Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 8: Gỗ đào
"Cô đã chết."
Thương Khâu nói giọng trầm thấp hữu lực, phảng phất như tiếng chuông của cái đồng hồ treo tường trong quán Tạ Nhất. Tiếng chuông thâm trầm khàn khàn như hung hăng gõ vào trong lòng người nghe.
Tiểu Chu đầy mặt máu, khóc càng hung, lớn tiếng kêu:
"Không, không. Anh gạt tôi. Anh gạt tôi. Tôi không có... Tôi vẫn tốt lành. A a a a... Ta muốn giết ngươi cái kẻ lừa đảo!!"
Tiểu Chu kêu, máu chảy ra từ tứ chi lại biến thành khói đặc màu đen, chung quanh không khí lạnh xuống ít nhất năm độ.
Thương Khâu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là bình tĩnh đứng ở trước Tiểu Chu. Một câu cũng không nói, vẫn là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiểu Chu.
Tạ Nhất sợ Tiểu Chu thật sự hại Thương Khâu, vội vàng hô to:
"Tiểu Chu!"
Trên mặt Tiểu Chu là nước mắt và máu, khóe miệng cười dữ tợn, dữ tợn trừng mắt nhìn chăm chú vào Tạ Nhất đứng ở sau lưng Thương Khâu, giọng nói phát ra lảnh lót.
"Ha ha ha ha...... Anh gọi em... Anh gọi em. Em sẽ đi theo anh!"
Tạ Nhất không biết có vấn đề gì, rốt cuộc sống đã hai mươi mấy năm cũng không thể tin chuyện trước mắt này. Thương Khâu lại nheo nheo mắt, nói:
"Cô có thể thử xem. Cô là quỷ mới chết, đạo hạnh quá thấp......"
Hắn nói còn ôm cánh tay nâng lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào khuỷu tay, có chút không kiên nhẫn nói:
"Nhận thấy lúc sinh thời cô không có gây tội ác gì, tự lựa chọn đi, là tôi đưa cô đi luân hồi, hay là tự mình đi luân hồi."
Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn. Đám khói màu đen bao chung quanh cô ta. Giọng nói phát ra như kêu rên. Trong đôi mắt đẫm lệ càng nhiều tơ máu. Chẳng qua sau một lát, khói kia chậm rãi biến mất. Giọng kêu rên biến thành thống khổ. Tiểu Chu cuộn tròn trên mặt đất, máu từ tứ chi lại không ngừng chảy. Tiểu Chu nói:
"Tôi rất thống khổ! Tôi rất thống khổ! Tôi không nghĩ sẽ như vậy, ô ô ô......"
Tạ Nhất thấy Tiểu Chu trên mặt đất không ngừng khóc, trong lòng không dễ chịu, bất quá vì tránh cho nói sai lời, cũng không có mở miệng.
Tiểu Chu khóc rống, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
"Tôi sẽ đi luân hồi. Tôi sẽ đi luân hồi! Nhưng cầu xin các anh, cầu xin các anh làm rõ ràng cái chết của tôi. Tôi là bị người ta giết chết!"
Tiểu Chu dáng vẻ này chính là bị phanh thây, khẳng định là bị người ta hại, chỉ không biết là ai. Tạ Nhất có chút nhịn không được, nói:
"Là ai?"
Tiểu Chu dùng sức lắc đầu, đột ngột cái đầu trên mặt đất không ngừng lăn lộn, khóc thút thít nói:
"Tôi không biết, tôi không thấy rõ......"
Nói xong, cánh tay đứt lìa kia còn cầm sợi dây đỏ quấn trên cổ kéo xuống dưới, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, nói:
"Ngày đó nghe xong chị Trương nói, tôi đã đi tìm đại tiên kia cầu một sợi tơ hồng. Tôi..... Tôi chỉ là muốn kết thúc tương tư đơn phương, rốt cuộc...... rốt cuộc......"
Tiểu Chu thống khổ ngẩng đầu lên, trên người đã không còn khói đen, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Tạ Nhất, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Rốt cuộc anh Tạ Nhất......"
Anh chất phát như vậy, căn bản không hiểu em suy nghĩ cái gì......
Tạ Nhất giật mình nói:
"Tôi?!"
Thương Khâu đứng ở một bên, cũng không có giật mình, chỉ là nhàn nhạt nhìn qua Tạ Nhất, lại nhìn Tiểu Chu trên mặt đất. Ngay sau đó hắn rút kiếm gỗ hướng Tiểu Chu cắm xuống, nói:
"Các người không có duyên phận."
Tạ Nhất nhanh đụng vào Thương Khâu một cái, ý bảo hắn đừng ra tay như vậy.
Tiểu Chu lại là cười khổ nói:
"Nói đúng, chúng ta không có duyên phận...... Chỉ là tôi si tâm vọng tưởng. Vào ngày hôm đó...... tôi từ chỗ đại tiên đi ra đã là sau nửa đêm. Đại tiên cho tôi một sợi tơ hồng. Trên đường vắng tanh, tôi không thấy ai. Rồi có người đánh tôi. Tôi cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng chưa thấy. Người nọ dùng sợi tơ hồng siết chặt cổ tôi......"
Tiểu Chu hồi ức đến đó đã thất thanh khóc rống. Tiểu Chu mới vừa vào công ty một năm, vừa mới tốt nghiệp đại học một năm, vẫn là cô gái tuổi thanh xuân, cứ như vậy bị người ta giết, đích xác sẽ cảm thấy ủy khuất.
Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Cho nên Tiểu Chu là bị người ta giết chết, sau đó...... phanh thây?"
Thương Khâu lại ôm cánh tay, nhàn nhạt nói:
"Xem vết máu cùng miệng vết thương, đúng là bị người ta phanh thây."
Tạ Nhất tức khắc rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo ụp trên đỉnh đầu.
Là sự thật? Người tàn nhẫn độc ác mức nào mới có thể xuống tay đối với một cô gái trẻ hiền lành như Tiểu Chu?!
Tiểu Chu trên mặt đất khóc thút thít, nói:
"Cầu xin các anh. Tôi chỉ muốn minh bạch. Tôi sẽ đi luân hồi. Tôi sẽ không hại người. Tôi chỉ là muốn...... chết rõ ràng. Anh Tạ Nhất... anh Tạ Nhất....."
Tiểu Chu khóc lóc kể lể. Tạ Nhất trong lòng vốn không đành, nghe được Tiểu Chu là vì mình đi cầu tơ hồng, sau đó mới bị hại chết, càng không đành lòng, rối rắm khó chịu.
Tạ Nhất nhắm mắt lại, giọng có chút khàn khàn, nói:
"Tôi đáp ứng cô."
Thương Khâu vẫn cứ không nói gì, chỉ là ôm cánh tay đứng ở một bên. Tay trái của hắn cùng tay phải Tạ Nhất bị cột cùng nhau bởi sợi dây đỏ mạ vàng. Hắn nhàn nhạt nhìn Tạ Nhất, cũng không có ngăn cản.
Tiểu Chu nghe được Tạ Nhất nói, tức khắc lộ ra tươi cười.
Rồi trên người Tiểu Chu bắt đầu toát ra khói màu xanh lá bao bọc toàn bộ thân thể. Trong nháy mắt Tiểu Chu đã thành đám khói màu xanh lá ở trong không khí, chỉ còn một giọng nhẹ nhàng quanh quẩn.
"Anh Tạ Nhất, cảm ơn.... Cảm ơn anh... Anh thật tốt, là em không có phúc khí..."
Tiếng nói như quanh quẩn.
Thương Khâu đã nâng tay phải lên, nhẹ nhàng giống như đong đưa khuấy nước, đám khói màu xanh lá đột nhiên bị gió thổi đi, hướng đến nơi xa, biến mất ở trong đêm tối......
Tạ Nhất đứng ở tại chỗ thật lâu sau, nhìn theo phương hướng Tiểu Chu biến mất.
Trên mặt đất không còn vết máu, không có thi thể bị phanh thây. Chung quanh cũng khôi phục nóng bức của ngày mùa hè. Hết thảy đều trở về bình thường. Không có tiếng khóc, cũng không có tiếng cười, không ai kêu anh Tạ Nhất...
Tạ Nhất hơi hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói:
"Anh có phải... cảm thấy tôi rất thích xen vào việc người khác hay không? Chúng ta hiện tại bộ dáng này, còn buột cùng nhau, tôi lại cho anh thêm phiền toái."
Thương Khâu híp mắt, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Hắn nhìn chăm chú Tạ Nhất trong mấy giây. Thời gian này đối với Tạ Nhất mà nói dài như chờ phán xét trong mấy năm vậy. Liền nghe Thương Khâu trầm thấp nói:
"Tôi trước kia cũng giống như cậu bây giờ."
Hắn nói, nâng tay trái lên nhẹ nhàng kéo một chút.
"Đi thôi."
Tạ Nhất có chút kinh ngạc đã bị Thương Khâu túm đi rồi.
Hai người trở về nhà Thương Khâu. Tạ Nhất muốn gọi điện thoại cho chị Trương để hỏi một chút về vị đại tiên kia. Xem rốt cuộc là ai, ở nơi nào có thể tìm được không.
Cô gái ở tòa nhà đối diện quán ăn cũng bị thắt cổ. Sợi dây đó y hệt sợi dây cột của Tiểu Chu. Tạ Nhất cảm thấy hai sự kiện này có khả năng không phải ngẫu nhiên, có lẽ có liên hệ tiềm tàng. Bởi vậy Tạ Nhất muốn hỏi chị Trương. Bất quá hôm nay quá muộn di động của chị Trương đã tắt, chỉ có thể chờ sáng mai gọi lại.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tạ Nhất liền gọi điện thoại cho chị Trương. Chị Trương giống như còn chưa rời giường, kinh ngạc nói:
"Em hỏi thăm đại tiên làm gì? Cũng muốn đi cầu tơ hồng sao?"
Tạ Nhất qua loa lấy lệ một chút. Chị Trương đã cho một cái địa chỉ, ngay sau đó thần bí nói:
"Chị nghe nói đại tiên sau nửa đêm mới mở cửa đón khách, cho nên em không cần đi sớm. 12 giờ hãy đi, nếu không muốn bị sập cửa vào mặt."
Bởi vì đại tiên sau nửa đêm mới mở cửa đón khách, vì vậy Tạ Nhất cũng không thể đi sớm, liền cùng Thương Khâu nói hành trình hôm nay.
Buổi chiều bọn họ sẽ đi đến quán ăn đêm hỗ trợ nhập hàng. Dù sao trong khoảng thời gian này cũng không cần đi làm, buổi tối ở quán hỗ trợ bán hàng, sau 12 giờ đêm liền đi tìm cái vị đại tiên kia.
Thương Khâu gật gật đầu, không có nói gì.
Tạ Nhất không biết Thương Khâu có phải đang giận hay không. Tuy rằng ngày thường Thương Khâu thoạt nhìn thực lạnh nhạt, nhưng hai ngày này Tạ Nhất ở cùng hắn như hình với bóng, cũng biết Thương Khâu tính cách hơi chút muộn tao, không nói lời nào thứ nhất là không thân, thứ hai chính là giận.
Tạ Nhất chần chờ nói:
"Thương Khâu... có phải bởi vì chuyện Tiểu Chu ngày hôm qua nên anh còn giận hay không?"
Thương Khâu đang chuẩn bị làm bữa sáng. Hắn cầm một gói mì ăn liền, quay đầu lại nhìn Tạ Nhất một cái. Tạ Nhất tức khắc cảm thấy cái liếc mắt này quả thực muốn lấy mạng, phía sau lưng nổi lên từng đợt gai óc, còn lẻn đến đỉnh đầu, kỳ quái nói không nên lời.
Tạ Nhất chân chó nhích qua bắt lấy gói mì ăn liền đặt ở một bên, nói:
"Tôi làm bữa sáng cho anh. Trứng chiên ốp lết cùng bánh mì nướng thì thế nào?"
Thương Khâu ôm cánh tay đứng ở một bên, nói:
"Trứng không được quá chín."
Tạ Nhất lập tức nói:
"Trứng không chín, trứng không chín."
Thương Khâu thấy Tạ Nhất lấy lòng, động tác nhanh nhẹn làm món, nhàn nhạt nói:
"Lúc trước tôi đã nói cùng cậu, thể chất cậu âm hàn, vốn là dễ dàng xảy ra chuyện. Đừng có hảo tâm, cuối cùng ngược lại hại chính mình."
Tạ Nhất đặc biệt nghe lời gật đầu, ngay sau đó lại chân chó nói:
"Không phải có anh rồi sao? Anh lợi hại như vậy."
Thương Khâu nhướng mày một cái, không có lập tức trả lời. Tạ Nhất tức khắc có chút chần chừ, nghĩ thầm có phải lại nói sai lời hay không. Chuyện Tiểu Chu là mình đáp ứng, không có quan hệ tới Thương Khâu. Thương Khâu còn chưa có chính thức đáp ứng, đột nhiên nói như vậy giống như tự ý kéo người ta vào.
Tạ Nhất đang thấp thỏm, liền thấy khóe miệng Thương Khâu như có như không cong một chút, ngay sau đó nói:
"Ánh mắt không tồi."
Ngay sau đó hắn buông cánh tay, ngón trỏ cùng ngón giữa giơ lên nhẹ nhàng lắc lư một chút, nói:
"Hai cái trứng lòng đào, cảm ơn."
Tạ Nhất:
"...... Vâng."
Thương Khâu muộn tao đã đến đỉnh điểm rồi!
Buổi chiều tối hai người đến quán ăn đêm hỗ trợ, thuận tiện làm cơm cho Thương Khâu ăn.
Hôm nay quán ăn cũng rất náo nhiệt, tới rất nhiều người.
Một nhóm người đẹp vừa vào cửa liền nhìn Thương Khâu, đôi mắt nhìn thẳng tắp.
Nhóm người đẹp tổng cộng có bảy người, mặc thành bảy sắc cầu vồng đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Hơn nữa tất cả đều mặc áo yếm và váy lụa, lộ eo nhỏ mảnh khảnh trắng bóng khiến Tạ Nhất muốn mù mắt.
Thương Khâu đang ngồi ăn cơm. Vì Tạ Nhất bị cột cùng hắn, nên hai người cũng ngồi cùng bàn. Tạ Nhất nhìn mấy người đẹp chăm chú, Thương Khâu nhíu nhíu mày ho khan một tiếng.
"Khụ!"
Tạ Nhất lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Mấy người đẹp cười tủm tỉm ngồi bàn bên cạnh bọn họ, liên tiếp nháy mắt đưa tình với Thương Khâu. Chỉ là Thương Khâu căn bản như không phát hiện, phảng phất trước mắt chính là không khí.
Một cô gái trong số đó, người mặc yếm đỏ váy đỏ liền chủ động sang ngồi ở bên cạnh Thương Khâu, đối diện Tạ Nhất, gần gũi vứt một cái mị nhãn, cười tủm tỉm nói:
"Vị tiểu ca ca này tuấn tú nha. Muốn cùng các tỷ tỷ hồi động phủ sung sướng không?"
Hồi...... động phủ?
Tạ Nhất nheo mắt, nghĩ thầm.
Cô gái nhìn xinh đẹp như vậy, sao mở miệng lại nói những câu không bình thường, giống bị chạm mạch?
Thương Khâu nghe cô gái nói chuyện, rốt cuộc quay đầu, nhìn thoáng qua, bất quá một chữ cũng không nói. Ánh mắt thực lạnh nhạt, hắn từ trong túi lấy ra điện thoại di động. Cái điện thoại màu đen treo một cái kiếm gỗ đào mini.
"Cộp"
Điện thoại nhẹ nhàng để ở trên bàn.
"A! Gỗ đào!"
Cô gái kêu lên, tựa hồ rất sợ hãi, còn dùng tay chặn hai mắt của mình, phảng phất kiếm gỗ đào mini tỏa ra hào quang chói mắt. Nhưng mà Tạ Nhất lại nhìn không thấy, cái gì cũng không có. Chỉ có thể nhìn thấy sticker hình mèo con ở mặt lưng của di động.
Thương Khâu híp mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua người đẹp, khóe miệng nhẹ cong, tựa hồ đang cười, lại là cười lạnh, nói:
"Mấy ả tắm giặt ở Trạc Cấu Tuyền, Động Bàn Tơ. Đạo hạnh ngụy trang không đủ cao, trở về luyện nữa đi."
Mấy người đẹp vừa nghe, tức khắc thay đổi sắc mặt tái xanh.
Tạ Nhất lại là vẻ mặt ngốc.
Động Bàn Tơ? Đó không phải chỗ của bảy yêu nhền nhện trong Tây Du Ký sao!?
Ở trong tác phẩm Tây Du Ký có ghi lại một truyền thuyết. Sau khai thiên lập địa, lúc Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành Mặt Trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Mặt Trời sinh ra ba Kim Ô (quạ vàng ba chân). Ba Kim Ô chính là Thiên địa Đế Tuấn, Dương mẫu Hi Hòa, còn có Thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất.
Sau đó Đế Tuấn cùng Hi Hòa kết hợp sinh hạ mười Tiểu Kim Ô. Chúng cùng lúc hóa thành mười mặt trời khiến nhân gian lầm than. Bởi vậy có truyền thuyết Tư Nghệ dùng cung bắn mặt trời.
Kỳ thật rất nhiều người đem Tư Nghệ cùng Hậu Nghệ lẫn lộn. Tư Nghệ cùng Hậu Nghệ cũng không phải là một người. Tư Nghệ chính là sư phụ vua Nghiêu, dạy Nghiêu bắn tên, lúc ấy chính là Xạ sư, bởi vậy gọi là Tư Nghệ. Nghệ còn lại là một bộ lạc thời Hạ cũng cùng đồng thời giỏi về bắn tên. Cho nên rất nhiều người thường đem Tư Nghệ cùng Hậu Nghệ lẫn lộn, liền trở thành thần tích bắn hạ mặt trời ai cũng biết rõ Hậu Nghệ Xạ Nhật.
Tư Nghệ dùng cây cung lớn màu đỏ, mũi tên màu trắng bắn hạ chín Tiểu Kim Ô hóa thành mặt trời. Khi chín Tiểu Kim Ô rơi xuống hóa thành chính bể nước nóng ở nhân gian. Trạc Cấu Tuyền là một trong số đó.
Trong Tây Du Ký, động Bàn Tơ có bảy con nhện tinh thường xuyên tắm gội ở Trạc Cấu Tuyền, câu dẫn người qua đường.
Những con nhện tinh ngụy trang thực tốt, lại bị Thương Khâu liếc mắt một cái liền xem thấu, đương nhiên sợ muốn chết. Càng đáng sợ chính là trên di động của Thương Khâu còn treo một kiếm gỗ đào.
Gỗ đào từ xưa liền có tính trừ tà. Ở thời Đường có tập tục dùng gỗ đào điêu khắc Thần giữ cửa, phổ biến nhất là 2 vị tướng: Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung. Bởi vậy có sự truyền thừa là gỗ đào trừ tà.
Kỳ thật thời Thượng cổ, gỗ đào đã là thánh vật trừ tà, hơn nữa cùng Tư Nghệ có quan hệ rất lớn.
Có truyền thuyết nói rằng, sau khi Tư Nghệ bắn hạ mặt trời đã thành đại anh hùng. Tuy rằng không phải thần thánh, nhưng được thân bất tử. Có một đệ tử tên là Bồng Mông, bởi vì ghen ghét cùng ham thân bất tử của Tư Nghệ liền dùng côn gỗ đào ám sát Tư Nghệ.
Tư Nghệ sau khi chết biến thành Tông Bố Thần, tay cầm thanh gỗ đào, dắt mãnh hổ, quản vạn quỷ ở Minh Phủ, quỷ thần thấy đều sợ hãi.
Mấy cô gái nhìn thấy kiếm gỗ đào của Thương Khâu, sợ hãi lợi hại, nói:
"Đó là gỗ đào thượng cổ, coi như tiểu đệ có bản lĩnh. Không cho đùa giỡn thì thôi, còn động đao động thương! Tỷ tỷ đây tốt xấu gì cũng là mỹ nhân chân dài đó, sao không có đàn ông thần hồn điên đảo?"
Cô ta nói, còn vén váy vỗ vỗ chân dài mảnh khảnh. Cô ta mặc quần đùi bên trong váy. Đôi chân trắng như tuyết, suôn dài mịn màng, còn có thịt, mềm mại như không xương, thoạt nhìn là loại đàn ông yêu nhất.
Tạ Nhất thấy cô gái lộ rất nhiều, xấu hổ ho khan một tiếng. Thương Khâu lại là vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
"Ăn cơm đi. Tám chân không cùng giống loài có cái gì xem."
Người đẹp:
"......"
Tạ Nhất:
"......"
Thương Khâu nói giọng trầm thấp hữu lực, phảng phất như tiếng chuông của cái đồng hồ treo tường trong quán Tạ Nhất. Tiếng chuông thâm trầm khàn khàn như hung hăng gõ vào trong lòng người nghe.
Tiểu Chu đầy mặt máu, khóc càng hung, lớn tiếng kêu:
"Không, không. Anh gạt tôi. Anh gạt tôi. Tôi không có... Tôi vẫn tốt lành. A a a a... Ta muốn giết ngươi cái kẻ lừa đảo!!"
Tiểu Chu kêu, máu chảy ra từ tứ chi lại biến thành khói đặc màu đen, chung quanh không khí lạnh xuống ít nhất năm độ.
Thương Khâu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là bình tĩnh đứng ở trước Tiểu Chu. Một câu cũng không nói, vẫn là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiểu Chu.
Tạ Nhất sợ Tiểu Chu thật sự hại Thương Khâu, vội vàng hô to:
"Tiểu Chu!"
Trên mặt Tiểu Chu là nước mắt và máu, khóe miệng cười dữ tợn, dữ tợn trừng mắt nhìn chăm chú vào Tạ Nhất đứng ở sau lưng Thương Khâu, giọng nói phát ra lảnh lót.
"Ha ha ha ha...... Anh gọi em... Anh gọi em. Em sẽ đi theo anh!"
Tạ Nhất không biết có vấn đề gì, rốt cuộc sống đã hai mươi mấy năm cũng không thể tin chuyện trước mắt này. Thương Khâu lại nheo nheo mắt, nói:
"Cô có thể thử xem. Cô là quỷ mới chết, đạo hạnh quá thấp......"
Hắn nói còn ôm cánh tay nâng lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào khuỷu tay, có chút không kiên nhẫn nói:
"Nhận thấy lúc sinh thời cô không có gây tội ác gì, tự lựa chọn đi, là tôi đưa cô đi luân hồi, hay là tự mình đi luân hồi."
Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn. Đám khói màu đen bao chung quanh cô ta. Giọng nói phát ra như kêu rên. Trong đôi mắt đẫm lệ càng nhiều tơ máu. Chẳng qua sau một lát, khói kia chậm rãi biến mất. Giọng kêu rên biến thành thống khổ. Tiểu Chu cuộn tròn trên mặt đất, máu từ tứ chi lại không ngừng chảy. Tiểu Chu nói:
"Tôi rất thống khổ! Tôi rất thống khổ! Tôi không nghĩ sẽ như vậy, ô ô ô......"
Tạ Nhất thấy Tiểu Chu trên mặt đất không ngừng khóc, trong lòng không dễ chịu, bất quá vì tránh cho nói sai lời, cũng không có mở miệng.
Tiểu Chu khóc rống, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
"Tôi sẽ đi luân hồi. Tôi sẽ đi luân hồi! Nhưng cầu xin các anh, cầu xin các anh làm rõ ràng cái chết của tôi. Tôi là bị người ta giết chết!"
Tiểu Chu dáng vẻ này chính là bị phanh thây, khẳng định là bị người ta hại, chỉ không biết là ai. Tạ Nhất có chút nhịn không được, nói:
"Là ai?"
Tiểu Chu dùng sức lắc đầu, đột ngột cái đầu trên mặt đất không ngừng lăn lộn, khóc thút thít nói:
"Tôi không biết, tôi không thấy rõ......"
Nói xong, cánh tay đứt lìa kia còn cầm sợi dây đỏ quấn trên cổ kéo xuống dưới, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, nói:
"Ngày đó nghe xong chị Trương nói, tôi đã đi tìm đại tiên kia cầu một sợi tơ hồng. Tôi..... Tôi chỉ là muốn kết thúc tương tư đơn phương, rốt cuộc...... rốt cuộc......"
Tiểu Chu thống khổ ngẩng đầu lên, trên người đã không còn khói đen, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Tạ Nhất, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Rốt cuộc anh Tạ Nhất......"
Anh chất phát như vậy, căn bản không hiểu em suy nghĩ cái gì......
Tạ Nhất giật mình nói:
"Tôi?!"
Thương Khâu đứng ở một bên, cũng không có giật mình, chỉ là nhàn nhạt nhìn qua Tạ Nhất, lại nhìn Tiểu Chu trên mặt đất. Ngay sau đó hắn rút kiếm gỗ hướng Tiểu Chu cắm xuống, nói:
"Các người không có duyên phận."
Tạ Nhất nhanh đụng vào Thương Khâu một cái, ý bảo hắn đừng ra tay như vậy.
Tiểu Chu lại là cười khổ nói:
"Nói đúng, chúng ta không có duyên phận...... Chỉ là tôi si tâm vọng tưởng. Vào ngày hôm đó...... tôi từ chỗ đại tiên đi ra đã là sau nửa đêm. Đại tiên cho tôi một sợi tơ hồng. Trên đường vắng tanh, tôi không thấy ai. Rồi có người đánh tôi. Tôi cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng chưa thấy. Người nọ dùng sợi tơ hồng siết chặt cổ tôi......"
Tiểu Chu hồi ức đến đó đã thất thanh khóc rống. Tiểu Chu mới vừa vào công ty một năm, vừa mới tốt nghiệp đại học một năm, vẫn là cô gái tuổi thanh xuân, cứ như vậy bị người ta giết, đích xác sẽ cảm thấy ủy khuất.
Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Cho nên Tiểu Chu là bị người ta giết chết, sau đó...... phanh thây?"
Thương Khâu lại ôm cánh tay, nhàn nhạt nói:
"Xem vết máu cùng miệng vết thương, đúng là bị người ta phanh thây."
Tạ Nhất tức khắc rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo ụp trên đỉnh đầu.
Là sự thật? Người tàn nhẫn độc ác mức nào mới có thể xuống tay đối với một cô gái trẻ hiền lành như Tiểu Chu?!
Tiểu Chu trên mặt đất khóc thút thít, nói:
"Cầu xin các anh. Tôi chỉ muốn minh bạch. Tôi sẽ đi luân hồi. Tôi sẽ không hại người. Tôi chỉ là muốn...... chết rõ ràng. Anh Tạ Nhất... anh Tạ Nhất....."
Tiểu Chu khóc lóc kể lể. Tạ Nhất trong lòng vốn không đành, nghe được Tiểu Chu là vì mình đi cầu tơ hồng, sau đó mới bị hại chết, càng không đành lòng, rối rắm khó chịu.
Tạ Nhất nhắm mắt lại, giọng có chút khàn khàn, nói:
"Tôi đáp ứng cô."
Thương Khâu vẫn cứ không nói gì, chỉ là ôm cánh tay đứng ở một bên. Tay trái của hắn cùng tay phải Tạ Nhất bị cột cùng nhau bởi sợi dây đỏ mạ vàng. Hắn nhàn nhạt nhìn Tạ Nhất, cũng không có ngăn cản.
Tiểu Chu nghe được Tạ Nhất nói, tức khắc lộ ra tươi cười.
Rồi trên người Tiểu Chu bắt đầu toát ra khói màu xanh lá bao bọc toàn bộ thân thể. Trong nháy mắt Tiểu Chu đã thành đám khói màu xanh lá ở trong không khí, chỉ còn một giọng nhẹ nhàng quanh quẩn.
"Anh Tạ Nhất, cảm ơn.... Cảm ơn anh... Anh thật tốt, là em không có phúc khí..."
Tiếng nói như quanh quẩn.
Thương Khâu đã nâng tay phải lên, nhẹ nhàng giống như đong đưa khuấy nước, đám khói màu xanh lá đột nhiên bị gió thổi đi, hướng đến nơi xa, biến mất ở trong đêm tối......
Tạ Nhất đứng ở tại chỗ thật lâu sau, nhìn theo phương hướng Tiểu Chu biến mất.
Trên mặt đất không còn vết máu, không có thi thể bị phanh thây. Chung quanh cũng khôi phục nóng bức của ngày mùa hè. Hết thảy đều trở về bình thường. Không có tiếng khóc, cũng không có tiếng cười, không ai kêu anh Tạ Nhất...
Tạ Nhất hơi hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói:
"Anh có phải... cảm thấy tôi rất thích xen vào việc người khác hay không? Chúng ta hiện tại bộ dáng này, còn buột cùng nhau, tôi lại cho anh thêm phiền toái."
Thương Khâu híp mắt, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Hắn nhìn chăm chú Tạ Nhất trong mấy giây. Thời gian này đối với Tạ Nhất mà nói dài như chờ phán xét trong mấy năm vậy. Liền nghe Thương Khâu trầm thấp nói:
"Tôi trước kia cũng giống như cậu bây giờ."
Hắn nói, nâng tay trái lên nhẹ nhàng kéo một chút.
"Đi thôi."
Tạ Nhất có chút kinh ngạc đã bị Thương Khâu túm đi rồi.
Hai người trở về nhà Thương Khâu. Tạ Nhất muốn gọi điện thoại cho chị Trương để hỏi một chút về vị đại tiên kia. Xem rốt cuộc là ai, ở nơi nào có thể tìm được không.
Cô gái ở tòa nhà đối diện quán ăn cũng bị thắt cổ. Sợi dây đó y hệt sợi dây cột của Tiểu Chu. Tạ Nhất cảm thấy hai sự kiện này có khả năng không phải ngẫu nhiên, có lẽ có liên hệ tiềm tàng. Bởi vậy Tạ Nhất muốn hỏi chị Trương. Bất quá hôm nay quá muộn di động của chị Trương đã tắt, chỉ có thể chờ sáng mai gọi lại.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tạ Nhất liền gọi điện thoại cho chị Trương. Chị Trương giống như còn chưa rời giường, kinh ngạc nói:
"Em hỏi thăm đại tiên làm gì? Cũng muốn đi cầu tơ hồng sao?"
Tạ Nhất qua loa lấy lệ một chút. Chị Trương đã cho một cái địa chỉ, ngay sau đó thần bí nói:
"Chị nghe nói đại tiên sau nửa đêm mới mở cửa đón khách, cho nên em không cần đi sớm. 12 giờ hãy đi, nếu không muốn bị sập cửa vào mặt."
Bởi vì đại tiên sau nửa đêm mới mở cửa đón khách, vì vậy Tạ Nhất cũng không thể đi sớm, liền cùng Thương Khâu nói hành trình hôm nay.
Buổi chiều bọn họ sẽ đi đến quán ăn đêm hỗ trợ nhập hàng. Dù sao trong khoảng thời gian này cũng không cần đi làm, buổi tối ở quán hỗ trợ bán hàng, sau 12 giờ đêm liền đi tìm cái vị đại tiên kia.
Thương Khâu gật gật đầu, không có nói gì.
Tạ Nhất không biết Thương Khâu có phải đang giận hay không. Tuy rằng ngày thường Thương Khâu thoạt nhìn thực lạnh nhạt, nhưng hai ngày này Tạ Nhất ở cùng hắn như hình với bóng, cũng biết Thương Khâu tính cách hơi chút muộn tao, không nói lời nào thứ nhất là không thân, thứ hai chính là giận.
Tạ Nhất chần chờ nói:
"Thương Khâu... có phải bởi vì chuyện Tiểu Chu ngày hôm qua nên anh còn giận hay không?"
Thương Khâu đang chuẩn bị làm bữa sáng. Hắn cầm một gói mì ăn liền, quay đầu lại nhìn Tạ Nhất một cái. Tạ Nhất tức khắc cảm thấy cái liếc mắt này quả thực muốn lấy mạng, phía sau lưng nổi lên từng đợt gai óc, còn lẻn đến đỉnh đầu, kỳ quái nói không nên lời.
Tạ Nhất chân chó nhích qua bắt lấy gói mì ăn liền đặt ở một bên, nói:
"Tôi làm bữa sáng cho anh. Trứng chiên ốp lết cùng bánh mì nướng thì thế nào?"
Thương Khâu ôm cánh tay đứng ở một bên, nói:
"Trứng không được quá chín."
Tạ Nhất lập tức nói:
"Trứng không chín, trứng không chín."
Thương Khâu thấy Tạ Nhất lấy lòng, động tác nhanh nhẹn làm món, nhàn nhạt nói:
"Lúc trước tôi đã nói cùng cậu, thể chất cậu âm hàn, vốn là dễ dàng xảy ra chuyện. Đừng có hảo tâm, cuối cùng ngược lại hại chính mình."
Tạ Nhất đặc biệt nghe lời gật đầu, ngay sau đó lại chân chó nói:
"Không phải có anh rồi sao? Anh lợi hại như vậy."
Thương Khâu nhướng mày một cái, không có lập tức trả lời. Tạ Nhất tức khắc có chút chần chừ, nghĩ thầm có phải lại nói sai lời hay không. Chuyện Tiểu Chu là mình đáp ứng, không có quan hệ tới Thương Khâu. Thương Khâu còn chưa có chính thức đáp ứng, đột nhiên nói như vậy giống như tự ý kéo người ta vào.
Tạ Nhất đang thấp thỏm, liền thấy khóe miệng Thương Khâu như có như không cong một chút, ngay sau đó nói:
"Ánh mắt không tồi."
Ngay sau đó hắn buông cánh tay, ngón trỏ cùng ngón giữa giơ lên nhẹ nhàng lắc lư một chút, nói:
"Hai cái trứng lòng đào, cảm ơn."
Tạ Nhất:
"...... Vâng."
Thương Khâu muộn tao đã đến đỉnh điểm rồi!
Buổi chiều tối hai người đến quán ăn đêm hỗ trợ, thuận tiện làm cơm cho Thương Khâu ăn.
Hôm nay quán ăn cũng rất náo nhiệt, tới rất nhiều người.
Một nhóm người đẹp vừa vào cửa liền nhìn Thương Khâu, đôi mắt nhìn thẳng tắp.
Nhóm người đẹp tổng cộng có bảy người, mặc thành bảy sắc cầu vồng đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Hơn nữa tất cả đều mặc áo yếm và váy lụa, lộ eo nhỏ mảnh khảnh trắng bóng khiến Tạ Nhất muốn mù mắt.
Thương Khâu đang ngồi ăn cơm. Vì Tạ Nhất bị cột cùng hắn, nên hai người cũng ngồi cùng bàn. Tạ Nhất nhìn mấy người đẹp chăm chú, Thương Khâu nhíu nhíu mày ho khan một tiếng.
"Khụ!"
Tạ Nhất lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Mấy người đẹp cười tủm tỉm ngồi bàn bên cạnh bọn họ, liên tiếp nháy mắt đưa tình với Thương Khâu. Chỉ là Thương Khâu căn bản như không phát hiện, phảng phất trước mắt chính là không khí.
Một cô gái trong số đó, người mặc yếm đỏ váy đỏ liền chủ động sang ngồi ở bên cạnh Thương Khâu, đối diện Tạ Nhất, gần gũi vứt một cái mị nhãn, cười tủm tỉm nói:
"Vị tiểu ca ca này tuấn tú nha. Muốn cùng các tỷ tỷ hồi động phủ sung sướng không?"
Hồi...... động phủ?
Tạ Nhất nheo mắt, nghĩ thầm.
Cô gái nhìn xinh đẹp như vậy, sao mở miệng lại nói những câu không bình thường, giống bị chạm mạch?
Thương Khâu nghe cô gái nói chuyện, rốt cuộc quay đầu, nhìn thoáng qua, bất quá một chữ cũng không nói. Ánh mắt thực lạnh nhạt, hắn từ trong túi lấy ra điện thoại di động. Cái điện thoại màu đen treo một cái kiếm gỗ đào mini.
"Cộp"
Điện thoại nhẹ nhàng để ở trên bàn.
"A! Gỗ đào!"
Cô gái kêu lên, tựa hồ rất sợ hãi, còn dùng tay chặn hai mắt của mình, phảng phất kiếm gỗ đào mini tỏa ra hào quang chói mắt. Nhưng mà Tạ Nhất lại nhìn không thấy, cái gì cũng không có. Chỉ có thể nhìn thấy sticker hình mèo con ở mặt lưng của di động.
Thương Khâu híp mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua người đẹp, khóe miệng nhẹ cong, tựa hồ đang cười, lại là cười lạnh, nói:
"Mấy ả tắm giặt ở Trạc Cấu Tuyền, Động Bàn Tơ. Đạo hạnh ngụy trang không đủ cao, trở về luyện nữa đi."
Mấy người đẹp vừa nghe, tức khắc thay đổi sắc mặt tái xanh.
Tạ Nhất lại là vẻ mặt ngốc.
Động Bàn Tơ? Đó không phải chỗ của bảy yêu nhền nhện trong Tây Du Ký sao!?
Ở trong tác phẩm Tây Du Ký có ghi lại một truyền thuyết. Sau khai thiên lập địa, lúc Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành Mặt Trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Mặt Trời sinh ra ba Kim Ô (quạ vàng ba chân). Ba Kim Ô chính là Thiên địa Đế Tuấn, Dương mẫu Hi Hòa, còn có Thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất.
Sau đó Đế Tuấn cùng Hi Hòa kết hợp sinh hạ mười Tiểu Kim Ô. Chúng cùng lúc hóa thành mười mặt trời khiến nhân gian lầm than. Bởi vậy có truyền thuyết Tư Nghệ dùng cung bắn mặt trời.
Kỳ thật rất nhiều người đem Tư Nghệ cùng Hậu Nghệ lẫn lộn. Tư Nghệ cùng Hậu Nghệ cũng không phải là một người. Tư Nghệ chính là sư phụ vua Nghiêu, dạy Nghiêu bắn tên, lúc ấy chính là Xạ sư, bởi vậy gọi là Tư Nghệ. Nghệ còn lại là một bộ lạc thời Hạ cũng cùng đồng thời giỏi về bắn tên. Cho nên rất nhiều người thường đem Tư Nghệ cùng Hậu Nghệ lẫn lộn, liền trở thành thần tích bắn hạ mặt trời ai cũng biết rõ Hậu Nghệ Xạ Nhật.
Tư Nghệ dùng cây cung lớn màu đỏ, mũi tên màu trắng bắn hạ chín Tiểu Kim Ô hóa thành mặt trời. Khi chín Tiểu Kim Ô rơi xuống hóa thành chính bể nước nóng ở nhân gian. Trạc Cấu Tuyền là một trong số đó.
Trong Tây Du Ký, động Bàn Tơ có bảy con nhện tinh thường xuyên tắm gội ở Trạc Cấu Tuyền, câu dẫn người qua đường.
Những con nhện tinh ngụy trang thực tốt, lại bị Thương Khâu liếc mắt một cái liền xem thấu, đương nhiên sợ muốn chết. Càng đáng sợ chính là trên di động của Thương Khâu còn treo một kiếm gỗ đào.
Gỗ đào từ xưa liền có tính trừ tà. Ở thời Đường có tập tục dùng gỗ đào điêu khắc Thần giữ cửa, phổ biến nhất là 2 vị tướng: Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung. Bởi vậy có sự truyền thừa là gỗ đào trừ tà.
Kỳ thật thời Thượng cổ, gỗ đào đã là thánh vật trừ tà, hơn nữa cùng Tư Nghệ có quan hệ rất lớn.
Có truyền thuyết nói rằng, sau khi Tư Nghệ bắn hạ mặt trời đã thành đại anh hùng. Tuy rằng không phải thần thánh, nhưng được thân bất tử. Có một đệ tử tên là Bồng Mông, bởi vì ghen ghét cùng ham thân bất tử của Tư Nghệ liền dùng côn gỗ đào ám sát Tư Nghệ.
Tư Nghệ sau khi chết biến thành Tông Bố Thần, tay cầm thanh gỗ đào, dắt mãnh hổ, quản vạn quỷ ở Minh Phủ, quỷ thần thấy đều sợ hãi.
Mấy cô gái nhìn thấy kiếm gỗ đào của Thương Khâu, sợ hãi lợi hại, nói:
"Đó là gỗ đào thượng cổ, coi như tiểu đệ có bản lĩnh. Không cho đùa giỡn thì thôi, còn động đao động thương! Tỷ tỷ đây tốt xấu gì cũng là mỹ nhân chân dài đó, sao không có đàn ông thần hồn điên đảo?"
Cô ta nói, còn vén váy vỗ vỗ chân dài mảnh khảnh. Cô ta mặc quần đùi bên trong váy. Đôi chân trắng như tuyết, suôn dài mịn màng, còn có thịt, mềm mại như không xương, thoạt nhìn là loại đàn ông yêu nhất.
Tạ Nhất thấy cô gái lộ rất nhiều, xấu hổ ho khan một tiếng. Thương Khâu lại là vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
"Ăn cơm đi. Tám chân không cùng giống loài có cái gì xem."
Người đẹp:
"......"
Tạ Nhất:
"......"
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp