Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra
Chương 96
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ra đi thì cũng đã ra đi, ngày mới vẫn phải bắt đầu, mặt trời mọc rồi lại lặn, Văn Hi một lần nữa bị đánh thức bởi động tác không đứng đắn của Bì Tu, y nhắm mắt chặn đầu Bì Tu lại, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cắn, cắn cũng chẳng ra được cái gì đâu.”
Bì Tu dừng động tác, ngẩng đầu nhìn mặt Văn Hi, hôn y một cái rồi hỏi: “Sao bây giờ em chẳng có chút tình thú gì thế hả? Kết hôn rồi mà thế à? Hồi trước sờ em một cái thôi em cũng đỏ mặt trốn tránh cơ mà.”
“Em mới tỉnh ngủ, người chẳng có tí sức nào cả.” Văn Hi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở nhìn hắn: “Với lại, trên người em có chỗ nào mà anh chưa sờ đâu? Lần nào cũng sờ rõ mạnh như muốn lột da người ta vậy, thợ kỳ lưng ở nhà tắm tay cũng chẳng khỏe như anh.”
Bì Tu đen mặt nằm ườn ra bên cạnh, ôm Văn Hi nói: “Tôi phát hiện ra, dạo gần đây em không có hứng thú với tôi.”
“Không phải không có hứng thú với anh.” Văn Hi thở dài, xoa xoa mái tóc đen cứng của Bì Tu: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em thật sự rất mệt mỏi, cho nên thận hư đó.”
“Hư cái gì mà hư, đã mấy ngày không chạm vào em rồi.” Bì Tu cười trêu, ôm y hôn cái chóc lên cổ, rồi truyền một ít dương khí sang: “Biết tâm trạng em không tốt, muốn an ủi em một chút.”
Cơ thể Văn Hi trở nên ấm áp, người mềm nhũn như không xương, y rúc vào trong lòng Bì Tu, cọ cọ mặt vào ngực hắn: “Em vẫn ổn, chỉ là có hơi lo lắng cho anh rể thôi, chị hai đi rồi, nhiều ngày nay anh ấy chỉ biết ăn uống một cách điên cuồng, anh lại còn bảo anh ấy làm mukbang nữa, đúng thật là…….”
Bì Tu tặc lưỡi, bịt kín cái miệng y bằng một nụ hôn: “Bảo bối à, hắn là Thao Thiết, ăn nhiều uống nhiều là lẽ đương nhiên, hắn ăn chậm nhai kỹ như lúc chị em còn ở bên mới là không bình thường.”
Lão yêu quái đứng dậy, hôn lên mặt Văn Hi cái nữa, còn luồn tay vào áo y sờ soạng: “Cứ để hắn làm mukbang dạ dày vương mới là tối ưu hóa nguồn tài nguyên. Quan trọng là kiếm chuyện gì đó cho hắn làm, đỡ lo nghĩ vu vơ cả ngày, Được rồi, em ngủ thêm một lát đi, tôi xuống lầu trước.”
Văn Hi nhìn hắn đứng dậy mặc quần áo, trở mình hỏi: “Sao hôm nay anh dậy sớm thế? Hôm nay dưới lầu có việc à?”
Bì Tu: “Không có gì cả, chỉ là Đào Đề quay mukbang có người nói hắn ăn giả, cho nên hôm nay livestream chứng minh hắn không ăn giả mà là ăn khỏe thật.”
Hai người ôm nhau một hồi, Bì Tu chỉnh góc chăn cho Văn Hi xong rồi lê dép đi xuống dưới, đúng lúc trông thấy Hầu Nhị mang camera đi ra sân sau.
Đào Đề đang ngồi ở trước bàn, một tay cầm điện thoại một tay gặm bánh mì, gương mặt tràn đầy giận dữ.
Đào Đề: “Tôi thật không hiểu cái lũ phàm nhân này, bản thân không ăn được nhiều như vậy còn không cho người khác ăn nhiều à? Còn đem đại dạ dày vương cái cóc khô gì đó ra so với tôi? Đjt mẹ đại dạ dày vương phải gọi ông đây bằng cụ nhá!”
Tô An rót cho hắn cốc nước chanh: “Bọn họ có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin anh bớt giận, anh uống miếng nước khai vị đi ạ.”
“Thúc nôn là cái éo gì? Thao Thiết ta đây từ lúc đẻ ra đến khi lớn bằng này cũng chưa từng nôn một lần!” Đào Đề xoa bụng cảm thán: “Còn hỏi tại sao bụng tôi không phồng lên nữa, ông đây có chửa đếch đâu mà bụng phải phồng lên?”
Bì Tu khẽ hắng giọng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn giải thích: “Người bình thường ăn nhiều như vậy thì bụng đều sẽ phồng lên.” Hắn khua tay diễn giải: “Cũng giống như đang chửa đó.”
“Thế thì ông đừng có lấy phàm nhân ra so với tôi, tôi là tổ tông của phàm nhân cơ mà.”
Đào Đề vừa nói vừa vung tay, bầu trời đột nhiên âm u rồi bổ xuống một tia sét.
Thiên Đạo tốt bụng nhắc nhở, cơm có thể ăn bậy, thế nhưng gió thì không thể chém bậy.
Hầu Nhị và Hầu Ngũ bố trí máy quay đủ 360° trọn góc cho Đào Đề để chứng minh hắn livestream ăn thật, Tào Thảo cũng phải dừng công việc đóng gói cơm hộp để đứng phía sau hắn, dựa vào ưu thế chiều cao để quay góc từ trên xuống.
Nhìn ông chủ cũ kiêm đồng nghiệp hiện tại, Tào Thảo cất tiếng thở dài, cảm thán cuộc đời biến đổi khôn lường, thì ra ông và tôi tuy đi khác hướng nhưng về chung đường, cuối cùng đều thành nhân viên làm thuê cho cái quán ăn xập xệ này.
Tuổi nghề của mình còn dài hơn thằng chả một tí, đúng là vật đổi sao dời, không tin thì ngẩng đầu lên mà nhìn xem, trời xanh nào có bỏ qua cho ai!
Đúng giờ, Đào Đề bắt đầu livestream, chỉ sau hai phút số người xem đã nhanh chóng tăng vọt, người vừa vào phòng stream đều kinh ngạc khi nhìn thấy số lượng máy quay, dấu hỏi chấm lập tức tràn đầy phần bình luận.
Đào Đề nhìn màn hình, ung dung nói: “Hai hôm trước có người cứ nói tôi thúc nôn ăn giả, cho nên hôm nay khiêu chiến quay liền tám tiếng đồng hồ, không dối trên lừa dưới, tuyệt đối là ăn thật trăm phần trăm.”
Khu bình luận bùng nổ, số lượng người xem tăng dần lên, Bì Tu nhìn giá trị nhân khí phòng stream và hỏa tiễn quà cáp bay qua bay lại, cảm thấy vẫn chưa đủ lắm.
(Giá trị nhân khí hiểu nôm na là độ nổi, được tính bằng số view và follow, lượt tương tác bình luận, lượng quà tặng,… Còn hỏa tiễn là một loại quà tặng từ người xem dành cho streamer, đối với nền tảng stream DouYu thì 1 hỏa tiễn = 500 tệ, còn có các loại quà là cá viên, vi cá, phi cơ.)
Kiếm tiền thì không thể chỉ tập trung kiếm từ một nhóm được, phải mở rộng ra ngoài, phải quảng bá tiếng tăm ăn khỏe của Thao Thiết, sau đó Đào Đề mới có thể nhận được lời mời quảng cáo, gây dựng nên một sự nghiệp của cho bản thân để khỏa lấp nỗi đau mất vợ.
Bì Tu nhấn nút chia sẻ phòng stream, chia sẻ đến tất cả bạn bè trong vòng của mình và những group thảo luận của các lộ thần tiên, còn thân tình ghi chú là đến ủng hộ sự nghiệp của bạn bè chút đi.
Làm xong công tác quảng bá, Bì Tu bỏ di động vào trong túi, nhìn Đào Đề đang tương tác cùng khán giả, trong lòng bình yên đến lạ.
Bì Tu hắn, siêu sao hạng top của giới yêu quái, luôn xuất hiện rầm rộ trên các trang nhất, nay tình nguyện nhường cho huynh đệ tốt giành sự nổi tiếng, quả đúng là cảm động yêu quái 2019, còn ai có thể không khen hắn là người tốt đây?
Đào Đề vẫn chẳng hề hay biết gì, vẫn đang giơ tay cầm một cái đầu bạch tuộc quơ quơ trước máy quay: “Bạch tuộc, một con không đủ thì mười con.”
Mười con bạch tuộc bị hắn cầm trong tay, năm ngón lấm len dầu mỡ, ăn một phát là nát đầu, chỉ có thể dùng một chữ PHÊ để diễn tả.
Đào Đề vừa nhai vừa nói: “Các huynh đệ, thấy phê thì gõ chữ phê lên màn hình đi.”
Một đống bình luận rực rỡ sắc màu chạy qua màn hình, hai phát hỏa tiễn và phi cơ được đại gia đưa tặng, Bì Tu cười chẳng khép nổi miệng, ra hiệu cho Đào Đề gia tăng cường độ, kiếm chác thêm chút nữa.
Mười con bạch tuộc trôi vào bụng, Đào Đề uống nước lọc súc miệng rồi rót cho mình một cốc coca, tiếp đó cầm gà rán cho vào miệng.
Người khác ăn gà rán thì còn gây hiệu ứng ASMR, thế nhưng Đào Đề ăn cả cái đùi gà mà rút ra chỉ có mỗi khúc xương, kỹ xảo điêu luyện y như mèo và chuột, khiến các yêu quái lần đầu vào phòng stream phải trầm trồ kinh ngạc. (ASMR là các âm thanh, hình ảnh gây kích thích, thư giãn, phê pha cho người nghe, người xem.)
Đám thần tiên yêu quái được Bì Tu mời tới ra sức dụi dụi mắt, xác nhận anh chàng đẹp trai đang vừa ăn thùng uống vại vừa kêu gọi câu like này là Đào Đề – đứa con trai mất tích nhiều năm của Lão Chân Long, phòng stream trực tiếp nổ tung ——
Bà ơi! Lão yêu quái mà bà thầm mến ba trăm năm cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Lưới Bì tuy thưa nhưng khó lọt, tên lỗ đ*t bự cuối cùng vẫn bị tên không lỗ đ*t bắt được! Thực tế chứng minh thời gian tựa như bọt biển, khi bạn dùng thời gian đi ỉa cả đời để làm một chuyện, bạn nhất định sẽ có được thành công!
Diễn đàn yên ắng đã lâu nay lại sốt xình xịch, hai cái tên Bì Tu và Đào Đề xuất hiện cùng nhau, tăng thêm sắc màu cho khoảng thời gian giữa năm buồn chán tẻ nhạt.
“Nói thật, video mukbang của Thao Thiết quả là hay đáo để, tôi đã ăn xong bát cơm này, còn bạn thì sao?”
“Hay thì hay thật, cơ mà lúc nhìn Đào Đề ăn đầu bạch tuộc, tui thấy thương ổng quá trời.”
“Bảng xếp hạng chiến lực yêu quái 2019 cập nhật mới, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lên top!”
“Năm 9102 năm rồi, sao vẫn có đứa hỏi nếu Thao Thiết ăn no rồi thì sao? Có thời gian hỏi câu này thì chẳng thà quan tâm đến bà mẹ vẫn chưa độ kiếp của bây đi.”
Lượng thảo luận tăng lên, mục đích lăng xê phòng stream của lão yêu quái đã thành công hoàn mỹ. Thậm chí có yêu quái thấy lão yêu ngày xưa phải quay mukbang trả nợ nên thương tình tặng quà khen thưởng, tiến kiếm được từ khán giả cứ âm thầm đổ về tay, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Thiên tài thương mại Bì Tu thật là đỉnh của đỉnh.
Lượng người xem phòng stream càng lúc càng nhiều, Đào Đề nhìn bình luận, nhíu mày bắt đầu đun nước nóng, chuẩn bị đổ vào thau mì Samyang. Người khác có thể ăn năm gói mười gói, Đào Đề thì dốc thẳng hai mươi gói vào nồi cộng thêm mười quả trứng ốp la, hắn chậm rãi đặt thau mì lên bàn, máy quay thậm chí còn không quay trọn được hết cả thau mì.
Khu bình luận im lặng một hồi, bắt đầu thấy lo cho cúc hoa của Đào Đề, xơi cả hai mươi gói thế này thì chắc kèo cúc hoa sẽ gặp động đất núi lửa, có khi còn chảy máu ấy chứ, chơi thì chơi cười thì cười nhưng đừng lấy bệnh trĩ ra đùa.
Các khán giả đang khuyên Thao Thiết từ bỏ thì chợt nghe thấy Đào Đề cười, gắp một miếng bỏ vào miệng, nói: “Mới nhiêu đây còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng đâu.”
Bình luận: …….
Bình luận: Kẽ răng ông to thế thì đi khám nha sĩ đi ông nội.
Đại yêu quái như Đào Đề xưa nay nói được là làm được, một thau mì vào bụng xong lại tu thêm một lít coca nữa, hắn nghỉ ngơi chốc lát, há miệng ợ một hơi rồi nhìn bình luận hỏi: “Tiếp theo muốn xem cái gì? Mấy bạn đề xuất đi.”
Các phàm nhân cũng xem video mukbang này, dung lượng dạ dày của mấy streamer khác cùng lắm chỉ được coi là thùng cơm, cái gã bảnh trai này trông thì có vẻ điềm đạm nho nhã, không ngờ lại là cái lu cơm, còn là cái loại lu sâu không thấy đáy nữa.
Một đại gia bắn ra một chuỗi hỏa tiễn, biểu đạt rằng muốn xem thêm livestream nữa.
Bì Tu cau mày nhìn bình luận, quay đầu bảo đám khỉ đi vào trong bếp, kêu Nhậm Kiêu với Cừu Phục bưng cơm rang sủi cảo lên, 180 cái bánh bao nhân hành tây thịt bò gói suốt đêm qua sẽ dùng làm trà chiều cho Đào Đề.
Nhậm Kiêu và Cừu Phục đang bận vắt chân lên cổ ở trong bếp, nghe bảo lại thêm món nữa, Cừu Phục tức đến lòi cả đuôi ra, cậu chàng vừa điên cuồng cầm dao phay chặt thịt phập phập phập vừa nói: “Em chịu hết nổi rồi, thằng chả ăn cmn cả em luôn đi, em thật sự làm éo nổi nữa.”
“Dù mày có muốn thì người ta cũng chê thịt hồ ly Thanh Khâu dai nhách mắc răng ăn không ngon ấy chứ.” Nhậm Kiêu lau tóc: “Ăn lắm vãi cả lúa. Sao việc tốt kiểu vừa được ăn vừa có tiền nhét túi này lại không đến phiên anh nhỉ?”
Hai vị bếp trưởng làm việc cường độ cao suốt tám tiếng trong bếp, Đào Đề cũng livestream mukbang cường độ cao suốt tám tiếng ở sân sau, vét sạch hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn dùng cho cả năm của quán cơm.
Sau khi livestream kết thúc, hắn vẫn có tâm tình gọi thêm đồ ăn ngoài cho mình, còn cố ý chọn quán có nhiều bình luận kém nhất, lúc đi nhận thức ăn ship thì tình cờ gặp Văn Hi từ trên lầu đi xuống.
Nhìn hộp đồ ăn ship trong tay hắn, Văn Hi hơi nhướn mày: “Sao thế anh? Đồ ăn trong quán không ngon ạ?”
“Không phải, chỉ là anh thấy nhớ tay nghề nấu nướng của chị em thôi.” Hắn quơ quơ túi đồ ăn, hỏi: “Ăn cùng luôn không?”
Văn Hi lớn bằng này nhưng chưa từng ăn đồ chị mình nấu bao giờ, y gật đầu ngồi xuống cùng Đào Đề, cầm đũa gắp một miếng ăn thử, nhưng ngay lập tức nhăn nhó phun ra ngoài.
“Anh đừng ăn cái này, anh chưa ăn no thì để em bảo Bì Tu nấu cho anh.” Văn Hi giữ tay Đào Đề lại, song hắn lại né đi.
Hắn gắp thịt bỏ vào miệng, nhướn mày nói: “Không sao, anh thử mấy quán rồi, chỉ có đồ của quán này là mùi vị hơi giống đồ chị em nấu, tuy nhiên cũng chỉ giống chút chút thôi.”
Đào Đề nhìn Văn Hi: “Khó ăn hả? Đồ chị em làm còn khó hơn ăn hơn cơ.”
Văn Hi: …….
Đào Đề thở dài: “Anh nhớ chị em là lại gọi đồ ăn quán này, mỗi lần ăn, anh lại nghĩ dở thế này, nhất định là cô ấy ở trên trời đang nhớ mình……”
Văn Hi nhìn Đào Đề ăn thêm miếng nữa, cũng im lặng cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.
Hai người lặng lẽ ăn hết túi đồ này, Đào Đề đặt đũa xuống, cười bảo: “Khổ cho em quá, phải cùng anh ăn cái món dở tệ thế này. Đừng kể với Lão Bì nhé, kẻo hắn lại nói anh.”
Văn Hi: “Em cũng nhớ chị ấy.”
Đào Đề: “Ngày trước cứ chê cô ấy làm cơm khó ăn, bây giờ muốn ăn, mà cũng chẳng được ăn.”
Văn Hi đang muốn nói mấy câu an ủi hắn thì bỗng dưng đất rung núi chuyển, y hoảng sợ vịn bàn, nghe thấy đám hầu tinh nhảy choi choi la hét: “Động đất rồi động đất rồi! Té thôi!”
Bì Tu nhìn khách ăn trong quán ném hết bát đũa, tiền cũng không kịp trả, chỉ cuống cuồng tháo chạy thoát thân, hắn sầm mặt giận dữ gầm lên: “Té cái gì mà té! Chỉ là xe lu chạy ngang qua thôi! Cút về đây trả tiền cho ông!”
Editor: Cảm ơn mọi người, tâm trạng t khá hơn một chút rồi. Tình cảnh của t đang khá giống Đào Đề, nên edit chap này coi như cho mình một chút thanh thản.
Người ra đi thì cũng đã ra đi, ngày mới vẫn phải bắt đầu, mặt trời mọc rồi lại lặn, Văn Hi một lần nữa bị đánh thức bởi động tác không đứng đắn của Bì Tu, y nhắm mắt chặn đầu Bì Tu lại, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cắn, cắn cũng chẳng ra được cái gì đâu.”
Bì Tu dừng động tác, ngẩng đầu nhìn mặt Văn Hi, hôn y một cái rồi hỏi: “Sao bây giờ em chẳng có chút tình thú gì thế hả? Kết hôn rồi mà thế à? Hồi trước sờ em một cái thôi em cũng đỏ mặt trốn tránh cơ mà.”
“Em mới tỉnh ngủ, người chẳng có tí sức nào cả.” Văn Hi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở nhìn hắn: “Với lại, trên người em có chỗ nào mà anh chưa sờ đâu? Lần nào cũng sờ rõ mạnh như muốn lột da người ta vậy, thợ kỳ lưng ở nhà tắm tay cũng chẳng khỏe như anh.”
Bì Tu đen mặt nằm ườn ra bên cạnh, ôm Văn Hi nói: “Tôi phát hiện ra, dạo gần đây em không có hứng thú với tôi.”
“Không phải không có hứng thú với anh.” Văn Hi thở dài, xoa xoa mái tóc đen cứng của Bì Tu: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em thật sự rất mệt mỏi, cho nên thận hư đó.”
“Hư cái gì mà hư, đã mấy ngày không chạm vào em rồi.” Bì Tu cười trêu, ôm y hôn cái chóc lên cổ, rồi truyền một ít dương khí sang: “Biết tâm trạng em không tốt, muốn an ủi em một chút.”
Cơ thể Văn Hi trở nên ấm áp, người mềm nhũn như không xương, y rúc vào trong lòng Bì Tu, cọ cọ mặt vào ngực hắn: “Em vẫn ổn, chỉ là có hơi lo lắng cho anh rể thôi, chị hai đi rồi, nhiều ngày nay anh ấy chỉ biết ăn uống một cách điên cuồng, anh lại còn bảo anh ấy làm mukbang nữa, đúng thật là…….”
Bì Tu tặc lưỡi, bịt kín cái miệng y bằng một nụ hôn: “Bảo bối à, hắn là Thao Thiết, ăn nhiều uống nhiều là lẽ đương nhiên, hắn ăn chậm nhai kỹ như lúc chị em còn ở bên mới là không bình thường.”
Lão yêu quái đứng dậy, hôn lên mặt Văn Hi cái nữa, còn luồn tay vào áo y sờ soạng: “Cứ để hắn làm mukbang dạ dày vương mới là tối ưu hóa nguồn tài nguyên. Quan trọng là kiếm chuyện gì đó cho hắn làm, đỡ lo nghĩ vu vơ cả ngày, Được rồi, em ngủ thêm một lát đi, tôi xuống lầu trước.”
Văn Hi nhìn hắn đứng dậy mặc quần áo, trở mình hỏi: “Sao hôm nay anh dậy sớm thế? Hôm nay dưới lầu có việc à?”
Bì Tu: “Không có gì cả, chỉ là Đào Đề quay mukbang có người nói hắn ăn giả, cho nên hôm nay livestream chứng minh hắn không ăn giả mà là ăn khỏe thật.”
Hai người ôm nhau một hồi, Bì Tu chỉnh góc chăn cho Văn Hi xong rồi lê dép đi xuống dưới, đúng lúc trông thấy Hầu Nhị mang camera đi ra sân sau.
Đào Đề đang ngồi ở trước bàn, một tay cầm điện thoại một tay gặm bánh mì, gương mặt tràn đầy giận dữ.
Đào Đề: “Tôi thật không hiểu cái lũ phàm nhân này, bản thân không ăn được nhiều như vậy còn không cho người khác ăn nhiều à? Còn đem đại dạ dày vương cái cóc khô gì đó ra so với tôi? Đjt mẹ đại dạ dày vương phải gọi ông đây bằng cụ nhá!”
Tô An rót cho hắn cốc nước chanh: “Bọn họ có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin anh bớt giận, anh uống miếng nước khai vị đi ạ.”
“Thúc nôn là cái éo gì? Thao Thiết ta đây từ lúc đẻ ra đến khi lớn bằng này cũng chưa từng nôn một lần!” Đào Đề xoa bụng cảm thán: “Còn hỏi tại sao bụng tôi không phồng lên nữa, ông đây có chửa đếch đâu mà bụng phải phồng lên?”
Bì Tu khẽ hắng giọng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn giải thích: “Người bình thường ăn nhiều như vậy thì bụng đều sẽ phồng lên.” Hắn khua tay diễn giải: “Cũng giống như đang chửa đó.”
“Thế thì ông đừng có lấy phàm nhân ra so với tôi, tôi là tổ tông của phàm nhân cơ mà.”
Đào Đề vừa nói vừa vung tay, bầu trời đột nhiên âm u rồi bổ xuống một tia sét.
Thiên Đạo tốt bụng nhắc nhở, cơm có thể ăn bậy, thế nhưng gió thì không thể chém bậy.
Hầu Nhị và Hầu Ngũ bố trí máy quay đủ 360° trọn góc cho Đào Đề để chứng minh hắn livestream ăn thật, Tào Thảo cũng phải dừng công việc đóng gói cơm hộp để đứng phía sau hắn, dựa vào ưu thế chiều cao để quay góc từ trên xuống.
Nhìn ông chủ cũ kiêm đồng nghiệp hiện tại, Tào Thảo cất tiếng thở dài, cảm thán cuộc đời biến đổi khôn lường, thì ra ông và tôi tuy đi khác hướng nhưng về chung đường, cuối cùng đều thành nhân viên làm thuê cho cái quán ăn xập xệ này.
Tuổi nghề của mình còn dài hơn thằng chả một tí, đúng là vật đổi sao dời, không tin thì ngẩng đầu lên mà nhìn xem, trời xanh nào có bỏ qua cho ai!
Đúng giờ, Đào Đề bắt đầu livestream, chỉ sau hai phút số người xem đã nhanh chóng tăng vọt, người vừa vào phòng stream đều kinh ngạc khi nhìn thấy số lượng máy quay, dấu hỏi chấm lập tức tràn đầy phần bình luận.
Đào Đề nhìn màn hình, ung dung nói: “Hai hôm trước có người cứ nói tôi thúc nôn ăn giả, cho nên hôm nay khiêu chiến quay liền tám tiếng đồng hồ, không dối trên lừa dưới, tuyệt đối là ăn thật trăm phần trăm.”
Khu bình luận bùng nổ, số lượng người xem tăng dần lên, Bì Tu nhìn giá trị nhân khí phòng stream và hỏa tiễn quà cáp bay qua bay lại, cảm thấy vẫn chưa đủ lắm.
(Giá trị nhân khí hiểu nôm na là độ nổi, được tính bằng số view và follow, lượt tương tác bình luận, lượng quà tặng,… Còn hỏa tiễn là một loại quà tặng từ người xem dành cho streamer, đối với nền tảng stream DouYu thì 1 hỏa tiễn = 500 tệ, còn có các loại quà là cá viên, vi cá, phi cơ.)
Kiếm tiền thì không thể chỉ tập trung kiếm từ một nhóm được, phải mở rộng ra ngoài, phải quảng bá tiếng tăm ăn khỏe của Thao Thiết, sau đó Đào Đề mới có thể nhận được lời mời quảng cáo, gây dựng nên một sự nghiệp của cho bản thân để khỏa lấp nỗi đau mất vợ.
Bì Tu nhấn nút chia sẻ phòng stream, chia sẻ đến tất cả bạn bè trong vòng của mình và những group thảo luận của các lộ thần tiên, còn thân tình ghi chú là đến ủng hộ sự nghiệp của bạn bè chút đi.
Làm xong công tác quảng bá, Bì Tu bỏ di động vào trong túi, nhìn Đào Đề đang tương tác cùng khán giả, trong lòng bình yên đến lạ.
Bì Tu hắn, siêu sao hạng top của giới yêu quái, luôn xuất hiện rầm rộ trên các trang nhất, nay tình nguyện nhường cho huynh đệ tốt giành sự nổi tiếng, quả đúng là cảm động yêu quái 2019, còn ai có thể không khen hắn là người tốt đây?
Đào Đề vẫn chẳng hề hay biết gì, vẫn đang giơ tay cầm một cái đầu bạch tuộc quơ quơ trước máy quay: “Bạch tuộc, một con không đủ thì mười con.”
Mười con bạch tuộc bị hắn cầm trong tay, năm ngón lấm len dầu mỡ, ăn một phát là nát đầu, chỉ có thể dùng một chữ PHÊ để diễn tả.
Đào Đề vừa nhai vừa nói: “Các huynh đệ, thấy phê thì gõ chữ phê lên màn hình đi.”
Một đống bình luận rực rỡ sắc màu chạy qua màn hình, hai phát hỏa tiễn và phi cơ được đại gia đưa tặng, Bì Tu cười chẳng khép nổi miệng, ra hiệu cho Đào Đề gia tăng cường độ, kiếm chác thêm chút nữa.
Mười con bạch tuộc trôi vào bụng, Đào Đề uống nước lọc súc miệng rồi rót cho mình một cốc coca, tiếp đó cầm gà rán cho vào miệng.
Người khác ăn gà rán thì còn gây hiệu ứng ASMR, thế nhưng Đào Đề ăn cả cái đùi gà mà rút ra chỉ có mỗi khúc xương, kỹ xảo điêu luyện y như mèo và chuột, khiến các yêu quái lần đầu vào phòng stream phải trầm trồ kinh ngạc. (ASMR là các âm thanh, hình ảnh gây kích thích, thư giãn, phê pha cho người nghe, người xem.)
Đám thần tiên yêu quái được Bì Tu mời tới ra sức dụi dụi mắt, xác nhận anh chàng đẹp trai đang vừa ăn thùng uống vại vừa kêu gọi câu like này là Đào Đề – đứa con trai mất tích nhiều năm của Lão Chân Long, phòng stream trực tiếp nổ tung ——
Bà ơi! Lão yêu quái mà bà thầm mến ba trăm năm cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Lưới Bì tuy thưa nhưng khó lọt, tên lỗ đ*t bự cuối cùng vẫn bị tên không lỗ đ*t bắt được! Thực tế chứng minh thời gian tựa như bọt biển, khi bạn dùng thời gian đi ỉa cả đời để làm một chuyện, bạn nhất định sẽ có được thành công!
Diễn đàn yên ắng đã lâu nay lại sốt xình xịch, hai cái tên Bì Tu và Đào Đề xuất hiện cùng nhau, tăng thêm sắc màu cho khoảng thời gian giữa năm buồn chán tẻ nhạt.
“Nói thật, video mukbang của Thao Thiết quả là hay đáo để, tôi đã ăn xong bát cơm này, còn bạn thì sao?”
“Hay thì hay thật, cơ mà lúc nhìn Đào Đề ăn đầu bạch tuộc, tui thấy thương ổng quá trời.”
“Bảng xếp hạng chiến lực yêu quái 2019 cập nhật mới, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lên top!”
“Năm 9102 năm rồi, sao vẫn có đứa hỏi nếu Thao Thiết ăn no rồi thì sao? Có thời gian hỏi câu này thì chẳng thà quan tâm đến bà mẹ vẫn chưa độ kiếp của bây đi.”
Lượng thảo luận tăng lên, mục đích lăng xê phòng stream của lão yêu quái đã thành công hoàn mỹ. Thậm chí có yêu quái thấy lão yêu ngày xưa phải quay mukbang trả nợ nên thương tình tặng quà khen thưởng, tiến kiếm được từ khán giả cứ âm thầm đổ về tay, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Thiên tài thương mại Bì Tu thật là đỉnh của đỉnh.
Lượng người xem phòng stream càng lúc càng nhiều, Đào Đề nhìn bình luận, nhíu mày bắt đầu đun nước nóng, chuẩn bị đổ vào thau mì Samyang. Người khác có thể ăn năm gói mười gói, Đào Đề thì dốc thẳng hai mươi gói vào nồi cộng thêm mười quả trứng ốp la, hắn chậm rãi đặt thau mì lên bàn, máy quay thậm chí còn không quay trọn được hết cả thau mì.
Khu bình luận im lặng một hồi, bắt đầu thấy lo cho cúc hoa của Đào Đề, xơi cả hai mươi gói thế này thì chắc kèo cúc hoa sẽ gặp động đất núi lửa, có khi còn chảy máu ấy chứ, chơi thì chơi cười thì cười nhưng đừng lấy bệnh trĩ ra đùa.
Các khán giả đang khuyên Thao Thiết từ bỏ thì chợt nghe thấy Đào Đề cười, gắp một miếng bỏ vào miệng, nói: “Mới nhiêu đây còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng đâu.”
Bình luận: …….
Bình luận: Kẽ răng ông to thế thì đi khám nha sĩ đi ông nội.
Đại yêu quái như Đào Đề xưa nay nói được là làm được, một thau mì vào bụng xong lại tu thêm một lít coca nữa, hắn nghỉ ngơi chốc lát, há miệng ợ một hơi rồi nhìn bình luận hỏi: “Tiếp theo muốn xem cái gì? Mấy bạn đề xuất đi.”
Các phàm nhân cũng xem video mukbang này, dung lượng dạ dày của mấy streamer khác cùng lắm chỉ được coi là thùng cơm, cái gã bảnh trai này trông thì có vẻ điềm đạm nho nhã, không ngờ lại là cái lu cơm, còn là cái loại lu sâu không thấy đáy nữa.
Một đại gia bắn ra một chuỗi hỏa tiễn, biểu đạt rằng muốn xem thêm livestream nữa.
Bì Tu cau mày nhìn bình luận, quay đầu bảo đám khỉ đi vào trong bếp, kêu Nhậm Kiêu với Cừu Phục bưng cơm rang sủi cảo lên, 180 cái bánh bao nhân hành tây thịt bò gói suốt đêm qua sẽ dùng làm trà chiều cho Đào Đề.
Nhậm Kiêu và Cừu Phục đang bận vắt chân lên cổ ở trong bếp, nghe bảo lại thêm món nữa, Cừu Phục tức đến lòi cả đuôi ra, cậu chàng vừa điên cuồng cầm dao phay chặt thịt phập phập phập vừa nói: “Em chịu hết nổi rồi, thằng chả ăn cmn cả em luôn đi, em thật sự làm éo nổi nữa.”
“Dù mày có muốn thì người ta cũng chê thịt hồ ly Thanh Khâu dai nhách mắc răng ăn không ngon ấy chứ.” Nhậm Kiêu lau tóc: “Ăn lắm vãi cả lúa. Sao việc tốt kiểu vừa được ăn vừa có tiền nhét túi này lại không đến phiên anh nhỉ?”
Hai vị bếp trưởng làm việc cường độ cao suốt tám tiếng trong bếp, Đào Đề cũng livestream mukbang cường độ cao suốt tám tiếng ở sân sau, vét sạch hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn dùng cho cả năm của quán cơm.
Sau khi livestream kết thúc, hắn vẫn có tâm tình gọi thêm đồ ăn ngoài cho mình, còn cố ý chọn quán có nhiều bình luận kém nhất, lúc đi nhận thức ăn ship thì tình cờ gặp Văn Hi từ trên lầu đi xuống.
Nhìn hộp đồ ăn ship trong tay hắn, Văn Hi hơi nhướn mày: “Sao thế anh? Đồ ăn trong quán không ngon ạ?”
“Không phải, chỉ là anh thấy nhớ tay nghề nấu nướng của chị em thôi.” Hắn quơ quơ túi đồ ăn, hỏi: “Ăn cùng luôn không?”
Văn Hi lớn bằng này nhưng chưa từng ăn đồ chị mình nấu bao giờ, y gật đầu ngồi xuống cùng Đào Đề, cầm đũa gắp một miếng ăn thử, nhưng ngay lập tức nhăn nhó phun ra ngoài.
“Anh đừng ăn cái này, anh chưa ăn no thì để em bảo Bì Tu nấu cho anh.” Văn Hi giữ tay Đào Đề lại, song hắn lại né đi.
Hắn gắp thịt bỏ vào miệng, nhướn mày nói: “Không sao, anh thử mấy quán rồi, chỉ có đồ của quán này là mùi vị hơi giống đồ chị em nấu, tuy nhiên cũng chỉ giống chút chút thôi.”
Đào Đề nhìn Văn Hi: “Khó ăn hả? Đồ chị em làm còn khó hơn ăn hơn cơ.”
Văn Hi: …….
Đào Đề thở dài: “Anh nhớ chị em là lại gọi đồ ăn quán này, mỗi lần ăn, anh lại nghĩ dở thế này, nhất định là cô ấy ở trên trời đang nhớ mình……”
Văn Hi nhìn Đào Đề ăn thêm miếng nữa, cũng im lặng cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.
Hai người lặng lẽ ăn hết túi đồ này, Đào Đề đặt đũa xuống, cười bảo: “Khổ cho em quá, phải cùng anh ăn cái món dở tệ thế này. Đừng kể với Lão Bì nhé, kẻo hắn lại nói anh.”
Văn Hi: “Em cũng nhớ chị ấy.”
Đào Đề: “Ngày trước cứ chê cô ấy làm cơm khó ăn, bây giờ muốn ăn, mà cũng chẳng được ăn.”
Văn Hi đang muốn nói mấy câu an ủi hắn thì bỗng dưng đất rung núi chuyển, y hoảng sợ vịn bàn, nghe thấy đám hầu tinh nhảy choi choi la hét: “Động đất rồi động đất rồi! Té thôi!”
Bì Tu nhìn khách ăn trong quán ném hết bát đũa, tiền cũng không kịp trả, chỉ cuống cuồng tháo chạy thoát thân, hắn sầm mặt giận dữ gầm lên: “Té cái gì mà té! Chỉ là xe lu chạy ngang qua thôi! Cút về đây trả tiền cho ông!”
Editor: Cảm ơn mọi người, tâm trạng t khá hơn một chút rồi. Tình cảnh của t đang khá giống Đào Đề, nên edit chap này coi như cho mình một chút thanh thản.
Tác giả :
Hải Kinh Lạc