Quân Có Bệnh Không
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạch thượng hoa khai (hoa nở trên đường), trên quan đạo dấu chân rất ít, độc nhất một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy chầm chậm.
Trong xe nữ tử một tay ôm chặt hài tử đang ngủ say trong lòng mình, một tay từ trong bọc quần áo lấy ra thảm nhỏ đắp lên cho bé. Động tác cực kỳ mềm nhẹ, hài tử chợt giật giật, chậm rãi mở mắt ra, mông lung một hồi lâu, mới nhu nhu lên tiếng, “Nương, còn chưa tới nhà sao?”
“Sắp đến rồi, lập tức sẽ vào thành.” Liễu Vân Tư đem mái tóc rối dính vào thái dương của bé vuốt vuốt, khẽ cười nói, “Nhà nãi nãi (bà nội) không tốt sao, Tử Minh tại sao lại ầm ĩ muốn trở về sớm?”
“Ta nhớ cha.” Tử Minh lôi kéo thảm nhỏ từ trong lồng ngực Liễu Vân Tư chui ra, ngồi vào một bên, buồn buồn nói, “Cha cả ngày bận rộn cũng không bồi ta cùng nương, còn không cho chúng ta ở nhà, ta đã lâu lắm chưa gặp cha rồi.”
Liễu Vân Tư sờ sờ đầu bé, ánh mắt ôn nhu, lại không lên tiếng.
Tử Minh cúi đầu, hai mắt thẳng nhìn chằm chằm vào trường mệnh tỏa* treo ở trước ngực, “Cảm giác cha dường như biến thành người khác.”
”Sao lại thế chứ, ” Liễu Vân Tư rũ mi mắt xuống, ôn nhu nói, “Trong lòng cha ngươi trước sau thủy chung đều rất yêu thương chúng ta.”
“Vâng.” Hài tử dùng sức gật gật đầu.
Liễu Vân Tư cả cười, thời điểm giương mắt lại không dấu vết che đi một tia thần sắc sầu lo trong đó, nàng đang chìm trong trầm tư, Tử Minh chợt lôi kéo ống tay áo nàng, “Nương, ta…”
Tiếng ngựa hí đột nhiên nổi lên, xe đột nhiên thắng gấp mà dừng lại.
Chỉ nghe bên ngoài xa phu la to một tiếng, “Phu nhân cẩn thận!” Ngay sau đó là tiếng vật nặng lăn trên đất vang lên một tiếng trầm muộn, kim loại va chạm mãnh liệt kêu vang, một mảnh ầm ĩ nhốn nháo đột nhiên đem xe ngựa vây quanh.
Liễu Vân Tư ôm chặt hài tử, kéo ra màn xe nhìn lại, dưới bầu trời xanh không biết từ đâu tuôn ra một đám người, quần áo rách nát bộ dạng chật vật, trong tay phần lớn cầm dao bổ củi hoặc là nắm mộc côn, hung mãnh mà vọt tới. Xa phu từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên muốn ngăn trở, lập tức bị mấy người đè xuống đất không thể động đậy, những người còn lại liền không trở ngại chút nào mà thẳng hướng xe ngựa vọt tới.
“Ôm chặt nương.” Liễu Vân Tư ôm Tử Minh vào trong lòng, nhảy xuống xe ngựa, trong thời gian ngắn xoay chuyển thân hình che chở hài tử, chính mình lại mạnh mẽ ngã xuống đất. Nàng một khắc cũng không dám dừng lại muốn đứng lên, cổ chân lại truyền đến cảm giác tê dại đau đớn, kéo nàng không đứng lên nổi.
“Nương…” Thanh âm hài tử run run, hoảng loạn nghĩ muốn kéo nàng lên.
“Không có chuyện gì, đừng sợ.” Liễu Vân Tư nắm chặt tay Tử Minh, quay đầu chứng kiến mấy người xông vào phía trước xe ngựa chen vào trong buồng xe, chen chúc lôi kéo bao quần áo, một khắc cũng không ngừng nhét hết vào trong ngực, còn có người nắm thảm nhỏ, siết chặt không chịu buông tay.
Phía sau đã có người không chui vào được, dừng bước đứng bên cạnh xe nhìn quanh bốn phía, chợt nghe tiếng chuông lanh lảnh nhỏ vụn vừa vang lên, theo tiếng nhìn lại mới phát hiện bán ẩn phía sau xe có hai người. Hài tử mang theo trường mệnh tỏa hiện ra tia sáng tinh khiết óng ánh sáng bóng, rơi xuống phía dưới chiếc chuông nhỏ thánh thót vang vọng.
Người nọ nhìn chằm chằm vào trường mệnh tỏa, nhào tới muốn kéo.
Hài tử thất thanh kêu sợ hãi.
“Xin ngươi đừng đụng đến nó!” Liễu Vân Tư đem hài tử hoàn toàn che chở vào trong ngực, đưa tay rút xuống trâm cài đưa tới, “Cái này cho ngươi.”
Người kia động tác bỗng nhiên dừng lại, chống lại ánh mắt nàng không có vẻ sợ hãi chút nào, lại không xác định mà quan sát tỉ mỉ nữ nhân tóc tai rối bời. Hắn đột nhiên đổi sắc mặt, xoay người lên tiếng gào to cái gì đó, mơ hồ khó phân biệt.
Liễu Vân Tư lúc này mới nhìn rõ, lại còn có một nữ tử xen lẫn ở trong bọn hắn, quần áo tuy rằng cổ xưa nhưng so với hạ nhân lại sạch sẽ hơn nhiều, cũng chỉ có nàng tay nâng kiếm. Nữ tử nghe tiếng ngẩn ra, tiện đà dùng vỏ kiếm đánh hôn mê tên xa phu muốn kéo lấy chân nàng, nhanh chân đi lên phía trước.
Không biết là phúc hay họa, Liễu Vân Tư nghi hoặc mà nhìn nữ tử kia hơi cúi người nhìn kỹ chính mình, đang muốn mở miệng lại nghe nàng lạnh lùng nói: “Là nàng!”
Nghiến răng nghiến lợi. Nữ tử rút kiếm ra khỏi vỏ, dương tay liền muốn mạnh mẽ chém xuống, tư thế giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, lưỡi kiếm chiết ra một vệt ánh sáng chói mắt.
Liễu Vân Tư đem hài tử giấu vào trong ngực, nghiêng đầu đi nhắm chặt mắt lại.
Một tiếng gió hú sắc bén sát xẹt qua tai.
Thanh kiếm kia leng keng một tiếng rơi xuống đất, nữ tử bị chấn động đến mức lui về phía sau hai bước, ôm cánh tay chảy máu nhìn Liễu Vân Tư đang mờ mịt mở mắt ra, lại nhìn phía xa xa.
Dưới bầu trời xanh biếc, ngựa đi trên cổ đạo (con đường cũ), hai nam nhân thân thể như ngọc. Nam nhân lam y thu tay về, câu lên khóe môi nở nụ cười, “Cũng không tệ lắm, góc độ vừa vặn.”
Nữ tử thuận theo cúi đầu nhìn lại, trên bãi cỏ thình lình lộ ra một đoạn cành cây dính máu. Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra người đến thân thủ bất phàm, nàng nhặt lên kiếm của mình, giương giọng quát lên: “Đi mau!”
Đám người kia vội vàng thối lui, rút lui một cách nhanh chóng nhất từ trước đến nay.
“Đuổi theo điều tra rõ ràng.” Nam nhân bạch y mở miệng.
Hai người bọn họ phóng ngựa đuổi theo, nháy mắt đã lướt qua bên người, Liễu Vân Tư không có dấu hiệu nào đưa tay ngăn cản cản lại, lên tiếng mở miệng, “Xin dừng bước!” Nàng khẩn cầu, “Buông tha cho bọn họ đi!”
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự gần như cùng lúc đó ghìm ngựa, ngoái đầu nhìn lại về phía nàng.
“Chỉ là đã hôn mê, cũng không lo ngại, rất nhanh đã có thể tỉnh.” Tô Thế Dự buông cổ tay xa phu ra, đứng dậy.
Liễu Vân Tư một bên luôn miệng nói tạ ơn, vừa dùng trâm cài đem tóc vấn lên thật tốt.
Tử Minh đã từ bên trong kinh hãi tỉnh táo lại, cọ cọ Sở Minh Duẫn bên cạnh, ngước đầu hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, “Đại ca ca ngươi thật là lợi hại nha, những người xấu kia vừa thấy ngươi liền chạy toàn bộ!”
Sở Minh Duẫn khoanh tay nhìn Tô Thế Dự, mạn bất kinh tâm cười cười. Tử Minh còn tự mình lẩm bẩm, “Con đường này thật đáng ghét, vừa vòng quanh lại có nhiều người xấu như vậy”
“Ồ ——?” Sở Minh Duẫn thấp mắt nhìn bé, “Cái gì vòng quanh?”
“Trước đây từ nhà nãi nãi trở về đều đi đường khác, nhưng mà con đường kia bị phong lại, dường như muốn bắt người, ta và nương phải đi một vòng thật lớn để vòng về nhà.”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu mày.
“Tử Minh.” Liễu Vân Tư lên tiếng gọi bé, Tử Minh chạy chậm trở lại ôm lấy nàng. Liễu Vân Tư đã khôi phục dáng dấp đoan trang ngay thẳng, đối với bọn họ thi lễ một cái, trịnh trọng nói: “Thiếp họ Liễu, đa tạ nhị vị công tử cứu mạng.”
“Cám ơn Đại ca ca!” Tử Minh nói theo.
Tô Thế Dự liếc nhìn hài tử, cười nhạt, “Một cái nhấc tay mà thôi.” Hỏi nàng, “Chỉ là ta có chút không rõ, Liễu phu nhân vì sao phải vì mấy tên đạo tặc này cầu tình?”
“Nơi nào có đạo tặc, ” Liễu Vân Tư thở dài, “Bất quá là lưu dân ở trong phản loạn đã không còn nhà, muốn cướp chút ăn mặc, đã đủ đáng thương rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.”
Tô Thế Dự hơi nhíu mày, gật gật đầu. Sở Minh Duẫn nhìn nàng đột nhiên hỏi, “Xem phương hướng, ngươi muốn đi Thọ Xuân?”
“Vâng.”
“Nơi đó bây giờ thế nào rồi?” Sở Minh Duẫn nói.
Liễu Vân Tư suy nghĩ một chút, chỉ là nói, “Đã an ổn rồi.” Nàng hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, “Nhị vị công tử tại sao muốn hỏi cái này?”
“Ta và hắn cũng chính là muốn đi đến Thọ Xuân, ” Tô Thế Dự cười nói, “Liễu phu nhân nếu như không ngại, chúng ta ngược lại có thể đưa tiễn một đoạn đường.”
“Chuyện này…” Liễu Vân Tư lại thoáng do dự.
Tử Minh không nhịn được lôi kéo nàng, “Nương, để Đại ca ca cùng đi theo chúng ta đi a! Nếu gặp lại người xấu cũng không cần phải sợ!”
“Tử Minh.” Liễu Vân Tư đè lại tay bé, Tử Minh liền bé ngoan không nói.
“Cứ tính là ngươi khó xử, ta vừa vặn cũng ngại phiền phức. Vừa nãy nếu không phải y nói muốn cứu các ngươi, ta cũng không có ý định ra tay.” Sở Minh Duẫn nhấc tay để lên vai Tô Thế Dự, thấp giọng cười nói, “Các tẩu các đích (mỗi người đi mỗi bên), còn hơn có người vướng bận.”
Tô Thế Dự lặng lẽ kéo tay hắn xuống, đối Liễu Vân Tư nói: “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở, phu nhân tự mình quyết định là được rồi.”
“Ta chỉ là có điểm nghi hoặc, ” Liễu Vân Tư cười cười, nói, “Nhìn ra được nhị vị công tử là phú quý chi nhân (người giàu sang phú quý), tại sao không đón xe ngồi kiệu, cũng không thấy người hầu tuỳ tùng, còn muốn đến Thọ Xuân, nơi vừa mới trải qua phản loạn nguy hiểm kia?”
Tô Thế Dự chưa kịp trả lời, thắt lưng đột nhiên căng thẳng bị người nắm lấy, Sở Minh Duẫn cằm để trên bả vai y, “Tất nhiên là…” Hắn nhìn Liễu Vân Tư loan mi nở nụ cười, nhẹ giọng chậm chạp nói, “Bỏ trốn a.”
Liễu Vân Tư sửng sốt, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần không thể tin nhìn bọn hắn chằm chằm, “Ngươi, ngươi là nói các ngươi…”
Tô Thế Dự nghiêng đầu liếc nhìn Sở Minh Duẫn mặt mày mang ý cười, lúc quay lại đối diện ánh mắt khiếp sợ của Liễu Vân Tư, trầm mặc trong nháy mắt, cuối cùng nghiêm trang gật gật đầu, “Xác thực.”
Như bị sét đánh, một lúc lâu, Liễu Vân Tư hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Cái này,… Chẳng trách.”
“Không tiếp thụ được?” Sở Minh Duẫn tự tiếu phi tiếu nói.
“Không, sao lại thế, chỉ là thực sự hiếm thấy.” Liễu Vân Tư cười cười, “Đã như vậy, vậy thì làm phiền nhị vị công tử đưa tiễn.”
Một lát sau xa phu tỉnh lại, bọn họ một nhóm người liền tiếp tục hướng Hoài Nam chủ thành Thọ Xuân mà đi. Rõ ràng mới gặp quá chiến loạn, binh lính trông thành thấy bọn họ nhưng cũng không tỉ mỉ kiểm tra liền thả đi. Sau khi vào thành Liễu Vân Tư nhân tiện nói tạ ơn liền từ biệt, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự tùy ý ở trong thành đi lại, bất ngờ phát hiện trong thành này vốn bị gọi là thành trì trống không đã có rất nhiều hộ gia đình, ngoại trừ mấy chỗ tường đổ bị thiêu hủy, lại vẫn có thể xem là náo nhiệt.
Thời gian buổi trưa, từng gian khách điếm đều ngồi đầy khách nhân dùng cơm. Bọn họ tùy ý tìm một gian khách điếm, nhưng chưởng quỹ vừa nghe nói là muốn dừng chân, lại là một trận im lặng, mở miệng hỏi: “Hai vị khách quan chỉ ở một đêm?”
“Cái này cũng không phải, chúng ta dự định ở chỗ này một khoảng thời gian.” Tô Thế Dự nói.
“Nhưng mà chỗ này của chúng ta chỉ có đánh chém, không chừng lúc nào đó lại xảy ra nhiễu loạn, khách quan lưu lại ở đây lâu có thể không an toàn a.” Chưởng quỹ nói.
“Không chừng lúc nào đó lại có thêm phản loạn, ” Sở Minh Duẫn thấp giọng cười nói, “Vậy ngươi còn ở lại Thọ Xuân buôn bán cái gì, còn không đến nơi khác tránh một chút?”
Chưởng quỹ cười cười, “Dù sao gốc rễ đều ở chỗ này, không tới lúc bất đắc dĩ, ai cũng không muốn đi.”
Sở Minh Duẫn quay đầu lại quét mắt nhìn khách nhân ngồi chật kín, cũng có không ít người một bên đàm luận một bên tò mò đánh giá bọn họ, hắn chậm rãi nói tiếp, “Nơi này của ngươi có nhiều… khách nhân thế này, lại muốn thúc dục chúng ta đi là cái đạo lý gì đây?”
“Chuyện này, chuyện này, ta đương nhiên ước gì khách quan ngài ở đây thêm mấy ngày, làm sao sẽ thúc dục ngài đi đây.” Chưởng quỹ vội hỏi, vừa nhìn về phía Tô Thế Dự, “Ta lắm miệng dám hỏi, không biết nhị vị khách quan là làm cái gì?”
Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, ôn hòa nói, “Ta và hắn đều là kinh thương (buôn bán).”
Chưởng quỹ gật đầu liên tục, không nói thêm nữa.
Đi trên phố lại chuyển qua ngõ hẻm liền tốn mất một buổi trưa, sau khi bọn họ trở về phòng rửa mặt đã là bóng đêm thật sâu, lãng nguyệt treo cao.
Sở Minh Duẫn tiện tay cởi ngoại bào ném trên bàn, quay đầu nhìn về Tô Thế Dự đang đứng phía trước cửa sổ, “Thế Dự, có ý kiến gì rồi?”
“… Tạm thời vẫn không thể nói rõ có ý tưởng gì.” Tô Thế Dự quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua, lại tiếp tục cố định ánh mắt ở trên áo bào trên bàn.
“…” Sở Minh Duẫn nhấc lên ngoại bào sửa sang lại, tiện tay gấp lại thả xuống bên giường, lúc này mới đi tới bên cạnh y, “Nói thế nào?”
Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, thu hồi ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, dưới bầu trời nghìn hộ gia đình khắp thành, đèn đuốc dày đặc như ánh sao, liên miên đi xa, “Chẳng qua là cảm thấy kỳ quái.”
“Hả?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y.
“Tuy nói cách phản đảng náo loạn đã qua gần một tháng, nhưng mà số lượng hộ gia đình trong thành này ngoài ý muốn vẫn còn nhiều lắm.” Tô Thế Dự nói.
“Nơi không đúng cũng không chỉ những thứ này.” Sở Minh Duẫn thấp giọng nói, “Cho đến bây giờ, ngoại trừ Liễu phu nhân kia, ta chưa từng ở trong thành này gặp qua một nữ nhân nào khác, trong khách điếm khách nhân dùng cơm cũng toàn bộ đều là nam nhân, chẳng lẽ các nàng đều trốn ở nhà không ra khỏi cửa?”
Tô Thế Dự buông tiếng thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn, đối diện ánh mắt hắn đang nhìn mình, mặt mày dần lộ vẻ lưu luyến, không khỏi khẽ cười, “Làm sao?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Âm thanh nhẹ vô cùng, dẫn theo một điểm ý cười, Sở Minh Duẫn ôm vai y, chậm rãi tiếp cận.
Tô Thế Dự giơ tay lên đang muốn ôm lại hắn, lại đột nhiên dừng lại, thần sắc phức tạp khôn kể, “… Thật yên tĩnh.”
“Hả?” Sở Minh Duẫn không khỏi nhíu mày.
“Gian khách điếm này thật yên tĩnh.” Tô Thế Dự xoay người, tỉ mỉ lắng nghe, trong tai không một âm thanh.
Sở Minh Duẫn buông y ra, cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa đi ra ngoài. Từng gian trong khách phòng đều đốt đèn, quang ảnh chồng chéo nhau rơi vào trên hành lang. Bọn họ lặng yên không tiếng động đứng ở trước cửa sát vách, lại cảm thấy nghe không ra trong đó có nửa điểm tiếng người.
Sở Minh Duẫn quấn chặt hàng lông mày, đẩy cửa phòng ra, ánh đèn huy hoàng sáng ngời, trong phòng trống rỗng.
Trong lòng hơi chấn động, bọn họ lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, phân công nhau đem cửa khách phòng toàn bộ đều đẩy ra, từng gian từng gian một, không có một bóng người. Toàn bộ khách điếm rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, cũng chỉ có hai người bọn họ.
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự sóng vai đứng ở trong hành lang, nhìn quanh hết thảy cửa phòng mở rộng, liếc mắt cố hết sức quan sát, tĩnh mịch không hề có một tiếng động.
Gió đêm từ cửa sổ tràn vào, ngọn đèn yếu ớt, dần dần như muốn lụi tắt.
Chú thích:
*Trường mệnh tỏa hay còn gọi là “Khóa bản mệnh”:
Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương ở Trung Quốc sẽ chuẩn bị cho bé “Bách gia toả 百家锁 (khoá bản mệnh), ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé. “Bách gia toả” cũng gọi là “Trường mệnh toả” 长命锁, hình thức của nó rất đa dạng. Trong đó, loại đơn giản nhất là dùng sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại rồi đeo trên cổ bé; có loại dùng bạc tạo thành hình cái khoá, dùng vàng hoặc bạc làm thành sợi dây đeo cho bé. Theo mọi người, chất liệu làm khoá bản mệnh càng quý trọng thì thần lực của khoá càng lớn. Đồ án trên “Bách gia toả” đều tượng trưng cho phúc thọ miên trường, chữ dùng đa phần là nhưng lời tốt đẹp, như: “Trường mệnh phú quý” 长命富贵, “Trường mệnh bách tuế” 长命百岁, “Cát tường như ý” 吉祥如意.
Mạch thượng hoa khai (hoa nở trên đường), trên quan đạo dấu chân rất ít, độc nhất một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy chầm chậm.
Trong xe nữ tử một tay ôm chặt hài tử đang ngủ say trong lòng mình, một tay từ trong bọc quần áo lấy ra thảm nhỏ đắp lên cho bé. Động tác cực kỳ mềm nhẹ, hài tử chợt giật giật, chậm rãi mở mắt ra, mông lung một hồi lâu, mới nhu nhu lên tiếng, “Nương, còn chưa tới nhà sao?”
“Sắp đến rồi, lập tức sẽ vào thành.” Liễu Vân Tư đem mái tóc rối dính vào thái dương của bé vuốt vuốt, khẽ cười nói, “Nhà nãi nãi (bà nội) không tốt sao, Tử Minh tại sao lại ầm ĩ muốn trở về sớm?”
“Ta nhớ cha.” Tử Minh lôi kéo thảm nhỏ từ trong lồng ngực Liễu Vân Tư chui ra, ngồi vào một bên, buồn buồn nói, “Cha cả ngày bận rộn cũng không bồi ta cùng nương, còn không cho chúng ta ở nhà, ta đã lâu lắm chưa gặp cha rồi.”
Liễu Vân Tư sờ sờ đầu bé, ánh mắt ôn nhu, lại không lên tiếng.
Tử Minh cúi đầu, hai mắt thẳng nhìn chằm chằm vào trường mệnh tỏa* treo ở trước ngực, “Cảm giác cha dường như biến thành người khác.”
”Sao lại thế chứ, ” Liễu Vân Tư rũ mi mắt xuống, ôn nhu nói, “Trong lòng cha ngươi trước sau thủy chung đều rất yêu thương chúng ta.”
“Vâng.” Hài tử dùng sức gật gật đầu.
Liễu Vân Tư cả cười, thời điểm giương mắt lại không dấu vết che đi một tia thần sắc sầu lo trong đó, nàng đang chìm trong trầm tư, Tử Minh chợt lôi kéo ống tay áo nàng, “Nương, ta…”
Tiếng ngựa hí đột nhiên nổi lên, xe đột nhiên thắng gấp mà dừng lại.
Chỉ nghe bên ngoài xa phu la to một tiếng, “Phu nhân cẩn thận!” Ngay sau đó là tiếng vật nặng lăn trên đất vang lên một tiếng trầm muộn, kim loại va chạm mãnh liệt kêu vang, một mảnh ầm ĩ nhốn nháo đột nhiên đem xe ngựa vây quanh.
Liễu Vân Tư ôm chặt hài tử, kéo ra màn xe nhìn lại, dưới bầu trời xanh không biết từ đâu tuôn ra một đám người, quần áo rách nát bộ dạng chật vật, trong tay phần lớn cầm dao bổ củi hoặc là nắm mộc côn, hung mãnh mà vọt tới. Xa phu từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên muốn ngăn trở, lập tức bị mấy người đè xuống đất không thể động đậy, những người còn lại liền không trở ngại chút nào mà thẳng hướng xe ngựa vọt tới.
“Ôm chặt nương.” Liễu Vân Tư ôm Tử Minh vào trong lòng, nhảy xuống xe ngựa, trong thời gian ngắn xoay chuyển thân hình che chở hài tử, chính mình lại mạnh mẽ ngã xuống đất. Nàng một khắc cũng không dám dừng lại muốn đứng lên, cổ chân lại truyền đến cảm giác tê dại đau đớn, kéo nàng không đứng lên nổi.
“Nương…” Thanh âm hài tử run run, hoảng loạn nghĩ muốn kéo nàng lên.
“Không có chuyện gì, đừng sợ.” Liễu Vân Tư nắm chặt tay Tử Minh, quay đầu chứng kiến mấy người xông vào phía trước xe ngựa chen vào trong buồng xe, chen chúc lôi kéo bao quần áo, một khắc cũng không ngừng nhét hết vào trong ngực, còn có người nắm thảm nhỏ, siết chặt không chịu buông tay.
Phía sau đã có người không chui vào được, dừng bước đứng bên cạnh xe nhìn quanh bốn phía, chợt nghe tiếng chuông lanh lảnh nhỏ vụn vừa vang lên, theo tiếng nhìn lại mới phát hiện bán ẩn phía sau xe có hai người. Hài tử mang theo trường mệnh tỏa hiện ra tia sáng tinh khiết óng ánh sáng bóng, rơi xuống phía dưới chiếc chuông nhỏ thánh thót vang vọng.
Người nọ nhìn chằm chằm vào trường mệnh tỏa, nhào tới muốn kéo.
Hài tử thất thanh kêu sợ hãi.
“Xin ngươi đừng đụng đến nó!” Liễu Vân Tư đem hài tử hoàn toàn che chở vào trong ngực, đưa tay rút xuống trâm cài đưa tới, “Cái này cho ngươi.”
Người kia động tác bỗng nhiên dừng lại, chống lại ánh mắt nàng không có vẻ sợ hãi chút nào, lại không xác định mà quan sát tỉ mỉ nữ nhân tóc tai rối bời. Hắn đột nhiên đổi sắc mặt, xoay người lên tiếng gào to cái gì đó, mơ hồ khó phân biệt.
Liễu Vân Tư lúc này mới nhìn rõ, lại còn có một nữ tử xen lẫn ở trong bọn hắn, quần áo tuy rằng cổ xưa nhưng so với hạ nhân lại sạch sẽ hơn nhiều, cũng chỉ có nàng tay nâng kiếm. Nữ tử nghe tiếng ngẩn ra, tiện đà dùng vỏ kiếm đánh hôn mê tên xa phu muốn kéo lấy chân nàng, nhanh chân đi lên phía trước.
Không biết là phúc hay họa, Liễu Vân Tư nghi hoặc mà nhìn nữ tử kia hơi cúi người nhìn kỹ chính mình, đang muốn mở miệng lại nghe nàng lạnh lùng nói: “Là nàng!”
Nghiến răng nghiến lợi. Nữ tử rút kiếm ra khỏi vỏ, dương tay liền muốn mạnh mẽ chém xuống, tư thế giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, lưỡi kiếm chiết ra một vệt ánh sáng chói mắt.
Liễu Vân Tư đem hài tử giấu vào trong ngực, nghiêng đầu đi nhắm chặt mắt lại.
Một tiếng gió hú sắc bén sát xẹt qua tai.
Thanh kiếm kia leng keng một tiếng rơi xuống đất, nữ tử bị chấn động đến mức lui về phía sau hai bước, ôm cánh tay chảy máu nhìn Liễu Vân Tư đang mờ mịt mở mắt ra, lại nhìn phía xa xa.
Dưới bầu trời xanh biếc, ngựa đi trên cổ đạo (con đường cũ), hai nam nhân thân thể như ngọc. Nam nhân lam y thu tay về, câu lên khóe môi nở nụ cười, “Cũng không tệ lắm, góc độ vừa vặn.”
Nữ tử thuận theo cúi đầu nhìn lại, trên bãi cỏ thình lình lộ ra một đoạn cành cây dính máu. Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra người đến thân thủ bất phàm, nàng nhặt lên kiếm của mình, giương giọng quát lên: “Đi mau!”
Đám người kia vội vàng thối lui, rút lui một cách nhanh chóng nhất từ trước đến nay.
“Đuổi theo điều tra rõ ràng.” Nam nhân bạch y mở miệng.
Hai người bọn họ phóng ngựa đuổi theo, nháy mắt đã lướt qua bên người, Liễu Vân Tư không có dấu hiệu nào đưa tay ngăn cản cản lại, lên tiếng mở miệng, “Xin dừng bước!” Nàng khẩn cầu, “Buông tha cho bọn họ đi!”
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự gần như cùng lúc đó ghìm ngựa, ngoái đầu nhìn lại về phía nàng.
“Chỉ là đã hôn mê, cũng không lo ngại, rất nhanh đã có thể tỉnh.” Tô Thế Dự buông cổ tay xa phu ra, đứng dậy.
Liễu Vân Tư một bên luôn miệng nói tạ ơn, vừa dùng trâm cài đem tóc vấn lên thật tốt.
Tử Minh đã từ bên trong kinh hãi tỉnh táo lại, cọ cọ Sở Minh Duẫn bên cạnh, ngước đầu hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, “Đại ca ca ngươi thật là lợi hại nha, những người xấu kia vừa thấy ngươi liền chạy toàn bộ!”
Sở Minh Duẫn khoanh tay nhìn Tô Thế Dự, mạn bất kinh tâm cười cười. Tử Minh còn tự mình lẩm bẩm, “Con đường này thật đáng ghét, vừa vòng quanh lại có nhiều người xấu như vậy”
“Ồ ——?” Sở Minh Duẫn thấp mắt nhìn bé, “Cái gì vòng quanh?”
“Trước đây từ nhà nãi nãi trở về đều đi đường khác, nhưng mà con đường kia bị phong lại, dường như muốn bắt người, ta và nương phải đi một vòng thật lớn để vòng về nhà.”
Sở Minh Duẫn hơi nhíu mày.
“Tử Minh.” Liễu Vân Tư lên tiếng gọi bé, Tử Minh chạy chậm trở lại ôm lấy nàng. Liễu Vân Tư đã khôi phục dáng dấp đoan trang ngay thẳng, đối với bọn họ thi lễ một cái, trịnh trọng nói: “Thiếp họ Liễu, đa tạ nhị vị công tử cứu mạng.”
“Cám ơn Đại ca ca!” Tử Minh nói theo.
Tô Thế Dự liếc nhìn hài tử, cười nhạt, “Một cái nhấc tay mà thôi.” Hỏi nàng, “Chỉ là ta có chút không rõ, Liễu phu nhân vì sao phải vì mấy tên đạo tặc này cầu tình?”
“Nơi nào có đạo tặc, ” Liễu Vân Tư thở dài, “Bất quá là lưu dân ở trong phản loạn đã không còn nhà, muốn cướp chút ăn mặc, đã đủ đáng thương rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.”
Tô Thế Dự hơi nhíu mày, gật gật đầu. Sở Minh Duẫn nhìn nàng đột nhiên hỏi, “Xem phương hướng, ngươi muốn đi Thọ Xuân?”
“Vâng.”
“Nơi đó bây giờ thế nào rồi?” Sở Minh Duẫn nói.
Liễu Vân Tư suy nghĩ một chút, chỉ là nói, “Đã an ổn rồi.” Nàng hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, “Nhị vị công tử tại sao muốn hỏi cái này?”
“Ta và hắn cũng chính là muốn đi đến Thọ Xuân, ” Tô Thế Dự cười nói, “Liễu phu nhân nếu như không ngại, chúng ta ngược lại có thể đưa tiễn một đoạn đường.”
“Chuyện này…” Liễu Vân Tư lại thoáng do dự.
Tử Minh không nhịn được lôi kéo nàng, “Nương, để Đại ca ca cùng đi theo chúng ta đi a! Nếu gặp lại người xấu cũng không cần phải sợ!”
“Tử Minh.” Liễu Vân Tư đè lại tay bé, Tử Minh liền bé ngoan không nói.
“Cứ tính là ngươi khó xử, ta vừa vặn cũng ngại phiền phức. Vừa nãy nếu không phải y nói muốn cứu các ngươi, ta cũng không có ý định ra tay.” Sở Minh Duẫn nhấc tay để lên vai Tô Thế Dự, thấp giọng cười nói, “Các tẩu các đích (mỗi người đi mỗi bên), còn hơn có người vướng bận.”
Tô Thế Dự lặng lẽ kéo tay hắn xuống, đối Liễu Vân Tư nói: “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở, phu nhân tự mình quyết định là được rồi.”
“Ta chỉ là có điểm nghi hoặc, ” Liễu Vân Tư cười cười, nói, “Nhìn ra được nhị vị công tử là phú quý chi nhân (người giàu sang phú quý), tại sao không đón xe ngồi kiệu, cũng không thấy người hầu tuỳ tùng, còn muốn đến Thọ Xuân, nơi vừa mới trải qua phản loạn nguy hiểm kia?”
Tô Thế Dự chưa kịp trả lời, thắt lưng đột nhiên căng thẳng bị người nắm lấy, Sở Minh Duẫn cằm để trên bả vai y, “Tất nhiên là…” Hắn nhìn Liễu Vân Tư loan mi nở nụ cười, nhẹ giọng chậm chạp nói, “Bỏ trốn a.”
Liễu Vân Tư sửng sốt, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần không thể tin nhìn bọn hắn chằm chằm, “Ngươi, ngươi là nói các ngươi…”
Tô Thế Dự nghiêng đầu liếc nhìn Sở Minh Duẫn mặt mày mang ý cười, lúc quay lại đối diện ánh mắt khiếp sợ của Liễu Vân Tư, trầm mặc trong nháy mắt, cuối cùng nghiêm trang gật gật đầu, “Xác thực.”
Như bị sét đánh, một lúc lâu, Liễu Vân Tư hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Cái này,… Chẳng trách.”
“Không tiếp thụ được?” Sở Minh Duẫn tự tiếu phi tiếu nói.
“Không, sao lại thế, chỉ là thực sự hiếm thấy.” Liễu Vân Tư cười cười, “Đã như vậy, vậy thì làm phiền nhị vị công tử đưa tiễn.”
Một lát sau xa phu tỉnh lại, bọn họ một nhóm người liền tiếp tục hướng Hoài Nam chủ thành Thọ Xuân mà đi. Rõ ràng mới gặp quá chiến loạn, binh lính trông thành thấy bọn họ nhưng cũng không tỉ mỉ kiểm tra liền thả đi. Sau khi vào thành Liễu Vân Tư nhân tiện nói tạ ơn liền từ biệt, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự tùy ý ở trong thành đi lại, bất ngờ phát hiện trong thành này vốn bị gọi là thành trì trống không đã có rất nhiều hộ gia đình, ngoại trừ mấy chỗ tường đổ bị thiêu hủy, lại vẫn có thể xem là náo nhiệt.
Thời gian buổi trưa, từng gian khách điếm đều ngồi đầy khách nhân dùng cơm. Bọn họ tùy ý tìm một gian khách điếm, nhưng chưởng quỹ vừa nghe nói là muốn dừng chân, lại là một trận im lặng, mở miệng hỏi: “Hai vị khách quan chỉ ở một đêm?”
“Cái này cũng không phải, chúng ta dự định ở chỗ này một khoảng thời gian.” Tô Thế Dự nói.
“Nhưng mà chỗ này của chúng ta chỉ có đánh chém, không chừng lúc nào đó lại xảy ra nhiễu loạn, khách quan lưu lại ở đây lâu có thể không an toàn a.” Chưởng quỹ nói.
“Không chừng lúc nào đó lại có thêm phản loạn, ” Sở Minh Duẫn thấp giọng cười nói, “Vậy ngươi còn ở lại Thọ Xuân buôn bán cái gì, còn không đến nơi khác tránh một chút?”
Chưởng quỹ cười cười, “Dù sao gốc rễ đều ở chỗ này, không tới lúc bất đắc dĩ, ai cũng không muốn đi.”
Sở Minh Duẫn quay đầu lại quét mắt nhìn khách nhân ngồi chật kín, cũng có không ít người một bên đàm luận một bên tò mò đánh giá bọn họ, hắn chậm rãi nói tiếp, “Nơi này của ngươi có nhiều… khách nhân thế này, lại muốn thúc dục chúng ta đi là cái đạo lý gì đây?”
“Chuyện này, chuyện này, ta đương nhiên ước gì khách quan ngài ở đây thêm mấy ngày, làm sao sẽ thúc dục ngài đi đây.” Chưởng quỹ vội hỏi, vừa nhìn về phía Tô Thế Dự, “Ta lắm miệng dám hỏi, không biết nhị vị khách quan là làm cái gì?”
Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, ôn hòa nói, “Ta và hắn đều là kinh thương (buôn bán).”
Chưởng quỹ gật đầu liên tục, không nói thêm nữa.
Đi trên phố lại chuyển qua ngõ hẻm liền tốn mất một buổi trưa, sau khi bọn họ trở về phòng rửa mặt đã là bóng đêm thật sâu, lãng nguyệt treo cao.
Sở Minh Duẫn tiện tay cởi ngoại bào ném trên bàn, quay đầu nhìn về Tô Thế Dự đang đứng phía trước cửa sổ, “Thế Dự, có ý kiến gì rồi?”
“… Tạm thời vẫn không thể nói rõ có ý tưởng gì.” Tô Thế Dự quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua, lại tiếp tục cố định ánh mắt ở trên áo bào trên bàn.
“…” Sở Minh Duẫn nhấc lên ngoại bào sửa sang lại, tiện tay gấp lại thả xuống bên giường, lúc này mới đi tới bên cạnh y, “Nói thế nào?”
Tô Thế Dự nhẹ giọng cười cười, thu hồi ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, dưới bầu trời nghìn hộ gia đình khắp thành, đèn đuốc dày đặc như ánh sao, liên miên đi xa, “Chẳng qua là cảm thấy kỳ quái.”
“Hả?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y.
“Tuy nói cách phản đảng náo loạn đã qua gần một tháng, nhưng mà số lượng hộ gia đình trong thành này ngoài ý muốn vẫn còn nhiều lắm.” Tô Thế Dự nói.
“Nơi không đúng cũng không chỉ những thứ này.” Sở Minh Duẫn thấp giọng nói, “Cho đến bây giờ, ngoại trừ Liễu phu nhân kia, ta chưa từng ở trong thành này gặp qua một nữ nhân nào khác, trong khách điếm khách nhân dùng cơm cũng toàn bộ đều là nam nhân, chẳng lẽ các nàng đều trốn ở nhà không ra khỏi cửa?”
Tô Thế Dự buông tiếng thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn, đối diện ánh mắt hắn đang nhìn mình, mặt mày dần lộ vẻ lưu luyến, không khỏi khẽ cười, “Làm sao?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Âm thanh nhẹ vô cùng, dẫn theo một điểm ý cười, Sở Minh Duẫn ôm vai y, chậm rãi tiếp cận.
Tô Thế Dự giơ tay lên đang muốn ôm lại hắn, lại đột nhiên dừng lại, thần sắc phức tạp khôn kể, “… Thật yên tĩnh.”
“Hả?” Sở Minh Duẫn không khỏi nhíu mày.
“Gian khách điếm này thật yên tĩnh.” Tô Thế Dự xoay người, tỉ mỉ lắng nghe, trong tai không một âm thanh.
Sở Minh Duẫn buông y ra, cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa đi ra ngoài. Từng gian trong khách phòng đều đốt đèn, quang ảnh chồng chéo nhau rơi vào trên hành lang. Bọn họ lặng yên không tiếng động đứng ở trước cửa sát vách, lại cảm thấy nghe không ra trong đó có nửa điểm tiếng người.
Sở Minh Duẫn quấn chặt hàng lông mày, đẩy cửa phòng ra, ánh đèn huy hoàng sáng ngời, trong phòng trống rỗng.
Trong lòng hơi chấn động, bọn họ lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, phân công nhau đem cửa khách phòng toàn bộ đều đẩy ra, từng gian từng gian một, không có một bóng người. Toàn bộ khách điếm rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, cũng chỉ có hai người bọn họ.
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự sóng vai đứng ở trong hành lang, nhìn quanh hết thảy cửa phòng mở rộng, liếc mắt cố hết sức quan sát, tĩnh mịch không hề có một tiếng động.
Gió đêm từ cửa sổ tràn vào, ngọn đèn yếu ớt, dần dần như muốn lụi tắt.
Chú thích:
*Trường mệnh tỏa hay còn gọi là “Khóa bản mệnh”:
Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương ở Trung Quốc sẽ chuẩn bị cho bé “Bách gia toả 百家锁 (khoá bản mệnh), ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé. “Bách gia toả” cũng gọi là “Trường mệnh toả” 长命锁, hình thức của nó rất đa dạng. Trong đó, loại đơn giản nhất là dùng sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại rồi đeo trên cổ bé; có loại dùng bạc tạo thành hình cái khoá, dùng vàng hoặc bạc làm thành sợi dây đeo cho bé. Theo mọi người, chất liệu làm khoá bản mệnh càng quý trọng thì thần lực của khoá càng lớn. Đồ án trên “Bách gia toả” đều tượng trưng cho phúc thọ miên trường, chữ dùng đa phần là nhưng lời tốt đẹp, như: “Trường mệnh phú quý” 长命富贵, “Trường mệnh bách tuế” 长命百岁, “Cát tường như ý” 吉祥如意.
Tác giả :
Như Tự Ngã Văn