Quan Bảng
Chương 78: Cơ hội không thể bỏ qua
- Vậy sao?
Mắt Chu Từ xoe tròn quét qua, nói một câu làm Tô Mộc lắc đầu. Đây mà là đổ ngọc gì, nũng nịu thì đúng hơn.
- Tôi muốn cả bảy tảng đá!
Đổ ngọc là đổ sự hồi hộp, muốn cảm giác thành tựu khi đổ trúng một tảng đá. Ai cũng làm như Chu Từ thì đổ ngọc làm chi, mua hết cho rồi, sống hay chết đều là một đống. Trừ phi giàu sụ, không thì chẳng ai làm như vậy.
Mắt Đoạn Trác sáng rỡ:
- Thật không?
Hỏi ai vui mừng nghe câu này nhất thì đó là Đoạn Trác, bán đi hết nghĩa là gã chỉ lời không lỗ.
Chu Từ mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Anh nghĩ tôi sẽ nói giỡn sao?
Đoạn Trác vội phân bua:
- Không, làm gì có, ai không biết Chu tổng thích đổ ngọc nhất? Đừng nói bảy khối, dù là bảy mươi khối Chu Từ chỉ cần nói một câu là xong.
Chu Từ tùy ý nói:
- Báo giá đi, nhớ là đừng lừa ta.
Đoạn Trác cười nói:
- Chu tổng nói lời xa lạ vậy, tôi làm sao lừa Chu tổng được? Sáu tảng đá này không cần nhiều, Chu tổng cho tôi giá gốc là được, tổng cộng bốn mươi vạn. Còn khối này rẻ chút, Chu Từ đưa ba vạn là được. Tôi đưa giá lương tâm, tuyệt đối không lấy nhiều, chỉ kiếm chút phí vận chuyển.
Chu Từ dứt khoát nói:
- Đồng ý.
Nghe hai người đối thoại, đám người đứng xem lộ biểu tình hâm mộ. Đây không phải mấy vạn mà là bốn mươi ba vạn. Nhìn xem người ta, không nhíu mày chút nào, trực tiếp mau hết, khí phách này không phải ai muốn cũng có được.
- Chậc chậc chậc...
Tô Mộc thầm lắc đầu, hắn chưa chạm vào tảng đá thứ bảy nhưng biết sáu khối trước là uổng công. Nhiều tiền như thế như ném bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.
Nhưng đây chính là đổ ngọc, đổ tim đập nhanh. Túi tiền ngươi phồng, vậy phải chuẩn bị tâm lý chịu thảm kịch toàn quân bị diệt. Tô Mộc và Chu Từ không quen biết, hắn không có nghĩa vụ ra mặt khuyên nhủ cô ta. Cho dù Tô Mộc có khuyên chưa chắc người ta tin, dựa vào cái gì ngươi nói tảng đá kia vô dụng thì nó đúng là vô dụng?
Hai người giao dịch tiền xong Đoạn Trác cười tươi như hoa, chuyến này gã lời hai mươi vạn.
- Chu tổng, quy tắc cũ, cắt ngay bây giờ?
Chu Từ lạnh nhạt nói:
- Cắt!
Đoạn Trác cười kêu lên:
- Được rồi, Lư sư phụ, làm phiền sư phụ!
Lý Thải là tiệm to nhất Lang Gia viên, có sư phụ riêng của mình.
Tô Mộc tò mò nhìn sư phụ cẩn thận cắt. Dù đã biết trước kết quả nhưng tim Tô Mộc vẫn đập rất nhanh, từng đao cắt xuống không phải rơi vụn đá mà là nhân dân tệ kếch sù.
Không lâu sau Lư sư phụ hét to:
- Khối thứ nhất, đổ khoa!
Trong tảng đá bị cắt trừ vụn trắng ra không có sắc xanh nào, tảng đá kia vô dụng.
- Chậc chậc, mấy vạn khối tiền ném ra đường, giàu mấy cũng không chịu nổi phá của kiểu này.
Nghe câu đó biểu tình của Chu Từ không thay đổi, cô đã thói quen trò chơi tim đập nhanh này, không chớp mắt cái nào.
Đoạn Trác cười nịnh nói:
- Chu tổng, xem khối thứ hai đi, không chừng trong khối thứ hai có thứ tốt.
Tô Mộc không cho là đúng cười cười. Tô Mộc đã nhìn thấu màn kịch này, Chu Từ không biết gì về đổ ngọc, cô chỉ liều vận may. Nói trước đó Đoạn Trác không nghiên cứu mấy tảng đá này thì chỉ có quỷ mới tin. Đã biết mà không nói, Đoạn Trác đúng là thương nhân rất giỏi.
- Khối thứ hai, đổ khoa!
- Khối thứ ba, đổ khoa!
- Khối thứ bốn, đổ khoa!
- Khối thứ năm, đổ khoa!
- Khối thứ sáu, đổ khoa!
Lư sư phụ cắt, đá vụn rơi, từng tiếng kêu vang lên, mỗi một tiếng là đám người lại xôn xao. Có bảy tảng đá, sáu khối đã phế, không móc được thứ gì có giá trị.
Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là bốn mươi vạn ném ra ngoài đường.
Dù sự nghiệp Chu Từ giàu có lúc này cũng sa sầm nét mặt. Hôm nay cô xui vậy sao? Không có một khối ngọc nào? Xui hết sức, vốn đã rất xui, định đổ ngọc điều chỉnh tâm tình ai ngờ tăng thêm sương trên tuyết.
Chu Từ nóng nảy hơn, nhưng bực bội thì bực, ở trước mặt nhiều người cô giữ phong độ vốn có, không lộ vẻ hoảng hốt sợ hãi.
- Này, Chu tổng này là ai?
- Chắc dân xứ ngoài?
- Ừm! Chắc thành phố khác đến chơi.
- Ngươi hỏi câu đó biết ngay là người bình thường từ nới khác đến. Trong Thành phố Thanh Lâm này nếu ngươi có chút ánh mắt sẽ biết Chu tổng này là ai. Không nói đến thân phận lão bản Nhã Trúc, chỉ nói bố của cô là bí thư kỷ ủy Thành phố Thanh Lâm chúng ta. Biết gia đình bên chồng Chu tổng là ai không? Bí thư thị ủy đời trước.
- Phải không vậy? Lợi hại như thế?
- Nếu không thì sao bỏ vốn lớn như vậy được? Nhưng hôm nay cô xui, mất mấy chục vạn. Dù Chu tổng có tài sản giàu có chắc cũng bị hụt vốn trầm trọng.
A?
Tô Mộc nghe người bên cạnh thì thầm, hắn vốn định bỏ đi chợt đứng lại. Chuyện gì đây? Nữ nhân này có bối cảnh cứng như vậy? Nếu đúng thật thì không thể đi, sau này Tô Mộc muốn lăn lộn trong Thành phố Thanh Lâm cần làm thân với cô ta.
Khoan, chuyện này đúng là cơ hội.
Mắt Tô Mộc xoe tròn, thừa dịp mọi người tập trung chú ý vào tảng đá thứ bảy, hắn đi vào tiệm Lý Thải, ngón tay vuốt đống đá chất trong góc. Tô Mộc nheo mắt làm bộ hờ hững, ngầm điều động Quan Bảng giám định.
Đoạn Trác ấp úng:
- Chu tổng, cái này... Tôi nghĩ...
Nếu đổi lại người mua khác thì Đoạn Trác sẽ không cục xúc bất an như thế. Nhưng người này là Chu Từ, trong Thành phố Thanh Lâm đắc tội cô thì Đoạn Trác đừng hòng buôn bán lớn nữa.
Chu Từ lạnh nhạt nói:
- Đoạn Trác, đổ ngọc vốn là cược vận may. Tôi chấp nhận sáu khối đổ khoa, anh đừng tự trách, việc này không liên quan đến anh.
Đoạn Trác vội nói:
- Đúng vậy! Cược vận may, không chừng tảng đá thứ bảy này Chu tổng sẽ được thứ tốt. Lư sư phụ, mau lên!
- Rồi!
Lư sư phụ bình tĩnh, điều chỉnh trạng thái tốt nhất bắt tay vào cắt.
Xoẹt!
Tầng ngoài tảng đá thứ bảy không bằng mấy cái trước, vừa đụng tới thì vang tiếng xoẹt, một nhát đao chặt xuống nguyên cục đá vụn vỡ. Không ai ngờ tảng đá này còn tệ hơn.
Lư sư phụ bất đắc dĩ nói:
- Khối thứ bảy, đổ khoa!
Lư sư phụ cũng muốn đào ra thứ tốt, vì hễ có thứ tốt chủ nhân sẽ thưởng cho Lư sư phụ ít tiền, để sau này dễ đổ ngọc hơn. Giờ thì tốt rồi, bảy tảng đá không có một khối hữu dụng, tất cả là đổ khoa, quá xui xẻo.
Toàn trường yên tĩnh, không ai dám hó hé câu nào. Không thấy Đoạn Trác cũng cấp xúc bất an sao? Nếu chọc giận quả phụ Chu Từ thì sau này đừng mơ sống yên trong Thành phố Thanh Lâm.
Cóc cóc cóc!
Đột nhiên trong tiệm Lý Thải vang mấy tiếng gõ trong trẻo. Các cặp mắt nhìn qua, Tô Mộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đoạn Trác vội nói:
- Ngươi đang làm gì? Đừng gõ bậy, coi chừng phá hỏng thì ngươi không đền nổi!
Có bậc thang tốt thế này phải bắt lấy, cứ tiếp tục im lặng thế này thì Đoạn Trác sẽ điên.
Tô Mộc cười nói:
- Gõ có mấy cái mà bị hỏng? Này Đoạn lão bản, nếu đúng vậy thì kêu sư phụ cắt làm chi, Đoạn lão bản mướn người gõ được rồi.
Ồn ào!
Bốn phía vang tiếng cười, không khí nặng nề bị câu nói của Tô Mộc xóa tan. Chu Từ cũng mỉm cười.
Mắt Chu Từ xoe tròn quét qua, nói một câu làm Tô Mộc lắc đầu. Đây mà là đổ ngọc gì, nũng nịu thì đúng hơn.
- Tôi muốn cả bảy tảng đá!
Đổ ngọc là đổ sự hồi hộp, muốn cảm giác thành tựu khi đổ trúng một tảng đá. Ai cũng làm như Chu Từ thì đổ ngọc làm chi, mua hết cho rồi, sống hay chết đều là một đống. Trừ phi giàu sụ, không thì chẳng ai làm như vậy.
Mắt Đoạn Trác sáng rỡ:
- Thật không?
Hỏi ai vui mừng nghe câu này nhất thì đó là Đoạn Trác, bán đi hết nghĩa là gã chỉ lời không lỗ.
Chu Từ mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Anh nghĩ tôi sẽ nói giỡn sao?
Đoạn Trác vội phân bua:
- Không, làm gì có, ai không biết Chu tổng thích đổ ngọc nhất? Đừng nói bảy khối, dù là bảy mươi khối Chu Từ chỉ cần nói một câu là xong.
Chu Từ tùy ý nói:
- Báo giá đi, nhớ là đừng lừa ta.
Đoạn Trác cười nói:
- Chu tổng nói lời xa lạ vậy, tôi làm sao lừa Chu tổng được? Sáu tảng đá này không cần nhiều, Chu tổng cho tôi giá gốc là được, tổng cộng bốn mươi vạn. Còn khối này rẻ chút, Chu Từ đưa ba vạn là được. Tôi đưa giá lương tâm, tuyệt đối không lấy nhiều, chỉ kiếm chút phí vận chuyển.
Chu Từ dứt khoát nói:
- Đồng ý.
Nghe hai người đối thoại, đám người đứng xem lộ biểu tình hâm mộ. Đây không phải mấy vạn mà là bốn mươi ba vạn. Nhìn xem người ta, không nhíu mày chút nào, trực tiếp mau hết, khí phách này không phải ai muốn cũng có được.
- Chậc chậc chậc...
Tô Mộc thầm lắc đầu, hắn chưa chạm vào tảng đá thứ bảy nhưng biết sáu khối trước là uổng công. Nhiều tiền như thế như ném bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.
Nhưng đây chính là đổ ngọc, đổ tim đập nhanh. Túi tiền ngươi phồng, vậy phải chuẩn bị tâm lý chịu thảm kịch toàn quân bị diệt. Tô Mộc và Chu Từ không quen biết, hắn không có nghĩa vụ ra mặt khuyên nhủ cô ta. Cho dù Tô Mộc có khuyên chưa chắc người ta tin, dựa vào cái gì ngươi nói tảng đá kia vô dụng thì nó đúng là vô dụng?
Hai người giao dịch tiền xong Đoạn Trác cười tươi như hoa, chuyến này gã lời hai mươi vạn.
- Chu tổng, quy tắc cũ, cắt ngay bây giờ?
Chu Từ lạnh nhạt nói:
- Cắt!
Đoạn Trác cười kêu lên:
- Được rồi, Lư sư phụ, làm phiền sư phụ!
Lý Thải là tiệm to nhất Lang Gia viên, có sư phụ riêng của mình.
Tô Mộc tò mò nhìn sư phụ cẩn thận cắt. Dù đã biết trước kết quả nhưng tim Tô Mộc vẫn đập rất nhanh, từng đao cắt xuống không phải rơi vụn đá mà là nhân dân tệ kếch sù.
Không lâu sau Lư sư phụ hét to:
- Khối thứ nhất, đổ khoa!
Trong tảng đá bị cắt trừ vụn trắng ra không có sắc xanh nào, tảng đá kia vô dụng.
- Chậc chậc, mấy vạn khối tiền ném ra đường, giàu mấy cũng không chịu nổi phá của kiểu này.
Nghe câu đó biểu tình của Chu Từ không thay đổi, cô đã thói quen trò chơi tim đập nhanh này, không chớp mắt cái nào.
Đoạn Trác cười nịnh nói:
- Chu tổng, xem khối thứ hai đi, không chừng trong khối thứ hai có thứ tốt.
Tô Mộc không cho là đúng cười cười. Tô Mộc đã nhìn thấu màn kịch này, Chu Từ không biết gì về đổ ngọc, cô chỉ liều vận may. Nói trước đó Đoạn Trác không nghiên cứu mấy tảng đá này thì chỉ có quỷ mới tin. Đã biết mà không nói, Đoạn Trác đúng là thương nhân rất giỏi.
- Khối thứ hai, đổ khoa!
- Khối thứ ba, đổ khoa!
- Khối thứ bốn, đổ khoa!
- Khối thứ năm, đổ khoa!
- Khối thứ sáu, đổ khoa!
Lư sư phụ cắt, đá vụn rơi, từng tiếng kêu vang lên, mỗi một tiếng là đám người lại xôn xao. Có bảy tảng đá, sáu khối đã phế, không móc được thứ gì có giá trị.
Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là bốn mươi vạn ném ra ngoài đường.
Dù sự nghiệp Chu Từ giàu có lúc này cũng sa sầm nét mặt. Hôm nay cô xui vậy sao? Không có một khối ngọc nào? Xui hết sức, vốn đã rất xui, định đổ ngọc điều chỉnh tâm tình ai ngờ tăng thêm sương trên tuyết.
Chu Từ nóng nảy hơn, nhưng bực bội thì bực, ở trước mặt nhiều người cô giữ phong độ vốn có, không lộ vẻ hoảng hốt sợ hãi.
- Này, Chu tổng này là ai?
- Chắc dân xứ ngoài?
- Ừm! Chắc thành phố khác đến chơi.
- Ngươi hỏi câu đó biết ngay là người bình thường từ nới khác đến. Trong Thành phố Thanh Lâm này nếu ngươi có chút ánh mắt sẽ biết Chu tổng này là ai. Không nói đến thân phận lão bản Nhã Trúc, chỉ nói bố của cô là bí thư kỷ ủy Thành phố Thanh Lâm chúng ta. Biết gia đình bên chồng Chu tổng là ai không? Bí thư thị ủy đời trước.
- Phải không vậy? Lợi hại như thế?
- Nếu không thì sao bỏ vốn lớn như vậy được? Nhưng hôm nay cô xui, mất mấy chục vạn. Dù Chu tổng có tài sản giàu có chắc cũng bị hụt vốn trầm trọng.
A?
Tô Mộc nghe người bên cạnh thì thầm, hắn vốn định bỏ đi chợt đứng lại. Chuyện gì đây? Nữ nhân này có bối cảnh cứng như vậy? Nếu đúng thật thì không thể đi, sau này Tô Mộc muốn lăn lộn trong Thành phố Thanh Lâm cần làm thân với cô ta.
Khoan, chuyện này đúng là cơ hội.
Mắt Tô Mộc xoe tròn, thừa dịp mọi người tập trung chú ý vào tảng đá thứ bảy, hắn đi vào tiệm Lý Thải, ngón tay vuốt đống đá chất trong góc. Tô Mộc nheo mắt làm bộ hờ hững, ngầm điều động Quan Bảng giám định.
Đoạn Trác ấp úng:
- Chu tổng, cái này... Tôi nghĩ...
Nếu đổi lại người mua khác thì Đoạn Trác sẽ không cục xúc bất an như thế. Nhưng người này là Chu Từ, trong Thành phố Thanh Lâm đắc tội cô thì Đoạn Trác đừng hòng buôn bán lớn nữa.
Chu Từ lạnh nhạt nói:
- Đoạn Trác, đổ ngọc vốn là cược vận may. Tôi chấp nhận sáu khối đổ khoa, anh đừng tự trách, việc này không liên quan đến anh.
Đoạn Trác vội nói:
- Đúng vậy! Cược vận may, không chừng tảng đá thứ bảy này Chu tổng sẽ được thứ tốt. Lư sư phụ, mau lên!
- Rồi!
Lư sư phụ bình tĩnh, điều chỉnh trạng thái tốt nhất bắt tay vào cắt.
Xoẹt!
Tầng ngoài tảng đá thứ bảy không bằng mấy cái trước, vừa đụng tới thì vang tiếng xoẹt, một nhát đao chặt xuống nguyên cục đá vụn vỡ. Không ai ngờ tảng đá này còn tệ hơn.
Lư sư phụ bất đắc dĩ nói:
- Khối thứ bảy, đổ khoa!
Lư sư phụ cũng muốn đào ra thứ tốt, vì hễ có thứ tốt chủ nhân sẽ thưởng cho Lư sư phụ ít tiền, để sau này dễ đổ ngọc hơn. Giờ thì tốt rồi, bảy tảng đá không có một khối hữu dụng, tất cả là đổ khoa, quá xui xẻo.
Toàn trường yên tĩnh, không ai dám hó hé câu nào. Không thấy Đoạn Trác cũng cấp xúc bất an sao? Nếu chọc giận quả phụ Chu Từ thì sau này đừng mơ sống yên trong Thành phố Thanh Lâm.
Cóc cóc cóc!
Đột nhiên trong tiệm Lý Thải vang mấy tiếng gõ trong trẻo. Các cặp mắt nhìn qua, Tô Mộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đoạn Trác vội nói:
- Ngươi đang làm gì? Đừng gõ bậy, coi chừng phá hỏng thì ngươi không đền nổi!
Có bậc thang tốt thế này phải bắt lấy, cứ tiếp tục im lặng thế này thì Đoạn Trác sẽ điên.
Tô Mộc cười nói:
- Gõ có mấy cái mà bị hỏng? Này Đoạn lão bản, nếu đúng vậy thì kêu sư phụ cắt làm chi, Đoạn lão bản mướn người gõ được rồi.
Ồn ào!
Bốn phía vang tiếng cười, không khí nặng nề bị câu nói của Tô Mộc xóa tan. Chu Từ cũng mỉm cười.
Tác giả :
Ẩn Vi Giả