Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 19: Có chút ngoài ý muốn
Hắc y nhân mang theo Thương Khâu đáng yêu vượt tường vào một tòa nhà. Mọi người nhanh chóng đi đến tòa nhà đều là một trận kinh ngạc.
“Trình gia!?”
Hắc y nhân vào Trình gia, mọi người không dám chậm trễ, cũng nhanh vượt tường vào Trình gia.
Hắc y nhân khiêng Thương Khâu, nhìn trái nhìn phải, thoạt nhìn thập phần cẩn thận. Bởi vì Trình gia mất tiểu thiếu gia, còn xuất hiện quỷ, bởi vậy vừa vào đêm, Trình gia liền nghỉ ngơi. Hạ nhân cũng không tùy tiện đi lại, để ngừa gặp quỷ, hết thảy đều im ắng.
Hắc y nhân thế nhưng đi vào hậu viện, sau đó mở ra một cánh cửa, mang theo Thương Khâu đi vào.
Mọi người nhìn căn phòng kia càng kinh ngạc. Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay, không tiếng động chỉ chỉ nóc nhà. Mọi người lên nóc nhà. Việc này chính là sở trường của Bạch Ngọc Đường. Nói thật ra nóc nhà phủ Khai Phong đã bị Bạch Ngọc Đường giẫm muốn nát. Lên xong, như cử chỉ quen thuộc, hắn nhẹ nhàng xốc lên một khối ngói.
Tạ Nhất nhìn xuống, đã thấy hắc y nhân cùng Thương Khâu quả nhiên đều ở bên dưới. Thương Khâu còn làm bộ té xỉu, nằm ở trên bàn. Hắc y nhân ở bên cạnh tìm kiếm cái gì đó, cũng chưa có cởi khăn che mặt.
Hắc y nhân tìm kiếm một trận, lôi ra một cái rương. Từ trong rương lấy ra một cái chén nhỏ, một cây đao nhỏ, còn có một đồ vậy giống nhánh cây.
Hắc y nhân đem đồ vật giống nhánh cây cầm lấy bằng hai tay, quỳ trên mặt đất, dập đầu bái lạy.
Tạ Nhất thấy kỳ quái.
Chỉ là nhánh cây, mà hắc y nhân lại dập đầu lại, thoạt nhìn rất thành kính!
Bạch Ngọc Đường lúc này hạ giọng nói:
“Không sai đâu. Đây là giáo đồ của Đại Bồng Giáo rồi, đó là nhánh gỗ đào.”
Tạ Nhất lúc này mới biết được, hoá ra hắc y nhân kia là giáo đồ của tà giáo mà Bạch Ngọc Đường đã nói.
Hắc y nhân vẫn bái lạy gỗ đào, phi thường thành kính, ngay sau đó cầm lấy đao. Hắc y nhân che mặt, cũng thấy không rõ lắm diện mạo trông như thế nào, chỉ có thể biết dáng người thon thả, thoạt nhìn cũng không cường tráng, nhưng có công phu. Dù che mặt, lại có thể nhìn thấy hai mắt. Đôi mắt kia sáng lên nhìn chằm chằm Thương Khâu. Hắn y nhân chậm rãi đi qua, tỏ ra hưng phấn, thật giống như là kẻ biến thái.
Tạ Nhất nhìn thấy hắc y nhân cầm đao nhỏ đi qua, Thương Khâu vẫn không nhúc nhích, tức khắc có chút thiếu kiên nhẫn. Triển Chiêu duỗi tay ngăn chặn vai Tạ Nhất, thấp giọng nói:
“Chờ một chút.”
Tạ Nhất vững vàng khí tức không có lập tức hành động.
Hắc y nhân đã đi qua, tham lam nhìn Thương Khâu, ngay sau đó giơ đao lên, chuẩn bị cắt ở trên cổ Thương Khâu.
Chỉ trong nháy mắt, Thương Khâu đã mở mắt. Hắn vẫn là đứa bé, một gương mặt tròn tròn thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhưng ánh mắt kia lại làm người ta hoảng sợ. Bởi vì đứa bé có ánh mắt quá mức uy nghiêm, cũng quá mức nguy hiểm, hắc y nhân có chút hoảng sợ.
Hắc y nhân còn chưa có phản ứng, Thương Khâu đã đột nhiên nhảy lên. Động tác nhanh chóng có lực, tay nhỏ vung lên.
“Xoạt!”
Khăn che mặt của hắc y nhân nháy mắt liền bị vứt bỏ.
“A...!”
Hắc y nhân hô to một tiếng, vội vàng dùng tay giữ khăn che mặt, chỉ là đã không còn kịp rồi. Mặt hắc y nhân hoàn toàn lộ ra ở trước mắt mọi người.
Là một nữ nhân……
Tạ Nhất hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, nói:
“Trình phu nhân!”
Tuy rằng bọn họ ngồi xổm trên nóc nhà, thấy không rõ ràng mặt. Nhưng sau khi Thương Khâu kéo khăn che mặt, khăn trên đầu cũng có chút rời rạc, lộ ra một cây trâm cài vàng hình lông chim.
Hắc y nhân thế nhưng là Trình đại phu nhân, cũng chính là người mới mất con. Nàng hô to một tiếng, vội vàng che lại mặt, tựa hồ không nghĩ để người nhìn thấy, hung tợn nhìn chằm chằm Thương Khâu. Trình phu nhân mở miệng, giọng khàn khàn nói:
“Ngươi thấy được mặt ta!! Hôm nay ngươi không thể không chết!!!”
Nàng nói liền tiến lên, Tạ Nhất ở nóc nhà sốt ruột, nói:
“Xuống mau!”
Mọi người vội vàng từ nóc nhà lao xuống.
“Rầm!!!”
Cửa bị đá văng ra. Trình phu nhân không nghĩ tới có người vọt vào, lại hô to một tiếng. Nàng muốn chạy trốn. Nhưng gian phòng này ở nơi phi thường hẻo lánh, cả cái cửa sổ cũng không có, chỉ có một cửa ra vào, còn bị Tạ Nhất bọn họ ngăn chặn, căn bản không có biện pháp chạy trốn.
Trình phu nhân ánh mắt lập loè, tựa hồ đặc biệt sợ hãi. Đôi mắt không ngừng loạn chuyển, khẳng định là đang suy nghĩ biện pháp.
Cùng lúc này, gia đinh Trình chạy tới. Vừa nghe động tĩnh tất cả đều bị dọa sợ, chạy nhanh lại đây xem xét. Trình lão gia cùng tiểu thiếp còn có một ít gia đinh cũng lại đây, vừa thấy, đều có chút há hốc mồm.
Đại phu nhân mặc một thân hắc y, còn có một đứa bé xa lạ, trên mặt đất rớt một cây đao nhỏ. Tình huống này quả thực nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trình phu nhân trong nháy mắt đã bị vây quanh, tức khắc liền khóc. Trình lão gia vẻ mặt ngây ra, nói:
“Là…… là chuyện gì xảy ra?!”
Trình phu nhân vừa nghe, vội vàng khóc lóc nói:
“Lão gia! Lão gia cứu thiếp! Thiếp không biết chuyện gì xảy ra. Đột nhiên bị người trói, tỉnh lại đã mặc thành như vậy. Lão gia có người muốn giá họa cho thiếp! Thiếp thật sự không có làm gì, cái gì cũng chưa làm, không có hút máu!”
“Hút máu?”
Tạ Nhất nhướng mày, nói:
“Ai nói hút máu? Bất quá nếu ngươi đã thú nhận, chúng ta liền xử theo phép công?”
Trình lão gia tuy rằng sủng ái Trình phu nhân, bất quá cũng không phải lão già hồ đồ. Trình phu nhân mặc như vậy, còn có thanh đao, bên cạnh có đứa bé xa lạ. Hơn nữa mấy ngày nay phát sinh những sự tình, Trình lão gia trong lòng đã sớm sợ hãi sắp chết, lại nghe nàng mở miệng nhắc tới máu, sợ tới mức lui lại.
Tiểu thiếp cười lạnh nói:
“Hay thật! Đúng là nữ nhân xấu xa! Cả con ruột của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn. Ngày thường còn giả nhân giả nghĩa, ăn chay niệm phật, ta phi! Quan gia mau bắt bà điên này lại!”
Tiểu thiếp nói tựa hồ chọc giận Trình phu nhân. Trình phu nhân là làm bộ đang khóc, hiện giờ bị tiểu thiếp lột mặt nạ, gương mặt khóc thút thít tức khắc lộ ra tàn nhẫn. Trình phu nhân một khắc còn khóc lóc, ngay sau đó đột nhiên nhảy lên.
Tạ Nhất hô to một tiếng:
“Thương Khâu!!”
Trình phu nhân một bước tiến lên, nhặt đao nhỏ kề cổ Thương Khâu, lạnh giọng hô to:
“Đều lui ra!!! Nếu không ta giết nó!”
Người Trình gia đều bị dọa choáng váng, lui ra. Trình lão gia vội vàng hô to:
“Đừng đừng! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Có phải ngươi đối với con chúng ta hạ độc thủ!! Ngươi còn muốn làm gì?!”
Trình phu nhân tựa hồ điên rồi, cười ha ha nói:
“Độc thủ? Sao có thể nói là độc thủ chứ? Thiếp cũng là bị bất đắc dĩ. Nếu không phải quan binh quan tâm nhiều quá, thiếp sao ra tay với con mình chứ? Bọn họ đem toàn bộ Khai Phong canh nghiêm ngặc, thiếp không tìm được đứa bé nào, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.”
Nàng nói, còn hơi chút bi thương. Trình lão gia cùng tiểu thiếp nghe xong đều có chút phát run, phía sau lưng ớn lạnh, cảm thấy Trình phu nhân là kẻ điên.
Trình phu nhân một tay khống chế Thương Khâu, tay khác vuốt ve gương mặt mình, nói:
“Còn nữa, những đứa bé đó đều là nghèo khổ, mỗi ngày không có ăn không mặc ấm. Ta cũng sớm giải thoát cho bọn chúng, tới âm tào địa phủ, chuyển kiếp đầu thai vào nhà tốt hơn!”
Tạ Nhất nhíu mày nói:
“Đúng là kẻ điên.”
Bạch Ngọc Đường nói:
“Không điên sao có thể uống máu người? Cũng không sợ tiêu chảy.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường, cảm thấy hắn nói trớt quớt. Bất quá nếu phát biểu hợp lý đúng hoàn cảnh, cũng không phải Bạch ngũ gia.
Trình phu nhân nghe bọn trêu ghẹo, tức khắc quát:
“Đừng cợt nhả ta! Đều tránh ra! Chuẩn bị ngân lượng, còn có công văn ra khỏi thành, mau!! Ta hiện tại muốn đi!”
Trình phu nhân nói, khống chế Thương Khâu nhanh chóng lui ra bên ngoài.
Thương Khâu lạnh lùng cười. Tạ Nhất nhìn Thương Khâu tươi cười mà sợ. Đừng thấy hắn hiện tại chỉ là bộ dáng trẻ con, nhưng nụ cười kia thật đúng là có vài phần quỷ dị. Tạ Nhất nói:
“Ta khuyên ngươi đừng làm bậy.”
Trình phu nhân trừng mắt nhìn Tạ Nhất, nói:
“Ai cũng không thể ngăn cản ta!!! Nếu không ta liền……”
Thương Khâu lúc này lạnh lùng nói:
“Nếu không ngươi liền như thế nào?”
Trình phu nhân khiếp sợ. Bởi vì nàng bắt cóc đứa bé, giờ này giọng nó lại khàn khàn trầm thấp, phảng phất là một người trưởng thành.
Không chỉ là Trình phu nhân hoảng sợ, Trình lão gia cùng tiểu thiếp cũng bị dọa choáng váng. Cùng lúc đó, liền nghe được Thương Khâu cười lạnh một tiếng. Đôi mắt híp lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chế trụ tay Trình phu nhân. Trình phu nhân trong tay nắm đao, nhưng lúc này vũ khí sắc bén căn bản không dùng được. Tay Thương Khâu vừa xoay chuyển, liền nghe được tiếng “rắc” giòn vang.
Tay Trình phu nhân thế nhưng bị vặn gãy, cùng lúc đó ngực bị người hung hăng va chạm. Trình phu nhân ngã trên mặt đất, kêu đau.
“A a a a.”
Mà đứa bé vừa mới rồi bị nàng bắt cóc, căn bản không lực phản kháng, một chút liền biến hóa thân thể, nhanh chóng lớn lên. Giống như ảo thuật, xương cốt phát ra âm thanh “rắc rắc”, phút chốc từ một đứa bé ba bốn tuổi đã thành một nam nhân thân hình cao lớn.
Có thể nghĩ, bộ y phục trẻ em trên người Thương Khâu liền bị xé rách. Cơ ngực cuồn cuộn, cơ bụng rắn chắc, dáng người tràn ngập dã tính cùng hormone chậm rãi phơi bày ở trước mặt mọi người.
Tạ Nhất nhanh đem áo ngoài của mình cởi xuống, tiến lên khoác ở trên người Thương Khâu, để Thương Khâu không đến mức trần truồng. Bất quá áo Tạ Nhất đối với Thương Khâu có chút nhỏ. Thương Khâu ăn mặc áo ngoài thành áo bó sát người, thiếu chút nữa phát hoạ cả cơ bắp. Quả thực khí chất“ Vô pháp vô thiên”.
Nếu không phải hiện tại hoàn cảnh không đúng, Tạ Nhất cảm giác mình đã chảy máu mũi. Hình ảnh này thật là cảnh đẹp no mắt.
Trình phu nhân hoảng sợ hô to một tiếng:
“Súc Cốt Công!?”
Nàng nói, tựa hồ thập phần sợ hãi. Biết hôm nay gặp cao thủ, nàng vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Bên ngoài gia đinh tuy rằng nhiều, nhưng cũng không dám cản Trình phu nhân đang phát điên.
Trình phu nhân lao ra, muốn chạy trốn, nhanh chóng chạy một hơi tới trong viện.
“A a a a a!!!”
Đúng lúc này, tiếng la thất thanh vang lên, quanh quẩn trong bóng tối. Không chỉ là Trình phu nhân kêu, còn có rất nhiều gia đinh kêu la.
Mọi người lao ra, liền nhìn thấy có thứ gì đó từ trong giếng nước chậm rãi bò ra.
Đầu tiên là một đôi tay, ngay sau đó là đầu, tiếp theo là thân mình đầy máu. Chậm rãi… chậm rãi từ miệng giếng bò ra, mang theo một thân oán khí đen như mực……
“Con…… con ta!! Con ta!”
Trình lão gia hô to một tiếng, tức khắc thở không nỗi, một chút liền ngất xỉu. Tiểu thiếp đỡ Trình lão gia, nói:
“Lão gia! Lão gia!”
Từ trong giếng nước một đứa bé bò ra, gia đinh cũng đều bị dọa, nhìn trừng. Bất quá bị kinh hách nhất chính là Trình phu nhân. Trình phu nhân kêu:
“Quỷ!! Quỷ!!!”
Đứa bé trai kia chính là con Trình phu nhân……
Bạch Ngọc Đường đã hỏi thăm người giang hồ, quả nhiên Trình phu nhân là truyền nhân của Đại Bồng Giáo. Trình phu nhân vốn là thiên sinh lệ chất, hơn nữa bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, bất quá sau khi sinh con...
Đứa bé ra đời, Trình phu nhân cảm giác mình già đi không ít. Dáng người biến dạng, mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, càng ngày càng già. Nhìn thấy tiểu thiếp trẻ trung hơn mình, Trình phu nhân trong lòng đã kìm nén không được.
Nàng ở chùa lúc vô tình nhìn trúng đứa bé đầu tiên, từ đây đã vô pháp thu tay lại. Sau đó bởi vì quan phủ truy tìm thật sự nghiêm khắc, Trình phu nhân căn bản không có máu để uống, cuối cùng vì dung nhan vĩnh cữu đã ra tay với con mình. Đứa bé mới sinh ra không có bao lâu bảo dưỡng càng tốt.
Đứa bé từ giếng nước bò ra, lớn tiếng khóc, từng trận oán khí nổi lên, đôi mắt chảy máu, trên mặt đất một vũng máu. Nó chậm rãi hướng Trình phu nhân bò tới.
Trình phu nhân kêu to, té ngã trên mặt đất.
Mấy người Trương Long chạy nhanh tiến lên áp giải Trình phu nhân.
Cả người đứa trẻ đầy oán khí, còn không ngừng bò về phía trước. Máu nhỏ “tí tách” khiến gia đinh sợ tới mức không ngừng kêu to.
Thương Khâu cúi đầu nhìn đứa bé bò trên mặt đất, lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa, lập tức đi vào trong. Ngay sau đó hắn lại đi ra, trong tay cầm một thứ. Thì ra khi Thương Khâu giả làm trẻ con ở chợ đã mua kẹo, dùng giấy dầu bao lại. Thương Khâu đem gói giấy dầu ra đây, đi hướng về phía đứa bé, một chút sợ hãi cũng không có. Hắn đem gói giấy dầu mở ra, đặt ở trước mặt đứa bé, kẹo bên trong lộ ra. Thương Khâu nói rất thấp trầm.
“Đầu thai đi.”
Đứa bé cả người đầy máu nhìn thoáng qua kẹo trong gói giấy dầu, rồi đôi mắt nhìn chăm chú vào Thương Khâu. Ngay sau đó nó nắm kẹo lên hướng trong miệng. Miệng mở rộng phát ra tiếng khóc.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang tận mây xanh. Đứa bé đầy máu đột nhiên hóa thành làn khói xanh, nháy mắt khói xanh bị gió đêm thổi tan……
Mọi người thấy một màn như vậy, đều nhẹ nhàng thở ra. Triển Chiêu phất phất tay, nói:
“Đem nghi phạm mang về.”
Trương Long Triệu Hổ kéo Trình phu nhân lên. Trình phu nhân lại đột nhiên rống lớn một tiếng:
“Ta là truyền nhân của Đại Bồng Tiên nhân!! Ta là truyền nhân của Đại Bồng Tiên nhân! Ta sẽ đẹp vĩnh viễn! Trường sinh bất lão! Vĩnh viễn bất tử! Các ngươi là thứ ngu ngốc! Ngu ngốc!”
Nói xong nàng thế nhưng trực tiếp tránh thoát khỏi Trương Long cùng Triệu Hổ, đột nhiên xông ra ngoài.
“Ô!”
Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, liền nhìn thấy Trình phu nhân điên cuồng nhanh chóng hướng về phía miệng giếng. Hai mắt đỏ đậm, nhảy vào giếng nước.
“A a a a a....”
Trình phu nhân hét thảm. Tạ Nhất căn bản không thể ngăn kịp. Trình phu nhân tức khắc nhảy vào trong giếng. Trong giếng đó có nước, không phải giếng cạn. Ngay sau đó chính là “ầm” một tiếng.
Tạ Nhất nhảy qua, không có bắt được Trình phu nhân, lòng bàn tay lại bị đâm một cái. Mở tay thấy thì ra là lông chim vàng, cạnh thực sắc bén đâm thủng lòng bàn tay Tạ Nhất.
Mọi người xông tới. Triển Chiêu chỉ huy đi vớt người.
Tạ Nhất vừa rồi trơ mắt nhìn Trình phu nhân điên cuồng nhảy xuống giếng, lúc này tựa hồ có chút mỏi mệt, giơ tay xoa xoa mặt mình. Trong chốc lát liền nghe được Vương Triều, nói:
“Vớt được rồi!”
Mã Hán nói:
“Chết đuối……”
Tạ Nhất thập phần mỏi mệt, mơ mơ màng màng.
“Đã chết…… Đã chết…… Đã chết……”.
Giọng Mã Hán cũng mang theo tiếng vang.
Thương Khâu thấy không thích hợp, nhanh chóng đi qua, hỏi:
“Tạ Nhất? Làm sao vậy?”
Tạ Nhất mơ mơ màng màng, nâng bàn tay. Trong lòng bàn tay nắm lông chim vàng dính một ít máu của Tạ Nhất. Tạ Nhất thần chí càng ngày càng mơ hồ, cả người vô lực, dựa vào trong lòng ngực Thương Khâu, giọng khàn khàn nói:
“Máu……”
Nói, lại không có sức lực, một chút đã lâm vào bóng tối.
Tạ Nhất choáng váng, cảm giác chóng mặt nhức đầu.
Cảm giác có tia sáng chiếu vào mí mắt. Trên người Tạ Nhất dần có chút sức lực, lúc này mới mở mắt. Đập vào mắt chính là trần nhà, đèn treo, tủ đầu giường, còn có đồng hồ báo thức đang tích tắc tích tắc. Tạ Nhất một trận kinh hỉ, mở to hai mắt nhìn.
Trở về? Mình thật sự đã trở về!
Tạ Nhất cao hứng từ giường nhảy lên.
“Cốp!!”
Trực tiếp đụng đầu vào đèn treo.
“A! Ui...”
Tạ Nhất che lại đầu, cảm giác đâm choáng váng, lẩm bẩm nói:
“Chuyện gì xảy ra? Mình cao lên?”
Vừa nói lời này, tức khắc kinh ngạc bưng kín miệng, vẻ mặt chấn kinh.
“Cót két.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Nhiếp Tiểu Thiến đứng ở cửa, mặt lộ vẻ kinh hỉ xông tới, nói:
“Thương Khâu! tỉnh rồi!”
Tạ Nhất:
“……”
Đột nhiên cao, giọng cũng trở nên trầm thấp. Tạ Nhất cúi đầu nhìn. Đôi tay mang bao tay da màu đen……
Tạ Nhất tức khắc đau đầu muốn chết, vội vàng nói:
“Thương Khâu ở nơi nào?!”
Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt ngây ngốc nhìn đối phương, nói:
“Anh không có việc gì chứ?”
Tạ Nhất căn bản không có biện pháp cùng Tiểu Thiến giải thích, nhanh nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng ngủ. Liền nghe được “cót két” một tiếng, vừa lúc có người đẩy cửa vào nhà.
Đi vào là một người mặc áo thun quần jean, khá đẹp trai, dáng người cao gầy, môi hơi mỏng mang theo tươi cười, hình như đặc biệt dễ gần. Là hình tượng tiêu chuẩn hiền lành.
Tạ Nhất nhìn người nọ đi vào, tức khắc mông lung.
Bởi vì kia mới chính là mình. Không, kia mới là thân thể của mình!
Tạ Nhất tiến lên, bắt lấy tay "mình". Bởi vì hiện tại thân hình cao lớn, chính là từ trên nhìn xuống “mình”, kích động nói:
“Thương Khâu?!”
Đối phương gật gật đầu, tựa hồ khẳng định Tạ Nhất nói đúng.
Tạ Nhất tức khắc càng ngốc.
Mình sao ở trong thân thể Thương Khâu. Thương Khâu lại ở trong thân thể mình!?
Bọn họ thế nhưng trao đổi thân thể. Tạ Nhất nói:
“Sao…… Chuyện gì xảy ra?!”
Thương Khâu thực đạm nhiên, nói:
“Có thể là thời điểm trở về đã xảy ra chút ngoài ý muốn.”
Tạ Nhất che lại mặt, thập phần thống khổ. Thương Khâu vẫn cứ thập phần đạm nhiên, nhìn Tạ Nhất, nói:
“Cậu có thể thả lỏng không. Tôi không quen ‘chính mình ’ biểu tình phong phú như vậy.”
Tạ Nhất che lại mặt, nản lòng nói:
“Đột nhiên trở nên soái như vậy, anh cho rằng tôi quen à?”
Thương Khâu:
“……”
“Trình gia!?”
Hắc y nhân vào Trình gia, mọi người không dám chậm trễ, cũng nhanh vượt tường vào Trình gia.
Hắc y nhân khiêng Thương Khâu, nhìn trái nhìn phải, thoạt nhìn thập phần cẩn thận. Bởi vì Trình gia mất tiểu thiếu gia, còn xuất hiện quỷ, bởi vậy vừa vào đêm, Trình gia liền nghỉ ngơi. Hạ nhân cũng không tùy tiện đi lại, để ngừa gặp quỷ, hết thảy đều im ắng.
Hắc y nhân thế nhưng đi vào hậu viện, sau đó mở ra một cánh cửa, mang theo Thương Khâu đi vào.
Mọi người nhìn căn phòng kia càng kinh ngạc. Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay, không tiếng động chỉ chỉ nóc nhà. Mọi người lên nóc nhà. Việc này chính là sở trường của Bạch Ngọc Đường. Nói thật ra nóc nhà phủ Khai Phong đã bị Bạch Ngọc Đường giẫm muốn nát. Lên xong, như cử chỉ quen thuộc, hắn nhẹ nhàng xốc lên một khối ngói.
Tạ Nhất nhìn xuống, đã thấy hắc y nhân cùng Thương Khâu quả nhiên đều ở bên dưới. Thương Khâu còn làm bộ té xỉu, nằm ở trên bàn. Hắc y nhân ở bên cạnh tìm kiếm cái gì đó, cũng chưa có cởi khăn che mặt.
Hắc y nhân tìm kiếm một trận, lôi ra một cái rương. Từ trong rương lấy ra một cái chén nhỏ, một cây đao nhỏ, còn có một đồ vậy giống nhánh cây.
Hắc y nhân đem đồ vật giống nhánh cây cầm lấy bằng hai tay, quỳ trên mặt đất, dập đầu bái lạy.
Tạ Nhất thấy kỳ quái.
Chỉ là nhánh cây, mà hắc y nhân lại dập đầu lại, thoạt nhìn rất thành kính!
Bạch Ngọc Đường lúc này hạ giọng nói:
“Không sai đâu. Đây là giáo đồ của Đại Bồng Giáo rồi, đó là nhánh gỗ đào.”
Tạ Nhất lúc này mới biết được, hoá ra hắc y nhân kia là giáo đồ của tà giáo mà Bạch Ngọc Đường đã nói.
Hắc y nhân vẫn bái lạy gỗ đào, phi thường thành kính, ngay sau đó cầm lấy đao. Hắc y nhân che mặt, cũng thấy không rõ lắm diện mạo trông như thế nào, chỉ có thể biết dáng người thon thả, thoạt nhìn cũng không cường tráng, nhưng có công phu. Dù che mặt, lại có thể nhìn thấy hai mắt. Đôi mắt kia sáng lên nhìn chằm chằm Thương Khâu. Hắn y nhân chậm rãi đi qua, tỏ ra hưng phấn, thật giống như là kẻ biến thái.
Tạ Nhất nhìn thấy hắc y nhân cầm đao nhỏ đi qua, Thương Khâu vẫn không nhúc nhích, tức khắc có chút thiếu kiên nhẫn. Triển Chiêu duỗi tay ngăn chặn vai Tạ Nhất, thấp giọng nói:
“Chờ một chút.”
Tạ Nhất vững vàng khí tức không có lập tức hành động.
Hắc y nhân đã đi qua, tham lam nhìn Thương Khâu, ngay sau đó giơ đao lên, chuẩn bị cắt ở trên cổ Thương Khâu.
Chỉ trong nháy mắt, Thương Khâu đã mở mắt. Hắn vẫn là đứa bé, một gương mặt tròn tròn thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhưng ánh mắt kia lại làm người ta hoảng sợ. Bởi vì đứa bé có ánh mắt quá mức uy nghiêm, cũng quá mức nguy hiểm, hắc y nhân có chút hoảng sợ.
Hắc y nhân còn chưa có phản ứng, Thương Khâu đã đột nhiên nhảy lên. Động tác nhanh chóng có lực, tay nhỏ vung lên.
“Xoạt!”
Khăn che mặt của hắc y nhân nháy mắt liền bị vứt bỏ.
“A...!”
Hắc y nhân hô to một tiếng, vội vàng dùng tay giữ khăn che mặt, chỉ là đã không còn kịp rồi. Mặt hắc y nhân hoàn toàn lộ ra ở trước mắt mọi người.
Là một nữ nhân……
Tạ Nhất hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, nói:
“Trình phu nhân!”
Tuy rằng bọn họ ngồi xổm trên nóc nhà, thấy không rõ ràng mặt. Nhưng sau khi Thương Khâu kéo khăn che mặt, khăn trên đầu cũng có chút rời rạc, lộ ra một cây trâm cài vàng hình lông chim.
Hắc y nhân thế nhưng là Trình đại phu nhân, cũng chính là người mới mất con. Nàng hô to một tiếng, vội vàng che lại mặt, tựa hồ không nghĩ để người nhìn thấy, hung tợn nhìn chằm chằm Thương Khâu. Trình phu nhân mở miệng, giọng khàn khàn nói:
“Ngươi thấy được mặt ta!! Hôm nay ngươi không thể không chết!!!”
Nàng nói liền tiến lên, Tạ Nhất ở nóc nhà sốt ruột, nói:
“Xuống mau!”
Mọi người vội vàng từ nóc nhà lao xuống.
“Rầm!!!”
Cửa bị đá văng ra. Trình phu nhân không nghĩ tới có người vọt vào, lại hô to một tiếng. Nàng muốn chạy trốn. Nhưng gian phòng này ở nơi phi thường hẻo lánh, cả cái cửa sổ cũng không có, chỉ có một cửa ra vào, còn bị Tạ Nhất bọn họ ngăn chặn, căn bản không có biện pháp chạy trốn.
Trình phu nhân ánh mắt lập loè, tựa hồ đặc biệt sợ hãi. Đôi mắt không ngừng loạn chuyển, khẳng định là đang suy nghĩ biện pháp.
Cùng lúc này, gia đinh Trình chạy tới. Vừa nghe động tĩnh tất cả đều bị dọa sợ, chạy nhanh lại đây xem xét. Trình lão gia cùng tiểu thiếp còn có một ít gia đinh cũng lại đây, vừa thấy, đều có chút há hốc mồm.
Đại phu nhân mặc một thân hắc y, còn có một đứa bé xa lạ, trên mặt đất rớt một cây đao nhỏ. Tình huống này quả thực nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trình phu nhân trong nháy mắt đã bị vây quanh, tức khắc liền khóc. Trình lão gia vẻ mặt ngây ra, nói:
“Là…… là chuyện gì xảy ra?!”
Trình phu nhân vừa nghe, vội vàng khóc lóc nói:
“Lão gia! Lão gia cứu thiếp! Thiếp không biết chuyện gì xảy ra. Đột nhiên bị người trói, tỉnh lại đã mặc thành như vậy. Lão gia có người muốn giá họa cho thiếp! Thiếp thật sự không có làm gì, cái gì cũng chưa làm, không có hút máu!”
“Hút máu?”
Tạ Nhất nhướng mày, nói:
“Ai nói hút máu? Bất quá nếu ngươi đã thú nhận, chúng ta liền xử theo phép công?”
Trình lão gia tuy rằng sủng ái Trình phu nhân, bất quá cũng không phải lão già hồ đồ. Trình phu nhân mặc như vậy, còn có thanh đao, bên cạnh có đứa bé xa lạ. Hơn nữa mấy ngày nay phát sinh những sự tình, Trình lão gia trong lòng đã sớm sợ hãi sắp chết, lại nghe nàng mở miệng nhắc tới máu, sợ tới mức lui lại.
Tiểu thiếp cười lạnh nói:
“Hay thật! Đúng là nữ nhân xấu xa! Cả con ruột của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn. Ngày thường còn giả nhân giả nghĩa, ăn chay niệm phật, ta phi! Quan gia mau bắt bà điên này lại!”
Tiểu thiếp nói tựa hồ chọc giận Trình phu nhân. Trình phu nhân là làm bộ đang khóc, hiện giờ bị tiểu thiếp lột mặt nạ, gương mặt khóc thút thít tức khắc lộ ra tàn nhẫn. Trình phu nhân một khắc còn khóc lóc, ngay sau đó đột nhiên nhảy lên.
Tạ Nhất hô to một tiếng:
“Thương Khâu!!”
Trình phu nhân một bước tiến lên, nhặt đao nhỏ kề cổ Thương Khâu, lạnh giọng hô to:
“Đều lui ra!!! Nếu không ta giết nó!”
Người Trình gia đều bị dọa choáng váng, lui ra. Trình lão gia vội vàng hô to:
“Đừng đừng! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Có phải ngươi đối với con chúng ta hạ độc thủ!! Ngươi còn muốn làm gì?!”
Trình phu nhân tựa hồ điên rồi, cười ha ha nói:
“Độc thủ? Sao có thể nói là độc thủ chứ? Thiếp cũng là bị bất đắc dĩ. Nếu không phải quan binh quan tâm nhiều quá, thiếp sao ra tay với con mình chứ? Bọn họ đem toàn bộ Khai Phong canh nghiêm ngặc, thiếp không tìm được đứa bé nào, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.”
Nàng nói, còn hơi chút bi thương. Trình lão gia cùng tiểu thiếp nghe xong đều có chút phát run, phía sau lưng ớn lạnh, cảm thấy Trình phu nhân là kẻ điên.
Trình phu nhân một tay khống chế Thương Khâu, tay khác vuốt ve gương mặt mình, nói:
“Còn nữa, những đứa bé đó đều là nghèo khổ, mỗi ngày không có ăn không mặc ấm. Ta cũng sớm giải thoát cho bọn chúng, tới âm tào địa phủ, chuyển kiếp đầu thai vào nhà tốt hơn!”
Tạ Nhất nhíu mày nói:
“Đúng là kẻ điên.”
Bạch Ngọc Đường nói:
“Không điên sao có thể uống máu người? Cũng không sợ tiêu chảy.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường, cảm thấy hắn nói trớt quớt. Bất quá nếu phát biểu hợp lý đúng hoàn cảnh, cũng không phải Bạch ngũ gia.
Trình phu nhân nghe bọn trêu ghẹo, tức khắc quát:
“Đừng cợt nhả ta! Đều tránh ra! Chuẩn bị ngân lượng, còn có công văn ra khỏi thành, mau!! Ta hiện tại muốn đi!”
Trình phu nhân nói, khống chế Thương Khâu nhanh chóng lui ra bên ngoài.
Thương Khâu lạnh lùng cười. Tạ Nhất nhìn Thương Khâu tươi cười mà sợ. Đừng thấy hắn hiện tại chỉ là bộ dáng trẻ con, nhưng nụ cười kia thật đúng là có vài phần quỷ dị. Tạ Nhất nói:
“Ta khuyên ngươi đừng làm bậy.”
Trình phu nhân trừng mắt nhìn Tạ Nhất, nói:
“Ai cũng không thể ngăn cản ta!!! Nếu không ta liền……”
Thương Khâu lúc này lạnh lùng nói:
“Nếu không ngươi liền như thế nào?”
Trình phu nhân khiếp sợ. Bởi vì nàng bắt cóc đứa bé, giờ này giọng nó lại khàn khàn trầm thấp, phảng phất là một người trưởng thành.
Không chỉ là Trình phu nhân hoảng sợ, Trình lão gia cùng tiểu thiếp cũng bị dọa choáng váng. Cùng lúc đó, liền nghe được Thương Khâu cười lạnh một tiếng. Đôi mắt híp lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chế trụ tay Trình phu nhân. Trình phu nhân trong tay nắm đao, nhưng lúc này vũ khí sắc bén căn bản không dùng được. Tay Thương Khâu vừa xoay chuyển, liền nghe được tiếng “rắc” giòn vang.
Tay Trình phu nhân thế nhưng bị vặn gãy, cùng lúc đó ngực bị người hung hăng va chạm. Trình phu nhân ngã trên mặt đất, kêu đau.
“A a a a.”
Mà đứa bé vừa mới rồi bị nàng bắt cóc, căn bản không lực phản kháng, một chút liền biến hóa thân thể, nhanh chóng lớn lên. Giống như ảo thuật, xương cốt phát ra âm thanh “rắc rắc”, phút chốc từ một đứa bé ba bốn tuổi đã thành một nam nhân thân hình cao lớn.
Có thể nghĩ, bộ y phục trẻ em trên người Thương Khâu liền bị xé rách. Cơ ngực cuồn cuộn, cơ bụng rắn chắc, dáng người tràn ngập dã tính cùng hormone chậm rãi phơi bày ở trước mặt mọi người.
Tạ Nhất nhanh đem áo ngoài của mình cởi xuống, tiến lên khoác ở trên người Thương Khâu, để Thương Khâu không đến mức trần truồng. Bất quá áo Tạ Nhất đối với Thương Khâu có chút nhỏ. Thương Khâu ăn mặc áo ngoài thành áo bó sát người, thiếu chút nữa phát hoạ cả cơ bắp. Quả thực khí chất“ Vô pháp vô thiên”.
Nếu không phải hiện tại hoàn cảnh không đúng, Tạ Nhất cảm giác mình đã chảy máu mũi. Hình ảnh này thật là cảnh đẹp no mắt.
Trình phu nhân hoảng sợ hô to một tiếng:
“Súc Cốt Công!?”
Nàng nói, tựa hồ thập phần sợ hãi. Biết hôm nay gặp cao thủ, nàng vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Bên ngoài gia đinh tuy rằng nhiều, nhưng cũng không dám cản Trình phu nhân đang phát điên.
Trình phu nhân lao ra, muốn chạy trốn, nhanh chóng chạy một hơi tới trong viện.
“A a a a a!!!”
Đúng lúc này, tiếng la thất thanh vang lên, quanh quẩn trong bóng tối. Không chỉ là Trình phu nhân kêu, còn có rất nhiều gia đinh kêu la.
Mọi người lao ra, liền nhìn thấy có thứ gì đó từ trong giếng nước chậm rãi bò ra.
Đầu tiên là một đôi tay, ngay sau đó là đầu, tiếp theo là thân mình đầy máu. Chậm rãi… chậm rãi từ miệng giếng bò ra, mang theo một thân oán khí đen như mực……
“Con…… con ta!! Con ta!”
Trình lão gia hô to một tiếng, tức khắc thở không nỗi, một chút liền ngất xỉu. Tiểu thiếp đỡ Trình lão gia, nói:
“Lão gia! Lão gia!”
Từ trong giếng nước một đứa bé bò ra, gia đinh cũng đều bị dọa, nhìn trừng. Bất quá bị kinh hách nhất chính là Trình phu nhân. Trình phu nhân kêu:
“Quỷ!! Quỷ!!!”
Đứa bé trai kia chính là con Trình phu nhân……
Bạch Ngọc Đường đã hỏi thăm người giang hồ, quả nhiên Trình phu nhân là truyền nhân của Đại Bồng Giáo. Trình phu nhân vốn là thiên sinh lệ chất, hơn nữa bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, bất quá sau khi sinh con...
Đứa bé ra đời, Trình phu nhân cảm giác mình già đi không ít. Dáng người biến dạng, mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, càng ngày càng già. Nhìn thấy tiểu thiếp trẻ trung hơn mình, Trình phu nhân trong lòng đã kìm nén không được.
Nàng ở chùa lúc vô tình nhìn trúng đứa bé đầu tiên, từ đây đã vô pháp thu tay lại. Sau đó bởi vì quan phủ truy tìm thật sự nghiêm khắc, Trình phu nhân căn bản không có máu để uống, cuối cùng vì dung nhan vĩnh cữu đã ra tay với con mình. Đứa bé mới sinh ra không có bao lâu bảo dưỡng càng tốt.
Đứa bé từ giếng nước bò ra, lớn tiếng khóc, từng trận oán khí nổi lên, đôi mắt chảy máu, trên mặt đất một vũng máu. Nó chậm rãi hướng Trình phu nhân bò tới.
Trình phu nhân kêu to, té ngã trên mặt đất.
Mấy người Trương Long chạy nhanh tiến lên áp giải Trình phu nhân.
Cả người đứa trẻ đầy oán khí, còn không ngừng bò về phía trước. Máu nhỏ “tí tách” khiến gia đinh sợ tới mức không ngừng kêu to.
Thương Khâu cúi đầu nhìn đứa bé bò trên mặt đất, lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa, lập tức đi vào trong. Ngay sau đó hắn lại đi ra, trong tay cầm một thứ. Thì ra khi Thương Khâu giả làm trẻ con ở chợ đã mua kẹo, dùng giấy dầu bao lại. Thương Khâu đem gói giấy dầu ra đây, đi hướng về phía đứa bé, một chút sợ hãi cũng không có. Hắn đem gói giấy dầu mở ra, đặt ở trước mặt đứa bé, kẹo bên trong lộ ra. Thương Khâu nói rất thấp trầm.
“Đầu thai đi.”
Đứa bé cả người đầy máu nhìn thoáng qua kẹo trong gói giấy dầu, rồi đôi mắt nhìn chăm chú vào Thương Khâu. Ngay sau đó nó nắm kẹo lên hướng trong miệng. Miệng mở rộng phát ra tiếng khóc.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang tận mây xanh. Đứa bé đầy máu đột nhiên hóa thành làn khói xanh, nháy mắt khói xanh bị gió đêm thổi tan……
Mọi người thấy một màn như vậy, đều nhẹ nhàng thở ra. Triển Chiêu phất phất tay, nói:
“Đem nghi phạm mang về.”
Trương Long Triệu Hổ kéo Trình phu nhân lên. Trình phu nhân lại đột nhiên rống lớn một tiếng:
“Ta là truyền nhân của Đại Bồng Tiên nhân!! Ta là truyền nhân của Đại Bồng Tiên nhân! Ta sẽ đẹp vĩnh viễn! Trường sinh bất lão! Vĩnh viễn bất tử! Các ngươi là thứ ngu ngốc! Ngu ngốc!”
Nói xong nàng thế nhưng trực tiếp tránh thoát khỏi Trương Long cùng Triệu Hổ, đột nhiên xông ra ngoài.
“Ô!”
Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, liền nhìn thấy Trình phu nhân điên cuồng nhanh chóng hướng về phía miệng giếng. Hai mắt đỏ đậm, nhảy vào giếng nước.
“A a a a a....”
Trình phu nhân hét thảm. Tạ Nhất căn bản không thể ngăn kịp. Trình phu nhân tức khắc nhảy vào trong giếng. Trong giếng đó có nước, không phải giếng cạn. Ngay sau đó chính là “ầm” một tiếng.
Tạ Nhất nhảy qua, không có bắt được Trình phu nhân, lòng bàn tay lại bị đâm một cái. Mở tay thấy thì ra là lông chim vàng, cạnh thực sắc bén đâm thủng lòng bàn tay Tạ Nhất.
Mọi người xông tới. Triển Chiêu chỉ huy đi vớt người.
Tạ Nhất vừa rồi trơ mắt nhìn Trình phu nhân điên cuồng nhảy xuống giếng, lúc này tựa hồ có chút mỏi mệt, giơ tay xoa xoa mặt mình. Trong chốc lát liền nghe được Vương Triều, nói:
“Vớt được rồi!”
Mã Hán nói:
“Chết đuối……”
Tạ Nhất thập phần mỏi mệt, mơ mơ màng màng.
“Đã chết…… Đã chết…… Đã chết……”.
Giọng Mã Hán cũng mang theo tiếng vang.
Thương Khâu thấy không thích hợp, nhanh chóng đi qua, hỏi:
“Tạ Nhất? Làm sao vậy?”
Tạ Nhất mơ mơ màng màng, nâng bàn tay. Trong lòng bàn tay nắm lông chim vàng dính một ít máu của Tạ Nhất. Tạ Nhất thần chí càng ngày càng mơ hồ, cả người vô lực, dựa vào trong lòng ngực Thương Khâu, giọng khàn khàn nói:
“Máu……”
Nói, lại không có sức lực, một chút đã lâm vào bóng tối.
Tạ Nhất choáng váng, cảm giác chóng mặt nhức đầu.
Cảm giác có tia sáng chiếu vào mí mắt. Trên người Tạ Nhất dần có chút sức lực, lúc này mới mở mắt. Đập vào mắt chính là trần nhà, đèn treo, tủ đầu giường, còn có đồng hồ báo thức đang tích tắc tích tắc. Tạ Nhất một trận kinh hỉ, mở to hai mắt nhìn.
Trở về? Mình thật sự đã trở về!
Tạ Nhất cao hứng từ giường nhảy lên.
“Cốp!!”
Trực tiếp đụng đầu vào đèn treo.
“A! Ui...”
Tạ Nhất che lại đầu, cảm giác đâm choáng váng, lẩm bẩm nói:
“Chuyện gì xảy ra? Mình cao lên?”
Vừa nói lời này, tức khắc kinh ngạc bưng kín miệng, vẻ mặt chấn kinh.
“Cót két.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Nhiếp Tiểu Thiến đứng ở cửa, mặt lộ vẻ kinh hỉ xông tới, nói:
“Thương Khâu! tỉnh rồi!”
Tạ Nhất:
“……”
Đột nhiên cao, giọng cũng trở nên trầm thấp. Tạ Nhất cúi đầu nhìn. Đôi tay mang bao tay da màu đen……
Tạ Nhất tức khắc đau đầu muốn chết, vội vàng nói:
“Thương Khâu ở nơi nào?!”
Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt ngây ngốc nhìn đối phương, nói:
“Anh không có việc gì chứ?”
Tạ Nhất căn bản không có biện pháp cùng Tiểu Thiến giải thích, nhanh nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng ngủ. Liền nghe được “cót két” một tiếng, vừa lúc có người đẩy cửa vào nhà.
Đi vào là một người mặc áo thun quần jean, khá đẹp trai, dáng người cao gầy, môi hơi mỏng mang theo tươi cười, hình như đặc biệt dễ gần. Là hình tượng tiêu chuẩn hiền lành.
Tạ Nhất nhìn người nọ đi vào, tức khắc mông lung.
Bởi vì kia mới chính là mình. Không, kia mới là thân thể của mình!
Tạ Nhất tiến lên, bắt lấy tay "mình". Bởi vì hiện tại thân hình cao lớn, chính là từ trên nhìn xuống “mình”, kích động nói:
“Thương Khâu?!”
Đối phương gật gật đầu, tựa hồ khẳng định Tạ Nhất nói đúng.
Tạ Nhất tức khắc càng ngốc.
Mình sao ở trong thân thể Thương Khâu. Thương Khâu lại ở trong thân thể mình!?
Bọn họ thế nhưng trao đổi thân thể. Tạ Nhất nói:
“Sao…… Chuyện gì xảy ra?!”
Thương Khâu thực đạm nhiên, nói:
“Có thể là thời điểm trở về đã xảy ra chút ngoài ý muốn.”
Tạ Nhất che lại mặt, thập phần thống khổ. Thương Khâu vẫn cứ thập phần đạm nhiên, nhìn Tạ Nhất, nói:
“Cậu có thể thả lỏng không. Tôi không quen ‘chính mình ’ biểu tình phong phú như vậy.”
Tạ Nhất che lại mặt, nản lòng nói:
“Đột nhiên trở nên soái như vậy, anh cho rằng tôi quen à?”
Thương Khâu:
“……”
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp