Quán Cà Phê XY
Chương 2
Công hôn xong, nhìn thấy thụ mặt đỏ bừng đầy kinh ngạc mới đột nhiên ý thức được bản thân vừa làm gì. Có điều anh cũng rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài, điềm tĩnh nói: “Trời sắp tối rồi, tôi đi trước đây”.
Thụ: “…”
Thực ra đối với nụ hôn bất ngờ này, thụ hoàn toàn không thấy tức giận gì, chủ yếu là kinh ngạc và khó hiểu. Thụ luôn cho rằng công là người hơi kỳ quái nhưng cũng rất thú vị, bởi vậy hành động vừa rồi của anh, cậu chỉ đơn giản cho rằng đó là phương pháp biểu đạt cảm ơn hay xin lỗi mà thôi. Có điều dù nghĩ vậy, thụ vẫn thấy lúng túng, những ngày sau đó hoàn toàn không để cơm hay giấy nhớ gì cho công nữa.
Công cũng cảm nhận được, thế là anh lại bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng cái gì để chuộc tội. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi, anh tặng kẹo, tặng thủy vu, còn tặng cả một nụ hôn, hoàn toàn chẳng có thứ nào tặng đúng cả, đến cả quyển sách cũng là một món quà mang chút tư lợi.
Công hoàn toàn mất tinh thần.
Anh nhìn thấy quyển sách “Năm mươi cách chế biến sườn” mình tặng thụ đặt trên bàn, thuận tay lật giở vài trang, phát hiện có một trang được đánh dấu bằng kẹp sách, có lẽ thụ đang xem đến đấy. Công nhìn cái kẹp sách, nghĩ một lúc, lại lấy một tờ giấy nhớ cắt thành hình kẹp sách, viết lên hai chữ “Xin lỗi”, sau đó đem cả tờ giấy nhớ lẫn kẹp sách để vào một chỗ khác, trang ghi hướng dẫn làm món sườn muối tiêu.
Sáng hôm sau thụ đến làm, mở sách ra thì phát hiện không phải trang hôm qua mình xem, còn nhiều thêm một tờ giấy có chữ nữa. Cậu tỉnh bơ đặt tờ giấy kia vào trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu, còn cái kẹp sách của mình thì chuyển sang đánh dấu chỗ khác.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm… thụ phát hiện bất kể mình đang xem đến đâu, kẹp sách đều xuất hiện một cách vô cùng thần kỳ ở trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu kia, đặt cùng với tờ giấy ghi dòng chữ “Xin lỗi”. Cậu thật cười không được mà khóc cũng chẳng xong, đây chắc chắn là do công làm. Thế là một ngày, thụ tan ca liền tha luôn cả quyển sách dạy nấu ăn kia về nhà. Buổi tối công đến quán, phát hiện thụ mang sách về rồi, nhất thời cảm thấy thụ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Công không nhịn được, kinh hãi vô cùng.
Khoảng tầm chín giờ tối, có người đẩy cửa bước vào. Công ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là thụ. Thụ bảo mình vừa đi siêu thị mua đồ, ngang qua đây liền ghé vào xem thế nào. Lòng công mở cờ nhưng lại không dám biểu lộ, chỉ sợ dọa thụ chạy mất, đành phải rót cho thụ cốc nước, làm ra vẻ bản thân rất bận, đổ một lọ hạt cà phê ra đếm đi đếm lại. Thụ cũng chẳng nói gì, ngồi một bên xem công đếm hạt cà phê. Đợi đến khi uống hết cốc nước liền đứng dậy chào một tiếng rồi đi về.
Công thấy cái túi thụ cầm đến còn ở trong quán, lập tức cầm lên gọi thụ, nhưng đối phương chẳng thèm để ý, cứ thế đi thẳng. Công còn đang do dự có nên đuổi theo không thì một mùi thơm như có như không từ trên tay bay lên khiến công nhìn vào trong túi: Là hộp cơm đã lâu không nhìn thấy. Công ngây ra một lúc nhẹ nhàng cẩn thận nhấc hộp cơm ra, vừa mở ra xem…
Cả một hộp đầy sườn muối tiêu nóng hôi hổi.
Câu chuyện về công và món sườn
Lúc công còn nhỏ, trong nhà có nuôi một con chó mực, gọi là Hoa Tuyết. Về vấn đề tại sao một con chó đen thui từ đầu đến chân lại gọi là Hoa Tuyết, công giải thích thế này: “Tôi muốn nó trắng hơn một chút!”. Chẳng là lúc nhỏ công có một niềm tin mãnh liệt với thuyết tên tuổi có ảnh hưởng thần bí đến con người, siêu nhân có thể bay là bởi vì tên người đó là Siêu Nhân. Công còn từng có lúc muốn đổi tên mình thành “Hướng Bơi Lội” vì nhìn thấy các bạn khác ai cũng biết bơi nhưng chính mình lại không biết.
Thế rồi vào một ngày tuyết rơi, mẹ công làm món sườn xào chua ngọt, công xung phong nhận việc bưng bát sườn dọn lên bàn. Lúc đó, nhà có một cái vườn, nhìn thấy bên ngoài đột nhiên có tuyết, công liền vui vẻ bưng cả bát sườn chạy ra ngoài, ngẩng mặt lên trời hét to: “Hoa tuyết, hoa tuyết…”.
Hoa Tuyết vừa nghe thấy, vui mừng khôn xiết: Chủ nhân tay cầm một đĩa sườn gọi Hoa Tuyết, chính là gọi mình đến ăn chứ còn gì nữa. Thế là cậu chàng lập tức nhảy bổ lại, gọn gàng nhanh chóng giải quyết sạch bát sườn.
Công mắt trợn tròn, mồm há hốc. Bạn nhỏ công của chúng ra tận mắt nhìn thấy cả đĩa sườn thơm phức ngon lành chui tọt vào bụng con chó đang vui vẻ liếm mép vẫy đuổi trước mắt, thật sự tức giận đến không chịu nổi, “oa” một tiếng khóc váng lên.
Từ đó, đối với món sườn, công có một sự cố chấp vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, cái vụ so đo với chó này, công thà chết không nói, bởi thế nếu có người hỏi công vì sao lại thích sườn, công thông thường chỉ lạnh nhạt đáp một câu: Bởi vì nó khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ. Thực ra câu này, nếu nói đầy đủ thì phải là: Bởi vì nó khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ, cả bát sườn thơm ngon như thế, ấy vậy mà lại bị một con chó ngu ngốc ăn hết! Tức chết tôi rồi!
Thế là, công và thụ đã làm hòa với nhau. Mỗi ngày lại giống như trước kia: Thụ hay đem ít đồ ăn đến để trong tủ lạnh cho công, đôi lúc lại ghi một tờ giấy nhớ viết mấy thứ linh tinh; Công thường xuyên được thưởng thức món ăn ngon, nhìn mẩu giấy thụ viết nhưng vẫn không hồi đáp lấy một lần.
Về chuyện này, A đã từng hỏi công, sao không viết giấy trả lời thụ. Giao lưu hai chiều như thế mới tốt. Công mặt mũi hiện rõ dòng chữ “không thể tin được”, đáp: “Như thế không phải là quá tầm thường rồi sao?”
A: “… Mấy việc khác ông làm thì không phải quá tầm thường chắc?”.
Có điều A cũng nhắc nhở công, mặc dù công đã xác định ‘giới tính thật’ của mình rồi, nhưng thụ hình như vẫn là một cậu con trai bình thường mà thôi, bảo công phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Công nghe xong, một lúc lâu không nói gì, mãi mới mở miệng: “Tôi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ là thích đồ ăn cậu ấy nấu, thật đấy, thật đấy”.
Nói thì nói thế, nhưng công vẫn không kìm chế được mà muốn tiếp xúc nhiều hơn với thụ. Anh không chịu viết trả lời trên giấy nhớ, đành phải nghĩ cách khác để nhấn mạnh sự tồn tại của mình: ví dụ như để một chú ếch gấp bằng giấy trong hộp cơm được rửa sạch sẽ; ví dụ như để một con hươu gấp bằng giấy trong hộp cơm được rửa sạch sẽ; ví dụ như để một con thỏ gấp bằng giấy trong hộp cơm được rửa sạch sẽ…
Khoảng một tháng sau, thụ nhìn thấy trên bàn một đoàn thú: “Ừm, hay là tô thêm màu nhỉ, chừng này đủ để mở một vườn thú rồi”.
Nói thật, thụ chẳng có cảm giác gì với mấy thứ này, toàn bộ đều đem cho con gái nhà chủ trọ hết. Cô bé đó thích lắm, kéo tay cậu nói: “Chú ơi, cháu sẽ về nói mẹ giảm thêm cho chú một tháng tiền điện nữa”. Thụ quả thật dở khóc dở cười, có điều trong lòng cậu lại vô cùng rối rắm. Về lý mà nói, ngoại hình của công cũng rất tuấn tú, hành vi, cử chỉ, lời nói đều rất phóng khoáng, sao lại làm mấy chuyện đầy nữ tính thế này không biết?
Mặt khác, trong lòng công lúc này đang vui vẻ vô cùng, anh cho rằng người chỉ nhìn qua cũng thấy là dạng người tốt bụng, yêu thương động vật như thụ, nhất định sẽ thích mấy thứ đồ kia.
Để tránh việc công tiếp tục gấp cả đoàn xiếc thú, thụ cảm thấy mình bắt buộc phải tìm đến gặp anh một lần. Thế là, buổi tối một ngày, thụ lại đến quán cà phê. Ánh đèn của tiệm trong đêm tối càng trở nên rực rỡ, từ đằng xa cậu đã nhìn thấy công không biết đang chuyên chú làm cái gì đó. Đợi đến lúc cậu tiến đến gần, đứng ngay bên ngoài nhìn vào mới thấy…
Công đang gấp giấy.
Trước mặt công là một quyển sách để mở, trên bàn bày rất nhiều giấy, có những cái đã bị vo thành một cục, xem ra đã thất bại không ít lần. bên cạnh còn có một ít đồ văn phòng như giấy màu, kéo, bút lông…, tóm lại là rất lộn xộn. Anh gấp rất chăm chú, hoàn toàn không phát hiện có người đang nhìn mình. Thụ đứng bên ngoài nhìn công tay chân lóng ngóng, lại còn rất kỹ tính, soi từng góc một cho đều, thầm nghĩ: Anh ta chắc chẳng bao giờ biết bộ dạng anh ta lúc này hay ho đến thế nào.
Thụ lại đứng xem thêm một lúc nữa, sau đó bước vào tiệm, đi thẳng đến trước bàn của công, gõ gõ lên mặt bàn. Công ngẩng đầu lên, nhận ra người đến là thụ thì có phần kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
Thụ không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm món đồ trên tay công. Công thấy thế có phần mất tự nhiên, nói: “Con cá ngày hôm nay gấp hơi khó…”
Thụ: “Anh gấp con ếch cho tôi đi”.
Công vui sướng vô cùng: “Được, cái đó tôi giỏi lắm, không cần nhìn sách cũng làm được”.
Quả nhiên chỉ một loáng sau công đã làm xong, còn tô cả màu nữa. Thụ đặt con ếch xanh vào lòng bàn tay, nói: “Về sau đừng gấp những thứ này nữa”.
Công lập tức trở nên lo lắng: “Cậu không thích à?”. Khó khắn lắm công mới nghĩ ra được một phương pháp giao lưu không “quá tầm thường” như thế mà!
Thụ cố ý liếc mắt nhìn đám giấy bị vo viên vứt đi: “Bảo vệ rừng, ai cũng có trách nhiệm”, sau đó đến trước quầy thanh toán, đặt con ếch xanh vào hộp thủy tinh đựng kẹo, quay người nhìn công đang ủ rũ cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, nói: “Trước khi đến làm ca tối anh qua nhà tôi ăn cơm chiều đi. Tất nhiên là nếu anh không ngại mỗi ngày đều phải đi chợ mua đồ đợi tôi tan ca”.
Công cảm động đến mất ngủ cả đêm, A cũng chẳng sung sướng gì hơn. Công cứ một lúc lại gọi điện cho A thổ lộ tâm tình cảm động, hồi hộp hay rối bời của mình.
A: “Từ lúc ông quen Chiêu Ninh đến giờ, chất lượng giấc ngủ của tôi càng ngày càng tuột dốc”.
Công: “Ông nói xem mai tôi nên mặc đồ gì đây?”.
A: “Kiếp trước chắc tôi phải nợ ông cả một gia tài chứ chẳng ít, thế nên trời mới phạt tôi kiếp này trở thành bạn ông”.
Công: “Không biết nhà Chiêu Ninh trông thế nào, nhất định là rất sạch sẽ, gọn gàng”.
A: “Tôi về sau cũng không có ý định xuất ngoại, ông có thể không ép tôi đổi giờ sinh học không hả?”
Công: “Lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách phải đem quà tới nhỉ? Hay mai tôi mua cân táo đến? Ha ha ha…”.
A: “…”
Công: “Sao ông không cười?”.
A: “…”.
Công: “Tôi thấy rất buồn cười mà…”.
A: “Sao ông không chết luôn đi cho rồi!”.
Cuối cùng cũng đến giờ tan tầm chiều hôm sau, từ sớm công đã xách túi đồ đứng gần quán cà phê đợi thụ. Thụ nhìn chỗ đồ công mua đến, nhất thời có phần bất ngờ: Không có sườn?
Thụ sống không xa quán cà phê, hai người đi một lát là đến nơi. Lúc lên lầu lại gặp đúng con gái chủ nhà, cô bé vừa nhìn thấy thụ đã vui mừng gọi to: “Chú ơi, cháu thích mấy con thú nhỏ mà chú tặng lắm. Cháu còn muốn có một con pikachu, chú có thể gấp cho cháu một con không?”
Không đợi thụ trả lời, công đã cúi người xuống nói với cô gái nhỏ: “Pikachu chú cũng biết gấp, lần sau chú gấp cho cháu nhé?”
Cô bé nhìn lên thụ rồi lại quay sang nhìn công gật gật đầu.
Đợi đến khi cô nhóc đi rồi, thụ thấy hơi lúng túng, định mở miệng nói gì đó thì công đã chặn trước, điệu bộ vô cùng thành thật: “Tôi thật sự biết gấp pikachu đấy”.
Thụ: “…”
Sau khi vào phòng, công cật lực kìm chế nội tâm đang nổi bão, lấy ra một bình rượu vang tặng cho thụ. Thụ nhất thời không kịp phản ứng lại, có lẽ bởi đây là lần đầu tiên thấy công tặng một món quà bình thường, cậu không quen. Công nhìn thấy phản ứng của thụ, thấp thỏm không yên: “Cậu không dị ứng với chất cồn đấy chứ?”.
Thụ bật cười, nhanh chóng tiếp lấy chai rượu: “Không, chỉ đang nghĩ xem để đâu được thôi”.
Lúc này công mới an tâm, có thể nhàn nhã quan sát căn hộ của thụ ở Dương Thành. Chỗ ở của thụ và bản thân cậu rất giống nhau: sạch sẽ, sáng sủa, gọn gàng. Căn hộ có hai phòng ngủ, thụ ở một phòng, phòng còn lại để trống.
Thụ: “Bạn cùng nhà vừa chuyển đi, thế nào, anh có muốn đến ở không?”.
Công lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ở chỗ kia quen rồi”.
Thụ gật đầu, đem túi thức ăn vào bếp chuẩn bị làm cơm.
Nấu ba món mặn, một món canh, hai người ăn vèo cái đã hết. Thụ vô cùng vui vẻ, lâu lắm không có ai ăn cơm cùng rồi. Thụ nói, từ sau tôi sẽ không để cơm lại cho anh nữa, hằng ngày anh cứ qua đây ăn cơm. Tiền đồ ăn mỗi người một nửa, ăn không hết thì anh đóng hộp đem đi làm bữa khuya.
Mặc dù công có phần tiếc nuối không còn cơ hội giao lưu với thụ nữa, nhưng nghĩ đến việc ngày nào cũng được cùng ăn cơm với thụ, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Ăn xong cơm, công chủ động xin rửa bát, thụ cũng không từ chối. Thụ chuyển bát đĩa cho công, chợt nhớ đến chuyện trên cầu thang lúc nãy, mở miệng: “Anh không trách tôi đem chỗ động vật anh gấp cho người khác sao?”.
Công lắc đầu: “Tặng cậu rồi thì là của cậu, có sao đâu”.
Thụ chăm chú nhìn anh một hồi, nói: “Anh cứ nói dối là mặt sẽ đỏ lên đấy”.
Công nhất thời thất sắc: “A, không phải chứ?”.
Thụ cười phá lên một lúc rồi mới dần dần nén được, nhẹ giọng nói: “Con ếch xanh tôi sẽ không tặng cho người khác đâu”.
Công gật đầu, tai lại hơi đỏ đỏ.
Đến ngày thứ hai đi làm, thụ phát hiện trong hộp thủy tinh có thêm một con pikachu màu vàng. Thụ nhìn con pikachu, đột nhiên thở phào một tiếng. Cậu cũng không phải thiếu niên mới chân ướt chân ráo bước ra xã hội, có rất nhiều chuyện tuy chưa đích thân trải qua nhưng nghe nói cũng không ít lần. Thật ra từ trước cậu đã cảm thấy công có ý với mình, cứ luôn thấy kỳ quái thế nào ấy, bởi vậy lúc công đến ăn cơm, thụ còn cố ý hỏi anh có muốn đến ở cùng không để thăm dò một chút. Có điều đối phương dường như cũng không phải có ý này, dựa theo tính cách của công, nếu có ý với mình thật thì đã gật đầu đồng ý luôn rồi mới phải.
Hơn nữa, đến ngay cả yêu cầu của một bé gái chẳng quen biết gì còn nhớ kỹ như thế, thụ nghĩ, có lẽ anh chỉ đơn thuần là dùng cách của mình để thể hiện lòng biết ơn vì cậu đã làm cơm cho anh mà thôi, mặc dù cách này rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Xem ra là bản thân cậu nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt thụ lại chuyển lên thân con ếch xanh, nhớ đến dáng vẻ lúi húi gấp đồ của công, không khỏi bật cười: Thật ra anh ra là một người rất tốt đấy chứ.
Thụ: “…”
Thực ra đối với nụ hôn bất ngờ này, thụ hoàn toàn không thấy tức giận gì, chủ yếu là kinh ngạc và khó hiểu. Thụ luôn cho rằng công là người hơi kỳ quái nhưng cũng rất thú vị, bởi vậy hành động vừa rồi của anh, cậu chỉ đơn giản cho rằng đó là phương pháp biểu đạt cảm ơn hay xin lỗi mà thôi. Có điều dù nghĩ vậy, thụ vẫn thấy lúng túng, những ngày sau đó hoàn toàn không để cơm hay giấy nhớ gì cho công nữa.
Công cũng cảm nhận được, thế là anh lại bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng cái gì để chuộc tội. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi, anh tặng kẹo, tặng thủy vu, còn tặng cả một nụ hôn, hoàn toàn chẳng có thứ nào tặng đúng cả, đến cả quyển sách cũng là một món quà mang chút tư lợi.
Công hoàn toàn mất tinh thần.
Anh nhìn thấy quyển sách “Năm mươi cách chế biến sườn” mình tặng thụ đặt trên bàn, thuận tay lật giở vài trang, phát hiện có một trang được đánh dấu bằng kẹp sách, có lẽ thụ đang xem đến đấy. Công nhìn cái kẹp sách, nghĩ một lúc, lại lấy một tờ giấy nhớ cắt thành hình kẹp sách, viết lên hai chữ “Xin lỗi”, sau đó đem cả tờ giấy nhớ lẫn kẹp sách để vào một chỗ khác, trang ghi hướng dẫn làm món sườn muối tiêu.
Sáng hôm sau thụ đến làm, mở sách ra thì phát hiện không phải trang hôm qua mình xem, còn nhiều thêm một tờ giấy có chữ nữa. Cậu tỉnh bơ đặt tờ giấy kia vào trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu, còn cái kẹp sách của mình thì chuyển sang đánh dấu chỗ khác.
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm… thụ phát hiện bất kể mình đang xem đến đâu, kẹp sách đều xuất hiện một cách vô cùng thần kỳ ở trang hướng dẫn làm sườn muối tiêu kia, đặt cùng với tờ giấy ghi dòng chữ “Xin lỗi”. Cậu thật cười không được mà khóc cũng chẳng xong, đây chắc chắn là do công làm. Thế là một ngày, thụ tan ca liền tha luôn cả quyển sách dạy nấu ăn kia về nhà. Buổi tối công đến quán, phát hiện thụ mang sách về rồi, nhất thời cảm thấy thụ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Công không nhịn được, kinh hãi vô cùng.
Khoảng tầm chín giờ tối, có người đẩy cửa bước vào. Công ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là thụ. Thụ bảo mình vừa đi siêu thị mua đồ, ngang qua đây liền ghé vào xem thế nào. Lòng công mở cờ nhưng lại không dám biểu lộ, chỉ sợ dọa thụ chạy mất, đành phải rót cho thụ cốc nước, làm ra vẻ bản thân rất bận, đổ một lọ hạt cà phê ra đếm đi đếm lại. Thụ cũng chẳng nói gì, ngồi một bên xem công đếm hạt cà phê. Đợi đến khi uống hết cốc nước liền đứng dậy chào một tiếng rồi đi về.
Công thấy cái túi thụ cầm đến còn ở trong quán, lập tức cầm lên gọi thụ, nhưng đối phương chẳng thèm để ý, cứ thế đi thẳng. Công còn đang do dự có nên đuổi theo không thì một mùi thơm như có như không từ trên tay bay lên khiến công nhìn vào trong túi: Là hộp cơm đã lâu không nhìn thấy. Công ngây ra một lúc nhẹ nhàng cẩn thận nhấc hộp cơm ra, vừa mở ra xem…
Cả một hộp đầy sườn muối tiêu nóng hôi hổi.
Câu chuyện về công và món sườn
Lúc công còn nhỏ, trong nhà có nuôi một con chó mực, gọi là Hoa Tuyết. Về vấn đề tại sao một con chó đen thui từ đầu đến chân lại gọi là Hoa Tuyết, công giải thích thế này: “Tôi muốn nó trắng hơn một chút!”. Chẳng là lúc nhỏ công có một niềm tin mãnh liệt với thuyết tên tuổi có ảnh hưởng thần bí đến con người, siêu nhân có thể bay là bởi vì tên người đó là Siêu Nhân. Công còn từng có lúc muốn đổi tên mình thành “Hướng Bơi Lội” vì nhìn thấy các bạn khác ai cũng biết bơi nhưng chính mình lại không biết.
Thế rồi vào một ngày tuyết rơi, mẹ công làm món sườn xào chua ngọt, công xung phong nhận việc bưng bát sườn dọn lên bàn. Lúc đó, nhà có một cái vườn, nhìn thấy bên ngoài đột nhiên có tuyết, công liền vui vẻ bưng cả bát sườn chạy ra ngoài, ngẩng mặt lên trời hét to: “Hoa tuyết, hoa tuyết…”.
Hoa Tuyết vừa nghe thấy, vui mừng khôn xiết: Chủ nhân tay cầm một đĩa sườn gọi Hoa Tuyết, chính là gọi mình đến ăn chứ còn gì nữa. Thế là cậu chàng lập tức nhảy bổ lại, gọn gàng nhanh chóng giải quyết sạch bát sườn.
Công mắt trợn tròn, mồm há hốc. Bạn nhỏ công của chúng ra tận mắt nhìn thấy cả đĩa sườn thơm phức ngon lành chui tọt vào bụng con chó đang vui vẻ liếm mép vẫy đuổi trước mắt, thật sự tức giận đến không chịu nổi, “oa” một tiếng khóc váng lên.
Từ đó, đối với món sườn, công có một sự cố chấp vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, cái vụ so đo với chó này, công thà chết không nói, bởi thế nếu có người hỏi công vì sao lại thích sườn, công thông thường chỉ lạnh nhạt đáp một câu: Bởi vì nó khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ. Thực ra câu này, nếu nói đầy đủ thì phải là: Bởi vì nó khiến tôi nhớ đến lúc còn nhỏ, cả bát sườn thơm ngon như thế, ấy vậy mà lại bị một con chó ngu ngốc ăn hết! Tức chết tôi rồi!
Thế là, công và thụ đã làm hòa với nhau. Mỗi ngày lại giống như trước kia: Thụ hay đem ít đồ ăn đến để trong tủ lạnh cho công, đôi lúc lại ghi một tờ giấy nhớ viết mấy thứ linh tinh; Công thường xuyên được thưởng thức món ăn ngon, nhìn mẩu giấy thụ viết nhưng vẫn không hồi đáp lấy một lần.
Về chuyện này, A đã từng hỏi công, sao không viết giấy trả lời thụ. Giao lưu hai chiều như thế mới tốt. Công mặt mũi hiện rõ dòng chữ “không thể tin được”, đáp: “Như thế không phải là quá tầm thường rồi sao?”
A: “… Mấy việc khác ông làm thì không phải quá tầm thường chắc?”.
Có điều A cũng nhắc nhở công, mặc dù công đã xác định ‘giới tính thật’ của mình rồi, nhưng thụ hình như vẫn là một cậu con trai bình thường mà thôi, bảo công phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Công nghe xong, một lúc lâu không nói gì, mãi mới mở miệng: “Tôi cũng chẳng nghĩ gì, chỉ là thích đồ ăn cậu ấy nấu, thật đấy, thật đấy”.
Nói thì nói thế, nhưng công vẫn không kìm chế được mà muốn tiếp xúc nhiều hơn với thụ. Anh không chịu viết trả lời trên giấy nhớ, đành phải nghĩ cách khác để nhấn mạnh sự tồn tại của mình: ví dụ như để một chú ếch gấp bằng giấy trong hộp cơm được rửa sạch sẽ; ví dụ như để một con hươu gấp bằng giấy trong hộp cơm được rửa sạch sẽ; ví dụ như để một con thỏ gấp bằng giấy trong hộp cơm được rửa sạch sẽ…
Khoảng một tháng sau, thụ nhìn thấy trên bàn một đoàn thú: “Ừm, hay là tô thêm màu nhỉ, chừng này đủ để mở một vườn thú rồi”.
Nói thật, thụ chẳng có cảm giác gì với mấy thứ này, toàn bộ đều đem cho con gái nhà chủ trọ hết. Cô bé đó thích lắm, kéo tay cậu nói: “Chú ơi, cháu sẽ về nói mẹ giảm thêm cho chú một tháng tiền điện nữa”. Thụ quả thật dở khóc dở cười, có điều trong lòng cậu lại vô cùng rối rắm. Về lý mà nói, ngoại hình của công cũng rất tuấn tú, hành vi, cử chỉ, lời nói đều rất phóng khoáng, sao lại làm mấy chuyện đầy nữ tính thế này không biết?
Mặt khác, trong lòng công lúc này đang vui vẻ vô cùng, anh cho rằng người chỉ nhìn qua cũng thấy là dạng người tốt bụng, yêu thương động vật như thụ, nhất định sẽ thích mấy thứ đồ kia.
Để tránh việc công tiếp tục gấp cả đoàn xiếc thú, thụ cảm thấy mình bắt buộc phải tìm đến gặp anh một lần. Thế là, buổi tối một ngày, thụ lại đến quán cà phê. Ánh đèn của tiệm trong đêm tối càng trở nên rực rỡ, từ đằng xa cậu đã nhìn thấy công không biết đang chuyên chú làm cái gì đó. Đợi đến lúc cậu tiến đến gần, đứng ngay bên ngoài nhìn vào mới thấy…
Công đang gấp giấy.
Trước mặt công là một quyển sách để mở, trên bàn bày rất nhiều giấy, có những cái đã bị vo thành một cục, xem ra đã thất bại không ít lần. bên cạnh còn có một ít đồ văn phòng như giấy màu, kéo, bút lông…, tóm lại là rất lộn xộn. Anh gấp rất chăm chú, hoàn toàn không phát hiện có người đang nhìn mình. Thụ đứng bên ngoài nhìn công tay chân lóng ngóng, lại còn rất kỹ tính, soi từng góc một cho đều, thầm nghĩ: Anh ta chắc chẳng bao giờ biết bộ dạng anh ta lúc này hay ho đến thế nào.
Thụ lại đứng xem thêm một lúc nữa, sau đó bước vào tiệm, đi thẳng đến trước bàn của công, gõ gõ lên mặt bàn. Công ngẩng đầu lên, nhận ra người đến là thụ thì có phần kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
Thụ không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm món đồ trên tay công. Công thấy thế có phần mất tự nhiên, nói: “Con cá ngày hôm nay gấp hơi khó…”
Thụ: “Anh gấp con ếch cho tôi đi”.
Công vui sướng vô cùng: “Được, cái đó tôi giỏi lắm, không cần nhìn sách cũng làm được”.
Quả nhiên chỉ một loáng sau công đã làm xong, còn tô cả màu nữa. Thụ đặt con ếch xanh vào lòng bàn tay, nói: “Về sau đừng gấp những thứ này nữa”.
Công lập tức trở nên lo lắng: “Cậu không thích à?”. Khó khắn lắm công mới nghĩ ra được một phương pháp giao lưu không “quá tầm thường” như thế mà!
Thụ cố ý liếc mắt nhìn đám giấy bị vo viên vứt đi: “Bảo vệ rừng, ai cũng có trách nhiệm”, sau đó đến trước quầy thanh toán, đặt con ếch xanh vào hộp thủy tinh đựng kẹo, quay người nhìn công đang ủ rũ cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, nói: “Trước khi đến làm ca tối anh qua nhà tôi ăn cơm chiều đi. Tất nhiên là nếu anh không ngại mỗi ngày đều phải đi chợ mua đồ đợi tôi tan ca”.
Công cảm động đến mất ngủ cả đêm, A cũng chẳng sung sướng gì hơn. Công cứ một lúc lại gọi điện cho A thổ lộ tâm tình cảm động, hồi hộp hay rối bời của mình.
A: “Từ lúc ông quen Chiêu Ninh đến giờ, chất lượng giấc ngủ của tôi càng ngày càng tuột dốc”.
Công: “Ông nói xem mai tôi nên mặc đồ gì đây?”.
A: “Kiếp trước chắc tôi phải nợ ông cả một gia tài chứ chẳng ít, thế nên trời mới phạt tôi kiếp này trở thành bạn ông”.
Công: “Không biết nhà Chiêu Ninh trông thế nào, nhất định là rất sạch sẽ, gọn gàng”.
A: “Tôi về sau cũng không có ý định xuất ngoại, ông có thể không ép tôi đổi giờ sinh học không hả?”
Công: “Lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách phải đem quà tới nhỉ? Hay mai tôi mua cân táo đến? Ha ha ha…”.
A: “…”
Công: “Sao ông không cười?”.
A: “…”.
Công: “Tôi thấy rất buồn cười mà…”.
A: “Sao ông không chết luôn đi cho rồi!”.
Cuối cùng cũng đến giờ tan tầm chiều hôm sau, từ sớm công đã xách túi đồ đứng gần quán cà phê đợi thụ. Thụ nhìn chỗ đồ công mua đến, nhất thời có phần bất ngờ: Không có sườn?
Thụ sống không xa quán cà phê, hai người đi một lát là đến nơi. Lúc lên lầu lại gặp đúng con gái chủ nhà, cô bé vừa nhìn thấy thụ đã vui mừng gọi to: “Chú ơi, cháu thích mấy con thú nhỏ mà chú tặng lắm. Cháu còn muốn có một con pikachu, chú có thể gấp cho cháu một con không?”
Không đợi thụ trả lời, công đã cúi người xuống nói với cô gái nhỏ: “Pikachu chú cũng biết gấp, lần sau chú gấp cho cháu nhé?”
Cô bé nhìn lên thụ rồi lại quay sang nhìn công gật gật đầu.
Đợi đến khi cô nhóc đi rồi, thụ thấy hơi lúng túng, định mở miệng nói gì đó thì công đã chặn trước, điệu bộ vô cùng thành thật: “Tôi thật sự biết gấp pikachu đấy”.
Thụ: “…”
Sau khi vào phòng, công cật lực kìm chế nội tâm đang nổi bão, lấy ra một bình rượu vang tặng cho thụ. Thụ nhất thời không kịp phản ứng lại, có lẽ bởi đây là lần đầu tiên thấy công tặng một món quà bình thường, cậu không quen. Công nhìn thấy phản ứng của thụ, thấp thỏm không yên: “Cậu không dị ứng với chất cồn đấy chứ?”.
Thụ bật cười, nhanh chóng tiếp lấy chai rượu: “Không, chỉ đang nghĩ xem để đâu được thôi”.
Lúc này công mới an tâm, có thể nhàn nhã quan sát căn hộ của thụ ở Dương Thành. Chỗ ở của thụ và bản thân cậu rất giống nhau: sạch sẽ, sáng sủa, gọn gàng. Căn hộ có hai phòng ngủ, thụ ở một phòng, phòng còn lại để trống.
Thụ: “Bạn cùng nhà vừa chuyển đi, thế nào, anh có muốn đến ở không?”.
Công lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ở chỗ kia quen rồi”.
Thụ gật đầu, đem túi thức ăn vào bếp chuẩn bị làm cơm.
Nấu ba món mặn, một món canh, hai người ăn vèo cái đã hết. Thụ vô cùng vui vẻ, lâu lắm không có ai ăn cơm cùng rồi. Thụ nói, từ sau tôi sẽ không để cơm lại cho anh nữa, hằng ngày anh cứ qua đây ăn cơm. Tiền đồ ăn mỗi người một nửa, ăn không hết thì anh đóng hộp đem đi làm bữa khuya.
Mặc dù công có phần tiếc nuối không còn cơ hội giao lưu với thụ nữa, nhưng nghĩ đến việc ngày nào cũng được cùng ăn cơm với thụ, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Ăn xong cơm, công chủ động xin rửa bát, thụ cũng không từ chối. Thụ chuyển bát đĩa cho công, chợt nhớ đến chuyện trên cầu thang lúc nãy, mở miệng: “Anh không trách tôi đem chỗ động vật anh gấp cho người khác sao?”.
Công lắc đầu: “Tặng cậu rồi thì là của cậu, có sao đâu”.
Thụ chăm chú nhìn anh một hồi, nói: “Anh cứ nói dối là mặt sẽ đỏ lên đấy”.
Công nhất thời thất sắc: “A, không phải chứ?”.
Thụ cười phá lên một lúc rồi mới dần dần nén được, nhẹ giọng nói: “Con ếch xanh tôi sẽ không tặng cho người khác đâu”.
Công gật đầu, tai lại hơi đỏ đỏ.
Đến ngày thứ hai đi làm, thụ phát hiện trong hộp thủy tinh có thêm một con pikachu màu vàng. Thụ nhìn con pikachu, đột nhiên thở phào một tiếng. Cậu cũng không phải thiếu niên mới chân ướt chân ráo bước ra xã hội, có rất nhiều chuyện tuy chưa đích thân trải qua nhưng nghe nói cũng không ít lần. Thật ra từ trước cậu đã cảm thấy công có ý với mình, cứ luôn thấy kỳ quái thế nào ấy, bởi vậy lúc công đến ăn cơm, thụ còn cố ý hỏi anh có muốn đến ở cùng không để thăm dò một chút. Có điều đối phương dường như cũng không phải có ý này, dựa theo tính cách của công, nếu có ý với mình thật thì đã gật đầu đồng ý luôn rồi mới phải.
Hơn nữa, đến ngay cả yêu cầu của một bé gái chẳng quen biết gì còn nhớ kỹ như thế, thụ nghĩ, có lẽ anh chỉ đơn thuần là dùng cách của mình để thể hiện lòng biết ơn vì cậu đã làm cơm cho anh mà thôi, mặc dù cách này rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Xem ra là bản thân cậu nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt thụ lại chuyển lên thân con ếch xanh, nhớ đến dáng vẻ lúi húi gấp đồ của công, không khỏi bật cười: Thật ra anh ra là một người rất tốt đấy chứ.
Tác giả :
Bình Quả Thụ