Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 20: Minh tệ
Nhiếp Tiểu Thiến mê mang nhìn bọn họ, cảm thấy hai người đối thoại đặc biệt kỳ quái. Hôm nay Thương Khâu khí chất ngoan hiền, Tạ Nhất ngược lại cao lãnh lên. Nhiếp Tiểu Thiến nói:
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Thương Khâu cùng Tạ Nhất đều không có trả lời Tiểu Thiến. Tạ Nhất kỳ thật cũng muốn biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào. Chỉ nhớ rõ mình bị lông chim vàng cắt tay, chảy máu, đột nhiên liền choáng váng, ngay sau đó đã không có ý thức, tỉnh lại đã từ Bắc Tống trở về hiện đại.
Chỉ là......
Chỉ là giống như có chút ngoài ý muốn.
Vì cái gì mình là Thương Khâu, mà Thương Khâu là mình!?
Thương Khâu trong thân thể Tạ Nhất sắc mặt rất là lãnh khốc. Tạ Nhất êm đẹp là một người hiền lành, thế nhưng giờ có thêm vài phần lạnh nhạt. Bộ dạng híp mắt nghiêm túc, còn lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Chính mình cũng chưa từng phát hiện thì ra mình cũng có thể uy nghiêm như vậy?
Thương Khâu trầm ngâm một trận, nói:
"Vấn đề có khả năng ở trên lông chim vàng, cái khác tạm thời không nghĩ tới."
Tạ Nhất lập tức nói:
"Có thể là... là thời điểm xuyên về có xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không?"
Thương Khâu gật đầu nói:
"Có thể vậy. Cậu có thể nhớ gì không?"
Tạ Nhất vừa nghe, lập tức lắc đầu cộng thêm xua tay. Gương mặt nam thần của Thương Khâu vốn lạnh lùng, bây giờ mở to hai mắt, vẻ mặt bán manh.
Thương Khâu nhìn thấy vẻ mặt kia bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng hận sắt không thành thép.
Tạ Nhất nhanh nói:
"Không thể, không thể, chúng ta nghĩ cách khác đi."
Thương Khâu tựa hồ cũng đành chịu. Rốt cuộc đặc tính của lông chim vàng là gì, bọn họ cũng không ai biết. Nếu tùy tiện vận dụng có khả năng sẽ đưa tới mầm tai hoạ, cũng không phải an toàn.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng ngốc, nhìn hai người.
"Các người...... Các người hợp thể!?"
"......"
Tạ Nhất che lại mặt, nói:
"Cái này kêu là trao đổi thân thể, cái gì mà hợp thể?"
Thương Khâu không nói chuyện, bất quá mắt trợn trắng, trong lòng khẳng định cũng là cực kỳ không tán đồng. Nhiếp Tiểu Thiến cười nói:
"Ai ai, đều giống nhau, đều giống nhau."
Tạ Nhất buồn rầu nói:
"Hiện tại hay rồi, cũng không biết làm thế nào mới có thể đổi trở về. Tôi còn phải đi làm, vậy phải làm sao đây?"
Nhiếp Tiểu Thiến cười, vẻ mặt e sợ thiên hạ không loạn, nói:
"Dễ làm a, Thương Khâu thay thế anh đi làm, không phải được rồi sao?"
Tạ Nhất tức khắc có chút phát lạnh. Bởi vì không thể tưởng tượng được mình với vẻ mặt lạnh lùng đi làm, có thể dọa đồng nghiệp sợ hay không?
Thương Khâu thực bình tĩnh ôm cánh tay nói:
"Tôi có thể thay thế cậu đi làm, bất quá chúng ta cần giao ước ba điều."
Tạ Nhất kỳ quái nói:
"Giao ước ba điều gì?"
Thương Khâu kỳ thật yêu cầu rất đơn giản: một là không được dùng thân thể làm việc kỳ quái, hai là không được cùng người khác nói lời kỳ quái.
Kỳ thật hai điều này là vì Tạ Nhất. Tạ Nhất hiện giờ trong thân thể Thương Khâu, nhưng thể chất vẫn là Tạ Nhất, thuộc về thể chất cực âm, dễ dàng trêu chọc mầm tai hoạ.
Điều cuối cùng là......
Thương Khâu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ngay sau đó nhìn chăm chú vào hai bàn tay, trầm giọng nói:
"Không được tháo bao tay ra."
"Bao tay?!"
Đâu chỉ là Tạ Nhất thấy kỳ quái, Nhiếp Tiểu Thiến cũng thấy kỳ quái. Phía dưới bao tay rốt cuộc có cái gì, Tạ Nhất rất muốn biết. Thương Khâu tắm rửa cũng mang bao tay, ngủ cũng không lấy ra.
Thương Khâu chỉ là nói những lời này, cũng không có nói thêm gì nữa, một câu cũng không chịu lộ ra. Tạ Nhất càng thấy kỳ quái. Bất quá đây thuộc về riêng tư của Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất dù tò mò, cũng đáp ứng.
Tạ Nhất không có yêu cầu gì, chỉ là thỉnh cầu Thương Khâu giúp mình đi làm, đừng bị khai trừ là được.
Hai người thỏa thuận xong, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì kinh ngạc nói:
"Cô sao còn ở nơi này? Quỷ môn quan không phải đóng rồi sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến vuốt tóc, cười tủm tỉm nói:
"Là vậy, bất quá Tiểu Thiến vốn là cô hồn dã quỷ, quỷ môn quan đóng hay mở, Tiểu Thiến đều lưu lạc dương gian."
Tạ Nhất gật gật đầu. Nhiếp Tiểu Thiến lại nói:
"Bất quá có tin không tốt lắm. Đó chính là... cửa quỷ môn hình như không đóng."
"Không đóng?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, không phải nói chỉ từ 15 tháng 7 đến cuối bảy tháng sao? Vì cái gì đột nhiên không đóng?
Thương Khâu cũng nheo nheo mắt, nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến. Nhiếp Tiểu Thiến nói:
"Tiểu Thiến cũng không biết là nguyên do gì, quỷ môn quan vốn nên đóng lại không có đóng. Dã quỷ hoành hành, tàn sát bừa bãi dương gian, hình như Thập điện Diêm Vương cũng đi ra tra rõ việc này!"
Tạ Nhất càng nghe càng thấy kinh khủng, nói:
"Thực... thực nghiêm trọng vậy sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến gật gật đầu. Nàng vừa định nói Thập điện Diêm Vương ra xem xét là nói quá, nhưng còn chưa có kịp nói, Thương Khâu đã bình tĩnh nói:
"Đi ngủ."
Tạ Nhất:
"......"
Nhiếp Tiểu Thiến:
"......"
Vẫn là Thương Khâu bình tĩnh nhất. Mọi người thực mau liền từng người đi ngủ. Đương nhiên Nhiếp Tiểu Thiến ở tại nhà Tạ Nhất, Tạ Nhất đi theo Thương Khâu về nhà hắn.
Dù bọn họ bị lông chim vàng mang đi, rõ ràng đã trải qua rất nhiều ngày, nhưng mà lông chim vàng có khả năng dịch chuyển thời không, thời gian tựa hồ bị vặn vẹo. Khi Tạ Nhất thực sự tỉnh lại, thế nhưng chỉ trải qua ngắn ngủi vài phút, trời vẫn còn tối.
Tạ Nhất đi theo Thương Khâu trở về nhà ngủ.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tạ Nhất còn chưa tỉnh, liền nghe được âm thanh sột sột soạt soạt. Mê mang mở mắt, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người ở mép giường đang thay quần áo.
Dù chưa tỉnh, đầu óc lại có chút hoạt động, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt mình khiến Tạ Nhất khiếp sợ, thiếu chút nữa hô lên. Định thần lại, lúc này mới nhớ tới đó là Thương Khâu trong thân thể mình.
Thương Khâu đang thay quần áo. Tạ Nhất nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát. Thương Khâu quay đầu lại nhìn một cái, nói:
"Thời gian còn sớm, cậu ngủ đi, tôi trong chốc lát sẽ đi làm."
Tạ Nhất gật gật đầu, mơ mơ màng màng liền ngủ tiếp. Cảm giác giọng Thương Khâu đặc biệt dễ nghe, rất có hiệu quả thôi miên, còn ôn nhu, vì thế Tạ Nhất ôm gối lại ngủ.
Thương Khâu thay đổi quần áo xong, liền nghe được tiếng ngáy. Hắn quay đầu lại nhìn. Tạ Nhất lúc này chính là mang khuôn mặt nam thần lạnh lùng của Thương Khâu nằm trên giường, hé miệng ngáy khò khè, thậm chí còn chảy nước miếng.
Thương Khâu vẻ mặt ghét bỏ, bất quá đi qua đem chăn đáp ở trên người Tạ Nhất, rồi mới rời khỏi phòng ngủ, thực mau đi ra cửa.
Tạ Nhất ngủ no, tỉnh lại đã trưa. Tạ Nhất xoa đầu tóc, nhìn nhìn đồng hồ.
11 giờ!
Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới Thương Khâu đã đi làm.
Thương Khâu giúp mình đi làm, mình lại ở chỗ này lười giường, nghe ra quá kém!
Tạ Nhất xoay người ngồi dậy, nhanh chóng đi rửa mặt. Sau đó vọt vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm.
Làm một phần cơm, trong chốc lát sẽ đưa qua công ty cho Thương Khâu. Miễn cho Thương Khâu miệng lưỡi kén chọn lại ăn không vừa ý!
Tạ Nhất nghĩ vậy, liền cảm thấy mình thật sự quá tri kỷ.
Bởi vì thời gian không kịp làm món phức tạp, cho nên Tạ Nhất đành phải làm một phần cơm với nguyên liệu có sẵn. Cũng không biết Thương Khâu khẩu vị cái dạng gì, vì thế liền chọn một món an toàn nhất, gà Cung Bảo (gà xào cay Tứ Xuyên).
Tạ Nhất liền vội vàng lẩm bẩm tìm kiếm đồ vật. Đừng nhìn Thương Khâu trong nhà tủ bát đều rất cao, nhưng hiện tại Tạ Nhất có dáng người cao lớn đáng tự hào kia, duỗi ra tay tất cả đều đủ tới rồi.
Tạ Nhất nhanh chóng hấp cơm, sau đó bắt đầu rửa rau cắt thịt gà. Động tác rất nhanh nhẹn, trong chốc lát gà Cung Bảo liền ra khỏi nồi.
Tạ Nhất tìm một cái hộp tiện lợi, bới cơm vào, sau đó đem gà Cung Bảo để ở mặt trên. Nước sốt cay óng ánh phủ trên cơm trắng. Gà, đậu phộng hành cắt nhỏ, được bao bọc bằng nước sốt thơm nồng đậm. Mùi hương tức khắc làm người ta thèm nhỏ dãi.
Tuy rằng chỉ là một món cơm bình thường, bất quá Tạ Nhất vẫn là rất có tự tin.
Tạ Nhất nhanh đem hộp đóng gói, rồi thay quần áo ra cửa đón xe buýt đến công ty, chuẩn bị đưa cơm trưa cho Thương Khâu.
Thương Khâu hôm nay đi làm ngày đầu tiên, bất quá không có bị lộ. Chỉ là các đồng nghiệp nhiều ít cảm giác được "Tạ Nhất" có chút khác lạ. Nhưng khác lạ như thế nào lại nói không ra lời.
Ở trong mắt nữ đồng nghiệp sức hút của "Tạ Nhất" thẳng tắp bay lên, đặc biệt hấp dẫn người, thực mau liền trở thành nam thần trong công ty.
Kỳ thật Tạ Nhất khuôn mặt không kém, hơn nữa vẫn luôn ôn nhu. Dáng người không thể nói cao lớn, nhưng cũng cao gầy, còn có một đôi chân dài. Ngày thường nhân duyên cũng không tồi, theo lý mà nói hẳn là xem như được hoan nghênh.
Chỉ là thể chất Tạ Nhất âm hàn, giống thể chất phụ nữ cũng thiên về âm hàn, bởi vậy Tạ Nhất như "không sức hút". Hiện giờ Thương Khâu trong thân thể Tạ Nhất, Thương Khâu chính là dương khí vượng. Hơn nữa Tạ Nhất có gương mặt cùng dáng người không tồi, bởi vậy tức khắc trở nên đầy sức hút.
Tạ Nhất xuống xe buýt, vừa lúc là thời gian cơm trưa. Còn chưa có tới công ty, Tạ Nhất liền nhìn thấy vài người đang qua đường cái, từ tòa nhà văn phòng đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.
Đúng là đồng nghiệp của Tạ Nhất, đồng thời còn có Thương Khâu.
Thương Khâu bị vây kín. Ngày thường những nữ đồng nghiệp đó không cùng Tạ Nhất nói chuyện, bây giờ đều quay chung quanh Thương Khâu, thái độ thập phần ân cần. Tạ Nhất xem mà ngây ra.
Chuyện gì xảy ra?
Tạ Nhất cũng đi theo qua đường cái, đi vào cửa hàng tiện lợi.
Thương Khâu hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, giữa trưa đồng nghiệp đi mua cơm trưa, Thương Khâu liền đi theo. Hắn đi vào cửa hàng cũng không để ý những đồng nghiệp ríu rít chung quanh. Hắn không có xem món ăn, mà là chú ý tới một kệ hàng trong góc cửa hàng.
Trên kệ hàng đặt rất nhiều sticker hoạt hình, có Conan, thủy thủ Mặt Trăng, mèo Chi và Nyanko sensei....
Thương Khâu lập tức đi tới, cầm lấy sticker mèo Chi và Nyanko sensei nhìn một cái.
Thời điểm Tạ Nhất đi vào, liền nhìn thấy Thương Khâu đứng ở trước kệ để hàng, biểu tình nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, híp mắt, thập phần nghiêm túc nghiêm cứu. Hắn nhìn sticker mèo, dường như đang so sánh rốt cuộc là mèo Chi dễ thương hơn, hay là thầy mèo trong Natsume Yuujinchou đáng yêu hơn.
Bên cạnh còn có mấy nữ đồng nghiệp cũng thấy được, Tạ Nhất tức khắc muốn che mặt.
Không biết có thể bị cười nhạo hay không!
Nào biết có nữ đồng nghiệp lập tức nói:
"Tạ Nhất cũng thích mèo sao? Thật sự là quá tốt, tôi cũng thích... Nhà tôi có nuôi mèo. Hay là... hay là hôm nay tan tầm tới nhà của tôi chơi đi!"
Tạ Nhất:
"......"
Như vậy cũng được à? Kia chính là nữ thần trong công ty nha, thế nhưng chủ động mời Thương Khâu?!
Thương Khâu chỉ là vẻ mặt lạnh lùng cầm lên cái sticker mèo Chi và Nyanko sensei, đi đến quầy thu ngân tính tiền.
"Hôm nay tôi có việc bận."
Hắn nói liền đi rồi. Tạ Nhất thật là vuốt mồ hôi.
Sẽ không bị đồng nghiệp nói quá hống hách chứ? Dù sao kia là nữ thần ngày thường luôn mong manh dễ vỡ như pha lê!
Nào biết Tạ Nhất liền nghe được nữ thần ôm má, vẻ mặt si mê nói:
"Thật ngầu nga! Rất soái!"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất chạy nhanh qua đưa cơm cho Thương Khâu. Thương Khâu có chút kinh ngạc, bất quá vẫn nhận hộp cơm tiện lợi, tiếp theo nói:
"Buổi tối trở về tôi cùng cậu đi đến cửa hàng."
Tạ Nhất gãi gãi cái ót, cười nói:
"Ban ngày anh đi làm, buổi tối lại cùng tôi đến cửa hàng, như thế nào không biết xấu hổ thế, hắc hắc."
Thương Khâu vén màn, cùng Tạ Nhất đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Hắn lại nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:
"Đừng cười ngây ngô như vậy nữa."
Tạ Nhất nhanh ho khan một tiếng, rất muốn trợn trắng mắt.
Tôi đây là cười tươi thân thiện!
Thương Khâu tan tầm xong trực tiếp tới quán ăn. 6 giờ chiều quán đã chính thức mở cửa buôn bán, bất quá hiện tại người còn chưa nhiều. Tạ Nhất đang bận rộn bên trong. Thương Khâu vừa vào quán ăn, Tạ Nhất liền nhìn thấy hắn. Trừ Tạ Nhất, nhân viên A Lương cũng nhìn thấy hắn, lập tức vẫy tay nói:
"Ông chủ! Hôm nay sao lại tới?"
Thương Khâu đi vào, trong tay nắm di động màu đen, có điều mặt trái di động từ dán mèo đen đã đổi thành Nyanko sensei ôm một cái bình rượu uống đến mặt đỏ bừng.
Thương Khâu biểu tình thực bình tĩnh, gật gật đầu. A Lương vẻ mặt chấn kinh nói:
"Hôm nay ông chủ đặc biệt có khí chất, không biết có phải ảo giác hay không ta?"
Đến 12 giờ đêm, quán liền đông người, càng lúc càng nhiều.
Quả nhiên như là Nhiếp Tiểu Thiến nói, quỷ môn quan không có đóng lại, tất cả quỷ hồn đều chạy ra ngoài. Rất nhiều người, không, Tạ Nhất không thể xác định có phải người hay không, vừa ăn xâu thịt nướng vừa uống bia, đang thảo luận chuyện này.
Quá 12 giờ đêm quán ăn chỉ còn lại một ít thực khách kỳ kỳ quái quái, như đám người ở bàn tròn trong góc.
Rõ ràng là cái bàn tròn có thể ngồi 10 người, bất quá chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi. Người đàn ông kia dáng cao gầy, mặc âu phục đi giày da, trên tay còn chống một cây gậy ba ton, thoạt nhìn như là quý tộc châu Âu thời xưa. Diện mạo thanh tú tinh tế, mắt đào hoa, một hình tượng phong lưu.
Phía sau hắn đứng bảy tám người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen đi giày da đeo kính râm, thoạt nhìn như là vệ sỹ. Một đám phảng phất như siêu đặc cảnh. Rõ ràng đã đêm khuya cũng không tháo kính râm xuống, im lặng nghiêm trang hùng hổ canh giữ người đàn ông trẻ.
Người này vừa thấy liền biết là dân có tiền. Sau khi đã nếm qua tất cả những món trong quán, người nọ vẫy tay nói:
"Phục vụ, tính tiền!"
A Lương chạy nhanh tới. Tạ Nhất liền ngồi ở sau quầy. Một lát sau, liền nghe được một âm thanh nặng nề.
Người đàn ông trẻ đem một khối màu xanh lục siêu lớn nện trên bàn, thập phần hào sảng nói:
"Hai trăm trăm triệu, không cần thối lại!"
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống nào đây, không phải lại gặp được người thần kinh nữa chứ?
A Lương biểu tình cũng xấu hổ. Bởi vì tiền ở trên bàn kia rõ ràng là tiền âm phủ.
Trên tờ tiền âm phủ còn có hình chân dung của người đàn ông trẻ tuổi. Bất quá không phải mặc tây trang, mà là cổ trang, còn mang mũ miện có chuỗi ngọc.
Một người cao lớn đứng ở phía sau nói.
"Sếp, dương gian hình như không thể dùng tiền của chúng ta."
"Cái gì? Không thể dùng? Vì sao không thể, mười vị vua của Thập điện Diêm La ai không biết ai không hiểu. Hiện tại đồng Minh Tệ cũng là đồng tiền mạnh quốc tế mà!"
Một vệ sỹ khác nói:
"Đúng vậy sếp, Đầu Trâu ca nói rất đúng. Chỗ này hình như chỉ lưu thông tiền nhân dân tệ."
Tạ Nhất nghe bên kia nói chuyện liền không bình tĩnh, nhanh đứng lên đi xem tình huống. Thương Khâu nhíu nhíu mày, cũng đi theo qua.
Người đàn ông trẻ tuổi còn đang phổ biến kiến thức cho A Lương. Hắn nói minh tệ là đồng tiền quốc tế mạnh, nói không chừng ngày nào đó có thể thông dụng vân vân...
A Lương nghe mà trợn trắng mắt. Thấy ông chủ tới, hắn bắt lấy Thương Khâu, vội vàng nói:
"Ông chủ, bọn họ muốn trả tiền âm phủ."
Thương Khâu bị A Lương bắt lấy, liền đẩy ra, còn dùng giấy ăn lau lau tay. Tạ Nhất chảy mồ hôi ròng ròng, nghĩ thầm.
Thương Khâu có thói ở sạch nghiêm trọng, mình ngủ giường của hắn, không biết có phải còn muốn đổi khăn trải giường hay không?
Người đàn ông trẻ ngẩng đầu lên, thấy Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi tới, ánh mắt đột nhiên run lên. Hắn nhìn Tạ Nhất, tựa hồ có chút kích động cùng kinh ngạc, một bước liền phải xông tới.
Tạ Nhất hoảng sợ. Nếu đối phương là mỹ nữ như hoa như ngọc xông tới, Tạ Nhất còn suy xét đứng bất động. Nhưng đối phương là đàn ông, cam đoan không có giả, vẻ mặt như sói như hổ xông lên, Tạ Nhất sao có thể không bị dọa sợ.
Hắn một bước xông tới, liền muốn bắt Tạ Nhất, lại bị Thương Khâu giơ tay ngăn cản.
Hắn không đếm xỉa tới Thương Khâu, chỉ là lăng lăng nhìn Tạ Nhất, có chút không xác định, giọng kích động nói:
"Đại nhân?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, ngay sau đó mới nghĩ đến mình đang là Thương Khâu. Vì thế Tạ Nhất quay đầu nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu lại là híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì......
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Thương Khâu cùng Tạ Nhất đều không có trả lời Tiểu Thiến. Tạ Nhất kỳ thật cũng muốn biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào. Chỉ nhớ rõ mình bị lông chim vàng cắt tay, chảy máu, đột nhiên liền choáng váng, ngay sau đó đã không có ý thức, tỉnh lại đã từ Bắc Tống trở về hiện đại.
Chỉ là......
Chỉ là giống như có chút ngoài ý muốn.
Vì cái gì mình là Thương Khâu, mà Thương Khâu là mình!?
Thương Khâu trong thân thể Tạ Nhất sắc mặt rất là lãnh khốc. Tạ Nhất êm đẹp là một người hiền lành, thế nhưng giờ có thêm vài phần lạnh nhạt. Bộ dạng híp mắt nghiêm túc, còn lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Chính mình cũng chưa từng phát hiện thì ra mình cũng có thể uy nghiêm như vậy?
Thương Khâu trầm ngâm một trận, nói:
"Vấn đề có khả năng ở trên lông chim vàng, cái khác tạm thời không nghĩ tới."
Tạ Nhất lập tức nói:
"Có thể là... là thời điểm xuyên về có xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không?"
Thương Khâu gật đầu nói:
"Có thể vậy. Cậu có thể nhớ gì không?"
Tạ Nhất vừa nghe, lập tức lắc đầu cộng thêm xua tay. Gương mặt nam thần của Thương Khâu vốn lạnh lùng, bây giờ mở to hai mắt, vẻ mặt bán manh.
Thương Khâu nhìn thấy vẻ mặt kia bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng hận sắt không thành thép.
Tạ Nhất nhanh nói:
"Không thể, không thể, chúng ta nghĩ cách khác đi."
Thương Khâu tựa hồ cũng đành chịu. Rốt cuộc đặc tính của lông chim vàng là gì, bọn họ cũng không ai biết. Nếu tùy tiện vận dụng có khả năng sẽ đưa tới mầm tai hoạ, cũng không phải an toàn.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng ngốc, nhìn hai người.
"Các người...... Các người hợp thể!?"
"......"
Tạ Nhất che lại mặt, nói:
"Cái này kêu là trao đổi thân thể, cái gì mà hợp thể?"
Thương Khâu không nói chuyện, bất quá mắt trợn trắng, trong lòng khẳng định cũng là cực kỳ không tán đồng. Nhiếp Tiểu Thiến cười nói:
"Ai ai, đều giống nhau, đều giống nhau."
Tạ Nhất buồn rầu nói:
"Hiện tại hay rồi, cũng không biết làm thế nào mới có thể đổi trở về. Tôi còn phải đi làm, vậy phải làm sao đây?"
Nhiếp Tiểu Thiến cười, vẻ mặt e sợ thiên hạ không loạn, nói:
"Dễ làm a, Thương Khâu thay thế anh đi làm, không phải được rồi sao?"
Tạ Nhất tức khắc có chút phát lạnh. Bởi vì không thể tưởng tượng được mình với vẻ mặt lạnh lùng đi làm, có thể dọa đồng nghiệp sợ hay không?
Thương Khâu thực bình tĩnh ôm cánh tay nói:
"Tôi có thể thay thế cậu đi làm, bất quá chúng ta cần giao ước ba điều."
Tạ Nhất kỳ quái nói:
"Giao ước ba điều gì?"
Thương Khâu kỳ thật yêu cầu rất đơn giản: một là không được dùng thân thể làm việc kỳ quái, hai là không được cùng người khác nói lời kỳ quái.
Kỳ thật hai điều này là vì Tạ Nhất. Tạ Nhất hiện giờ trong thân thể Thương Khâu, nhưng thể chất vẫn là Tạ Nhất, thuộc về thể chất cực âm, dễ dàng trêu chọc mầm tai hoạ.
Điều cuối cùng là......
Thương Khâu nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ngay sau đó nhìn chăm chú vào hai bàn tay, trầm giọng nói:
"Không được tháo bao tay ra."
"Bao tay?!"
Đâu chỉ là Tạ Nhất thấy kỳ quái, Nhiếp Tiểu Thiến cũng thấy kỳ quái. Phía dưới bao tay rốt cuộc có cái gì, Tạ Nhất rất muốn biết. Thương Khâu tắm rửa cũng mang bao tay, ngủ cũng không lấy ra.
Thương Khâu chỉ là nói những lời này, cũng không có nói thêm gì nữa, một câu cũng không chịu lộ ra. Tạ Nhất càng thấy kỳ quái. Bất quá đây thuộc về riêng tư của Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất dù tò mò, cũng đáp ứng.
Tạ Nhất không có yêu cầu gì, chỉ là thỉnh cầu Thương Khâu giúp mình đi làm, đừng bị khai trừ là được.
Hai người thỏa thuận xong, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì kinh ngạc nói:
"Cô sao còn ở nơi này? Quỷ môn quan không phải đóng rồi sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến vuốt tóc, cười tủm tỉm nói:
"Là vậy, bất quá Tiểu Thiến vốn là cô hồn dã quỷ, quỷ môn quan đóng hay mở, Tiểu Thiến đều lưu lạc dương gian."
Tạ Nhất gật gật đầu. Nhiếp Tiểu Thiến lại nói:
"Bất quá có tin không tốt lắm. Đó chính là... cửa quỷ môn hình như không đóng."
"Không đóng?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, không phải nói chỉ từ 15 tháng 7 đến cuối bảy tháng sao? Vì cái gì đột nhiên không đóng?
Thương Khâu cũng nheo nheo mắt, nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến. Nhiếp Tiểu Thiến nói:
"Tiểu Thiến cũng không biết là nguyên do gì, quỷ môn quan vốn nên đóng lại không có đóng. Dã quỷ hoành hành, tàn sát bừa bãi dương gian, hình như Thập điện Diêm Vương cũng đi ra tra rõ việc này!"
Tạ Nhất càng nghe càng thấy kinh khủng, nói:
"Thực... thực nghiêm trọng vậy sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến gật gật đầu. Nàng vừa định nói Thập điện Diêm Vương ra xem xét là nói quá, nhưng còn chưa có kịp nói, Thương Khâu đã bình tĩnh nói:
"Đi ngủ."
Tạ Nhất:
"......"
Nhiếp Tiểu Thiến:
"......"
Vẫn là Thương Khâu bình tĩnh nhất. Mọi người thực mau liền từng người đi ngủ. Đương nhiên Nhiếp Tiểu Thiến ở tại nhà Tạ Nhất, Tạ Nhất đi theo Thương Khâu về nhà hắn.
Dù bọn họ bị lông chim vàng mang đi, rõ ràng đã trải qua rất nhiều ngày, nhưng mà lông chim vàng có khả năng dịch chuyển thời không, thời gian tựa hồ bị vặn vẹo. Khi Tạ Nhất thực sự tỉnh lại, thế nhưng chỉ trải qua ngắn ngủi vài phút, trời vẫn còn tối.
Tạ Nhất đi theo Thương Khâu trở về nhà ngủ.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tạ Nhất còn chưa tỉnh, liền nghe được âm thanh sột sột soạt soạt. Mê mang mở mắt, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người ở mép giường đang thay quần áo.
Dù chưa tỉnh, đầu óc lại có chút hoạt động, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt mình khiến Tạ Nhất khiếp sợ, thiếu chút nữa hô lên. Định thần lại, lúc này mới nhớ tới đó là Thương Khâu trong thân thể mình.
Thương Khâu đang thay quần áo. Tạ Nhất nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát. Thương Khâu quay đầu lại nhìn một cái, nói:
"Thời gian còn sớm, cậu ngủ đi, tôi trong chốc lát sẽ đi làm."
Tạ Nhất gật gật đầu, mơ mơ màng màng liền ngủ tiếp. Cảm giác giọng Thương Khâu đặc biệt dễ nghe, rất có hiệu quả thôi miên, còn ôn nhu, vì thế Tạ Nhất ôm gối lại ngủ.
Thương Khâu thay đổi quần áo xong, liền nghe được tiếng ngáy. Hắn quay đầu lại nhìn. Tạ Nhất lúc này chính là mang khuôn mặt nam thần lạnh lùng của Thương Khâu nằm trên giường, hé miệng ngáy khò khè, thậm chí còn chảy nước miếng.
Thương Khâu vẻ mặt ghét bỏ, bất quá đi qua đem chăn đáp ở trên người Tạ Nhất, rồi mới rời khỏi phòng ngủ, thực mau đi ra cửa.
Tạ Nhất ngủ no, tỉnh lại đã trưa. Tạ Nhất xoa đầu tóc, nhìn nhìn đồng hồ.
11 giờ!
Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới Thương Khâu đã đi làm.
Thương Khâu giúp mình đi làm, mình lại ở chỗ này lười giường, nghe ra quá kém!
Tạ Nhất xoay người ngồi dậy, nhanh chóng đi rửa mặt. Sau đó vọt vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm.
Làm một phần cơm, trong chốc lát sẽ đưa qua công ty cho Thương Khâu. Miễn cho Thương Khâu miệng lưỡi kén chọn lại ăn không vừa ý!
Tạ Nhất nghĩ vậy, liền cảm thấy mình thật sự quá tri kỷ.
Bởi vì thời gian không kịp làm món phức tạp, cho nên Tạ Nhất đành phải làm một phần cơm với nguyên liệu có sẵn. Cũng không biết Thương Khâu khẩu vị cái dạng gì, vì thế liền chọn một món an toàn nhất, gà Cung Bảo (gà xào cay Tứ Xuyên).
Tạ Nhất liền vội vàng lẩm bẩm tìm kiếm đồ vật. Đừng nhìn Thương Khâu trong nhà tủ bát đều rất cao, nhưng hiện tại Tạ Nhất có dáng người cao lớn đáng tự hào kia, duỗi ra tay tất cả đều đủ tới rồi.
Tạ Nhất nhanh chóng hấp cơm, sau đó bắt đầu rửa rau cắt thịt gà. Động tác rất nhanh nhẹn, trong chốc lát gà Cung Bảo liền ra khỏi nồi.
Tạ Nhất tìm một cái hộp tiện lợi, bới cơm vào, sau đó đem gà Cung Bảo để ở mặt trên. Nước sốt cay óng ánh phủ trên cơm trắng. Gà, đậu phộng hành cắt nhỏ, được bao bọc bằng nước sốt thơm nồng đậm. Mùi hương tức khắc làm người ta thèm nhỏ dãi.
Tuy rằng chỉ là một món cơm bình thường, bất quá Tạ Nhất vẫn là rất có tự tin.
Tạ Nhất nhanh đem hộp đóng gói, rồi thay quần áo ra cửa đón xe buýt đến công ty, chuẩn bị đưa cơm trưa cho Thương Khâu.
Thương Khâu hôm nay đi làm ngày đầu tiên, bất quá không có bị lộ. Chỉ là các đồng nghiệp nhiều ít cảm giác được "Tạ Nhất" có chút khác lạ. Nhưng khác lạ như thế nào lại nói không ra lời.
Ở trong mắt nữ đồng nghiệp sức hút của "Tạ Nhất" thẳng tắp bay lên, đặc biệt hấp dẫn người, thực mau liền trở thành nam thần trong công ty.
Kỳ thật Tạ Nhất khuôn mặt không kém, hơn nữa vẫn luôn ôn nhu. Dáng người không thể nói cao lớn, nhưng cũng cao gầy, còn có một đôi chân dài. Ngày thường nhân duyên cũng không tồi, theo lý mà nói hẳn là xem như được hoan nghênh.
Chỉ là thể chất Tạ Nhất âm hàn, giống thể chất phụ nữ cũng thiên về âm hàn, bởi vậy Tạ Nhất như "không sức hút". Hiện giờ Thương Khâu trong thân thể Tạ Nhất, Thương Khâu chính là dương khí vượng. Hơn nữa Tạ Nhất có gương mặt cùng dáng người không tồi, bởi vậy tức khắc trở nên đầy sức hút.
Tạ Nhất xuống xe buýt, vừa lúc là thời gian cơm trưa. Còn chưa có tới công ty, Tạ Nhất liền nhìn thấy vài người đang qua đường cái, từ tòa nhà văn phòng đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.
Đúng là đồng nghiệp của Tạ Nhất, đồng thời còn có Thương Khâu.
Thương Khâu bị vây kín. Ngày thường những nữ đồng nghiệp đó không cùng Tạ Nhất nói chuyện, bây giờ đều quay chung quanh Thương Khâu, thái độ thập phần ân cần. Tạ Nhất xem mà ngây ra.
Chuyện gì xảy ra?
Tạ Nhất cũng đi theo qua đường cái, đi vào cửa hàng tiện lợi.
Thương Khâu hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, giữa trưa đồng nghiệp đi mua cơm trưa, Thương Khâu liền đi theo. Hắn đi vào cửa hàng cũng không để ý những đồng nghiệp ríu rít chung quanh. Hắn không có xem món ăn, mà là chú ý tới một kệ hàng trong góc cửa hàng.
Trên kệ hàng đặt rất nhiều sticker hoạt hình, có Conan, thủy thủ Mặt Trăng, mèo Chi và Nyanko sensei....
Thương Khâu lập tức đi tới, cầm lấy sticker mèo Chi và Nyanko sensei nhìn một cái.
Thời điểm Tạ Nhất đi vào, liền nhìn thấy Thương Khâu đứng ở trước kệ để hàng, biểu tình nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, híp mắt, thập phần nghiêm túc nghiêm cứu. Hắn nhìn sticker mèo, dường như đang so sánh rốt cuộc là mèo Chi dễ thương hơn, hay là thầy mèo trong Natsume Yuujinchou đáng yêu hơn.
Bên cạnh còn có mấy nữ đồng nghiệp cũng thấy được, Tạ Nhất tức khắc muốn che mặt.
Không biết có thể bị cười nhạo hay không!
Nào biết có nữ đồng nghiệp lập tức nói:
"Tạ Nhất cũng thích mèo sao? Thật sự là quá tốt, tôi cũng thích... Nhà tôi có nuôi mèo. Hay là... hay là hôm nay tan tầm tới nhà của tôi chơi đi!"
Tạ Nhất:
"......"
Như vậy cũng được à? Kia chính là nữ thần trong công ty nha, thế nhưng chủ động mời Thương Khâu?!
Thương Khâu chỉ là vẻ mặt lạnh lùng cầm lên cái sticker mèo Chi và Nyanko sensei, đi đến quầy thu ngân tính tiền.
"Hôm nay tôi có việc bận."
Hắn nói liền đi rồi. Tạ Nhất thật là vuốt mồ hôi.
Sẽ không bị đồng nghiệp nói quá hống hách chứ? Dù sao kia là nữ thần ngày thường luôn mong manh dễ vỡ như pha lê!
Nào biết Tạ Nhất liền nghe được nữ thần ôm má, vẻ mặt si mê nói:
"Thật ngầu nga! Rất soái!"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất chạy nhanh qua đưa cơm cho Thương Khâu. Thương Khâu có chút kinh ngạc, bất quá vẫn nhận hộp cơm tiện lợi, tiếp theo nói:
"Buổi tối trở về tôi cùng cậu đi đến cửa hàng."
Tạ Nhất gãi gãi cái ót, cười nói:
"Ban ngày anh đi làm, buổi tối lại cùng tôi đến cửa hàng, như thế nào không biết xấu hổ thế, hắc hắc."
Thương Khâu vén màn, cùng Tạ Nhất đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Hắn lại nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:
"Đừng cười ngây ngô như vậy nữa."
Tạ Nhất nhanh ho khan một tiếng, rất muốn trợn trắng mắt.
Tôi đây là cười tươi thân thiện!
Thương Khâu tan tầm xong trực tiếp tới quán ăn. 6 giờ chiều quán đã chính thức mở cửa buôn bán, bất quá hiện tại người còn chưa nhiều. Tạ Nhất đang bận rộn bên trong. Thương Khâu vừa vào quán ăn, Tạ Nhất liền nhìn thấy hắn. Trừ Tạ Nhất, nhân viên A Lương cũng nhìn thấy hắn, lập tức vẫy tay nói:
"Ông chủ! Hôm nay sao lại tới?"
Thương Khâu đi vào, trong tay nắm di động màu đen, có điều mặt trái di động từ dán mèo đen đã đổi thành Nyanko sensei ôm một cái bình rượu uống đến mặt đỏ bừng.
Thương Khâu biểu tình thực bình tĩnh, gật gật đầu. A Lương vẻ mặt chấn kinh nói:
"Hôm nay ông chủ đặc biệt có khí chất, không biết có phải ảo giác hay không ta?"
Đến 12 giờ đêm, quán liền đông người, càng lúc càng nhiều.
Quả nhiên như là Nhiếp Tiểu Thiến nói, quỷ môn quan không có đóng lại, tất cả quỷ hồn đều chạy ra ngoài. Rất nhiều người, không, Tạ Nhất không thể xác định có phải người hay không, vừa ăn xâu thịt nướng vừa uống bia, đang thảo luận chuyện này.
Quá 12 giờ đêm quán ăn chỉ còn lại một ít thực khách kỳ kỳ quái quái, như đám người ở bàn tròn trong góc.
Rõ ràng là cái bàn tròn có thể ngồi 10 người, bất quá chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi. Người đàn ông kia dáng cao gầy, mặc âu phục đi giày da, trên tay còn chống một cây gậy ba ton, thoạt nhìn như là quý tộc châu Âu thời xưa. Diện mạo thanh tú tinh tế, mắt đào hoa, một hình tượng phong lưu.
Phía sau hắn đứng bảy tám người đàn ông cao lớn mặc tây trang đen đi giày da đeo kính râm, thoạt nhìn như là vệ sỹ. Một đám phảng phất như siêu đặc cảnh. Rõ ràng đã đêm khuya cũng không tháo kính râm xuống, im lặng nghiêm trang hùng hổ canh giữ người đàn ông trẻ.
Người này vừa thấy liền biết là dân có tiền. Sau khi đã nếm qua tất cả những món trong quán, người nọ vẫy tay nói:
"Phục vụ, tính tiền!"
A Lương chạy nhanh tới. Tạ Nhất liền ngồi ở sau quầy. Một lát sau, liền nghe được một âm thanh nặng nề.
Người đàn ông trẻ đem một khối màu xanh lục siêu lớn nện trên bàn, thập phần hào sảng nói:
"Hai trăm trăm triệu, không cần thối lại!"
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống nào đây, không phải lại gặp được người thần kinh nữa chứ?
A Lương biểu tình cũng xấu hổ. Bởi vì tiền ở trên bàn kia rõ ràng là tiền âm phủ.
Trên tờ tiền âm phủ còn có hình chân dung của người đàn ông trẻ tuổi. Bất quá không phải mặc tây trang, mà là cổ trang, còn mang mũ miện có chuỗi ngọc.
Một người cao lớn đứng ở phía sau nói.
"Sếp, dương gian hình như không thể dùng tiền của chúng ta."
"Cái gì? Không thể dùng? Vì sao không thể, mười vị vua của Thập điện Diêm La ai không biết ai không hiểu. Hiện tại đồng Minh Tệ cũng là đồng tiền mạnh quốc tế mà!"
Một vệ sỹ khác nói:
"Đúng vậy sếp, Đầu Trâu ca nói rất đúng. Chỗ này hình như chỉ lưu thông tiền nhân dân tệ."
Tạ Nhất nghe bên kia nói chuyện liền không bình tĩnh, nhanh đứng lên đi xem tình huống. Thương Khâu nhíu nhíu mày, cũng đi theo qua.
Người đàn ông trẻ tuổi còn đang phổ biến kiến thức cho A Lương. Hắn nói minh tệ là đồng tiền quốc tế mạnh, nói không chừng ngày nào đó có thể thông dụng vân vân...
A Lương nghe mà trợn trắng mắt. Thấy ông chủ tới, hắn bắt lấy Thương Khâu, vội vàng nói:
"Ông chủ, bọn họ muốn trả tiền âm phủ."
Thương Khâu bị A Lương bắt lấy, liền đẩy ra, còn dùng giấy ăn lau lau tay. Tạ Nhất chảy mồ hôi ròng ròng, nghĩ thầm.
Thương Khâu có thói ở sạch nghiêm trọng, mình ngủ giường của hắn, không biết có phải còn muốn đổi khăn trải giường hay không?
Người đàn ông trẻ ngẩng đầu lên, thấy Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi tới, ánh mắt đột nhiên run lên. Hắn nhìn Tạ Nhất, tựa hồ có chút kích động cùng kinh ngạc, một bước liền phải xông tới.
Tạ Nhất hoảng sợ. Nếu đối phương là mỹ nữ như hoa như ngọc xông tới, Tạ Nhất còn suy xét đứng bất động. Nhưng đối phương là đàn ông, cam đoan không có giả, vẻ mặt như sói như hổ xông lên, Tạ Nhất sao có thể không bị dọa sợ.
Hắn một bước xông tới, liền muốn bắt Tạ Nhất, lại bị Thương Khâu giơ tay ngăn cản.
Hắn không đếm xỉa tới Thương Khâu, chỉ là lăng lăng nhìn Tạ Nhất, có chút không xác định, giọng kích động nói:
"Đại nhân?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, ngay sau đó mới nghĩ đến mình đang là Thương Khâu. Vì thế Tạ Nhất quay đầu nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu lại là híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì......
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp