Quan Bảng
Chương 274: Chỉ có thể sống năm ngày
Tính cách Trịnh Đậu Đậu lạnh lùng cũng bị khí thế của Từ Trung Nguyên chinh phục, máu nóng sục sôi. Đôi mắt Trịnh Đậu Đậu tràn ngập tôn sùng nhìn Từ Trung Nguyên.
Đây là lời hứa của Từ Trung Nguyên, có lời hứa này Tô Mộc tùy ý đi ngang trong Trung Quốc.
- Miễn ta còn sống sẽ vì cháu ôm hồng thủy thao thiên!
Tô Mộc nghe cũng rất rung động, mới rồi hắn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ nhận lại hứa hẹn nặng nề bọn họ.
Tô Mộc thẫn thờ nhìn Từ Trung Nguyên, chỉ giây lát sau đôi mắt hắn lại sáng trong.
Vẻ mặt Tô Mộc kiên quyết nói:
- Từ lão, cháu tạm thời không thể trả lời người, cho cháu thời gian suy nghĩ được không ?
Chết tiệt!
Nghe Tô Mộc nói, Phương Thạc đang giật mình hận không thể lao lên đánh hắn bầm dập. Ngươi xem lời Từ lão nói là cái gì ? Nói đùa cho vui sao ? Lại còn cho thời gian suy nghĩ ?
Lạ là Từ Trung Nguyên không tức giận:
- Không sao, ta không gấp.
Từ Trung Nguyên mỉm cười nói:
- Tô Mộc, ta muốn cho cháu biết rằng nếu nói ban đầu ta còn suy nghĩ khác, vì Thương lão mới định nhận cháu làm tôn tử, nhưng bây giờ ta thật lòng muốn làm vậy. Cháu đừng suy nghĩ quá lâu, nếu không dù cháu không đồng ý thì bên ta nhận cháu, từ giờ trở đi cháu là tôn tử của Từ Trung Nguyên ta, ha ha ha ha ha ha!
Tô Mộc nhìn bộ dạng của Từ Trung Nguyên, biểu tình hắn băn khoăn đắn đo, nhưng rất nhanh mắt hắn bắn ra tia sáng.
Tô Mộc nhìn thẳng Từ Trung Nguyên, trầm giọng nói:
- Từ lão, tuy bây giờ cháu chưa suy nghĩ kỹ nhưng có một câu cháu phải nói. Có lẽ Từ lão cho rằng cháu nói nhảm, nhưng cháu mong Từ lão tin tưởng, vì điều này liên quan sự sống chết của Từ lão.
Phương Thạc lạnh lùng hỏi:
- Tô Mộc, cháu đang nói gì ?
- Cháu không nói nhảm.
Tô Mộc kiên quyết nói:
- Nếu không tin thì hãy kêu tất cả chuyên gia hàng đầu cục bảo vệ sức khỏe tỉnh đến đây đi, nếu được thì tốt nhất là tìm bác sĩ nổi tiếng trong thủ đô, vì chẩn đoán thật chính xác.
Từ Trung Nguyên nhíu mày hỏi:
- Chẩn đoán chính xác ? Tô Mộc, cháu đang nói gì vậy ?
Tô Mộc chém đinh chặt sắt tuyên bố:
- Từ lão, cháu đang nói người có bệnh ngầm, bệnh nặng, nếu không nhanh chóng chữa trị thì trong vòng năm ngày người sẽ bệnh chết.
Ầm!
Lời Tô Mộc nói như tiếng sấm vang trong đại sảnh, mấy người ngơ ngác nhìn hắn. Một lúc sau Phương Thạc lấy lại bình tĩnh, đứng bật dậy.
Mắt Phương Thạc như điện nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Cháu nói cái gì ? Lặp lại lần nữa!
Tô Mộc không nhường bước, trầm giọng nói:
- Cháu nói Từ lão đang có bệnh ngầm, nếu đoán không sai là di chứng để lại từ thời kháng chiến. Nay huyết mạch của Từ lão đã cạn kiệt, nếu không tìm cách chữa trị thì trong vòng năm ngày Từ lão sẽ chết vì đứt mạch máu.
Chuyện liên quan sống chết của Từ lão, Tô Mộc tuyệt đối không lùi một bước.
Phương Thạc lạnh lùng quát:
- Nói bậy! Trước khi đến đây lão thủ trưởng vừa kiểm tra thân thể xong, tất cả cơ năng vận chuyển bình thường. Cháu dám nguyền rủa lão thủ trưởng, có rắp tâm gì ?
Ẩn tật: Huyết mạch cạn kiệt, trong vòng năm ngày sẽ đứt.
Tô Mộc nghĩ đến tin tức thứ sáu trên Quan Bảng thì dõng dạc phản bác:
- Cháu nói rồi, nếu không tin thì cứ mời chuyên gia hàng đầu cục bảo vệ sức khỏe tỉnh, thủ đô dến đây. Từ lão, cháu không nói bậy nửa câu, ông nhất định phải tin cháu. Nếu cháu nói dối câu nào thì sẽ bị sét đánh chết!
Trịnh Đậu Đậu hỏi dồn:
- Tô Mộc, anh nói thật không ? Sao anh biết ?
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Anh biết.
Tô Mộc không giải thích nhiều, hắn không thể giải thích.
Từ Trung Nguyên nhìn đôi mắt Tô Mộc, cảm giác sự kiên quyết không nhân nhượng.
Từ Trung Nguyên quyết định:
- Tiểu Phương, hãy làm theo lời Tô Mộc nói, ta muốn kiểm tra thân thể tại đây ngay.
Phương Thạc lên tiếng:
- Vâng thưa lão thủ trưởng, tôi đi sắp xếp ngay.
Phương Thạc là thân tín của Từ Trung Nguyên, gã âm thầm sắp xếp đội chăm sóc và chữa bệnh theo hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Từ Trung Nguyên hơi lớn tuổi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà không được chữa trị ngay thì là lỗi của Phương Thạc.
Phương Thạc sắp xếp Từ Trung Nguyên nhanh chóng vào phòng. Nhân viên đội chăm sóc và chữa bệnh kiểm tra toàn thân. Tô Mộc đứng bên ngoài, rất là bình tĩnh.
Trịnh Đậu Đậu đứng bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Tô Mộc, có biết là lời anh vừa nói nếu truyền ra ngoài sẽ gây ra náo động lớn cỡ nào không ? Nếu người ngoài biết Từ lão bị bệnh và sắp chết thì nguyên Trung Quốc sẽ nổi bão tố cuồng phong.
Trịnh Đậu Đậu trầm giọng hỏi:
- Nói thật đi, anh có lòng tin không ?
Tô Mộc hỏi ngược lại:
- Đậu Đậu cứ nói xem ?
- Anh . . .!
Vẻ mặt dửng dưng của Tô Mộc chọc giận Trịnh Đậu Đậu, nhưng nhớ đến nơi đây là đâu, nàng ráng dằn lửa giận:
- Tô Mộc, tốt nhất lời anh nói là thật, nếu không đừng nói là Từ lão, em cũng sẽ không tha cho anh!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Chờ xem.
So với Trịnh Đậu Đậu nóng nảy lo âu, Tô Mộc suy nghĩ có cách nào cứu mạng Từ Trung Nguyên không. Như Quan Bảng nêu lên cách giải quyết, Tô Mộc phải sưu tầm nhiều ngọc thạch trong thời gian ngắn nhất, vậy phải vận dụng lực lượng tài chính của tập đoàn Diệp Tích.
Đừng nói đến Từ Trung Nguyên và Thương Đình có mối quan hệ thân thiết, chỉ tính cống hiến đại tướng khai quốc của Từ Trung Nguyên đủ để Tô Mộc cố gắng.
Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì Tô Mộc không cho rằng có gì đáng lo.
Không phải chờ lâu, vì tình huống thân thể Từ Trung Nguyên rất rõ ràng. Mạch máu trong người có nhiều vết rạn tùy thời rách toác. Không cần dùng nhiều thiết bị chữa bệnh tiên tiến kiểm tra cũng có thể chẩn đoán chính xác.
Mặt Phương Thạc trắng bệch dựa vào khung cửa nhìn mấy bác sĩ đứng trước mắt, biểu tình dữ tợn:
- Sao có thể như vậy ? Không thể nào!
- Lão thủ trưởng yên tâm, tôi tuyệt đối không để người bị gì. Bây giờ tôi gọi điện thoại cho thủ đô ngay, kêu bọn họ phái bác sĩ tốt nhất đến!
Từ Trung Nguyên ngồi bên giường, biểu tình thản nhiên nói:
- Không cần.
- Lão thủ trưởng . . .!
Từ Trung Nguyên ngắt lời Phương Thạc:
- Tiểu Phương, ta hiểu tâm trạng của ngươi bây giờ. Nhưng ngươi nên biết là ai đi theo ngươi đến đây, Sở Chu chuyên gia hàng đầu thủ đô, ngươi nghĩ trong Trung Quốc này còn ai có y thuật trên Sở Chu ?
Phương Thạc lắp bắp:
- Tôi . . . Bác sĩ Sở, lão thủ trưởng không còn thuốc cứu sao ?
Lão nhân đứng trong phòng tuổi ngang ngửa Từ Trung Nguyên, tóc bạc phơ, tuy người già nhưng khí thế cứng rắn. Lão nhân là chuyên gia hàng đầu thủ đô, Sở Chu, nổi tiếng xứng danh ngự y. Từ Trung Nguyên đi ra, Sở Chu phụ trách toàn bộ công tác bảo vệ sức khỏe cho lão.
Trong thủ đô không ai có thể nghi vấn Sở Chu chẩn đoán.
Bệnh tật qua tay Sở Chu khám thì tuyệt đối không nhầm lẫn.
Quan trọng nhất là bệnh của Từ Trung Nguyên không thể có sai sót gì được, sinh viên thực tập cũng có thể chẩn đoán mạch máu toàn thân lão nứt rạn tùy thời đứt lìa.
Sở Chu nghe Phương Thạc hỏi, lắc đầu, nói:
- Ta bất lực.
Vẻ mặt Sở Chu tràn đầy bi thương.
Phương Thạc lạc giọng:
- Không! Tôi không tin!
Lần đầu tiên Phương Thạc mất kiểm soát trước mặt Từ Trung Nguyên.
Phương Thạc gần như nổi điên.
Sở Chu nhíu chặt mày chợt ngước lên, chậm rãi nói:
- Có lẽ không hoàn toàn hết hy vọng.
Phương Thạc hỏi dồn:
- Bác sĩ Sở, có cách gì không ?
- Có lẽ có một người biết nên làm sao, đó là . . .
Sở Chu chưa nói hết câu, óc Phương Thạc lóe tia sáng:
- Đúng rồi, chắc chắn Tô Mộc biết. Tô Mộc biết lão thủ trưởng bị bệnh thì chắc chắn hắn có cách. Tô Mộc, Tô Mộc, mau vào đây!
Đây là lời hứa của Từ Trung Nguyên, có lời hứa này Tô Mộc tùy ý đi ngang trong Trung Quốc.
- Miễn ta còn sống sẽ vì cháu ôm hồng thủy thao thiên!
Tô Mộc nghe cũng rất rung động, mới rồi hắn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ nhận lại hứa hẹn nặng nề bọn họ.
Tô Mộc thẫn thờ nhìn Từ Trung Nguyên, chỉ giây lát sau đôi mắt hắn lại sáng trong.
Vẻ mặt Tô Mộc kiên quyết nói:
- Từ lão, cháu tạm thời không thể trả lời người, cho cháu thời gian suy nghĩ được không ?
Chết tiệt!
Nghe Tô Mộc nói, Phương Thạc đang giật mình hận không thể lao lên đánh hắn bầm dập. Ngươi xem lời Từ lão nói là cái gì ? Nói đùa cho vui sao ? Lại còn cho thời gian suy nghĩ ?
Lạ là Từ Trung Nguyên không tức giận:
- Không sao, ta không gấp.
Từ Trung Nguyên mỉm cười nói:
- Tô Mộc, ta muốn cho cháu biết rằng nếu nói ban đầu ta còn suy nghĩ khác, vì Thương lão mới định nhận cháu làm tôn tử, nhưng bây giờ ta thật lòng muốn làm vậy. Cháu đừng suy nghĩ quá lâu, nếu không dù cháu không đồng ý thì bên ta nhận cháu, từ giờ trở đi cháu là tôn tử của Từ Trung Nguyên ta, ha ha ha ha ha ha!
Tô Mộc nhìn bộ dạng của Từ Trung Nguyên, biểu tình hắn băn khoăn đắn đo, nhưng rất nhanh mắt hắn bắn ra tia sáng.
Tô Mộc nhìn thẳng Từ Trung Nguyên, trầm giọng nói:
- Từ lão, tuy bây giờ cháu chưa suy nghĩ kỹ nhưng có một câu cháu phải nói. Có lẽ Từ lão cho rằng cháu nói nhảm, nhưng cháu mong Từ lão tin tưởng, vì điều này liên quan sự sống chết của Từ lão.
Phương Thạc lạnh lùng hỏi:
- Tô Mộc, cháu đang nói gì ?
- Cháu không nói nhảm.
Tô Mộc kiên quyết nói:
- Nếu không tin thì hãy kêu tất cả chuyên gia hàng đầu cục bảo vệ sức khỏe tỉnh đến đây đi, nếu được thì tốt nhất là tìm bác sĩ nổi tiếng trong thủ đô, vì chẩn đoán thật chính xác.
Từ Trung Nguyên nhíu mày hỏi:
- Chẩn đoán chính xác ? Tô Mộc, cháu đang nói gì vậy ?
Tô Mộc chém đinh chặt sắt tuyên bố:
- Từ lão, cháu đang nói người có bệnh ngầm, bệnh nặng, nếu không nhanh chóng chữa trị thì trong vòng năm ngày người sẽ bệnh chết.
Ầm!
Lời Tô Mộc nói như tiếng sấm vang trong đại sảnh, mấy người ngơ ngác nhìn hắn. Một lúc sau Phương Thạc lấy lại bình tĩnh, đứng bật dậy.
Mắt Phương Thạc như điện nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Cháu nói cái gì ? Lặp lại lần nữa!
Tô Mộc không nhường bước, trầm giọng nói:
- Cháu nói Từ lão đang có bệnh ngầm, nếu đoán không sai là di chứng để lại từ thời kháng chiến. Nay huyết mạch của Từ lão đã cạn kiệt, nếu không tìm cách chữa trị thì trong vòng năm ngày Từ lão sẽ chết vì đứt mạch máu.
Chuyện liên quan sống chết của Từ lão, Tô Mộc tuyệt đối không lùi một bước.
Phương Thạc lạnh lùng quát:
- Nói bậy! Trước khi đến đây lão thủ trưởng vừa kiểm tra thân thể xong, tất cả cơ năng vận chuyển bình thường. Cháu dám nguyền rủa lão thủ trưởng, có rắp tâm gì ?
Ẩn tật: Huyết mạch cạn kiệt, trong vòng năm ngày sẽ đứt.
Tô Mộc nghĩ đến tin tức thứ sáu trên Quan Bảng thì dõng dạc phản bác:
- Cháu nói rồi, nếu không tin thì cứ mời chuyên gia hàng đầu cục bảo vệ sức khỏe tỉnh, thủ đô dến đây. Từ lão, cháu không nói bậy nửa câu, ông nhất định phải tin cháu. Nếu cháu nói dối câu nào thì sẽ bị sét đánh chết!
Trịnh Đậu Đậu hỏi dồn:
- Tô Mộc, anh nói thật không ? Sao anh biết ?
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Anh biết.
Tô Mộc không giải thích nhiều, hắn không thể giải thích.
Từ Trung Nguyên nhìn đôi mắt Tô Mộc, cảm giác sự kiên quyết không nhân nhượng.
Từ Trung Nguyên quyết định:
- Tiểu Phương, hãy làm theo lời Tô Mộc nói, ta muốn kiểm tra thân thể tại đây ngay.
Phương Thạc lên tiếng:
- Vâng thưa lão thủ trưởng, tôi đi sắp xếp ngay.
Phương Thạc là thân tín của Từ Trung Nguyên, gã âm thầm sắp xếp đội chăm sóc và chữa bệnh theo hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Từ Trung Nguyên hơi lớn tuổi, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà không được chữa trị ngay thì là lỗi của Phương Thạc.
Phương Thạc sắp xếp Từ Trung Nguyên nhanh chóng vào phòng. Nhân viên đội chăm sóc và chữa bệnh kiểm tra toàn thân. Tô Mộc đứng bên ngoài, rất là bình tĩnh.
Trịnh Đậu Đậu đứng bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột nói:
- Tô Mộc, có biết là lời anh vừa nói nếu truyền ra ngoài sẽ gây ra náo động lớn cỡ nào không ? Nếu người ngoài biết Từ lão bị bệnh và sắp chết thì nguyên Trung Quốc sẽ nổi bão tố cuồng phong.
Trịnh Đậu Đậu trầm giọng hỏi:
- Nói thật đi, anh có lòng tin không ?
Tô Mộc hỏi ngược lại:
- Đậu Đậu cứ nói xem ?
- Anh . . .!
Vẻ mặt dửng dưng của Tô Mộc chọc giận Trịnh Đậu Đậu, nhưng nhớ đến nơi đây là đâu, nàng ráng dằn lửa giận:
- Tô Mộc, tốt nhất lời anh nói là thật, nếu không đừng nói là Từ lão, em cũng sẽ không tha cho anh!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Chờ xem.
So với Trịnh Đậu Đậu nóng nảy lo âu, Tô Mộc suy nghĩ có cách nào cứu mạng Từ Trung Nguyên không. Như Quan Bảng nêu lên cách giải quyết, Tô Mộc phải sưu tầm nhiều ngọc thạch trong thời gian ngắn nhất, vậy phải vận dụng lực lượng tài chính của tập đoàn Diệp Tích.
Đừng nói đến Từ Trung Nguyên và Thương Đình có mối quan hệ thân thiết, chỉ tính cống hiến đại tướng khai quốc của Từ Trung Nguyên đủ để Tô Mộc cố gắng.
Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì Tô Mộc không cho rằng có gì đáng lo.
Không phải chờ lâu, vì tình huống thân thể Từ Trung Nguyên rất rõ ràng. Mạch máu trong người có nhiều vết rạn tùy thời rách toác. Không cần dùng nhiều thiết bị chữa bệnh tiên tiến kiểm tra cũng có thể chẩn đoán chính xác.
Mặt Phương Thạc trắng bệch dựa vào khung cửa nhìn mấy bác sĩ đứng trước mắt, biểu tình dữ tợn:
- Sao có thể như vậy ? Không thể nào!
- Lão thủ trưởng yên tâm, tôi tuyệt đối không để người bị gì. Bây giờ tôi gọi điện thoại cho thủ đô ngay, kêu bọn họ phái bác sĩ tốt nhất đến!
Từ Trung Nguyên ngồi bên giường, biểu tình thản nhiên nói:
- Không cần.
- Lão thủ trưởng . . .!
Từ Trung Nguyên ngắt lời Phương Thạc:
- Tiểu Phương, ta hiểu tâm trạng của ngươi bây giờ. Nhưng ngươi nên biết là ai đi theo ngươi đến đây, Sở Chu chuyên gia hàng đầu thủ đô, ngươi nghĩ trong Trung Quốc này còn ai có y thuật trên Sở Chu ?
Phương Thạc lắp bắp:
- Tôi . . . Bác sĩ Sở, lão thủ trưởng không còn thuốc cứu sao ?
Lão nhân đứng trong phòng tuổi ngang ngửa Từ Trung Nguyên, tóc bạc phơ, tuy người già nhưng khí thế cứng rắn. Lão nhân là chuyên gia hàng đầu thủ đô, Sở Chu, nổi tiếng xứng danh ngự y. Từ Trung Nguyên đi ra, Sở Chu phụ trách toàn bộ công tác bảo vệ sức khỏe cho lão.
Trong thủ đô không ai có thể nghi vấn Sở Chu chẩn đoán.
Bệnh tật qua tay Sở Chu khám thì tuyệt đối không nhầm lẫn.
Quan trọng nhất là bệnh của Từ Trung Nguyên không thể có sai sót gì được, sinh viên thực tập cũng có thể chẩn đoán mạch máu toàn thân lão nứt rạn tùy thời đứt lìa.
Sở Chu nghe Phương Thạc hỏi, lắc đầu, nói:
- Ta bất lực.
Vẻ mặt Sở Chu tràn đầy bi thương.
Phương Thạc lạc giọng:
- Không! Tôi không tin!
Lần đầu tiên Phương Thạc mất kiểm soát trước mặt Từ Trung Nguyên.
Phương Thạc gần như nổi điên.
Sở Chu nhíu chặt mày chợt ngước lên, chậm rãi nói:
- Có lẽ không hoàn toàn hết hy vọng.
Phương Thạc hỏi dồn:
- Bác sĩ Sở, có cách gì không ?
- Có lẽ có một người biết nên làm sao, đó là . . .
Sở Chu chưa nói hết câu, óc Phương Thạc lóe tia sáng:
- Đúng rồi, chắc chắn Tô Mộc biết. Tô Mộc biết lão thủ trưởng bị bệnh thì chắc chắn hắn có cách. Tô Mộc, Tô Mộc, mau vào đây!
Tác giả :
Ẩn Vi Giả