Quái Phi Thiên Hạ
Chương 297: Làm cha mẹ
Khai Dương, Dạ Khai Dương.
Dạ Dao Quang đọc lên thấy cái tên này rất hay: “Cái tên này hay quá đi!”
Hơn nữa Khai Dương cũng là ngôi sao thứ sáu trong Bắc Đẩu thất tinh.
“Có thích không?” Tuy Ôn Đình Trạm mới mười một tuổi nhưng suy nghĩ của cậu không khác gì người đã hai mươi mốt tuổi, cho nên cậu để cho tên tiểu quỷ đáng nhẽ đã mười bốn tuổi nhưng dáng vẻ lại giống đứa bảy tuổi này làm con, nhẹ nhàng hỏi.
“Thích, Khai Dương rất thích”. Từ nay về sau Dạ Khai Dương chính là tên của đứa nhỏ kia.
“Cảm ơn cha đã ban cho con cái tên này”.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều bị giật mình, Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Dạ Khai Dương: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy?”
Dạ Khai Dương bĩu môi buỗn bã: “Mẹ con… à không, mẹ ở kiếp trước của con đã dạy con rằng, nếu người đã có ơn cho con tái sinh lại một lần nữa thì người đó sẽ là cha mẹ của con. Hai người chính là cha mẹ đã cho con sống lại, nên sau này con sẽ gọi người là mẹ, còn kia sẽ là cha của con”.
Dạ Dao Quang đưa tay lên xoa trán, cô đã sống được hai kiếp rồi, cả hai kiếp đều vẫn chưa xuất giá, giờ không hiểu sao lại có thêm một đứa con, mà đứa con này lại là một tên tiểu quỷ. Cô có cảm giác mình như đang tung bay trong gió.
“Chàng hiểu đạo lý nhất, chàng nói cho nó nghe đi”. Dạ Dao Quang thấy mình không có đủ năng lực để tranh cãi việc này, đặc biệt là đối phó với tên tiểu quỷ cổ đại này, vì vậy mà vẫn nên để Ôn Đình Trạm nói thì hơn.
“Thực ra Khai Dương nói cũng không sai”. Không ngờ Ôn Đình Trạm cũng nói vậy.
Sau khi cái tên Dạ Khai Dương được gọi lên, Ôn Đình Trạm đã cảm thấy trên đời này không lý gì là không tồn tại việc gọi cậu là cha còn Dạ Dao Quang là mẹ cả. Đây là chuyện tốt, vì vậy mà cậu không có lý do gì để từ chối cả.
Dạ Dao Quang trợn mắt giận dữ nhìn Ôn Đình Trạm, bởi suy nghĩ của Dạ Khai Dương chỉ là của đứa trẻ bảy tuổi, vẫn còn là trẻ con. Còn đứa trẻ ở cùng cô chỉ là giả vờ mười một tuổi, nhưng quả thực cậu đúng là mười một tuổi.
Thấy Dạ Dao Quang sắc mặt khó coi, Ôn Đình Trạm chỉ nhìn Dạ Khai Dương bằng vẻ mặt đau khổ: “Mẹ con, không phải, dường như Dao Dao không vui khi con gọi nàng ấy như vậy”.
“Thật sao ạ?” Dạ Khai Dương làm dáng vẻ đáng thương nhìn Dạ Dao Quang, nếu như quỷ cũng có nước mắt thì có lẽ bây giờ mắt nó cũng đang ngấn lệ rồi.
“Được rồi được rồi, hai ngươi một lớn một nhỏ phá nát tâm can ta rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ta muốn đi ngủ”. Dạ Dao Quang không chịu được sự mềm dẻo của bánh bao nhỏ, là tên tiểu quỷ kia thì lại càng không chịu nổi, phất tay ngầm thừa nhận không chịu nổi nữa rồi nhìn tên nhóc kia:
“Con đó? Con muốn về Thiên Lân hay là muốn ở bên ngoài?”
“Con có thể ở bên ngoài sao?” Gương mặt Dạ Khai Dương tràn đầy khát vọng.
“Có thể, nhưng không thể ra khỏi căn phòng này”. Dạ Dao Quang cười nói. Trong viện không cho phép bày binh bố trận thì cô bày trận ở trong phòng, hơi thở tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cho dù bên ngoài có quỷ bay qua thì cũng không thể nhìn thấy bên trong có đồng loại. Vì vậy mà Dạ Dao Quang đã rất khoan dung đối với tên tiểu tử bị nhốt trong quan tài nhiều năm.
“Vậy… con sẽ làm tổn hại đến cha thì sao?” Dạ Khai Dương lại hỏi, hắn có thể chủ động hấp thụ dương khí của cha hay không?
“Không được, trên người chàng ấy có Dương châu của Lôi Kích mộc nghìn năm, con không thể tới gần chàng ấy. Dương khí của chàng ấy sẽ không tự nhiên lộ ra ngoài”. Dạ Dao Quang đột nhiên nghĩ tới việc này.
“Vậy con sẽ ở bên ngoài”. Thế là Dạ Khai Dương đã vui rồi.
“Con biết chữ không?” Dạ Dao Quang đột nhiên hỏi.
“Con đã từng xem qua, đọc qua Tam tự kinh, Bách gia tính, Thiên tự văn”. Tiểu quỷ gật đầu.
“Nhưng con cũng không chắc mình có còn biết chữ nữa hay không”.
Đã rất lâu rồi không xem qua nên không biết giờ có còn nhận ra chữ nào không.
“Được rồi, con đợi một lát”. Nói xong Dạ Dao Quang liền xoay người đi, sau đó đi lấy từ thư phòng ra một cuốn “Thiên tự văn” và một cuốn “Tam tự kinh”. Một tiếng vang vang lên hai cuốn sách liền bị đốt cháy thành tro, rất nhanh đã bị lửa thiêu rụi.
Đến khi lửa cháy hết, trong tay Dạ Khai Dương liền có hai cuốn sách: “Những cuốn này tối nay con hãy xem đi, không biết thì bỏ qua, tối mai đi hỏi cha. Đợi con xem xong, mẹ sẽ đốt cho con mấy cuốn khác.”
“Vâng, cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng đọc chúng ạ!” Dạ Khai Dương lập tức vui vẻ lên.
Dạ Dao Quang nằm trên giường cười híp mắt, nhìn khuôn mặt đau đớn của Ôn Đình Trạm. Đối với những người thích sách vở, dù là bất kì cuốn sách nào thì cũng đều rất trân trọng, trong lòng không biết thoải mái đến mức nào: “Chàng nghĩ rằng làm cha dễ lắm sao?”
Nói xong, cô cũng không để ý đến Ôn Đình Trạm, nhắm mắt ngủ say.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Dạ Dao Quang đã bắt đầu tu luyện, cùng lúc đó để Dạ Khai Dương cả đêm xem sách vào trong Thiên Lân, sau đó mới đi rửa mặt rồi đến phòng ăn ăn cơm.
“Ơ, đây là phần của ai vậy?” Từ trước đến nay bữa sáng đều có bốn phần, đám người Vệ Truất ở chỗ khác ăn cơm, hôm nay đột nhiên lại có năm phần, mà lại chỉ có một cái bánh bao. Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy rất hiếu kỳ.
“Cho con ta”. Dạ Dao Quang cười híp mắt nói, sau đó mới lấy từ Thiên Lân ra để nó ở giữa cô và Ôn Đình Trạm, trong cái bát để bánh bao kia.
“Con?” Tần Đôn đang ăn bánh bao lớn thuận mắt nhìn theo, chỉ thấy một con dao nhỏ.
“Đúng vậy, đây chính là con của ta và Trạm ca!” Dạ Dao Quang chỉ vào Thiên Lân nói.
“Phì..” Tiêu Sĩ Duệ rất muốn cười to nhưng không thể cười ra tiếng. Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh như băng nhìn hắn nên hắn chỉ có thể đè nén nó xuống, sau đó cúi đầu nín cười rồi bóc một quả trứng ăn.
Không học mới mấy ngày, Dạ Dao Quang hết bệnh lại được phu tử quan tâm hỏi thăm nhưng lời thỏi thăm này quả thực quá nhiệt tình rồi, có ba tiết học thì mỗi tiết phu tử lại muốn kiểm tra việc học của Dạ Dao Quang khiến cho Dạ Dao Quang khóc không ra nước mắt.
So với hiện tại thì vẻ mặt Dạ Dao Quang là một vẻ mặt ngơ ngác, phu tử hỏi cô: “Tại sao Khổng Tử lại sáng tác Xuân Thu?”
Quỷ mới biết Khổng Tử vì sao lại sáng tác ra Xuân Thu. Trời đất ơi, sao mà cô có thể biết được cơ chứ!
“Dạ đồng sinh có biết không?” Phu tử hỏi.
“Nghe nói ba người bạn cùng học xá của trò ngày đêm không nghỉ giúp trò học bù, vấn đề này hôm trước đã thảo luận qua rồi”.
Dạ Dao Quang biết phu tử không phải muốn làm khó dễ cô, mà chỉ là muốn biết đám người Ôn Đình Trạm có thực sự giúp cô học bù bài hay không, tiện thể kiểm tra xem đám người Ôn Đình Trạm có thực sự quan tâm đến bạn bè hay không.
Dạ Dao Quang định nói không biết nhưng rồi lại không nói nữa, Ôn Đình Trạm ngồi ở bàn dưới bên cạnh cô, ánh mắt quét qua Thiên Lân mà cô đang để ở trên bàn. Cậu nói vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức Dạ cũng không nghe thấy gì giống như môi chuyển động mang theo một chút tiếng gió.
“Mẹ à, cha nói là…”
Từ trong thần thức truyền đến tiếng nói của Dạ Khai Dương, Dạ Dao Quang liền thản nhiên cười rồi trả lời phu tử: “Thưa thầy, Mạnh Tử nói: Thế suy đạo yếu, tà thuyết và những việc làm tàn bạo lại dấy lên, có kẻ làm bề tôi mà lại giết vua, có kẻ làm con mà lại giết cha. Khổng Tử sợ nên sáng tác kinh Xuân Thu. Kinh Xuân Thu ghi chép lại việc của thiên tử cho nên Khổng Tử nói, kẻ biết ta chỉ là bởi kinh Xuân Thu, kẻ bắt tội ta chỉ là bởi kinh Xuân Thu”.
“Ừm”. Phu tử cười rất hài lòng: “Đúng vậy”.
Dạ Dao Quang trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị ngồi xuống thì lại bị phu tử gọi tên.
Dạ Dao Quang đọc lên thấy cái tên này rất hay: “Cái tên này hay quá đi!”
Hơn nữa Khai Dương cũng là ngôi sao thứ sáu trong Bắc Đẩu thất tinh.
“Có thích không?” Tuy Ôn Đình Trạm mới mười một tuổi nhưng suy nghĩ của cậu không khác gì người đã hai mươi mốt tuổi, cho nên cậu để cho tên tiểu quỷ đáng nhẽ đã mười bốn tuổi nhưng dáng vẻ lại giống đứa bảy tuổi này làm con, nhẹ nhàng hỏi.
“Thích, Khai Dương rất thích”. Từ nay về sau Dạ Khai Dương chính là tên của đứa nhỏ kia.
“Cảm ơn cha đã ban cho con cái tên này”.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều bị giật mình, Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Dạ Khai Dương: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy?”
Dạ Khai Dương bĩu môi buỗn bã: “Mẹ con… à không, mẹ ở kiếp trước của con đã dạy con rằng, nếu người đã có ơn cho con tái sinh lại một lần nữa thì người đó sẽ là cha mẹ của con. Hai người chính là cha mẹ đã cho con sống lại, nên sau này con sẽ gọi người là mẹ, còn kia sẽ là cha của con”.
Dạ Dao Quang đưa tay lên xoa trán, cô đã sống được hai kiếp rồi, cả hai kiếp đều vẫn chưa xuất giá, giờ không hiểu sao lại có thêm một đứa con, mà đứa con này lại là một tên tiểu quỷ. Cô có cảm giác mình như đang tung bay trong gió.
“Chàng hiểu đạo lý nhất, chàng nói cho nó nghe đi”. Dạ Dao Quang thấy mình không có đủ năng lực để tranh cãi việc này, đặc biệt là đối phó với tên tiểu quỷ cổ đại này, vì vậy mà vẫn nên để Ôn Đình Trạm nói thì hơn.
“Thực ra Khai Dương nói cũng không sai”. Không ngờ Ôn Đình Trạm cũng nói vậy.
Sau khi cái tên Dạ Khai Dương được gọi lên, Ôn Đình Trạm đã cảm thấy trên đời này không lý gì là không tồn tại việc gọi cậu là cha còn Dạ Dao Quang là mẹ cả. Đây là chuyện tốt, vì vậy mà cậu không có lý do gì để từ chối cả.
Dạ Dao Quang trợn mắt giận dữ nhìn Ôn Đình Trạm, bởi suy nghĩ của Dạ Khai Dương chỉ là của đứa trẻ bảy tuổi, vẫn còn là trẻ con. Còn đứa trẻ ở cùng cô chỉ là giả vờ mười một tuổi, nhưng quả thực cậu đúng là mười một tuổi.
Thấy Dạ Dao Quang sắc mặt khó coi, Ôn Đình Trạm chỉ nhìn Dạ Khai Dương bằng vẻ mặt đau khổ: “Mẹ con, không phải, dường như Dao Dao không vui khi con gọi nàng ấy như vậy”.
“Thật sao ạ?” Dạ Khai Dương làm dáng vẻ đáng thương nhìn Dạ Dao Quang, nếu như quỷ cũng có nước mắt thì có lẽ bây giờ mắt nó cũng đang ngấn lệ rồi.
“Được rồi được rồi, hai ngươi một lớn một nhỏ phá nát tâm can ta rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ta muốn đi ngủ”. Dạ Dao Quang không chịu được sự mềm dẻo của bánh bao nhỏ, là tên tiểu quỷ kia thì lại càng không chịu nổi, phất tay ngầm thừa nhận không chịu nổi nữa rồi nhìn tên nhóc kia:
“Con đó? Con muốn về Thiên Lân hay là muốn ở bên ngoài?”
“Con có thể ở bên ngoài sao?” Gương mặt Dạ Khai Dương tràn đầy khát vọng.
“Có thể, nhưng không thể ra khỏi căn phòng này”. Dạ Dao Quang cười nói. Trong viện không cho phép bày binh bố trận thì cô bày trận ở trong phòng, hơi thở tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cho dù bên ngoài có quỷ bay qua thì cũng không thể nhìn thấy bên trong có đồng loại. Vì vậy mà Dạ Dao Quang đã rất khoan dung đối với tên tiểu tử bị nhốt trong quan tài nhiều năm.
“Vậy… con sẽ làm tổn hại đến cha thì sao?” Dạ Khai Dương lại hỏi, hắn có thể chủ động hấp thụ dương khí của cha hay không?
“Không được, trên người chàng ấy có Dương châu của Lôi Kích mộc nghìn năm, con không thể tới gần chàng ấy. Dương khí của chàng ấy sẽ không tự nhiên lộ ra ngoài”. Dạ Dao Quang đột nhiên nghĩ tới việc này.
“Vậy con sẽ ở bên ngoài”. Thế là Dạ Khai Dương đã vui rồi.
“Con biết chữ không?” Dạ Dao Quang đột nhiên hỏi.
“Con đã từng xem qua, đọc qua Tam tự kinh, Bách gia tính, Thiên tự văn”. Tiểu quỷ gật đầu.
“Nhưng con cũng không chắc mình có còn biết chữ nữa hay không”.
Đã rất lâu rồi không xem qua nên không biết giờ có còn nhận ra chữ nào không.
“Được rồi, con đợi một lát”. Nói xong Dạ Dao Quang liền xoay người đi, sau đó đi lấy từ thư phòng ra một cuốn “Thiên tự văn” và một cuốn “Tam tự kinh”. Một tiếng vang vang lên hai cuốn sách liền bị đốt cháy thành tro, rất nhanh đã bị lửa thiêu rụi.
Đến khi lửa cháy hết, trong tay Dạ Khai Dương liền có hai cuốn sách: “Những cuốn này tối nay con hãy xem đi, không biết thì bỏ qua, tối mai đi hỏi cha. Đợi con xem xong, mẹ sẽ đốt cho con mấy cuốn khác.”
“Vâng, cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng đọc chúng ạ!” Dạ Khai Dương lập tức vui vẻ lên.
Dạ Dao Quang nằm trên giường cười híp mắt, nhìn khuôn mặt đau đớn của Ôn Đình Trạm. Đối với những người thích sách vở, dù là bất kì cuốn sách nào thì cũng đều rất trân trọng, trong lòng không biết thoải mái đến mức nào: “Chàng nghĩ rằng làm cha dễ lắm sao?”
Nói xong, cô cũng không để ý đến Ôn Đình Trạm, nhắm mắt ngủ say.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Dạ Dao Quang đã bắt đầu tu luyện, cùng lúc đó để Dạ Khai Dương cả đêm xem sách vào trong Thiên Lân, sau đó mới đi rửa mặt rồi đến phòng ăn ăn cơm.
“Ơ, đây là phần của ai vậy?” Từ trước đến nay bữa sáng đều có bốn phần, đám người Vệ Truất ở chỗ khác ăn cơm, hôm nay đột nhiên lại có năm phần, mà lại chỉ có một cái bánh bao. Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy rất hiếu kỳ.
“Cho con ta”. Dạ Dao Quang cười híp mắt nói, sau đó mới lấy từ Thiên Lân ra để nó ở giữa cô và Ôn Đình Trạm, trong cái bát để bánh bao kia.
“Con?” Tần Đôn đang ăn bánh bao lớn thuận mắt nhìn theo, chỉ thấy một con dao nhỏ.
“Đúng vậy, đây chính là con của ta và Trạm ca!” Dạ Dao Quang chỉ vào Thiên Lân nói.
“Phì..” Tiêu Sĩ Duệ rất muốn cười to nhưng không thể cười ra tiếng. Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh như băng nhìn hắn nên hắn chỉ có thể đè nén nó xuống, sau đó cúi đầu nín cười rồi bóc một quả trứng ăn.
Không học mới mấy ngày, Dạ Dao Quang hết bệnh lại được phu tử quan tâm hỏi thăm nhưng lời thỏi thăm này quả thực quá nhiệt tình rồi, có ba tiết học thì mỗi tiết phu tử lại muốn kiểm tra việc học của Dạ Dao Quang khiến cho Dạ Dao Quang khóc không ra nước mắt.
So với hiện tại thì vẻ mặt Dạ Dao Quang là một vẻ mặt ngơ ngác, phu tử hỏi cô: “Tại sao Khổng Tử lại sáng tác Xuân Thu?”
Quỷ mới biết Khổng Tử vì sao lại sáng tác ra Xuân Thu. Trời đất ơi, sao mà cô có thể biết được cơ chứ!
“Dạ đồng sinh có biết không?” Phu tử hỏi.
“Nghe nói ba người bạn cùng học xá của trò ngày đêm không nghỉ giúp trò học bù, vấn đề này hôm trước đã thảo luận qua rồi”.
Dạ Dao Quang biết phu tử không phải muốn làm khó dễ cô, mà chỉ là muốn biết đám người Ôn Đình Trạm có thực sự giúp cô học bù bài hay không, tiện thể kiểm tra xem đám người Ôn Đình Trạm có thực sự quan tâm đến bạn bè hay không.
Dạ Dao Quang định nói không biết nhưng rồi lại không nói nữa, Ôn Đình Trạm ngồi ở bàn dưới bên cạnh cô, ánh mắt quét qua Thiên Lân mà cô đang để ở trên bàn. Cậu nói vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức Dạ cũng không nghe thấy gì giống như môi chuyển động mang theo một chút tiếng gió.
“Mẹ à, cha nói là…”
Từ trong thần thức truyền đến tiếng nói của Dạ Khai Dương, Dạ Dao Quang liền thản nhiên cười rồi trả lời phu tử: “Thưa thầy, Mạnh Tử nói: Thế suy đạo yếu, tà thuyết và những việc làm tàn bạo lại dấy lên, có kẻ làm bề tôi mà lại giết vua, có kẻ làm con mà lại giết cha. Khổng Tử sợ nên sáng tác kinh Xuân Thu. Kinh Xuân Thu ghi chép lại việc của thiên tử cho nên Khổng Tử nói, kẻ biết ta chỉ là bởi kinh Xuân Thu, kẻ bắt tội ta chỉ là bởi kinh Xuân Thu”.
“Ừm”. Phu tử cười rất hài lòng: “Đúng vậy”.
Dạ Dao Quang trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị ngồi xuống thì lại bị phu tử gọi tên.
Tác giả :
Cẩm Hoàng