Quái Phi Thiên Hạ
Chương 93: Vô Địch Thập Toàn Đại Bổ Hoàn
Nhưng bầu không khí ngọt ngào vẫn luôn dễ dàng bị phá hỏng, Lăng Lãng chỉ rời đi một thời gian ngắn, khi hắn đưa sư muội và Kim Tử tới phòng ăn thì đã thấy Tôn lão đang tiếp một người khách hơn sáu mươi tuổi.
"Lăng công tử và Lăng cô nương đến rồi, đây là thông gia nhà ta, nhạc mẫu của con trai ta.” Tôn lão cười giới thiệu.
“Xin chào bác gái.” Lăng Linh cười gật đầu.
Lăng Lãng không nói gì, chỉ lễ phép gật đầu sau đó dùng bữa sáng dưới sự tiếp đãi của Tôn lão, ngoại trừ Lăng Lãng có chút đề phòng vị nhạc mẫu của Tôn lão nhị, những người khác đều có tâm sự trong lòng. Tôn Đại Lang vốn thấp thỏm không yên vừa hay nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Lăng Lãng quét về phía nhạc mẫu Lý thị của nhị thúc mình, ngay lập tức nghĩ đến con quỷ giả mạo nhạc mẫu của mình tối qua, đôi đũa trong tay liền rơi xuống.
“Đại Lang, sao hôm nay con cứ thấp thỏm không yên vậy?” Tôn lão quan tâm hỏi han.
“Con không sao, mấy ngày nay đứa nhỏ ầm ĩ quá, đêm ngủ không ngon nên tinh thần không được tốt.” Tôn Đại Lang lập tức phản ứng lại, viện cớ ậm ờ cho qua.
“Vậy con nghỉ ngơi đi, ở đây có cha con và nhị thúc, thiếu con một ngày cũng không sao.” Tôn lão nghĩ đến mấy ngày nay trong nhà ồn ào ầm ĩ bèn nói.
“Vậy con... con đi thăm đứa nhỏ và mẹ nó.” Tôn Đại Lang không ngồi được nữa, lập tức đứng lên, cũng không để ý ông có trách hắn thất lễ hay không, khom người chào mấy vị trưởng bối rồi rời đi.
Hắn vội vã đi tựa như sau lưng có quỷ khiến những người còn lại đều thấy khó hiểu ngoại trừ Lăng Lãng. Để quan sát Lý thị, Lăng Lãng ăn rất chậm.
Sau khi ăn xong, Lý thị đột nhiên nói: “Lúc vào thôn nghe nói bà thông gia không khỏe, tôi muốn đến thăm xem.”
“Vợ lão nhị đưa mẹ con đi thăm mẹ chồng đi.” Tôn lão không từ chối, lập tức căn dặn người con dâu thứ đang dọn bàn.
Mấy người phụ nữ rời đi, Lăng Lãng không tiện đi theo liền nháy mắt cho Lăng Linh, Lăng Linh cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý đứng lên nói: “Ta cũng muốn đi cùng, ta học được một ít y thuật của sư phụ, có thể khám được cho Tôn lão bà.”
“Vậy làm phiền Lăng cô nương rồi.” Tôn lão vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của vợ.
Nhìn bóng dáng ba người dần biến mất, chân mày Lăng Lãng đột nhiên giật giật, trong lòng hơi bất an, nhưng bất an ở đâu thì lại không nói rõ được, đợi qua thời gian một chén trà không thấy chuyện gì xảy ra, sự bất an trong lòng Lăng Lãng càng lớn, bèn đúng dậy nói: “Đột nhiên ta quên mất hỏi sư muội một thứ, ta đi tìm sư muội.”
Lăng Lãng nói xong cũng không đợi Tôn lão và Ngụy Lâm trong phòng kịp phản ứng liền nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng chính, gần như đạp cửa vào, vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Lăng Linh đã bị đánh ngất xỉu, một người đàn ông cao to lơ lửng phía trên nàng, hấp thụ sinh khí của nàng, bên cạnh còn có Tôn mẫu và con dâu thứ họ Tôn đã bất tỉnh, không hề thấy bóng dáng của Lý thị.
"Yêu quái!"
Lăng Lãng rút kiếm ra, vỏ kiếm bắn ra, người đàn ông bị cắt ngang quay mặt ra, khuôn mặt đáng sợ như vỏ cây khô nhanh chóng lắc mình, lúc này Lăng Lãng đã nghiêng người, đâm thanh trường kiếm được tôi luyện trong tia sáng lạnh lẽo về phía người đàn ông, người đàn ông đó ngay lập tức biến mất. Lăng Lãng cũng chỉ giả vờ tung chiêu, mục tiêu của hắn là cướp Lăng Linh về.
Ôm Lăng Linh vào trong lòng, Lăng Lãng mới phát hiện Lăng Linh chỉ bị hấp thu mất một ít sinh khí bèn thở phào nhẹ nhõm tỉnh táo lại, tên kia dễ dàng bỏ Lăng Linh lại, rất bất thường!
“Không ổn rồi!” Lăng Lãng thót tim, lập tức buông Lăng Linh nhảy ra ngoài.
Lúc này ở nhà chính nhà họ Tôn, Tôn Lâm Nhi bị giam cầm ở một bên, trơ mắt nhìn một người đàn ông tựa như quái vật đang bóp cổ đại ca của nàng, sau đó hút hết sinh khí của đại ca trong tiếng kêu đau khổ của nàng, nhìn huyết sắc của đại ca dần biến mất, sự hung ác dần hiện lên trong mắt nàng.
“Buông con trai ta ra!” Tôn lão bị bỏ mặc xách một cái ghế đập vào con quái vật.
“Ầm!” Tôn lão còn chưa tới gần, con quái vật kia đã vung móng vuốt lên không, cái ghế bị nghiền nát, sau đó cái tay như cành cây của nó vung về phía Tôn lão, Tôn lão liền bay ra ngoài.
"Cha!" Tôn Lâm Nhi kêu lên thất thanh.
Nàng hận, vì sao tất cả bất hạnh đều xảy đến với nàng! Cái chết nhục nhã của nàng chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao, tại sao còn muốn siêu độ cho nàng, tại sao còn muốn đưa nàng đến đây, tại sao lại muốn nàng chứng kiến người thân lần lượt bị giết hại ngay trước mắt mình, tại sao!
Oán khí hung ác trên người Tôn Lâm Nhi không ngừng tăng lên.
Lúc này Lăng Lãng chạy như bay đến, cầm kiếm đâm về phía con quái vật, con quái vật kia nhếch mép xoay người, Tôn lão đại bị nó bóp cổ nằm ngay dưới kiếm của Lăng Lãng.
Lăng Lãng thấy vậy kịp thời dừng chân, mũi kiếm đã sắp đâm vào Tôn lão đại, chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã đâm vào người ông nhưng ông còn chưa kịp vui mừng thì đối phương đã lợi dụng hành động này nhanh như cắt đạp vào ngực hắn!
Lăng Lãng bay ra ngoài, mũi kiếm tạo ra một dấu vết sâu trên mặt đất mới miễn cưỡng giúp hắn đứng vững, hắn biết hắn đã rơi vào thế yếu, cứ tiếp tục như vậy sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Hắn ném thanh kiếm đang cầm trong tay đi, thủ quyết tung bay, thanh kiếm nhanh chóng xoay tròn, một tia sáng vô hình bao phủ con quái vật kia, hắn cắt đầu ngón tay, máu rơi lên tia sáng vô hình kia tạo thành một tia huyết sắc khiến con quái vật cáu kỉnh ném Tôn lão đại xuống, muốn xông ra đánh trả.
Mỗi chưởng của con quái vật kia đều như đánh lên người Lăng Lãng, lúc đầu Lăng Lãng còn cố chịu đựng, con quái vật nhanh chóng phát hiện ra rồi cười gằn dùng hết sức tấn công.
Lăng Lãng gắng gượng, hy vọng mình có thể chống đỡ được đến lúc Dạ Dao Quang tỉnh lại, như vậy người nhà họ Tôn mới có thể sống sót. Song, không biết có phải trời cao nghe được lời cầu nguyện của hắn hay không.
Một cơn gió lớn quét qua, Lăng Lãng nhanh chóng tránh ra, con quái vật cảm giác được một sức mạnh to lớn đang đến gần, nó vận khí định tấn công nhưng sau khi bất thình lình ngửi thấy một mùi vô cùng hôi thối liền rẽ sang hướng khác, đợi đến khi nó vận khí một lần nữa thì đã không kịp, một chưởng đã đánh vào người nó.
Tốc độ nhanh đến mức nó không kịp phản ứng, một chưởng, hai chưởng, ba chưởng…
Cuối cùng nó chỉ nhìn thấy một dáng người xoay tròn trước mắt, sau đó bụng lại bị đánh một quyền.
“Cho ngươi nếm thử vô địch thập toàn đại bổ hoàn!” Dạ Dao Quang lấy một ít bùn từ trên cánh tay, ngay lúc bụng con quái vật bị đánh khiến nó há hốc mồm vì đau, cô nhét vào mồm nó.
Con quái vật vốn có thể chất khỏe mạnh, tuy bị Dạ Dao Quang đánh rất đau cũng không bị thương bên trong nhưng nuốt phải vô địch thập toàn đại bổ hoàn của Dạ Dao Quang, khuôn mặt sần sùi như vỏ cây lập tức biến xanh, cái này còn đáng sợ hơn cả kịch độc!
"Lăng công tử và Lăng cô nương đến rồi, đây là thông gia nhà ta, nhạc mẫu của con trai ta.” Tôn lão cười giới thiệu.
“Xin chào bác gái.” Lăng Linh cười gật đầu.
Lăng Lãng không nói gì, chỉ lễ phép gật đầu sau đó dùng bữa sáng dưới sự tiếp đãi của Tôn lão, ngoại trừ Lăng Lãng có chút đề phòng vị nhạc mẫu của Tôn lão nhị, những người khác đều có tâm sự trong lòng. Tôn Đại Lang vốn thấp thỏm không yên vừa hay nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Lăng Lãng quét về phía nhạc mẫu Lý thị của nhị thúc mình, ngay lập tức nghĩ đến con quỷ giả mạo nhạc mẫu của mình tối qua, đôi đũa trong tay liền rơi xuống.
“Đại Lang, sao hôm nay con cứ thấp thỏm không yên vậy?” Tôn lão quan tâm hỏi han.
“Con không sao, mấy ngày nay đứa nhỏ ầm ĩ quá, đêm ngủ không ngon nên tinh thần không được tốt.” Tôn Đại Lang lập tức phản ứng lại, viện cớ ậm ờ cho qua.
“Vậy con nghỉ ngơi đi, ở đây có cha con và nhị thúc, thiếu con một ngày cũng không sao.” Tôn lão nghĩ đến mấy ngày nay trong nhà ồn ào ầm ĩ bèn nói.
“Vậy con... con đi thăm đứa nhỏ và mẹ nó.” Tôn Đại Lang không ngồi được nữa, lập tức đứng lên, cũng không để ý ông có trách hắn thất lễ hay không, khom người chào mấy vị trưởng bối rồi rời đi.
Hắn vội vã đi tựa như sau lưng có quỷ khiến những người còn lại đều thấy khó hiểu ngoại trừ Lăng Lãng. Để quan sát Lý thị, Lăng Lãng ăn rất chậm.
Sau khi ăn xong, Lý thị đột nhiên nói: “Lúc vào thôn nghe nói bà thông gia không khỏe, tôi muốn đến thăm xem.”
“Vợ lão nhị đưa mẹ con đi thăm mẹ chồng đi.” Tôn lão không từ chối, lập tức căn dặn người con dâu thứ đang dọn bàn.
Mấy người phụ nữ rời đi, Lăng Lãng không tiện đi theo liền nháy mắt cho Lăng Linh, Lăng Linh cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý đứng lên nói: “Ta cũng muốn đi cùng, ta học được một ít y thuật của sư phụ, có thể khám được cho Tôn lão bà.”
“Vậy làm phiền Lăng cô nương rồi.” Tôn lão vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của vợ.
Nhìn bóng dáng ba người dần biến mất, chân mày Lăng Lãng đột nhiên giật giật, trong lòng hơi bất an, nhưng bất an ở đâu thì lại không nói rõ được, đợi qua thời gian một chén trà không thấy chuyện gì xảy ra, sự bất an trong lòng Lăng Lãng càng lớn, bèn đúng dậy nói: “Đột nhiên ta quên mất hỏi sư muội một thứ, ta đi tìm sư muội.”
Lăng Lãng nói xong cũng không đợi Tôn lão và Ngụy Lâm trong phòng kịp phản ứng liền nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng chính, gần như đạp cửa vào, vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Lăng Linh đã bị đánh ngất xỉu, một người đàn ông cao to lơ lửng phía trên nàng, hấp thụ sinh khí của nàng, bên cạnh còn có Tôn mẫu và con dâu thứ họ Tôn đã bất tỉnh, không hề thấy bóng dáng của Lý thị.
"Yêu quái!"
Lăng Lãng rút kiếm ra, vỏ kiếm bắn ra, người đàn ông bị cắt ngang quay mặt ra, khuôn mặt đáng sợ như vỏ cây khô nhanh chóng lắc mình, lúc này Lăng Lãng đã nghiêng người, đâm thanh trường kiếm được tôi luyện trong tia sáng lạnh lẽo về phía người đàn ông, người đàn ông đó ngay lập tức biến mất. Lăng Lãng cũng chỉ giả vờ tung chiêu, mục tiêu của hắn là cướp Lăng Linh về.
Ôm Lăng Linh vào trong lòng, Lăng Lãng mới phát hiện Lăng Linh chỉ bị hấp thu mất một ít sinh khí bèn thở phào nhẹ nhõm tỉnh táo lại, tên kia dễ dàng bỏ Lăng Linh lại, rất bất thường!
“Không ổn rồi!” Lăng Lãng thót tim, lập tức buông Lăng Linh nhảy ra ngoài.
Lúc này ở nhà chính nhà họ Tôn, Tôn Lâm Nhi bị giam cầm ở một bên, trơ mắt nhìn một người đàn ông tựa như quái vật đang bóp cổ đại ca của nàng, sau đó hút hết sinh khí của đại ca trong tiếng kêu đau khổ của nàng, nhìn huyết sắc của đại ca dần biến mất, sự hung ác dần hiện lên trong mắt nàng.
“Buông con trai ta ra!” Tôn lão bị bỏ mặc xách một cái ghế đập vào con quái vật.
“Ầm!” Tôn lão còn chưa tới gần, con quái vật kia đã vung móng vuốt lên không, cái ghế bị nghiền nát, sau đó cái tay như cành cây của nó vung về phía Tôn lão, Tôn lão liền bay ra ngoài.
"Cha!" Tôn Lâm Nhi kêu lên thất thanh.
Nàng hận, vì sao tất cả bất hạnh đều xảy đến với nàng! Cái chết nhục nhã của nàng chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao, tại sao còn muốn siêu độ cho nàng, tại sao còn muốn đưa nàng đến đây, tại sao lại muốn nàng chứng kiến người thân lần lượt bị giết hại ngay trước mắt mình, tại sao!
Oán khí hung ác trên người Tôn Lâm Nhi không ngừng tăng lên.
Lúc này Lăng Lãng chạy như bay đến, cầm kiếm đâm về phía con quái vật, con quái vật kia nhếch mép xoay người, Tôn lão đại bị nó bóp cổ nằm ngay dưới kiếm của Lăng Lãng.
Lăng Lãng thấy vậy kịp thời dừng chân, mũi kiếm đã sắp đâm vào Tôn lão đại, chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã đâm vào người ông nhưng ông còn chưa kịp vui mừng thì đối phương đã lợi dụng hành động này nhanh như cắt đạp vào ngực hắn!
Lăng Lãng bay ra ngoài, mũi kiếm tạo ra một dấu vết sâu trên mặt đất mới miễn cưỡng giúp hắn đứng vững, hắn biết hắn đã rơi vào thế yếu, cứ tiếp tục như vậy sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Hắn ném thanh kiếm đang cầm trong tay đi, thủ quyết tung bay, thanh kiếm nhanh chóng xoay tròn, một tia sáng vô hình bao phủ con quái vật kia, hắn cắt đầu ngón tay, máu rơi lên tia sáng vô hình kia tạo thành một tia huyết sắc khiến con quái vật cáu kỉnh ném Tôn lão đại xuống, muốn xông ra đánh trả.
Mỗi chưởng của con quái vật kia đều như đánh lên người Lăng Lãng, lúc đầu Lăng Lãng còn cố chịu đựng, con quái vật nhanh chóng phát hiện ra rồi cười gằn dùng hết sức tấn công.
Lăng Lãng gắng gượng, hy vọng mình có thể chống đỡ được đến lúc Dạ Dao Quang tỉnh lại, như vậy người nhà họ Tôn mới có thể sống sót. Song, không biết có phải trời cao nghe được lời cầu nguyện của hắn hay không.
Một cơn gió lớn quét qua, Lăng Lãng nhanh chóng tránh ra, con quái vật cảm giác được một sức mạnh to lớn đang đến gần, nó vận khí định tấn công nhưng sau khi bất thình lình ngửi thấy một mùi vô cùng hôi thối liền rẽ sang hướng khác, đợi đến khi nó vận khí một lần nữa thì đã không kịp, một chưởng đã đánh vào người nó.
Tốc độ nhanh đến mức nó không kịp phản ứng, một chưởng, hai chưởng, ba chưởng…
Cuối cùng nó chỉ nhìn thấy một dáng người xoay tròn trước mắt, sau đó bụng lại bị đánh một quyền.
“Cho ngươi nếm thử vô địch thập toàn đại bổ hoàn!” Dạ Dao Quang lấy một ít bùn từ trên cánh tay, ngay lúc bụng con quái vật bị đánh khiến nó há hốc mồm vì đau, cô nhét vào mồm nó.
Con quái vật vốn có thể chất khỏe mạnh, tuy bị Dạ Dao Quang đánh rất đau cũng không bị thương bên trong nhưng nuốt phải vô địch thập toàn đại bổ hoàn của Dạ Dao Quang, khuôn mặt sần sùi như vỏ cây lập tức biến xanh, cái này còn đáng sợ hơn cả kịch độc!
Tác giả :
Cẩm Hoàng