi, không biết có phải là do sùng bái y vô cùng hay không, Đào Ngu Thần không ngờ phải chờ y đứng dậy mới đứng dậy nộp bài theo.
Bởi vì thi viện đều là hồ danh, cho nên quan đề học không nhận ra Thẩm Mặc, tiếp nhận bài thi của y rồi liếc nhìn một cái, vừa muốn đặt qua một bên lại lập tức bị thể Quán Các đẹp đẽ trên giấy hấp dẫn. Không khỏi dụng tâm dụng ý nhìn kỹ bài thi của vị đồng sinh trẻ tuổi này.
*Hồ danh: Một trong những biện pháp đề phòng rối loạn kỉ cương trong thi cử, phàm là bài thi thì đều phải dán lên tính danh của người thi đó.
Đợi sau khi xem xong, phản ứng của ông ta rất kỳ quái, tỉ mỉ quan sát Thẩm Mặc một lát, nhưng không lên tiếng, chỉ gật đầu, rồi bảo y lui ra.
Đợi Đào Ngu Thần đi lên, đề học đại nhân một mặt cầm bài thi của hắn, một mặt mới mở miệng nhẹ giọng hỏi:
- Hắn chính là Thẩm Mặc đó hả?
Đào Ngu Thần mỉm cười gật đầu:
- Sao đại nhân biết?
- Bài văn làm tốt hơn của ngươi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đề học nhỏ giọng nói:
- Nói hắn thắng ngươi hai lần liền, ta tin.
Đào Ngu Thần vừa muốn nói, lại nghe đề học đại nhân nói tiếp:
- Nhưng ta chuẩn bị để ngươi làm án thủ, sư đệ của ta không thể bại bởi hắn ba lần liên tiếp.
Nói rồi cầm bút muốn viết chữ trên bài thi của hắn. Bởi vì là người quyết định cuộc thi nhập học của phủ huyện học, thành tích của các phủ cũng không so sánh theo chiều ngang, mà chỉ so sánh theo chiều dọc tại bên trong phủ, cho nên đề học đại nhân không cần suy nghĩ tình huống của phủ khác, liền có thể định ra án thủ của phủ Thiệu Hưng là ai.
- Tuyệt đối không được.
Đào Ngu Thần gấp giọng nói:
- Thế nhân cũng biết quan hệ giữa hai ta, cũng biết ta đã thua hắn hai lần liền, nếu như lần này ta lại thắng, họ sẽ nhìn đề học đại nhân thế nào?
Đề học đại nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ngươi nói có đạo lý.
Lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu tam nguyên sao? Quá tiện lợi cho tiểu tử này rồi.
Tác giả :
Tam Giới Đại Sư