Quan Bảng
Chương 56: Áo gấm về nhà
- Tiêu, lần này tiêu đời.
Ngày xưa bọn họ từ chối Tô Mộc, nay người ta là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Kiến trúc Lạc thị nay không bằng xưa, nếu không bắt được hạng mục Trấn Hắc Sơn thì chắc chắn kiến trúc Lạc thị sẽ đóng cửa. Tâm huyết nhiều năm thành công cốc, Lạc Khang Hoa không anhm lòng.
Nhưng nghĩ đến Tô Mộc toàn quyền phụ trách hạng mục Trấn Hắc Sơn là Lạc Khang Hoa thấy tương lai u tối. Thật là nhân quả luân hồi, báo ứng tức thời, sớm biết hôm nay cần gì lúc trước?
Lạc Khang Hoa lẩm bẩm:
- Đừng khi dễ thiếu niên nghèo, người xưa nói đúng.
Nghiêm Xuân Hoa nói:
- Nhìn bộ dạng rùa rút đầu của anh, có cần bi quan vậy không? Chờ xem, tôi đi tìm con gái, không chừng con gái có thể thông qua quan hệ với Tô Mộc, kiến trúc Lạc thị chúng ta sẽ trở mình.
Nghiêm Xuân Hoa lắc mông to õng ẹo lên lầu.
Lạc Khang Hoa lẩm bẩm:
- Hy vọng có thể thành công.
* * *
Tô Mộc dặn dò:
- Thành công? Đó là đương nhiên. Mạnh Kiều không sạch sẽ, cá tính lẳng lơ, như vậy thường sẽ sợ chết, chắc chắn trước đó có thu thập chứng cứ cất chứa. Lão Từ, anh phải làm ổn thỏa chuyện này, có như vậy mới bảo đảm chúng ta nắm chặt bên Lương Trung Hòa.
Đêm qua ăn cơm rất vui, Từ Tranh Thành và Lâm Song đi về chung. Tô Mộc, Từ Viêm tìm nhà trọ ở lại.
Hôm sau là thứ bảy nên Tô Mộc không vội vã trở lại Trấn Hắc Sơn, hắn muốn về nhà nhìn xem. Đã hai tháng không trở lại, bây giờ Tô Mộc là trưởng một trấn, hắn nên về thăm quê.
Hai người đang ăn sáng, Tô Mộc lại dặn dò Từ Viêm.
Từ Viêm cười nói:
- Yên tâm đi, tôi biết nên làm sao.
- Tốt, nên mua công cụ thì cứ mua, đừng sợ tốn tiền, bao nhiêu tiền chờ tôi về sẽ bù cho anh.
Tô Mộc nói:
- Nhớ kỹ, nhất định phải lấy được tội chứng của Lương Thiên.
Từ Viêm gật đầu:
- Hiểu rồi.
Tô Mộc cười nói:
- Được rồi, lo xong việc chính thì hết chuyện. Chiếc xe jeep bên ngoài thuộc về tôi, tôi về nhà một chuyến.
- Cậu định về nhà? Sao không nói sớm để tôi chuẩn bị quà. Tôi không về nhà cùng cậu được nhưng phải tặng chút quà, đừng nói nhảm nhiều, đây là tôi hiếu kính chú thím, không tính là hối lộ. Chờ chút!
Từ Viêm vội vã chạy đi.
- Tôi...!
Tô Mộc mới há mồm định ngăn lại nhưng Từ Viêm đã chuồn đi. Thôi, nếu Từ Viêm muốn thì cứ để gã làm, chờ khi trở về Tô Mộc sẽ mang theo đặc sản, không thể để gã tốn tiền tiêu pha được.
Tô Mộc không thiếu tiền, hốt một mớ kia đủ hắn tiêu xài. Huống chi công ty ở Thành phố Thịnh Kinh đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ khai trương. Công ty khai trương rồi Tô Mộc là cổ đông, lại là lão bản sau màn, hắn muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu.
Những món tiền Tô Mộc tự dựa vào sức mình kiếm ra, hắn xài thoải mái. Tô Mộc ở trong quan trường, biết chảo nhuộm này dễ nhuộm đen người nhưng hắn có giới hạn phải giữ. Đó là không tham, tiền không nên lấy thì không đụng vào một cắc. Lý tưởng của Tô Mộc không phải làm thanh quan, đã làm quan thì bản thân được ích lợi nhiều hơn người bình thường, đã định trước ngươi không thể thanh liêm như nước.
Lý tưởng của Tô Mộc là làm quan tốt, vị quan thật sự làm việc vì dân, làm quan lúc nào thì phải tạo phúc, giáo hóa một phương chừng nấy.
Tô Mộc lái xe jeep ra khỏi thị trấn, trong xe chứa mấy chai rượu, một ít thực phẩm chín. Tô Mộc lái xe chạy hướng Trấn Long Tỉnh.
Lúc ở đại học Giang Nam Tô Mộc đã thi bằng lái xe, hắn từng làm thêm tài xế taxi, nên kỹ thuật lái xe không thành vấn đề.
Trấn Long Tỉnh là một hương trấn thuộc huyện Hình Đường quản lý, trình độ kinh tế mạnh hơn Trấn Hắc Sơn mấy đẳng cấp. Chỉ nhìn đường núi thẳng tắp là biết, Trấn Hắc Sơn muốn phát triển thì phải sửa đường từ trấn chạy lên huyện cho bằng phẳng.
Nhà Tô Mộc là tô trang Trấn Long Tỉnh, thôn xóm hẻo lánh trong Trấn Long Tỉnh. Tô trang nằm dưới chân một ngọn núi, lúc Tô Mộc còn nhỏ hắn hay leo núi đào hang, nên mới nhanh chóng thích ứng núi non Trấn Hắc Sơn. Nói đến thì ngọn núi Tô trang là một nhánh sơn mạch Trấn Hắc Sơn.
Tô trang có cái tên này vì nguyên thôn toàn là họ Tô, dòng họ duy nhất trong thôn. Đương nhiên đó là trước kia, sau nhiều lần phát triển, Tô trang có thêm mấy họ khác. Nhưng họ Tô vẫn là họ lớn số một, không ai dao động được. Người trong thôn nếu xét kỹ thì toàn là họ hàng với nhau.
- Tam gia luôn ở đây phơi nắng sao?
- Tiểu Kiệt tử, ngươi trốn đi đâu? Đứng lại cho ta!
- Chú Lục mới bắt được con thỏ hoang?
Tô Mộc lái xe jeep xuất hiện ở Tô trang, nguyên thôn xóm ồn ào. Trước kia nơi này có xe hơi tới nhưng người sinh trưởng trong thôn lái xe trở về thì Tô Mộc là người đầu tiên. Nhắc đến Tô Mộc khá nổi tiếng trong Tô trang.
Tô Mộc học rất giỏi, thành tích tốt nhất trong sinh viên xuất thân từ Tô trang. Hơn nữa Tô Mộc lương thiện, ở trong thôn thường xuyên giúp đỡ người, cho nên hắn rất nổi tiếng. Cộng thêm bây giờ Tô Mộc ăn cơm nhà nước, làm người ta cảm thấy khác hẳn.
Khi Tô Mộc lái xe jeep đến đầu thôn, mỗi đi một bước là hắn lại chào hỏi một tiếng. Có là Tô Mộc chủ động chào, có người nhìn thấy hắn thì hỏi thăm. Nói tóm lại Tô Mộc trở về làm Tô trang náo nhiệt hẳn lên.
- Tiểu Mộc tử, buổi tối qua đây uống với Tam gia!
- Vâng thưa Tam gia!
- Mộc tử, chờ tôi rửa sạch con thỏ sẽ đưa qua cho cậu.
- Chú Lục khách sáo rồi, cháu về nhà trước.
Trong không khí náo nhiệt, Tô Mộc lái xe đến trước cửa nhà. Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan sớm nhận được tin tức đi ra chờ sẵn. Thấy Tô Mộc bước xuống xe, Diệp Thúy Lan vui vẻ chạy tới. Tô Lão Thực cười chân chất, tay cầm tẩu thuốc.
Tô Mộc cười chào:
- Bố, mẹ, con đã về.
Diệp Thúy Lan cười nói:
- Về thì tốt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi. Mẹ kêu Khả Khả đi mua rượu, con và bố uống cùng nhau mấy chén.
Có đứa con như Tô Mộc là niềm kiêu ngạo cả đời Diệp Thúy Lan, bây giờ đi trong Tô trang có ai không ngưỡng mộ nhìn cô?
Tô Mộc lấy túi kẹo trên xe đưa cho Tiểu Kiệt Tử, đám nhóc giải tán ngay.
Tô Mộc hỏi:
- Khả Khả cũng đã về sao mẹ?
Diệp Thúy Lan cười trả lời:
- Đúng vậy! Hôm qua trường học nghỉ, Khả Khả rảnh nên về. Ngày hôm qua nó còn nhắc đến con, không ngờ buổi sáng con gọi điện báo hôm nay về nhà.
Tô Mộc lấy hộp thuốc Hồng Tháp Sơn, đưa một điếu cho Tô Lão Thực:
- Hay quá, đã lâu con không gặp nha đầu này. Nào, bố đừng hút sợi thuốc, hút cái này đi.
Tô Lão Thực nhận lấy thuốc lá, sung sướng hút:
- Đi, vào sân rồi nói.
Hút thuốc con trai mua cảm giác khác hẳn.
Tô Mộc nói:
- Mẹ, trên xe còn ít đồ, đợi con lấy xuống.
Tô Mộc ôm thùng giấy ra khỏi xe, bên trong là rượu và thuốc lá Từ Viêm mua tặng.
Gia đình ba người vào nhà, mới ngồi xuống tán gẫu không lâu thì ngoài sân vang tiếng chân dồn dập, một bóng người xông vào.
- Anh về thật?
Đó là một thiếu nữ mặc váy dài, bộ dáng thanh tú, mắt lóe tia sáng lanh lợi. Cô là em gái ruột của Tô Mộc, Tô Khả.
Ngày xưa bọn họ từ chối Tô Mộc, nay người ta là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Kiến trúc Lạc thị nay không bằng xưa, nếu không bắt được hạng mục Trấn Hắc Sơn thì chắc chắn kiến trúc Lạc thị sẽ đóng cửa. Tâm huyết nhiều năm thành công cốc, Lạc Khang Hoa không anhm lòng.
Nhưng nghĩ đến Tô Mộc toàn quyền phụ trách hạng mục Trấn Hắc Sơn là Lạc Khang Hoa thấy tương lai u tối. Thật là nhân quả luân hồi, báo ứng tức thời, sớm biết hôm nay cần gì lúc trước?
Lạc Khang Hoa lẩm bẩm:
- Đừng khi dễ thiếu niên nghèo, người xưa nói đúng.
Nghiêm Xuân Hoa nói:
- Nhìn bộ dạng rùa rút đầu của anh, có cần bi quan vậy không? Chờ xem, tôi đi tìm con gái, không chừng con gái có thể thông qua quan hệ với Tô Mộc, kiến trúc Lạc thị chúng ta sẽ trở mình.
Nghiêm Xuân Hoa lắc mông to õng ẹo lên lầu.
Lạc Khang Hoa lẩm bẩm:
- Hy vọng có thể thành công.
* * *
Tô Mộc dặn dò:
- Thành công? Đó là đương nhiên. Mạnh Kiều không sạch sẽ, cá tính lẳng lơ, như vậy thường sẽ sợ chết, chắc chắn trước đó có thu thập chứng cứ cất chứa. Lão Từ, anh phải làm ổn thỏa chuyện này, có như vậy mới bảo đảm chúng ta nắm chặt bên Lương Trung Hòa.
Đêm qua ăn cơm rất vui, Từ Tranh Thành và Lâm Song đi về chung. Tô Mộc, Từ Viêm tìm nhà trọ ở lại.
Hôm sau là thứ bảy nên Tô Mộc không vội vã trở lại Trấn Hắc Sơn, hắn muốn về nhà nhìn xem. Đã hai tháng không trở lại, bây giờ Tô Mộc là trưởng một trấn, hắn nên về thăm quê.
Hai người đang ăn sáng, Tô Mộc lại dặn dò Từ Viêm.
Từ Viêm cười nói:
- Yên tâm đi, tôi biết nên làm sao.
- Tốt, nên mua công cụ thì cứ mua, đừng sợ tốn tiền, bao nhiêu tiền chờ tôi về sẽ bù cho anh.
Tô Mộc nói:
- Nhớ kỹ, nhất định phải lấy được tội chứng của Lương Thiên.
Từ Viêm gật đầu:
- Hiểu rồi.
Tô Mộc cười nói:
- Được rồi, lo xong việc chính thì hết chuyện. Chiếc xe jeep bên ngoài thuộc về tôi, tôi về nhà một chuyến.
- Cậu định về nhà? Sao không nói sớm để tôi chuẩn bị quà. Tôi không về nhà cùng cậu được nhưng phải tặng chút quà, đừng nói nhảm nhiều, đây là tôi hiếu kính chú thím, không tính là hối lộ. Chờ chút!
Từ Viêm vội vã chạy đi.
- Tôi...!
Tô Mộc mới há mồm định ngăn lại nhưng Từ Viêm đã chuồn đi. Thôi, nếu Từ Viêm muốn thì cứ để gã làm, chờ khi trở về Tô Mộc sẽ mang theo đặc sản, không thể để gã tốn tiền tiêu pha được.
Tô Mộc không thiếu tiền, hốt một mớ kia đủ hắn tiêu xài. Huống chi công ty ở Thành phố Thịnh Kinh đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ khai trương. Công ty khai trương rồi Tô Mộc là cổ đông, lại là lão bản sau màn, hắn muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu.
Những món tiền Tô Mộc tự dựa vào sức mình kiếm ra, hắn xài thoải mái. Tô Mộc ở trong quan trường, biết chảo nhuộm này dễ nhuộm đen người nhưng hắn có giới hạn phải giữ. Đó là không tham, tiền không nên lấy thì không đụng vào một cắc. Lý tưởng của Tô Mộc không phải làm thanh quan, đã làm quan thì bản thân được ích lợi nhiều hơn người bình thường, đã định trước ngươi không thể thanh liêm như nước.
Lý tưởng của Tô Mộc là làm quan tốt, vị quan thật sự làm việc vì dân, làm quan lúc nào thì phải tạo phúc, giáo hóa một phương chừng nấy.
Tô Mộc lái xe jeep ra khỏi thị trấn, trong xe chứa mấy chai rượu, một ít thực phẩm chín. Tô Mộc lái xe chạy hướng Trấn Long Tỉnh.
Lúc ở đại học Giang Nam Tô Mộc đã thi bằng lái xe, hắn từng làm thêm tài xế taxi, nên kỹ thuật lái xe không thành vấn đề.
Trấn Long Tỉnh là một hương trấn thuộc huyện Hình Đường quản lý, trình độ kinh tế mạnh hơn Trấn Hắc Sơn mấy đẳng cấp. Chỉ nhìn đường núi thẳng tắp là biết, Trấn Hắc Sơn muốn phát triển thì phải sửa đường từ trấn chạy lên huyện cho bằng phẳng.
Nhà Tô Mộc là tô trang Trấn Long Tỉnh, thôn xóm hẻo lánh trong Trấn Long Tỉnh. Tô trang nằm dưới chân một ngọn núi, lúc Tô Mộc còn nhỏ hắn hay leo núi đào hang, nên mới nhanh chóng thích ứng núi non Trấn Hắc Sơn. Nói đến thì ngọn núi Tô trang là một nhánh sơn mạch Trấn Hắc Sơn.
Tô trang có cái tên này vì nguyên thôn toàn là họ Tô, dòng họ duy nhất trong thôn. Đương nhiên đó là trước kia, sau nhiều lần phát triển, Tô trang có thêm mấy họ khác. Nhưng họ Tô vẫn là họ lớn số một, không ai dao động được. Người trong thôn nếu xét kỹ thì toàn là họ hàng với nhau.
- Tam gia luôn ở đây phơi nắng sao?
- Tiểu Kiệt tử, ngươi trốn đi đâu? Đứng lại cho ta!
- Chú Lục mới bắt được con thỏ hoang?
Tô Mộc lái xe jeep xuất hiện ở Tô trang, nguyên thôn xóm ồn ào. Trước kia nơi này có xe hơi tới nhưng người sinh trưởng trong thôn lái xe trở về thì Tô Mộc là người đầu tiên. Nhắc đến Tô Mộc khá nổi tiếng trong Tô trang.
Tô Mộc học rất giỏi, thành tích tốt nhất trong sinh viên xuất thân từ Tô trang. Hơn nữa Tô Mộc lương thiện, ở trong thôn thường xuyên giúp đỡ người, cho nên hắn rất nổi tiếng. Cộng thêm bây giờ Tô Mộc ăn cơm nhà nước, làm người ta cảm thấy khác hẳn.
Khi Tô Mộc lái xe jeep đến đầu thôn, mỗi đi một bước là hắn lại chào hỏi một tiếng. Có là Tô Mộc chủ động chào, có người nhìn thấy hắn thì hỏi thăm. Nói tóm lại Tô Mộc trở về làm Tô trang náo nhiệt hẳn lên.
- Tiểu Mộc tử, buổi tối qua đây uống với Tam gia!
- Vâng thưa Tam gia!
- Mộc tử, chờ tôi rửa sạch con thỏ sẽ đưa qua cho cậu.
- Chú Lục khách sáo rồi, cháu về nhà trước.
Trong không khí náo nhiệt, Tô Mộc lái xe đến trước cửa nhà. Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan sớm nhận được tin tức đi ra chờ sẵn. Thấy Tô Mộc bước xuống xe, Diệp Thúy Lan vui vẻ chạy tới. Tô Lão Thực cười chân chất, tay cầm tẩu thuốc.
Tô Mộc cười chào:
- Bố, mẹ, con đã về.
Diệp Thúy Lan cười nói:
- Về thì tốt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi. Mẹ kêu Khả Khả đi mua rượu, con và bố uống cùng nhau mấy chén.
Có đứa con như Tô Mộc là niềm kiêu ngạo cả đời Diệp Thúy Lan, bây giờ đi trong Tô trang có ai không ngưỡng mộ nhìn cô?
Tô Mộc lấy túi kẹo trên xe đưa cho Tiểu Kiệt Tử, đám nhóc giải tán ngay.
Tô Mộc hỏi:
- Khả Khả cũng đã về sao mẹ?
Diệp Thúy Lan cười trả lời:
- Đúng vậy! Hôm qua trường học nghỉ, Khả Khả rảnh nên về. Ngày hôm qua nó còn nhắc đến con, không ngờ buổi sáng con gọi điện báo hôm nay về nhà.
Tô Mộc lấy hộp thuốc Hồng Tháp Sơn, đưa một điếu cho Tô Lão Thực:
- Hay quá, đã lâu con không gặp nha đầu này. Nào, bố đừng hút sợi thuốc, hút cái này đi.
Tô Lão Thực nhận lấy thuốc lá, sung sướng hút:
- Đi, vào sân rồi nói.
Hút thuốc con trai mua cảm giác khác hẳn.
Tô Mộc nói:
- Mẹ, trên xe còn ít đồ, đợi con lấy xuống.
Tô Mộc ôm thùng giấy ra khỏi xe, bên trong là rượu và thuốc lá Từ Viêm mua tặng.
Gia đình ba người vào nhà, mới ngồi xuống tán gẫu không lâu thì ngoài sân vang tiếng chân dồn dập, một bóng người xông vào.
- Anh về thật?
Đó là một thiếu nữ mặc váy dài, bộ dáng thanh tú, mắt lóe tia sáng lanh lợi. Cô là em gái ruột của Tô Mộc, Tô Khả.
Tác giả :
Ẩn Vi Giả